Chương 80: Thẳn...
Tương Chí
2024-11-20 21:21:17
Văn kiện trong tay bị nắm tới mức cơ hồ biến hình, Bạch Phi trên mặt biểu tình phức tạp khó hiểu.
Hắn thật sự không nghĩ tới, tiểu hàm, thê tử mình thế nhưng mang thai!
Mà hắn cư nhiên hoàn toàn không biết gì cả?!
Hơn nữa……
Trúng độc?!
“Sự tình chính là như vậy.” Diệp Thu nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Phi, nghiêm túc nói: “Ta trong lúc vô tình nói ra bí mật của Tần tiểu thư, thực xin lỗi, tuy rằng không biết giữa các ngươi có hiểu lầm gì, nhưng là thỉnh bảo vệ tốt nàng.”
Trong lòng thở dài, Diệp Thu nhẹ nhàng cắn môi dưới, mình có phải hay không làm một chuyện ngu xuẩn?
Bạch Phi trịnh trọng gật đầu, cho dù Diệp Thu không nói hắn cũng sẽ bảo vệ tốt tiểu hàm, nàng là vợ hắn, hiện tại còn mang con của hắn, như thế nào có thể không bảo vệ nàng?!
“Vô luận như thế nào, ta đều phải cùng các ngươi nói câu cảm ơn! An toa người của tiểu Hàm, ta nhất định sẽ vạn phần chú ý!”
Diệp Thu cũng bị ánh mắt kiên nghị của hắn lây cảm động, cười nói: “Đúng rồi, còn phải chúc mừng ngươi được làm cha!”
Trong mắt vui sướng cơ hồ muốn tràn ra, Bạch Phi cười gật đầu, nói: “Cảm ơn các ngươi! Bất quá ta phải xin lỗi không tiếp được nữa!”
“Mau về đi!” Diệp Thu gật gật đầu, cười nhìn hắn bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp trống rỗng.
Diệp Thu trên mặt tươi cười dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Cẩn nói: “Ca ca, làm sao bây giờ?”
Duỗi tay xoa xoa tóc của hắn, Diệp Cẩn mở miệng: “Không yên tâm?”
“Ân!” Diệp Thu gật đầu, gương mặt cọ cọ ở lòng bàn tay hắn, “Tần Hàm không có nói cho Bạch Phi khẳng định là có nỗi niềm khó nói, không nghĩ tới bị em nói ra, liệu có gây ảnh hưởng không tốt hay không?”
“Em hoài nghi Bạch Phi?” Diệp Cẩn nâng lên cằm hắn, đối diện hai mắt hắn.
Lắc lắc đầu, Diệp Thu cắn cắn môi, nói: “Không cần phải hoài nghi hắn, chỉ là cảm thấy kỳ quặc, bằng không như thế nào sẽ không nói cho cha hài tử?”
“Đi thôi.” Diệp Cẩn nắm tay hắn nhấc chân ra ngoài.
“Đi đâu?” Diệp Thu ngẩn ra, theo hắn ra bên ngoài vừa đi vừa hỏi.
Không phải đang thảo luận chuyện Tần Hàm cùng Bạch Phi sao? Sao đột nhiên liền đi rồi?
Bá đạo mà đem người nhét vào trong xe cột kỹ đai an toàn, Diệp Cẩn lúc này mới nhéo nhéo mặt hắn, trả lời: “Không yên tâm liền đi xem.”
Chớp chớp mắt, Diệp Thu nhấp môi, tầm mắt chuyển hướng phía trước.
Nói cũng đúng, mình nếu không yên tâm liền đi theo xem!
Dù sao có tinh thần lực, hắn cũng không cần lo lắng “Xem” không được.
Bạch Phi đột nhiên đẩy cửa ra, hai mắt thẳng tắp mà nhìn Tần Hàm ngồi ở mép giường đang xem tạp chí, hô hấp có chút nặng nề.
Tần Hàm bị hoảng sợ, bất động thanh sắc mà đem tạp chí kiến thức làm mẹ trong tay buông, cười đứng lên nghênh hướng Bạch Phi.
“Anh đã trở lại!”
Tâm tình thập phần phức tạp mà ôm lấy vợ, Bạch Phi nhíu mày cầm eo nàng, động tác cường ngạnh lại thật cẩn thận.
“Vì cái gì không nói cho anh?”
Tần Hàm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt khiếp sợ hiển lộ không thể nghi ngờ.
“Có chuyện gì?” Bạch Phi nỗ lực làm giảm ngữ khí miễn cho vợ chịu kinh hách, nhưng hỏi ra vẫn bại lộ hắn đang nóng nảy.
Nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, Tần Hàm duỗi tay chậm rãi xoa bụng nhỏ của mình.
Bạch Phi……
Đã biết?!
Thấy rõ vợ mình trong mắt hoảng sợ, Bạch Phi trong lòng tê rần, cúi đầu ở trán nàng hôn, ôm lấy nàng nói: “Tiểu hàm, có chuyện gì không thể ở trước mặt anh nói? Anh là chồng em!”
Tần Hàm chóp mũi đau xót, mấy ngày khủng hoảng kinh hách nghi thần nghi quỷ toàn bộ ở trong lồng ngực chồng hóa thành ủy khuất.
“A Phi……”
Vợ khóc nức nở làm Bạch Phi đau lòng càng sâu, một tay ôm bả vai nàng, Bạch Phi hạ thấp thanh âm: “Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, thân là chồng, lại không thể đảm bảo an toàn cho em.
Tần Hàm lắc lắc đầu, giương mắt đối diện tầm mắt đầy xin lỗi của hắn, nói: “Em khi biết mình mang thai liền muốn nói cho ngươi, nhưng là em……”
“Làm sao vậy?” Bạch Phi nhăn lại mi, trầm giọng hỏi.
“Em sợ hãi.” Tần Hàm nắm lấy Bạch Phi quần áo, ấn đường nhíu lại: “Không biết vì cái gì, em gần đây vẫn luôn có một loại trực giác, giống như có thể cảm giác ác ý người khác đối với em, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được tương lai.”
“Ác ý?!” Bạch Phi mày nhăn càng chặt.
“Phải.” Tần Hàm gật gật đầu, nói tiếp: “Cái loại cảm giác này thực đáng sợ, em không dám……”
“Em cảm giác được cái gì?” Bạch Phi vội vàng hỏi, theo cách tiểu hàm hình dung nghe không giống như là trực giác, mà như là……
Mím môi, Tần Hàm nhìn thẳng hai mắt Bạch Phi, gằn từng chữ một hỏi: “A Phi, anh có tin tưởng Tùng Chi không?”
Giật mình, Bạch Phi nhạy bén cảm nhận được ý của Tần Hàm, “Tùng Chi làm sao?”
Hai mắt chớp cũng không chớp mắt, Tần Hàm hạ quyết tâm, nói: “Tùng Chi sẽ uy hiếp sinh mệnh của chúng ta.”
“Tùng chi?! Uy hiếp sinh mệnh của chúng ta?!”
Bạch Phi không dám tin tưởng mà mở to hai mắt, Tùng Chi, hắn đệ đệ ngoan ngoãn của hắn, sao có thể uy hiếp sinh mệnh bọn họ?!
“Ta không chỉ một lần, từ trên người hắn cảm thấy sát ý.” Tần Hàm chính miệng đánh vỡ tâm lý an ủi của hắn, “Hơn nữa trực giác nói cho ta, ngươi sẽ vì hắn mà chết!”
Giống như một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu, Bạch Phi hô hấp đều cứng lại.
Diệp Thu nhíu mày ngồi ở ghế phụ, một bên dùng tinh thần lực “Nhìn lén” một bên nói cho Diệp Cẩn tiến triển.
Bạch Tùng Chi?
Tại sao đều có chuyện của hắn?
Dựa theo Tần Hàm miêu tả, nàng hẳn là có dị năng cảm giác, nhưng dị năng thực mỏng manh, cho nên nàng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà cảm nhận được thái độ của người khác đối với nàng, thí dụ như ác ý rất mạnh. Hơn nữa bởi vì dị năng thật sự thực yếu, cho nên nàng đối với tương lai biết trước cũng không rõ ràng.
Bất quá Bạch Tùng Chi không phải đệ đệ Bạch Phi sao? Tính ra, Tần Hàm là tẩu tử hắn a!
Thù gì đến người nhà cũng không buông tha?!
Diệp Cẩn nhăn mi, từ khi về căn cứ tới nay hắn liền tìm cơ hội, muốn tìm được người đời trước giết Diệp Thu, nhưng là có sự quá nhiều chuyện, hơn nữa Diệp Thu cơ hồ cùng hắn như hình với bóng, hắn căn bản không có cơ hội đơn độc hành động.
Dù sao cũng là chuyện đời trước, nguyên bản còn cảm thấy người kia chỉ là râu ria, không nghĩ tới hiện tại……
Xem ra nên đi tìm Trần Thần.
Không chỉ có Bạch Tùng Chi, còn có……
Phương Phỉ……
Đã sớm về đến nhà Trần Thần đột nhiên đánh cái hắt xì, không tự giác mà xoa xoa cái mũi tiếp tục hướng trên người tưới nước.
Ra ngoài xong về nhà tắm nước ấm……
Nhân sinh vì cái gì lại sướng như vậy?
Thủy kéo cửa phòng tắm, vài cái liền cởi sạch quần áo trên người, nhấc chân bước vào bồn tắm.
Bồn tắm nhiều người có vẻ có chút chật, Trần Thần lại không chút nào để ý, vẻ mặt đầy ý cười mà tới gần giữa hai chân Thủy, tay ở dưới nước bất động thanh sắc cầm lửa nóng đã sớm cứng rắn.
Trên mặt lại là vạn phần vô tội, “Tiểu Thủy, ngươi vừa vào thủy (nước) đều ra ngoài.”
Thủy bên môi ý cười càng thêm rõ ràng, duỗi tay xoa mặt hắn, “Không phải ở trong tay ngươi sao?”
Trong tay cái gì đó đột nhiên nhảy dựng, Trần Thần liếm liếm môi, chủ động khóa ngồi trên hai chân cường tráng của hắn.
Nhân sinh tốt đẹp như thế……
Lại thêm chút kích thích thì càng tốt!
Diệp Thu chớp chớp mắt, vì cái gì cảm giác có chút lạnh?
Bất động thanh sắc mà híp híp mắt, Diệp Cẩn nhìn về phía Diệp Thu ánh mắt có vẻ vô cùng ý vị thâm trường.
Như thế nào mới có thể tìm được cơ hội đơn độc đi tìm Trần Thần đâu?
Đáp án không phải rất đơn giản sao?
Chỉ cần người nào đó……Không rời được giường không phải sao?
Hết thảy đều nói ra, Tần Hàm chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Trong khoảng thời gian trước tới hôm nay chỉ có trời mới biết áp lực của nàng lớn bao nhiêu! Bệnh trầm cảm tiền sản đều tới rồi!
Sau khi thả lỏng chính là từng trận buồn ngủ dày đặc đánh úp lại.
Tần Hàm ngáp một cái, ôm cổ Bạch Phi, ngữ khí lười nhác: “A Phi…… Anh phải tin tưởng em……”
Tạm thời giấu đi trong lòng phức tạp, Bạch Phi vỗ nhẹ nhẹ lưng Tần Hàm, “Đi ngủ đi?”
Mơ mơ màng màng gật gật đầu, Tần Hàm nửa ngủ nửa tỉnh lẩm bẩm vài câu, tùy ý để Bạch Phi đem nàng bế lên đặt ở trên giường.
Lúc này Bạch Phi trong lòng lại vô cùng mà hoang mang.
Tần Hàm sẽ không lừa hắn, chân tướng rốt cuộc là như thế nào?
Tùng Chi thật sự sẽ hướng bọn họ ra tay? Còn có Phương Phỉ đối với tiểu Hàm có sát ý……
Hắn rõ ràng nhớ rõ đó là bạn gái Tùng Chi, như thế nào hiện tại lại thành ái nhân của Tần thị trưởng?
Cau mày, Bạch Phi đại não vận chuyển, muốn ở trong đầu tìm được dấu vết để lại.
Lúc trước tìm về Tùng Chi, Phương Phỉ đã đi theo hắn, Tùng Chi nói đó là ân nhân cứu mạng của hắn.
Lúc sau bọn họ đi sưu tập vật liệu xây dựng, trên đường cùng bọn họ hội hợp cũng là Phương Phỉ, bọn thoạt nhìn xác thật quan hệ thực tốt.
Lại sau đó, trợ lý nói cho hắn, Tùng Chi cùng một vị nữ sĩ ở bên nhau, hắn lúc ấy còn thực kinh ngạc, nhưng nghe đến là Phương Phỉ thì liền hiểu rõ, rốt cuộc đã cứu mạng hắn, hai người có cảm tình cũng không phải việc lạ.
Nhưng hiện tại……
Lúc trước cùng Tùng Chi ở biệt thự là nữ nhân đợi chính là cả ngày, làm sao sẽ tới bên người Tần thị trưởng?
Tần thị trưởng biết quan hệ của bọn họ không?
Đây là …… Trùng hợp sao?
Bạch Phi giấu đi trong mắt phức tạp, động tác thật cẩn thận mà giúp Tần Hàm đắp tốt chăn, nâng bước hướng thư phòng đi đến.
Mặc kệ thế nào, vẫn là trước bảo Tùng Chi đến đi!
Phái cho hắn nhiệm vụ giám thị Trần tiến sĩ, hiện tại xem ra cũng không thích hợp.
Trần tiến sĩ quá mức cố chấp, có thể hay không là do hắn ảnh hưởng Tùng Chi?
Đệ đệ ngoan như vậy, sao có thể uy hiếp đến sinh mệnh bọn họ?
Không nói gì mà liếc nhau, Diệp Thu trong mắt cũng thực phức tạp.
Tâm lý Bạch Phi hắn không cảm nhận được, nhưng cũng có thể đại khái đoán được.
Một đệ đệ sủng từ nhỏ, bỗng nhiên có một ngày nói cho hắn biết đệ đệ sẽ hại chết hắn, ca ca sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Cẩn xoa đầu hắn, nói: “Nếu Tần Hàm không có việc gì, chúng ta liền đi thôi.”
Chuyện còn lại cùng bọn họ không quan hệ.
Dù sao cũng là chuyện trong nhà người khác, đề cập đến *, bọn họ làm người ngoài không thích hợp biết.
Hơn nữa nhân vật như Bạch Phi, có lẽ hiện tại còn không dám tin, nhưng hắn nhất định sẽ xuống tay điều tra.
Đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ hiện ra, bằng thủ đoạn của hắn, tin rằng an toàn của Tần Hàm cũng có thể được bảo đảm.
Bây giờ bọn họ cũng hết việc……
“Ân?!” Diệp Thu đột nhiên mở to hai mắt, hắn nhìn thấy gì?!
“Ca ca! Là Bạch Tùng Chi!” Khẩn trương mà nắm chặt tay Diệp Cẩn, Diệp Thu trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ.
Đời trước chết đi, nói đến cùng vẫn để lại cho hắn bóng ma.
Cái loại cảm giác này…… Quá khủng bố……
Diệp Cẩn nhấp môi đem Diệp Thu gắt gao ôm vào trong ngực, trong mắt sắc bén chợt lóe qua.
Bạch Tùng Chi……
“Tùng chi?!” Lâm vào trầm tư Bạch Phi bị Bạch Tùng Chi đột nhiên xuất hiện ở cửa dọa sợ.
Trong lòng đang nghĩ ngợi tới chỗ không ổn của đối phương, đối phương liền hiện thân ở trước mặt.
Loại cảm giác này thật sự có chút kích thích tim a!
Hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của ca ca nhà mình, Bạch Tùng Chi miễn cưỡng ức chế kích động từ nội tâm cơ hồ muốn dâng lên mà ra, vài bước đi vào thư phòng, đôi tay đặt ở trên bàn sách nhìn xuống Bạch Phi.
“Ca ca! Em có cái tin tức tốt muốn nói cho anh!”
Hắn thật sự không nghĩ tới, tiểu hàm, thê tử mình thế nhưng mang thai!
Mà hắn cư nhiên hoàn toàn không biết gì cả?!
Hơn nữa……
Trúng độc?!
“Sự tình chính là như vậy.” Diệp Thu nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Phi, nghiêm túc nói: “Ta trong lúc vô tình nói ra bí mật của Tần tiểu thư, thực xin lỗi, tuy rằng không biết giữa các ngươi có hiểu lầm gì, nhưng là thỉnh bảo vệ tốt nàng.”
Trong lòng thở dài, Diệp Thu nhẹ nhàng cắn môi dưới, mình có phải hay không làm một chuyện ngu xuẩn?
Bạch Phi trịnh trọng gật đầu, cho dù Diệp Thu không nói hắn cũng sẽ bảo vệ tốt tiểu hàm, nàng là vợ hắn, hiện tại còn mang con của hắn, như thế nào có thể không bảo vệ nàng?!
“Vô luận như thế nào, ta đều phải cùng các ngươi nói câu cảm ơn! An toa người của tiểu Hàm, ta nhất định sẽ vạn phần chú ý!”
Diệp Thu cũng bị ánh mắt kiên nghị của hắn lây cảm động, cười nói: “Đúng rồi, còn phải chúc mừng ngươi được làm cha!”
Trong mắt vui sướng cơ hồ muốn tràn ra, Bạch Phi cười gật đầu, nói: “Cảm ơn các ngươi! Bất quá ta phải xin lỗi không tiếp được nữa!”
“Mau về đi!” Diệp Thu gật gật đầu, cười nhìn hắn bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp trống rỗng.
Diệp Thu trên mặt tươi cười dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Cẩn nói: “Ca ca, làm sao bây giờ?”
Duỗi tay xoa xoa tóc của hắn, Diệp Cẩn mở miệng: “Không yên tâm?”
“Ân!” Diệp Thu gật đầu, gương mặt cọ cọ ở lòng bàn tay hắn, “Tần Hàm không có nói cho Bạch Phi khẳng định là có nỗi niềm khó nói, không nghĩ tới bị em nói ra, liệu có gây ảnh hưởng không tốt hay không?”
“Em hoài nghi Bạch Phi?” Diệp Cẩn nâng lên cằm hắn, đối diện hai mắt hắn.
Lắc lắc đầu, Diệp Thu cắn cắn môi, nói: “Không cần phải hoài nghi hắn, chỉ là cảm thấy kỳ quặc, bằng không như thế nào sẽ không nói cho cha hài tử?”
“Đi thôi.” Diệp Cẩn nắm tay hắn nhấc chân ra ngoài.
“Đi đâu?” Diệp Thu ngẩn ra, theo hắn ra bên ngoài vừa đi vừa hỏi.
Không phải đang thảo luận chuyện Tần Hàm cùng Bạch Phi sao? Sao đột nhiên liền đi rồi?
Bá đạo mà đem người nhét vào trong xe cột kỹ đai an toàn, Diệp Cẩn lúc này mới nhéo nhéo mặt hắn, trả lời: “Không yên tâm liền đi xem.”
Chớp chớp mắt, Diệp Thu nhấp môi, tầm mắt chuyển hướng phía trước.
Nói cũng đúng, mình nếu không yên tâm liền đi theo xem!
Dù sao có tinh thần lực, hắn cũng không cần lo lắng “Xem” không được.
Bạch Phi đột nhiên đẩy cửa ra, hai mắt thẳng tắp mà nhìn Tần Hàm ngồi ở mép giường đang xem tạp chí, hô hấp có chút nặng nề.
Tần Hàm bị hoảng sợ, bất động thanh sắc mà đem tạp chí kiến thức làm mẹ trong tay buông, cười đứng lên nghênh hướng Bạch Phi.
“Anh đã trở lại!”
Tâm tình thập phần phức tạp mà ôm lấy vợ, Bạch Phi nhíu mày cầm eo nàng, động tác cường ngạnh lại thật cẩn thận.
“Vì cái gì không nói cho anh?”
Tần Hàm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt khiếp sợ hiển lộ không thể nghi ngờ.
“Có chuyện gì?” Bạch Phi nỗ lực làm giảm ngữ khí miễn cho vợ chịu kinh hách, nhưng hỏi ra vẫn bại lộ hắn đang nóng nảy.
Nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, Tần Hàm duỗi tay chậm rãi xoa bụng nhỏ của mình.
Bạch Phi……
Đã biết?!
Thấy rõ vợ mình trong mắt hoảng sợ, Bạch Phi trong lòng tê rần, cúi đầu ở trán nàng hôn, ôm lấy nàng nói: “Tiểu hàm, có chuyện gì không thể ở trước mặt anh nói? Anh là chồng em!”
Tần Hàm chóp mũi đau xót, mấy ngày khủng hoảng kinh hách nghi thần nghi quỷ toàn bộ ở trong lồng ngực chồng hóa thành ủy khuất.
“A Phi……”
Vợ khóc nức nở làm Bạch Phi đau lòng càng sâu, một tay ôm bả vai nàng, Bạch Phi hạ thấp thanh âm: “Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, thân là chồng, lại không thể đảm bảo an toàn cho em.
Tần Hàm lắc lắc đầu, giương mắt đối diện tầm mắt đầy xin lỗi của hắn, nói: “Em khi biết mình mang thai liền muốn nói cho ngươi, nhưng là em……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm sao vậy?” Bạch Phi nhăn lại mi, trầm giọng hỏi.
“Em sợ hãi.” Tần Hàm nắm lấy Bạch Phi quần áo, ấn đường nhíu lại: “Không biết vì cái gì, em gần đây vẫn luôn có một loại trực giác, giống như có thể cảm giác ác ý người khác đối với em, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được tương lai.”
“Ác ý?!” Bạch Phi mày nhăn càng chặt.
“Phải.” Tần Hàm gật gật đầu, nói tiếp: “Cái loại cảm giác này thực đáng sợ, em không dám……”
“Em cảm giác được cái gì?” Bạch Phi vội vàng hỏi, theo cách tiểu hàm hình dung nghe không giống như là trực giác, mà như là……
Mím môi, Tần Hàm nhìn thẳng hai mắt Bạch Phi, gằn từng chữ một hỏi: “A Phi, anh có tin tưởng Tùng Chi không?”
Giật mình, Bạch Phi nhạy bén cảm nhận được ý của Tần Hàm, “Tùng Chi làm sao?”
Hai mắt chớp cũng không chớp mắt, Tần Hàm hạ quyết tâm, nói: “Tùng Chi sẽ uy hiếp sinh mệnh của chúng ta.”
“Tùng chi?! Uy hiếp sinh mệnh của chúng ta?!”
Bạch Phi không dám tin tưởng mà mở to hai mắt, Tùng Chi, hắn đệ đệ ngoan ngoãn của hắn, sao có thể uy hiếp sinh mệnh bọn họ?!
“Ta không chỉ một lần, từ trên người hắn cảm thấy sát ý.” Tần Hàm chính miệng đánh vỡ tâm lý an ủi của hắn, “Hơn nữa trực giác nói cho ta, ngươi sẽ vì hắn mà chết!”
Giống như một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu, Bạch Phi hô hấp đều cứng lại.
Diệp Thu nhíu mày ngồi ở ghế phụ, một bên dùng tinh thần lực “Nhìn lén” một bên nói cho Diệp Cẩn tiến triển.
Bạch Tùng Chi?
Tại sao đều có chuyện của hắn?
Dựa theo Tần Hàm miêu tả, nàng hẳn là có dị năng cảm giác, nhưng dị năng thực mỏng manh, cho nên nàng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà cảm nhận được thái độ của người khác đối với nàng, thí dụ như ác ý rất mạnh. Hơn nữa bởi vì dị năng thật sự thực yếu, cho nên nàng đối với tương lai biết trước cũng không rõ ràng.
Bất quá Bạch Tùng Chi không phải đệ đệ Bạch Phi sao? Tính ra, Tần Hàm là tẩu tử hắn a!
Thù gì đến người nhà cũng không buông tha?!
Diệp Cẩn nhăn mi, từ khi về căn cứ tới nay hắn liền tìm cơ hội, muốn tìm được người đời trước giết Diệp Thu, nhưng là có sự quá nhiều chuyện, hơn nữa Diệp Thu cơ hồ cùng hắn như hình với bóng, hắn căn bản không có cơ hội đơn độc hành động.
Dù sao cũng là chuyện đời trước, nguyên bản còn cảm thấy người kia chỉ là râu ria, không nghĩ tới hiện tại……
Xem ra nên đi tìm Trần Thần.
Không chỉ có Bạch Tùng Chi, còn có……
Phương Phỉ……
Đã sớm về đến nhà Trần Thần đột nhiên đánh cái hắt xì, không tự giác mà xoa xoa cái mũi tiếp tục hướng trên người tưới nước.
Ra ngoài xong về nhà tắm nước ấm……
Nhân sinh vì cái gì lại sướng như vậy?
Thủy kéo cửa phòng tắm, vài cái liền cởi sạch quần áo trên người, nhấc chân bước vào bồn tắm.
Bồn tắm nhiều người có vẻ có chút chật, Trần Thần lại không chút nào để ý, vẻ mặt đầy ý cười mà tới gần giữa hai chân Thủy, tay ở dưới nước bất động thanh sắc cầm lửa nóng đã sớm cứng rắn.
Trên mặt lại là vạn phần vô tội, “Tiểu Thủy, ngươi vừa vào thủy (nước) đều ra ngoài.”
Thủy bên môi ý cười càng thêm rõ ràng, duỗi tay xoa mặt hắn, “Không phải ở trong tay ngươi sao?”
Trong tay cái gì đó đột nhiên nhảy dựng, Trần Thần liếm liếm môi, chủ động khóa ngồi trên hai chân cường tráng của hắn.
Nhân sinh tốt đẹp như thế……
Lại thêm chút kích thích thì càng tốt!
Diệp Thu chớp chớp mắt, vì cái gì cảm giác có chút lạnh?
Bất động thanh sắc mà híp híp mắt, Diệp Cẩn nhìn về phía Diệp Thu ánh mắt có vẻ vô cùng ý vị thâm trường.
Như thế nào mới có thể tìm được cơ hội đơn độc đi tìm Trần Thần đâu?
Đáp án không phải rất đơn giản sao?
Chỉ cần người nào đó……Không rời được giường không phải sao?
Hết thảy đều nói ra, Tần Hàm chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Trong khoảng thời gian trước tới hôm nay chỉ có trời mới biết áp lực của nàng lớn bao nhiêu! Bệnh trầm cảm tiền sản đều tới rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thả lỏng chính là từng trận buồn ngủ dày đặc đánh úp lại.
Tần Hàm ngáp một cái, ôm cổ Bạch Phi, ngữ khí lười nhác: “A Phi…… Anh phải tin tưởng em……”
Tạm thời giấu đi trong lòng phức tạp, Bạch Phi vỗ nhẹ nhẹ lưng Tần Hàm, “Đi ngủ đi?”
Mơ mơ màng màng gật gật đầu, Tần Hàm nửa ngủ nửa tỉnh lẩm bẩm vài câu, tùy ý để Bạch Phi đem nàng bế lên đặt ở trên giường.
Lúc này Bạch Phi trong lòng lại vô cùng mà hoang mang.
Tần Hàm sẽ không lừa hắn, chân tướng rốt cuộc là như thế nào?
Tùng Chi thật sự sẽ hướng bọn họ ra tay? Còn có Phương Phỉ đối với tiểu Hàm có sát ý……
Hắn rõ ràng nhớ rõ đó là bạn gái Tùng Chi, như thế nào hiện tại lại thành ái nhân của Tần thị trưởng?
Cau mày, Bạch Phi đại não vận chuyển, muốn ở trong đầu tìm được dấu vết để lại.
Lúc trước tìm về Tùng Chi, Phương Phỉ đã đi theo hắn, Tùng Chi nói đó là ân nhân cứu mạng của hắn.
Lúc sau bọn họ đi sưu tập vật liệu xây dựng, trên đường cùng bọn họ hội hợp cũng là Phương Phỉ, bọn thoạt nhìn xác thật quan hệ thực tốt.
Lại sau đó, trợ lý nói cho hắn, Tùng Chi cùng một vị nữ sĩ ở bên nhau, hắn lúc ấy còn thực kinh ngạc, nhưng nghe đến là Phương Phỉ thì liền hiểu rõ, rốt cuộc đã cứu mạng hắn, hai người có cảm tình cũng không phải việc lạ.
Nhưng hiện tại……
Lúc trước cùng Tùng Chi ở biệt thự là nữ nhân đợi chính là cả ngày, làm sao sẽ tới bên người Tần thị trưởng?
Tần thị trưởng biết quan hệ của bọn họ không?
Đây là …… Trùng hợp sao?
Bạch Phi giấu đi trong mắt phức tạp, động tác thật cẩn thận mà giúp Tần Hàm đắp tốt chăn, nâng bước hướng thư phòng đi đến.
Mặc kệ thế nào, vẫn là trước bảo Tùng Chi đến đi!
Phái cho hắn nhiệm vụ giám thị Trần tiến sĩ, hiện tại xem ra cũng không thích hợp.
Trần tiến sĩ quá mức cố chấp, có thể hay không là do hắn ảnh hưởng Tùng Chi?
Đệ đệ ngoan như vậy, sao có thể uy hiếp đến sinh mệnh bọn họ?
Không nói gì mà liếc nhau, Diệp Thu trong mắt cũng thực phức tạp.
Tâm lý Bạch Phi hắn không cảm nhận được, nhưng cũng có thể đại khái đoán được.
Một đệ đệ sủng từ nhỏ, bỗng nhiên có một ngày nói cho hắn biết đệ đệ sẽ hại chết hắn, ca ca sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Cẩn xoa đầu hắn, nói: “Nếu Tần Hàm không có việc gì, chúng ta liền đi thôi.”
Chuyện còn lại cùng bọn họ không quan hệ.
Dù sao cũng là chuyện trong nhà người khác, đề cập đến *, bọn họ làm người ngoài không thích hợp biết.
Hơn nữa nhân vật như Bạch Phi, có lẽ hiện tại còn không dám tin, nhưng hắn nhất định sẽ xuống tay điều tra.
Đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ hiện ra, bằng thủ đoạn của hắn, tin rằng an toàn của Tần Hàm cũng có thể được bảo đảm.
Bây giờ bọn họ cũng hết việc……
“Ân?!” Diệp Thu đột nhiên mở to hai mắt, hắn nhìn thấy gì?!
“Ca ca! Là Bạch Tùng Chi!” Khẩn trương mà nắm chặt tay Diệp Cẩn, Diệp Thu trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ.
Đời trước chết đi, nói đến cùng vẫn để lại cho hắn bóng ma.
Cái loại cảm giác này…… Quá khủng bố……
Diệp Cẩn nhấp môi đem Diệp Thu gắt gao ôm vào trong ngực, trong mắt sắc bén chợt lóe qua.
Bạch Tùng Chi……
“Tùng chi?!” Lâm vào trầm tư Bạch Phi bị Bạch Tùng Chi đột nhiên xuất hiện ở cửa dọa sợ.
Trong lòng đang nghĩ ngợi tới chỗ không ổn của đối phương, đối phương liền hiện thân ở trước mặt.
Loại cảm giác này thật sự có chút kích thích tim a!
Hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của ca ca nhà mình, Bạch Tùng Chi miễn cưỡng ức chế kích động từ nội tâm cơ hồ muốn dâng lên mà ra, vài bước đi vào thư phòng, đôi tay đặt ở trên bàn sách nhìn xuống Bạch Phi.
“Ca ca! Em có cái tin tức tốt muốn nói cho anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro