Mạt Thế Chi Phế Vật

Lao động trẻ em

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Titan

Beta: Yến Phi Ly

Dù là người nghĩ tới việc chuyển đến huyện Dung Hà đầu tiên như Nam Thiệu hay người vẫn luôn lãnh đạo đội từ trước đến giờ như Kiều Dũng đều không nghĩ tới trong huyện bị thực vật biến dị bao phủ lại có khả năng tồn tại người sống sót. Cho nên khi họ nhìn thấy một sinh vật thấp bé hình người toàn thân trên dưới quấn một lớp lá to màu xanh lục trông như con khỉ từ đầu phố chạy qua đều lắp bắp kinh hãi. Không đợi Kiều Dũng giao việc, Lưu Hạ và biến dị tốc độ Trâu Triết đã đuổi theo, chẳng qua sau đó lại nhanh chóng trở về.

“Thứ kia chui qua đàn zombie chạy đi. Mẹ nó, những nơi chạy qua đều thối muốn chết, đầu cũng bị hun phát ói!” Lưu Hạ nói, hiển nhiên đã không cho thứ kia là người.

“Sao tôi cảm thấy huyện này có nhiều thứ cổ quái hơn bên ngoài nhỉ?” Trâu Triết cau mày băn khoăn. Từ mùi tanh tưởi buổi tối ngày đầu tiên đến cây ăn zombie không lâu trước đó làm bọn họ phải chạy đường vòng tóe khói, lại đến thứ không biết là zombie hay là động vật biến dị trước mắt này, tuy không giống nhau nhưng đều làm người ta lo lắng.

“Không phải là zombie lại tiến hóa chứ?” Có người đưa ra ý kiến.

“Tôi thấy không giống, chưa thấy zombie nào gặp chúng ta còn biết chạy.” Vừa nghe liền biết giả thiết trên không đáng tin cậy.

“Vậy có lẽ là tiến hóa trí tuệ?”

“Đậu má! Còn muốn để con người sống nữa không hả?”

“Được rồi, chuyện này tính sau, lên đường quan trọng hơn.” Kiều Dũng bất đắc dĩ cắt ngang mấy suy đoán linh tinh, không phải hắn không thèm để ý đến vật vừa nhìn thấy, chẳng qua nhiệm vụ chính yếu của bọn họ hiện tại là tìm chỗ ổn định, bằng không mỗi lần gặp phải chuyện kỳ quái liền dừng lại điều tra rõ, chắc năm sau cũng không đến được chỗ Ủy ban mất.

Cũng vì ‘thứ’ màu xanh biếc kia không có ý đối địch với bọn họ cho nên mọi người chỉ thuận miệng đàm luận đôi câu, vả lại dù muốn tìm hiểu rõ ràng cũng biết phân biệt chuyện chính phụ. Chỉ có Trương Dịch có vẻ tâm thần không yên, liên tục ngoái xem hướng chạy trốn của vật nhỏ hình người màu xanh biếc kia.

“Anh sao vậy?” Nam Thiệu tuy rằng hơi không thoải mái vì chuyện Nam Duy, nhưng vẫn chú ý tới sự khác lạ của anh, sau khi chém bay một con zombie, nghiêng mặt hỏi. Thất thần lúc này cũng không phải là chuyện tốt.

“Tôi cảm thấy cái thứ vừa rồi… cao xấp xỉ Dương Dương.” Trương Dịch vuốt mặt, thấp giọng nói. Anh thật sự rất sợ hãi.

“Không phải Dương Dương, nếu là Dương Dương nhìn thấy chúng ta sẽ không chạy trốn.” Nam Thiệu nhanh chóng ôm vai ôm anh, tựa như muốn truyền niềm tin kiên định qua, sau đó quay đầu lại tiếp tục xử lý zombie “Nhưng bây giờ anh không tập trung chú ý, nếu xảy ra chuyện, Dương Dương phải làm sao đây?” Còn có một câu hắn không dám nói, nếu thứ kia thật sự là Dương Dương, chỉ sợ cũng không phải Dương Dương lúc đầu nữa rồi.

May mắn câu cuối này có tác dụng, dù trong lòng Trương Dịch nôn nóng thì vẫn phải đè xuống, tập trung hết tinh thần đối phó với đàn zombie rậm rạp trước mắt. Cũng may đường đi lúc sau còn thuận lợi, ngoại trừ việc zombie tương đối nhiều thì không có phiền toái lớn khác. Trên đường họ ở lại khu chung cư nhỏ một đêm, giữa trưa hôm sau rốt cuộc cũng đến được mục tiêu. Chuyện Nam Duy mất tích, trừ Trương Dịch và Nam Thiệu thỉnh thoảng nhớ tới tình hình lúc ấy mà thầm nhíu mày thì tựa như bị những người khác lựa chọn quên đi. Ở tận thế sống chết đều là chuyện thường, trừ bỏ người thân bạn bè, ai sẽ nghĩ nhiều tới một người dưng bướng bỉnh thích gì làm nấy không màng tình hình chung?

Mà nhóc con Trương Duệ Dương luôn được Trương Dịch lo lắng nhớ mong lúc này đang bê một cục đá đen chạy đến đặt lên đầu tường cao, Ú Ú khi thì bay khi lại chạy bên nhóc cách nhóc khoảng hai bước, thật ra nhóc muốn dùng sọt bê như người lớn, đáng tiếc đừng nói nhóc nâng cũng nâng không lên được, dù có thể chắc cũng sẽ bị sọt ép dẹp lép không còn hình người. Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người nhìn cậu nhóc, vừa lo lắng vừa buồn cười, nhưng cảnh tượng đó dường như lại làm cảm giác vô vọng tối tăm với tương lai vì lần dị biến này mà vơi đi không ít.

Chợt thấy Lý Mộ Nhiên và Phó Đam đang bận rộn tìm nhóc xung quanh, Trương Duệ Dương lập tức dừng lại vứt cục đá xuống đất, mông nhỏ ngồi lên, Ú Ú không phanh kịp theo đà chạy lỡ cách nhóc một khoảng xa, vội xoay người lon ton chạy về, ngồi xổm xuống bên cạnh nhóc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Con ở chỗ này. Chỗ này rất cao, có thể nhìn thấy rất xa.” Nhóc vẫy vẫy tay nhỏ với hai người, giấu đầu hở đuôi lớn tiếng kêu, cuối cùng còn không quên nhấn mạnh “Con không có cố quá sức nha.”

Đừng nói Lý Mộ Nhiên đã thấy được cậu nhóc mờ ám, chỉ cần tiếng trò chuyện khe khẽ của người chung quanh cũng đã làm bại lộ hành vi trộm khuân đá của nhóc, Lý Mộ Nhiên bất đắc dĩ thỏa hiệp “Dương Dương, con xuống dưới đây giúp dì dọn đá đi.” Để nhóc con cứ trộm khuân đá một mình nhỡ đâu có chuyện bất ngờ nảy sinh làm mình phản ứng không kịp, còn không bằng đặt nhóc dưới mí mắt, có việc gì còn lo được.

“Dạ. Con tới liền!” Đôi mắt Trương Duệ Dương lập tức sáng lên, nhanh như chớp bê cục đá đang ngồi dưới đất lên, nghiêm túc bê cùng Ú Ú tới đặt lên bức tường phòng hộ còn chưa cao, xong xuôi mới chạy đến bên cạnh Lý Mộ Nhiên, mắt trông mong nhìn dì, tựa như sợ dì chỉ đang dỗ mình.

“Được rồi, biết con sức lớn, mau giúp dì bê đá bỏ vào sọt, cẩn thận đừng làm rơi trúng chân nhé.” Lý Mộ Nhiên thở dài, cô có thể đổi ý sao?

Trương Duệ Dương lập tức cười tươi rói không nhìn thấy mắt, đi tới đống đá, chổng mông muốn bê cục lớn nhất lên, chứng minh với Lý Mộ Nhiên mình thật sự có thể làm việc.

“Đừng lấy cục quá lớn, dì khuân không được.” Lý Mộ Nhiên thấy thế vội ngăn lại, khẽ thì thầm bên tai nhóc.

Trương Duệ Dương chớp chớp lông mi thật dài, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ, sau đó dạ một tiếng thật lớn như là đã hiểu, cười hì hì với Lý Mộ Nhiên như thể bày tỏ ‘con hiểu mà’, vui vẻ vì cảm thấy dì và mình có một bí mật nho nhỏ. Sau đó, lúc nhóc dọn đá cậu nhóc đều chọn cục nhỏ.

Thấy rốt cuộc lừa được thằng bé, Lý Mộ Nhiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với Trương Dịch, bởi vì phải để thằng bé làm việc nặng nhọc như vậy.

Vì thế lúc phân phát đồ ăn, Trương Duệ Dương cũng xếp hàng, chờ đến lượt mình, cậu nhóc ngẩng đầu nói với bác phát đồ ăn bởi vì sự xuất hiện của nhóc mà hơi ngạc nhiên “Con cũng làm việc đó ạ.”

Người phát đồ ăn tưởng nhóc con đòi ăn, đang muốn phất tay xua đuổi, không nghĩ tới bốn phía có không ít người lên tiếng ủng hộ.

“Đúng vậy, thằng bé giỏi lắm, sáng sớm đã nhìn thấy nó dọn đá, còn chưa thấy nó nghỉ ngơi tí nào đâu.”

“Phải đấy, đừng nhìn vóc dáng bé xíu, khỏe lắm đấy, cũng không biết nuôi thế nào. Con tôi mà như vậy, chắc tôi đã là đại lực sĩ rồi.”

“Phân đồ ăn cho thằng bé đi, không thể nó làm không công được.”

Mọi người mồm năm miệng mười đánh bại bác chia đồ ăn, cuối cùng sau khi hỏi ý đội trưởng, thế mà thật sự phát cho Trương Duệ Dương một phần bằng với Lý Mộ Nhiên và Phó Đam, làm Trương Duệ Dương vui muốn chết, nói cám ơn thật nhiều. Lý Mộ Nhiên lại thấy trong lòng khó chịu, miếng bánh bột ngô cậu nhóc đưa tới bên miệng làm thế nào cũng không cắn xuống được.

Buổi tối lúc trở về căn phòng nhỏ, nhìn bàn tay be bé bị ma sát xây xước rướm máu, đôi mắt Lý Mộ Nhiên đau xót, thiếu chút nữa không kìm được rơi lệ. Cô biết không thể cứ tiếp tục như vậy, cô là người lớn, cứ thế này cũng không sao nhưng tay bọn nhỏ chỉ sợ sẽ hỏng hết mất. Bọn họ có lẽ phải rời khỏi nơi này thôi.

Đun nước sôi, tìm miếng vải sạch nhất xé làm mấy mảnh, luộc trong nồi hơn mười phút rồi mới vớt ra hong khô. Cùng lúc đó đun một nồi nước sôi khác, bên trong cho chút muối trước kia kiếm được, cô cẩn thận lau sạch sẽ bàn tay của bốn đứa trẻ, không có thuốc nên chỉ có thể sát trùng sơ như vậy, làm xong thì dùng vải đã hong khô băng lại.

“Đau không?” Biết rõ hỏi cũng chẳng để làm gì, cô vẫn không nhịn được lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không ạ.” Sau một lần rửa sạch, ngoại trừ Phó Đam, ba đứa nhóc tựa như đều xót đến nỗi nước mắt lưng tròng, lại vẫn mím môi đồng thanh đáp như vậy.

Lệ đong đầy trong hốc mắt Lý Mộ Nhiên nhưng cô lại cố nhịn mà mỉm cười, kết quả nước mắt trong lúc cười lại rơi xuống, dọa sợ mấy đứa trẻ.

“Dì ơi đừng khóc, con chỉ đau chút xíu thôi.” Trương Duệ Dương ôm lấy cổ Lý Mộ Nhiên, tưởng mình nói dối bị phát hiện.

“Dương Dương ngốc, là một chút cũng không đau.” Ngô Tử Nhiên cho rằng Trương Duệ Dương nói sai rồi, vươn bàn tay bị bọc băng vải lại chọc chọc đầu Dương Dương, nghiêm túc mà sửa cho đúng.

“Nhưng em có đau xíu xiu mà.” Trương Duệ Dương bị chọc mơ hồ, vẫn không bỏ cuộc trình bày quan điểm với chị gái nhỏ.

“Không phải là một chút cũng không đau sao?” Cách suy nghĩ của Ngô Tử Nhiên luôn rất đặc biệt, cho nên lúc mở miệng luôn là vẻ đúng lý hợp tình.

Trương Duệ Dương bị xoay đến mức đôi mắt cũng hiện lên hình nhang muỗi quay vòng vòng, à hả hai tiếng, chắc là do không biết giải thích thế nào, cuối cùng buồn bực chu môi hừ một tiếng, vùi mặt vào trong lòng Lý Mộ Nhiên. Phó Đam lúc trước còn quay đầu đi gạt nước mắt nhịn không được phì cười, đột nhiên cảm thấy cuộc sống qua ngày như vậy cũng không quá khổ sở. Lý Viễn Trác ngồi sưởi ấm trên ghế nhỏ, mười phần đồng tình mà nhìn Dương Dương, cảm thấy cần phải lén chỉ cho em trai nhỏ thôi, trăm triệu lần đừng tranh cãi với đám con gái, bởi vì em vĩnh viễn cũng không có khả năng cãi lại được, chỉ làm mình thêm tức trong lòng thôi.

Lý Mộ Nhiên phát hiện ở bên lũ trẻ này vừa dễ dàng bị cảm động vừa dễ dàng bật cười, làm thần kinh tựa như ngày càng trở nên tinh tế mẫn cảm, cô hiểu chuyện này trong tận thế không phải một hiện tượng tốt, nhưng càng rõ ràng hơn mình đã không thể dễ dàng vứt bỏ bọn nhỏ. Có lẽ trong tương lai, so với những người trưởng thành ở chung với bọn nhỏ càng dễ chịu hơn, chỉ cần cô thiệt tình đối xử tốt sẽ được đối xử chân thành lại, ít nhất không cần lo lắng bị người ta đâm sau lưng.

Đêm nay Lý Mộ Nhiên trằn trọc khó ngủ, bả vai bị ma sát tróc da, đau đớn nóng rát, xương cốt toàn thân trên dưới tựa như bị đánh nát rồi xếp lại lần nữa, không nơi nào còn nguyên. Một ngày dùng thể lực để sống sót mà cô còn như thế, huống chi là mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ. Cô sờ sờ tay Trương Duệ Dương đang nằm trong ngực, xác định vải băng bó không bị lỏng ra, trong lòng lại lần nữa nghĩ về kế hoạch phía trước.

Rời đi – so với việc mệt chết ở chỗ này mà ăn không đủ no, chi bằng rời đi tìm một đường sống. Chỉ là bên ngoài hiện giờ nguy cơ tứ phía, bọn họ không có xe cũng không biết lái xe, làm như thế nào mới có thể tìm được nơi cư trú tiếp theo?

Bác Vệ quá xa, nghe nói đi đường quốc lộ phải hơn hai ngàn cây số. Cô mang theo mấy đứa nhóc thực sự không có cách nào dựa vào hai chân tới đó, hơn nữa cô và đám trẻ không có dị năng, dù đi đến nơi nào chỉ sợ cuộc sống cũng không tốt lên được, việc này thật sự làm người ta đau đầu.

Lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra biện pháp thích hợp, buổi sáng dậy tinh thần Lý Mộ Nhiên không được tốt lắm, đun nước sôi cho bọn nhỏ đỡ phải dùng nước lạnh đánh răng, mặt cũng không rửa, sau đó ăn chỗ bánh bột ngô còn dư lại ngày hôm qua rồi định đi làm sớm, lại không nghĩ tới lúc đang ăn có người tới giúp cô giải quyết vấn đề trăn trở cả đêm qua.

“Chúng tôi muốn đi phố Tây Lăng làm nhiệm vụ, mấy người có đi cùng không?” Người tới là Long Hạ, cô nàng có vẻ rất không kiên nhẫn, hiển nhiên không rõ Tống Nghiễn vì sao lại muốn cô tới hỏi một tiếng, trên đường mang theo mấy kẻ phiền phức không có bản lĩnh này chẳng phải rất phiền sao?

Lý Mộ Nhiên sửng sốt, tức khắc có loại cảm giác mừng rỡ vui vẻ khi đề bài khó được dễ dàng giải quyết, vội liên tục gật đầu “Có có, chúng tôi đi.” Dáng vẻ gấp gáp như sợ đối phương đổi ý. Cô tuy không quen thuộc Đông Châu, cũng không biết phố Tây Lăng ở hướng nào, nhưng bây giờ với cô, chỉ cần có thể dẫn bọn nhỏ rời khỏi căn cứ này, an toàn đến một thành thị khác mà bọn họ có thể dựa vào việc giết zombie đổi vật tư để sinh tồn cũng đã tốt rồi. Đến nỗi việc muốn đi đến đâu hoàn toàn không quan trọng nữa.

Long Hạ hơi thất vọng, thực ra cô hy vọng đối phương từ chối. Nhưng bởi vì là ý của Tống Nghiễn cho nên cô cũng không làm việc dư thừa để bọn họ thay đổi ý định. Cũng không dừng lại lâu, bảo bọn họ nhanh chóng lấy đồ cần mang rồi lập tức đi theo mình.

Lý Mộ Nhiên sợ chậm một chút Long Hạ sẽ có cớ bỏ họ lại, quơ vài cái liền nhét hết đồ có thể mang đi vào ba lô phân ra trên lưng bọn trẻ, còn cô trực tiếp cuốn chăn đệm ôm theo. Long Hạ thấy thế không khỏi giật giật khóe miệng, hoài nghi ngài Tống có phải trước đó nói lộ ra cái gì với cô gái này không, bằng không cô ta sao lại chuẩn bị như thể một đi không trở về thế này.

Mà ngay sau khi bọn họ ra khỏi khu nhà ở lâm thời, cửa phòng cách vách mở ra, Quỷ Bệnh xách theo một cái túi dẹp lép từ bên trong đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0