Đao trên tay tr...
Nhạn Quá Thanh Thiên
2024-11-20 21:12:15
Edit: Diệp Thần (Cháo)
Beta: Yến Phi Ly
Phập, dao găm sắc bén chui vào đầu zombie nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hủ, ngay cả chút óc đen cũng chưa kịp bắn ra. Trong nháy mắt zombie ngã xuống, một bóng người vừa thấp vừa nhỏ linh hoạt như khỉ nhảy xuống đất.
Bên kia, thiếu niên khoảng 13 – 14 tuổi cũng đang đối phó với một con zombie khác, động tác vung đao hơi trúc trắc không được tự nhiên, bởi vì cầm đao bằng tay trái, điều khiển không quá quen tay cho nên mỗi lần chém xong một đao cậu đều phải vội lùi lại để tránh không bị zombie cào tới. Mà ở bên cạnh cậu, có hai đứa nhỏ khác vào lúc thiếu niên lùi xuống thì nghĩ biện pháp ngăn con zombie kia đuổi theo, ba người hợp tác mà vẫn mất khá nhiều thời gian mới giải quyết được con zombie này.
Thiếu niên giơ tay lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt nản lòng thoái chí.
Nơi này là sân trong của một căn biệt thự dưới chân núi Tình Sơn ở thành phố Tây Lăng, dân cư thưa thớt, một cánh cửa sắt chạm khắc hình hoa ngăn cách tòa biệt thự với thế giới bên ngoài. Zombie không nhiều lắm nhưng thực vật biến dị lại rất sum suê, thỉnh thoảng còn có động vật biến dị nhảy ra, đối với người thường mà nói đây không phải là nơi tốt để đặt chân tới, chẳng qua nếu bên người mang theo một thứ khắc tinh của thực vật biến dị như Ú Ú thì mấy đứa trẻ xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ.
Mất gần ba ngày, đám Trương Duệ Dương đi theo Quỷ Bệnh mới tìm được nơi này. Không cần lo lắng bị đàn zombie bao vây, còn có đồ ăn đầy đủ cùng với giường lớn thoải mái. Nếu không phải lo lắng lời Lý Mộ Nhiên nói, ba đứa Phó Đam sẽ vô cùng bằng lòng ở lại nơi này luôn. Chỉ có Trương Duệ Dương một lòng một dạ muốn tìm ba, ngay cả nơi thoải mái như vậy cũng không níu giữ được tâm tư của nhóc.
Hôm nay có hai con zombie lạc tới đây, Quỷ Bệnh lười động tay, liền dạy cho mấy đứa trẻ cách xử lý. Một mình Trương Duệ Dương đã có thể nhẹ nhàng giải quyết một con, nhưng Phó Đam lại gặp khó khăn. Sau khi tay phải bị thương, căn cứ chính xảy ra bạo loạn, Phó Đam không thể không đi theo những người lớn khác để cùng nhau xây dựng tường phòng hộ, rồi lúc theo đoàn xe Tống Nghiễn rời khỏi căn cứ thì lại có người dị năng che phía trước, mà lần này, bởi vì có Quỷ Bệnh dẫn đường nên cả chặng đường cũng chưa từng đối mặt chính diện với zombie, dù thỉnh thoảng gặp phải thì cũng bị vuốt sắt của Quỷ Bệnh giải quyết trong hai ba nhát. Thế nên cậu chưa có cơ hội tự mình ra tay, cũng không biết tay trái của mình có thể giết zombie được nữa hay không. Nhưng mà hiện thực vẫn luôn tàn khốc, dễ dàng phá hủy hy vọng mong manh trong lòng cậu. Hôm nay ba đứa trẻ vẫn hợp tác, hơn nữa xung quanh không có zombie nào khác, cho nên cậu mới có thể chậm rãi rèn giũa ở đây, nếu thật sự gặp phải hai con zombie trở lên, chỉ dựa vào một cánh tay vô dụng, sao cậu có thể ứng phó nổi?
Quỷ Bệnh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lắc lắc đầu, xoay người đi vào biệt thự. Phó Đam đúng lúc nhìn thấy, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
“Anh A Đam.” Trương Duệ Dương chú ý tới vẻ mặt cậu không tốt, đi tới nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng gọi. Thằng bé hiểu được sắc mặt của người ta, nhưng lại không đoán ra nguyên nhân.
Phó Đam cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng như sao của thằng bé, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng. Cậu biết mình không thể trách Dương Dương, cho dù trái tim đang run rẩy gào khóc, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng với tương lai không biết phải làm sao, cậu vẫn không thể quy tất cả tội lỗi cho Dương Dương được. Không có chị Mộ Nhiên và Dương Dương, cậu và Viễn Trác, Tử Nhiên chẳng biết có thể sống được đến giờ hay không, cho dù chỉ tồn tại được thôi, e là còn muôn vàn khó khăn hơn bây giờ. Từ sau khi thế giới thay đổi, có thể giữ được cái mạng là đã may mắn lắm rồi, bị thương lại càng là chuyện bình thường, cậu chẳng qua chỉ là một sự tồn tại nhỏ nhoi trong đó. Có điều trong nháy mắt kia, thiếu niên chưa tròn mười bốn tuổi lần đầu tiên hiểu rõ được sự bất lực cùng bi ai của người bình thường.
“A Đam à, đao của anh có phải không sắc lắm không, lần tới anh dùng của em đi, sắc lắm đó. Chờ chị Mộ Nhiên cứu chú chủ nhiệm về, chúng ta sẽ bảo chú ấy làm đao của tụi mình sắc hơn.” Ngô Tử nhiên nói, hiển nhiên cô bé cũng để ý thấy Phó Đam khác thường.
“Đúng vậy, đao không được sắc lắm.” Phó Đam thấp giọng trả lời, không biết là đang trả lời Ngô Tử Nhiên hay là muốn thuyết phục bản thân.
Lý Viễn Trác đang ngồi xổm đào tinh hạch ngẩng đầu nhìn Phó Đam một cái, lại cúi đầu yên lặng làm việc của mình. Cậu khác với Dương Dương tuổi nhỏ ngây ngô cùng với thần kinh thô có thể so với dây thép của Ngô Tử Nhiên, cậu biết A Đam có chuyện, chính là không nghĩ ra được cách gì giúp A Đam cho nên dứt khoát không nói gì cả.
Sau khi xử lý xong hai thi thể zombie kia, bốn đứa trẻ uể oải, ỉu xìu đi vào biệt thự, một bên móng của Ú Ú bám vào ống quần Dương Dương, đi theo phía sau. Chỉ mới có mấy ngày, mà nó đã lớn thêm một vòng rồi, có thể là liên quan đến tinh hạch của thực vật biến dị trong biệt thự. Đại khái nó cũng biết bản thân quá nặng, lại thường xuyên bị Ngô Tử Nhiên nói mãi rằng nếu cứ như vậy sẽ đè Dương Dương không cao lên được, cho nên không còn ngồi xổm trên vai Dương Dương nữa, nhưng vẫn sẽ bám dính đi theo, còn đặc biệt thích giơ chi trước ra bám lấy quần nhóc, cũng không ngại đi đường bất tiện, cứ như dắt chó đi dạo vậy. Lúc mới đầu Ngô Tử Nhiên mỗi lần nhìn thấy vậy đều không nhịn được mà cười nửa ngày, sau đó cứ cười mãi mà thành thói quen.
Quỷ Bệnh bám tay vịn chậm rì rì đi xuống cầu thang, trong tay cầm một quyển sách. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đi vào, mí mắt cũng không thèm nâng lên, giơ tay, quyển sách kia bay tới phía Phó Đam. Phó Đam theo bản năng bắt lấy, phát hiện là Kinh Đạo Đức bản chữ phổn thể, cậu ngẩn người, không biết Quỷ Bệnh ném quyển sách này cho mình làm gì.
“Sau này mỗi ngày nhóc dùng tay trái cầm đao dựa theo sách này mà viết chữ, khi nào viết nhuần nhuyễn, có thể viết xong trong một hơi thì khi đó ra ngoài giết zombie.” Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, nhạt nhẽo nói, chân không ngừng lại, đi đến sô pha trước sảnh ngồi xuống.
“Sao lại thế ạ, hiện tại cũng không cần học, sao chú Bệnh lại muốn A Đam viết chữ thế?” Ngô Tử Nhiên nhô đầu nhìn hai lần, phát hiện là một đống chữ phổn thể, lập tức cảm thấy quáng mắt vô cùng, mơ muội hỏi. Còn có một câu cô bé chưa hỏi ra, đó chính là cầm cả đao thì viết chữ thế nào được?
Quỷ Bệnh không để ý tới cô bé. Nếu không cần thiết, gã luôn lười phải giải thích.
“Vâng.” Phó Đam đột nhiên mở miệng, đáp ứng. Cậu cảm thấy Quỷ Bệnh bảo cậu làm vậy, khẳng định là có nguyên nhân, mà sở dĩ đồng ý sảng khoải là bởi vì trong lòng dâng lên một tia hy vọng, hy vọng biện pháp như Quỷ Bệnh nói có thể làm tay trái của cậu linh hoạt như tay phải. Cậu giống với đại đa số người, từ nhỏ đã quen dùng tay phải, ngày đó sở dĩ nói mình thuận tay trái chẳng qua là không muốn Lý Mộ Nhiên và Dương Dương quá đau lòng và tự trách mà thôi.
“Cháu cũng muốn học viết chữ với anh A Đam.” Mắt Trương Duệ Dương sáng rực, lớn tiếng nói.
“Mấy đứa cùng học đi.” Giọng điệu Quỷ Bệnh không nóng không lạnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể cự tuyệt được.
Trương Duệ Dương tức khắc cười híp mắt, Lý Viễn Trác cũng cảm thấy không sao cả, Ngô Tử Nhiên thì lại nhăn mặt, trong lòng đang gào cháu không muốn đâu, nhưng mà chung quy không dám nói ra. Vì thế chuyện này cứ như vậy mà được quyết định.
“Chú Bệnh ơi, khi nào dì mới về ạ?” Trương Duệ Dương đi tới ngồi vào sô pha, hỏi. Ú Ú rất biết điều muốn chui xuống gầm sô pha, nhưng mà chui không được, vì thế đành thành thật ngồi xổm ở đằng sau.
Lý Mộ Nhiên đi cũng được sắp mười ngày rồi, không chỉ Trương Duệ Dương, mà cả ba đứa Phó Đam cũng cảm thấy rất bất an, nghe Dương Dương hỏi vậy liền tụ hết cả lại.
Quỷ Bệnh nhắm mắt dựa vào sô pha, hình như đang chợp mắt, nhưng bọn Trương Duệ Dương lại không dám thúc giục, ước chừng qua nửa phút sau, gã mới mở miệng: “Hai ngày.”
“Chú Bệnh ơi, chị Mộ Nhiên sẽ không sao chứ?” Phó Đam hỏi.
Quỷ Bệnh ờ một tiếng, xem như đã đáp lời.
Có được đáp án mấy đứa nhỏ cũng không an tâm được, anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng vẫn là Dương Dương mở miệng: “Chú Bệnh à, chú không cần dùng cái vỏ sò đen kia sao?” Không phải bọn chúng không tin lời gã nói, mà là đã quen trước mỗi lần trả lời vấn đề mà mình không biết gã đều ném vỏ sò đen lên, cứ cảm thấy phải ném nó ra mới chuẩn được, bằng không trong lòng lại không chắc chắn.
“Không cần thiết.” Quỷ Bệnh trả lời nhạt nhẽo, loại quẻ tính đơn giản thế này gã cũng không cần phải mượn dùng ngoại vật, chỉ cần tính trong lòng liền có thể ra kết quả rồi. Vỏ sò đen là được cố nhân tặng, cũng là đồ vật còn sót lại chứng kiến những việc gã từng trải qua, sở dĩ thỉnh thoảng lấy ra chơi, chẳng qua là muốn nhắc nhở bản thân luôn phải nhớ mối thù bị hủy linh căn rồi bị cầm tù tại nơi suy bại này thôi.
Trương Duệ Dương gãi cái đầu nhỏ, “À!” một tiếng như hiểu ra. Quỷ Bệnh nâng mí mắt ngó nhóc một cái, muốn nhìn coi nhóc có hiểu thật hay giả bộ, nhưng lại không nhìn ra được gì, vì thế rất không thú vị mà khép lại đôi mắt.
Mấy đứa nhỏ đã quen thấy gã lạnh lùng, đã hỏi được điều mình muốn biết rồi liền tản ra, đi nghiên cứu quyển sách gã đưa cho. Trẻ con hơn 10 tuổi đúng là có khao khát với mấy thứ bí kíp võ công đồ vật linh tinh, đặc biệt quyển sách này còn là do Quỷ Bệnh – một người vô cùng thần bí và mạnh mẽ trong mắt bọn chúng đưa cho. Ngô Tử Nhiên cho dù không quá tình nguyện nhưng sau khi biết chuyện mình cũng phải cầm đao viết chữ là không thể thay đổi được, liền tò mò thậm chí còn hứng thú hơn cả Phó Đam và Lý Viễn Trác, chỉ có Trương Duệ Dương ngây ngốc, một lòng cảm thấy vui sướng vì có thể được viết chữ với anh chị. Nếu mấy đứa lớn biết Quỷ Bệnh chẳng qua chỉ tùy tiện lấy một quyển sách ở thư phòng biệt thự thì không biết sẽ thất vọng thế nào đây. Đương nhiên, với tính tình của Quỷ Bệnh, bọn nhỏ rất có khả năng vĩnh viễn đều không biết được.
Trong khi đám nhỏ đang nỗ lực ngâm nga nội dung của Kinh Đạo Đức, từng nét bút gian nan tập viết chữ phổn thể, Lý Mộ Nhiên mà bọn nhóc thương nhớ đang theo đoàn người Tống Nghiên đuổi tới thành phố Tây Lăng.
Bọn họ thoát khỏi căn cứ Đông Châu đã ba ngày, trong ba ngày này, ngoài đội người Tiêu Thắng và Long Hạ gặp lúc đầu ra, những người được phái đi khác cũng lục tục hội họp lại đây.
Thì ra mỗi khi Vân Tắc truyền đạt lại mệnh lệnh đều có một đặc điểm, là bất kể việc lớn hay chuyện nhỏ, đều thích dùng mấy chữ “Chỉ thị của ngài Tống” này để mở đầu, chưa từng ngoại lệ, đến nỗi những người khác đều đã quen thói, một khi anh ta không nói mấy chữ này, liền cảm thấy thiêu thiếu cái gì đấy. Đây không phải vấn đề gì lớn, cũng không ai bảo phải thay đổi cách nói đó cả, nhưng vấn đề nằm ở chỗ thời điểm.
Nếu là ngày thường, những người khác nhiều lắm là chỉ cảm thấy kinh ngạc, lén cười hai câu, cần làm gì thì cứ làm cái đó thôi, nhưng khi Tống Nghiễn không rõ sống hay chết, một tên Lâm An đột nhiên nhảy ra khoa tay múa chân với họ, thay đổi rất nhỏ này không khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Bọn họ hoài nghi Vân Tắc dùng phương thức này âm thầm chỉ điểm cho họ, đáng tiếc không tìm được cơ hội để chứng thực, ngay cả một cái ám chỉ bằng ánh mắt cũng không có. Dù vậy, sau khi bị phái đi ra ngoài, bọn họ vẫn lựa chọn hành sự cẩn thận. Theo kế hoạch của Lâm An, là phái một người bốn tổ xâm nhập vào căn cứ tìm hiểu tình huống của Tống Nghiễn, tùy thời bảo vệ cũng như cứu người, những người còn lại thì phân tán bên ngoài, đánh lén quấy rầy. Nhưng sau khi thương lượng, suy xét tới việc càng nhiều người vào căn cứ thì càng dễ bị lộ, bọn họ chỉ cho một đội dị năng trà trộn vào căn cứ, mấy tổ còn lại thì ẩn núp bên ngoài, sẵn tiện tiếp ứng người bên ta, ngoài ra còn cắt đứt tất cả con đường liên lạc của căn cứ với Tây Lăng. Sự thật chứng minh, điều bọn họ băn khoăn không phải là dư thừa.
Sau khi đội người kia tiến vào căn cứ hoàn toàn mất tin tức, bọn họ đã nhận ra có chuyện không ổn, tiếp đó quân đội chủ lực của căn cứ từ sáu cửa đi ra trông như có mục đích lục soát tìm kiếm càng chứng thực điểm này với bọn họ. Bọn họ không kiềm chế được sự nôn nóng cùng lo lắng trong lòng, trốn càng kĩ hơn, để tránh không cứu được người ra, ngược lại lại nộp thêm bản thân đi vào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm An có vấn đề. Sau khi xác nhận điểm này, đám người Tiêu Thắng bị một bóng ma rất lớn bao phủ, liều lĩnh ra tay là hạ sách dưới tình huống bất đắc dĩ lắm mới áp dụng, bọn họ chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Vân Tắc ở lại bên Lâm An là có mục đích, đánh cuộc trước khi Lâm An bình yên trở về đối phương sẽ không lấy mạng Tống Nghiễn. Mà lúc này bọn họ chỉ có thể chờ, cũng tăng mạnh phong tỏa đi thông tới đường Tây Lăng, giam tất cả những người có ý đồ qua lại, kẻ nào phản kháng giết không tha. Đợi Lâm An cắt đứt tin tức bên này, cho rằng bọn họ trúng kế thì sau đó mới đi bước tiếp theo, đến lúc ấy bọn họ trong tối, đối phương ngoài sáng, sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.
May mắn là bởi vì có Lý Mộ Nhiên xuất hiện, không chỉ đánh vỡ tính toán của Lâm An, cũng xoay chuyển tình thế đen kịt trước mặt bọn họ. Không uổng là binh chốt cứu được Tống Nghiễn ra, còn cứu được đoàn đội bị bắt lúc trước, kết quả này quả thực tốt đến không thể tốt hơn được. Cho nên đôi lúc mặc kệ anh có hao hết tâm cơ cỡ nào, chỉ cần ông trời không cho cơ hội, liền có thể khiến anh thất bại trong gang tấc, huống chi trong đó còn có một vài thứ anh vĩnh viễn không có khả năng tính đến được.
Bởi vì xuất hiện động thực vật biến dị trong viện nghiên cứu, vật thí nghiệm chạy ra, cho dù Ngụy Kinh Trì có nỗ lực thế nào cũng không khống chế được tin tức, khi các thế lực khác trong căn cứ cùng với người bình thường sống sót biết được sự tồn tại của viện nghiên cứu, cục diện vốn chưa từng đoàn kết bởi vì muốn chống lại động vật biến dị cùng zombie tập kích mà tan vỡ trong nháy mắt. Bắt đầu có đoàn đội rút khỏi căn cứ, cũng có ngừi trực tiếp đi tìm Ngụy Kinh Trì đòi giải thích, thậm chí có người nhận định sở dĩ căn cứ thường xuyên hấp dẫn zombie và sinh vật biến dị đột kích là do viện nghiên cứu tạo thành. Chân tướng đến tột cùng là thế nào thì không ai biết, nhưng uy tín của Ngụy Kinh Trì bị ảnh hưởng lớn là sự thật không thể tranh cãi, trong căn cứ lúc này đã loạn thành một đống, ông ta căn bản không thừa tinh lực tìm đám Tống Nghiễn gây phiền toái. Mà đây cũng là một trong những mục đích chính Tống Nghiễn kiên trì muốn quay lại viện nghiên cứu.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời. Nếu Ngụy Kinh Trì biết trước kết quả thế này, thì ngay từ đầu đã không đi trêu chọc Tống Nghiễn rồi.
Beta: Yến Phi Ly
Phập, dao găm sắc bén chui vào đầu zombie nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hủ, ngay cả chút óc đen cũng chưa kịp bắn ra. Trong nháy mắt zombie ngã xuống, một bóng người vừa thấp vừa nhỏ linh hoạt như khỉ nhảy xuống đất.
Bên kia, thiếu niên khoảng 13 – 14 tuổi cũng đang đối phó với một con zombie khác, động tác vung đao hơi trúc trắc không được tự nhiên, bởi vì cầm đao bằng tay trái, điều khiển không quá quen tay cho nên mỗi lần chém xong một đao cậu đều phải vội lùi lại để tránh không bị zombie cào tới. Mà ở bên cạnh cậu, có hai đứa nhỏ khác vào lúc thiếu niên lùi xuống thì nghĩ biện pháp ngăn con zombie kia đuổi theo, ba người hợp tác mà vẫn mất khá nhiều thời gian mới giải quyết được con zombie này.
Thiếu niên giơ tay lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt nản lòng thoái chí.
Nơi này là sân trong của một căn biệt thự dưới chân núi Tình Sơn ở thành phố Tây Lăng, dân cư thưa thớt, một cánh cửa sắt chạm khắc hình hoa ngăn cách tòa biệt thự với thế giới bên ngoài. Zombie không nhiều lắm nhưng thực vật biến dị lại rất sum suê, thỉnh thoảng còn có động vật biến dị nhảy ra, đối với người thường mà nói đây không phải là nơi tốt để đặt chân tới, chẳng qua nếu bên người mang theo một thứ khắc tinh của thực vật biến dị như Ú Ú thì mấy đứa trẻ xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ.
Mất gần ba ngày, đám Trương Duệ Dương đi theo Quỷ Bệnh mới tìm được nơi này. Không cần lo lắng bị đàn zombie bao vây, còn có đồ ăn đầy đủ cùng với giường lớn thoải mái. Nếu không phải lo lắng lời Lý Mộ Nhiên nói, ba đứa Phó Đam sẽ vô cùng bằng lòng ở lại nơi này luôn. Chỉ có Trương Duệ Dương một lòng một dạ muốn tìm ba, ngay cả nơi thoải mái như vậy cũng không níu giữ được tâm tư của nhóc.
Hôm nay có hai con zombie lạc tới đây, Quỷ Bệnh lười động tay, liền dạy cho mấy đứa trẻ cách xử lý. Một mình Trương Duệ Dương đã có thể nhẹ nhàng giải quyết một con, nhưng Phó Đam lại gặp khó khăn. Sau khi tay phải bị thương, căn cứ chính xảy ra bạo loạn, Phó Đam không thể không đi theo những người lớn khác để cùng nhau xây dựng tường phòng hộ, rồi lúc theo đoàn xe Tống Nghiễn rời khỏi căn cứ thì lại có người dị năng che phía trước, mà lần này, bởi vì có Quỷ Bệnh dẫn đường nên cả chặng đường cũng chưa từng đối mặt chính diện với zombie, dù thỉnh thoảng gặp phải thì cũng bị vuốt sắt của Quỷ Bệnh giải quyết trong hai ba nhát. Thế nên cậu chưa có cơ hội tự mình ra tay, cũng không biết tay trái của mình có thể giết zombie được nữa hay không. Nhưng mà hiện thực vẫn luôn tàn khốc, dễ dàng phá hủy hy vọng mong manh trong lòng cậu. Hôm nay ba đứa trẻ vẫn hợp tác, hơn nữa xung quanh không có zombie nào khác, cho nên cậu mới có thể chậm rãi rèn giũa ở đây, nếu thật sự gặp phải hai con zombie trở lên, chỉ dựa vào một cánh tay vô dụng, sao cậu có thể ứng phó nổi?
Quỷ Bệnh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lắc lắc đầu, xoay người đi vào biệt thự. Phó Đam đúng lúc nhìn thấy, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
“Anh A Đam.” Trương Duệ Dương chú ý tới vẻ mặt cậu không tốt, đi tới nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng gọi. Thằng bé hiểu được sắc mặt của người ta, nhưng lại không đoán ra nguyên nhân.
Phó Đam cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng như sao của thằng bé, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng. Cậu biết mình không thể trách Dương Dương, cho dù trái tim đang run rẩy gào khóc, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng với tương lai không biết phải làm sao, cậu vẫn không thể quy tất cả tội lỗi cho Dương Dương được. Không có chị Mộ Nhiên và Dương Dương, cậu và Viễn Trác, Tử Nhiên chẳng biết có thể sống được đến giờ hay không, cho dù chỉ tồn tại được thôi, e là còn muôn vàn khó khăn hơn bây giờ. Từ sau khi thế giới thay đổi, có thể giữ được cái mạng là đã may mắn lắm rồi, bị thương lại càng là chuyện bình thường, cậu chẳng qua chỉ là một sự tồn tại nhỏ nhoi trong đó. Có điều trong nháy mắt kia, thiếu niên chưa tròn mười bốn tuổi lần đầu tiên hiểu rõ được sự bất lực cùng bi ai của người bình thường.
“A Đam à, đao của anh có phải không sắc lắm không, lần tới anh dùng của em đi, sắc lắm đó. Chờ chị Mộ Nhiên cứu chú chủ nhiệm về, chúng ta sẽ bảo chú ấy làm đao của tụi mình sắc hơn.” Ngô Tử nhiên nói, hiển nhiên cô bé cũng để ý thấy Phó Đam khác thường.
“Đúng vậy, đao không được sắc lắm.” Phó Đam thấp giọng trả lời, không biết là đang trả lời Ngô Tử Nhiên hay là muốn thuyết phục bản thân.
Lý Viễn Trác đang ngồi xổm đào tinh hạch ngẩng đầu nhìn Phó Đam một cái, lại cúi đầu yên lặng làm việc của mình. Cậu khác với Dương Dương tuổi nhỏ ngây ngô cùng với thần kinh thô có thể so với dây thép của Ngô Tử Nhiên, cậu biết A Đam có chuyện, chính là không nghĩ ra được cách gì giúp A Đam cho nên dứt khoát không nói gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi xử lý xong hai thi thể zombie kia, bốn đứa trẻ uể oải, ỉu xìu đi vào biệt thự, một bên móng của Ú Ú bám vào ống quần Dương Dương, đi theo phía sau. Chỉ mới có mấy ngày, mà nó đã lớn thêm một vòng rồi, có thể là liên quan đến tinh hạch của thực vật biến dị trong biệt thự. Đại khái nó cũng biết bản thân quá nặng, lại thường xuyên bị Ngô Tử Nhiên nói mãi rằng nếu cứ như vậy sẽ đè Dương Dương không cao lên được, cho nên không còn ngồi xổm trên vai Dương Dương nữa, nhưng vẫn sẽ bám dính đi theo, còn đặc biệt thích giơ chi trước ra bám lấy quần nhóc, cũng không ngại đi đường bất tiện, cứ như dắt chó đi dạo vậy. Lúc mới đầu Ngô Tử Nhiên mỗi lần nhìn thấy vậy đều không nhịn được mà cười nửa ngày, sau đó cứ cười mãi mà thành thói quen.
Quỷ Bệnh bám tay vịn chậm rì rì đi xuống cầu thang, trong tay cầm một quyển sách. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đi vào, mí mắt cũng không thèm nâng lên, giơ tay, quyển sách kia bay tới phía Phó Đam. Phó Đam theo bản năng bắt lấy, phát hiện là Kinh Đạo Đức bản chữ phổn thể, cậu ngẩn người, không biết Quỷ Bệnh ném quyển sách này cho mình làm gì.
“Sau này mỗi ngày nhóc dùng tay trái cầm đao dựa theo sách này mà viết chữ, khi nào viết nhuần nhuyễn, có thể viết xong trong một hơi thì khi đó ra ngoài giết zombie.” Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, nhạt nhẽo nói, chân không ngừng lại, đi đến sô pha trước sảnh ngồi xuống.
“Sao lại thế ạ, hiện tại cũng không cần học, sao chú Bệnh lại muốn A Đam viết chữ thế?” Ngô Tử Nhiên nhô đầu nhìn hai lần, phát hiện là một đống chữ phổn thể, lập tức cảm thấy quáng mắt vô cùng, mơ muội hỏi. Còn có một câu cô bé chưa hỏi ra, đó chính là cầm cả đao thì viết chữ thế nào được?
Quỷ Bệnh không để ý tới cô bé. Nếu không cần thiết, gã luôn lười phải giải thích.
“Vâng.” Phó Đam đột nhiên mở miệng, đáp ứng. Cậu cảm thấy Quỷ Bệnh bảo cậu làm vậy, khẳng định là có nguyên nhân, mà sở dĩ đồng ý sảng khoải là bởi vì trong lòng dâng lên một tia hy vọng, hy vọng biện pháp như Quỷ Bệnh nói có thể làm tay trái của cậu linh hoạt như tay phải. Cậu giống với đại đa số người, từ nhỏ đã quen dùng tay phải, ngày đó sở dĩ nói mình thuận tay trái chẳng qua là không muốn Lý Mộ Nhiên và Dương Dương quá đau lòng và tự trách mà thôi.
“Cháu cũng muốn học viết chữ với anh A Đam.” Mắt Trương Duệ Dương sáng rực, lớn tiếng nói.
“Mấy đứa cùng học đi.” Giọng điệu Quỷ Bệnh không nóng không lạnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể cự tuyệt được.
Trương Duệ Dương tức khắc cười híp mắt, Lý Viễn Trác cũng cảm thấy không sao cả, Ngô Tử Nhiên thì lại nhăn mặt, trong lòng đang gào cháu không muốn đâu, nhưng mà chung quy không dám nói ra. Vì thế chuyện này cứ như vậy mà được quyết định.
“Chú Bệnh ơi, khi nào dì mới về ạ?” Trương Duệ Dương đi tới ngồi vào sô pha, hỏi. Ú Ú rất biết điều muốn chui xuống gầm sô pha, nhưng mà chui không được, vì thế đành thành thật ngồi xổm ở đằng sau.
Lý Mộ Nhiên đi cũng được sắp mười ngày rồi, không chỉ Trương Duệ Dương, mà cả ba đứa Phó Đam cũng cảm thấy rất bất an, nghe Dương Dương hỏi vậy liền tụ hết cả lại.
Quỷ Bệnh nhắm mắt dựa vào sô pha, hình như đang chợp mắt, nhưng bọn Trương Duệ Dương lại không dám thúc giục, ước chừng qua nửa phút sau, gã mới mở miệng: “Hai ngày.”
“Chú Bệnh ơi, chị Mộ Nhiên sẽ không sao chứ?” Phó Đam hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỷ Bệnh ờ một tiếng, xem như đã đáp lời.
Có được đáp án mấy đứa nhỏ cũng không an tâm được, anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng vẫn là Dương Dương mở miệng: “Chú Bệnh à, chú không cần dùng cái vỏ sò đen kia sao?” Không phải bọn chúng không tin lời gã nói, mà là đã quen trước mỗi lần trả lời vấn đề mà mình không biết gã đều ném vỏ sò đen lên, cứ cảm thấy phải ném nó ra mới chuẩn được, bằng không trong lòng lại không chắc chắn.
“Không cần thiết.” Quỷ Bệnh trả lời nhạt nhẽo, loại quẻ tính đơn giản thế này gã cũng không cần phải mượn dùng ngoại vật, chỉ cần tính trong lòng liền có thể ra kết quả rồi. Vỏ sò đen là được cố nhân tặng, cũng là đồ vật còn sót lại chứng kiến những việc gã từng trải qua, sở dĩ thỉnh thoảng lấy ra chơi, chẳng qua là muốn nhắc nhở bản thân luôn phải nhớ mối thù bị hủy linh căn rồi bị cầm tù tại nơi suy bại này thôi.
Trương Duệ Dương gãi cái đầu nhỏ, “À!” một tiếng như hiểu ra. Quỷ Bệnh nâng mí mắt ngó nhóc một cái, muốn nhìn coi nhóc có hiểu thật hay giả bộ, nhưng lại không nhìn ra được gì, vì thế rất không thú vị mà khép lại đôi mắt.
Mấy đứa nhỏ đã quen thấy gã lạnh lùng, đã hỏi được điều mình muốn biết rồi liền tản ra, đi nghiên cứu quyển sách gã đưa cho. Trẻ con hơn 10 tuổi đúng là có khao khát với mấy thứ bí kíp võ công đồ vật linh tinh, đặc biệt quyển sách này còn là do Quỷ Bệnh – một người vô cùng thần bí và mạnh mẽ trong mắt bọn chúng đưa cho. Ngô Tử Nhiên cho dù không quá tình nguyện nhưng sau khi biết chuyện mình cũng phải cầm đao viết chữ là không thể thay đổi được, liền tò mò thậm chí còn hứng thú hơn cả Phó Đam và Lý Viễn Trác, chỉ có Trương Duệ Dương ngây ngốc, một lòng cảm thấy vui sướng vì có thể được viết chữ với anh chị. Nếu mấy đứa lớn biết Quỷ Bệnh chẳng qua chỉ tùy tiện lấy một quyển sách ở thư phòng biệt thự thì không biết sẽ thất vọng thế nào đây. Đương nhiên, với tính tình của Quỷ Bệnh, bọn nhỏ rất có khả năng vĩnh viễn đều không biết được.
Trong khi đám nhỏ đang nỗ lực ngâm nga nội dung của Kinh Đạo Đức, từng nét bút gian nan tập viết chữ phổn thể, Lý Mộ Nhiên mà bọn nhóc thương nhớ đang theo đoàn người Tống Nghiên đuổi tới thành phố Tây Lăng.
Bọn họ thoát khỏi căn cứ Đông Châu đã ba ngày, trong ba ngày này, ngoài đội người Tiêu Thắng và Long Hạ gặp lúc đầu ra, những người được phái đi khác cũng lục tục hội họp lại đây.
Thì ra mỗi khi Vân Tắc truyền đạt lại mệnh lệnh đều có một đặc điểm, là bất kể việc lớn hay chuyện nhỏ, đều thích dùng mấy chữ “Chỉ thị của ngài Tống” này để mở đầu, chưa từng ngoại lệ, đến nỗi những người khác đều đã quen thói, một khi anh ta không nói mấy chữ này, liền cảm thấy thiêu thiếu cái gì đấy. Đây không phải vấn đề gì lớn, cũng không ai bảo phải thay đổi cách nói đó cả, nhưng vấn đề nằm ở chỗ thời điểm.
Nếu là ngày thường, những người khác nhiều lắm là chỉ cảm thấy kinh ngạc, lén cười hai câu, cần làm gì thì cứ làm cái đó thôi, nhưng khi Tống Nghiễn không rõ sống hay chết, một tên Lâm An đột nhiên nhảy ra khoa tay múa chân với họ, thay đổi rất nhỏ này không khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Bọn họ hoài nghi Vân Tắc dùng phương thức này âm thầm chỉ điểm cho họ, đáng tiếc không tìm được cơ hội để chứng thực, ngay cả một cái ám chỉ bằng ánh mắt cũng không có. Dù vậy, sau khi bị phái đi ra ngoài, bọn họ vẫn lựa chọn hành sự cẩn thận. Theo kế hoạch của Lâm An, là phái một người bốn tổ xâm nhập vào căn cứ tìm hiểu tình huống của Tống Nghiễn, tùy thời bảo vệ cũng như cứu người, những người còn lại thì phân tán bên ngoài, đánh lén quấy rầy. Nhưng sau khi thương lượng, suy xét tới việc càng nhiều người vào căn cứ thì càng dễ bị lộ, bọn họ chỉ cho một đội dị năng trà trộn vào căn cứ, mấy tổ còn lại thì ẩn núp bên ngoài, sẵn tiện tiếp ứng người bên ta, ngoài ra còn cắt đứt tất cả con đường liên lạc của căn cứ với Tây Lăng. Sự thật chứng minh, điều bọn họ băn khoăn không phải là dư thừa.
Sau khi đội người kia tiến vào căn cứ hoàn toàn mất tin tức, bọn họ đã nhận ra có chuyện không ổn, tiếp đó quân đội chủ lực của căn cứ từ sáu cửa đi ra trông như có mục đích lục soát tìm kiếm càng chứng thực điểm này với bọn họ. Bọn họ không kiềm chế được sự nôn nóng cùng lo lắng trong lòng, trốn càng kĩ hơn, để tránh không cứu được người ra, ngược lại lại nộp thêm bản thân đi vào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm An có vấn đề. Sau khi xác nhận điểm này, đám người Tiêu Thắng bị một bóng ma rất lớn bao phủ, liều lĩnh ra tay là hạ sách dưới tình huống bất đắc dĩ lắm mới áp dụng, bọn họ chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Vân Tắc ở lại bên Lâm An là có mục đích, đánh cuộc trước khi Lâm An bình yên trở về đối phương sẽ không lấy mạng Tống Nghiễn. Mà lúc này bọn họ chỉ có thể chờ, cũng tăng mạnh phong tỏa đi thông tới đường Tây Lăng, giam tất cả những người có ý đồ qua lại, kẻ nào phản kháng giết không tha. Đợi Lâm An cắt đứt tin tức bên này, cho rằng bọn họ trúng kế thì sau đó mới đi bước tiếp theo, đến lúc ấy bọn họ trong tối, đối phương ngoài sáng, sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.
May mắn là bởi vì có Lý Mộ Nhiên xuất hiện, không chỉ đánh vỡ tính toán của Lâm An, cũng xoay chuyển tình thế đen kịt trước mặt bọn họ. Không uổng là binh chốt cứu được Tống Nghiễn ra, còn cứu được đoàn đội bị bắt lúc trước, kết quả này quả thực tốt đến không thể tốt hơn được. Cho nên đôi lúc mặc kệ anh có hao hết tâm cơ cỡ nào, chỉ cần ông trời không cho cơ hội, liền có thể khiến anh thất bại trong gang tấc, huống chi trong đó còn có một vài thứ anh vĩnh viễn không có khả năng tính đến được.
Bởi vì xuất hiện động thực vật biến dị trong viện nghiên cứu, vật thí nghiệm chạy ra, cho dù Ngụy Kinh Trì có nỗ lực thế nào cũng không khống chế được tin tức, khi các thế lực khác trong căn cứ cùng với người bình thường sống sót biết được sự tồn tại của viện nghiên cứu, cục diện vốn chưa từng đoàn kết bởi vì muốn chống lại động vật biến dị cùng zombie tập kích mà tan vỡ trong nháy mắt. Bắt đầu có đoàn đội rút khỏi căn cứ, cũng có ngừi trực tiếp đi tìm Ngụy Kinh Trì đòi giải thích, thậm chí có người nhận định sở dĩ căn cứ thường xuyên hấp dẫn zombie và sinh vật biến dị đột kích là do viện nghiên cứu tạo thành. Chân tướng đến tột cùng là thế nào thì không ai biết, nhưng uy tín của Ngụy Kinh Trì bị ảnh hưởng lớn là sự thật không thể tranh cãi, trong căn cứ lúc này đã loạn thành một đống, ông ta căn bản không thừa tinh lực tìm đám Tống Nghiễn gây phiền toái. Mà đây cũng là một trong những mục đích chính Tống Nghiễn kiên trì muốn quay lại viện nghiên cứu.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời. Nếu Ngụy Kinh Trì biết trước kết quả thế này, thì ngay từ đầu đã không đi trêu chọc Tống Nghiễn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro