Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 91: Khiê...

Tương Chí

2024-11-20 21:21:17

Dòng xe xuyên qua đường hầm, sau khi giải quyết tang thi điểu, tất cả mọi người đều càng thêm cẩn thận.

Bởi vì trước đó những người có được dị năng hệ chiến đấu cơ hồ đều ra trận, dị năng hao tổn cực lớn, cho nên hiện tại chủ lực phòng thủ đổi thành những dị năng giả không phải hệ chiến đấu cầm súng.

Mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, trải qua uy hiếp của tang thi điểu, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, đặc biệt là không trung cùng dưới nước, càng thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Khi đi ngang qua đại kiều, Diệp Thu vẫn tò mò dùng tinh thần lực thăm dò dưới nước sâu không thấy đáy, bất quá tiếc nuối chính là, hắn cũng không phát hiện dị thường.

Trong nước một mảnh bình tĩnh, dòng nước bắt đầu khởi động, cá tôm đều rất ít.

Diệp Thu thu hồi tinh thần lực, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Vừa mới rồi thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi cũng không làm Diệp Cẩn hoàn toàn khôi phục, nhưng là lái xe thì không có vấn đề.

Nước giếng không gian khả năng khôi phục dị năng phi thường cường đại, uống xong dị năng cũng khôi phục năm sáu phần.

Thoải mái thở dài, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn: “Ca, ăn chút hoa quả đi?”

“Ân.”

“Thật quá đáng!” Chu Vận tức đến mặt đỏ bừng, nắm chặt Hùng Vân Vĩ, tức giận nói: “Hùng đại ca ngươi nói! Bọn họ có phải hay không quá phận?!”

“Ân……” Hùng Vân Vĩ dị năng hao phí nghiêm trọng, căn bản không nghe rõ Chu Vận đang nói cái gì, nhưng nhìn hắn lòng đầy căm phẫn, nhìn qua thập phần có đạo lý, không chút nghĩ ngợi lên tiếng hùa theo, nhưng nói chuyện có chút hữu khí vô lực.

Chu Vận trong mắt xẹt qua một tia vừa lòng, vỗ vỗ tay hắn bảo hắn nghỉ ngơi tốt, lúc này mới quay đầu hướng tới những người khác trong xe, thêm mắm thêm muối kể mình ủy khuất cùng đám người Diệp Thu kiêu ngạo ương ngạnh.

“Chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ?” z thị ngoại ô thành phố có một cái nhà ga sắp làm xong, Diệp Thu nhảy xuống xe, nghi hoặc nhìn Diệp Cẩn.

Bốn phía đánh giá vài lần, Diệp Cẩn gật đầu, nói: “Nơi này thích hợp.”

Sân lớn, có thể cất chứa bọn họ nhiều người như vậy cùng xe; khoảng cách cách trung tâm thành phố xa, còn không có đầu vào sử dụng, ít người tang thi thiếu; dựa vào tuyến giao thông, là nơi khi tới thành phố B nhất định phải đi qua.

Nhà ga lầu hai, một đám người khí thế ngất trời ở trong đại sảnh dựng lều trại.

“Chúng ta đem lều trại dựng tại đây!” Diệp Tây trái phải nhìn nhìn, chọn một vị trí dựa gần cửa sổ.

Diệp Đông cách cửa sổ đi xuống nhìn, phát hiện xác thật tầm nhìn không tồi, gật đầu nói: “Hảo.”

Tốp năm tốp ba phân tổ, Diệp Thu cùng Diệp Cẩn tự mình động thủ, đem lều trại dựng tốt.

“Nhìn thấy không? Chính là bọn họ!” Một nam nhân trung niên đang dựng lều trại thấp giọng nói chuyện, ngữ khí thập phần đắc ý tự hào: “Bọn họ rất lợi hại! Những con tang thi điểu rất đáng sợ nha! Người nọ trực tiếp vứt ra một cái hàng rào điện, một lần giết chính là một tảng lớn a! Rất uy phong!”

Tiểu tử trẻ tuổi bên người hỗ trợ không tin mà bĩu môi: “Lợi hại như vậy? Ngươi lại khoác lác đi?”

“Mẹ ngươi cái rắm!” Trung niên nam nhân mở to hai mắt trừng hắn: “Ta không có khoác lác! Không tin ngươi đi hỏi người khác! Xem hai anh em kia có phải hay không phi thường lợi hại!”

“Ta tin ta tin!” Tiểu tử trẻ tuổi vội xin tha, lão Lý cái gì cũng tốt, chính là thích tích cực!

“Có gì đặc biệt hơn người……” Nữ hài tử cách đó không xa nghe được bọn họ nói chuyện nữ khinh thường mà bĩu môi.

“Chính là bọn họ! Ai nha rất lợi hại!”

“Nếu không có bọn họ, chúng ta đã có thể mất mạng!”

“Khoác lác! Còn không phải là dị năng giả sao, ta cũng là a! Nói không chừng bọn họ giết còn không có nhiều bằng ta đâu!”

“……”

Chu Vận một bên đắp lều trại một bên nghe mọi người khe khẽ nói nhỏ, trong lòng âm thầm tính toán cái gì.

Mặc kệ bọn họ cường đại cỡ nào, chỉ cần bị nhiều người giận, còn không phải là đi đường chết?

Kiến nhiều còn có thể cắn chết voi!

Chớp mắt, trong lòng tức khắc lại nảy ra một kế.

Trong căn cứ n thị.

Phương Phỉ khóe miệng tươi cười ngọt ngào mị hoặc, ngón tay nhẹ nhàng phất qua trên trán Tần Trường An, nhướng mày nhìn nam nhân đối diện một thân quân trang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cam tướng quân, ta nghĩ ngài hiểu ý ta.”

Cam tướng quân sắc mặt xanh mét, đem chén trà trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, lớn tiếng trách mắng: “Ngươi muốn làm gì?!”

Phương Phỉ khóe miệng ý cười càng sâu: “Tần thị trưởng bị kẻ xấu làm hại, căn cứ không thể một ngày không có chủ, ta thân là goá phụ của hắn, chắc chắn đứng ra gánh vác hết thảy, không thể làm căn cứ lâm vào hỗn loạn a!”

“Ngươi!” Cam tướng quân không thể tin tưởng mà mở to hai mắt: “Lão Tần là bị ngươi làm hại!”

“Ha ha ha!” Phương Phỉ che miệng cười to ra tiếng: “Cam tướng quân a Cam tướng quân! Uổng ngươi khôn khéo cả đời, chẳng lẽ hiện tại mới nhìn ra sao?”

“Lão Tần đối với ngươi tốt như vậy, ngươi thế nhưng!” Cam tướng quân phẫn hận mà nhìn, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

“Rất tốt với ta?” Phương Phỉ chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn về phía Tần Trường An bình tĩnh ngủ ở trên giường, gật đầu nói: “Xác thật, hắn đối ta thực tốt, nhưng là không đủ a! Ta muốn không chỉ là một người nam nhân!”

“Vô sỉ!”

“Cam tướng quân! Chú ý thân phận của ngươi! Hiện tại chính là địa bàn của ta, ta chính là ở chiêu hiền đãi sĩ!”

“Một khi đã như vậy, ngươi vì sao không giết ta!” Cam tướng quân nhìn Tần Trường An hôn mê bất tỉnh, trong lòng bi thương.

Hắn nghe nói Tần Trường An sau khi hôn mê lập tức liền chạy lại đây, nguyên bản còn tưởng rằng là gặp ám sát, tính toán nhất định phải trợ giúp Phương Phỉ tìm ra hung thủ, không nghĩ tới……

“Ta thực thưởng thức năng lực của ngươi.” Phương Phỉ gợi lên môi, nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, ta yêu cầu ngươi trợ giúp, căn cứ quá lớn, ta một người tạm thời khống chế không được.”

“Ta sẽ không giúp ngươi! Chết tâm đi!”

“Nga? Cam tướng quân, ngươi vừa rồi chính là uống trà của ta! Bên trong có độc nga!”

“Ngươi!” Cam tướng quân đồng tử co chặt, không thể tin tưởng mà cúi đầu nhìn chén trà vỡ tan trên mặt đất.

Chớp chớp mắt, Phương Phỉ tiếp tục nói: “Còn có vợ của ngươi, con trai, con gái, cháu……”

Mỗi lần nói ra một từ, Cam tướng quân sắc mặt liền tối lại vài phần, Phương Phỉ tươi cười càng lúc càng lớn.

“Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta, chờ ta nắm giữ căn cứ, tự nhiên sẽ cho các ngươi giải độc, Cam tướng quân, ngươi suy xét đi.”

“……” Cam tướng quân há miệng thở dốc, cái gì đều nói không nên lời, sống lưng ngày xưa luôn thẳng tắp cũng còng xuống, trong nháy mắt như là già đi mười tuổi.

“Đưa Cam tướng quân trở về.” Phương Phỉ nâng thanh âm gọi thủ hạ, mang Cam tướng quân đi.

Xoay người cười nhìn về phía Tần Trường An nằm ở trên giường, Phương Phỉ trên mặt nháy mắt biến thành ngọt ngào hạnh phúc.

“Tần đại ca ~ ta muốn thành công, ngươi sẽ vui vẻ đi? Đáng tiếc ta không thể để ngươi sống đến lúc ấy…… Ngươi sẽ không trách ta đúng hay không……”

Vừa nói, Phương Phỉ chậm rãi cầm lấy chủy thủ trên tủ đầu giường, khóe miệng ý cười dạt dào.

“Phương tỷ! Danh sách đã lấy tới!” Nữ trợ lý gõ cửa, ngữ khí có chút kích động, đánh gãy động tác của Phương Phỉ.

“Cho ta!” Phương Phỉ nâng đuôi lông mày, buông chủy thủ, tiếp nhận danh sách.

“Ta muốn nhìn, Bạch Phi mang đi bao nhiêu người……” Tầm mắt thô sơ giản lược xẹt qua một đám tên, chợt, Phương Phỉ tầm mắt cứng lại.

“Diệp Thu?!” Đồng tử co chặt, Phương Phỉ mở to hai mắt nhìn, thanh âm có chút kinh ngạc.

Diệp Thu?! Như thế nào sẽ……

Nhìn kỹ tên bên cạnh Diệp Thu, Phương Phỉ hô hấp nháy mắt dồn dập.

Diệp Cẩn……

Con trai của Diệp Hướng Dương!

“Diệp Thu, chúng ta đi săn thú đi?” Trần Thần nhanh chóng dùng xong cơm nước, tiến lại.

“Săn thú?” Diệp Thu nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn vì cái gì lại đưa ra kiến nghị này.

“Ngày hôm qua đã đợi một ngày, có vẻ còn phải chờ hai ngày nữa! Ngươi đợi ở chỗ này không nhàm chán sao?” Trần Thần đôi tay ôm cánh tay ngồi xổm bên cạnh hắn.

Thành phố B quá xa, chờ bọn họ tới khẳng định còn phải đợi lâu, mỗi ngày đợi tại nhà ga tuy rằng an toàn, nhưng là cũng quá nhàm chán.

Hơn nữa bên cạnh nhà ga không xa còn có vài ngọn núi, nói không chừng bên trong có con mồi! Mỗi ngày ăn lương khô, hắn trong miệng đều nhạt ra chim rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


( Candy: Candy nói thật không hiểu tại sao lại là nhạt ra chim:v)

Diệp Thu buông chén, ngẩng đầu nhìn, Diệp Cẩn không biết đi ra ngoài làm gì.

“Chờ anh của ta trở về rồi nói sau, hẳn là có thể đi!” Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Trần Thần.

“Vậy quá tuyệt vời!” Trần Thần vừa lòng mà cười, “Ngươi nhất định phải thu phục hắn a!”

Diệp Thu nhún vai: “Ta sẽ tận lực.”

“Săn thú?” Diệp Cẩn nghiêng mặt nhìn hắn một cái: “Sao lại nghĩ đến cái này?”

Bất động thanh sắc lặng lẽ nhìn Trần Thần đứng ở cách đó không xa, Diệp Thu đi lên giữ chặt tay Diệp Cẩn, đôi mắt chớp chớp, nói: “Muốn ăn thịt.”

Trong mắt hiện lên một tia ý cười, Diệp Cẩn đem người ôm trong ngực, xoa đầu hắn, “Được.”

Diệp Thu cao hứng ôm lấy eo hắn, thập phần hưng phấn.

Tầm mắt đảo qua Trần Thần ở đối diện vẫn luôn hướng bên này nhìn, Diệp Cẩn vỗ Diệp Thu trong lồng ngực, nói: “Đi chuẩn bị đi.”

“……” Tự cho là trộm ngắm lại bị phát hiện, Trần Thần sau lưng phát lạnh.

Chuyện Diệp Cẩn bảo hắn làm còn chưa giải quyết, làm sao bây giờ?!

Buông ra người trong lồng ngực, Diệp Cẩn hướng về lều của Bạch Phi đi đến.

Loại chuyện đi ra ngoài săn thú này, vẫn là nên cùng Bạch Phi lên tiếng kêu gọi, rốt cuộc bọn họ lần này ra ngoài là có chuyện phải làm, người trên đường không thấy thì phải làm sao?

Biết được họ muốn đi ra ngoài săn thú, bọn Diệp Đông Diệp Tây thập phần hưng phấn, trước đó vẫn luôn chờ ở Vương gia tập, bởi vì muốn đào chiến hào kiến tường vây, nên cho dù biết trên núi có con mồi thì bọn họ cũng không có thời gian vào núi, đợi chờ thật nhàm chán.

Hiện tại lại ở chỗ này chờ, càng thêm nhàm chán.

Cho nên có thể có cơ hội đi ra ngoài săn thú, mọi người đều thập phần cao hứng.

Cao hứng phấn chấn chuẩn bị công cụ săn thú, Dụ Tiểu Ngư cùng An Oa Tử đều bị mọi người hưng phấn mà lây theo, hi hi ha ha náo loạn.

“Ai nha! Chân của ta! Các ngươi không có mắt à?!” Chu Vận che mắt cá chân té lăn trên đất, mở to hai mắt trừng Dụ Tiểu Ngư cùng An Oa Tử không cẩn thận đụng vào hắn, trong mắt tràn đầy ác độc.

Bọn họ đều ăn không đủ no, hai đứa nhỏ này cư nhiên còn được nuôi trắng trẻo mập mạp!

Quá không công bằng!

Tiểu hài tử thì có ích lợi gì?!

“Ách…… Thực xin lỗi……” Dụ Tiểu Ngư sợ hãi nhìn Chu Vận, cùng hắn xin lỗi: “Chúng ta không cố ý……”

“Vậy các ngươi là cố tình?!” Chu Vận biểu tình thập phần dữ tợn, duỗi tay đẩy ra Dụ Tiểu Ngư đang muốn dìu hắn lên, “Nhỏ mà hư như vậy! Nhà ai nuôi a?!”

“Nói ai?!” Diệp Thu từ xa nhìn thấy liền vài bước chạy tới, ý bảo hộ mười phần ôm lấy hai đứa nhỏ, “Ngươi có bệnh a!”

“Nói ngươi!” Nhìn chánh chủ tới, Chu Vận trong mắt hiện lên một tia kích động thực hiện được ý định: “Trẻ con nhà các ngươi đụng vào ta! Còn đâm ta thực nghiêm trọng! Sao, mắng hai câu cũng không được?!”

“Lại là ngươi?!” Thấy rõ người trước mặt là ai, Diệp Thu như là thấy được một con ruồi bọ, đầy mặt chán ghét: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì?” Chu Vận biểu tình thập phần vô tội: “Ngươi làm rõ ràng được không, ta bị trẻ con nhà ngươi đâm bị thương, ngươi hỏi ta muốn làm gì?”

“……” Diệp Thu đôi mắt mị mị, ám mang hiện lên, “Đừng nói loanh quanh, nói thẳng đi, mục đích là gì.”

“Hắc hắc……” Chu Vận trái phải nhìn nhìn, phát hiện bên người không ít người đều ở trong tối quan sát bọn họ, đè thấp thanh âm, nói: “Không có gì, chỉ cần các ngươi đáp ứng cùng chúng ta đánh cược là được!”

“Đánh cược?” Diệp Thu nhăn mi, mắt nhìn mấy nam nhân cao lớn tướng mạo bất thiện đằng sau Chu Vận, nói: “Đánh cuộc gì?”

“Chúng ta thi săn thú!” Chu Vận dào dạt đắc ý mà nâng cằm nói: “Một giờ, nếu chúng ta đánh được con mồi nhiều hơn, ngươi phải đáp ứng chúng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Xe!” Chu Vận trong mắt hiện lên sự tham lam, “Các ngươi thua, phải đem Hãn Mã nhường cho chúng ta!”

Diệp Thu đột nhiên nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Số ký tự: 0