Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Tiểu Tùy Tùng P...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Nhưng mặc kệ thiếu niên này đến từ đâu, là người nào cũng không quan trọng, mà quan trọng là thiếu niên xa lạ này luôn quấn lấy hắn thật sự vô cùng phiền toái.
Hắn sẽ không mang một người vừa kỳ quặc vừa xa lạ theo bên người, như vậy thật sự quá mạo hiểm.
Biểu tình Sở Hoài không kiên nhẫn đứng yên tại chỗ, nội tâm ảo não cũng dần hạ quyết tâm.
Thiếu niên chờ hồi lâu không nhận được sự trả lời từ hắn, cuối cùng nước mắt không thể kiềm chế lại được nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống, sau đó lại dùng cái loại biểu tình vô cùng đáng thương đó mà nhìn hắn…
Nhìn thấy hai hàng nước mắt của y. Trái tim Sở Hoài như bị nắm chặt.
Lại như vậy nữa! Mỗi lần hắn không cho thiếu niên này đi theo, đối phương liền dùng loại ánh mắt cùng biểu tình đó mà nhìn hắn, sau đó nước mắt sẽ tí tách mà rơi xuống.
Sở Hoài căn bản không thích cái loại bộ dáng giả vờ đáng thương như vậy, nhưng nước mắt của y như hồng thủy vỡ đê, nháy mắt khiến cho nội tâm cứng rắn của y sụp đổ.
“Nín khóc ngay cho tôi, lên xe!”
Sau một lúc lâu, Sở Hoài nhận mệnh mà lấy một chiếc xe việt dã chạy đường núi từ trong không gian ra, bảo người leo lên xe.
.
Cuối cùng cũng được hắn đồng ý cho phép đi theo, Ngu Kha nín khóc mỉm cười chạy tới, trong lòng vui mừng.
Y biết Tử Phòng sẽ không bỏ rơi y mà!
Mặc dù ba lô trên lưng y nhìn rất lớn cũng rất nặng, nhưng bước chân vẫn nhanh như gió, sợ hãi cùng mê mang nhiều ngày qua tiêu tán không còn một mảnh.
Y không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết tại sao bỗng nhiên y lại xuất hiện ở đây.
Y chỉ nhớ Tử Phòng quân cần phải đi xa, rõ ràng đã nói rất nhanh sẽ về, nhưng y đã đợi rất lâu vẫn không thấy hắn quay về.
Sau đó thủ vệ thủ địa lao canh giữ càng ngày càng nghiêm ngặt, đồng bạn bên cạnh cũng ngày càng ít dần, Khương phương sĩ lại tới lấy máu y, lần này lấy thật nhiều thật nhiều máu, y không thể chịu được nữa mà ngất đi…
Lúc y mở mắt ra đã không còn thấy địa lao đâu, thủ vệ không có, đồng bạn cũng không có, nhưng lại biến thành cái thế giới kỳ quái này.
Mặc dù y vẫn luôn sống những ngày không thấy ánh mặt trời trong địa lao, nhưng Tử Phòng quân vẫn luôn trộm dẫn y ra ngoài mấy lần.
Y đã từng thấy thế giới bên ngoài trông như thế nào, nơi này hoàn toàn khác với những gì mà y đã từng thấy, ít nhất nữ nhân chỗ bọn họ vào mùa hè sẽ không mặc quần áo lộ tay lộ chân như vậy…
Y không hiểu gì sao lại đột nhiên lòi ra một thúc thúc và thẩm thẩm, nhưng vị thẩm thẩm kia thật sự rất là hung dữ.
Ngay từ khi y mở mắt ra đã bị bà ấy mắng, sau đó còn dùng roi đánh y, đánh y rất đau, còn hung dữ hơn cả những người canh ngục đó nữa.
Tử Phòng quân nói: Làm người thì phải biết lấy oán trả oán, lấy ơn đáp ơn.
Lúc ấy y thật sự rất muốn giáo huấn nữ nhân hung dữ kia một bài học, Tử Phòng quân đã dạy cho y võ công cùng đạo thuật, ngay cả Kỵ Đô Úy trong quân doanh cũng không đánh thắng y, một phụ nữ nông thôn bình thường căn bản không phải đối thủ của y.
Nhưng không biết vì sao, thân thể của y cực kỳ suy yếu, toàn bộ đạo thuật khí công trong cơ thể đều biến mất không còn gì.
Sau đó trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức xa lạ, nhưng cuối cùng thì y cũng nhờ vậy mà hiểu rõ phần nào tình hình lúc này.
Y đoán có lẽ y đã chết rồi, sau đó lại đầu thai, có thể địa phủ đã quên cho y uống canh Mạnh bà, cho nên y mới còn nhớ rõ chuyện khi còn sống.
Như vậy cũng tốt, y thật sự không muốn quên đi những chuyện trong quá khứ.
Tử Phòng quân đã nói sẽ trở về, y vẫn còn chưa chờ được Tử Phòng quân quay về, y tin chắc chắn mình có thể chờ được Tử Phòng quân trở về.
Quả nhiên, rất nhanh Tử Phòng quân đã xuất hiện.
Mặc dù cách ăn mặc của Tử Phòng quân rất kỳ quái, đã vậy dường hắn còn không biết y, nhưng y chắc chắn đó chính là Tử Phòng quân, không gian giới tử của Tử Phòng quân cũng còn ở trên người kia kìa.
Nhưng mà cho dù y có nói gì đi chăng nữa, Tử Phòng quân cũng không thừa nhận, còn xem y như kẻ điên vậy.
Thôi được rồi, Sở Hoài thì Sở Hoài, tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, vậy sau này y sẽ gọi hắn là Sở Hoài quân, chỉ cần hắn không bỏ rơi y là được.
Ngu Kha ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Hoài đang nghiêm túc lái xe, vừa cao hứng lại vừa tò mò.
“Sở Hoài quân, tóc của huynh đâu rồi? Ngắn ngủn như vậy thật kỳ quái, nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy a? Ta thấy trong thôn có một loại pháp khí cực kỳ lợi hại, vậy mà có thể vây người trong thôn lại bên trong, đó chắc chắn là chuyện là thần tiên đắc đạo mới có thể làm được đúng chứ, bọn họ có cái gọi là TV gà…”
“Đúng rồi đúng rồi, còn có một cái gọi là gà cầm tay nữa, vậy mà nó có thể so với cả truyền âm phù của chúng ta, nhưng mà gà đó không giống gà a, cũng chẳng có chút vị thịt gà nào cả…”
“Sở Hoài quân, thế giới bên ngoài thật kỳ quái, khó có thể tưởng tượng, nhưng mà cũng rất thú vị, ví dụ như xe này, không cần ngựa kéo, không cần sử dụng đạo thuật nhưng vẫn có thể chuyển động được, thật lợi hại a…”
Thiếu niên này với mới đặt chân đến thế giới mới cho nên thấy gì cũng cảm thấy lạ lẫm, nhưng lời trong miệng phát ra lại tràn đầy hương vị cổ xưa.
Nếu không phải Sở Hoài cũng đã đoán ra được đại khái, với cả bản thân là người đã trải qua chuyện trọng sinh ly kỳ này, thì chắc chắn hắn cũng sẽ có suy nghĩ giống thôn dân Táo Nhi Câu, rằng là đầu của đối phương có vấn đề, toàn nói bậy nói bạ.
Nhưng thấy thiếu niên kia cứ tò mò lải nhải, trong lòng hắn càng thêm tò mò.
Ngu Kha này không tầm thường như những gì hắn suy đoán, không đơn giản, nghe loại khẩu khí này, dường như đối phương rất hiểu đạo thuật khí công linh tinh gì đó.
Loại người này trong tương lai khi mạt thế đến, sẽ là những tồn tại quý báu được các căn giữ bí mật cất giữ.
Mang theo thiếu niên này bên người, cũng không biết là tốt hay xấu.
Sở Hoài lái xe, ngẫu nhiên nghiêng nhìn người bên cạnh đang hiếu kì nhìn ngó xung quanh, tò mò mà nghiên cứu cái xe đang ngồi, trong lòng hắn có loại cảm giác an tâm một cách kỳ lạ, nhưng vẫn có sự nghi ngờ rất lớn.
☆
Hắn sẽ không mang một người vừa kỳ quặc vừa xa lạ theo bên người, như vậy thật sự quá mạo hiểm.
Biểu tình Sở Hoài không kiên nhẫn đứng yên tại chỗ, nội tâm ảo não cũng dần hạ quyết tâm.
Thiếu niên chờ hồi lâu không nhận được sự trả lời từ hắn, cuối cùng nước mắt không thể kiềm chế lại được nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống, sau đó lại dùng cái loại biểu tình vô cùng đáng thương đó mà nhìn hắn…
Nhìn thấy hai hàng nước mắt của y. Trái tim Sở Hoài như bị nắm chặt.
Lại như vậy nữa! Mỗi lần hắn không cho thiếu niên này đi theo, đối phương liền dùng loại ánh mắt cùng biểu tình đó mà nhìn hắn, sau đó nước mắt sẽ tí tách mà rơi xuống.
Sở Hoài căn bản không thích cái loại bộ dáng giả vờ đáng thương như vậy, nhưng nước mắt của y như hồng thủy vỡ đê, nháy mắt khiến cho nội tâm cứng rắn của y sụp đổ.
“Nín khóc ngay cho tôi, lên xe!”
Sau một lúc lâu, Sở Hoài nhận mệnh mà lấy một chiếc xe việt dã chạy đường núi từ trong không gian ra, bảo người leo lên xe.
.
Cuối cùng cũng được hắn đồng ý cho phép đi theo, Ngu Kha nín khóc mỉm cười chạy tới, trong lòng vui mừng.
Y biết Tử Phòng sẽ không bỏ rơi y mà!
Mặc dù ba lô trên lưng y nhìn rất lớn cũng rất nặng, nhưng bước chân vẫn nhanh như gió, sợ hãi cùng mê mang nhiều ngày qua tiêu tán không còn một mảnh.
Y không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết tại sao bỗng nhiên y lại xuất hiện ở đây.
Y chỉ nhớ Tử Phòng quân cần phải đi xa, rõ ràng đã nói rất nhanh sẽ về, nhưng y đã đợi rất lâu vẫn không thấy hắn quay về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó thủ vệ thủ địa lao canh giữ càng ngày càng nghiêm ngặt, đồng bạn bên cạnh cũng ngày càng ít dần, Khương phương sĩ lại tới lấy máu y, lần này lấy thật nhiều thật nhiều máu, y không thể chịu được nữa mà ngất đi…
Lúc y mở mắt ra đã không còn thấy địa lao đâu, thủ vệ không có, đồng bạn cũng không có, nhưng lại biến thành cái thế giới kỳ quái này.
Mặc dù y vẫn luôn sống những ngày không thấy ánh mặt trời trong địa lao, nhưng Tử Phòng quân vẫn luôn trộm dẫn y ra ngoài mấy lần.
Y đã từng thấy thế giới bên ngoài trông như thế nào, nơi này hoàn toàn khác với những gì mà y đã từng thấy, ít nhất nữ nhân chỗ bọn họ vào mùa hè sẽ không mặc quần áo lộ tay lộ chân như vậy…
Y không hiểu gì sao lại đột nhiên lòi ra một thúc thúc và thẩm thẩm, nhưng vị thẩm thẩm kia thật sự rất là hung dữ.
Ngay từ khi y mở mắt ra đã bị bà ấy mắng, sau đó còn dùng roi đánh y, đánh y rất đau, còn hung dữ hơn cả những người canh ngục đó nữa.
Tử Phòng quân nói: Làm người thì phải biết lấy oán trả oán, lấy ơn đáp ơn.
Lúc ấy y thật sự rất muốn giáo huấn nữ nhân hung dữ kia một bài học, Tử Phòng quân đã dạy cho y võ công cùng đạo thuật, ngay cả Kỵ Đô Úy trong quân doanh cũng không đánh thắng y, một phụ nữ nông thôn bình thường căn bản không phải đối thủ của y.
Nhưng không biết vì sao, thân thể của y cực kỳ suy yếu, toàn bộ đạo thuật khí công trong cơ thể đều biến mất không còn gì.
Sau đó trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức xa lạ, nhưng cuối cùng thì y cũng nhờ vậy mà hiểu rõ phần nào tình hình lúc này.
Y đoán có lẽ y đã chết rồi, sau đó lại đầu thai, có thể địa phủ đã quên cho y uống canh Mạnh bà, cho nên y mới còn nhớ rõ chuyện khi còn sống.
Như vậy cũng tốt, y thật sự không muốn quên đi những chuyện trong quá khứ.
Tử Phòng quân đã nói sẽ trở về, y vẫn còn chưa chờ được Tử Phòng quân quay về, y tin chắc chắn mình có thể chờ được Tử Phòng quân trở về.
Quả nhiên, rất nhanh Tử Phòng quân đã xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù cách ăn mặc của Tử Phòng quân rất kỳ quái, đã vậy dường hắn còn không biết y, nhưng y chắc chắn đó chính là Tử Phòng quân, không gian giới tử của Tử Phòng quân cũng còn ở trên người kia kìa.
Nhưng mà cho dù y có nói gì đi chăng nữa, Tử Phòng quân cũng không thừa nhận, còn xem y như kẻ điên vậy.
Thôi được rồi, Sở Hoài thì Sở Hoài, tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, vậy sau này y sẽ gọi hắn là Sở Hoài quân, chỉ cần hắn không bỏ rơi y là được.
Ngu Kha ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Hoài đang nghiêm túc lái xe, vừa cao hứng lại vừa tò mò.
“Sở Hoài quân, tóc của huynh đâu rồi? Ngắn ngủn như vậy thật kỳ quái, nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy a? Ta thấy trong thôn có một loại pháp khí cực kỳ lợi hại, vậy mà có thể vây người trong thôn lại bên trong, đó chắc chắn là chuyện là thần tiên đắc đạo mới có thể làm được đúng chứ, bọn họ có cái gọi là TV gà…”
“Đúng rồi đúng rồi, còn có một cái gọi là gà cầm tay nữa, vậy mà nó có thể so với cả truyền âm phù của chúng ta, nhưng mà gà đó không giống gà a, cũng chẳng có chút vị thịt gà nào cả…”
“Sở Hoài quân, thế giới bên ngoài thật kỳ quái, khó có thể tưởng tượng, nhưng mà cũng rất thú vị, ví dụ như xe này, không cần ngựa kéo, không cần sử dụng đạo thuật nhưng vẫn có thể chuyển động được, thật lợi hại a…”
Thiếu niên này với mới đặt chân đến thế giới mới cho nên thấy gì cũng cảm thấy lạ lẫm, nhưng lời trong miệng phát ra lại tràn đầy hương vị cổ xưa.
Nếu không phải Sở Hoài cũng đã đoán ra được đại khái, với cả bản thân là người đã trải qua chuyện trọng sinh ly kỳ này, thì chắc chắn hắn cũng sẽ có suy nghĩ giống thôn dân Táo Nhi Câu, rằng là đầu của đối phương có vấn đề, toàn nói bậy nói bạ.
Nhưng thấy thiếu niên kia cứ tò mò lải nhải, trong lòng hắn càng thêm tò mò.
Ngu Kha này không tầm thường như những gì hắn suy đoán, không đơn giản, nghe loại khẩu khí này, dường như đối phương rất hiểu đạo thuật khí công linh tinh gì đó.
Loại người này trong tương lai khi mạt thế đến, sẽ là những tồn tại quý báu được các căn giữ bí mật cất giữ.
Mang theo thiếu niên này bên người, cũng không biết là tốt hay xấu.
Sở Hoài lái xe, ngẫu nhiên nghiêng nhìn người bên cạnh đang hiếu kì nhìn ngó xung quanh, tò mò mà nghiên cứu cái xe đang ngồi, trong lòng hắn có loại cảm giác an tâm một cách kỳ lạ, nhưng vẫn có sự nghi ngờ rất lớn.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro