Mạt Thế Chi Phế Vật

Tai ương kiến c...

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Yến Phi Ly

Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện bọn họ còn phải đối diện với một vấn đề khủng khiếp hơn — thiếu oxi, có lẽ phần thông khí của tầng hầm này không được tốt lắm, giờ lại ùa vào hơn trăm người, cửa thì bị đóng kín, cho nên lập tức có cảm giác rất ngột ngạt.

“Má nó! Nếu như bị ngạt chết thì chi bằng hiện tại lao ra sung sướng chém giết cho đã tay!”

“Ờ, ai không đi thì làm cháu nhé.” Mọi người đưa ánh mắt như nhìn thằng ngu về hướng người vừa lên tiếng, còn có kẻ không quên châm chọc một câu. Tất cả đều đã tận mắt thấy kết cục thảm hại của người bị kiến cánh bao vây, giờ mà còn có thể nói ra lời thế này, không phải ngu ngốc thì là cái gì?

Người nọ đương nhiên không phải kẻ ngu, có lẽ hắn chỉ là nóng nảy quá nên buột miệng, nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc, nếu không sẽ chẳng nói những lời này sau khi cửa tầng hầm được đóng kín mít đâu, bởi vậy khi bị châm chọc thì cũng chỉ cười lạnh đáp lại một câu rồi thôi: “Tao chẳng có cháu trai lớn như mày đâu.”

“Đủ rồi, có sức múa mép khua môi như đám đàn bà thì lo nghĩ cách đi.” La Hắc Tử không vui mà cắt ngang hai người.

“Ta vẫn nên đánh thì hơn.” Sau khi hai kẻ không ưa nhau bị quát mà im thin thít, một giọng nói yếu ớt đột ngột vang lên.

Nếu có thể đánh thì còn trốn làm gì? Cặp mày rậm của La Hắc Tử giương lên, đang muốn phát tác thì người nọ đã tiếp tục giảng giải: “Chúng ta mở cửa ra, không gian chỗ cửa không lớn lắm mà lại có đống lửa ngăn cản, chỉ cần một người chắn ở đó, đằng sau lại sắp xếp một người giúp đỡ thì hẳn có thể chặn được. Mọi người thay phiên nhau lên, hoàn toàn có đủ thời gian để nghỉ ngơi.”

“Hơn nữa có lối vào thì đám kiến cánh ấy tự nhiên sẽ nhằm chỗ ấy mà chen, chúng sẽ không tiêu phí sức lực đi gặm sàn nhà nữa.” Mông Chiến nãy giờ vẫn luôn im lặng tiếp lời, ánh mắt hơi mang ý khen ngợi mà nhìn người mới đưa ra kiến nghị. Có lẽ lúc trước bị săn đuổi quá thê thảm cho nên bọn họ mới có thể một lòng chỉ nghĩ đến việc trốn tránh, hoàn toàn không suy xét đến chuyện đối đầu trực diện. Nhưng trên thực tế, bởi vì đã có chuẩn bị, hơn nữa còn có thời gian và lại chiếm ví trí thuận lợi, hiện tại bọn họ chẳng còn ở thế không có sức đánh trả nữa.

“Được, làm thôi!” La Hắc Tử hào sảng vung bàn tay to lên, quyết định hết thảy mọi chuyện. “Má nó tao éo tin chúng ta nhiều người thế này mà không diệt được đám ruồi bọ đó. Mọi người nghe rõ cho ông, hôm nay ở chỗ này Lão La này tuyên bố rõ, ai có thể chống chọi ở cửa một giờ sẽ cho kẻ đó nửa gói bánh quy. Bánh quy chia hết rồi thì chia đến gạo mỳ, hai giờ nửa cân.” Khi nói lời này, ánh mắt gã lại dừng ở chỗ nhóm của Nam Thiệu và Mông Chiến, hiển nhiên là biết bọn họ thiếu đồ ăn.

Trương Dịch nghe thấy cũng không khỏi động tâm, anh biết năng lực của bản thân, một hai giờ chiến đấu sẽ không thành vấn đề, nghỉ ngơi một lát còn có thể tiếp tục, tuy rằng không thể giúp mọi người ăn no nhưng chung quy có thể lót dạ tăng thêm khả năng chịu đựng. Tính toán như vậy nhưng anh lại không lập tức lên tiếng, mà là yên lặng theo dõi phản ứng của những người khác.

“Có điều trước đấy còn một việc nữa, đồ của bọn này đa số để ở ngoài xe, nếu ai có thể lấy vào thì tôi sẽ chia cho 100 kg gạo, 100 kg bột mì.” La Hắc Tử ngừng một chút rồi lại tiếp tục, gã ra giá bâng quơ cứ như chỉ là thuận miệng nói mà thôi, bởi vì vốn gã không cho rằng có ai dám đi.

Nghe thế, mọi người tức khắc đều hiểu được, bên người gã e là cũng chẳng có nhiều lương thực. Chuyện này đối với họ không phải là chuyện tốt, dù cho bây giờ gom đủ dũng khí và quyết tâm để chiến đấu thì không đủ đồ ăn sẽ chẳng ổn một tẹo nào. Nhưng mà đi ra ngoài lấy lương thực vào thì mấy ai có được bản lĩnh ấy? Đừng nói La Hắc Tử mới hứa hẹn 200 kg, dù cho là một nửa thì cũng không ai chấp nhận. Đó đâu chỉ là hành vi lấy mạng ra đánh cuộc, đó là trực tiếp chui đầu vào chỗ chết rồi. Nếu có năng lực lao ra lấy đồ vào chi bằng dứt khoát lái xe chạy đi cho rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi muốn một phần ba, đồ thế nào thì do tôi tự ý chọn lựa.” Khi mọi người ở đây đều trầm mặc thì một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Mọi người, bao gồm cả Trương Dịch đều giật mình mà nhìn về phía người nói chuyện — Nam Thiệu, cực kỳ bất ngờ khi hắn dám nhận loại nhiệm vụ này. Mấy người Trương Dịch đều không khỏi nhăn mày lại, trong mắt hiện lên vẻ không tán thành. Những người khác thì lại cảm thấy người này quả thực là muốn nổi bật đến điên rồi, lúc này mà còn dám khoe mẽ, đợi lát nữa chết cũng không biết chết như thế nào đâu, lăn lộn trong tận thế đã hơn một năm mà còn không biết nặng nhẹ không biết phân rõ tình thế như vậy, tất cả không khỏi dâng lên ý khinh thường với hắn, tự nhiên lười đặt tâm tư lên một kẻ sắp chết như vậy, dù cho hắn là người có dị năng “trị liệu”.

Còn phía La Hắc Tử thì thật ra trong lòng gã đang mừng thầm, trên mặt lại lộ ra biểu tình do dự, một lát sau sau mới gật đầu tỏ vẻ quyết tâm: “Được, bất kể cậu lấy vào bao nhiêu thì cũng chia như ý cậu.” Đương nhiên gã biết, dù cả đội của gã liều mạng thì chỉ e cũng chẳng lấy về được nửa bao gạo, hiện tại có người chịu đi thử lửa thì tội gì mà gã không vui cơ chứ. Đừng nói gã không tin đối phương có năng lực lấy đồ về, dù cho lấy về được thật đi chăng nữa thì chia cho đối phương một phần ba, gã nhận hai phần ba cũng coi như là của hời rồi. Bởi vậy trong lòng gã đã nôn nóng đến cực điểm, chẳng qua không muốn làm người khác nhìn ra tâm tư của mình nên mới cố ý vờ do dự mà thôi.

Thấy hai người đã thống nhất, Trương Dịch cũng không lên tiếng khuyên bảo nữa, anh chỉ sửa sang lại quần áo rách tung toé, chuẩn bị đi cùng với Nam Thiệu. Cục thịt Trần thì túm áo kéo Nam Thiệu sang một góc, vội la lên: “Cậu điên rồi hở? Cậu không thấy đám kia chết thế nào sao?”

“Chuyện tự mình đi chịu chết thì đừng nghĩ tụi tôi theo.” Từ Tịnh thong thả ung dung cùng qua đi, khoanh tay trước ngực dựa vào trên tường, nhàn nhạt nói.

“Nam Thiệu, việc này tôi không thấy được chút khả năng thành công nào cả đâu.” Thạch Bằng Tam rất ít nói chuyện cũng mở miệng, hiển nhiên anh không tán đồng hành vi lỗ mãng của hắn.

Nam Thiệu không biện bạch, chỉ hất cái tay béo của Cục thịt Trần đang túm mình ra, còn ghét bỏ mà phủi phủi chỗ ống tay áo rách nát mới bị cầm, trước ánh mắt nổi đóa của người xem, bình tĩnh mà nói: “Một mình tôi đi thôi.”

“Một mình cậu đi thì có thể làm được gì?” Trương Dịch liếc mắt trừng hắn, tức giận mà mắng nhẹ một câu, rồi sau đó xé một mảnh vải rách trên người xuống chà lau lưỡi đao trong tay. Trên đao dính một lớp máu kiến cánh sền sệt màu đen, tanh hôi vô cùng.

Đối với anh, Nam Thiệu đương nhiên không thể phớt lờ, càng không thể nói cho có lệ, bởi vậy hắn hạ giọng giải thích: “Vừa rồi tôi phát hiện những con kiến cánh đó không thể gây thương tổn tới mình. Nhưng dị năng của tôi chưa đủ để bảo vệ những người khác, cho nên chỉ có thể đi một mình thôi. Không quan trọng lấy về được bao nhiêu, ít nhất có thể để mọi người lấp đầy bụng trước đã. Mặt khác tôi cũng muốn thăm dò tình huống kiến cánh ở bên ngoài, bằng không chúng ta thật muốn trốn mãi chỗ này, chờ chúng tự tản ra sao?”

Nghe xong nguyên nhân đưa tới quyết định của Nam Thiệu, sắc mặt mấy người Cục thịt Trần không khỏi hòa hoãn hơn rất nhiều, bất kể quyết định của hắn là đúng hay sai, ít nhất hắn đã nghiêm túc suy xét qua, hơn nữa lại còn là vì tất cả mọi người, vậy nên sau đó chẳng ai còn nỡ trách móc nặng nề nữa.

“Lúc trước có bao nhiêu kiến cánh tới? Giờ bên ngoài còn bao nhiêu?” Trương Dịch lại bất động, không vui mà hỏi lại, anh không phản đối quyết định của Nam Thiệu mà là bất mãn với phán đoán qua loa của hắn. Kiến nhiều còn cắn chết voi, ai có thể bảo đảm Nam Thiệu có thể chống đỡ được sự tấn công của kiến cánh.

“Tôi không biết nên giải thích việc này thế nào, đây thuần túy là một loại cảm giác thôi. A Dịch, anh tin tôi, tôi còn luyến tiếc chưa nỡ chết đâu.” Điều Nam Thiệu sợ không phải là anh sẽ phản đối, hắn sợ lát nữa Trương Dịch khăng khăng muốn đi theo, cho nên đành kiên nhẫn thuyết phục những người khác. Trên thực tế, đối với hắn thì tình huống hiện tại cũng không yêu cầu hắn xả thân hy sinh, hắn dám đi ra ngoài đương nhiên là vì có nắm chắc trong lòng.

Trương Dịch đương nhiên tin hắn, chẳng qua là anh sợ hắn phán đoán sai lầm mà thôi, thấy hắn tự tin như vậy cũng chỉ có thể thỏa hiệp: “Lát nữa cậu và tôi chắn ở cửa một thời gian xem thử.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ừ.” Nam Thiệu sảng khoái đáp ứng, biết đây là Trương Dịch chưa yên tâm, muốn xác nhận xem hắn thật sự có thể không bị kiến cánh gây thương tích hay không.

Lúc họ bàn bạc ở bên này, người dị năng hệ thổ trong đoàn xe của La Hắc Tử lại bắt đầu đào hang trên mặt đất. Hóa ra là do có người nhìn thấy bởi vì dùng đất để niêm phong cửa mà đã đào một cái hố trên nền đất thì mới nghĩ tới đào đường hầm để chạy trốn. La Hắc Tử lập tức ủng hộ, quyết định chia quân cùng nhau đào, coi như là tranh thủ tìm kiếm một đường sống. Nhưng không đến mức bất đắc dĩ, gã sẽ không lựa chọn đường đi này, bởi vì điều ấy đồng nghĩa với việc gã phải bỏ lại xe và lương thực trên kia, càng có khả năng là chưa đi được bao xa thì lại bị kiến cánh đuổi theo. Tất nhiên người dị năng hệ thổ tham dự đào đường hầm không cần tới cửa ngăn cản kiến cánh nhưng vẫn sẽ được chia đồ ăn.

Thấy Nam Thiệu chậm chạp không có động tĩnh, La Hắc Tử còn tưởng rằng hắn bị bạn bè khuyên nên từ bỏ, không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng nếu đối phương thật sự không biết xấu hổ mà đổi ý, gã cũng chẳng thể làm gì, nhiều lắm sỉ vả vài câu chứ cũng chẳng thay đổi được gì. Ngược lại nếu nói nhiều thì chỉ tỏ vẻ lòng dạ hẹp hòi mà thôi, bởi vậy gã quẳng luôn chuyện này sang một bên, chờ khi cửa đường hầm bị phá ra lại nói sau.

Người bên Mông Chiến đang vội vàng khôi phục dị năng, phỏng chừng lúc này bọn họ sẽ không có bất cứ hành động gì. La Hắc Tử bên này cũng không hoảng hốt, gã có lương thực, có người, bất kể kiến cánh đột phá tầng hầm khi nào thì cũng không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên, này đó đều là lý thuyết tương đối mà thôi, dù sao không khí trong tầng hầm thật sự rất ngột ngạt, giờ chỉ xem bên nhóm nào mất kiên nhẫn trước thôi.

Chẳng qua là Nam Thiệu không định ngồi đợi như họ, bởi vì Trương Dịch còn đang đói bụng.

“Mở cửa ra đi.” Hắn đi về chỗ La Hắc Tử, nói.

Tinh thần La Hắc Tử rung lên, như là sợ hắn đổi ý, cũng không hỏi nhiều mà lập tức hô to: “Chu Hưng. Chu Hưng!”

“Đây!” Một gã đàn ông cao lớn mặt đen xì bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng đi tới.

“Mau, mở cửa ra cho người anh em này.” La Hắc Tử hất hất cằm căn dặn. Chờ người đàn ông kia nghe lời đi về phía cửa tầng hầm, gã lại gọi nam Thiệu đang nhấc chân định đi, móc ra một cái chìa khóa xe từ trong túi áo ngực ra ném cho hắn: “Chiếc xe tải thứ ba bên phải cửa chính.”

Nam Thiệu tiếp được, quyết đoán xoay người rời đi.

Những người khác thấy cửa tầng hầm sắp sửa mở ra đều đứng dậy khỏi mặt đất, toàn bộ nâng cao tinh thần đề phòng để ngừa kiến cánh ùa vào.

Nam Thiệu trở về chỗ nhóm của mình, mấy người Trương Dịch đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ hắn tới liền cùng nhau hành động. Tuy rằng lúc trước người kia đưa ra ý kiến chỉ dùng hai người là đủ lấp kín cửa, nhưng khi chưa được chứng thực, ai cũng sẽ không thật sự cho rằng chỉ cần chừng ấy người đi chắn. Mãi đến khi bọn họ sắp xếp xong vị trí, Chu Hưng mới bắt đầu ra tay dỡ bỏ cánh cửa kim loại và đất đá dày đang niêm phong lối vào. Khi đó mọi người mới biết được hóa ra hắn là dị năng song hệ kim và thổ.

Chu Hưng cẩn thận cuộn lớp kim loại hệt như cuốn giấy, gác qua một bên để tiện cho tùy thời có thể lấy dùng. Sau đó cẩn thận dò xét vách tường bằng đất, xác định không có kiến cánh chọc thủng mới chậm rãi dời lớp đất đá về chỗ cũ, lấp kín cái hố rộng ban nãy bị lấy đất đi để làm cửa. Trong toàn bộ quá trình hắn đều cực kỳ cẩn thận, chờ khi phát hiện cửa tầng hầm còn chưa bị gặm xuyên, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, nói với nhóm Nam Thiệu: “Giao cho mấy người.” Dứt lời, Chu Hưng nhanh chóng lui về mảnh đất an toàn đằng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0