Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Sơn Thôn Kỳ Quá...

Thỏ Nguyệt Quan

2024-08-29 07:41:38

Bởi vì Sở Hoài đưa ra yêu cầu muốn mua đồ của thôn, thái độ của nhà họ Vương càng thêm nhiệt tình.

Thấy hắn ăn uống ngon miệng, trên bàn đã không còn gì nữa, lão Vương liền bảo vợ mình nấu một nồi mì to mang ra, trên đó còn có mấy quả trứng chiên, với tâm thế cần phải chiêu đãi hắn cho thật tốt.

Sở Hoài cũng không khách khí, cứ buông thả mà ăn.

Lúc trọng sinh, dị năng của hắn cũng theo đến luôn, thân là dị năng giả, sức ăn của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Đêm đó tất cả mọi người nghỉ ngơi tại nhà Vương gia một đêm.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, lão Vương liền đưa bọn họ đến nhà trưởng thôn.

Cho dù là chuyện mua ngọc thạch, hay là chuyện mua nông sản thì đều liên quan đến lợi ích của mọi người trong thôn Táo Nhi, không phải là chuyện nhỏ, cho nên cần trưởng thôn đến thu xếp.

Trưởng thôn của Táo Nhi Câu là một lão nhân béo hơn 50 tuổi, khuôn mặt hiền lành, cười lên không khác gì phật Di Lặc.

Nghe nói Sở Hoài không chỉ muốn mua ngọc thạch, còn dự định sang năm muốn mua nông sản trong thôn, trưởng thôn cũng giống lão Vương, đều vạn phần kích động cao hứng.

Kỳ thật thổ sản của thôn bọn họ hằng năm đều có không ít, nhưng do địa thế, chỉ có thể dựa vào việc thôn dân trèo đèo lội suối đeo sọt trên vai mà đến trấn nhỏ bên cạnh bán.

Giá bán tất nhiên cũng không cao, cho nên gia đình nào cũng phải chịu cảnh đói nghèo.

Hai năm trước Lý Quốc Quân ngoài ý muốn đến đây, cho nên bọn họ mới biết đá trong núi bọn họ có thể bán lấy tiền, cho nên nhờ có Lý Quốc Quân, mới có thể có thêm ít tiền.

Hiện tại Sở Hoài đưa một đơn hàng lớn đến đây, thôn trưởng thập phần trịnh trọng đối đãi.

Không chỉ đưa lão nhân có địa vị cùng danh vọng lớn trong thôn mời đến để tiếp đón bọn họ, giá cả mà bọn họ thương lượng cũng đậm sự thật thà chất phác, giá của ngọc thạch cùng với nông sản đã tiện nghi không ít.

Đối với chuyện này thì Sở Hoài không có bất kỳ ý kiến nào, có thể tiết kiệm chút tiền, đương nhiên hắn sẵn sàng đồng ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn chuyện thu mua những nông sản phụ khác chủ yếu là gián tiếp giúp thôn dân nơi này có thêm ít tiền mua đồ ăn tích trữ mà thôi, còn giá cả như thế nào đối với hắn không quan trọng, lập tức, hắn liền đưa mấy vạn làm tiền đặt cọc.

Nhưng yêu cầu thôn dân phải đem tất cả những thứ hắn mua đều phải được hút chân không, nếu Táo Nhi Câu không có máy móc thì hắn sẽ hỗ trợ cung cấp.

Thôn trưởng đối với chuyện này có chút khó hiểu, không phải xưởng thực phẩm khi thu mua sẽ tự mình đóng gói hay sao?

Nhưng chẳng phải là hút chân không thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì, thôn trưởng cũng không hỏi thêm gì nữa, gật đầu cẩn thận ghi lại yêu cầu của hắn và cả thời gian giao hàng vào sổ tay.

Những thôn dân khác đều mang nụ cười thuần phác đứng bên cạnh xem náo nhiệt, tràn đầy mong chờ vào cuộc sống trong tương lai.

Nhìn những thôn dân trung thực này, trong lòng Sở Hoài có chút cảm thán, không nhịn được hỏi.

“La trưởng thôn, trong núi cho dù tốt, nhưng cuộc sống sinh hoạt vẫn luôn có chút bất tiện, tôi thấy hình như chính phủ đang có kế hoạch quy hoạch nơi này giúp dân nghèo mà đúng không, vì sao mọi người lại không dọn đi?”

Từ khi đến Táo Nhi Câu hắn đã thắc mắc rồi.

Hắn phát hiện thôn sơn này rất kỳ lạ, mặc dù nói là thung lũng nghèo, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Nơi này cũng không phải thật sự nghèo, mà giống như một thôn trang thế ngoại đào viên và có một hệ thống xã hội hoàn chỉnh hơn.

Nơi này vẫn còn giữ lại tập tục từ đường tông tộc, không ít người già nhàn rỗi đang cầm bút luyện chứ, hơn phân nửa thôn dân nhìn qua đều là người biết chứ.

Còn nữa, trong thôn này còn có một tòa đạo quan cực kỳ cổ kính.

Đạo quan kia đã tồn tại bao nhiêu năm thì Sở Hoài không biết, nhưng hắn cảm thấy thực trang nghiêm cùng thần thánh, những chữ viết trên những thẻ bài được treo trong đạo quan đều được viết theo chữ triện cổ thời Tần quốc.

Nếu không phải do người đời sau cố ý tu sửa, thì chắc chắn nó đã đã thật sự lưu truyền hàng ngàn năm rồi.

Thật khó có thể tưởng tượng được trong cái tình trạng không có người chuyên tu sửa và bảo trì, nhưng đạo quan vẫn còn có thể bảo tồn một cách hoàn hảo như vậy, hơn nữa còn không bị chính phủ liệt vào danh sách “Di chỉ văn hóa được bảo hộ”, đúng thật là kỳ lạ.

“Dọn đi làm gì chứ, không khí và khí hậu bên ngoài đâu có tốt như ở đây, chúng tôi cắm rễ ở đây đã nhiều thế hệ, nghèo thì đúng là nghèo thật, nhưng cuộc sống lại rất tự tại thoải mái…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối với nghi vấn của hắn, thôn trưởng không giải thích nhiều, cười ha hả rồi nói một câu như vậy cho qua.

“Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao đây cũng là vùng núi non hẻo lánh, nếu có thiên tai dịch bệnh gì sẽ khó lòng được cứu chữa, trấn trên có cảnh sát của chính phỉ ở đó, nhiều ít gì cũng có thể quan tâm đến mọi người, chính sách quốc gia lúc này cũng không tồi a.”

Trưởng thôn không giải thích nhiều, Sở Hoài cũng không theo mãi không buông, chỉ cổ gắng khuyên bảo trưởng thôn dẫn người rời núi.

Lúc mạt thế bắt đầu, khi chỉ có tang thi thì vùng sơn thôn này chính là nơi an toàn nhất.

Nhưng sau này khi dị thú xuất hiện, nơi nhân loại có thể sống cũng chỉ có căn cứ mà thôi, dùng đồi núi hoang vu như thế này chính là địa bàn của dị thú.

Hắn để thôn dân tích trữ lương thực cũng là gián tiếp giúp họ vượt qua thời kỳ đầu của mạt thế, nhưng nếu bây giờ họ sẵn sàng dọn đi thì càng tốt.

Nhưng thôn dân Táo Nhi Câu lại cực kỳ cố chấp, dù nói như thế nào cũng không chịu dọn ra ngoài.

“Không có vấn đề gì không có vấn đề gì, tổ tiên của chúng tôi đều là trung y, nếu có bệnh có thể tự mình chữa, thiên tai càng không cần lo lắng đâu, linh hồn tổ tông tinh thiêng phù hộ, từ xưa đến nay thôn dân chúng tôi chưa bao giờ gặp thiên tai…”

Mọi người vừa nói vừa thể hiện ra vẻ tự hào, thuần phác đơn thuần.

Sở Hoài bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng Lý Quốc Quân lại thì thầm với hắn, đừng thấy người dân Táo Nhi Câu nghèo mà tưởng dễ dãi, mà ngược lại là đằng khác, thôn dân ở đây cố chấp đến phát sợ, nổi nóng lên thì ai cũng không cho mặt mũi.

Thật ra thì trước đây chính phủ vì tòa di chỉ đạo quan kia mà muốn phai phá phát triển nơi này, kết quả chọc giận mọi người ở đây, thôn dân vậy mà đem quan viên chính phủ kia trói lại, treo trên vách núi mấy ngày trời.

Lúc được thả về thì vị quan viên kia liền bị bệnh, trong một đêm trên người mọc đầy vết ở loét, trị kiểu gì cũng không hết.

Cuối cùng có người bảo, để quan viên kia đến đạo quan ở trong thôn làm đủ ba quỳ chín lạy, bệnh trên người mới tốt lên, sau đó chính phủ cũng từ bỏ tâm tư phai phá di chỉ này, mặc kệ thôn dân nơi này tự do thích làm gì thì làm.

Lý Quốc Quân nói rất thần bí, trong lòng Sở Hoài cũng suy tư.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Số ký tự: 0