Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Giáo Huấn Tra N...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Sức lực của Sở Hoài cũng không phải thứ mà Khương viện trưởng có thể so sánh, bàn tay này hạ xuống trực tiếp đem hàm răng tên nam nhân của Lý Tuệ đập rớt hai cái.
Nhổ ra một ngụm máu có lẫn vào mấy cái răng, Dương Thiên Long nhìn chằm chằm ngụm máu lẫn với răng trên mặt đất mà mở to hai mắt, quả thực không thể tin được thiên hạ này vậy mà lại có người kiêu ngạo như vậy, lập tức tiến lên đánh rớt răng của hắn, còn có pháp chế hay không vậy!
Ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Sở Hoài, là một tên nam nhân thế nhưng không nhịn mà phát khóc, lên án.
“Mày mày mày, chúng mày, tao tao tao muốn báo án…”
Lời vừa nói một nửa, Sở Hoài chau mày, không nói hai lời liền giơ tay đánh hắn thêm một lần nữa.
Bốp bốp bốp vài tiếng trực tiếp đem miệng của Dương Thiên Long đập cho sưng lên không còn có thể nói được lời nào nữa, sau khi đánh xong, hắn mới chịu dừng tay, giọng nói trầm thấp mà cảnh cáo.
“Miệng sạch sẽ một chút cho lão tử, nói thêm một câu nào nữa, băm mày ra đút cho tang thi ăn!”
Ánh mắt của Sở Hoài đầy ngoan lệ, quanh thân tản ra sát khí như sắp biến thành thực thể, khiến cho người khác không rét mà run.
Hắn là người không dễ dàng tức giận, trời sinh tính cách lạnh nhạt khiến cho hắn luôn không quan tâm đến điều gì nữa.
Nhưng hắn có một khuyết điểm, đó chính là rất sạch sẽ trong chuyện tình cảm, thói ở sạch này khiến cho người khác ngay cả đùa cũng không thể.
Mãi cho đến bây giờ, ngoại trừ Ngu Kha, không ai có thể đủ để cho hắn biến thành ngoại lệ.
Dương Thiên Long bói bậy vừa vặn chạm vào nghịch lân của hắn, khiến cho sự bạo ngược trong cơ thể hắn dường như không khống chế được nữa mà tràn ra.
Sống trong mạt thế mấy năm, Sở Hoài là người đã nhuốm máu tươi thật, đạp lên vô số thi cốt mà đi, thứ trên người hắn phát ra không chỉ có sát ý mà còn mang theo cả mùi máu tươi.
Toàn bộ người trong phòng lập tức im bặt, đừng nói Dương Thiên Long là một người vốn dĩ cực hèn nhát trước mặt người ngoài, ngay cả đám người Viên Hạo Lâm cũng đều cảm thấy muốn dựng tóc gáy.
Nhạy bén cảm giác được sinh mệnh của mình đang bị uy hiếp, Dương Thiên Long cũng không dám nói ra bất cứ lời nào nữa, run run bò nhanh như chạy về một góc, rời xa sát thần trước mặt này, sợ hãi tột độ.
Lý Tuệ ôm con trai của cô, lúc này cũng không mở lời nói đỡ cho nam nhân kia của cô nữa.
“…”
Cuối cùng thì lỗ tai cũng được thanh tịnh, lúc này Sở Hoài mới thu hồi lực chú ý, lại một lần nữa chú ý đến đàn tang thi ngoài cửa.
Thời gian đầu của mạt thế chính là thời gian tốt nhất để thu thập vật tư, chỉ có ba ngày, sau ba ngày thì lũ tang thi chậm chạp sẽ thích ứng hoàn toàn với hoàn cảnh sống, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
Đến lúc đó nếu lại muốn ra khỏi cửa sẽ không dễ dàng nữa, nhóm người bị lây nhiễm bị quân đội tập trung cách ly cũng sẽ phá tan khu cách ly mà đi ra đi lung tung trên đường, cho nên thời gian bây giờ dù một phút cũng không thể lãng phí.
Vừa rồi đã bị trì hoãn mất, đã lãng phí hết nửa giờ, hiện tại trước cửa lại có nhiều tang thi như vậy, đã bỏ lỡ cơ hội ra ngoài tốt nhất.
Bây giờ nếu muốn đi ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách đem tang thi trước cửa giải quyết hết.
“Bây giờ, những tang thi du đãng bên ngoài tiểu khu trên cơ bản đều đã tập trung đến đây, số lượng quá nhiều, hành lang rất hẹp, muốn giết chết chúng là không được, tạm thời không có thứ gì hấp dẫn được bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ không rời đi, chúng ta cần phải nghĩ cách đem mấy thứ này dẫn đi trước mới được…”
Sở Hoài trầm ngâm.
Nhưng nói dẫn dụ chúng rời đi thì rất dễ, vấn đề là dẫn dụ chúng rời đi như thế nào? Bọn họ bây giờ đang bị nhốt trong phòng không thể đi ra ngoài a, tang thi đang có ngoài cửa ít nhất cũng có một hai trăm con.
Chỉ cần cửa mở ra thì trong nháy mắt chúng sẽ ùa vào, nhưng số lượng nhiều như vậy liền rất khó mà phản ứng.
Chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, tất cả mọi người liền cảm thấy đau đầu, Khương viện trưởng nhìn chằm chằm Dương Thiên Long đang bo lại một góc mà hận đến ngứa răng, nếu không phải tại tên gia hỏa này, toàn bộ tang thi đang du đãng trong tiểu khu sao có thể gom lại đến chỗ bọn họ!
Hơn nữa cứ trốn mãi trong này không phải là cách, sức lực của tang thi rất lớn, một số lượng lớn đứng trước cửa như vậy, ai biết được cửa có thể kiên trì được bao lâu, bọn họ cũng không dám đem hy vọng hoàn toàn đặt trên lớp cửa chống trộm kia.
“Vừa rồi những con tang thi kia bị máu cùng âm thanh hấp dẫn chạy lại đây, chỉ cần chúng ta có thể tạo ra động tĩnh ở chỗ khác đủ lớn, chắc chắn có thể dẫn dụ đám tang thi kia đi.”
Nhổ ra một ngụm máu có lẫn vào mấy cái răng, Dương Thiên Long nhìn chằm chằm ngụm máu lẫn với răng trên mặt đất mà mở to hai mắt, quả thực không thể tin được thiên hạ này vậy mà lại có người kiêu ngạo như vậy, lập tức tiến lên đánh rớt răng của hắn, còn có pháp chế hay không vậy!
Ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Sở Hoài, là một tên nam nhân thế nhưng không nhịn mà phát khóc, lên án.
“Mày mày mày, chúng mày, tao tao tao muốn báo án…”
Lời vừa nói một nửa, Sở Hoài chau mày, không nói hai lời liền giơ tay đánh hắn thêm một lần nữa.
Bốp bốp bốp vài tiếng trực tiếp đem miệng của Dương Thiên Long đập cho sưng lên không còn có thể nói được lời nào nữa, sau khi đánh xong, hắn mới chịu dừng tay, giọng nói trầm thấp mà cảnh cáo.
“Miệng sạch sẽ một chút cho lão tử, nói thêm một câu nào nữa, băm mày ra đút cho tang thi ăn!”
Ánh mắt của Sở Hoài đầy ngoan lệ, quanh thân tản ra sát khí như sắp biến thành thực thể, khiến cho người khác không rét mà run.
Hắn là người không dễ dàng tức giận, trời sinh tính cách lạnh nhạt khiến cho hắn luôn không quan tâm đến điều gì nữa.
Nhưng hắn có một khuyết điểm, đó chính là rất sạch sẽ trong chuyện tình cảm, thói ở sạch này khiến cho người khác ngay cả đùa cũng không thể.
Mãi cho đến bây giờ, ngoại trừ Ngu Kha, không ai có thể đủ để cho hắn biến thành ngoại lệ.
Dương Thiên Long bói bậy vừa vặn chạm vào nghịch lân của hắn, khiến cho sự bạo ngược trong cơ thể hắn dường như không khống chế được nữa mà tràn ra.
Sống trong mạt thế mấy năm, Sở Hoài là người đã nhuốm máu tươi thật, đạp lên vô số thi cốt mà đi, thứ trên người hắn phát ra không chỉ có sát ý mà còn mang theo cả mùi máu tươi.
Toàn bộ người trong phòng lập tức im bặt, đừng nói Dương Thiên Long là một người vốn dĩ cực hèn nhát trước mặt người ngoài, ngay cả đám người Viên Hạo Lâm cũng đều cảm thấy muốn dựng tóc gáy.
Nhạy bén cảm giác được sinh mệnh của mình đang bị uy hiếp, Dương Thiên Long cũng không dám nói ra bất cứ lời nào nữa, run run bò nhanh như chạy về một góc, rời xa sát thần trước mặt này, sợ hãi tột độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tuệ ôm con trai của cô, lúc này cũng không mở lời nói đỡ cho nam nhân kia của cô nữa.
“…”
Cuối cùng thì lỗ tai cũng được thanh tịnh, lúc này Sở Hoài mới thu hồi lực chú ý, lại một lần nữa chú ý đến đàn tang thi ngoài cửa.
Thời gian đầu của mạt thế chính là thời gian tốt nhất để thu thập vật tư, chỉ có ba ngày, sau ba ngày thì lũ tang thi chậm chạp sẽ thích ứng hoàn toàn với hoàn cảnh sống, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
Đến lúc đó nếu lại muốn ra khỏi cửa sẽ không dễ dàng nữa, nhóm người bị lây nhiễm bị quân đội tập trung cách ly cũng sẽ phá tan khu cách ly mà đi ra đi lung tung trên đường, cho nên thời gian bây giờ dù một phút cũng không thể lãng phí.
Vừa rồi đã bị trì hoãn mất, đã lãng phí hết nửa giờ, hiện tại trước cửa lại có nhiều tang thi như vậy, đã bỏ lỡ cơ hội ra ngoài tốt nhất.
Bây giờ nếu muốn đi ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách đem tang thi trước cửa giải quyết hết.
“Bây giờ, những tang thi du đãng bên ngoài tiểu khu trên cơ bản đều đã tập trung đến đây, số lượng quá nhiều, hành lang rất hẹp, muốn giết chết chúng là không được, tạm thời không có thứ gì hấp dẫn được bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ không rời đi, chúng ta cần phải nghĩ cách đem mấy thứ này dẫn đi trước mới được…”
Sở Hoài trầm ngâm.
Nhưng nói dẫn dụ chúng rời đi thì rất dễ, vấn đề là dẫn dụ chúng rời đi như thế nào? Bọn họ bây giờ đang bị nhốt trong phòng không thể đi ra ngoài a, tang thi đang có ngoài cửa ít nhất cũng có một hai trăm con.
Chỉ cần cửa mở ra thì trong nháy mắt chúng sẽ ùa vào, nhưng số lượng nhiều như vậy liền rất khó mà phản ứng.
Chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, tất cả mọi người liền cảm thấy đau đầu, Khương viện trưởng nhìn chằm chằm Dương Thiên Long đang bo lại một góc mà hận đến ngứa răng, nếu không phải tại tên gia hỏa này, toàn bộ tang thi đang du đãng trong tiểu khu sao có thể gom lại đến chỗ bọn họ!
Hơn nữa cứ trốn mãi trong này không phải là cách, sức lực của tang thi rất lớn, một số lượng lớn đứng trước cửa như vậy, ai biết được cửa có thể kiên trì được bao lâu, bọn họ cũng không dám đem hy vọng hoàn toàn đặt trên lớp cửa chống trộm kia.
“Vừa rồi những con tang thi kia bị máu cùng âm thanh hấp dẫn chạy lại đây, chỉ cần chúng ta có thể tạo ra động tĩnh ở chỗ khác đủ lớn, chắc chắn có thể dẫn dụ đám tang thi kia đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro