Mạt Thế Chi Phế Vật

Giết zombie

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến  Phi Ly

Mang theo bốn đứa trẻ, Lý Mộ Nhiên không thể đi cách đoàn xe quá xa hoặc những phương hướng khác, chỉ dám quanh quẩn quanh làng tìm kiếm zombie đơn độc, cũng không dám tiến sâu vào trong phòng ngừa lạc đường.

Huyện Lê lớn hơn nhiều so với huyện Tử Vân, cũng phồn hoa hơn rất nhiều, quy hoạch rất tốt, cho dù là ở xung quanh làng cũng có thể nhìn thấy một vài nhà máy và nhà ở tự xây không có trật tự, nhưng đường phố ngay ngắn so với thành phố phát triển cũng không khác bao nhiêu. Ngay khi đi tới đầu cầu vượt vào làng cách đó không xa, có một chợ bán sỉ rất lớn, nhưng đã sớm bị dọn sạch. Mà dù chưa dọn sạch, Lý Mộ Nhiên cũng không dám dẫn mấy đứa trẻ vào trong đó, không nói tới zombie, dù chỉ là con người cũng đủ khiến cô lui bước.

Bọn họ vòng qua một tòa nhà cao tầng vẫn chưa được sử dụng, thế nhưng lại xuất hiện một con đường nhỏ không bắt mắt nằm giữa hai tòa nhà, quán ăn, hàng hoa, trái cây, sạp quần áo trang sức và các quán ăn vặt… cái cần có đều có, khiến người ta không khỏi cảm thán năng lực tận dụng triệt để tài nguyên để sinh tồn của dân chúng. Những nơi thế này, nếu chủ cửa hàng cảm thấy tiện lợi, buôn bán vui vẻ và không ai tố giác thì ngay cả quản lí đô thị cũng không tìm đến được.

Nhìn vào bên trong, bởi vì người chạy trốn và zombie từng chạm mặt với nhau mà vô cùng hỗn loạn, còn có zombie du đãng xung quanh, Lý Mộ Nhiên không khỏi nhớ tới tình cảnh sóng vai chiến đấu cùng nhóm Nam Thiệu trong ngõ sau khách sạn, lại không thể không cảm khái vận mệnh luôn biến đổi, bảo mấy đứa trẻ lui về sau đến nơi an toàn.

“Nhìn thấy zombie chưa?” Cô thấp giọng hỏi.

Ba đứa Phó Đam gật đầu, Phó Đam thì vẫn ổn, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch, Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác tuổi còn quá nhỏ nên đôi chân đã run lên. Lý Mộ Nhiên thấy rõ nhưng không châm chọc hay an ủi mà chỉ thản nhiên bảo “Các em nhìn chị làm, đừng chạy lung tung. Nhớ chú ý xung quanh, chị phải giết zombie nên không thể bảo vệ tụi em được.”

Trên đường chỉ có sáu con zombie, số lượng ít có lẽ bởi vì trước khi tận thế mới bùng nổ, một số người vừa gặp chuyện không may đã lập tức chạy trốn, còn vài người lại biến thành xương khô trên đất. Một lần giải quyết sáu zombie đối với Lý Mộ Nhiên thì không vấn đề gì, huống chi còn có Dương Dương hỗ trợ.

“Dương Dương, bắt đầu.” Sửa sang lại vạt áo bông cho Trương Duệ Dương, trừ mặt và tay bắt buộc phải lộ ra ngoài thì tất cả đều được che cẩn thận, Lý Mộ Nhiên nói.

Dứt lời, cô nắm chặt cuốc chim nhanh chóng lao ra ngoài, mà Trương Duệ Dương còn nhanh hơn cô, giống như một chú hổ nhỏ phóng ra nhắm vào một con zombie trong đó, khi sắp tới gần thì chuyển tư thế từ mạnh mẽ biến thành linh hoạt, như một chú khỉ từ sau lưng nhảy tới gần xương vai zombie, không biết từ lúc nào đã cầm dao găm giương lên đâm từ đỉnh đầu zombie xuyên vào não.

Trước sau chỉ mất vài giây, cuốc chim trong tay Lý Mộ Nhiên vừa đụng tới cổ zombie đã nghe “ầm” một tiếng, một zombie ngã xuống đất.

Cô không kịp cảm thán, nhanh chóng giải quyết zombie trước mặt rồi đối phó với ba con khác đang lao về phía cô.

Trong nháy mắt khi Trương Duệ Dương đẩy zombie ngã xuống, nhóc giống như một con chim nhỏ mượn lực từ vách tường bay đến cách đó không xa, lại một zombie khác chuẩn bị đánh tới, ai ngờ vừa bắn ra một cái liền ngã rầm xuống đất, may mắn tiểu Dương phản ứng nhanh lẹ lăn một vòng, không thì chỉ sợ dù không té hay bị thương cũng phải chịu đau một buổi sáng không động đậy nổi.

Dương Dương cố đứng dậy, ngại ngùng vò đầu ngây ngô cười vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên, phát hiện cô đang bị ba zombie bao vây mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp tục hướng về mục tiêu đã xác định trước đó. Về phần khi nhóc ngã sấp xuống, Ú Ú không nghĩa khí nhảy tránh qua một bên, thừa dịp này lại mặt dày mày dạn bò về chỗ cũ.

Đối mặt với ba zombie mới hiện ra sự khác biệt giữa người lớn và trẻ con, tình huống của Lý Mộ Nhiên nếu đổi thành Trương Duệ Dương thì chỉ có thể cố hết sức đánh một con và rất dễ bị hai con còn lại cào thương, còn khi Lý Mộ Nhiên đối phó cả ba con cùng lúc thì không khó, dù sao đã khổ luyện trong khách sạn mấy tháng, hơn nữa thân thể của cô vốn là người dị năng nên chỉ cần hai ba cái là đã giải quyết xong.

Đợi một lớn một nhỏ bổ não zombie lấy tinh hạch xong, quay đầu tìm ba đứa trẻ mới phát hiện bọn Phó Đam đang ngây ra như phỗng.

“Muốn chết sao?” Lý Mộ Nhiên không vui hạ giọng. Ngẩn người ở nơi như thế này, không phải muốn chết thì là gì?

“Em… em trai nhỏ…” Lý Viễn Trác chỉ vào Trương Duệ Dương, ngay cả nói cũng không rõ ràng. Bọn chúng không thể nào nghĩ thông, thằng bé thoạt nhìn vẫn cần người chăm sóc thế nhưng cũng có thể giết zombie, đã vậy còn giỏi như thế.

“Thật là giỏi!” Ngô Tử Nhiên sợ hãi than bổ sung, ánh mắt nhìn Trương Duệ Dương sáng ngời trong suốt giống như chứa đầy ngôi sao lấp lánh trong đó.

Trương Duệ Dương lúc đầu bị gọi thì mặt đầy mờ mịt, lúc sau ước chừng là đã hiểu ra suy nghĩ của đám nhóc, nhất thời vừa vui vẻ vừa hơi ngượng ngùng, bất giác lui ra sau Lý Mộ Nhiên ẩn nấp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối với vấn đề này, Lý Mộ Nhiên cũng không đáp lời, bởi vì tình huống của Trương Duệ Dương không thuộc về dị năng, điều này ở khách sạn mọi người đã trải qua nhiều lần xác định, nhưng nếu muốn nói là do nhóc luyện Ngũ Cầm hí vậy tại sao những người khác cũng luyện mấy tháng, trừ thân thể tốt hơn một chút thì không thấy có tác dụng gì khác.

Mà nếu muốn nói không phải do tập Ngũ Cầm hí thì tại sao nhóc lại làm được, theo như chính lời Dương Dương nói thì đều do nhóc học động tác của các con vật trong tranh vẽ kia.

Hỏi nhóc luyện thế nào, nhóc chỉ làm ra hình dạng y chang tranh vẽ, cũng không thể nói rõ khi luyện thì có gì khác lạ, cho nên đây là tuyệt kỹ chỉ có nhóc biết, người khác muốn học cũng không được.

“Đi thôi, đừng dừng một chỗ quá lâu, không thì sẽ bị zombie tìm được.” Cô suy nghĩ một lát vẫn quyết định không nói chuyện của Trương Duệ Dương để tránh làm cho ba đứa trẻ nổi lên ý tưởng không nên có.

Nếu luyện có tác dụng thì không nói, nếu không được thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lí lũ nhỏ, dù sao trẻ con không có năng lực và ý chí như những người trưởng thành trong khách sạn kia.

Cô không biết là Phó Đam đã bị Trương Duệ Dương kích thích nghiêm trọng, trong lòng âm thầm quyết định mình phải mau chóng học được cách giết zombie, tuyệt đối không thể bại bởi một đứa trẻ chỉ mới có năm tuổi.

Bởi vậy khi gặp zombie, cậu không để ý lời Lý Mộ Nhiên dặn dò, chỉ bảo hai đứa còn lại chú ý bốn phía, sau đó cũng đi ra ngoài.

Phó Đam mới hơn mười ba tuổi, trước tận thế dinh dưỡng cơ thể cũng tốt; vóc dáng đã cao hơn 1m6, còn cao hơn cả Lý Mộ Nhiên, lúc này tuy rằng đã gầy như gậy trúc nhưng độ cao để có thể giết zombie thì đã đủ, không cần giống như Trương Duệ Dương phải trèo lên trèo xuống.

Đáng tiếc cậu chàng chưa từng giết qua zombie, chỉ biết chém bừa, hơn nữa dao chặt dưa hấu trong tay vốn không bén, một dao này lập tức bị kẹt trong xương cổ của zombie, nhổ không ra, dùng lực bổ cũng bổ không xuống, mà móng vuốt của zombie kia thì đã bắt đầu vung đến, nguy hiểm khiến cho trán Phó Đam ứa ra mồ hôi lạnh.

“Buông tay, lui lại!” Lý Mộ Nhiên đang bị bốn zombie quấn lấy, căn bản không kịp trợ giúp nhưng lúc nào cô cũng chú ý tình huống bên này, thấy thế lập tức quát lên.

Thật ra cậu chàng là đang đánh liều, trong lòng cậu vốn đang kinh hoảng, nếu không phải thì sao với một thiếu niên thường xuyên tìm kiếm đồ ăn và củi bên cạnh thực vật biến dị lại có thể không biết giết không được thì nên lập tức tránh né.

Phó Đam bị quát thì lập tức run rẩy, vừa lấy lại tinh thần liền buông tay vọt qua bên cạnh, may mắn tránh thoát được móng vuốt của zombie. Phản ứng của zombie đã linh mẫn hơn trước nên lập tức đuổi theo, trong tay cậu không có vũ khí nên chỉ có thể bị truy đuổi chật vật chạy trốn. Cho đến khi zombie đã bị giải quyết hết, Trương Duệ Dương muốn đi giúp đỡ thì bị Lý Mộ Nhiên kéo lại.

“Dì ơi, anh ấy sắp bị quái thú cắn.” Trương Duệ Dương sốt ruột.

Lý Mộ Nhiên sờ sờ đầu nhóc con, không giải thích nhiều, chỉ nhìn Phó Đam đang vừa thở hổn hển vừa chạy đến, lớn tiếng nói “Nếu không giết được thì để Dương Dương giúp em. Nhưng sau đó chị và Dương Dương sẽ rời đi, đến lúc đó em đừng ra ngoài giết zombie nữa, dù sao nhìn thấy zombie em cũng chỉ biết chạy, sẽ không ai giúp em nữa…”

“Đừng!” Tuy rằng bị đuổi chạy hoảng sợ, nhưng Phó Đam vẫn nghe được hơn phân nửa lời Lý Mộ Nhiên nói, nghĩ đến từ sau khi cha chết phải sống trong cống thoát nước giống như một con chuột, cậu chàng không khỏi quát to một tiếng rồi vọt tới trước tạo ra một khoảng cách, cảm xúc khủng hoảng dần dần bình ổn lại.

Đều đã giãy giụa trong tận thế lâu như vậy, huống chi còn thường xuyên tiếp xúc với thực vật biến dị, tâm tư nếu không nhạy bén thì đã không thể sống tiếp. Trước đây là vì sợ hãi nên bất giác tuân theo tật xấu trước tận thế, lúc này bình tĩnh lại, cậu sẽ không tiếp tục chạy loạn như ruồi bọ không đầu nữa mà sẽ chọn nơi có vật chắn, ví như xe hỏng, thùng rác… Thân thể zombie dù có linh hoạt thì vẫn là không có trí tuệ, nếu gặp phải vật chắn hai bên ở giữa có khe hở, cậu sẽ không đi vòng mà là trực tiếp lách qua, cứ như vậy zombie sẽ dễ bị ngã sấp xuống.

Dù không ngã, thiếu niên đầu óc đã khôi phục linh hoạt cũng sẽ nghĩ cách khiến nó gặp vấn đề lớn.

“A Đam cố lên! A Đam cố gắng lên!” Hai đứa nhỏ ở bên cạnh xem vừa khẩn trương vừa kích động, hận không thể tự mình đi lên thay thế Phó Đam.

“Câm miệng.” Lý Mộ Nhiên quát khẽ, trước đó cô hét lên là do không thể không làm vậy, nhưng hò hét cổ vũ thì lại giống như tự tìm đường chết “Biết kêu cố lên, vậy sao không chạy lên hỗ trợ?” Nếu ngay cả giúp đỡ nhau cũng không biết, bọn họ sao có thể sống lâu được?

Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên bị khuôn mặt nghiêm khắc hiếm thấy của cô làm cho hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài.

Lúc này Phó Đam chỉ mới làm cho zombie kia ngã xuống, muốn đi lấy dao chặt dưa hấu nhưng lại sợ hãi, vừa lúc hai đứa kia chạy tới.

“A Đam, đao này.” Lá gan Ngô Tử Nhiên nhỏ hơn một chút, không dám đi giết zombie, vì thế liền đưa đao của mình ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Đam nhẹ nhàng thở ra, nhận đao rồi cẩn thận đạp trên lưng zombie, chém vài nhát thật mạnh lên bên kia cổ, vì sợ chém xong không rút đao ra được như vừa rồi nên hạ đao rút đao đều vừa mạnh vừa nhanh. ‘Phập’ một tiếng đao cắm trên cổ zombie rơi xuống, mà zombie vốn đang giãy giụa cũng không còn động.

“A Đam, chết chưa? Chết rồi sao?” Lý Viễn Trác khẩn trương hỏi, nghĩ nghĩ rồi cùng đi đến bổ hai đao, nhìn thấy vậy Phó Đam nhịn không được trợn trắng mắt.

“Lấy tinh hạch ra, đó là thứ em nên có được.” Lý Mộ Nhiên dẫn theo Dương Dương đi tới, “Nhanh lên, chúng ta phải mau rời khỏi đây.” Vừa rồi tiếng động bọn họ tạo ra đủ để gọi đủ thứ rắc rối tới.

Lấy tinh hạch đối với Phó Đam mà nói cũng là lần đầu tiên, tay có chút ngượng lại hơi phát run, thế nhưng sau khi lau sạch viên tinh hạch nắm trên tay thì nó phát sáng giống như viên trân châu rất đẹp, trong lòng cậu chàng cũng dâng lên cảm giác tự hào trước nay chưa từng có.

Tiếp theo, một lớn bốn nhỏ liền lang thang quanh phố lớn ngõ nhỏ, chọn nơi ít zombie mà đi, vì sợ bị bao vây nên cũng không dám dừng ở một nơi quá lâu, rất nhanh đã về đến rìa ngôi làng, nơi đang đỗ rất nhiều xe. Trước đó Phó Đam lại giết được hai zombie nữa, nhưng hai đứa nhỏ còn lại thì chưa phá được con số không.

Họ chọn một nơi khá an toàn để nghỉ ngơi và ăn chút gì đó, Lý Mộ Nhiên lấy tinh hạch ra đếm, tổng cộng hai mươi lăm viên, cô lấy hai viên, còn lại do mấy đứa Phó Đam đều giữ.

“Tuy nộp lên ba phần tinh hạch, nhưng khẳng định sẽ không ít hơn số lượng chúng ta đã giao.” Lý Mộ Nhiên nói với mấy đứa trẻ, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu nói chuyện như với người lớn.

Sau đó cô liếc mắt nhìn Ú Ú, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực không nói nên lời. “Cho nên mỗi chúng ta phải giết năm zombie, không thì chuyến này đi chỉ là uổng công, còn tổn thất tinh hạch vất vả tích cóp được nhờ bán thực vật biến dị lúc trước.” Từ bỏ oán niệm với Ú Ú, cô rành mạch tính rõ ràng với ba đứa trẻ.

Dương Dương nghe cái hiểu cái không, một mình đếm đầu ngón tay tính xem bọn họ phải giết bao nhiêu zombie mới được, lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi “Dì Mộ Nhiên ơi, có phải chúng ta chỉ cần giết mười nghìn zombie là có thể đi tìm ba ba, chú bí đỏ và chú béo không?” Kỳ thật nhóc không biết mười nghìn đến tột cùng là bao nhiêu, nhưng trong bộ não nho nhỏ của nhóc thì đó đã là rất nhiều. Nhóc thấy năm viên đá sáng ngời trong suốt có thể đón xe, như vậy mười nghìn viên đá trong suốt có thể cho bọn họ đón xe đến khách sạn mà ba đang ở.

Lý Mộ Nhiên nói không nên lời, một lúc sau mới rầu rĩ ừ một tiếng. Dương Dương không nhắc tới còn tốt, nhắc tới cô mới nhận ra mình cũng rất nhớ đám Trương Dịch. Tuy rằng cùng nhau giết zombie cùng nhau huấn luyện rất vất vả, thế nhưng ở cùng họ, cô phát hiện tâm tình của mình được thả lỏng nhất kể từ khi tận thế xảy ra. Rất nhiều chuyện không cần cô suy xét, bởi vì các anh đều có thể sắp xếp thật tốt, cô chỉ cần không để mình làm chậm bước chân của các anh ấy là đủ rồi. Còn bây giờ, đối mặt với bốn đứa trẻ, cô cảm thấy trọng trách trên vai mình thật nặng nề.

Thấy Nam Thiệu bắt Dương Dương giết zombie, thấy Kiều Dũng bắt ba người Trần Vi cầm vũ khí bảo vệ chính mình, khi đó cô cũng không biết hóa ra làm chuyện này rất khó.

“Chúng ta mau đi thôi, con có thể giết thật nhiều, thật nhiều.” Trương Duệ Dương lập tức ngồi không yên, nhóc có thể lực tốt, chạy phía trước cũng không thấy mệt.

“Nghỉ thêm một lát đi.” Lý Mộ Nhiên trấn an nhóc con nóng vội, ánh mắt nhìn Phó Đam, thấy khi cậu nâng đầu lên trong mắt lóe ra quật cường và không chịu thua, còn có hai cái đầu nhỏ của Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên, kiềm chế nôn nóng trong lòng, thấp giọng nói “Hai đứa hiện tại ngay cả zombie cũng không giết được, muốn để Phó Đam nuôi hai đứa sao? Hay hai đứa cảm thấy cứ ăn cây biến dị là được? Cả hai không biết rất nhiều thực vật động vật biến dị còn kinh khủng hơn zombie sao?”

Nếu chỉ là lương tâm băn khoăn, Lý Mộ Nhiên có thể giết zombie nhiều hơn một chút, sau đó chia một phần tinh hạch cho ba đứa trẻ, để bọn chúng sống qua ngày dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng cô không làm được chuyện này, cô biết như vậy căn bản là hại chúng. Hoặc là không giúp đỡ, hoặc là phải làm tốt nhất, chính là buộc bọn chúng học được kỹ năng chân chính để sinh tồn trong tận thế.

Có lẽ việc đầu cơ trục lợi dựa vào sự đồng tình của người khác có thể tạm thời sống sót, thế nhưng chỉ có đủ thực lực mới có thể sống được lâu dài, đây là chân lý không thể bàn cãi của tận thế.

“Em… Em sợ.” Nước mắt Ngô Tử Nhiên đảo quanh hốc mắt. Nhìn thấy Phó Đam giết zombie, bé cũng muốn có dũng khí đi giết đám quái vật kia, cho dù chém lên thân tụi nó hai đao cũng được, thế nhưng bé còn chưa đến nơi thì chân đã nhũn ra, nào còn sức lực làm chuyện khác.

Lý Viễn Trác mím chặt môi, không nói gì.

“Ba đứa hợp tác đi.” Lý Mộ Nhiên bóp trán, phát hiện mình thật sự không thể hiểu được bọn trẻ “Lúc thực lực không đủ thì phải học được cách hợp tác với người khác.”

“Hợp tác?” Mắt Phó Đam sáng rực lên, tổng cộng cậu giết được ba zombie, đến bây giờ vì dùng lực quá độ mà tay còn đang run rẩy, cho nên khi nghe Dương Dương nói muốn đi giết zombie tiếp thì cũng không dám lên tiếng.

“Không sai, hợp tác.” Lý Mộ Nhiên gật đầu rất kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0