Người dị hóa (9...
Nhạn Quá Thanh Thiên
2024-11-20 21:12:15
Edit: Yến Phi Ly
Trương Dịch không nghĩ tới Kim Mãn Đường sẽ làm ra hành động như vậy, anh né tránh không kịp nên có chút lúng túng, hơi chếch nghiêng người sang bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: “Cô đừng như vậy. Chúng tôi có thể giúp cô không nhiều, hơn nữa càng không thể bảo đảm ông Lưu Thất chịu dạy võ cho mọi người.” Võ thuật Trung Hoa có rất nhiều chú ý ở vấn đề thu nhận đồ đệ, cũng không biết sau tận thế điểm này có thay đổi hay không.
“Chuyện này chúng tôi sẽ tự nghĩ cách.” Kim Mãn Đường trả lời, hiển nhiên trong lòng cô đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu. Chỉ bằng mười mấy người, bọn họ hiển nhiên không có cách nào lật đổ toàn bộ căn cứ Bác Vệ nhưng nếu như thu nhỏ mục tiêu lại, chỉ nhằm vào mấy người chủ chốt nhất, tỉ mỉ mưu tính, đồng thời tăng cường năng lực bản thân thì vẫn có xác suất làm được. Cho nên khi biết thôn Tam Gia hầu như ai ai cũng biết võ, thực lực tương đối mạnh mẽ, cô và bạn bè lập tức bàn bạc nhanh chóng, sau đó dứt khoát quyết định ở lại chỗ này. Cô không phải vì muốn liên lụy tới người trong thôn Tam Gia hay muốn họ trợ giúp báo thù, chỉ là muốn ở lại đây để có thể học vài thứ hữu dụng.
Trương Dịch không nói thêm nữa, chỉ là trước lúc rời đi anh vẫn nói một câu: “Dù cho võ công có giỏi nhường nào, cũng không ngăn được súng đạn.”
Kim Mãn Đường trầm mặc không đáp lời.
Trương Dịch và Nam Thiệu đi ra ngoài cũng không nói gì rất lâu, mãi đến tận khi gặp gỡ đám nhỏ và Trương Duệ Dương đang chơi đùa trong tuyết, nhóc con đang nằm úp sấp trên đất vội vã chạy tới, lại chỉ ôm đùi ba hai giây đồng hồ bèn nhanh chóng chạy theo đám bạn mới quen.
Trên mặt Trương Dịch rốt cục hiện lên một nụ cười. Trước tận thế bởi vì anh phải ngồi tù nên con trai anh bị đám bạn cùng lứa cô lập, chỉ có thể làm bạn với bà nội. Sau tận thế thì mỏi mệt vì sinh tồn, đừng nói phần lớn trẻ nhỏ đều chết trong kiếp nạn mà dù là tình cờ gặp gỡ một hai đứa thì cũng đâu có cơ hội thoải mái nô đùa giống như bây giờ, cho nên lúc này thấy con trai vui vẻ, tâm tình của anh cũng bất giác tốt hơn rất nhiều.
Nhìn đứa nhỏ đã chạy ra xa, Nam Thiệu đột nhiên nói: “Nếu để cho Mộ Nhiên đưa em vào Bác Vệ, em có chín mươi chín phần trăm nắm chắc sẽ thủ tiêu được Đường Bác Văn.” Còn lại một phần trăm kia là dành cho bất ngờ không thể dự đoán trước.
Trương Dịch quay đầu qua, ánh mắt dừng lại trên mặt Nam Thiệu chốc lát, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
“Cô ấy biết về dị năng của Mộ Nhiên lại không đưa ra đề nghị xin chúng ta hỗ trợ tức là không muốn để chúng ta nhúng tay.” Anh thấp giọng nói, thân thể hơi lắc lư, bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.
Nam Thiệu vội vàng đuổi theo. Hắn và Giang Hàng không hòa thuận, tự nhiên không nhất định phải giúp báo thù, ngay cả quan hệ với Kim Mãn Đường cũng không tới mức hắn cần vươn tay giúp đỡ. Sở dĩ hắn chủ động đề xuất hoàn toàn là vì không muốn Trương Dịch suy nghĩ nhiều mà hao tổn tinh thần. Hiện tại nếu Trương Dịch nói không cần, hắn tự nhiên sẽ không đi tìm việc cho chính mình. Dù sao hắn và Đường Bác Văn chưa tới mức hận thù sâu đậm đến nỗi muốn lấy mạng đối phương.
“Hơn nữa, ở tận thế có một mục tiêu để nỗ lực đối với người mất đi gia đình và người yêu cũng không phải chuyện xấu.” Trương Dịch bổ sung thêm một câu.
Nam Thiệu khẽ ừm một tiếng, không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay Trương Dịch, hắn nhớ tới lúc trước Trương Dịch vì muốn cứu mình mà bị thương nặng khó lòng cứu chữa. Giờ đây hắn thật sự không dám nghĩ tới nếu như Trương Dịch chết rồi, mình phải làm sao mới có thể sống tiếp, bởi vì ngoại trừ chính bản thân hắn ra, ngay cả đối tượng để báo thù hắn cũng không có.
Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ hoảng loạn sợ hãi của Nam Thiệu, Trương Dịch động viên mà nắm lấy tay hắn, anh nắm rất chặt, tạo cho người ta một loại cảm giác kiên quyết không rời.
“Giờ chúng ta đi tìm ông Lưu Thất sao?” Nam Thiệu phục hồi lại tinh thần, hỏi.
“Không, chờ buổi tối rồi nói.” Trương Dịch trả lời. Bởi vì anh cảm thấy e là không chỉ riêng nhóm Kim Mãn Đường muốn ở lại chỗ này.
Nhưng anh chưa đi tìm ông Lưu Thất, ông Lưu Thất lại chủ động phái người tới tìm anh và Nam Thiệu.
Vừa mới bước vào sân nhà của ông Lưu Thất, ông cụ đã tiến lên đón, mỗi tay nắm lấy tay của mỗi người, thân thiết vô cùng mà kéo cả hai vào nhà.
Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ có gì đó quái lạ. Bọn họ sẽ không cho là chỉ sau khi uống chung một bữa rượu đã có thể khiến ông cụ tương đối coi trọng uy nghiêm trở nên ân cần nhiệt tình như vậy, trừ phi là ông có việc muốn nhờ.
“Đến đây, ngồi đi! Ngồi gần bếp ấy!” Ông Lưu Thất vừa ấn hai người ngồi xuống ghế dài cạnh bếp lò vừa gọi cậu thiếu niên mới được phái đi gọi người xuống pha trà. Trà còn chưa pha xong, ông đã cất cao giọng nói với người ở gian nhà trong: “Còn có đậu phộng năm ngoái thu hoạch được nữa, lấy một ít ra đây đi.” Sau đó ông cầm tẩu thuốc hít một hơi, ngồi trên băng ghế nhỏ nhả khói rồi trở nên trầm mặc.
Trương Dịch và Nam Thiệu liếc mắt nhìn nhau, thầm cười khổ, ông lão này rõ ràng có lời muốn nói rồi lại một bộ khó mở miệng. Nếu như là bèo nước gặp nhau sau đó không còn liên quan, bọn họ chỉ cần giả ngu là được rồi, nhưng bây giờ mình còn có việc yêu cầu đối phương, không thể làm như thế được. Vì vậy, Trương Dịch không thể làm gì khác hơn là chủ động mở miệng dò hỏi.
“Ông có chuyện gì cần tìm tụi cháu sao ạ?”
Ông Lưu Thất ho khù khụ hai tiếng, há miệng lại không hề nói gì mà chỉ thở dài một tiếng sau đó cúi đầu tiếp tục nhả khói.
Trương Dịch sửng sốt một chút, thầm nghĩ sự tình chỉ sợ không đơn giản, nhưng anh lại không thể không để ý tới, chỉ đành nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Ông có việc thì cứ bảo, nếu như cháu có thể làm được nhất định sẽ không chối từ.” Đây coi như là hứa hẹn, anh nói như vậy cũng là vì trải sẵn đường cho chuyện anh định nhờ vả. Muốn có được nhất định phải trả giá, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Động tác hút thuốc của ông Lưu Thất dừng lại, cúi đầu không nói, yên lặng mà rít hai hơi thuốc, sau đó tựa hồ ông đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, gõ gõ tẩu thuốc lên đùi rồi đứng lên.
“Hai cậu đi theo tôi.”
Trương Dịch và Nam Thiệu không thể hiểu được nhưng vẫn nghe lời đi theo.
“Ơ, trà! Vẫn chưa uống trà mà…” Cậu thiếu niên trẻ tuổi bưng hai chén trà nóng hổi đi ra thấy thế không khỏi gọi gấp.
“Trà cái gì mà trà? Cái thằng ngốc này mau đi nấu cơm, buổi trưa mời hai anh này ở lại ăn đấy!” Không đợi Trương Dịch đáp lại, ông Lưu Thất đi ở trước nhất đã quay đầu rống với thiếu niên.
Cậu chàng buồn bực “dạ” một tiếng, đặt trà lên bàn cạnh bếp lò rồi quay người ra cửa đi tìm người khác tới nấu cơm. Đùa à, bảo cậu ta nấu cơm thì có thể nuốt nổi chắc? Ông cụ quả thực là hồ đồ rồi.
Ông Lưu Thất dẫn hai người Trương Dịch không phải ra ngoài mà là tiến vào căn buồng thông với phòng khách, đó là một gian phòng nhỏ mười mấy mét vuông, bên trong chất chồng ít đồ linh tinh, đối diện còn mở ra một cánh cửa. Lúc này cửa đang mở rộng, có thể nhìn tới phần sau hóa ra còn có một ngôi nhà khác, ở giữa là mảnh sân nhỏ, cũng không biết căn nhà trệt kia dùng để làm gì.
Cửa của căn nhà trệt dùng sắt đúc thành, ở trong gió tuyết tản ra ý lạnh âm u, một ổ khóa cũng bằng sắt lớn khóa kín nơi này lại, ngay cả cửa sổ đều hàn dây thép chắc chắn, thật giống như bên trong giam giữ thứ yêu ma quỷ quái gì đó.
Ông Lưu Thất đi tới, móc từ trên người ra một chiếc chìa khóa, mở khoá sắt kia ra. Nam Thiệu đột nhiên tiến lên một bước bảo vệ Trương Dịch ở phía sau, tựa hồ trong nhà kia có thứ làm cho hắn kiêng kỵ.
Ông Lưu Thất quay đầu lại liếc nhìn, lắc đầu một cái, cũng không biết là bởi vì cảm thấy hai người này quá đa nghi hay là bởi vì Trương Dịch còn cần Nam Thiệu bảo vệ.
Vẻ mặt Trương Dịch không hề thay đổi, anh chỉ làm như không biết, cũng không vì vậy mà đẩy Nam Thiệu ra. Đừng nói thực lực của anh xác thực yếu hơn so với Nam Thiệu, dù cho anh mạnh hơn hắn thì anh cũng không ngại được đối phương xem là người yếu cần bảo vệ, bởi vì đây là tấm lòng son sắt của Nam Thiệu.
Cũng may ông Lưu Thất không nói gì, trực tiếp bảo hai người vào trong nhà.
Sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong có một cầu thang hướng xuống dưới, Trương Dịch nhíu nhíu mày nhưng cũng không sợ, chỉ là xoay tay sờ sờ dao bầu đeo ở hông, xác định có thể rút ra trong thời gian nhanh nhất.
Lúc xuống lầu, Nam Thiệu đi ở phía trước Trương Dịch, theo sát phía sau ông cụ.
Ánh sáng le lói chiếu vào, chỉ có thể nhìn thấy một nửa cầu thang, xuống chút nữa thì hoàn toàn lâm vào một mảnh tăm tối. Lúc ông Lưu Thất đi tới phía dưới bèn dừng lại chốc lát, có tiếng bật lửa vang lên, sau đó tia sáng sáng lên, từ yếu ớt đến khi chậm rãi khuếch trương tan vào không gian dưới lòng đất không tính rộng rãi, hóa ra là một cây nến được thắp trong hốc tường.
Chờ khi thấy rõ cấu tạo tầng hầm, ngay cả Nam Thiệu luôn luôn không quá cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì đều có chút giật mình.
Hóa ra cách cầu thang khoảng hai mét là một bức tường kim loại, trên tường mở cửa sổ, rồi lại dùng thép cứng to bằng ngón tay cái ngăn lại, chỉ chừa ra kẽ hở chật hẹp giúp không khí lưu chuyển. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là nơi ấy không có cửa.
Đây rõ ràng là một nhà tù!
“Cường Tử ơi, ông nội mang khách tới thăm cháu này, cháu đến trước cửa sổ đi.” Ông Lưu Thất xua tay ra hiệu hai người chớ tới gần, sau đó mới quay đầu gọi vào bên trong song sắt.
Thấy ông như vậy, tâm Trương Dịch cũng thoáng thả lỏng nhưng anh lại dâng lên lòng tò mò. Nghe lời của ông cụ, bên trong hẳn là cháu trai của ông, không biết tại sao lại bị giam ở nơi này?
Nam Thiệu lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa sổ, tựa hồ hắn đã biết bên trong là cái gì.
Ông Lưu Thất nói xong, bên trong song sắt vẫn hoàn toàn yên tĩnh, thật giống như không có một bóng người nào vậy, mãi đến tận khi ông gọi thêm hai tiếng thì mới có động tĩnh. Đó là tiếng xích sắt bị kéo lê, âm thanh rất nặng nề.
Sau một phút, một bóng người xuất hiện ở trong phạm vi được tia sáng chiếu rọi, Trương Dịch nhìn lướt qua vai Nam Thiệu, không khỏi lấy làm kinh hãi, đồng thời cũng cảm giác được vai Nam Thiệu căng thẳng, hiển nhiên là cảm nhận được người ở bên trong sản sinh ra uy hiếp đối với bọn họ.
Đỉnh đầu của người kia mọc sừng, toàn thân phủ lông đen giống như một loài động vật họ mèo mặt người cỡ lớn. Đôi mắt của cậu ta xanh biếc như hai đám ma chơi lập lòe, u ám phát lạnh, khiến người nhìn sởn cả tóc gáy.
Nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua, người kia lại biến mất ở trong bóng tối, ông Lưu Thất cũng đưa hai người trở lại bên trên. Mãi đến tận khi ngồi bên bếp lò, tâm trạng Trương Dịch vẫn không thể bình phục. Dù như thế nào anh cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy một người dị thú hóa.
“Vừa rồi thứ không ra người không ra quỷ mà hai cậu nhìn thấy là cháu nội tôi. Nó là lính, bởi vì thân thủ tốt nên được gọi vào bộ đội đặc chủng, một năm cũng khó gặp được vài lần. Sau khi xảy ra thảm họa cũng không liên lạc được, ai cũng đều cho là nó đã chết ở bên ngoài, hai tháng trước nó lại đột nhiên chạy về. Khi đó hơn phân nửa vẫn còn giống người, người cũng tỉnh táo, chỉ là nó tự yêu cầu nhốt mình ở nơi đó, ngay cả độ lớn của xích sắt, độ dày của bức tường dưới tầng hầm hay cửa sổ cũng đều làm theo yêu cầu của nó.” Lần này không chờ hai người dò hỏi, ông Lưu Thất đã mở miệng nói về lai lịch của người ở trong tầng hầm.
Trương Dịch và Nam Thiệu không nói chen vào, im lặng chờ ông nói ra mục đích.
“Tình hình của nó luôn luôn chuyển biến xấu, thời gian duy trì lý trí càng ngày càng ít, tiếp tục như vậy e là sẽ hoàn toàn biến thành thú hoang.” Nét mặt ông Lưu Thất khó nén được sầu lo, nói đến đây, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Thiệu: “Tôi biết hai cậu có cách, tôi không cầu hoàn hảo, chỉ cần có thể làm cho nó có thể sinh hoạt giống như người bình thường, bất kể muốn điều kiện gì tôi đều đồng ý.”
Cuối cùng Trương Dịch cũng hiểu rõ tại sao ông lại đồng ý cho người của đoàn xe tiến vào tá túc, sợ là ngay từ lần đầu tiên gặp ông đã nhìn thấu tình trạng dị thú hóa của Nam Thiệu nên muốn tìm ra đáp án giúp cháu trai mình khôi phục từ trên người bọn họ. Đây mới hẳn là nguyên nhân thực sự.
Chuyện có liên quan đến người dị hóa cũng không cần bảo mật nghiêm ngặt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là trên thế giới này cũng không chỉ có mỗi Nam Thiệu và Tống Nghiễn rơi vào tình trạng ấy. Một khi đã xuất hiện người thứ ba thứ tư, thậm chí nhiều người dị hóa hơn nữa, con người may mắn còn sống càng cần phải hiểu biết chính xác đối với người dị hóa để tránh khỏi tình trạng tử vong từng xuất hiện rất nhiều hoặc là bài xích một cách ngu muội.
Trương Dịch không nghĩ tới Kim Mãn Đường sẽ làm ra hành động như vậy, anh né tránh không kịp nên có chút lúng túng, hơi chếch nghiêng người sang bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: “Cô đừng như vậy. Chúng tôi có thể giúp cô không nhiều, hơn nữa càng không thể bảo đảm ông Lưu Thất chịu dạy võ cho mọi người.” Võ thuật Trung Hoa có rất nhiều chú ý ở vấn đề thu nhận đồ đệ, cũng không biết sau tận thế điểm này có thay đổi hay không.
“Chuyện này chúng tôi sẽ tự nghĩ cách.” Kim Mãn Đường trả lời, hiển nhiên trong lòng cô đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu. Chỉ bằng mười mấy người, bọn họ hiển nhiên không có cách nào lật đổ toàn bộ căn cứ Bác Vệ nhưng nếu như thu nhỏ mục tiêu lại, chỉ nhằm vào mấy người chủ chốt nhất, tỉ mỉ mưu tính, đồng thời tăng cường năng lực bản thân thì vẫn có xác suất làm được. Cho nên khi biết thôn Tam Gia hầu như ai ai cũng biết võ, thực lực tương đối mạnh mẽ, cô và bạn bè lập tức bàn bạc nhanh chóng, sau đó dứt khoát quyết định ở lại chỗ này. Cô không phải vì muốn liên lụy tới người trong thôn Tam Gia hay muốn họ trợ giúp báo thù, chỉ là muốn ở lại đây để có thể học vài thứ hữu dụng.
Trương Dịch không nói thêm nữa, chỉ là trước lúc rời đi anh vẫn nói một câu: “Dù cho võ công có giỏi nhường nào, cũng không ngăn được súng đạn.”
Kim Mãn Đường trầm mặc không đáp lời.
Trương Dịch và Nam Thiệu đi ra ngoài cũng không nói gì rất lâu, mãi đến tận khi gặp gỡ đám nhỏ và Trương Duệ Dương đang chơi đùa trong tuyết, nhóc con đang nằm úp sấp trên đất vội vã chạy tới, lại chỉ ôm đùi ba hai giây đồng hồ bèn nhanh chóng chạy theo đám bạn mới quen.
Trên mặt Trương Dịch rốt cục hiện lên một nụ cười. Trước tận thế bởi vì anh phải ngồi tù nên con trai anh bị đám bạn cùng lứa cô lập, chỉ có thể làm bạn với bà nội. Sau tận thế thì mỏi mệt vì sinh tồn, đừng nói phần lớn trẻ nhỏ đều chết trong kiếp nạn mà dù là tình cờ gặp gỡ một hai đứa thì cũng đâu có cơ hội thoải mái nô đùa giống như bây giờ, cho nên lúc này thấy con trai vui vẻ, tâm tình của anh cũng bất giác tốt hơn rất nhiều.
Nhìn đứa nhỏ đã chạy ra xa, Nam Thiệu đột nhiên nói: “Nếu để cho Mộ Nhiên đưa em vào Bác Vệ, em có chín mươi chín phần trăm nắm chắc sẽ thủ tiêu được Đường Bác Văn.” Còn lại một phần trăm kia là dành cho bất ngờ không thể dự đoán trước.
Trương Dịch quay đầu qua, ánh mắt dừng lại trên mặt Nam Thiệu chốc lát, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
“Cô ấy biết về dị năng của Mộ Nhiên lại không đưa ra đề nghị xin chúng ta hỗ trợ tức là không muốn để chúng ta nhúng tay.” Anh thấp giọng nói, thân thể hơi lắc lư, bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.
Nam Thiệu vội vàng đuổi theo. Hắn và Giang Hàng không hòa thuận, tự nhiên không nhất định phải giúp báo thù, ngay cả quan hệ với Kim Mãn Đường cũng không tới mức hắn cần vươn tay giúp đỡ. Sở dĩ hắn chủ động đề xuất hoàn toàn là vì không muốn Trương Dịch suy nghĩ nhiều mà hao tổn tinh thần. Hiện tại nếu Trương Dịch nói không cần, hắn tự nhiên sẽ không đi tìm việc cho chính mình. Dù sao hắn và Đường Bác Văn chưa tới mức hận thù sâu đậm đến nỗi muốn lấy mạng đối phương.
“Hơn nữa, ở tận thế có một mục tiêu để nỗ lực đối với người mất đi gia đình và người yêu cũng không phải chuyện xấu.” Trương Dịch bổ sung thêm một câu.
Nam Thiệu khẽ ừm một tiếng, không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay Trương Dịch, hắn nhớ tới lúc trước Trương Dịch vì muốn cứu mình mà bị thương nặng khó lòng cứu chữa. Giờ đây hắn thật sự không dám nghĩ tới nếu như Trương Dịch chết rồi, mình phải làm sao mới có thể sống tiếp, bởi vì ngoại trừ chính bản thân hắn ra, ngay cả đối tượng để báo thù hắn cũng không có.
Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ hoảng loạn sợ hãi của Nam Thiệu, Trương Dịch động viên mà nắm lấy tay hắn, anh nắm rất chặt, tạo cho người ta một loại cảm giác kiên quyết không rời.
“Giờ chúng ta đi tìm ông Lưu Thất sao?” Nam Thiệu phục hồi lại tinh thần, hỏi.
“Không, chờ buổi tối rồi nói.” Trương Dịch trả lời. Bởi vì anh cảm thấy e là không chỉ riêng nhóm Kim Mãn Đường muốn ở lại chỗ này.
Nhưng anh chưa đi tìm ông Lưu Thất, ông Lưu Thất lại chủ động phái người tới tìm anh và Nam Thiệu.
Vừa mới bước vào sân nhà của ông Lưu Thất, ông cụ đã tiến lên đón, mỗi tay nắm lấy tay của mỗi người, thân thiết vô cùng mà kéo cả hai vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ có gì đó quái lạ. Bọn họ sẽ không cho là chỉ sau khi uống chung một bữa rượu đã có thể khiến ông cụ tương đối coi trọng uy nghiêm trở nên ân cần nhiệt tình như vậy, trừ phi là ông có việc muốn nhờ.
“Đến đây, ngồi đi! Ngồi gần bếp ấy!” Ông Lưu Thất vừa ấn hai người ngồi xuống ghế dài cạnh bếp lò vừa gọi cậu thiếu niên mới được phái đi gọi người xuống pha trà. Trà còn chưa pha xong, ông đã cất cao giọng nói với người ở gian nhà trong: “Còn có đậu phộng năm ngoái thu hoạch được nữa, lấy một ít ra đây đi.” Sau đó ông cầm tẩu thuốc hít một hơi, ngồi trên băng ghế nhỏ nhả khói rồi trở nên trầm mặc.
Trương Dịch và Nam Thiệu liếc mắt nhìn nhau, thầm cười khổ, ông lão này rõ ràng có lời muốn nói rồi lại một bộ khó mở miệng. Nếu như là bèo nước gặp nhau sau đó không còn liên quan, bọn họ chỉ cần giả ngu là được rồi, nhưng bây giờ mình còn có việc yêu cầu đối phương, không thể làm như thế được. Vì vậy, Trương Dịch không thể làm gì khác hơn là chủ động mở miệng dò hỏi.
“Ông có chuyện gì cần tìm tụi cháu sao ạ?”
Ông Lưu Thất ho khù khụ hai tiếng, há miệng lại không hề nói gì mà chỉ thở dài một tiếng sau đó cúi đầu tiếp tục nhả khói.
Trương Dịch sửng sốt một chút, thầm nghĩ sự tình chỉ sợ không đơn giản, nhưng anh lại không thể không để ý tới, chỉ đành nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Ông có việc thì cứ bảo, nếu như cháu có thể làm được nhất định sẽ không chối từ.” Đây coi như là hứa hẹn, anh nói như vậy cũng là vì trải sẵn đường cho chuyện anh định nhờ vả. Muốn có được nhất định phải trả giá, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Động tác hút thuốc của ông Lưu Thất dừng lại, cúi đầu không nói, yên lặng mà rít hai hơi thuốc, sau đó tựa hồ ông đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, gõ gõ tẩu thuốc lên đùi rồi đứng lên.
“Hai cậu đi theo tôi.”
Trương Dịch và Nam Thiệu không thể hiểu được nhưng vẫn nghe lời đi theo.
“Ơ, trà! Vẫn chưa uống trà mà…” Cậu thiếu niên trẻ tuổi bưng hai chén trà nóng hổi đi ra thấy thế không khỏi gọi gấp.
“Trà cái gì mà trà? Cái thằng ngốc này mau đi nấu cơm, buổi trưa mời hai anh này ở lại ăn đấy!” Không đợi Trương Dịch đáp lại, ông Lưu Thất đi ở trước nhất đã quay đầu rống với thiếu niên.
Cậu chàng buồn bực “dạ” một tiếng, đặt trà lên bàn cạnh bếp lò rồi quay người ra cửa đi tìm người khác tới nấu cơm. Đùa à, bảo cậu ta nấu cơm thì có thể nuốt nổi chắc? Ông cụ quả thực là hồ đồ rồi.
Ông Lưu Thất dẫn hai người Trương Dịch không phải ra ngoài mà là tiến vào căn buồng thông với phòng khách, đó là một gian phòng nhỏ mười mấy mét vuông, bên trong chất chồng ít đồ linh tinh, đối diện còn mở ra một cánh cửa. Lúc này cửa đang mở rộng, có thể nhìn tới phần sau hóa ra còn có một ngôi nhà khác, ở giữa là mảnh sân nhỏ, cũng không biết căn nhà trệt kia dùng để làm gì.
Cửa của căn nhà trệt dùng sắt đúc thành, ở trong gió tuyết tản ra ý lạnh âm u, một ổ khóa cũng bằng sắt lớn khóa kín nơi này lại, ngay cả cửa sổ đều hàn dây thép chắc chắn, thật giống như bên trong giam giữ thứ yêu ma quỷ quái gì đó.
Ông Lưu Thất đi tới, móc từ trên người ra một chiếc chìa khóa, mở khoá sắt kia ra. Nam Thiệu đột nhiên tiến lên một bước bảo vệ Trương Dịch ở phía sau, tựa hồ trong nhà kia có thứ làm cho hắn kiêng kỵ.
Ông Lưu Thất quay đầu lại liếc nhìn, lắc đầu một cái, cũng không biết là bởi vì cảm thấy hai người này quá đa nghi hay là bởi vì Trương Dịch còn cần Nam Thiệu bảo vệ.
Vẻ mặt Trương Dịch không hề thay đổi, anh chỉ làm như không biết, cũng không vì vậy mà đẩy Nam Thiệu ra. Đừng nói thực lực của anh xác thực yếu hơn so với Nam Thiệu, dù cho anh mạnh hơn hắn thì anh cũng không ngại được đối phương xem là người yếu cần bảo vệ, bởi vì đây là tấm lòng son sắt của Nam Thiệu.
Cũng may ông Lưu Thất không nói gì, trực tiếp bảo hai người vào trong nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong có một cầu thang hướng xuống dưới, Trương Dịch nhíu nhíu mày nhưng cũng không sợ, chỉ là xoay tay sờ sờ dao bầu đeo ở hông, xác định có thể rút ra trong thời gian nhanh nhất.
Lúc xuống lầu, Nam Thiệu đi ở phía trước Trương Dịch, theo sát phía sau ông cụ.
Ánh sáng le lói chiếu vào, chỉ có thể nhìn thấy một nửa cầu thang, xuống chút nữa thì hoàn toàn lâm vào một mảnh tăm tối. Lúc ông Lưu Thất đi tới phía dưới bèn dừng lại chốc lát, có tiếng bật lửa vang lên, sau đó tia sáng sáng lên, từ yếu ớt đến khi chậm rãi khuếch trương tan vào không gian dưới lòng đất không tính rộng rãi, hóa ra là một cây nến được thắp trong hốc tường.
Chờ khi thấy rõ cấu tạo tầng hầm, ngay cả Nam Thiệu luôn luôn không quá cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì đều có chút giật mình.
Hóa ra cách cầu thang khoảng hai mét là một bức tường kim loại, trên tường mở cửa sổ, rồi lại dùng thép cứng to bằng ngón tay cái ngăn lại, chỉ chừa ra kẽ hở chật hẹp giúp không khí lưu chuyển. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là nơi ấy không có cửa.
Đây rõ ràng là một nhà tù!
“Cường Tử ơi, ông nội mang khách tới thăm cháu này, cháu đến trước cửa sổ đi.” Ông Lưu Thất xua tay ra hiệu hai người chớ tới gần, sau đó mới quay đầu gọi vào bên trong song sắt.
Thấy ông như vậy, tâm Trương Dịch cũng thoáng thả lỏng nhưng anh lại dâng lên lòng tò mò. Nghe lời của ông cụ, bên trong hẳn là cháu trai của ông, không biết tại sao lại bị giam ở nơi này?
Nam Thiệu lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa sổ, tựa hồ hắn đã biết bên trong là cái gì.
Ông Lưu Thất nói xong, bên trong song sắt vẫn hoàn toàn yên tĩnh, thật giống như không có một bóng người nào vậy, mãi đến tận khi ông gọi thêm hai tiếng thì mới có động tĩnh. Đó là tiếng xích sắt bị kéo lê, âm thanh rất nặng nề.
Sau một phút, một bóng người xuất hiện ở trong phạm vi được tia sáng chiếu rọi, Trương Dịch nhìn lướt qua vai Nam Thiệu, không khỏi lấy làm kinh hãi, đồng thời cũng cảm giác được vai Nam Thiệu căng thẳng, hiển nhiên là cảm nhận được người ở bên trong sản sinh ra uy hiếp đối với bọn họ.
Đỉnh đầu của người kia mọc sừng, toàn thân phủ lông đen giống như một loài động vật họ mèo mặt người cỡ lớn. Đôi mắt của cậu ta xanh biếc như hai đám ma chơi lập lòe, u ám phát lạnh, khiến người nhìn sởn cả tóc gáy.
Nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua, người kia lại biến mất ở trong bóng tối, ông Lưu Thất cũng đưa hai người trở lại bên trên. Mãi đến tận khi ngồi bên bếp lò, tâm trạng Trương Dịch vẫn không thể bình phục. Dù như thế nào anh cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy một người dị thú hóa.
“Vừa rồi thứ không ra người không ra quỷ mà hai cậu nhìn thấy là cháu nội tôi. Nó là lính, bởi vì thân thủ tốt nên được gọi vào bộ đội đặc chủng, một năm cũng khó gặp được vài lần. Sau khi xảy ra thảm họa cũng không liên lạc được, ai cũng đều cho là nó đã chết ở bên ngoài, hai tháng trước nó lại đột nhiên chạy về. Khi đó hơn phân nửa vẫn còn giống người, người cũng tỉnh táo, chỉ là nó tự yêu cầu nhốt mình ở nơi đó, ngay cả độ lớn của xích sắt, độ dày của bức tường dưới tầng hầm hay cửa sổ cũng đều làm theo yêu cầu của nó.” Lần này không chờ hai người dò hỏi, ông Lưu Thất đã mở miệng nói về lai lịch của người ở trong tầng hầm.
Trương Dịch và Nam Thiệu không nói chen vào, im lặng chờ ông nói ra mục đích.
“Tình hình của nó luôn luôn chuyển biến xấu, thời gian duy trì lý trí càng ngày càng ít, tiếp tục như vậy e là sẽ hoàn toàn biến thành thú hoang.” Nét mặt ông Lưu Thất khó nén được sầu lo, nói đến đây, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Thiệu: “Tôi biết hai cậu có cách, tôi không cầu hoàn hảo, chỉ cần có thể làm cho nó có thể sinh hoạt giống như người bình thường, bất kể muốn điều kiện gì tôi đều đồng ý.”
Cuối cùng Trương Dịch cũng hiểu rõ tại sao ông lại đồng ý cho người của đoàn xe tiến vào tá túc, sợ là ngay từ lần đầu tiên gặp ông đã nhìn thấu tình trạng dị thú hóa của Nam Thiệu nên muốn tìm ra đáp án giúp cháu trai mình khôi phục từ trên người bọn họ. Đây mới hẳn là nguyên nhân thực sự.
Chuyện có liên quan đến người dị hóa cũng không cần bảo mật nghiêm ngặt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là trên thế giới này cũng không chỉ có mỗi Nam Thiệu và Tống Nghiễn rơi vào tình trạng ấy. Một khi đã xuất hiện người thứ ba thứ tư, thậm chí nhiều người dị hóa hơn nữa, con người may mắn còn sống càng cần phải hiểu biết chính xác đối với người dị hóa để tránh khỏi tình trạng tử vong từng xuất hiện rất nhiều hoặc là bài xích một cách ngu muội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro