Mạt Thế Chi Phế Vật

Khắp nơi hội tụ...

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Yến Phi Ly

Lưu Hạ ra khỏi tiệm mì bèn dốc toàn lực triển khai dị năng, như một cơn lốc xoáy ấn theo phương hướng trong ký ức mà chạy như điên, zombie dọc theo đường đi mới vừa phát hiện ra anh thì đã chẳng nhìn thấy bóng người đâu nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ ngây ngốc ngẩn ngơ. Theo suy đoán của Lưu Hạ thì chỉ cần phương hướng không sai và không bị thực vật biến dị cản đường như ngày hôm qua, sẽ có khả năng anh chỉ cần chưa đến nửa giờ là ra được khỏi thành phố.

Nhưng mà sau nửa giờ, anh hơi giật mình mà nhìn mấy cái ngã ba phía trước, phát hiện hình như anh đã lạc đường.

Có điều Lưu Hạ cũng không dừng lại tại chỗ lâu, bởi vì zombie xung quanh đã bắt đầu hưng phấn xông tới, dựa vào trực giác, anh chọn một con đường hẹp nhất, tiếp tục triển khai dị năng chạy như điên.

Nửa giờ sau, Lưu Hạ đứng lại lần thứ hai, xoay người quay lại.

Nửa giờ, mới chỉ nửa giờ… Anh vọt vào một nhà in, tìm kiếm chốc lát rồi rời đi trước khi bị zombie ngăn chặn. Anh chạy vội về phía nhà sách, sau đó là sạp báo, mãi đến tận giữa trưa anh mới tìm ra được một tấm bản đồ thành phố Trát Phong rách nát.

Mang theo tấm bản đồ này, anh trốn vào một tòa nhà an toàn trong đường nối, xác định lân cận không có zombie mới mở bản đồ ra, từ từ phân biệt. Đầu tiên là phải xác định vị trí hiện tại của anh, sau đó mới tìm cách để đi ra ngoài, cuối cùng là vị trí của nhóm Kiều Dũng. Hóa ra sau khi chuyển qua chuyển lại mấy lần thì Lưu Hạ đã hoàn toàn lạc đường, đừng nói là đi ra ngoài mà ngay cả việc trở lại tiệm mì tối hôm qua đều không làm nổi.

Ngay lúc anh chăm chú tìm kiếm lối ra, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gió. Từ khi thức tỉnh dị năng, phản ứng của Lưu Hạ đã rất mau, thế nhưng thời khắc này, thần kinh phản xạ thậm chí còn chưa truyền đạt ra từ trong đầu, cơ hồ là ngay khi nghe được tiếng gió, anh đã cảm thấy sau não tê rần, trước mắt trở nên tối đen.

Một bóng người thấp bé, trên đầu trơ trọi vài cọng tóc còn chưa rụng sạch, da dẻ tái nhợt phủ kín đầy mụn mủ cầm trong tay một cây gậy, giống hệt như thạch sùng treo ngược trên trần hành lang. Sau khi xác định Lưu Hạ đã ngất đi, nó mới cẩn thận thuận theo vách tường trượt xuống dưới, tại sau lưng nó, trên mặt tường trắng tinh lưu lại một vệt dài màu vàng. Tiếp đó, không biết nó tìm từ nơi nào đến một cái túi, bỏ người vào trong túi vác lên vai rồi cấp tốc chạy mất, dáng vẻ của nó cực kỳ vội vàng, nhìn qua cứ như sợ bị ai đó cướp đi mất vậy. Chỗ nó đi qua thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt mủ sền sệt, khiến cho mặt đất xì xì bốc khói.

Nhóm Kiều Dũng cũng không biết Lưu Hạ vốn dĩ không thể ra khỏi thành phố, ở trong suy nghĩ của họ, dù cho có kỳ lạ đến thế nào, dù cho thực vật biến dị có thể biến mất nhưng cũng không thể xuất hiện chuyện phương hướng và đường sá thay đổi. Nếu thật sự như vậy thì chẳng khác nào năng lực của thần tiên rồi, bọn họ còn nhặt lại được cái mạng này mới lạ.

Ngồi yên trong quán mì nhỏ đến buổi trưa, cảm giác được zombie bên ngoài an tĩnh hơn rất nhiều, bọn họ mới bắt đầu hành động.

Mở cửa hai bên để thông ra ngoài thì bọn họ sẽ không lo được, trước mắt điều duy nhất có thể làm chính là đi lên trên. Nguyễn Phong đạp ở trên bàn, đưa tay trực tiếp đặt lên mái nhà, chậm rãi phá ra một cái lỗ có thể đủ một người thông qua, bên trong chen lẫn sắt thép thì do A Thanh dùng cầu lửa trực tiếp thiêu chảy, kéo rớt xuống đất.

Trên lầu là một nhà dân, cái lỗ họ mở vừa vặn ngay chính giữa nhà bếp, bọn họ còn chưa lên đã nghe được tiếng zombie rầm rập đi lại, còn có cả tiếng gầm rú kích động. Năm người nhìn nhau, còn chưa nắm chắc trình độ của con zombie kia thế nào, đã nhìn thấy một cái chân thò ra, cố gắng quờ quạng.

Cái chân kia gầy gò gầy gò, màu sắc đen nhẻm, nhăn nhúm, hệt như cái xác khô bị phơi nắng bên ngoài rất lâu.

“Hà… hà…” Chân của xác khô lúc ẩn lúc hiện trước mắt mấy người, kích động đến nỗi tiếng hô không chịu ngớt, ở giữa còn kèm theo tiếng cào của móng tay trên đất, thế nhưng chờ giây lát cũng không thấy một cái chân khác của nó hạ xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hóa ra là một con zombie dốt nát. Đám Kiều Dũng âm thầm thở một hơi, phỏng chừng con zombie này bị nhốt trong nhà từ trước trận mưa, cho nên vẫn luôn chưa tiến hóa.

Vì vậy Lư Quân ra tay, trực tiếp thả ra một tia sấm sét không quá mạnh ngay chân zombie, lập tức thiêu nó cháy khét lẹt không còn âm thanh. Tay anh ta nhấc lên trên, kéo cái xác khô cuối cùng cũng được yên nghỉ xuống, sau một loạt âm thanh rơi xuống đất thanh vẫn không nghe thấy tiếng động gì nữa, anh cũng không để cho người khác, tự mình là người đầu tiên đứng ở trên bàn, bắt đầu trèo lên trên.

Trong phòng rất loạn, bàn ghế ngả nghiêng, đầy đất đều là mảnh vỡ chén đĩa, Lư Quân không lưu ý nên bàn tay không cẩn thận bị rạch đứt, máu tươi rơi lên nền nhà. Anh vội vã tìm tới một cái chổi quét sạch mảnh vỡ qua một bên rồi mới để những người khác leo lên.

Gối ôm rơi trên nền ở phòng khách, Lư Quân đi tới nhặt lên, phát hiện trên ghế sa lông, trên đất, trên khay trà cùng với trên tường đâu đâu cũng có vết máu khô, cuối cùng anh mở một cánh cửa đang đóng chặt, phát hiện hai bộ hài cốt một lớn một nhỏ. Hài cốt trắng tinh kèm theo quần áo thấm đầy vết máu, còn có mái tóc thật dài không có cách nào mục nát, hiển nhiên đã chết rất lâu.

Bộ xương lớn ôm thật chặt bộ xương nhỏ ngồi trên ghế xích đu trong phòng, bên cạnh có một con dao lớn dính máu rơi trên đất.

Lư Quân ngẩng đầu, nhìn thấy đầu giường còn treo ảnh cả gia đình, một người đàn ông gầy gò cao cao đeo kính mắt, một người phụ nữ tóc dài búi sau đầu cực kỳ dịu dàng và một bé gái mắt to xinh xắn được cả hai ôm lấy, người một nhà cười vô cùng rạng rỡ. Anh đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng không quấy rầy hai mẹ con ngồi trên ghế xích đu, lặng yên lui ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quay đầu lại, anh phát hiện Kiều Dũng đứng ở nơi đó, khóe mắt tựa hồ có thứ gì đang lóe lên. Thấy Lư Quân nhìn sang, hắn hơi cuống quít mà xoay người, ồn ào nói với những người khác: “Làm gì đó, còn không nhanh lên, có phải là muốn nấp mãi chỗ này không hả?”

Nguyễn Phong từ trong một phòng khác đi ra liếc hắn một cái, vốn định châm biếm nhưng lại đột nhiên sững sờ, nuốt lời định nói vào bụng, sau đó giống như cái gì cũng không thấy tiếp tục làm chuyện của mình.

“Đội trưởng Kiều, anh lớn tiếng thế là muốn chúng ta lại phải tiếp tục đục lỗ trèo lên trên à?” A Thanh cười híp mắt đi tới, giọng điệu trêu ghẹo.

“Thằng nhóc này…” Kiều Dũng mắng, mà âm thanh ngược lại là giảm thấp xuống rất nhiều, ngay sau đó, hắn giơ tay lên lau khóe mắt, tiếp tục giả vờ ồn ào: “Ôi, nhà này bụi quá, sót hết cả mắt.”

“Vậy khẳng định đã lâu rồi không ai ở.” A Thanh hồn nhiên không biết, nói tiếp cực kỳ tự nhiên.

Lư Quân vốn còn chút thương cảm đau lòng bị hai người này một hỏi một đáp chọc cười, anh tìm tới bao giấy ăn chưa mở ra, đưa hai tờ cho Kiều Dũng: “Cho này, đội trưởng Kiều đừng dùng tay, bẩn lắm.”

Nếu đối phương không muốn để cho bọn họ nhìn thấy, bọn họ coi như không thấy là được, ai mà chẳng có lúc đau thương yếu đuối không muốn để cho người khác phát hiện cơ chứ.

Kiều Dũng ừ khẽ, tiếp nhận giấy ăn tàn nhẫn lau lau hai mắt mình mấy cái, tuy rằng con mắt còn đỏ ngầu nhưng sắc mặt đã khôi phục như thường. Mà vào lúc này, Trần Trường Xuân đi ở cuối cùng xách theo một túi bột mì, một túi gạo tới, bên hông còn treo mấy túi muối, một gói thuốc lá cùng vài bịch bánh quy, thiếu chút nữa mắc kẹt ở nơi đó. Vẫn là Lư Quân đi qua giúp anh ta chuyển đến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cậu mang mấy thứ này theo làm gì, không chừng chúng ta sẽ đi ra từ bên dưới đấy.” Lư Quân hơi cạn lời với hành động này.

“Sợ đói bụng.” Trần Trường Xuân cười, lơ đễnh nói: “Sức tôi khỏe mà, chút ít đồ này không tính là gì.” Hiển nhiên là anh ta sợ lần thứ hai gặp phải tình huống đột phát, bức cho cả nhóm không thể không thoát thân, vào lúc ấy ai còn đủ tâm sức chạy về lấy đồ được nữa, cho nên có thể mang bao nhiêu thì mang.

Lư Quân không tiếp tục nói nữa, mấy người kia thậm chí đều có loại ý định nhảy xuống lấy ít đồ mang theo. Có điều trước mắt họ vẫn chưa quyết định được phải làm sao rời đi nơi này, đồ mang quá nhiều cũng là trói buộc, nói không chừng còn phải vứt mất, cho nên mạnh mẽ kiềm chế loại kích động này lại.

Xuyên qua cửa sổ, bọn họ bắt đầu quan sát tình hình bên ngoài, một là muốn xác định nơi này rốt cuộc là ở đâu, mặt khác là muốn tìm cơ hội rời đi. Tuy rằng Lưu Hạ nói rằng anh sẽ quay về, nhưng bọn họ cũng không thể chờ mãi ở đây, nếu như có thể sớm ra khỏi thành phố chẳng phải là càng tốt hơn sao?

Trước lầu tụ tập đầy zombie, hiển nhiên đám trước đó bị hấp dẫn lại đây thì không tản ra nữa. Thêm vào đó hai đầu con phố còn có zombie cuồn cuộn không dứt đi tới hướng bên này, cách xa như vậy cũng không nhất định ngửi thấy mùi gì, hẳn là bị động tĩnh của bầy zombie trước nhà hút tới mà thôi.

Đối diện là một công ty điện lực, có lẽ cũng được xem như một tòa kiến trúc mang tính kí hiệu đặc trưng. Nếu có bản đồ thì họ có khả năng tìm ra vị trí của mình rất lớn. Đương nhiên còn một biện pháp khác chính là xuống tới mặt đường, thông qua cột mốc đường hoặc là trạm dừng giao thông cũng có thể xác định nơi này. Mà nếu như có thể xuống tới mặt đường thì bọn họ sớm đã thoát thân rồi, sao còn để bị bao vây ở đây.

“Chúng ta đi lên mái nhà.” Tìm kiếm một hồi đều không tìm được thứ có liên quan tới vị trí hay địa chỉ, càng không có bản đồ trong tay, Kiều Dũng quả quyết nói.

Nhà này cao bao nhiêu bọn họ không biết, mà nếu như hướng ra khỏi thành phố không sai lệch nhiều với trí nhớ tối hôm qua của họ thì phải lên mái nhà, nhiều ít mới có thể nhìn thấy chút gì đó. Chỉ cần lối ra không xa, xác suất bọn họ chạy trốn thành công sẽ tăng lớn, dù cho dưới lầu tất cả đều là zombie.

Không để lại ai ở đây canh gác vì dù sao bọn họ vốn đã không có nhiều người, nếu phân tán nữa là chuyện không sáng suốt, hơn nữa có lúc cơ hội thoáng cái là qua, chỉ có mọi người ở cùng nhau mới có thể tóm chặt lấy.

Lúc ra khỏi cửa, Kiều Dũng nhìn thấy Trần Trường Xuân vác hai túi lương thực, còn mang theo một ít đồ linh tinh khác, đôi môi hắn khẽ giật giật, tựa hồ là định bảo với người kia là không cần thiết đi đâu cũng phải mang nhiều đồ như vậy, quá ảnh hưởng hành động. Nhưng trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh người già trẻ nhỏ trong đội đói bụng đến nỗi đi đường không xong, lời định nói ra lại cố gắng nhịn xuống. Cuối cùng Kiều Dũng chỉ ra hiệu cho những người khác cầm giúp một chút.

Thang máy không thể sử dụng, bọn họ chỉ có thể đi theo lối cầu thang thoát hiểm. Cũng may trong hành lang coi như sạch sẽ, cũng không có zombie linh tinh. Tòa nhà này cao hơn dự liệu của họ, leo đến tầng thứ mười mà vẫn chưa thấy hết, có điều càng cao thì nhìn càng được xa. Còn thể lực đối với người thức tỉnh như họ mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn.

Hành lang không rộng, thêm vào không nguy hiểm gì, mấy người nối đuôi nhau đi qua vài khúc ngoặt. Người đi đầu đã sắp bước tới tầng mười bốn mà người cuối cùng còn đang ở tầng mười hai. Bởi vì lo lắng Trần Trường Xuân vác nhiều đồ, lúc có chuyện lại không kịp phản ứng kịp nên Lư Quân đi cuối cùng. Còn người dẫn đầu hiển nhiên là Kiều Dũng với năng lực chiến đấu mạnh nhất.

Có điều đi mãi đi mãi, Lư Quân mơ hồ cảm thấy được có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh lại chẳng nói ra được là vấn đề ở đâu, không khỏi cất giọng gọi Trần Trường Xuân đi trước mình mấy bậc. Trần Trường Xuân theo tiếng quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên đại biến, chỉ là vẫn chưa thể há mồm cảnh báo thì đã bị một bóng đen không biết từ nơi nào lao ra va cho hôn mê bất tỉnh. Đồng thời ngất đi với Trần Trường Xuân còn có Lư Quân bởi vì sắc mặt người kia biến đổi mà đã phản ứng hết sức nhanh chóng dời sang bên cạnh nửa bước.

“Má….” Tiếng A Thanh chửi thề vang lên ở tầng trên, lại chỉ hộc ra một chữ liền không còn tiếng động gì nữa.

Theo sát sau A Thanh là hai tiếng rầm rầm rơi xuống đất, rất hiển nhiên, hai người đi ở trước nhất cũng trúng chiêu. Quá nhanh, bọn họ thậm chí ngay cả đối phương đi ra thế nào cũng không thể nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0