Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Lai Lịch Của Ng...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Cho dù bây giờ là cổ đại hay là hiện đại, luôn không thiếu những kẻ điên rồ như vậy, tộc nhân của Ngu Kha, chính là vật hi sinh điển hình.
Xét cho cùng, mặc dù tính cách của hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra lại là một người rất dễ mềm lòng.
“Nơi này không có luyện đan phương sĩ, nhưng sẽ có những người chuyên đi nghiên cứu con người, sau này, thế giới này sẽ cực kỳ tàn khốc, ngoại trừ tôi ra, đừng đem những chuyện này ra nói lung tung bên ngoài, biết chưa?”
Cuối cùng thì Sở Hoài vẫn không yên tâm dặn dò thêm lần nữa.
“Ân, Sở Hoài quân yên tâm, người nơi này thật sự rất yếu, dù không có Sở Hoài quân, ta cũng có thể bảo vệ bản thân mình được.”
Ngu Kha nghiêng đầu, ánh mắt như đang phát sáng, y căn bản không hiểu rõ thế giới bên ngoài tàn khốc như thế nào.
Sở Hoài thở dài, người của thế giới này yếu, nhưng khi mạt thế đến, tang thi cùng dị thú sẽ cực kỳ phiền phức.
“Sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực, đừng coi thường bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì, nếu cậu lợi hai như vậy, sao lúc trước lại để cho vợ của chú hai bắt nạt cơ chứ?”
Lời nói của hắn chẳng khác gì một gáo nước lạnh, để tránh cho thiếu niên ngây thơ vô tri này vì quá mức tự tin mà mắc sai lầm trong tương lai.
“Chuyện đó, là vì lúc đó ta chỉ vừa tỉnh lại, thân thể vẫn chưa tu tập nội công đạo pháp, tính nết của bà ta lại chẳng khác nào hung thần, cho nên ta cũng chỉ có thể chịu trận thôi… Nhưng sau này ta đã luyện ra một chút nội công, không so đo với bà ta cũng chỉ vì ta sợ rằng thôn dân sẽ phát hiện ta tính tình của ta thay đổi quá lớn, thiêu sống ta như quái vật, Sở Hoài quân, những gì huynh đã dạy, ta đều học rất tốt!”
Thấy Sở Hoài dường như không tin tưởng vài năng lực của mình, Ngu Kha sốt ruột giải thích.
Mặc dù y không biết thế giới bên ngoài hiểm ác như thế nào, nhưng Tử Phòng quân vẫn thường nói với y rằng không thể không có tâm đề phòng người khác, quá mức dị loại sẽ dẫn tới họa sát thân.
Lúc vừa đến thế giới xa lạ này, đủ loại đồ vật hiện đại khiến cho y vô cùng khiếp sợ, trong lúc mơ hồ không hiểu rõ điều gì đối với mọt thứ xung quanh, y thật sự đã rất không cẩn thận, cũng may từ đầu người trong thôn đã xem y thành ngốc tử, cho nên thời gian đầu y nói bậy nói bạ cũng không ai để ý.
“Vậy mỗi lần bà ta đánh cậu thì cậu chỉ có thể chịu đựng hay sao?”
Nhìn Ngu Kha sốt ruột giải thích, khóe miệng Sở Hoài nhịn không được mà nhếch lên muốn cười, nhưng hắn không thích quá mức do dự thiếu quyết đoán, càng không phải người có tính kiên nhẫn.
“Vậy thì cũng không phải, ta đã hạ lên người bà ấy một đạo chú thuật, đánh vào thân ta, nhưng đau trên thân bà ta, nhưng mà bà ta ngốc chết đi được, đau nhiều lần như vậy cũng không nhớ…”
Thiếu niên cũng không làm hắn thất vọng, biểu tình sốt ruột biến mất, thay vào đó là vẻ mừng thầm cười trộm.
Trong mắt Sở Hoài hiện lên một tia ý cười, lại nhìn về ba lô của y, hỏi.
“Trong ba lô của cậu có cái gì vậy? Còn lớn như vậy nữa chứ…”
Từ lúc lên xe hắn đã muốn hỏi rồi, không biết trong đó có chứa thứ gì, mà kể cả khi lên xe vẫn luôn ôm khư khư trên người không chịu bỏ xuống.
“Tất cả đều là bảo bối của ta a.”
Ngu Kha tươi cười mở ba lô ra cho hắn thấy những thứ bên trong.
Sở Hoài cũng nhìn qua.
Vốn dĩ hắn nghĩ chắc trong đó sẽ chứa đầy quần áo hay những thư linh tinh tương tự.
Vậy mà trong đó đúng là có quần áo, nhưng không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là xương động vật, ngọc thạch cùng với thứ chất lỏng nhìn như máu được chứa trong những chai nước khoáng, và còn một đống lớn những thứ kỳ dị.
Tiểu gia hỏa này không phải nói với hắn là y học đạo thuật cùng nội công sao? Tại sao hắn lại thấy giống tà thuật hơn vậy…
“Mấy thứ này dùng để làm gì?”
Sở Hoài thật sự không nhịn được sự tò mò.
“Là dùng để hạ chú vẽ bùa đó a, thiên địa linh khí nơi này thật sự quá loãng, trong thời gian ngắn căn bản không thể dùng đạo thuật được, mấy ngày trước, ban đêm ta có xem tinh tượng, nhận ra thế giới này sắp phải chịu kiếp nạn lớn, cho nên liền góp nhặt một ít xương cốt cùng máu tươi của thú dữ, có thể dựa vào việc hạ chú vẽ bùa để tự bảo vệ bản thân, Sở Hoài quân, đây đều là những gì huynh đã dạy cho ta biết, huynh thật lợi hại……”
Ngu Kha mỉm cười, ngữ điệu tinh tế, nghiêm trang mà giải thích cho hắn nghe.
Câu cuối cùng, lúc y nói ra thì ánh mắt của y tỏa sáng lấp lánh như những nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
Mặc dù biết người mà đối phương khen ngợi cùng sùng bái là một người khác, nhưng khi thiếu niên dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, trong lòng Sở Hoài đột nhiên có một sự rung động khó tả.
Nhưng cái loại hạ chú này lại bị thế nhân liệt vào thứ đồ vật tà giáo âm độc không sạch sẽ, Tử Phòng quân trong miệng Ngu Kha chỉ sợ không phải là phương sĩ hay đạo trưởng gì đó đơn giản như vậy.
Nhưng không cần biết hắn là ai, tự cổ chí kim, thời gian mấy ngàn năm hắn đã sớm hóa thành nắm đất vàng rồi biến mất rồi.
Ngu Kha chỉ cần có bản lĩnh hữu dụng là được, mạt thế quá hung hiểm, có nhiều thủ đoạn để cứu mạng thì càng tốt.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên đang cười tủm tỉm nhìn mình, Sở Hoài không tự chủ được mà duỗi tay sờ sờ đầu đối phương, sau đó mới thu hồi tâm tư mà nghiêm túc lái xe, tìm chỗ dừng chân.
Vân Nam là khu du lịch, nhưng may mắn lúc này không phải mùa du lịch cao điểm, cho nên khá dễ tìm khách sạn.
Theo tính toán ban đầu của Sở Hoài thì hắn không quá quan tâm đến điều kiện ăn ở, chỉ muốn tìm một khách sạn nhỏ không cần kiểm tra thân phận mà thôi.
Nhưng đột nhiên hắn nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tìm một khách sạn cao cấp để ở.
Tiền nào thì của nấy, sự tiện nghi của khách sạn cao cấp cùng với khách sạn bình thường hoàn toàn không giống nhau, nội thật bên trong trang trí vừa đẹp mắt vừa đầy đủ, khi vào ở sẽ cực kỳ thoải mái.
Ngu Kha chưa từng thấy qua nhiều đồ hiện đại như vậy, cho nên nhìn cái gì cũng đều cảm thấy tò mò.
Nhìn thấy trong phòng còn có TV, lập tức hưng phấn không kìm được mà chạy lên sờ mó nó.
Mặc dù lúc còn ở Táo Nhi Câu y cũng từng nhìn thấy TV, nhưng người trong thôn lại sử dụng và bảo quản nó rất cẩn thận, không cho trẻ con chạm vào, ở trong thôn y nổi tiếng là một ngốc tử, cho nên người ta sẽ càng không cho y chạm vào, sợ y làm hỏng nó.
Cho nên y thật sự rất tò mò về những chiếc TV có thể phát ra hình ảnh này.
Sở Hoài nhìn y vụng về tìm công tắc mở, chẳng khác gì một bé con tò mò, miệng lúc nào cũng lải nhải ‘con gà sao không giống như gà trong thôn nhỉ’, cho nên hắn chỉ có thể nhịn cười lấy điều khiển từ xa mở TV lên giúp y.
TV vừa được mở lên, còn chưa kịp tìm kiếm kênh thích hợp, bên trong đã truyền đến âm thanh tin tức:
“Tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục đưa tin về thông tin đang được chú ý gần đây nhất, đó chính là tại hoang mạc Tây Bắc đột nhiên phát hiện một ngôi mộ cổ, căn cứ theo sự nghiên cứu nhiều ngày qua của các nhà khoa học, chúng ta đã xác định được ngôi cổ mộ này có niên đại từ hơn hai ngàn năm trước, được xây dựng từ thời nhà Tần, nhưng phong cách kiến trúc lại tương đối khác với đa số huyệt mộ thời nhà Tần, cho nên sự tồn tại của nó có giá trị nghiên cứu rất cao…”
“Nhưng điều đáng tiếc chính là, những kẻ trộm mộ đã ngoài ý muốn mở ra cơ quan của cổ mộ, cho nên toàn bộ huyệt mộ đã bị sụp xuống, nhân viên khảo cổ của chúng ta chỉ có thể tìm thấy thi thể đã phân hủy thối nát của những kẻ trộm mộ, cùng một ít đồ bồi táng…”
Cùng với những gì mà phóng viên nói trên TV, trái tim Sở Hoài chậm rãi trầm xuống.
☆
Xét cho cùng, mặc dù tính cách của hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra lại là một người rất dễ mềm lòng.
“Nơi này không có luyện đan phương sĩ, nhưng sẽ có những người chuyên đi nghiên cứu con người, sau này, thế giới này sẽ cực kỳ tàn khốc, ngoại trừ tôi ra, đừng đem những chuyện này ra nói lung tung bên ngoài, biết chưa?”
Cuối cùng thì Sở Hoài vẫn không yên tâm dặn dò thêm lần nữa.
“Ân, Sở Hoài quân yên tâm, người nơi này thật sự rất yếu, dù không có Sở Hoài quân, ta cũng có thể bảo vệ bản thân mình được.”
Ngu Kha nghiêng đầu, ánh mắt như đang phát sáng, y căn bản không hiểu rõ thế giới bên ngoài tàn khốc như thế nào.
Sở Hoài thở dài, người của thế giới này yếu, nhưng khi mạt thế đến, tang thi cùng dị thú sẽ cực kỳ phiền phức.
“Sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực, đừng coi thường bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì, nếu cậu lợi hai như vậy, sao lúc trước lại để cho vợ của chú hai bắt nạt cơ chứ?”
Lời nói của hắn chẳng khác gì một gáo nước lạnh, để tránh cho thiếu niên ngây thơ vô tri này vì quá mức tự tin mà mắc sai lầm trong tương lai.
“Chuyện đó, là vì lúc đó ta chỉ vừa tỉnh lại, thân thể vẫn chưa tu tập nội công đạo pháp, tính nết của bà ta lại chẳng khác nào hung thần, cho nên ta cũng chỉ có thể chịu trận thôi… Nhưng sau này ta đã luyện ra một chút nội công, không so đo với bà ta cũng chỉ vì ta sợ rằng thôn dân sẽ phát hiện ta tính tình của ta thay đổi quá lớn, thiêu sống ta như quái vật, Sở Hoài quân, những gì huynh đã dạy, ta đều học rất tốt!”
Thấy Sở Hoài dường như không tin tưởng vài năng lực của mình, Ngu Kha sốt ruột giải thích.
Mặc dù y không biết thế giới bên ngoài hiểm ác như thế nào, nhưng Tử Phòng quân vẫn thường nói với y rằng không thể không có tâm đề phòng người khác, quá mức dị loại sẽ dẫn tới họa sát thân.
Lúc vừa đến thế giới xa lạ này, đủ loại đồ vật hiện đại khiến cho y vô cùng khiếp sợ, trong lúc mơ hồ không hiểu rõ điều gì đối với mọt thứ xung quanh, y thật sự đã rất không cẩn thận, cũng may từ đầu người trong thôn đã xem y thành ngốc tử, cho nên thời gian đầu y nói bậy nói bạ cũng không ai để ý.
“Vậy mỗi lần bà ta đánh cậu thì cậu chỉ có thể chịu đựng hay sao?”
Nhìn Ngu Kha sốt ruột giải thích, khóe miệng Sở Hoài nhịn không được mà nhếch lên muốn cười, nhưng hắn không thích quá mức do dự thiếu quyết đoán, càng không phải người có tính kiên nhẫn.
“Vậy thì cũng không phải, ta đã hạ lên người bà ấy một đạo chú thuật, đánh vào thân ta, nhưng đau trên thân bà ta, nhưng mà bà ta ngốc chết đi được, đau nhiều lần như vậy cũng không nhớ…”
Thiếu niên cũng không làm hắn thất vọng, biểu tình sốt ruột biến mất, thay vào đó là vẻ mừng thầm cười trộm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Sở Hoài hiện lên một tia ý cười, lại nhìn về ba lô của y, hỏi.
“Trong ba lô của cậu có cái gì vậy? Còn lớn như vậy nữa chứ…”
Từ lúc lên xe hắn đã muốn hỏi rồi, không biết trong đó có chứa thứ gì, mà kể cả khi lên xe vẫn luôn ôm khư khư trên người không chịu bỏ xuống.
“Tất cả đều là bảo bối của ta a.”
Ngu Kha tươi cười mở ba lô ra cho hắn thấy những thứ bên trong.
Sở Hoài cũng nhìn qua.
Vốn dĩ hắn nghĩ chắc trong đó sẽ chứa đầy quần áo hay những thư linh tinh tương tự.
Vậy mà trong đó đúng là có quần áo, nhưng không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là xương động vật, ngọc thạch cùng với thứ chất lỏng nhìn như máu được chứa trong những chai nước khoáng, và còn một đống lớn những thứ kỳ dị.
Tiểu gia hỏa này không phải nói với hắn là y học đạo thuật cùng nội công sao? Tại sao hắn lại thấy giống tà thuật hơn vậy…
“Mấy thứ này dùng để làm gì?”
Sở Hoài thật sự không nhịn được sự tò mò.
“Là dùng để hạ chú vẽ bùa đó a, thiên địa linh khí nơi này thật sự quá loãng, trong thời gian ngắn căn bản không thể dùng đạo thuật được, mấy ngày trước, ban đêm ta có xem tinh tượng, nhận ra thế giới này sắp phải chịu kiếp nạn lớn, cho nên liền góp nhặt một ít xương cốt cùng máu tươi của thú dữ, có thể dựa vào việc hạ chú vẽ bùa để tự bảo vệ bản thân, Sở Hoài quân, đây đều là những gì huynh đã dạy cho ta biết, huynh thật lợi hại……”
Ngu Kha mỉm cười, ngữ điệu tinh tế, nghiêm trang mà giải thích cho hắn nghe.
Câu cuối cùng, lúc y nói ra thì ánh mắt của y tỏa sáng lấp lánh như những nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
Mặc dù biết người mà đối phương khen ngợi cùng sùng bái là một người khác, nhưng khi thiếu niên dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, trong lòng Sở Hoài đột nhiên có một sự rung động khó tả.
Nhưng cái loại hạ chú này lại bị thế nhân liệt vào thứ đồ vật tà giáo âm độc không sạch sẽ, Tử Phòng quân trong miệng Ngu Kha chỉ sợ không phải là phương sĩ hay đạo trưởng gì đó đơn giản như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không cần biết hắn là ai, tự cổ chí kim, thời gian mấy ngàn năm hắn đã sớm hóa thành nắm đất vàng rồi biến mất rồi.
Ngu Kha chỉ cần có bản lĩnh hữu dụng là được, mạt thế quá hung hiểm, có nhiều thủ đoạn để cứu mạng thì càng tốt.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên đang cười tủm tỉm nhìn mình, Sở Hoài không tự chủ được mà duỗi tay sờ sờ đầu đối phương, sau đó mới thu hồi tâm tư mà nghiêm túc lái xe, tìm chỗ dừng chân.
Vân Nam là khu du lịch, nhưng may mắn lúc này không phải mùa du lịch cao điểm, cho nên khá dễ tìm khách sạn.
Theo tính toán ban đầu của Sở Hoài thì hắn không quá quan tâm đến điều kiện ăn ở, chỉ muốn tìm một khách sạn nhỏ không cần kiểm tra thân phận mà thôi.
Nhưng đột nhiên hắn nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tìm một khách sạn cao cấp để ở.
Tiền nào thì của nấy, sự tiện nghi của khách sạn cao cấp cùng với khách sạn bình thường hoàn toàn không giống nhau, nội thật bên trong trang trí vừa đẹp mắt vừa đầy đủ, khi vào ở sẽ cực kỳ thoải mái.
Ngu Kha chưa từng thấy qua nhiều đồ hiện đại như vậy, cho nên nhìn cái gì cũng đều cảm thấy tò mò.
Nhìn thấy trong phòng còn có TV, lập tức hưng phấn không kìm được mà chạy lên sờ mó nó.
Mặc dù lúc còn ở Táo Nhi Câu y cũng từng nhìn thấy TV, nhưng người trong thôn lại sử dụng và bảo quản nó rất cẩn thận, không cho trẻ con chạm vào, ở trong thôn y nổi tiếng là một ngốc tử, cho nên người ta sẽ càng không cho y chạm vào, sợ y làm hỏng nó.
Cho nên y thật sự rất tò mò về những chiếc TV có thể phát ra hình ảnh này.
Sở Hoài nhìn y vụng về tìm công tắc mở, chẳng khác gì một bé con tò mò, miệng lúc nào cũng lải nhải ‘con gà sao không giống như gà trong thôn nhỉ’, cho nên hắn chỉ có thể nhịn cười lấy điều khiển từ xa mở TV lên giúp y.
TV vừa được mở lên, còn chưa kịp tìm kiếm kênh thích hợp, bên trong đã truyền đến âm thanh tin tức:
“Tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục đưa tin về thông tin đang được chú ý gần đây nhất, đó chính là tại hoang mạc Tây Bắc đột nhiên phát hiện một ngôi mộ cổ, căn cứ theo sự nghiên cứu nhiều ngày qua của các nhà khoa học, chúng ta đã xác định được ngôi cổ mộ này có niên đại từ hơn hai ngàn năm trước, được xây dựng từ thời nhà Tần, nhưng phong cách kiến trúc lại tương đối khác với đa số huyệt mộ thời nhà Tần, cho nên sự tồn tại của nó có giá trị nghiên cứu rất cao…”
“Nhưng điều đáng tiếc chính là, những kẻ trộm mộ đã ngoài ý muốn mở ra cơ quan của cổ mộ, cho nên toàn bộ huyệt mộ đã bị sụp xuống, nhân viên khảo cổ của chúng ta chỉ có thể tìm thấy thi thể đã phân hủy thối nát của những kẻ trộm mộ, cùng một ít đồ bồi táng…”
Cùng với những gì mà phóng viên nói trên TV, trái tim Sở Hoài chậm rãi trầm xuống.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro