Long Hạ ra tay
Nhạn Quá Thanh Thiên
2024-11-20 21:12:15
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Mọi người đều biết trong đội của Tống Nghiễn có hai dị năng trị liệu, chỉ bằng điểm này đã đủ khiến hắn tung hoành trong căn cứ rồi, nhưng mọi người không biết, con số này không phải hai mà là ba. Long Hạ, một trong số vệ sĩ của Tống Nghiễn, người phụ nữ từng dành ra chỗ ngồi trên xe cho nhóm Lý Mộ Nhiên, lấy thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh cùng dị năng hệ hỏa biến thái khiến người ta biết đến, nhưng bởi có Vân Tắc và Tiêu Thắng chắn phía trước nên không quá khiến người ta chú ý. Không ai biết, cô được Tống Nghiễn coi trọng thực ra là vì năng lực chữa trị không hiển lộ ra trước mặt người khác của cô vượt xa hai người dị năng hệ trị liệu khác.
Chẳng qua, đây cũng không phải người phụ nữ có thể làm cho người ta yêu thích, tuy rằng cô rất xinh đẹp.
Lúc từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy cửa vào khu chín, trong mắt cô lộ ra vẻ chán ghét không chút che giấu, vẻ mặt càng lạnh đến cực điểm, giống như có ai đó thiếu nợ cô hai triệu tám trăm ngàn vậy. Đối với Trương Duệ Dương đang mở cửa xe từ từ lết mông đi xuống cô hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn, đôi mày xinh đẹp không kiên nhẫn cau lại.
Trương Duệ Dương là một đứa trẻ cực kì mẫn cảm, khi ngồi trong xe cũng cảm giác được dì xinh đẹp này không thích nhóc, cho nên cũng tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại không đi quấy rầy cô. Tống Nghiễn bởi vì nguyên nhân nào đó mà trong thời gian ngắn không thể ra mặt, cho nên chỉ để lái xe đưa hai người đến đây, mà ngay cả Vân Tắc và Tiêu Thắng tương đối quen thuộc với Lý Mộ Nhiên cũng không được phái ra.
“Cháu… cháu biết đường.” Mặc dù sợ hãi nhưng biết dì trước mặt này có thể cứu dì Mộ Nhiên và anh A Đam, Trương Duệ Dương vẫn cố lấy dũng khí nói với cô, sau đó nâng hai cái chân nhỏ chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, ý là để Long Hạ đuổi kịp. Nhóc vốn là đứa nhỏ rất lễ phép nhưng mà trước mặt một người lớn không thích hoặc thậm chí có khả năng ghét mình thì nào còn nhớ rõ được điều này.
Long Hạ thấy nhóc con chạy nhanh, bản thân lại không thể không chú ý đến hình tượng mà chạy cùng, trong đôi mắt đẹp không khỏi hiện lên vẻ tức giận, nhưng cũng không lên tiếng gọi nhóc lại, chỉ là tốc độ dưới chân nhanh hơn một chút. Cũng may Trương Duệ Dương nhanh chóng đã ý thức được điểm này, cho dù trong lòng đang rất vội nhưng vẫn cố gắng giảm tốc độ.
Bởi vì ngày hôm qua đa số mọi người đều bị thương, tình huống bên ngoài căn cứ cũng không quá tốt, đám người Dư Kiến Quân hôm nay không đi ra ngoài, cho nên khi Trương Duệ Dương mang người trở về, bọn họ vẫn đang ở đây. Tuy rằng không giúp đỡ được gì nhưng vẫn có thể chống đỡ chút cục diện giúp đám nhỏ, về phần Quỷ Bệnh đã rút về cái phòng nhỏ âm u rét lạnh của gã rồi, cửa đóng chặt cũng không lộ diện, ngoài Trương Duệ Dương ra thì không có ai dám đi làm phiền gã.
Nhìn thấy Trương Duệ Dương thực sự mời được người đến, mấy người đàn ông cũng không khỏi âm thầm giật mình, cuống quýt nhường chỗ, nhìn ra lai lịch đối phương không nhỏ cũng không dám đi lên tiếp cận. Hoàng Hải vốn muốn thay bọn nhỏ tiếp đón, miễn cho đắc tội người ta, cũng đem tình huống của hai người Lý Mộ Nhiên nói đại khái một chút, kết quả vừa mới mở đầu nói được một câu liền bị ánh mắt khinh miệt ngạo mạn của Long Hạ mà nuốt những lời còn lại vào bụng, yên lặng lui sang bên cạnh.
Có lẽ trước tận thế cũng có sự khác biệt tầng lớp nhưng tuyệt đối sẽ không phân ra cấp bậc rõ ràng giữa người dị năng và không phải người dị năng như hiện tại, rất nhiều người dị năng tự cho mình là con dân được thần chọn, coi người chưa thức tỉnh là sinh vật cấp thấp, giống như con người đối đãi với chó mèo, súc sinh trước tận thế vậy, chọc phải bọn họ rồi bị tiện tay giết chết cũng là chuyện thông thường, căn cứ không có khả năng vì một người không quyền không thế mà để cho người dị năng đền mạng. Mặc dù vẫn có một số người kiên trì muốn mọi người ngang hàng, không nên lấy chuyện có dị năng hay không để phân chia cao thấp nhưng trước tận thế đã không có cái gọi là công bằng thì huống chi là thời kì tận thế mạng người chỉ như cọng rơm này. Cũng bởi vậy, người ở khu chín đã học được cách cúi đầu né tránh trước mặt người dị năng, mà ngay cả cảm giác nhục nhã cũng khó mà dâng lên. Nếu như không có biện pháp khiến bản thân mạnh hơn vậy chỉ có thể học cách thỏa hiệp với hiện tại.
Liếc nhìn căn phòng u ám đầy khói do củi đốt muốn sặc người, Long Hạ thở sâu, áp chế cảm giác không thoải mái rồi đi vào. Tính cô tuy rằng không tốt, cũng khinh thường người của khu chín nhưng cô rất trung thành với Tống Nghiễn, chỉ cần là chuyện hắn giao phó thì cho dù không thích cô cũng sẽ làm rất thỏa đáng, hơn nữa cô lại có năng lực như vậy. Đó cũng là nguyên nhân khiến Tống Nghiễn yên tâm khi để cô tới một mình.
Mấy ngày nay không có tuyết rơi nhưng cũng không thấy mặt trời, bầu trời âm u khiến tầng mây đè nén áp lực trong lòng mọi người từ sau trận mưa to mấy tháng trước cũng không buông lỏng, mọi người gần như sắp quên mất cái ấm áp của mặt trời mất rồi, ai cũng cho rằng bản thân đang sống trong địa ngục. Bọn Hoàng Hải dẫn ba đứa trẻ đứng ở ngoài phòng, rụt cổ, chân run rẩy, lạnh đến nỗi hận không thể vo mình lại ném vào trong lò sưởi. Trên thực tế, giao tình của bọn họ với Lý Mộ Nhiên không quá sâu, có thể đợi Long Hạ đến đã là hết lòng quan tâm rồi, không cần thiết phải ở chỗ này. Nhưng có lẽ xuất phát từ sự kính nể đối với chuyện Lý Mộ Nhiên mang theo mấy đứa nhỏ không thân cũng chẳng quen, cũng có lẽ là nhớ lại tình bạn bè hàng xóm giúp đỡ nhau trước tận thế, giờ khắc này không một ai trong bọn họ muốn trở về. Ít nhất, trước khi có kết quả không ai muốn trở về.
Một tiếng, hai tiếng…
Rốt cuộc, trong phòng truyền đến vài tiếng nói không rõ lắm, tiếp đó cánh cửa đang đóng được mở ra, Long Hạ cầm chiếc khăn trắng như tuyết vừa lau vừa đi ra từ bên trong, không nhìn đến ánh mắt mong chờ của những người xung quanh, tiện tay ném đi mảnh khăn không dính chút vết bẩn nào, không nói một lời nghênh ngang mà đi.
“Đệt, cô ả này mẹ nó ngông cuồng quá!” Dư Kiến Quân nhịn không được chửi một câu, mà mấy đứa nhỏ phía sau đã chạy vọt vào trước, sau đó liền vang lên tiếng reo vui vẻ.
Beta: Yến Phi Ly
Mọi người đều biết trong đội của Tống Nghiễn có hai dị năng trị liệu, chỉ bằng điểm này đã đủ khiến hắn tung hoành trong căn cứ rồi, nhưng mọi người không biết, con số này không phải hai mà là ba. Long Hạ, một trong số vệ sĩ của Tống Nghiễn, người phụ nữ từng dành ra chỗ ngồi trên xe cho nhóm Lý Mộ Nhiên, lấy thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh cùng dị năng hệ hỏa biến thái khiến người ta biết đến, nhưng bởi có Vân Tắc và Tiêu Thắng chắn phía trước nên không quá khiến người ta chú ý. Không ai biết, cô được Tống Nghiễn coi trọng thực ra là vì năng lực chữa trị không hiển lộ ra trước mặt người khác của cô vượt xa hai người dị năng hệ trị liệu khác.
Chẳng qua, đây cũng không phải người phụ nữ có thể làm cho người ta yêu thích, tuy rằng cô rất xinh đẹp.
Lúc từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy cửa vào khu chín, trong mắt cô lộ ra vẻ chán ghét không chút che giấu, vẻ mặt càng lạnh đến cực điểm, giống như có ai đó thiếu nợ cô hai triệu tám trăm ngàn vậy. Đối với Trương Duệ Dương đang mở cửa xe từ từ lết mông đi xuống cô hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn, đôi mày xinh đẹp không kiên nhẫn cau lại.
Trương Duệ Dương là một đứa trẻ cực kì mẫn cảm, khi ngồi trong xe cũng cảm giác được dì xinh đẹp này không thích nhóc, cho nên cũng tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại không đi quấy rầy cô. Tống Nghiễn bởi vì nguyên nhân nào đó mà trong thời gian ngắn không thể ra mặt, cho nên chỉ để lái xe đưa hai người đến đây, mà ngay cả Vân Tắc và Tiêu Thắng tương đối quen thuộc với Lý Mộ Nhiên cũng không được phái ra.
“Cháu… cháu biết đường.” Mặc dù sợ hãi nhưng biết dì trước mặt này có thể cứu dì Mộ Nhiên và anh A Đam, Trương Duệ Dương vẫn cố lấy dũng khí nói với cô, sau đó nâng hai cái chân nhỏ chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, ý là để Long Hạ đuổi kịp. Nhóc vốn là đứa nhỏ rất lễ phép nhưng mà trước mặt một người lớn không thích hoặc thậm chí có khả năng ghét mình thì nào còn nhớ rõ được điều này.
Long Hạ thấy nhóc con chạy nhanh, bản thân lại không thể không chú ý đến hình tượng mà chạy cùng, trong đôi mắt đẹp không khỏi hiện lên vẻ tức giận, nhưng cũng không lên tiếng gọi nhóc lại, chỉ là tốc độ dưới chân nhanh hơn một chút. Cũng may Trương Duệ Dương nhanh chóng đã ý thức được điểm này, cho dù trong lòng đang rất vội nhưng vẫn cố gắng giảm tốc độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì ngày hôm qua đa số mọi người đều bị thương, tình huống bên ngoài căn cứ cũng không quá tốt, đám người Dư Kiến Quân hôm nay không đi ra ngoài, cho nên khi Trương Duệ Dương mang người trở về, bọn họ vẫn đang ở đây. Tuy rằng không giúp đỡ được gì nhưng vẫn có thể chống đỡ chút cục diện giúp đám nhỏ, về phần Quỷ Bệnh đã rút về cái phòng nhỏ âm u rét lạnh của gã rồi, cửa đóng chặt cũng không lộ diện, ngoài Trương Duệ Dương ra thì không có ai dám đi làm phiền gã.
Nhìn thấy Trương Duệ Dương thực sự mời được người đến, mấy người đàn ông cũng không khỏi âm thầm giật mình, cuống quýt nhường chỗ, nhìn ra lai lịch đối phương không nhỏ cũng không dám đi lên tiếp cận. Hoàng Hải vốn muốn thay bọn nhỏ tiếp đón, miễn cho đắc tội người ta, cũng đem tình huống của hai người Lý Mộ Nhiên nói đại khái một chút, kết quả vừa mới mở đầu nói được một câu liền bị ánh mắt khinh miệt ngạo mạn của Long Hạ mà nuốt những lời còn lại vào bụng, yên lặng lui sang bên cạnh.
Có lẽ trước tận thế cũng có sự khác biệt tầng lớp nhưng tuyệt đối sẽ không phân ra cấp bậc rõ ràng giữa người dị năng và không phải người dị năng như hiện tại, rất nhiều người dị năng tự cho mình là con dân được thần chọn, coi người chưa thức tỉnh là sinh vật cấp thấp, giống như con người đối đãi với chó mèo, súc sinh trước tận thế vậy, chọc phải bọn họ rồi bị tiện tay giết chết cũng là chuyện thông thường, căn cứ không có khả năng vì một người không quyền không thế mà để cho người dị năng đền mạng. Mặc dù vẫn có một số người kiên trì muốn mọi người ngang hàng, không nên lấy chuyện có dị năng hay không để phân chia cao thấp nhưng trước tận thế đã không có cái gọi là công bằng thì huống chi là thời kì tận thế mạng người chỉ như cọng rơm này. Cũng bởi vậy, người ở khu chín đã học được cách cúi đầu né tránh trước mặt người dị năng, mà ngay cả cảm giác nhục nhã cũng khó mà dâng lên. Nếu như không có biện pháp khiến bản thân mạnh hơn vậy chỉ có thể học cách thỏa hiệp với hiện tại.
Liếc nhìn căn phòng u ám đầy khói do củi đốt muốn sặc người, Long Hạ thở sâu, áp chế cảm giác không thoải mái rồi đi vào. Tính cô tuy rằng không tốt, cũng khinh thường người của khu chín nhưng cô rất trung thành với Tống Nghiễn, chỉ cần là chuyện hắn giao phó thì cho dù không thích cô cũng sẽ làm rất thỏa đáng, hơn nữa cô lại có năng lực như vậy. Đó cũng là nguyên nhân khiến Tống Nghiễn yên tâm khi để cô tới một mình.
Mấy ngày nay không có tuyết rơi nhưng cũng không thấy mặt trời, bầu trời âm u khiến tầng mây đè nén áp lực trong lòng mọi người từ sau trận mưa to mấy tháng trước cũng không buông lỏng, mọi người gần như sắp quên mất cái ấm áp của mặt trời mất rồi, ai cũng cho rằng bản thân đang sống trong địa ngục. Bọn Hoàng Hải dẫn ba đứa trẻ đứng ở ngoài phòng, rụt cổ, chân run rẩy, lạnh đến nỗi hận không thể vo mình lại ném vào trong lò sưởi. Trên thực tế, giao tình của bọn họ với Lý Mộ Nhiên không quá sâu, có thể đợi Long Hạ đến đã là hết lòng quan tâm rồi, không cần thiết phải ở chỗ này. Nhưng có lẽ xuất phát từ sự kính nể đối với chuyện Lý Mộ Nhiên mang theo mấy đứa nhỏ không thân cũng chẳng quen, cũng có lẽ là nhớ lại tình bạn bè hàng xóm giúp đỡ nhau trước tận thế, giờ khắc này không một ai trong bọn họ muốn trở về. Ít nhất, trước khi có kết quả không ai muốn trở về.
Một tiếng, hai tiếng…
Rốt cuộc, trong phòng truyền đến vài tiếng nói không rõ lắm, tiếp đó cánh cửa đang đóng được mở ra, Long Hạ cầm chiếc khăn trắng như tuyết vừa lau vừa đi ra từ bên trong, không nhìn đến ánh mắt mong chờ của những người xung quanh, tiện tay ném đi mảnh khăn không dính chút vết bẩn nào, không nói một lời nghênh ngang mà đi.
“Đệt, cô ả này mẹ nó ngông cuồng quá!” Dư Kiến Quân nhịn không được chửi một câu, mà mấy đứa nhỏ phía sau đã chạy vọt vào trước, sau đó liền vang lên tiếng reo vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro