Mạt Thế Chi Phế Vật

Sắp xếp

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Diệp Thần

Beta: Minh Lan

Lúc Vương Viễn Uy cùng mọi người ăn uống, Nam Thiệu điều động dị năng quét một vòng trên người bọn họ, phát hiện trong đó không ai có dị năng cả. Về phần có thể giống tình huống như Lý Mộ Nhiên hay không thì hắn không nắm chắc, thế nhưng hắn cảm thấy khả năng này cũng không lớn. Tất cả đều là người thường mà có thể sống đến bây giờ, quả thật cũng không dễ dàng gì. Nhưng trong đó có năm người có lực sinh mệnh hình như hơi dị thường, so với những người khác có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều, khiến Nam Thiệu có một loại cảm giác không nói nên lời, tựa hồ… rất sôi nổi.

Nghi hoặc của hắn vào lúc đám người Vương Viễn Uy ăn xong liền có được đáp án.

“Những ai bị thương đứng ra đi.” Vương Viễn Uy buông bát xuống, ánh mắt nhìn về phía đội viên mình mang tới.

Anh ta vừa mở lời, một lát sau, có sáu người lần lượt đứng dậy, trong đó bao gồm cả năm người có lực sinh mệnh dị thường kia. Tiếp đó liền nghe thấy người duy nhất không có gì khác thường giải thích “Vết thương là do lúc tôi chạy bị quẹt vào tường.” Mấy người còn lại không lên tiếng, nhưng mà sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên vết thương là do zombie tạo thành.

Kiều Dũng đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện sẽ có người bị thương, chỉ là cảm thấy dù chết tốt xấu gì cũng để người ta lấp đầy bụng đã, cho nên lúc nãy không mở miệng, không nghĩ tới Vương Viễn Uy sẽ chủ động lên tiếng.

“Các cậu tự ra tay đi.” Vương Viễn Uy thản nhiên nói, nhẹ nhàng bâng quơ tựa như bảo tối nay ăn gì vậy. Vẻ mặt những người khác cũng rất bình tĩnh, hiển nhiên đã quen cảnh thế này.

Ánh mắt năm người kia lộ ra vẻ tuyệt vọng, còn pha lẫn sự sợ hãi đối với cái chết, cùng với tâm lý đối diện với vận mệnh, nặng nề nhưng không chút chần chừ cầm lấy vũ khí khi ăn cơm đã để qua một bên. Chẳng qua có một người tay run vô cùng, cuối cùng một tay cậu ta chuyển đao lại, chuôi đao đưa về phía Vương Viễn Uy “Anh Uy, em yếu ớt không làm được, anh giúp em đi. Em sẽ cám ơn anh!”

Trương Dịch trước khi gặp Nam Thiệu thì không theo đội nhóm nào cả, cho nên loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên thấy, thế nhưng Nam Thiệu thì từng gặp rồi, chẳng qua bình thường vẫn là người ngoài ra tay, cho nên đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này vẫn có cảm giác kinh ngạc và bi thương.

“Chờ một chút.” Khi Vương Viễn Uy nhận lấy đao, Trương Dịch mở miệng “Bị zombie cào không phải cũng có khả năng thức tỉnh dị năng hay sao?” Loại tiền lệ này không phải là không có, huống chi còn có Nam Thiệu làm minh chứng đây này.

Nghe được lời anh nói, Nam Thiệu hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện trước kia xảy ra với hai người, ánh mắt dừng trên người Trương Dịch không khỏi trở nên thâm thúy mà nóng bỏng, mang theo tình ý khiến người khác không nhận lầm được. Trương Dịch như cảm nhận được, quay đầu lại vừa lúc đối diện với ánh mắt hắn, trái tim không khỏi nhảy dựng lên, vội vàng chuyển mắt đi nơi khác, hai tai nóng lên, sau đó liền nghe được tiếng Nam Thiệu tiếp lời anh “Không sai, lúc trước tôi chính bởi vậy mà thức tỉnh dị năng. Trong khách sạn này rất nhiều phòng, để bọn họ tách ra vào đó ở đi, cho dù thật sự lây nhiễm cũng không làm người khác bị thương được.”

Trước kia những người bị thương sẽ tự sát hoặc bị đồng đội giết chết, loại tình huống này luôn xuất hiện trên đường trốn chạy, không ai nguyện ý đặt tinh lực vốn không nhiều lên một kẻ tùy thời có thể biến thành zombie, cho nên không phải bỏ rơi thì chính là giết chết tại trận. Nam Thiệu trước kia chính là như vậy, vì bạn hắn không xuống tay giết hắn được, chỉ có thể để cho hắn tự sinh tự diệt. Hiện tại đã có lựa chọn khác, mọi người đương nhiên sẽ không kiên trì ép những người này đi tìm cái chết nữa, nói như thế nào cũng là sóng vai bước được tới đây, cho nên Kiều Dũng cho bọn họ mỗi người một phần thức ăn nước uống đủ chống đỡ trong một ngày, sau đó liền để bọn họ lên tầng ba chọn phòng. Trước khi đi, có mấy người đưa tới ánh mắt đầy cảm kích nhìn Trương Dịch và Nam Thiệu. Cho dù chỉ sống được thêm một phút, nào có ai muốn lập tức đi tìm cái chết cơ chứ? Trong phòng chăn bông, giường cái gì cũng có, không cần lo lắng zombie, lại càng không cần ở bên ngoài tìm chỗ giải quyết vấn đề sinh lý, không chỉ lạnh, còn phải đề phòng bị thứ gì đó đột kích, có thể nói so với hai tháng trước, thậm chí là lúc được ở thoải mái trước khi trấn nhỏ còn chưa sụp đổ, nếu không phải đang chờ chết thì bọn họ nhất định sẽ cảm giác được hiện tại là thiên đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói đến buồng vệ sinh, nơi này cần nhắc một chút, khách sạn có hồ chứa nước, chẳng qua là chút nước trước khi tận thế đến mà tích trữ được, sau khi nhóm Kiều Dũng đến cũng không dám dùng uống hay rửa mặt, tác dụng duy nhất chính là dội bồn cầu, cũng là vì bọn họ mà giải quyết được một vấn đề lớn.

“Cám ơn!” Đợi sau khi Thạch Bằng Tam đưa năm người kia đi, Vương Viễn Uy rất trịnh trọng tỏ vẻ cảm kích đối với đám người Kiều Dũng.

Kiều Dũng khoát tay, không cho là đúng nói “Cảm ơn cái gì, có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, mấy người đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói. Chúng tôi ở tầng hai, các cậu tốt nhất đừng ở quá cao, để tránh có chuyện gì lại không kịp phản ứng.” Tuy hắn còn muốn hỏi về chuyện động thực vật biến dị, thế nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của đối phương, hiển nhiên đã thật lâu không được ngủ ngon rồi, vì thế liền bỏ qua ý nghĩ đó, dù sao còn thời gian cũng không vội mấy tiếng này.

Vương Viễn Uy quả thật mệt muốn chết rồi nên cũng không khách sáo, mang theo người đi lên tầng, cho đến khi sảnh lớn chỉ còn lại người của mình, Kiều Dũng mới hỏi “Mọi người nghĩ thế nào?” Đương nhiên ý hắn là chỉ việc sắp xếp nhóm người Vương Viễn Uy như thế nào. Lúc cả đội mới thành lập, hắn đã nói qua, nếu muốn thu nhận người, cần được tất cả đồng ý, điểm này hắn vẫn luôn không quên.

“Nếu họ không có chỗ đi thì để họ theo chúng ta đi.” Bùi Viễn mở miệng đầu tiên, mặc kệ đã trải qua bao nhiêu cực khổ, trong lòng cậu vẫn giữ lại một chút nhiệt huyết thiện lương của thiếu niên mới lớn.

“Tán thành.” Có người lục tục hưởng ứng, đại khái là cảm giác loài người ngày càng ít, phải cùng nhau tương trợ mới đúng. Đợi những người khác đều chết sạch rồi, chỉ còn lại mấy người bọn họ thì còn ý nghĩa gì?

“Có ai phản đối không?” Kiều Dũng không nêu ý kiến của mình mà tiếp tục hỏi.

“Tôi cho rằng nên quan sát tiếp vài ngày.” Khuỷu tay Nam Thiệu định gác lên vai Trương Dịch, nói.

Trương Dịch lúc này còn đang vì ánh mắt mới nãy của Nam Thiệu cùng với phản ứng của mình mà hoảng hốt, cảm giác được sự đụng chạm của hắn, thân thể run lên, theo phản xạ nghiêng sang bên cạnh. Nam Thiệu bất ngờ không kịp đề phòng, khuỷu tay bị hụt, cả người chợt đổ nghiêng lên người Trương Dịch. Mọi người ở đây đều sửng sốt, sau đó bật cười. Nam Thiệu cũng không giận, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân, đơn giản chơi xấu vươn tay ôm lấy Trương Dịch, lên án “Anh Dịch, anh ghét bỏ tôi!”

Trương Dịch sau khi làm động tác né tránh liền hối hận, vội vàng xấu hổ giải thích “Vừa rồi đang nghĩ chuyện khác.” Mặc dù hơi mất tự nhiên, nhưng lần này xác thật cũng không tránh đối phương nữa.

Nam Thiệu trộm vui vẻ, trong lòng cục thịt Trần khinh bỉ tên vô sỉ bỉ ổi kia, nhưng không muốn những người khác nhìn ra quan hệ dị thường giữa hai người họ, cho nên ngắt lời “Tôi thấy anh Thiệu nói không sai, vẫn nên quan sát thêm vài ngày thì tốt hơn, nếu có tên nào ích kỷ lại sợ chết, tốt nhất đừng để lại, miễn cho hại chết cả nhà.”

“Quá hèn yếu cũng không thể nhận.” Lý Mộ Nhiên gần như trong những trường hợp này không phát biểu đột nhiên lại mở miệng, chỉ vì lúc trước cô bị vài kẻ yếu đuối lại ích kỷ đẩy vào bầy zombie, có thể nói là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Lúc trước chủ động yêu cầu kết nhóm cùng mấy người Trương Dịch là vì sự tồn tại của Tiểu Dương Dương, ở trong hoàn cảnh ác liệt đó, Trương Dịch thân mang tàn tật lại không có dị năng nhưng vẫn không vứt bỏ con trai mình, người như thế đáng giá để cô mạo hiểm thử một lần. Tình huống tệ nhất thì cô có thể tùy thời mà thoát thân, sau này ở chung lâu mới chậm rãi sinh ra tín nhiệm lẫn nhau. Có thể nói, nếu không phải bởi vì mấy người Trương Dịch, cô tuyệt đối sẽ không tham gia cùng nhóm Kiều Dũng, may mà vẫn khá may mắn, những người này đáng giá kết giao. Chẳng qua trong lòng cô cho đến bây giờ, có thể khiến cô hoàn toàn yên tâm giao phó sau lưng, chỉ có ba người Trương Dịch mà thôi.

“Nếu thực sự có người như thế, chẳng lẽ đuổi đi sao?” Kiều Dũng cũng không phản bác, chỉ chậm chạp hỏi.

Ở trong hoàn cảnh thế này, đuổi một hai người ra ngoài cũng không khác gì mưu sát. Cho nên, đây quả thật là một vấn đề khó. Tất cả mọi người im lặng, chung quy bọn họ còn chưa đủ mạnh để nuôi một vài kẻ ăn không ngồi rồi. Huống chi, cho dù có đủ mạnh, cũng không chịu nổi có kẻ cản trở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nếu bọn họ chịu ở lại, vậy điều chỉnh phương thức phân chia đi. Trả giá bao nhiêu thì được bấy nhiêu.” Nam Thiệu mở miệng, tuy rằng rất muốn nhưng hắn không thể cứ ôm Trương Dịch mãi không buông được, cho nên lúc này đã đứng thẳng người lại, chẳng qua tay vẫn khoác lên vai đối phương, nhìn qua rất có loại cảm giác bạn bè thân thiết. Hắn vốn định đợi Trương Dịch tốt lên rồi liền trực tiếp tỏ rõ tâm tư, kết quả hiện tại bốn người ở chung, hai người căn bản không có cơ hội ở riêng, vì thế đành thôi. Kỳ thật hắn cũng biết, nếu nói rõ ra, khả năng bị từ chối là một trăm phần trăm, thế nhưng hắn lại càng không muốn cứ tiếp tục mờ ám thế này. Cho nên vừa có cơ hội, liền làm ra một vài động tác thân mật, hi vọng có thể ngấm ngầm ảnh hưởng đến Trương Dịch, khiến anh chậm rãi thích ứng.

“Vậy ba cô gái kia có cần đãi ngộ tốt một chút không… Khụ, tôi không có ý gì, chỉ là cảm giác phụ nữ ngày càng ít thôi.” Lưu Hạ đột nhiên nói ra một câu, khi thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, lập tức đỏ mặt ngượng ngùng giải thích.

“Tên này được lắm, nói mau, có phải nhìn trúng ai rồi phỏng?” Cục thịt Trần ngồi bên cạnh, nghe vậy một bàn tay nặng nề vỗ lên vai anh ta, mặt đầy dấu chấm hỏi, đồng thời nói “Trước đó sao không thấy cậu bảo muốn tặng đãi ngộ tốt cho em gái Mộ Nhiên nhà tôi nhỉ?”

Lưu Hạ bị vỗ đến nhe răng nhếch mép, nhưng sau khi nghe câu kia mới sửng sốt “Ế… Đúng rồi, Mộ Nhiên cũng là nữ nhở, tôi quên mất.”

Mọi người bó tay không biết nói gì, nhưng đồng thời không thừa nhận cũng không được, đa số thời điểm mọi người không coi Mộ Nhiên là nữ, mặc dù có khi cũng sẽ theo bản năng săn sóc cô hơn một chút. Lý Mộ Nhiên ngược lại rất bình tĩnh chơi đan dây thun với Dương Dương, giống như những lời đó không phải nói về cô. Ngược lại Trương Duệ Dương ngẩng đầu nhìn Lưu Hạ nói “Mỗi ngày cháu đều gọi là dì mà, sao lại quên được chứ?”

“A hì hì……” Lưu Hạ không biết trả lời thế nào, gãi gãi đầu, cười gượng.

“Bởi vì dì Mộ Nhiên của con tài giỏi giống các chú vậy.” Trương Dịch lắc đầu bật cười, lên tiếng giải vây cho Lưu Hạ. Nam Thiệu ở bên cạnh thấy khóe môi anh cong lên, trái tim không khỏi ngứa ngáy, hận không thể ôm toàn bộ người đàn ông này vào lòng hung hăng hôn một cái, sau đó khiến trong mắt anh chỉ chứa đầy hình bóng mình. Đáng tiếc chỉ có thể nghĩ vậy, nếu làm thật, hắn dám cam đoan đối phương sẽ lập tức trở mặt.

“Vâng, dì rất lợi hại.” Trương Duệ Dương cao hứng chấp nhận lời giải thích này, gật gật đầu, hai tay nhỏ nâng lên bắt lấy tay Lý Mộ Nhiên đang căng dây, lật lên vòng xuống mấy cái, kết quả Lý Mộ Nhiên buông lỏng tay, dây lập tức bị tháo. Nhóc con há hốc mồm, Lý Mộ Nhiên cười nhẹ xoa đầu nhóc.

“Các cậu cũng cho rằng phải đặc biệt săn sóc với phụ nữ sao?” Kiều Dũng nhìn Lý Mộ Nhiên, rồi đưa mắt chuyển sang những người khác.

“Nếu gặp phải nguy hiểm, Lưu Hạ cậu có dám cam đoan đánh cược mạng mình đi bảo vệ họ không? Dù sao tôi không làm được.” Khóe môi Lương Quan Luân hiện vẻ châm biếm, nhún vai nói thật. Tại tận thế, trừ phi sau lưng có lực lượng cường đại che chở, phụ nữ hoặc là hăng hái tự lập giống Lý Mộ Nhiên, hoặc là trở thành đồ chơi cho đám đàn ông, nếu giống như Lưu Hạ nói, theo anh ta thấy thì chỉ như đánh rắm mà thôi. Lương Quan Luân không thức tỉnh dị năng, tự bảo vệ mình còn khó khăn, cho dù muốn giải quyết vấn đề sinh lý, cũng thà rằng dựa vào năm ngón tay làm bạn, chứ cũng không muốn vì nguyên nhân đó mà phí sức bảo vệ một cô gái lúc gặp nguy hiểm chỉ biết la hét khóc lóc. Đương nhiên, nếu người phụ nữ đó còn biết tự cứu mình, anh cũng không ngại tại thời điểm đủ khả năng mà vươn tay giúp đỡ.

Lưu Hạ bị hỏi không trả lời được, tuy rằng suy nghĩ của anh là tốt, thế nhưng bảo anh chỉ vì một người phụ nữ bèo nước gặp nhau mà phải xả thân bảo vệ, sao anh làm được chứ.

“Vẫn là đối xử bình đẳng đi, dưới tình huống có điều kiện thì để ý họ hơn một chút.” Nam Thiệu mở miệng, trong lòng lại cảnh giác, một lúc ba người phụ nữ đến, khó đảm bảo Trương Dịch không động lòng, phải trông chừng người thật chặt mới được.

Kiều Dũng thấy những người khác không phản đối, lúc này mới gật đầu “Nếu không có ý kiến gì khác thì cứ quyết định như vậy đi. Ở thời kì thế này, phụ nữ tự có năng lực bảo vệ bản thân vẫn tốt hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0