Người khác với...
Nhạn Quá Thanh Thiên
2024-11-20 21:12:15
Edit: Cháo (Diệp Thần)
Beta: Yến Phi Ly
Ngoài đội của Triệu Thành, một đội nhỏ khác cũng gặp được một nhóm khoảng hơn trăm người sống sót. Bọn họ sống nhờ trong một hầm trú ẩn đào từ thời kháng chiến ở trung tâm phía nam thành phố Lũng Nhân, có nam có nữ, có già có trẻ. Khác với đoàn người Trương Hoa, những người này ai ai cũng vô cùng dũng mãnh, bởi vì vật tư mà suýt nữa đánh nhau với người của đoàn xe. Sau vẫn là người đoàn xe nhường một bước mới có thể giải quyết hòa bình.
Những người này khi tận thế bắt đầu đã bị vây ở trung tâm thành phố, không thể thoát ra kịp. Nghe nói ban đầu có chừng hơn ngàn người, nhưng cũng giảm dần trên đường chạy trốn và thu gom vật tư bởi vì mưa to cùng với sinh vật đột nhiên biến dị nên chỉ còn lại những người này. Trong số họ cho dù là đứa trẻ nhỏ nhất hay người già nhất cũng đều dám cầm đao xông lên đánh chém sinh vật biến dị. Đương nhiên, tỉ lệ tử thương khá lớn, cho nên bọn họ vẫn không thể rời khỏi thành phố bị zombie và sinh vật biến dị chiếm đóng này. Lần này zombie và thú biến dị rời tổ, bọn họ lại không nghĩ tới chuyện bỏ đi, mà tranh thủ thời gian đi gom vật tư, vì thế liền đụng phải đoàn xe.
“Mới đầu tụi này còn muốn thoát ra ngoài đi tìm nơi an toàn có quân đội bảo vệ để sống. Hiện tại thì chẳng còn tâm tư đó nữa. Nhà của chúng tôi ở đây, người trong nhà và thân thích bạn bè đều đã chết sạch, đừng nói có thể tìm được một nơi không có zombie hay sinh vật biến dị được hay không, cho dù là có, vậy cũng còn ý nghĩa gì đâu? Sống đến đâu tính tới đó thôi.” Nói chuyện là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi. Tuy rằng trong lời nói thể hiện tinh thần ông ta rất sa sút, nhưng ai đã từng thấy bọn họ cầm dao đoạt đồ đều sẽ không cho rằng bọn họ ở lại đây là để chờ chết. Bọn họ chỉ đang thay đổi một cách sống khác mà thôi.
“Nhóm người già chúng tôi thì không nói làm gì, nhưng con đường của đám trẻ này còn dài, không nên lãng phí ở đây.” Bọn họ tổng cộng có hơn một trăm người, nhưng theo đến sân vận động cùng người trung niên nọ chỉ có ba mươi mấy, hầu như đều là thanh niên hơn mười hai mươi tuổi và vài người đàn ông hơn ba mươi. Nhìn qua trông cả đám đều vô cùng giỏi giang, vừa đến sân vận động liền quan sát địa hình xung quanh cùng với những người hiện có của đoàn xe một cách rõ ràng, cũng vô cùng lưu ý đến những phân đội nhỏ trở về sau đó. Còn người đàn ông trung niên thì trực tiếp tìm tới Vân Tắc để bắt chuyện.
“Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, tính tình lại bộp chộp dễ gặp rắc rối, cho nên để bọn nó tới đây nhìn, tránh gây phiền phức cho mấy cậu.” Người trung niên chỉ vào mấy người đàn ông đang vô cùng cảnh giác kia, cười giải thích. Lời nói của ông ta dễ nghe và không hề che giấu cảm giác không yên lòng, hiển nhiên một năm ở chung, giữa các thành viên của bọn họ đã bồi dưỡng ra tình cảm sâu nặng. Lo lắng bọn nhỏ đến đoàn xe phải chịu thiệt nên mới phái mấy người trưởng thành tới chăm sóc.
Đối với cách làm này, Vân Tắc không thấy phản cảm chút nào, chỉ gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề. Ngừng một lát anh mới nhàn nhạt nói: “Đoàn xe chúng tôi sẽ đóng quân ở thung lũng Hồ Lô nằm ở ngoài huyện Chương một thời gian, đến khi căn cứ Vân Châu được giải trừ nguy hiểm thì tiếp đó sẽ rời đi, hiện giờ còn chưa xác định được là đi đâu. Trong khoảng thời gian này, lúc nào các anh qua cũng được.”
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chẳng qua không chờ ông ta vui mừng, Vân Tắc đã nói thêm: “Nhưng mà đoàn xe không nuôi người rảnh rỗi, người có năng lực thì phải giúp đỡ xử lý zombie và thú biến dị, người không có năng lực cũng phải đi thu gom vật tư. Nếu không làm được, vậy tốt nhất đừng đi theo chúng tôi. Đoàn xe có quy củ của đoàn xe, nếu không tuân theo thì cũng đừng trách chúng tôi không có tình nghĩa.” Nói đến đây, anh quét mắt qua đám người Trương Hoa, ánh mắt lạnh lẽo đặc biệt dừng lâu hơn trên mấy người phụ nữ kia, ẩn ý sâu xa mà nói một câu không mấy người hiểu được: “Gần đây tính tình anh Tống không được tốt lắm.”
“Đó là chuyện đương nhiên. Đám nhãi con này cũng không được nuông chiều đâu, đồng chí giải phóng quân cứ yên tâm làm việc, đám nhóc này giết zombie không kém ai đâu.” Người trung niên rất tán đồng chuyện này, nhưng ngẫm lại thì ông ta vẫn hơi khó hiểu: “Các cậu muốn đánh mở đường à? Tuy vùng kinh tế bên kia bị bao vây nhưng đường đi phía Trung Châu và Đông Châu hẳn là không bị chắn, sao các cậu không đổi hướng?”
Từ thông tin hỏi được từ đoàn xe, ông biết được cách nội thành vùng kinh tế mới khoảng mấy km có một căn cứ, hơn nữa căn cứ đó còn bị bao vây, zombie và thú biến dị trong thành phố chính là đang tụ tập ở đó.
“Không phải thế.” Vân Tắc lắc đầu, sau đó nói đại khái chuyện đoàn xe phải giải cứu căn cứ Vân Châu ra.
Người trung niên sờ râu trên cằm, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Các cậu còn dừng lại trong này bao lâu?”
Vân Tắc đưa mắt nhìn mấy xe tải chưa đủ hàng, nói: “Ngày mai còn cần lục soát thêm nữa, sau đó sẽ trở về doanh trại. Chẳng qua còn có thể đi…” Khi nói đến đây, anh hơi ngừng lại, hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện nếu đoàn xe lục soát hết lương thực trong thành phố, vậy những người sống sót không chịu rời đi kia phải làm sao đây. Vì thế anh không quá xác định mà lại sửa lại lời, “…Có lẽ sẽ tới nơi khác.”
Người trung niên cười ha hả, xua xua tay nói: “Vậy mai tôi lại đến tìm các cậu.” Còn tìm bọn họ làm gì thì ông cũng không nói. Mà là quay đầu gọi người mình mang tới lại, dặn dò vài câu để bọn họ giữ quy củ, làm việc không được xúc động linh tinh, rồi ông bèn thoải mái rời đi.
“Chú Uông!”
“Chú Uông ơi, gọi mọi người cùng đi đi.”
Người đi theo ông tới đây đều đỏ hết mắt, lớn tiếng kêu. Chẳng qua cho dù gọi thế nào, người trung niên cũng không quay đầu lại.
“Ngày mai ông ấy sẽ tới.” Thấy một màn như vậy, Vân Tắc nói không ra cảm giác trong lòng là gì, chỉ mở miệng xem như khuyên nhủ.
“Đờ mờ thôi ngay cho ông, chỉ cần đám khốn kiếp chúng bây sống tốt, giết nhiều thêm mấy con zombie thì đã giữ thể diện cho người ở hầm trú và chú Uông rồi.” Có lẽ không muốn để lại ấn tượng xấu với người đoàn xe, một người đàn ông thân hình cường tráng, nhưng mặt mũi gồ ghề lồi lõm lập tức quát một tiếng.
Hiển nhiên hắn rất có uy tín trong đội, vừa mở miệng, những thiếu niên kia nín ngay, chỉ là vẻ mặt vẫn còn rất quyến luyến.
Vân Tắc bật cười, cảm thấy như vậy khá tốt, ít nhất không phải khiến anh phí sức chỉnh đốn. Đoàn xe cũng không cấm các đoàn đội nhỏ tồn tại, chỉ cần ai có đủ thực lực, thậm chí còn có thể nói chuyện trong hội nghị quyết sách. Đương nhiên, dám làm vậy tất nhiên là phải có bản lĩnh. Nên biết rằng, nhân vật nòng cốt của đoàn xe ngoại trừ lính trong quân đội ra thì chính là cấp dưới vốn có của Tống Nghiễn, bọn họ chính là lính xuất ngũ thân đã kinh quan vô vàn cuộc chiến. Những người này dù không có dị năng, nhưng với năng lực tác chiến đơn độc là có thể chấn áp những người có dị năng thông thường, lại thêm tính kỷ luật sắt thép cùng với năng lực gắn kết mạnh mẽ. Đội ngũ như vậy sẽ không sợ gì cả.
Gọi một người tới sắp xếp cho bọn họ, ánh mắt Vân Tắc rốt cuộc chuyển tới đám người Trương Hoa. Trước đó Triệu Thành đã nói những chuyện xảy ra với anh, nhìn quần áo của mấy người phụ nữ cùng với tinh thần của toàn bộ nhóm người nọ, trong lòng Vân Tắc đã có tính toán, nhưng trên mặt không có chút thay đổi nào.
“Các anh có dự định gì không?” Anh hỏi Trương Hoa.
“Dự định? À… Sau này mọi chuyện đều dựa vào đồng chí giải phóng quân các cậu rồi, đi theo các cậu chúng tôi còn sợ gì nữa. Cậu nói đúng không? Ha ha……” Trương Hoa sửng sốt một chút sau đó lập tức ha ha, dáng vẻ đương nhiên.
Vân Tắc không cười, nghiêm túc nhìn lại ông ta, lặp lại câu đã nói với người trung niên lúc nãy: “Đoàn xe không nuôi người rảnh rỗi, nếu muốn gia nhập với chúng tôi, vậy trong số các anh phải có người đi giết zombie, không thể giết thì đi tìm lương thực hoặc một vài chuyện vặt khác nữa. Nếu đi tìm vật tư, chưa được cho phép thì không được chiếm làm của riêng, bằng không khi đoàn xe thống nhất phân chia đồ ăn sẽ không có phần của các anh. Nếu việc gì cũng không muốn làm, như vậy các anh phải tự tìm xe, có thể đi sau đoàn xe chúng tôi nhưng đoàn xe sẽ không phối hợp hay bảo vệ, sau khi đến doanh trại, các anh cũng phải tự tìm chỗ ở.”
Trên thực tế, anh hoàn toàn có thể ngầm giết chết đám người không nhận rõ thực tế lại cực kỳ ích kỷ này, nhưng với ý thức trách nhiệm cùng với lòng danh dự của một người lính vẫn khiến anh lựa chọn nói tất cả ra. Nếu bọn họ còn chưa rõ vị trí của mình, như vậy anh cũng không cần khách sáo gì nữa. Theo như ý của Tống Nghiễn, đoàn xe có thể lấy chuyện cứu người trở thành một loại nghĩa vụ và trách nhiệm, nhưng có một điều kiện tiên quyết chính là phải bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người. Nhất là thời điểm người sống sót không chịu phối hợp, hoàn toàn có thể không cần cứu nữa.
“Cái gì? Còn phải giết zombie? Bắt chúng tôi giết zombie thì các người tham gia quân đội làm gì?” Nói lời này không phải Trương Hoa mà là người dị năng hệ thủy đeo mắt kính.
“Đúng vậy, bảo vệ dân chúng không phải là chuyện của mấy cậu à?” Mấy tên đàn ông theo chân bọn họ tới cũng hát đệm, vẻ mặt bất bình tức giận, giống như Vân Tắc nói chuyện gì đó gây tội ác tày trời vậy.
“Mọi người đừng như vậy, trật tự chút nào, ý của đồng chí giải phóng quân khẳng định không phải vậy đâu. Đồng chí giải phóng quân sao có thể để chúng ta đi giết zombie được chứ?” Chờ mọi người ồn ào được một lúc rồi, Trương Hoa mới chậm rì rì nói.
Vân Tắc nắm tay để lên môi ho khan một tiếng, buông tay, không nóng không lạnh mà nói: “Ngại thật đấy, tôi xuất ngũ nhiều năm rồi. Hiện tại cũng chỉ là quần chúng nhân dân bình thường thôi. À, anh có thể xem chúng tôi như lính đánh thuê ấy, nếu có người chịu giúp các anh trả thù lao, có lẽ chúng tôi sẽ suy xét……”
Nói đến đây, anh khẽ nhún vai, “Chẳng qua, tôi cho rằng hiện tại không ai có thể mời nổi tụi này đâu.” Kiểu nói mặt dày thế này nếu đổi lại là người trẻ tuổi mới làm bộ đội không lâu như Triệu Thành thì khẳng định không cách nào nói ra được, nhưng khi Vân Tắc nói lại có cảm giác đúng tình hợp lý khiến người ta khó mà nghi ngờ được. Đương nhiên, nếu đổi là Tống Nghiễn, căn bản sẽ không thèm nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp quẳng đám người này đi rồi.
Trương Hoa nghẹn họng, hiển nhiên không nghĩ tới người này khác với đội trưởng lúc trước ông ta gặp, mặc dù trên người có dáng dấp quân nhân thiện chiến anh dũng nhưng đáng tiếc nội tâm tựa hồ lại cứng rắn lạnh lẽo như sắt thép.
“Vậy ý của cậu là, nếu chúng tôi không giết zombie, vật tư tìm được không nộp lên thì sẽ không mang theo chúng tôi hả?” Người đàn ông có dị năng hệ kim kia đơn giản nói ra, giọng điệu không mấy thân thiện trực tiếp hỏi.
“Tốt lắm, còn có người nghe hiểu lời tôi nói. Chính xác là như vậy đấy.” Khóe môi Vân Tắc hơi cong lên, cười mà như không. Lúc tận thế mới bắt đầu, binh lính trong đội vì cứu những kẻ không biết phải trái, không phân rõ tình huống mà hy sinh rất nhiều, vậy nên bọn họ sẽ không dùng bừa sự đồng tình thương hại nữa.
“Đ!t mẹ mày!” Người dị năng hệ kim kia có lẽ ở dưới lòng đất xưng vương xưng bá cũng lâu, một lời không hợp liền muốn đánh nhau. Chẳng qua tay hắn còn chưa đụng tới áo Vân Tắc đã bị một bức tường băng chặn lại. Là Triệu Thành ra tay.
Đám người này do đội của Triệu Thành mang về, thêm nữa cậu chàng cảm thấy những người này không đáng tin cho nên vẫn luôn đi theo quan sát, thấy đối phương muốn tấn công Vân Tắc, theo bản năng lập tức phóng ra dị năng.
Đám người Trương Hoa không thể nào nghĩ được cậu thanh niên nhìn qua rất dễ bắt nạt kia lại là người dị năng, hơn nữa xem cậu tiện tay tạo ra tường băng tự nhiên như ăn cơm uống nước, hoàn toàn không phải cố sức như bọn họ thì không khỏi thay đổi sắc mặt. Lúc nãy giải quyết zombie ở cửa hàng tổng hợp, người đội hộ vệ chưa dùng dị năng cho nên khiến bọn họ nảy sinh ảo giác, cho rằng phía bên mình có ba dị năng là vô cùng trâu bò, dù thế nào cũng sẽ được chào đón. Hiện tại xem ra không quá giống so với tưởng tượng rồi.
“Vậy có lẽ có chút khó khăn đây.” Vân Tắc bị mắng cũng không tức giận, ung dung thả ra một con rồng lửa, trong nháy mắt đã khiến bức tường băng kia bốc hơi, đồng thời trả lời. Tuy anh vẫn đang trong giai đoạn phục hồi nhưng so với những kẻ trước mắt này, muốn nghiền áp bọn chúng cũng không thành vấn đề.
“Nếu các người không sẵn lòng bảo vệ chúng tôi, vậy chúng tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Sắc mặt Trương Hoa sắc mặt trắng bệch, nói rồi liền bảo những người khác đi cùng mình.
Sau khi nhìn thấy Triệu Thành và Vân Tắc phô bày dị năng, chuyện ông ta nghĩ đến đầu tiên không phải đoàn xe có thực lực mạnh, đi theo sẽ được bảo đảm, mà là lo lắng sẽ bị đối phương thâu tóm đám tay chân thủ hạ, bản thân ông ta không được làm trùm nữa rồi còn bị quản đông quản tây. Nếu là như vậy, còn không bằng ở lại trong thành, ít nhất có thể sống tự tại một chút.
Hai tên dị năng kia hiển nhiên cũng có chung ý tưởng với Trương Hoa, ngay cả mấy tên đàn ông khác trong đội cũng sợ phải đi giết zombie, vì thế không ai dị nghị gì cả, đều đi theo ngay. Mấy người phụ nữ kia lại hơi chần chừ, nhìnVân Tắc lại nhìn mấy người phụ nữ của đoàn xe, nhưng không chờ các cô nói gì tiếng Trương Hoa mắng mỏ đã truyền tới. Các cô cắn răng, rốt cuộc vẫn vội vàng đuổi theo. Chỉ có một người là đứng im.
Ông cụ hơn 70 tuổi kia run rẩy đi đến trước mặt Vân Tắc, ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn nói: “Lão không giấu đồ. Lão cũng có thể giết thây ma.”
Vân Tắc nhìn ông cụ lúc nào cũng có thể té ngã này, cứng họng cạn lời, mà đám Trương Hoa dường như cũng không thèm để ý ông, không ai nhìn xem ông cụ có đuổi kịp hay không.
Một lúc sau, Vân Tắc mới gọi người lấy một cái áo lông vũ, khăn quàng cổ, mũ và một đôi giày vải ấm áp lại đây, để ông cụ thay, “Ông… đi theo chúng cháu đi, sẽ không để ông phải đói đâu.” Để một ông cụ lớn tuổi như vậy đi giết zombie, anh cảm thấy nếu thật sự làm vậy khẳng định sẽ bị sét đánh chết.
Ông lão nhếch môi cười, lộ ra cái răng mẻ bị gió lùa vào, cụ ôm chặt lấy quần áo, giống như được ôm trân bảo có ngàn vàng cũng không đổi được, nhưng trước khi đi vẫn nói một câu: “Lão có thể giết thây ma.”
Vân Tắc sờ sờ cái trán, không biết trả lời làm sao nên chỉ có thể cười trừ. Anh đảo mắt nhìn đám người Trương Hoa dọn đi vật tư chúng kiếm được từ trên xe xuống, lắc đầu ngăn người đội hộ vệ định tiến lên cản lại. Chờ bọn họ đi rồi, anh mới nhạt nhẽo nói với mấy người Triệu Thành: “Bọn họ hẳn sẽ còn tìm tới đây. Các cậu chú ý cảnh báo, những người này không có kinh nghiệm, đừng để bọn họ dẫn nguy hiểm tới.”
Người đội dụ zombie nhìn trò khôi hài kia hạ màn, vẫn chưa thấy đã thèm. Thật sự thời tận thế ngoài giết zombie, lấy đồ không cần tiền ra thì không có thú giải trí nào khác, nhìn kẻ khác tìm đường chết thế nào cũng là một trò tiêu khiển thú vị. Đương nhiên, bọn họ quyết đoán quên đi bản thân mình lúc trước cũng từng có những ngày ngây thơ ngớ ngẩn như vậy, nhìn những người kia lặp lại con đường cũ của mình, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác ưu việt của người từng trải.
Trái lại những người sau này mới vào đoàn xe, ví dụ như người ở căn cứ Vân Châu hay là những người sống sót khác tìm thấy trong thành phố, bởi vì chuyện này mà cũng đã tự xác định được vị trí của bản thân, bớt được không ít phiền toái cho đoàn xe.
Nam Thiệu đang chữa trị tay phải cho Phó Đam, việc này Lý Mộ Nhiên từ sáng sớm đã nhờ đến hắn, nếu hắn làm được thì tất nhiên sẽ không từ chối. Trước mắt đang không có việc gì hắn bèn thuận tay làm, nếu không đợi đến lúc về thung lũng Hồ Lô lại không biết đến khi nào mới có thời gian. Trương Dịch đặt hết sự chú ý ở bên này, chuyện xảy ra ở đằng kia lại không quá quan tâm.
Khi biết được tay mình có thể được chữa khỏi, Phó Đam vẫn luôn kích động, đặc biệt là trong quá trình chữa trị, vẻ mặt thấp thỏm cùng mong đợi của cậu khiến những người đứng ngoài đều bị ảnh hưởng. Ai cũng bất giác mà căng thẳng theo, chỉ lo kết quả không được như ý.
Vết thương này của Phó Đam nếu là mấy tháng trước, cho dù không giống như ngày xưa Trương Dịch bị trọng thương hấp hối phải mất mấy ngày mấy đêm thì ít nhất cũng sẽ mất một đêm. Nhưng hiện tại Nam Thiệu chỉ cần gần một tiếng thì đã thúc đẩy gân thịt co quắp của cậu nhóc mọc lại hoàn toàn.
Thiếu niên thật cẩn thận duỗi thẳng cánh tay, sau đó gập lại rồi duỗi thẳng, gập rồi duỗi…… Cứ thế lặp lại mấy lần, làm không biết mệt, rồi sau đó bật cười ngây ngốc, tiếp theo lại cất tiếng gào khàn khàn của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng. Sau vài tiếng cậu bèn lau nước mắt, hai đầu gối cong lại muốn quỳ xuống trước Nam Thiệu.
Trương Dịch vẫn luôn chú ý tới Phó Đam, thấy cậu vui vẻ lúc thì cười lúc thì khóc cũng không khỏi mỉm cười, bởi vậy khi thấy hai đầu gối cong lại đã đoán được tâm tư của cậu. Một tay anh vội giữ chặt lại, bất đắc dĩ mà nói: “Còn nhỏ mà không học thứ tốt, học ở đâu cái thói này, động một chút là quỳ vậy hả?”
“Không phải, anh… chú à, cháu…” Phó Đam nghe thấy vậy, không khỏi cuống lên muốn giải thích, chẳng qua cậu lại có chút vướng mắc khi xưng hô với Trương Dịch. Có năng lực sinh mệnh của Nam Thiệu làm gốc, tóc Trương Dịch tuy bạc trắng nhưng diện mạo thì lại rất trẻ. Phó Đam theo bản năng gọi một tiếng ‘anh’, nhưng lại cảm thấy không đúng, vội đổi thành chú, nhưng vẫn thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên gọi thế nào cho ổn. Một hồi rối rắm này liền giảm bớt sự kích động vì tay phải được chữa khỏi của cậu.
Trương Dịch cười rộ lên, vỗ vỗ vai thiếu niên: “Gọi chú Dịch.” Sau đó chỉ Nam Thiệu, mang theo mấy phần đùa giỡn, “Kia là chú Bí Đỏ.” Lại nói với hai thiếu niên khác, “Các cháu cũng gọi như vậy đi.”
Ba thiếu niên chỉ biết trưng vẻ mặt không biết nên cười hay khóc, Nam Thiệu thì lại bất đắc dĩ, nhưng thấy Trương Dịch vui vẻ hắn cũng không nói gì cả. Vì thế dưới tình huống đánh trống lảng kéo gần quan hệ này, Trương Dịch nhẹ nhàng đẩy chuyện quỳ xuống kia đi. Trong lòng Phó Đam vẫn vô cùng cảm kích, chẳng qua lúc này đã thay đổi tâm tư, âm thầm hạ quyết tâm sau này phải đối xử với Dương Dương tốt hơn nữa, nhất định phải báo đáp Nam Thiệu.
Những người khác của đoàn xe sau khi biết tay Phó Đam đã được Nam Thiệu chữa khỏi, sôi nổi qua chúc mừng, đồng thời ánh mắt nhìn Nam Thiệu càng thêm nhiệt tình. Chung quy thì trong thời buổi tận thế này, ai dám đảm bảo bản thân không bị thương nặng thương nhẹ chứ, có quan hệ tốt với người này, tỷ lệ tàn tật của bọn họ được hạ thấp tới vô hạn. Cũng may bọn họ còn chưa biết Nam Thiệu có thể cứu người bị zombie cào cắn, nếu không có lẽ sẽ phát cuồng luôn.
Một đêm bình an vô sự, sáng sớm ngày kế, đoàn xe đang chuẩn bị lên đường, còn chưa ra khỏi cửa thì người đàn ông trung niên ở hầm trú ẩn họ Uông kia lại tới, phía sau còn mang theo một đám người.
“Nếu muốn giết thây ma, tính thêm chúng tôi vào nữa.” Ông Uông cười nói. Sau đó chỉ những người đằng sau mình, “Cha mẹ người thân, vợ con của bọn họ không biến thành thây ma thì cũng đã bị chúng hại, có lẽ sắp tới sẽ thấy được không ít người quen đâu. Báo thù cũng được, tìm người thân cũng được, để chúng tôi đưa bọn họ đi trên đoạn đường cuối cùng này đi.” Thì ra hôm qua khi ông nghe thấy Vân Tắc nói muốn quét sạch đám zombie thì đã có tâm tư này rồi. Ông trở về thương lượng với những người khác liền quyết định giúp đỡ đoàn xe quét sạch zombie.
Nghe những lời này của ông, không chỉ Vân Tắc bất ngờ, ngay cả những người khác đang bận rộn cũng không khỏi đưa mắt qua nhìn, mà những thanh thiếu niên của hầm trú ẩn tới từ hôm qua thì reo hò vui mừng.
Nhìn nam nữ già trẻ đằng sau ông ăn mặc rách rưới cầm dao phay, đao, búa và cả các loại vũ khí kỳ quái, Vân Tắc hơi há mồm nhưng lại không thể nói được lời nào. Cuối cùng anh đứng nghiêm trang, cho bọn họ một kiểu chào quân đội đầy kính trọng.
Soạt! Toàn bộ quân nhân xuất ngũ của đoàn xe cũng đồng thời dừng mọi chuyện đang làm dở lại, nghiêm người đứng thẳng. Kính người đáng được kính trọng!
Beta: Yến Phi Ly
Ngoài đội của Triệu Thành, một đội nhỏ khác cũng gặp được một nhóm khoảng hơn trăm người sống sót. Bọn họ sống nhờ trong một hầm trú ẩn đào từ thời kháng chiến ở trung tâm phía nam thành phố Lũng Nhân, có nam có nữ, có già có trẻ. Khác với đoàn người Trương Hoa, những người này ai ai cũng vô cùng dũng mãnh, bởi vì vật tư mà suýt nữa đánh nhau với người của đoàn xe. Sau vẫn là người đoàn xe nhường một bước mới có thể giải quyết hòa bình.
Những người này khi tận thế bắt đầu đã bị vây ở trung tâm thành phố, không thể thoát ra kịp. Nghe nói ban đầu có chừng hơn ngàn người, nhưng cũng giảm dần trên đường chạy trốn và thu gom vật tư bởi vì mưa to cùng với sinh vật đột nhiên biến dị nên chỉ còn lại những người này. Trong số họ cho dù là đứa trẻ nhỏ nhất hay người già nhất cũng đều dám cầm đao xông lên đánh chém sinh vật biến dị. Đương nhiên, tỉ lệ tử thương khá lớn, cho nên bọn họ vẫn không thể rời khỏi thành phố bị zombie và sinh vật biến dị chiếm đóng này. Lần này zombie và thú biến dị rời tổ, bọn họ lại không nghĩ tới chuyện bỏ đi, mà tranh thủ thời gian đi gom vật tư, vì thế liền đụng phải đoàn xe.
“Mới đầu tụi này còn muốn thoát ra ngoài đi tìm nơi an toàn có quân đội bảo vệ để sống. Hiện tại thì chẳng còn tâm tư đó nữa. Nhà của chúng tôi ở đây, người trong nhà và thân thích bạn bè đều đã chết sạch, đừng nói có thể tìm được một nơi không có zombie hay sinh vật biến dị được hay không, cho dù là có, vậy cũng còn ý nghĩa gì đâu? Sống đến đâu tính tới đó thôi.” Nói chuyện là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi. Tuy rằng trong lời nói thể hiện tinh thần ông ta rất sa sút, nhưng ai đã từng thấy bọn họ cầm dao đoạt đồ đều sẽ không cho rằng bọn họ ở lại đây là để chờ chết. Bọn họ chỉ đang thay đổi một cách sống khác mà thôi.
“Nhóm người già chúng tôi thì không nói làm gì, nhưng con đường của đám trẻ này còn dài, không nên lãng phí ở đây.” Bọn họ tổng cộng có hơn một trăm người, nhưng theo đến sân vận động cùng người trung niên nọ chỉ có ba mươi mấy, hầu như đều là thanh niên hơn mười hai mươi tuổi và vài người đàn ông hơn ba mươi. Nhìn qua trông cả đám đều vô cùng giỏi giang, vừa đến sân vận động liền quan sát địa hình xung quanh cùng với những người hiện có của đoàn xe một cách rõ ràng, cũng vô cùng lưu ý đến những phân đội nhỏ trở về sau đó. Còn người đàn ông trung niên thì trực tiếp tìm tới Vân Tắc để bắt chuyện.
“Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, tính tình lại bộp chộp dễ gặp rắc rối, cho nên để bọn nó tới đây nhìn, tránh gây phiền phức cho mấy cậu.” Người trung niên chỉ vào mấy người đàn ông đang vô cùng cảnh giác kia, cười giải thích. Lời nói của ông ta dễ nghe và không hề che giấu cảm giác không yên lòng, hiển nhiên một năm ở chung, giữa các thành viên của bọn họ đã bồi dưỡng ra tình cảm sâu nặng. Lo lắng bọn nhỏ đến đoàn xe phải chịu thiệt nên mới phái mấy người trưởng thành tới chăm sóc.
Đối với cách làm này, Vân Tắc không thấy phản cảm chút nào, chỉ gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề. Ngừng một lát anh mới nhàn nhạt nói: “Đoàn xe chúng tôi sẽ đóng quân ở thung lũng Hồ Lô nằm ở ngoài huyện Chương một thời gian, đến khi căn cứ Vân Châu được giải trừ nguy hiểm thì tiếp đó sẽ rời đi, hiện giờ còn chưa xác định được là đi đâu. Trong khoảng thời gian này, lúc nào các anh qua cũng được.”
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chẳng qua không chờ ông ta vui mừng, Vân Tắc đã nói thêm: “Nhưng mà đoàn xe không nuôi người rảnh rỗi, người có năng lực thì phải giúp đỡ xử lý zombie và thú biến dị, người không có năng lực cũng phải đi thu gom vật tư. Nếu không làm được, vậy tốt nhất đừng đi theo chúng tôi. Đoàn xe có quy củ của đoàn xe, nếu không tuân theo thì cũng đừng trách chúng tôi không có tình nghĩa.” Nói đến đây, anh quét mắt qua đám người Trương Hoa, ánh mắt lạnh lẽo đặc biệt dừng lâu hơn trên mấy người phụ nữ kia, ẩn ý sâu xa mà nói một câu không mấy người hiểu được: “Gần đây tính tình anh Tống không được tốt lắm.”
“Đó là chuyện đương nhiên. Đám nhãi con này cũng không được nuông chiều đâu, đồng chí giải phóng quân cứ yên tâm làm việc, đám nhóc này giết zombie không kém ai đâu.” Người trung niên rất tán đồng chuyện này, nhưng ngẫm lại thì ông ta vẫn hơi khó hiểu: “Các cậu muốn đánh mở đường à? Tuy vùng kinh tế bên kia bị bao vây nhưng đường đi phía Trung Châu và Đông Châu hẳn là không bị chắn, sao các cậu không đổi hướng?”
Từ thông tin hỏi được từ đoàn xe, ông biết được cách nội thành vùng kinh tế mới khoảng mấy km có một căn cứ, hơn nữa căn cứ đó còn bị bao vây, zombie và thú biến dị trong thành phố chính là đang tụ tập ở đó.
“Không phải thế.” Vân Tắc lắc đầu, sau đó nói đại khái chuyện đoàn xe phải giải cứu căn cứ Vân Châu ra.
Người trung niên sờ râu trên cằm, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Các cậu còn dừng lại trong này bao lâu?”
Vân Tắc đưa mắt nhìn mấy xe tải chưa đủ hàng, nói: “Ngày mai còn cần lục soát thêm nữa, sau đó sẽ trở về doanh trại. Chẳng qua còn có thể đi…” Khi nói đến đây, anh hơi ngừng lại, hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện nếu đoàn xe lục soát hết lương thực trong thành phố, vậy những người sống sót không chịu rời đi kia phải làm sao đây. Vì thế anh không quá xác định mà lại sửa lại lời, “…Có lẽ sẽ tới nơi khác.”
Người trung niên cười ha hả, xua xua tay nói: “Vậy mai tôi lại đến tìm các cậu.” Còn tìm bọn họ làm gì thì ông cũng không nói. Mà là quay đầu gọi người mình mang tới lại, dặn dò vài câu để bọn họ giữ quy củ, làm việc không được xúc động linh tinh, rồi ông bèn thoải mái rời đi.
“Chú Uông!”
“Chú Uông ơi, gọi mọi người cùng đi đi.”
Người đi theo ông tới đây đều đỏ hết mắt, lớn tiếng kêu. Chẳng qua cho dù gọi thế nào, người trung niên cũng không quay đầu lại.
“Ngày mai ông ấy sẽ tới.” Thấy một màn như vậy, Vân Tắc nói không ra cảm giác trong lòng là gì, chỉ mở miệng xem như khuyên nhủ.
“Đờ mờ thôi ngay cho ông, chỉ cần đám khốn kiếp chúng bây sống tốt, giết nhiều thêm mấy con zombie thì đã giữ thể diện cho người ở hầm trú và chú Uông rồi.” Có lẽ không muốn để lại ấn tượng xấu với người đoàn xe, một người đàn ông thân hình cường tráng, nhưng mặt mũi gồ ghề lồi lõm lập tức quát một tiếng.
Hiển nhiên hắn rất có uy tín trong đội, vừa mở miệng, những thiếu niên kia nín ngay, chỉ là vẻ mặt vẫn còn rất quyến luyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tắc bật cười, cảm thấy như vậy khá tốt, ít nhất không phải khiến anh phí sức chỉnh đốn. Đoàn xe cũng không cấm các đoàn đội nhỏ tồn tại, chỉ cần ai có đủ thực lực, thậm chí còn có thể nói chuyện trong hội nghị quyết sách. Đương nhiên, dám làm vậy tất nhiên là phải có bản lĩnh. Nên biết rằng, nhân vật nòng cốt của đoàn xe ngoại trừ lính trong quân đội ra thì chính là cấp dưới vốn có của Tống Nghiễn, bọn họ chính là lính xuất ngũ thân đã kinh quan vô vàn cuộc chiến. Những người này dù không có dị năng, nhưng với năng lực tác chiến đơn độc là có thể chấn áp những người có dị năng thông thường, lại thêm tính kỷ luật sắt thép cùng với năng lực gắn kết mạnh mẽ. Đội ngũ như vậy sẽ không sợ gì cả.
Gọi một người tới sắp xếp cho bọn họ, ánh mắt Vân Tắc rốt cuộc chuyển tới đám người Trương Hoa. Trước đó Triệu Thành đã nói những chuyện xảy ra với anh, nhìn quần áo của mấy người phụ nữ cùng với tinh thần của toàn bộ nhóm người nọ, trong lòng Vân Tắc đã có tính toán, nhưng trên mặt không có chút thay đổi nào.
“Các anh có dự định gì không?” Anh hỏi Trương Hoa.
“Dự định? À… Sau này mọi chuyện đều dựa vào đồng chí giải phóng quân các cậu rồi, đi theo các cậu chúng tôi còn sợ gì nữa. Cậu nói đúng không? Ha ha……” Trương Hoa sửng sốt một chút sau đó lập tức ha ha, dáng vẻ đương nhiên.
Vân Tắc không cười, nghiêm túc nhìn lại ông ta, lặp lại câu đã nói với người trung niên lúc nãy: “Đoàn xe không nuôi người rảnh rỗi, nếu muốn gia nhập với chúng tôi, vậy trong số các anh phải có người đi giết zombie, không thể giết thì đi tìm lương thực hoặc một vài chuyện vặt khác nữa. Nếu đi tìm vật tư, chưa được cho phép thì không được chiếm làm của riêng, bằng không khi đoàn xe thống nhất phân chia đồ ăn sẽ không có phần của các anh. Nếu việc gì cũng không muốn làm, như vậy các anh phải tự tìm xe, có thể đi sau đoàn xe chúng tôi nhưng đoàn xe sẽ không phối hợp hay bảo vệ, sau khi đến doanh trại, các anh cũng phải tự tìm chỗ ở.”
Trên thực tế, anh hoàn toàn có thể ngầm giết chết đám người không nhận rõ thực tế lại cực kỳ ích kỷ này, nhưng với ý thức trách nhiệm cùng với lòng danh dự của một người lính vẫn khiến anh lựa chọn nói tất cả ra. Nếu bọn họ còn chưa rõ vị trí của mình, như vậy anh cũng không cần khách sáo gì nữa. Theo như ý của Tống Nghiễn, đoàn xe có thể lấy chuyện cứu người trở thành một loại nghĩa vụ và trách nhiệm, nhưng có một điều kiện tiên quyết chính là phải bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người. Nhất là thời điểm người sống sót không chịu phối hợp, hoàn toàn có thể không cần cứu nữa.
“Cái gì? Còn phải giết zombie? Bắt chúng tôi giết zombie thì các người tham gia quân đội làm gì?” Nói lời này không phải Trương Hoa mà là người dị năng hệ thủy đeo mắt kính.
“Đúng vậy, bảo vệ dân chúng không phải là chuyện của mấy cậu à?” Mấy tên đàn ông theo chân bọn họ tới cũng hát đệm, vẻ mặt bất bình tức giận, giống như Vân Tắc nói chuyện gì đó gây tội ác tày trời vậy.
“Mọi người đừng như vậy, trật tự chút nào, ý của đồng chí giải phóng quân khẳng định không phải vậy đâu. Đồng chí giải phóng quân sao có thể để chúng ta đi giết zombie được chứ?” Chờ mọi người ồn ào được một lúc rồi, Trương Hoa mới chậm rì rì nói.
Vân Tắc nắm tay để lên môi ho khan một tiếng, buông tay, không nóng không lạnh mà nói: “Ngại thật đấy, tôi xuất ngũ nhiều năm rồi. Hiện tại cũng chỉ là quần chúng nhân dân bình thường thôi. À, anh có thể xem chúng tôi như lính đánh thuê ấy, nếu có người chịu giúp các anh trả thù lao, có lẽ chúng tôi sẽ suy xét……”
Nói đến đây, anh khẽ nhún vai, “Chẳng qua, tôi cho rằng hiện tại không ai có thể mời nổi tụi này đâu.” Kiểu nói mặt dày thế này nếu đổi lại là người trẻ tuổi mới làm bộ đội không lâu như Triệu Thành thì khẳng định không cách nào nói ra được, nhưng khi Vân Tắc nói lại có cảm giác đúng tình hợp lý khiến người ta khó mà nghi ngờ được. Đương nhiên, nếu đổi là Tống Nghiễn, căn bản sẽ không thèm nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp quẳng đám người này đi rồi.
Trương Hoa nghẹn họng, hiển nhiên không nghĩ tới người này khác với đội trưởng lúc trước ông ta gặp, mặc dù trên người có dáng dấp quân nhân thiện chiến anh dũng nhưng đáng tiếc nội tâm tựa hồ lại cứng rắn lạnh lẽo như sắt thép.
“Vậy ý của cậu là, nếu chúng tôi không giết zombie, vật tư tìm được không nộp lên thì sẽ không mang theo chúng tôi hả?” Người đàn ông có dị năng hệ kim kia đơn giản nói ra, giọng điệu không mấy thân thiện trực tiếp hỏi.
“Tốt lắm, còn có người nghe hiểu lời tôi nói. Chính xác là như vậy đấy.” Khóe môi Vân Tắc hơi cong lên, cười mà như không. Lúc tận thế mới bắt đầu, binh lính trong đội vì cứu những kẻ không biết phải trái, không phân rõ tình huống mà hy sinh rất nhiều, vậy nên bọn họ sẽ không dùng bừa sự đồng tình thương hại nữa.
“Đ!t mẹ mày!” Người dị năng hệ kim kia có lẽ ở dưới lòng đất xưng vương xưng bá cũng lâu, một lời không hợp liền muốn đánh nhau. Chẳng qua tay hắn còn chưa đụng tới áo Vân Tắc đã bị một bức tường băng chặn lại. Là Triệu Thành ra tay.
Đám người này do đội của Triệu Thành mang về, thêm nữa cậu chàng cảm thấy những người này không đáng tin cho nên vẫn luôn đi theo quan sát, thấy đối phương muốn tấn công Vân Tắc, theo bản năng lập tức phóng ra dị năng.
Đám người Trương Hoa không thể nào nghĩ được cậu thanh niên nhìn qua rất dễ bắt nạt kia lại là người dị năng, hơn nữa xem cậu tiện tay tạo ra tường băng tự nhiên như ăn cơm uống nước, hoàn toàn không phải cố sức như bọn họ thì không khỏi thay đổi sắc mặt. Lúc nãy giải quyết zombie ở cửa hàng tổng hợp, người đội hộ vệ chưa dùng dị năng cho nên khiến bọn họ nảy sinh ảo giác, cho rằng phía bên mình có ba dị năng là vô cùng trâu bò, dù thế nào cũng sẽ được chào đón. Hiện tại xem ra không quá giống so với tưởng tượng rồi.
“Vậy có lẽ có chút khó khăn đây.” Vân Tắc bị mắng cũng không tức giận, ung dung thả ra một con rồng lửa, trong nháy mắt đã khiến bức tường băng kia bốc hơi, đồng thời trả lời. Tuy anh vẫn đang trong giai đoạn phục hồi nhưng so với những kẻ trước mắt này, muốn nghiền áp bọn chúng cũng không thành vấn đề.
“Nếu các người không sẵn lòng bảo vệ chúng tôi, vậy chúng tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Sắc mặt Trương Hoa sắc mặt trắng bệch, nói rồi liền bảo những người khác đi cùng mình.
Sau khi nhìn thấy Triệu Thành và Vân Tắc phô bày dị năng, chuyện ông ta nghĩ đến đầu tiên không phải đoàn xe có thực lực mạnh, đi theo sẽ được bảo đảm, mà là lo lắng sẽ bị đối phương thâu tóm đám tay chân thủ hạ, bản thân ông ta không được làm trùm nữa rồi còn bị quản đông quản tây. Nếu là như vậy, còn không bằng ở lại trong thành, ít nhất có thể sống tự tại một chút.
Hai tên dị năng kia hiển nhiên cũng có chung ý tưởng với Trương Hoa, ngay cả mấy tên đàn ông khác trong đội cũng sợ phải đi giết zombie, vì thế không ai dị nghị gì cả, đều đi theo ngay. Mấy người phụ nữ kia lại hơi chần chừ, nhìnVân Tắc lại nhìn mấy người phụ nữ của đoàn xe, nhưng không chờ các cô nói gì tiếng Trương Hoa mắng mỏ đã truyền tới. Các cô cắn răng, rốt cuộc vẫn vội vàng đuổi theo. Chỉ có một người là đứng im.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ hơn 70 tuổi kia run rẩy đi đến trước mặt Vân Tắc, ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn nói: “Lão không giấu đồ. Lão cũng có thể giết thây ma.”
Vân Tắc nhìn ông cụ lúc nào cũng có thể té ngã này, cứng họng cạn lời, mà đám Trương Hoa dường như cũng không thèm để ý ông, không ai nhìn xem ông cụ có đuổi kịp hay không.
Một lúc sau, Vân Tắc mới gọi người lấy một cái áo lông vũ, khăn quàng cổ, mũ và một đôi giày vải ấm áp lại đây, để ông cụ thay, “Ông… đi theo chúng cháu đi, sẽ không để ông phải đói đâu.” Để một ông cụ lớn tuổi như vậy đi giết zombie, anh cảm thấy nếu thật sự làm vậy khẳng định sẽ bị sét đánh chết.
Ông lão nhếch môi cười, lộ ra cái răng mẻ bị gió lùa vào, cụ ôm chặt lấy quần áo, giống như được ôm trân bảo có ngàn vàng cũng không đổi được, nhưng trước khi đi vẫn nói một câu: “Lão có thể giết thây ma.”
Vân Tắc sờ sờ cái trán, không biết trả lời làm sao nên chỉ có thể cười trừ. Anh đảo mắt nhìn đám người Trương Hoa dọn đi vật tư chúng kiếm được từ trên xe xuống, lắc đầu ngăn người đội hộ vệ định tiến lên cản lại. Chờ bọn họ đi rồi, anh mới nhạt nhẽo nói với mấy người Triệu Thành: “Bọn họ hẳn sẽ còn tìm tới đây. Các cậu chú ý cảnh báo, những người này không có kinh nghiệm, đừng để bọn họ dẫn nguy hiểm tới.”
Người đội dụ zombie nhìn trò khôi hài kia hạ màn, vẫn chưa thấy đã thèm. Thật sự thời tận thế ngoài giết zombie, lấy đồ không cần tiền ra thì không có thú giải trí nào khác, nhìn kẻ khác tìm đường chết thế nào cũng là một trò tiêu khiển thú vị. Đương nhiên, bọn họ quyết đoán quên đi bản thân mình lúc trước cũng từng có những ngày ngây thơ ngớ ngẩn như vậy, nhìn những người kia lặp lại con đường cũ của mình, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác ưu việt của người từng trải.
Trái lại những người sau này mới vào đoàn xe, ví dụ như người ở căn cứ Vân Châu hay là những người sống sót khác tìm thấy trong thành phố, bởi vì chuyện này mà cũng đã tự xác định được vị trí của bản thân, bớt được không ít phiền toái cho đoàn xe.
Nam Thiệu đang chữa trị tay phải cho Phó Đam, việc này Lý Mộ Nhiên từ sáng sớm đã nhờ đến hắn, nếu hắn làm được thì tất nhiên sẽ không từ chối. Trước mắt đang không có việc gì hắn bèn thuận tay làm, nếu không đợi đến lúc về thung lũng Hồ Lô lại không biết đến khi nào mới có thời gian. Trương Dịch đặt hết sự chú ý ở bên này, chuyện xảy ra ở đằng kia lại không quá quan tâm.
Khi biết được tay mình có thể được chữa khỏi, Phó Đam vẫn luôn kích động, đặc biệt là trong quá trình chữa trị, vẻ mặt thấp thỏm cùng mong đợi của cậu khiến những người đứng ngoài đều bị ảnh hưởng. Ai cũng bất giác mà căng thẳng theo, chỉ lo kết quả không được như ý.
Vết thương này của Phó Đam nếu là mấy tháng trước, cho dù không giống như ngày xưa Trương Dịch bị trọng thương hấp hối phải mất mấy ngày mấy đêm thì ít nhất cũng sẽ mất một đêm. Nhưng hiện tại Nam Thiệu chỉ cần gần một tiếng thì đã thúc đẩy gân thịt co quắp của cậu nhóc mọc lại hoàn toàn.
Thiếu niên thật cẩn thận duỗi thẳng cánh tay, sau đó gập lại rồi duỗi thẳng, gập rồi duỗi…… Cứ thế lặp lại mấy lần, làm không biết mệt, rồi sau đó bật cười ngây ngốc, tiếp theo lại cất tiếng gào khàn khàn của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng. Sau vài tiếng cậu bèn lau nước mắt, hai đầu gối cong lại muốn quỳ xuống trước Nam Thiệu.
Trương Dịch vẫn luôn chú ý tới Phó Đam, thấy cậu vui vẻ lúc thì cười lúc thì khóc cũng không khỏi mỉm cười, bởi vậy khi thấy hai đầu gối cong lại đã đoán được tâm tư của cậu. Một tay anh vội giữ chặt lại, bất đắc dĩ mà nói: “Còn nhỏ mà không học thứ tốt, học ở đâu cái thói này, động một chút là quỳ vậy hả?”
“Không phải, anh… chú à, cháu…” Phó Đam nghe thấy vậy, không khỏi cuống lên muốn giải thích, chẳng qua cậu lại có chút vướng mắc khi xưng hô với Trương Dịch. Có năng lực sinh mệnh của Nam Thiệu làm gốc, tóc Trương Dịch tuy bạc trắng nhưng diện mạo thì lại rất trẻ. Phó Đam theo bản năng gọi một tiếng ‘anh’, nhưng lại cảm thấy không đúng, vội đổi thành chú, nhưng vẫn thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên gọi thế nào cho ổn. Một hồi rối rắm này liền giảm bớt sự kích động vì tay phải được chữa khỏi của cậu.
Trương Dịch cười rộ lên, vỗ vỗ vai thiếu niên: “Gọi chú Dịch.” Sau đó chỉ Nam Thiệu, mang theo mấy phần đùa giỡn, “Kia là chú Bí Đỏ.” Lại nói với hai thiếu niên khác, “Các cháu cũng gọi như vậy đi.”
Ba thiếu niên chỉ biết trưng vẻ mặt không biết nên cười hay khóc, Nam Thiệu thì lại bất đắc dĩ, nhưng thấy Trương Dịch vui vẻ hắn cũng không nói gì cả. Vì thế dưới tình huống đánh trống lảng kéo gần quan hệ này, Trương Dịch nhẹ nhàng đẩy chuyện quỳ xuống kia đi. Trong lòng Phó Đam vẫn vô cùng cảm kích, chẳng qua lúc này đã thay đổi tâm tư, âm thầm hạ quyết tâm sau này phải đối xử với Dương Dương tốt hơn nữa, nhất định phải báo đáp Nam Thiệu.
Những người khác của đoàn xe sau khi biết tay Phó Đam đã được Nam Thiệu chữa khỏi, sôi nổi qua chúc mừng, đồng thời ánh mắt nhìn Nam Thiệu càng thêm nhiệt tình. Chung quy thì trong thời buổi tận thế này, ai dám đảm bảo bản thân không bị thương nặng thương nhẹ chứ, có quan hệ tốt với người này, tỷ lệ tàn tật của bọn họ được hạ thấp tới vô hạn. Cũng may bọn họ còn chưa biết Nam Thiệu có thể cứu người bị zombie cào cắn, nếu không có lẽ sẽ phát cuồng luôn.
Một đêm bình an vô sự, sáng sớm ngày kế, đoàn xe đang chuẩn bị lên đường, còn chưa ra khỏi cửa thì người đàn ông trung niên ở hầm trú ẩn họ Uông kia lại tới, phía sau còn mang theo một đám người.
“Nếu muốn giết thây ma, tính thêm chúng tôi vào nữa.” Ông Uông cười nói. Sau đó chỉ những người đằng sau mình, “Cha mẹ người thân, vợ con của bọn họ không biến thành thây ma thì cũng đã bị chúng hại, có lẽ sắp tới sẽ thấy được không ít người quen đâu. Báo thù cũng được, tìm người thân cũng được, để chúng tôi đưa bọn họ đi trên đoạn đường cuối cùng này đi.” Thì ra hôm qua khi ông nghe thấy Vân Tắc nói muốn quét sạch đám zombie thì đã có tâm tư này rồi. Ông trở về thương lượng với những người khác liền quyết định giúp đỡ đoàn xe quét sạch zombie.
Nghe những lời này của ông, không chỉ Vân Tắc bất ngờ, ngay cả những người khác đang bận rộn cũng không khỏi đưa mắt qua nhìn, mà những thanh thiếu niên của hầm trú ẩn tới từ hôm qua thì reo hò vui mừng.
Nhìn nam nữ già trẻ đằng sau ông ăn mặc rách rưới cầm dao phay, đao, búa và cả các loại vũ khí kỳ quái, Vân Tắc hơi há mồm nhưng lại không thể nói được lời nào. Cuối cùng anh đứng nghiêm trang, cho bọn họ một kiểu chào quân đội đầy kính trọng.
Soạt! Toàn bộ quân nhân xuất ngũ của đoàn xe cũng đồng thời dừng mọi chuyện đang làm dở lại, nghiêm người đứng thẳng. Kính người đáng được kính trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro