Mạt Thế Chi Phế Vật

Trống của người...

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Ánh sáng chiếu vào căn nhà u ám, có thể thấy bên trong giăng dây thừng giắt đầy những mặt nạ hình tượng dữ tợn tô vẽ màu sắc dữ dội bị gió thổi vào lắc qua lắc lại, im ắng không một chút tiếng vang người ta không khỏi ớn lạnh từng cơn. Trương Dịch và Nam Thiệu đứng tại chỗ một lúc lâu mới bước vào, tay mới vừa vén lên hai dây mặt nạ che tầm mắt liền dừng lại.

Nhà ở không lớn, dù có mặt nạ che đậy vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy trên vách tường đối diện cửa chính mở ra một cửa hang lớn đủ cho hai người sóng vai vào, bên cạnh sườn khắc một mặt nạ gỗ lớn hơn cửa hang một chút, hẳn là lúc trước dùng để che đậy. Không biết là bởi vì lúc người đi vào quá vội vàng hay vì nguyên nhân khác mà không đem nó trở về vị trí cũ.

“Có vết máu.” Trương Dịch đi đến bên hang cẩn thận dò xét, đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng móng tay quét trên mặt đất, sau đó để dưới mũi ngửi ngửi, nói tiếp “Không phải trong hôm nay.”

“Ra ngoài rồi nói.” Nam Thiệu đề phòng nhìn về phía cửa hang đen như mực, ý bảo Trương Dịch tạm thời rời khỏi nơi đó đã.

Chờ hai người mới vừa lui ra bên ngoài đã nghe được tiếng la nhưng vẫn cố gắng nhỏ giọng từ dưới lầu của Cục thịt Trần “Anh Dịch, anh Dịch ơi, mau tới đây, chỗ này có một cái hang rất lớn……”

Hai người liếc nhau, nhanh bước xuống. Đến lúc xuống dưới lầu rồi, liền nhìn thấy Từ Tịnh và Bùi Viễn vốn đang canh giữ bên ngoài đều đứng ở cạnh cửa, vừa lưu ý tình huống chung quanh vừa thỉnh thoảng ngó vào bên trong. Mà chỗ thần đường, trên phiến tường đối diện cửa chính lúc này mở ra một cửa hang rất lớn, dài chừng ba mét, cao khoảng hai mét, vị trí tương đương với cái mà bọn họ phát hiện trên lầu, chẳng qua lớn hơn mấy lần. Cục thịt Trần và Giới Sân đang dỡ những tấm ván vẽ đầy hoa văn trừu tượng giả làm vách tường xuống.

“Đừng phá nó đi!” Nam Thiệu mới bước một chân vào thần đường, đã ngửi thấy mùi zombie tanh tưởi nồng nặc, thoáng rùng mình, lạnh giọng ngăn cản hai người “Che lại! Lập tức che kín lại!”

Cục thịt Trần và Giới Sân sửng sốt, nhưng biết hắn không phải loại người thần kinh thích la mắng lung tung, còn tưởng rằng hắn phát hiện chuyện gì đáng sợ, luống cuống tay chân dán lại tấm ván gỗ vừa gỡ xuống lên. Những tấm ván gỗ này nếu biết cách, tháo ra xếp vào rất dễ dàng, nó hơi giống với ván cửa của một cửa hiệu cũ nào đó, nhưng nó kín hơn, hơn nữa bị hoa văn điêu khắc che lấp nên muốn phát hiện hang động phía sau rất khó. Dù sao thì trước mạt thế người ngoài chẳng thể tùy tiện ra vào trại của người Tiểu Yết, huống chi là thần đường nhìn qua địa vị hẳn là không thấp này, có thể liếc nhìn từ bên ngoài một cái đã khó lắm rồi, căn bản không có khả năng lục soát kĩ lưỡng như bọn cục thịt Trần.

“Sao thế anh Thiệu?” Vỗ vỗ tay cho bụi rơi xuống, Cục thịt Trần và Giới Sân đi ra, bất an hỏi.

“Các cậu không ngửi được sao? Những zombie mất tích hẳn đều ở bên trong.” Nam Thiệu cảm thấy tim đập nhanh bất thường, cảm giác điềm xấu bao phủ hắn, trước đây lúc gặp phải đóa hoa khổng lồ kì lạ cũng không xuất hiện tình huống này, cho nên hắn cực kỳ bất an.

“Ngửi thấy được nhưng không phải chúng ta muốn tìm ra zombie sao?” Cục thịt Trần thở ra, sờ sờ đầu, ngơ ngơ hỏi lại.

“Chúng ta tới cứu người chứ không phải tìm zombie!” Nam Thiệu cắn răng nói, hận không thể bổ cái đầu mập mạp của y ra nhìn xem bên trong chứa cái gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Zombie ở bên trong thì không phải người cũng ở bên trong à?” Cục thịt Trần trả lời, hiển nhiên y cũng không phải đầu nhồi cỏ như Nam Thiệu nghĩ, việc này y đã suy nghĩ rồi.

Nam Thiệu lắc đầu, nâng tay lên như muốn che ngực nhưng rồi lại thả xuống, chỉ bảo “Nơi này không thể ở lại được nữa.”

“Làm sao vậy?” Trương Dịch chú ý tới sự khác thường của hắn, quan tâm hỏi.

“Tôi cảm giác không tốt lắm.” Nam Thiệu đáp, liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, sắc mặt hơi nôn nóng “Trời sắp tối rồi, tốt nhất chúng ta lập tức rời đi thôi!”

“Tôi không đồng ý.” Ngoài dự đoán là tiếng phản đối đầu tiên thế mà lại từ Từ Tịnh “Tên họ Nam kia, nếu không muốn cứu người thì lúc đầu đừng đồng ý, hiện tại rõ ràng có manh mối lại không thèm điều tra tí nào đã nói đi, mẹ nó anh có phải đàn ông không?” Cô vẫn luôn không vừa mắt Nam Thiệu, rốt cuộc lúc này cáu lên.

Nam Thiệu lạnh lùng liếc cô một cái, hiển nhiên khinh thường tranh luận vấn đề mình rốt cuộc có phải đàn ông hay không với cô, hắn chỉ để ý cái nhìn của một người. Ánh mắt nghiêm túc dừng trên mặt Trương Dịch, hắn hỏi “A Dịch, anh có tin tôi không?” Đối với trực giác trước nguy hiểm không có lý do, hắn không có biện pháp giải thích nhiều hơn.

Còn hỏi vấn đề này! Trương Dịch bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay nắm tay hắn, không nói tin hay không tin, nhưng lại tỏ rõ sẽ theo hắn cùng tiến cùng lùi. Dù anh thật sự muốn đi vào tra xét nhưng chỉ cần Nam Thiệu nói không thể vào, anh sẽ không vào. Nam Thiệu sẽ không hại anh, càng sẽ không lừa anh.

Ánh mắt Nam Thiệu dịu dàng, bên trong nồng nàn mãnh liệt như rượu nguyên chất, Từ Tịnh hừ một tiếng, ghét bỏ buông hai chữ “Đàn ông!” rồi quay mặt đi.

Mặt Trương Dịch nóng lên nhưng không rụt tay lại, Nam Thiệu bật cười.

“Nếu tin tôi thì nghe tôi.” Nam Thiệu biết nếu cứ rời đi như vậy, trong lòng Trương Dịch khẳng định sẽ luôn không bỏ xuống được, cho nên dù biết rõ khả năng sẽ xuất hiện tình huống nguy hiểm không mong muốn, vẫn dứt khoát quyết định “A Dịch giỏi võ, anh và Bùi Viễn,  Từ Tịnh trông coi ở chỗ này, tuyệt đối đừng để cửa động này mở ra. Mập mạp, Hòa thượng và tôi sẽ đi vào từ cửa động bên trên, tôi cho rằng cửa trên mới là lối vào.” Chỉ cần A Dịch tin hắn thì dù nguy hiểm hắn cũng dám thử.

“Cửa bên trên á?” Cục thịt Trần nhịn không được nói chen vào.

Trương Dịch giải thích vài câu đơn giản, định cất tiếng phản đối, Nam Thiệu trừng mắt liếc anh một cái “Đừng vội, những zombie đó hẳn là thoát ra từ cửa hang, nếu không nghe lời tôi thì đến lúc đó chúng ta sẽ không còn đường lui, với năng lực của Hòa thượng và Mập mạp, anh tin được không?”

Hai người bị điểm danh sờ sờ mũi, cảm thấy mình vẫn nên im lặng thì hơn.

Trương Dịch biết lời hắn nói là sự thật, dù trong lòng vẫn bất an cũng chỉ đành nhịn xuống, chẳng qua bàn tay nắm tay Nam Thiệu vẫn căng thẳng, giống như cảm giác trong lòng anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cẩn thận một chút.” Ngoài câu này ra, không còn lời gì khác.

“Yên tâm.” Nam Thiệu cười. Hắn có Trương Dịch, đương nhiên sẽ biết quý trọng bản thân hơn gấp bội.

Mà khác với Trương Dịch, Từ Tịnh hoàn toàn không định nghe lời Nam Thiệu, tóm lấy Giới Sân thay đổi vị trí với anh chàng, phản đối không có hiệu quả. Thấy cô đi, Trương Dịch không khỏi hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Sức chiến đấu của Từ Tịnh rõ như ban ngày, không tính đến dùng đao thì chính anh cũng thua xa, có cô ở đây, bọn Nam Thiệu sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nhưng Nam Thiệu lại nhíu nhíu mày, có hơi lo lắng người phụ nữ này lúc cần lại gây chuyện, nhưng biết nói cô cũng vô dụng, cho nên không nhiều lời.

Khi ba người bò lên trên lầu hai, đi vào cửa chính mở rộng, bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống. Không trăng không sao, một tia ánh sáng cuối cùng cũng bị tận thế hắc ám cắn nuốt, nhưng hai đội người đều không có đồ chiếu sáng. Cũng chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể an toàn hơn, đương nhiên tiền đề là zombie không bị thả ra, màn đêm hoàn toàn không ảnh hưởng tới zombie.

Bùi Viễn chung quy tuổi còn nhỏ, dù đã nhìn thấy zombie và sinh vật biến dị, phải ngổi xổm trong thần đường dưới bóng đêm vẫn làm cậu cảm thấy e ngại trong lòng, trong đầu nhớ đến những tranh vẽ trừu tượng, xương thú, và cửa hang đã từng bị mở ra như có thể cắn nuốt hết thảy liền cảm thấy như có ai thở sau gáy, lạnh căm căm. Cậu nhịn không được gọi anh Dịch, lại kêu anh Hòa thượng, nghe thấy hai người đáp lại, lần mò đến bên bọn họ, trong lòng mới dễ chịu hơn. Bảo cậu nhát gan thì cũng không phải, chẳng qua con người khi không nhìn được gì luôn sẽ sợ hãi không lý do, dù biết rõ không có gì đáng sợ.

Bởi vì sợ có người xuất hiện hoặc zombie tiếp cận, bọn họ cũng không dám nói chuyện với nhau, chỉ có thể hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bốn phía, cả hô hấp cũng cố gắng thở nhẹ để tránh bỏ qua bất cứ tiếng động nhỏ nào. May là trời rét, nếu không cứ chỉ ngồi im trong bóng đêm như vậy, con người rất khó giữ được tỉnh táo.

Mà tinh thần nhóm Nam Thiệu còn căng chặt hơn rất nhiều, phải dò đường để tránh rơi vào hố trong hang, phải đề phòng khả năng xuất hiện người hoặc zombie bất cứ lúc nào, tốc độ tiến lên của ba người cực kỳ chậm. May mắn một đường bình thản không xảy ra chuyện gì. Ước chừng mười phút sau khi bắt đầu, phía trước thế mà mơ hồ lộ ra một tia sáng. Lại gần chút, có thể xác định là ánh lửa, có ánh lửa hẳn là có người, bọn họ không cố nén hô hấp, càng thêm cẩn thận.

Đến lúc đi qua, mới phát hiện thì ra là đèn dầu treo trên vách núi đá, ngoại trừ đoạn lúc ban đầu, cách mỗi một khoảng cách có treo một cái đèn dầu, ánh sáng không lớn nhưng vẫn có thể để người ta thấy rõ mặt đất bị giẫm bóng như ngọc và hai bên vách núi gập ghềnh bị đèn dầu hun đen, dấu vết thời gian ở chỗ này nói cho tất cả mọi người nó đã từng chịu tang thương năm tháng.

Đến được chỗ có ánh sáng, ba người không chỉ không thở phào nhẹ nhõm mà tinh thần và cơ bắp toàn thân ngược lại càng căng lên khẩn trương hơn. Rốt cuộc dù màn đêm tuy rằng che tầm mắt họ, nhưng đồng thời cũng bảo vệ cho họ, bây giờ nếu có người xuất hiện ở trong hang không nơi ẩn nấp này trừ dùng sức lực bản thân đánh lại thì bọn họ không còn lựa chọn khác.

Bọn họ lo lắng hiển nhiên không phải dư thừa, không lâu sau khi bước vào chỗ có ánh sáng thì có tiếng bước chân vang lên phía trước, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, ba người vẫn sửng sốt, phản ứng nhanh nhất không phải Nam Thiệu mà là Từ Tịnh, người đã trải qua nhiều trường hợp nguy hiểm hơn. Cô nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho hai người, ý bảo Nam Thiệu dán người lên sườn hang nơi ánh sáng không chiếu tới, Cục thịt Trần trực tiếp lui về phía sau trong bóng tối, còn bản thân cô chống chân trên chỗ lõm vách núi đá, đạp vài cái leo lên, tay chân chống đỡ lên trần hang, mắt như loài ưng chăm chú vào phương hướng thanh âm truyền tới.

Tuy Nam Thiệu cũng không ưa Từ Tịnh là bao, nhưng may hắn không có chủ nghĩa đàn ông, biết phương diện này mình kém hơn cô, hơn nữa hắn không có được dị năng tốc độ như cục thịt Trần có thể lùi về chỗ tối trong chớp mắt mà không phát ra tiếng vang gì, càng không thể nhẹ nhàng leo lên trần giống Từ Tịnh, cho nên không chần chờ chút nào mà nghiêng người cố gắng kề sát mình lên vách núi như cô chỉ, tuy rằng cũng không có nhiều tác dụng che giấu lắm nhưng ít ra sẽ không bị người ta liếc mắt đã phát hiện.

Ba người mới vừa trốn xong, chỗ sâu trong hang liền xuất hiện một bóng người cao gầy. Tiếng bước chân truyền tới rất nặng, nhưng khác xa với tiếng lê chân kéo dài lạt xạt của zombie, nhìn qua không giống như bị mùi người bọn họ hấp dẫn đến hoặc đi lung tung không mục đích, cho nên trên cơ bản có thể loại trừ khả năng đối phương đã thành xác sống. Bóng người cầm theo một thứ, lúc đến gần thì đừng nói Nam Thiệu, kể cả Từ Tịnh trước tận thế đã giết người không ghê tay cũng không khỏi sởn tóc gáy.

Nó nào phải thứ gì, căn bản là một người đàn ông bị chém gãy hai chân, máu chảy tí tách thành một đường mang theo mùi tanh nồng kó chịu. Đầu người đàn ông gục xuống, hiển nhiên chưa chết, thỉnh thoảng còn có thể phát ra một hai tiếng đau đớn, chẳng qua nhìn thật sự suy yếu.

Ba người cũng không tự nhận bản thân là người tốt, nhưng nhìn thấy cảnh tượng nãy hàm răng vẫn không khỏi cắn chặt, lửa giận ngập đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0