Mạt Thế Chi Phế Vật

Chạy trốn và đá...

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

Đoạn đường ra khỏi thành phố này tương đối khó đi, không chỉ có zombie cản trở mà còn có rất nhiều xe bị bỏ hoang cùng với thực vật biến dị, thường xuyên cần phải có người xuống xe dọn đường. Nghe thấy tiếng la, Lý Mộ Nhiên cầm ngay lấy đao, đi theo mấy người Kha Trường Phong nhảy xuống xe, ngay cả Võ Thanh cũng gia nhập. Diệp Kiên đỡ lưng ghế ngồi xuống vị trí điều khiển, những người còn lại không thể xuống xe, cũng đều ngồi vào bên cửa sổ, ở trên xe phóng ra dị năng giải quyết thực vật biến dị cùng với đàn zombie tương đối dày đặc.

Lý Mộ Nhiên và Võ Thanh sức nhỏ, chủ yếu phụ trách trong xe hoặc là zombie rải rác giữa các xe, Kha Trường Phong, Hà Nhữ An cùng với chú Trần thì chịu trách nhiệm mở đường, đẩy xe sang một bên, thỉnh thoảng còn phải xử lý zombie lọt lưới và cả động thực vật biến dị.

Cứ đi đi dừng dừng như vậy, còn phải thường xuyên tìm xăng, thu gom vật tư trên đường, một ngày trôi qua mà họ cũng không đi được 50 km. Trên đường Tống Nghiễn tỉnh lại một lần, Lý Mộ Nhiên căng thẳng sợ hắn nói ra những lời khó nghe, may mắn hắn chỉ lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh, không bao lâu lại ngủ say. Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc bọn họ đã tìm được nơi dừng chân nghỉ ngơi qua đêm.

“Mộ Nhiên, lấy cho tôi chút đồ ăn.” Lúc hắn tỉnh lại theo bản năng muốn đứng dậy, dường như quên mất chuyện bản thân đang bị thương. Chẳng qua vừa động một chút liền cảm thấy không ổn, ánh mắt đảo qua bốn phía, phát hiện nơi đây xa lạ nhưng lại không nhớ nổi vì sao mình ở đây. Hắn xác định có lẽ bản thân lại mất kí ức, vì thế gọi tên cô.

Lý Mộ Nhiên không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng chuyện buổi sáng vẫn khiến cô hơi mất được tự nhiên, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi, bưng cốc nước vừa được đun nóng qua, nói: “Anh bị tổn thương nội tạng trong khoang bụng, mấy ngày này không nên ăn cơm.” Cho dù là uống nước, cũng chỉ nên nhấp một chút thôi.

Tống Nghiễn không đáp lại, chỉ chờ lúc Lý Mộ Nhiên đặt cốc nước xuống, đi qua dìu mình mới thấp giọng hỏi: “Sao lại bị thương?” Hắn nhớ rõ bọn họ đang ở căn cứ thủ đô, những chuyện còn lại thì hoàn toàn quên mất. Cũng may hắn còn nhớ rõ bản thân bị chứng mất trí nhớ ngắn hạn, cho nên mới không quá giật mình.

Lý Mộ Nhiên nhìn hắn một cái, mặt không biểu tình mà thuật lại đơn giản một lần khoảng thời gian bọn họ đến căn cứ thủ đô cho tới lúc hắn bị thương, chỉ là lược qua chuyện hồi sáng.

Tống Nghiễn im lặng, chờ cốc nước trong tay Lý Mộ Nhiên thấm ướt khoang miệng khát khô khó chịu, mới nâng tay phải sờ phần bụng và bả vai bên trái.

“Trực giác nói cho tôi biết, nếu không ăn cơm, tôi nhất định sẽ đói chết.” Một lát sau, hắn cười khổ nói. Hiện tại cả người hắn đau nhức, cảm giác đau đớn giống như từng khớp xương bị căng ra, nhưng cố tình trong cơn đau kịch liệt đó, hắn còn cảm thấy đói khát vô cùng, cái cảm giác đói bụng mấy ngày không thể so sánh với loại đói khát này, hắn có dự cảm, nếu không được ăn gì thì hắn tuyệt đối không thể chịu nổi qua đêm nay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh chắc chắn chứ?” Lý Mộ Nhiên thoáng do dự. Theo lẽ thường, tốt nhất không nên cho hắn ăn vào lúc này, để tránh bị thấm rỉ khiến vết thương nặng thêm, cũng như dẫn đến các biến chứng khác, nhưng trước mắt căn bản không có điều kiện tìm dịch dinh dưỡng cho hắn, nếu không bổ sung chút năng lượng nào thì thương thế của hắn cũng khó có thể tốt lên được. Mới có ba ngày, ngoài cái cánh tay dị thường kia, cả người hắn đã gầy một vòng rồi, cứ tiếp tục thế này, còn có thể chống đỡ được bao lâu thì rất khó nói.

“Chắc chắn.” Tống Nghiễn bất đắc dĩ. Hắn cũng muốn nhịn lắm, nhưng nhịn không nổi, hiện tại hắn thậm chí cảm thấy Lý Mộ Nhiên trước mắt cùng với đám người cách đó không xa đều tản ra mùi hương mê người, nếu không phải còn có lý trí, chỉ sợ đã nhào qua cắn một miếng rồi.

Lý Mộ Nhiên lẳng lặng mà nhìn hắn một lát, sau đó khẽ gật đầu, đứng dậy đi lấy đồ ăn. Cô vừa rời đi, Tống Nghiễn liền cầm cốc nước đã nguội bớt lúc nãy lên uống sạch. Dù sao cũng sắp ăn rồi, có uống thêm chút nước cũng chẳng sao.

Trong khoảng thời gian Lý Mộ Nhiên đi hâm nóng cháo bát bảo, đám người Hà Nhữ An và Kha Trường Phong có qua xem, chỉ là ngoài hỏi Tống Nghiễn cảm thấy thế nào ra, cũng không làm được gì, thấy vẻ mặt hắn dường như không kiên nhẫn, liền đều thông cảm mà tránh đi.

Lý Mộ Nhiên vốn chỉ định cho Tống Nghiễn ăn một bát cháo bát bảo để miễn cưỡng lấp dạ dày mà thôi, nào biết hắn nói không đủ, sau khi xử lý xong liền muốn ăn thêm bát nữa, sau lại không chịu ăn cháo nữa, mà cứ một hai đòi ăn thịt. Lý Mộ Nhiên không còn cách nào, đành phải đi nấu mì, cho thêm chân giò hun khói đóng hộp vào, nấu tới nhũn cả ra, kết quả hắn ăn hết cả bát rồi vẫn còn kêu đói. Lý Mộ Nhiên gãi đầu, dứt khoát bất chấp tất cả lại đi làm đồ ăn cho hắn. Một màn lục đục này hoàn toàn kinh động đến những người khác, có người cảm thấy hắn ăn được như vậy là biểu hiện đang khỏe lên, có người thì lại lo lắng, sợ hắn ăn như vậy sẽ xảy ra chuyện, nhưng mặc kệ người khác khuyên bảo hay tán thành, Tống Nghiễn vẫn ăn hết năm hộp thịt, năm sáu cân mì mới dừng lại, mà dừng lại là bởi vì hắn ngủ gục mất chứ chẳng phải vì no.

Không ai xót ruột chỗ đồ ăn cả, chỉ là tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy chỗ dạ dày của hắn nhô lên rõ ràng, sợ nó sẽ bục ra ngay lập tức. Cuối cùng vẫn là Lý Mộ Nhiên nghĩ cách đổi tư thế nằm của hắn cho an toàn hơn một chút, đương nhiên, cái an toàn hơn chút kia chỉ để an ủi tâm lý mà thôi. Mà khiến mọi người thở phào đó là, sau một đêm, chỗ dạ dày nhô lên của Tống Nghiễn đã chậm rãi bình thường lại rồi, người hắn cũng không có biểu hiện bất thường nào khác, vẫn sốt cao không ngừng giống như hai ngày trước.

“Xem ra cần tìm thêm nhiều đồ ăn hơn.” Kha Trường Phong vuốt cằm nói. Xe và lương thực bọn họ mang ra từ căn cứ bởi vì bị đuổi giết mà ném lại hết cái trấn nhỏ kia, thời gian ở thành phố Đồ Nguyên lại ngắn, lượng người cũng không đủ nên đồ kiếm được thật sự không nhiều, cũng chỉ đủ cho một hai ngày mà thôi. Hiện tại với lối ăn kiểu này của Tống Nghiễn, mọi người ít nhiều cũng thấy đói bụng cả rồi.

Chuyện này đâu cần phải nói. Hà Nhữ An tất nhiên lười trả lời, ánh mắt anh dừng trên người Tống nghiễn đang say ngủ, như suy tư điều gì.

Vì thế ngày hôm sau, đoàn người ở lại nơi này thêm một ngày, Tạ Thu Sanh và Diệp Kiên tuy bị thương nặng nhưng không bị gãy xương gì cả, dưới sự cứu chữa của Hà Nhữ An liền khỏe lên nhanh chóng, phỏng chừng đến ngày mai sẽ khỏi hẳn. Cho nên hai người chịu trách nhiệm phòng thủ, mấy người Lý Mộ Nhiên, chú Trần, Võ Thanh, Kha Trường Phong và Hà Nhữ An hành động bình thường đều đi ra ngoài tìm thức ăn, Võ Lam thì ở nhà trông nom mấy thứ khác.

Khu vực quanh đây dường như không có nhiều người sống sót ghé qua, cho nên trong mấy cửa hàng siêu thị tuy có dấu vết xâm nhập, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ để lại. Có năng lực tinh thần dò xét của Lý Mộ Nhiên báo động trước, quá trình thu gom đồ còn khá là thuận lợi, không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, còn như đám zombie nhỏ và thực vật biến dị thỉnh thoảng nhảy ra thì không thể tránh khỏi, ở mạt thế này đã là chuyện quá bình thường rồi, bọn họ cũng không mất bao sức để ứng phó. Chỉ là họ không dám lái xe, bởi vì tiếng động quá lớn dễ dẫn đàn zombie tới cho nên phải chạy mấy vòng, cũng may trong một ngày này, đồ vật kiếm được không hề ít, cho dù Tống Nghiễn có ăn nữa, cũng đủ để cung cấp một thời gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mệt mỏi cả một ngày, buổi tối tùy tiện ăn một chút, mấy người vừa ngả đầu liền ngủ say, trực đêm thì để đám Lệ Cảnh thay phiên nhau. Tuy bọn họ bị gãy chân, nhưng dù sao cũng là người dị năng, thính giác mạnh hơn người bình thường không ít, trông một đêm cũng không vấn đề gì. May mắn là, cả ngày hôm nay Tống Nghiễn không tỉnh lại, cũng không thấy tình hình chuyển xấu nên không trì hoãn công việc của mọi người.

Ngủ đến nửa đêm, Lý Mộ Nhiên đột nhiên bị một cơn hãi hùng khiếp vía làm bật tỉnh, cô theo bản năng nhìn về phía Tống Nghiễn, phát hiện hắn vẫn đang hôn mê, nhưng không quá yên tâm liền đứng dậy đi qua, xem xét hơi thở, rồi nhìn chỗ bị thương của hắn một chút nhưng không phát hiện điểm bất thường nào cả.

Lúc này Lệ Cảnh và Tần Tổ Vinh đang gác đêm, thấy cô đứng dậy, lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng khi thấy cô đi xem tình huống của Tống Nghiễn liền hiểu rõ, cho rằng cô đang lo lắng cho Tống Nghiễn, nên cũng không lên tiếng dò hỏi. Những người khác đều đang ngủ rất sâu, Niếp Niếp chui trong ngực Võ Thanh bĩu bĩu cái miệng nhỏ, không biết là mơ được uống sữa hay ăn cái gì, chốc chốc lại rầm rì vài tiếng nhỏ, rồi thì đạp đạp chân nhưng không đạp được cái chăn đang quấn trên người. Trừ đó ra, bốn phía là không khí tĩnh, ngay cả hai người gác đêm vì sợ quấy rầy đến bọn họ mà không nói chuyện với nhau. Lý Mộ Nhiên bỗng có chút nghi hoặc, nghĩ không ra cái cảm giác bất an này đến từ đâu, vì thế dùng tinh thần lực tra xét tình huống bên ngoài một chút, phạm vi 1 km đổ lại rất yên ổn, không có nguy hiểm nào tới gần. Cô lắc lắc đầu, cho là thần kinh của mình quá nhạy cảm rồi, đang muốn quay lại ngủ tiếp, nhưng ngẫm lại vẫn không yên tâm, liền cẩn thận dò xét lại một hồi, cũng không giới hạn xung quanh nữa mà mở rộng hơn, không nghĩ tới lần này cô thật sự nhìn ra vấn đề.

“Đừng ngủ nữa, mau đứng lên, kẻ kia đuổi tới rồi!” Cô kinh hãi ngồi thẳng dậy, trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Thì ra ngay trên đường đi của bọn họ, ở nơi cách đây khoảng 10 km, một bóng người đang bay nhanh tới trong đêm. Cô cẩn thận nhìn, đúng là gã thanh niên Võ tông đánh bọn họ đến không có sức trở tay. Với tốc độ kia của gã, chỉ sợ không tới một tiếng đồng hồ là có thể đuổi tới đây.

Ngoại trừ Niếp Niếp, những người khác cho dù có ngủ vẫn rất cảnh giác, vừa nghe thấy lời cảnh báo của cô liền nhanh chóng lăn người ngồi dậy, vừa mặc áo vừa hỏi chuyện. Hai người Lệ Cảnh cũng duỗi tay lấy cái ba toong đang dùng tạm thời, không có ai nghi ngờ cô cả.

Khi Lý Mộ Nhiên nói xong kết quả tra xét của mình, đoàn người đã thu dọn xong các thứ chuẩn bị ra cửa. Đồ bọn họ kiếm được ngoài thức ăn cho buổi tối và ba lô của mỗi người ra thì toàn bộ đồ đều ở trên xe, tiết kiệm được không ít thời gian.

“Cái thứ chó má kia sao tìm được tới đây vậy?” Lệ Cảnh oán hận cắn răng.

Không ai trả lời được vấn đề này. Kha Trường Phong đi lên trước, khởi động ô tô, chú Trần và Hà Nhữ An phụ trách nâng Tống Nghiễn, Niếp Niếp bị ồn đến tỉnh vẫn còn đang ngái ngủ được bọc một tầng chăn mỏng bế lên, giống con mèo nhỏ rầm rì hai tiếng liền ngoan ngoãn mà ghé vào lòng anh hai, việc chạy trốn khỏi căn cứ thủ đô trước đó đã khiến đứa trẻ ba tuổi không còn cái dáng vẻ nhõng nhẽo nên có của trẻ nhỏ nữa rồi. Những người còn lại đều đỡ lấy nhau mà đi ra chứ không ngồi yên chờ người tới cõng, Lý Mộ Nhiên đi cuối cùng, thu dọn tất cả chăn nệm, gấp gọn buộc lại, sau đó khiêng lên xe.

Tiếng ô tô khởi động truyền xa trong đêm tối làm đám zombie đang du đãng trong đêm xôn xao cả lên, sôi nổi tụ đến chỗ phát ra âm thanh.

Chú Trần và Hà Nhữ An nâng Tống Nghiễn lên xe xong liền quay lại đón mấy người khác, chung quy là bị tận thế bức ép ra sự phản ứng cùng tốc độ, chờ khi đoàn người lên hết xe, xe chạy nhanh trên đường lớn rồi thì tổng cộng cũng không tốn quá năm phút đồng hồ.

Bên ngoài hơn 10 km, Viên Tấn Thư dường như có thêm một đôi mắt nhìn xuyên đêm vậy, không chịu chút ảnh hưởng nào của bóng tối, gã di chuyển nhạy bén nhanh chóng bởi vì cả đoạn đường từ Đồ Nguyên đều được dọn dẹp khiến gã đi suôn sẻ không bị cản trở. Việc này nói ra cũng do đám Lý Mộ Nhiên xui xẻo, gã vốn đã mất dấu bọn họ, bởi vì không có mặt mũi về báo cáo nên cứ đi lung tung gần đó xem có kiếm được chút dấu vết gì để lại hay không, không nghĩ tới gặp được một nhóm người sống sót, gã nhìn trúng cô gái xinh đẹp trong đội nhà người ta, cứ thế đuổi theo tới Đồ Nguyên, kết quả lại khiến gã phát hiện dấu vết của đám Lý Mộ Nhiên từng dừng chân, vì thế liền đuổi theo không chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0