Mạt Thế Chi Phế Vật

Người dị hóa (7...

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Lý Mộ Nhiên vừa dọn dẹp gian nhà, vừa đi theo Tống Nghiễn đang ở trong sân ăn thịt thú biến dị kể chuyện xảy ra trên đường của đoàn xe, nói về chuyện ở thôn Tam Gia.

Từ trước đến giờ cô không phải người hay nói dông dài, tình huống phức tạp bao nhiêu thì qua lời cô kể cũng hóa thành đơn giản vài câu, nói xong thì lại giữ im lặng. Chỉ có điều mới vừa yên tĩnh chưa được hai giây, bên ngoài chợt truyền đến tiếng hừ lạnh không vui lắm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc nghĩ chút chi tiết nhỏ để nói.

Tính tình Tống Nghiễn sau khi dị thú hóa càng ngày càng quái lạ, lúc hắn ăn thức ăn sống đặc biệt không thích bị Lý Mộ Nhiên nhìn thấy, nếu như không cẩn thận đụng phải, còn có thể nhăn mặt nổi nóng. Mặt khác, khi Lý Mộ Nhiên nói chuyện, ngoại trừ vấn đề nhất định phải trả lời, trong tình huống bình thường hắn đều im lìm không lên tiếng, khiến cho người khác cứ như đang lầm bầm lầu bầu một mình, hứng thú trò chuyện có nhiều hơn nữa cũng bị làm cho hao mòn không còn, nhưng cô lại vẫn không thể trầm mặc, chỉ cần hơi im lặng hắn lập tức sẽ dùng đủ loại phương thức để diễn tả mình đang bất mãn, mãi đến tận khi cô mở miệng lần nữa, tiếng hừ lạnh đều có thể xem là dịu dàng rồi.

Lý Mộ Nhiên vô cùng bất đắc dĩ, cảm thấy nuôi một đứa trẻ cũng không mệt như vậy, có điều nếu nói nghiêm túc, so sánh với vị chủ nhiệm Tống nghiêm khắc thận trọng trước kia thì Tống Nghiễn sau khi dị hóa càng làm cho cô cảm thấy thoải mái tự tại hơn một ít, không còn phải câu nệ kính nể như xưa nữa.

“Trước đây lúc nào em cũng bận rộn chân trước chân sau, làm thêm, đi học, thực tập, không có hoạt động giải trí gì, cũng không có bạn bè. Em luôn nghĩ chờ công việc ổn định sẽ làm hết những chuyện mình muốn làm, sau đó dư tiền thì mua căn nhà, không cần quá lớn, đủ mình em sống được, tốt nhất là nằm ở một thành phố xa lạ, ai cũng không tìm được.” Mỗi tháng chỉ cần dành ra chút tiền gửi cho người phụ nữ kia coi như trả lại ơn sinh dưỡng, dù sao bà ấy cũng có con cái khác. Nếu như bà già rồi mà đám con cháu kia không chăm lo thì Lý Mộ Nhiên sẽ nhận lấy trách nhiệm, hầu hạ cho bà đến già, cũng coi như đền đáp công ơn.

Lý Mộ Nhiên thật sự đã từng nghĩ như vậy, chỉ là ai cũng không ngờ tới toàn bộ kế hoạch và hết thảy mong đợi đối với tương lai tươi đẹp đều tan thành bọt biển, thậm chí ngay cả cơ hội tốt nghiệp cô cũng chẳng có chứ đừng nói gì đến hồi ức vui sướng. Chính là vì việc này, làm cho cô hiểu rõ một điều, muốn làm cái gì thì phải làm ngay, không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện để làm, chứ không phải dùng đủ loại lý do mà dời đi không kỳ hạn, bởi vì không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, có vì vậy mà để lại nuối tiếc khó có thể bù đắp hay không.

Tống Nghiễn ôm một bó rơm được kết thành nệm đi tới, mặt và tay của hắn đều lau sạch sẽ, không dính lại một chút vết máu nào, ngay cả kẽ móng vuốt đều không buông tha. Hắn liếc Lý Mộ Nhiên đang bận rộn lau giường lò lau bàn, bỗng nhiên tránh xa khỏi cô, đi vào nhà bếp, ngồi xổm xuống bắt đầu nhóm lửa đốt giường lò.

(*) Giường lò/ Giường đất: Một loại giường truyền thống của người dân phương Bắc, có thể đốt lửa bên trong để giữ ấm.

Vốn đang rối rắm không biết nói gì, Lý Mộ Nhiên sửng sốt một lát, cảm thấy có chút quái dị, không tự chủ được im lặng, rón ra rón rén đi theo.

Căn nhà này vẫn dùng bếp đất đặc trưng của vùng nông thôn, chỉ dùng gạch sứ trắng lát ngoài, nhìn qua rất sạch sẽ. Có điều thân thể Tống Nghiễn cao to ngồi xổm ở đó lại khiến người ta cảm thấy rất không phù hợp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn tìm được bật lửa bên cạnh kệ bếp, mà móng vuốt sắc bén có thể xé rách giáp xác cứng rắn của thú biến dị lại không làm được loại việc tinh tế như nhóm lửa, mất một lúc lâu, bật lửa rơi xuống rất nhiều lần vẫn chưa thể thành công.

Lý Mộ Nhiên đứng ngoài nhà bếp ló đầu nhìn phút chốc, cuối cùng không nhịn được nữa, đi tới đẩy hắn ra rồi ngồi xổm xuống: “Để em làm cho.”

Tống Nghiễn không dịch chân, chỉ hơi nhích thân thể sang bên cạnh, Lý Mộ Nhiên cảm thấy hơi chật chội, tay khó cử động, vì vậy cô bèn nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, “Anh dịch qua một chút đi…” Kết quả còn chưa dứt lời, cô đã bị đè lên đống rơm từ lúa mạch bên cạnh…

Thật là vô cùng khổ cực!

“Đã bảo em đừng quyến rũ tôi rồi mà.” Sau một giờ, thân thể cao to hùng tráng mới tỏ vẻ chưa ăn no đứng dậy, còn buồn bã lẩm bẩm một câu, sau đó nhanh chóng biến mất, rất giống kiểu ăn sạch sẽ liền bỏ chạy.

Anh nói hay thật ha? Không hiểu ra làm sao đã bị ôm hôn loạn một hồi, Lý Mộ Nhiên phẫn uất mà nện bó rơm dưới thân.

Đúng lúc này, một cái ga trải giường bay từ bên ngoài vào, vừa vặn rơi trên người cô, đồng thời truyền đến giọng đàn ông đã khôi phục vẻ băng lãnh, “Ở đây chờ tôi, đừng đi lung tung.”

Lý Mộ Nhiên sững sờ, hơi duỗi người dậy, rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, phát hiện đã không thấy người nữa thì có chút khó hiểu. Cô che khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi, bình phục tâm tình một chút mới sờ cái cổ hơi đau, lúc này cô vội ngồi thẳng thân thể, không dám trì hoãn nữa, thế nào cũng phải chỉnh lại quần áo trước khi hắn quay về.

Chỉ có điều khi cô vạch tấm trải giường trên người ra mới há hốc mồm, quần của cô đã thành vải rách, không che được cái gì, cuối cùng cô cũng rõ tại sao người kia lại chạy trốn nhanh như vậy. Nhất thời cô cũng không biết là mình nên xấu hổ hay tức giận, chỉ có thể nắm chặt ga giường, nhanh chóng quấn lấy mình, biết rõ quanh đây không có những người khác nhưng cô vẫn nhìn bốn phía theo bản năng, sau khi xác định không bị ai nhòm ngó mới cẩn thận quấn kỹ quanh eo. Sau đó Lý Mộ Nhiên vào trong phòng tìm xem có quần hay không, cũng không biết là vì đau hay vì lạnh, nói chung là hai chân cô run cầm cập, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống nhóm lửa trước đã.

Với hình thể Tống Nghiễn, hai người đương nhiên không thể làm đến bước cuối cùng, thế nhưng da thịt cọ sát không có ngăn cách lâu như vậy, chắc chắn là có cảm giác, đau cũng là khó tránh khỏi, như bây giờ cô đang cảm thấy hai chân không khép lại được.

Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, cô thậm chí ngay cả ngượng ngùng rụt rè hoặc là tâm tư chống cự đều không có cơ hội đã bị như vậy như vậy. Nhưng nói thật, Tống Nghiễn cũng không thật sự thương tổn cô, cho dù toàn bộ quá trình hắn không chỉ một lần kẹp lại cổ cô, tỏa ra sát ý nóng nảy. Cô vẫn có thể cảm giác được, cũng có thể cảm nhận được hắn khổ cực khắc chế thú tính sôi trào, cho nên cô vừa có cảm giác lo lắng đề phòng như đi trên dây lại vừa khó tránh khỏi đau lòng. Có lẽ chính loại cảm xúc phức tạp làm cho cô không thể thực sự tức giận với hắn, thậm chí biết rõ ở bên cạnh hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm lại vẫn chẳng thể nhẫn tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên bếp lò đặt nồi sắt lớn nhưng chưa dùng ngay được, sau khi nhóm được lửa, Lý Mộ Nhiên bèn tìm cái thùng nhựa, ra sân lấy một thùng tuyết sạch, cọ rửa nồi chỉn chu rồi sau đó vừa đốt giường vừa nấu nước. Thực ra cô định tắm rửa, lúc này giữa hai chân dính nhớp nháp, dù lau rồi vẫn không thoải mái, đương nhiên cần phải tắm rửa sạch sẽ.

Cô đoán Tống Nghiễn đang đi tìm quần áo cho mình, vì vậy cũng không vội vàng nấu ăn mà chỉ lẳng lặng ngồi trên nệm rơm được kết tán loạn, chuyên tâm nấu nước thuận tiện sưởi ấm, cũng không dùng tinh thần lực tra xét hành tung của hắn. Cô biết hắn rất mẫn cảm, mình quan sát sẽ khiến hắn cảm thấy nôn nóng bất an, thời điểm có thể không dùng thì cô sẽ không đụng tới. Hơn nữa dù nguyên nhân hắn rời đi không như cô đoán, cô chờ đến sau khi hắn trở về rồi mới đi tìm quần áo cũng không vấn đề gì. Phải biết rằng nếu hắn bảo chờ mà cô không tuân theo, với tính khí hiện giờ e là Tống Nghiễn sẽ náo loạn một hồi.

Nghĩ đến quần áo, Lý Mộ Nhiên không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trên thực tế, khi còn ở thành phố Lũng Nhân, bởi vì Tống Nghiễn mới vừa hoàn toàn dị thú hóa, gần như không thể tự kiềm chế nên từng ôm cô cọ mấy lần, nhưng bởi vì móng vuốt quá sắc bén sợ tổn thương cô nên đều cách quần áo mà làm. Chờ đến khi rời khỏi Lũng Nhân, hai người không còn làm chuyện như vậy nữa, thậm chí Tống Nghiễn còn không tới gần cô, mà với tính cách hơi bảo thủ của cô, đương nhiên càng không chủ động tiếp cận. Vì vậy tuy rằng mỗi đêm hai người chung một chỗ nhưng thực ra đều giữ một khoảng cách. Cho nên chuyện ngày hôm nay đột nhiên xảy ra thật sự là…

Nóc nhà truyền đến âm thanh rì rào, còn có tiếng gió vù vù, hình như tuyết rơi càng lúc càng lớn. Lò lửa hừng hực, củi cháy phát ra tiếng đôm đốp lanh lảnh, trong nồi sắt đen bắt đầu bốc lên sương trắng. Không gian hiện tại rất yên tĩnh, không có tiếng ô tô náo động, không có tiếng người ầm ĩ, trước tận thế khi người đông như mắc cửi thì bầu không khí như bây giờ là một loại xa xỉ, hiện tại lại lúc nào cũng có, thậm chí yên tĩnh đến mức làm người ta tuyệt vọng. Nhưng Lý Mộ Nhiên một thân một mình chờ ở đây hiếm khi không cảm thấy cô độc hay sợ hãi, ngược lại còn có một chút bình an lắng đọng trong lòng.

Có lẽ bởi vì dù có tình huống nguy cấp ra sao cô đều tự tin có thể tự vệ, cũng có lẽ bởi vì có Tống Nghiễn ở bên. Dù cho bây giờ họ còn chưa có nơi định cư yên ổn, tâm hồn bồng bềnh không nơi nương tựa của cô lại như đã tìm được bến đỗ yên bình.

Hiển nhiên cô ý thức được điểm này, khóe môi không khỏi nở nụ cười ấm áp. Thế nhưng nụ cười vẫn chưa thành hình cô đã chợt biến sắc, biến mất trong nháy mắt.

Một vật thể như dây thừng màu trắng bạc gần như trong suốt đánh vào chỗ Lý Mộ Nhiên vừa ngồi, bị dính không ít cỏ và tro bụi. Trên nóc nhà vang lên tiếng kêu phẫn nộ khàn khàn, dường như bởi vì mất đi con mồi mà không vui. Âm thanh biến mất rất nhanh, cùng biến mất theo là sợi dây màu bạc đột nhiên xuất hiện kia.

Lý Mộ Nhiên xuất hiện trong phòng giáo viên ở một khu tiểu học cách đó mấy cây số. Trường tiểu học này cũng không lớn, chỉ hơn 300m2, phòng học là khu nhà hai tầng, bên cạnh có một nhà cấp bốn. Phòng hiệu trưởng và phòng làm việc của giáo viên đều ở đây, có một sân thể dục lát xi măng, ở chính giữa có một cộtt cờ đứng sừng sững, quốc kỳ treo trên đó đã hơi rách nát. Trong trường học không có bất kỳ công trình xanh hóa nào, tất cả đều là kiến trúc xi măng xám xịt, vì vậy khi xung quanh đều bị thực vật biến dị chiếm giữ thì nơi này vẫn thuần một màu xi măng. Nhưng trong lớp học và sân tập chỗ nào cũng đầy zombie, hiển nhiên sau tận thế không có ai đến dọn dẹp nơi này.

Vì tránh xảy ra tình huống gặp nguy hiểm trí mạng mà dị năng lại không thể khống chế như trước đây, hầu như mỗi lần Lý Mộ Nhiên đến một nơi dừng chân, chuyện cô làm đầu tiên là xác định một địa điểm tương đối an toàn cách không quá xa, để bảo đảm tại thời khắc khẩn cấp không đến nỗi luống cuống tay chân, có thể khống chế vị trí mình dịch chuyển tức thời. Sau khi chịu mấy lần thiệt thòi mà rút ra bài học, lần này thật sự đã hữu dụng với cô.

Thời gian tận thế bắt đầu là trong giờ đi học cho nên phòng làm việc này trống không, cô vừa đến đã lập tức xông tới đóng cửa lại, lúc này mới kiểm tra là vật gì làm cho cô cảm thấy nguy hiểm. Nhưng mà làm cho cô giật mình là cô chẳng thể phát hiện bất cứ thứ gì, không chỉ quanh gian phòng bếp mà kể cả toàn bộ căn nhà, cùng với chu vi mấy cây số quanh đó. Cô  đã tỉ mỉ tìm kiếm nhưng vẫn không nhìn thấy thứ khiến cô có cảm giác nguy hiểm.

Chẳng lẽ là ảo giác? Cô hoài nghi, mà trong lòng vẫn không quá chắc chắn, không dám lập tức trở về, nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu, bởi vì xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy zombie bên ngoài đã ngửi được chút mùi vị mà mò tới, hơn nữa rất lạnh, chân cô bọc chăn đã run rẩy, ở lại lâu quá có khi bị đông cứng mất.

Lúc này tốt nhất là tìm được Tống Nghiễn, chỉ có điều cô chưa thể lập tức tìm được, ngược lại là trong lúc tra xét tình huống bốn phía trước đó, cô đã thấy trong một nhà dân có quần áo được bảo tồn tương đối tốt. Vì thế cô trực tiếp dịch chuyển đến đó, tìm ra hai cái quần khá vừa với mình mặc vào, cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0