Mạt Thế Chi Phế Vật

Đồ Cúng của Thầ...

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Kusami

Beta: Yến Phi Ly

Nơi Nam Thiệu nói là một nhà tắm công cộng. Khi Trương Dịch nhìn thấy trên cửa thủy tinh nhà tắm có mấy chữ được viết bằng sơn đỏ ‘Tắm vòi sen mười đồng, tắm bồn hai mươi, ngâm sữa năm mươi’, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên vặn vẹo. Dù thế nào thì anh cũng không nghĩ ra đối phương muốn đến nơi này để làm gì, tắm rửa sao?

“Bên trong có zombie bị tôi giết.” Nam Thiệu cũng không nói tới đây làm gì, chỉ bảo Trương Dịch một tiếng, dẫn đầu đẩy cánh cửa thủy tinh ra rồi đi vào.

Trương Dịch xác định xung quanh không có zombie mới theo sau.

Nơi này cách siêu thị nhỏ mà Trương Dịch nhặt được Nam Thiệu chỉ hai con phố, cách lối vào thị trấn cũng không xa. Bởi vì là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến thị trấn Vọng Dương, zombie xung quanh thường xuyên bị người đi ngang qua tiêu diệt cho nên so với những nơi khác thì ít hơn rất nhiều. Thông thường người bình thường đi săn zombie cũng chỉ ở gần đây chứ không dám xâm nhập sâu hơn, mà hiện tại nhà tắm họ đang đứng bởi vì không có gì để vơ vét, ngay cả người thường cũng lười đến để lãng phí thời gian.

Trên mặt đất có hai thi thể bị đập nát đầu không mặc quần áo, hiển nhiên khi tận thế xảy ra thì họ đang tắm. Nam Thiệu xem như không thấy, cúi người lần tìm ở dưới quầy thu ngân hồi lâu, sau đó lấy ra một chiếc túi vải nhung màu đen to bằng bàn tay ném cho Trương Dịch đang canh gác ở bên cạnh.

“Khi tôi đi qua nơi này, nhìn thấy ở quầy thu ngân hình như có táo nên tiến vào. Không nghĩ tới bên trong còn có hai zombie.” Nam Thiệu giải thích.

Hóa ra hắn bị thương là ở đây. Lúc trước Nam Duy vứt bỏ bánh bích quy nénmà hắn cho, nói muốn ăn trái cây nhưng tận thế đã qua lâu như vậy, dẫu có hoa quả thì cũng đều thối rữa cả rồi, hắn phải đi đâu mới tìm được đây? Thế nhưng hắn đối với Nam Duy luôn là có cầu tất ứng, chỉ cảm thấy hắn không thể cho tiểu Duy cuộc sống thoải mái an ổn đã là rất vô dụng rồi, không thể ngay cả chút mong muốn nho nhỏ này mà cũng không đáp ứng nổi. Vì thế hắn mang theo thân thể mỏi mệt đói khát, không để ý bạn bè khuyên can, một mình rời khỏi siêu thị nhỏ mà mọi người đang tạm thời ẩn náu để đi tìm hoa quả.

Đại khái là do quá mức cố chấp với chuyện này cho nên mới khiến hắn nhìn thấy quyển sách xiên xiên vẹo vẹo che lên mấy quả táo trên quầy thu ngân của nhà tắm công cộng. Lúc ấy kỳ thật hắn chỉ từ bên ngoài thoáng thấy được dưới sách lộ ra màu sắc đỏ thẫm khô khốc, hơn nữa dưới ánh sáng khúc xạ trên tấm cửa thủy tinh hình ảnh rất mơ hồ, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm giác đó là táo. Kết quả như hắn mong muốn, đáng tiếc hắn cũng gặp nạn tại nơi này. Khi chiến đấu với zombie đột nhiên xông ra, chiếc túi đen to hắn cất trên người rơi xuống, bị đá vàodưới quầy. Sau khi hắn bị zombie cắn lại chỉ một lòng nghĩ trước khi virus phát tác đưa táo về cho tiểu Duy, căn bản không nghĩ tới chiếc túi này.

Trương Dịch sờ sờ chiếc túi, cảm thấy bên trong cứng rắn, vì thế anh đổ ra, phát hiện đúng là một đống tinh hạch màu trắng ngà, liếc mắt nhìn qua ước chừng có hơn hai mươi viên. Tuy rằng trong lòng thoáng kinh ngạc nhưng trên mặt anh lại không lộ ra biểu tình gì, nhét tinh hạch vào lại trong túi, sau đó cất kĩ. Lúc này nghe Nam Thiệu nói đến táo, vì thế lập tức lục soát toàn bộ nhà tắm từ trên xuống dưới một lần, không nghĩ tới thật sự lại có thu hoạch.

Ở phòng tắm đưa lưng về phía cửa chính, bên trên đỉnh đầu thờ một pho tượng thần tài. Bởi vì vị trí rất cao, hơn nữa có thanh ngang chống đỡ, cơ hồ không có ai chú ý tới chỗ đó. Mà phía trước thần tài có một khay táo, năm quả xếp chồng lên nhau, ngoại trừ khô quắt lại thì vẫn chưa bị hỏng, còn có một đĩa bánh đậu xanh, hai gói bánh Oreo chưa bóc cùng với một chân gà kho khô cứng ngoài ra còn có nửa bình rượu Ngũ lương, một chai Cola 500 ml chưa mở. Hai cốc thủy tinh rỗng, một mang theo mùi rượu thản nhiên, một cái khác hẳn là dùng để đựng Cola, chẳng qua người bày đồ cúng còn chưa kịp rót thì có thể đã bị chuyện khác gián đoạn.

Trương Dịch ném táo và bánh cho Nam Thiệu, ở trong quầy thu ngân tìm được bao khăn giấy, thật cẩn thận lau đi tro bụi trên bánh đậu xanh và chân gà, sau đó không chút khách khí nhét tất cả đồ còn lại vào túi nilon, lại tìm trong tủ quần áo lấy ra hai bộ sạch sẽ cho nam, cũng thu dọn mang đi hết.

“Có cái gì đó đang đến. Hơn mười.” Nửa miếng bánh xốp ngoại trừ khiến tinh thần tốt lên thì căn bản không có mấy tác dụng, Nam Thiệu lấy được những món đồ này xong liền trực tiếp xé gói bánh bắt đầu ăn nhưng cũng không lơi lỏng lưu ý tình huống bên ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Trốn đi đã.” Trương Dịch ý bảo Nam Thiệu dùng xích khoá cửa thủy tinh lại từ bên trong, mình thì cất kỹ những thứ thu được vào phòng tắm cách gian sau đó bắt đầu kéo thi thể trên mặt đất.

Nam Thiệu khóa cửa, không dám kéo cửa cuộn xuống, sợ tiếng động gây sự chú ý, sau đó liền chạy đến giúp Trương Dịch khuân hai cái xác vào phòng tắm bên cạnh. Thị lực của zombie không tốt nhưng đối với thanh âm và mùi con người lại rất mẫn cảm cho nên những ai có thể sống đến bây giờ đều biết nên làm thế nào để che giấu chính mình.

Hai người trốn vào gian bên trong, nhẹ nhàng kéo cửa lại, nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân chậm chạp nặng nề giống như lão già gần đất xa trời mà không khỏi nín thở. Chờ đến khi vài thanh âm dần dần đi xa, cửa nhà tắm cũng không bị gõ đập, hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu chỉ hai, ba con thì không sao, một lúc đến nhiều như vậy, bọn họ cho dù có thể xử lý toàn bộ cũng không có khả năng không bị thương, có thể không phải giao đấu đương nhiên là tốt nhất.

“Đi thôi.” Lần này thu hoạch không nhỏ, Trương Dịch không dám trì hoãn, sợ gặp phải những người khác vào thành đến săn zombie và vơ vét vật phẩm.

“Chờ một chút, đưa gậy sắt của anh cho tôi.” Đi ra gian ngoài, Nam Thiệu vừa ngồi xổm xuống trước mặt hai thi thể vừa nói.

Trương Dịch không chút do dự đưa gậy sắt trong tay qua, chính mình thì đi ra bên ngoài xem xét tình huống xung quanh. Nam Thiệu cầm lấy gậy, dùng một đầu bén nhọn đâm vào trong đầu đã vỡ nát của zombie, ngoáy ngoáy một hồi, cuối cùng lấy ra tinh hạch màu trắng ngà.

“Cầm đi.” Nhặt lên một mảnh khăn trắng trên mặt đất lau sạch sẽ tay và óc dính trên tinh hạch, hắn đưa hai viên tinh hạch đến trước mặt Trương Dịch.

Trương Dịch nhìn hắn một cái, như trước không lên tiếng nhận lấy.

Dùng quần áo bao lấy đồ ăn thu được, cố ý bọc mấy lớp báo quanh cốc thủy tinh và cái chai để tránh va chạm tạo ra tiếng vang, bên ngoài lại bọc túi nilon xách ở trong tay, giống như là mang theo bao quần áo. Chung quy nếu không phải tận mắt nhìn đến thì không ai sẽ tin tưởng hai người bình thường lúc này còn có thể tìm được táo chưa hỏng.

Trước đó hai người đã trì hoãn không ít thời gian ở trên đường, chờ đến khi họ vòng qua zombie rồi cùng người đi săn zombie đến nơi đi nhờ xe thì đã là hai, ba giờ chiều. Vì phòng ngừa dẫn zombie tới, chỗ dừng xe là trong một nhà xưởng bỏ hoang cách thị trấn ba cây số. Tường vây gạch đỏ cao lớn xây dựng theo kiến trúc những năm sáu mươi bảy mươi, bốn phía thi thể zombiebị chặt thành bùn nhão, thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời, mùi hôi thối từ xa có thể ngửi được, thành công che giấu mùi con người. Hơn nữa luân phiên có người dị năng canh gác, rất ít zombie có thể tới gần.

Trên chiếc xe bus được sửa lại giống như xe bọc thép đã có vài người ngồi. Khi họ nhìn thấy Trương Dịch khập khiễng đi lên, ánh mắt nhìn lướt qua túi nilon căng phồng trên tay anh thì lập tức đều trở lại vẻ hờ hững, không có hiếu kì cũng không có khinh miệt. Nửa năm tận thế đã giày vò con người đến kiệt sức, đối với người không liên quan đến mình thì bọn họ ngay cả nhìn nhiều một cái cũng keo kiệt, nói gì đến cho chút biểu tình dư thừa.

Khi đưa hai viên tinh hạch vào tay tài xế, trên mặt Trương Dịch không biểu lộ gì nhưng trong lòng anh lại xót xa, mỗi lần anh không thể không ngồi xe như vậy. Một mình anh mỗi ngày đều phải tốn hai viên tinh hạch để đi xe, về sau có thêm Nam Thiệu, số lượng này phải tăng lên gấp đôi, có thể đổi hai bình nước đấy, ngẫm lại mà đau lòng không thôi. Lúc này anh mới nhớ tới mình đã quên tính phí đi xe của cả hai người, may mắn Nam Thiệu lấy ra túi tinh hạch kia, nếu không hôm nay hai người khẳng định không có đủ phí cho Nam Thiệu vào thị trấn. Nếu có thể có xăng thì hay rồi.

Đương nhiên, chuyện xăng chỉ có thể mơ ước, cho dù thật có thể tìm được, lấy thực lực hiện tại của hai người họ chỉ sợ ngay cả mệnh cũng không bảo đảm.

Nhưng không thể không nói, tuy rằng quý nhưng an toàn lại có thể được bảo đảm, đây là điều dẫu cho có nhiều tinh hạch cũng không đổi được, cũng là nguyên nhân vì sao người thường thà rằng ăn ít đi một chút cũng muốn đi nhờ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0