Trống của người...
Nhạn Quá Thanh Thiên
2024-11-20 21:12:15
Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
Bên này chiến đấu xong, trong sơn động lại có một loại không khí quỷ dị khác.
Từ Tịnh thấy Nam Thiệu gặp nguy, vội nổ súng cứu trợ, nào biết được súng hai tay không có tác dụng, đạn bắn trúng nhưng không làm nó bị thương được mà ngược lại càng chọc giận con zombie kia, nó quay đầu nhào đến hướng cô. Để đối phó với con zombie trốn trong vách núi nên lúc đi trong động, mọi người đã dựa lưng vào nhau tạo thành một hàng dài kín kẽ, Từ Tịnh vừa lúc bị che ở tận cùng bên trong, Cục thịt Trần mới vừa kéo Nam Thiệu ra đẩy mạnh tới chỗ một thanh niên khác liền cảm thấy một luồng gió sắc bén bắn thẳng vào mặt. Y kêu lên sợ hãi một tiếng, thân thể ngửa ra sau tránh đi móng vuốt cào vào mặt, đồng thời chân phải bay lên đá ra.
Tiếng khớp xương đứt gãy răng rắc vang lên, thân thể nặng nề của Cục thịt Trần mập mạp bị quăng ngã bay ra, đập vào cả những người đằng sau kết đội với y vốn chân đã nhũn hết ngã trên mặt đất. Chỉ có Từ Tịnh phản ứng nhanh mới tránh được. Mà con zombie kia lại chỉ bị lùi hai bước liền dừng, đang muốn tiếp tục tấn công thì phía trước đột nhiên dựng lên một bức tường đá chặn đường nó lại.
“Cái đm thằng chó đẻ nào làm?” Từ Tịnh thấy Nam Thiệu bị vây đơn độc với con zombie súng bắn không chết ở bên kia, không khỏi giận dữ mắng.
Mặt Giang Hàng xanh lè cắn môi đẩy đất cát đè trên người, cố hết sức ngồi dậy, giơ tay ý bảo mình làm, anh ta như không nhận thấy đối phương đang tức giận, thở dốc nói “Chắn không được bao lâu.” Tuy anh ta có dị năng, nhưng trước cũng không thường sử dụng, vô dụng như không, vừa dùng một lần này liền cảm thấy chút sức lực mới tích góp được đã không còn.
Như để xác minh lời vừa rồi, vách đá vừa được dựng lên đã bị phá thủng lỗ lớn, móng vuốt sắc bén ánh kim loại của zombie duỗi vào. Từ Tịnh không rảnh trách cứ Giang Hàng tiếp, nâng súng lên tạch tạch tạch mấy phát. Tiếng rống giận của zombie vang lên ầm ầm, tường đá bị phá vỡ hoàn toàn.
Từ Tịnh chú ý thấy bả vai zombie có vết nứt bằng cổ tay, hẳn là do cô vừa rồi bắn toàn bộ đạn vào một chỗ tạo thành, tinh thần không khỏi rung lên, nhưng không đợi cô giở lại chiêu cũ liền thấy được một cảnh làm cô kinh hãi. Thì ra miệng vết thương của con zombie kia thế nhưng đang khỏi hẳn với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.
Zombie có thể tự lành! Từ Tịnh chỉ cảm thấy đầu óc ngơ ra, nhìn hai tên phát điên Cục thịt Trần cố chặn tường đá lại với thanh niên chỉ còn nửa người trên hoạt động được cố vung cầu lửa lên, ngọn lửa thiêu cháy quần áo lông tóc zombie, sau đó liền tự động dập tắt, cũng không tạo thành thương tổn thực chất, không khỏi trào dâng sự mỏi mệt vô tận và cảm giác bất lực, giống như trước mắt là ngọn núi lớn tồn tại mãi mãi không thể chống lại.
Những người khác đều trợn tròn mắt, ngay cả Cục thịt Trần đang ôm đùi phải kêu au áu cũng ngậm miệng, mồ hôi lạnh ứa ra trừng mắt nhìn con zombie người Yết bị đốt trơn bóng đen tuyền đang đi về hướng bọn họ.
Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập dồn dập vang lên bên tai giống như tiếng sấm, không biết của mình hay của người khác. Gặp phải đối thủ đánh thì không chết, càng gần càng nguy hiểm, mọi người rốt cuộc không rảnh lo có để lộ lưng trước mặt kẻ địch hay không nữa, đều bắt đầu giãy giụa vội vã bò vào sâu trong động. Kim Mãn Đường nhặt đao Cục thịt Trần làm rơi trên mặt đất lên, một tay khác túm Cục thịt Trần lại, nhưng bởi vì đối phương quá nặng mà không túm được, đang muốn ném đao đi dùng hai tay kéo, đột nhiên Giang Hàng vốn sợ tới mức ngồi yên cạnh cô lại cử động, chạy lại đây giúp cô cùng kéo người lên. Kim Mãn Đường cảm thấy thật bất ngờ, cô biết gã thanh niên này ích kỷ láo toét thế nào, tuy rằng cô vẫn luôn tin vào ít kí ức trong quá khứ rằng anh ta có vài phần lương tâm, nhưng khi anh ta thật sự biểu hiện chúng ra ngoài, cô vẫn cảm thấy rất giật mình. Có điều trước mắt không phải thời điểm để cô phát biểu cảm tưởng, cô chỉ hơi sửng sốt rồi lại nắm chặt đao trong tay, một tay khác luồn dưới nách Cục Thịt Trần, ba người gian nan cử động. Khoảng cách này đối với zombie mà nói chỉ cần một hai bước là vượt qua, không tạo được tác dụng gì, nhưng với con người lại là một biểu hiện xuất phát từ bản năng muốn sống. Chỉ cần còn một hơi thở thì tuyệt đối không muốn ngồi chờ chết.
Mà lúc này Từ Tịnh cũng đã định thần lại, lùi hai bước ra sau, xạch xạch nạp đạn, muốn ngăn cản bước chân tới gần của zombie. Zombie kia tựa hồ cũng biết viên đạn lợi hại, thế mà biết né tránh, nâng tay lên che phần đầu, bởi vậy Từ Tịnh không thể làm viên đạn bắn trúng cùng một chỗ, cũng chẳng có cách nào tạo thành thương tổn nghiêm trọng được nữa. Nhưng khoảng cách vài bước, mắt thấy sắp sửa vượt qua, con zombie kia lại đột ngột tạm dừng một chút, rồi sau đó ngao mà một tiếng bỏ con mồi dễ như trở bàn tay trước mắt mà hướng Nam Thiệu.
Thì ra Nam Thiệu sau khi có được thời gian thở dốc, thấy đao thương đạn lửa đều không làm gì được con zombie này, đơn giản đổi sang dùng dị năng công kích. Zombie chính ra là người đã chết hẳn không có sự sống, nhưng ở giữa đầu chúng nó lại có một mảnh sương mù u đen mỏng manh thong thả xoay tròn mờ mịt. Đây là vấn đề làm Nam Thiệu vẫn luôn hoang mang, bởi vì dị năng của hắn thật ra cũng có thể gây ra thương tổn tới zombie, tuy rằng yếu hơn nhiều so với vật còn sống, không thể một kích trí mạng, không bằng dùng đao chém, nhưng tóm lại là có thể có tác dụng. Cho nên, zombie tóm lại có còn là một sinh vật sống hay không, hoặc dị năng của hắn cũng có thể có tác dụng với thứ không có sự sống không? Cái tên ‘dị năng sinh mệnh’ chẳng qua là lời thuận miệng của cô gái Hàn Linh kia mà thôi, không có nghĩ nó là sự thật.
Đương nhiên, trước mắt hắn không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, chẳng qua bây giờ thật sự không có biện pháp khác nên mới tạm thời thử một lần. Nhưng làm người ta vui mừng chính là tính uy hiếp từ dị năng của hắn đối với zombie hiển nhiên lớn hơn súng đạn, bằng không nó chắc chắn sẽ không tha mọi người không còn lực đánh trả mà quay đầu đối phó hắn. Điều càng làm cho Nam Thiệu kinh hãi hơn là trong nháy mắt sử dụng dị năng, hắn phát hiện con zombie này khác những zombie khác, quanh thân trên dưới nó thế nhưng quấn quanh bởi một lớp lực sinh mệnh màu trắng trôi nổi nhàn nhạt.
Điều này thật sự quá vớ vẩn! Cứ như người chết sống lại vậy. Phần phật —— Trước mặt Nam Thiệu hiện lên móng vuốt sắc bén của zombie, trong tai nghe được một tiếng vút gió chói tai, quay đầu nhìn lại, chỗ hắn vừa đứng trên vách núi đá bị cào ra mười đường trắng hếu, có thể thấy được độ sắc bén và lực mạnh của hai bộ móng kia, nếu bị cào trúng chỉ sợ sẽ bị xé tươi thành hai nửa.
Vun vút, gió lạnh sắc bén phất qua mặt, chỉ chớp mắt một cái, móng vuốt zombie lại lần nữa đánh tới. Những cú vồ liên tiếp không cho Nam Thiệu chút thời gian nghỉ ngơi nào. Bởi vì hắn vẫn luôn tựa vách núi né tránh, cho nên hoa văn khắc thần khắp núi nhanh chóng bị bao phủ bởi những vết móng trắng hếu dài ngắn không bằng nhau.
Vách núi không lớn, né tránh cực kỳ vất vả, không cẩn thận chút thôi là rơi xuống giữa đám zombie đói khát dưới vực ngay. Nhưng mà dù vậy, Nam Thiệu vẫn cảm thấy may mắn, may mắn con zombie này mặc dù có đôi chút trí tuệ cảm xúc, nhưng chung quy vẫn kém người sống cực xa, càng không giữ lại năng lực lúc còn sống, nếu nó có thể đánh nhau như gã người Yết thì hắn nên bó tay chịu chết luôn cho rồi.
Đương nhiên, cái may mắn này cũng chỉ là tự an ủi bản thân dưới tình trạng bất đắc dĩ thôi, tuy con zombie kia chỉ có một chiêu tấn công nhưng với tốc độ điện xẹt, lại da dày vuốt sắc, trừ né tránh Nam Thiệu cũng gần như không thể đánh trả, dùng dị năng công kích mấy lần giữa lúc rối ren cũng không làm nó bị thương được. Cứ thế này, dị năng của hắn sẽ nhanh chóng hao hết. Vì thế hắn dừng lãng phí dị năng không kết quả mà vừa né tránh vừa nôn nóng suy nghĩ phương pháp đối phó.
Cùng lúc đó, những người trong động vốn định lên giúp lại nghiêm mặt căng thẳng như lâm đại địch lưng tựa lưng bên nhau. Từ Tịnh cầm súng, ánh mắt chậm rãi cẩn thận rà quét trên dưới hai bên vách núi đá. Thì ra bọn họ bị lạc mất một người, một người đàn ông tên là Tôn Mân. Biến mất từ khi nào, sao lại biến mất, không một ai phát hiện.
“Anh ấy vừa rồi còn dùng dị năng tấn công zombie kia với tôi…” Người đàn ông duy nhất không biết tên lộ ra biểu tình hoảng hốt lẩm bẩm, anh chính là người đầu tiên chú ý tới việc Tôn Mân mất tích, thật sự bị dọa rồi. Tin rằng dù là ai phát hiện đồng đội đột nhiên biến mất không một tiếng động, phản ứng đều sẽ không bình tĩnh nổi, huống chi là trong tình trạng trước mắt.
Những người khác nghe anh ta nói, da đầu đều không khỏi tê dại, người đàn ông này với người bị mất tích Tôn Mân đều là dị năng hệ hỏa. Tuy tình huống vừa rồi nguy hiểm nhưng mọi người đều nhìn thấy rõ cầu lửa hai người bọn họ ném ra, chẳng qua vừa chớp mắt, người đã không thấy tăm hơi. Tuyệt đối không có ai hoài nghi Tôn Mân tự chạy trước. Tách mình khỏi đoàn đội ngay lúc này thì phải can đảm lắm, huống chi một đoạn đường này tính đến chỗ rẽ cũng phải ít nhất ba bốn mươi mét. Một người sống sờ sờ ra đấy dù muốn chạy cũng không có khả năng không phát ra tí động tĩnh nào, có phải mọc cánh đâu. Cho nên, khả năng duy nhất chính là do con zombie trốn trong chỗ tối một lúc rồi chưa có động tĩnh gì ra tay.
Cái thế giới chết bầm, zombie mẹ nó đều thành tinh rồi! Từ Tịnh mắng to trong lòng, nhưng không nói ra tránh làm những người khác thêm khủng hoảng, ném đao mình tạm thời không dùng cho người đàn ông đang nói chuyện, nhìn qua cũng chỉ có anh ta với Kim Mãn Đường còn chút sức chiến đấu. Mà trong tay Kim Mãn Đường có đao của cục thịt Trần rồi nên cô đưa cho người kia, không nói giúp được nhiều không, ít nhất có thể ổn định cảm xúc.
Quả nhiên, người đàn ông kia sau khi bắt được đao thoáng bình tĩnh lại, Từ Tịnh không để ý đến anh ta nữa, vừa cảnh giác bốn phía vừa nhìn hướng Nam Thiệu bên kia xem có giúp đỡ được gì không. Nếu có thể thì hợp lực giải quyết con zombie ở chỗ sáng trước, dư lại con kia sẽ bớt nguy hiểm hơn. Chỉ cầu mong số lượng zombie không nhìn thấy chỉ có một con.
Lúc này Nam Thiệu đã bị dồn tới rìa nham thạch, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt, bị zombie xé ăn. Từ Tịnh đang muốn tìm một góc độ thích hợp, vừa bắn trúng zombie vừa không ngộ thương Nam Thiệu, liền thấy Nam Thiệu bỗng nhiên ngồi thụp xuống, một chân đá đến đầu gối phải giơ lên của con zombie đang nhào tới, sau đó nhanh nhạy lách qua dưới nách nó. Con zombie này tuy rằng có trí tuệ nhưng không có khái niệm ứng đối với với những động tác không nguy hiểm tới tính mạng này, một chân giơ lên bị đá, tức khắc không thu thế được ngã sấp mặt. Dù nó nhanh nhạy cũng không thể giảm tốc phanh kịp hay lộn nhào bay giữa không trung được, thế nào cũng ngã xuống vực.
Từ Tịnh vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Nam Thiệu bỗng nhiên nằm sấp trên mặt đất, duỗi tay quơ một cái tóm lấy cổ chân trái zombie.
Điên rồi! Cô hơi thót tim, không rõ vì sao Nam Thiệu làm vậy. Tuy rằng cô cũng không trông cậy con zombie súng bắn không chết sẽ ngã chết, nhưng ít nhất có thể cho bọn họ thời gian thở dốc, nhưng bây giờ… Cô nhíu chặt mày, tuy không tán đồng nhưng cũng đành bất đắc dĩ, bởi vì cô không có cách nào tiến lên ngăn cản.
Nam Thiệu không biết sau lưng mình Từ Tịnh đang đứng trong động nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên nhập vào hắn đá nó xuống rồi tính sau. Một bàn tay hắn bấu chặt chỗ tảng đá nhô lên, một bàn tay nắm chặt cổ chân zombie, để tránh mình cũng bị lực kéo rơi theo. Trên thực tế, ban đầu hắn cũng ôm ý tưởng giống Từ Tịnh nên mới dẫn con zombie tới rìa đá, nhưng sau đấy nhanh chóng ý thức được với vuốt sắt của con zombie này, chỉ sợ nó không chỉ không chết mà còn nhanh chóng bám vào vách núi bò lên trên, đến lúc đó bọn họ vẫn phải đối mặt với nó như cũ. Đây là kết quả tương đối lý tưởng, bởi vì ít nhất cũng tranh thủ được chút thời gian. Kết quả tệ hơn là nó không thèm leo lên trên mà chọn ra ngoài từ đường hầm phía dưới, đến lúc đó ba người Trương Dịch chỉ sợ gặp phiền phức. Cho nên, hắn không thể không lập tức thay đổi chủ ý, quyết định liều mạng, dù tiêu hao quá mức dị năng và tinh thần biến thành thằng ngốc cũng phải giết chết nó. Có điều khi hắn chuẩn bị tập trung dị năng công kích lên tinh hạch trong não zombie, suy nghĩ đột nhiên thay đổi, chuyển sang hấp thu lực sinh mệnh. Đối với năng lực hấp thu lực sinh mệnh hắn chỉ có thể sử dụng khi tiếp xúc trực tiếp với đối tượng, lúc này vừa lúc phù hợp điều kiện.
Con zombie kia đột nhiên bị treo giữa không trung, có lẽ do cảm thấy nguy hiểm hoặc là cảm thấy không thoải mái, bắt đầu liều mạng giãy giụa muốn xoay thân bò lên trên, Nam Thiệu cơ hồ không giữ được, may mắn rìa vách đá nơi này vẻn vẹn chỉ dày chừng nửa mét, làm nó cheo leo nửa người trên không trung, không có chỗ bám, bằng không khó có thể bắt nó không dùng đôi móng sắt sắc khỏe bám sườn vách bò lên trên.
Chân Nam Thiệu sờ soạng phía sau tảng đá trên mặt đất, cuối cùng cũng cảm thấy một chỗ níu lại làm điểm tựa, miễn cưỡng có thể giúp hắn ổn định thân thể, mới khẽ thở ra, tập trung tinh thần hấp thu lực sinh mệnh của zombie. Làm hắn ngạc nhiên là quá trình hấp thu thuận lợi dị thường, khi dị năng hắn tiếp xúc với lực sinh mệnh mỏng manh của con zombie kia, hắn thế nhưng cảm thấy một cảm giác nào đó cực kỳ thân thiết quen thuộc, thật giống như những lực sinh mệnh đó có cùng nguồn gốc với hắn, đôi bên gặp gỡ, dễ dàng dung hợp với nhau, hoàn toàn không có chút gượng nào, còn tốt hơn cảm giác khi hắn hấp thu hoa nấm biến dị lúc trước.
Hắn cảm giác được lực sinh mệnh bản thân theo tiến trình hấp thu chậm rãi trở nên mạnh bạo, giống như vừa được ăn thực phẩm cung cấp dinh dưỡng phù hợp nhất.
Kỳ quái hơn, lực sinh mệnh của con zombie này nhìn có vẻ cực kỳ mỏng manh, nguồn lực hấp thu được qua chỗ tiếp xúc cũng rất ít, nhưng cứ cuồn cuộn không ngừng như không có điểm cuối. Chỉ cần có thể hấp thu thì Nam Thiệu không lo tốc độ chậm, có điều tình huống thực tế lại không cho phép hắn từ từ, bởi vì con zombie hiển nhiên cũng cảm giác được uy hiếp lớn, giãy giụa càng ngày càng mãnh liệt, làm hắn nhiều lần thiếu chút nữa trượt tay, không thể không rút một tay khác bám lên mặt đất, nhưng chân vẫn bị kéo, bắt đầu chậm rãi trượt xuống.
Trời rất lạnh mà trên trán Nam Thiệu lại mướt mồ hôi, sau đó trượt xuống mũi nhỏ giọt trên mặt đá. Khó khăn lắm mới gặp được một cơ hội phát triển năng lực sinh mệnh của bản thân, hắn thật sự không cam lòng cứ buông tay từ bỏ như vậy. Nhưng cơ thể hắn đã căng cứng trong lúc giữ con zombie giãy giụa trên không, dù lúc này muốn vớt nó lên cũng chỉ có lòng mà không có lực, cứ do dự mãi, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ bị liên luỵ kéo xuống. Hắn hao hết tâm tư thậm chí không tiếc lấy tính mạng bản thân dụ con zombie không phải để được kết quả này. Nghĩ đến đây hắn cắn răng một cái, quyết tâm chuẩn bị buông tay, tập trung toàn bộ dị năng định nháy mắt lúc buông tay phát ra một đòn trí mạng với zombie. Đột nhiên mắt cá chân trái bị chạm vào, hắn giật mình sợ hãi, nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng lại bởi cảm giác quen thuộc.
“Yên tâm, con zombie kia đã được giải quyết rồi.” Giọng nói trầm tĩnh của Trương Dịch vang lên bên tai hắn, làm Nam Thiệu lúc đầu còn lo lắng nhanh chóng hoàn toàn bình tâm lại, chuyên tâm hút lực sinh mệnh từ zombie.
Thì ra lúc Trương Dịch tiến vào, người đầu tiên gặp được là Trần Đống và thi thể gã người Yết. Những gì Trần Đống biết có hạn, cho nên anh cũng không lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi đó, lập tức vào sâu hơn, sau đó thấy được bọn Từ Tịnh tụ bên nhau như chim sợ cành cong. Lúc anh đột nhiên xuất hiện, Từ Tịnh chút nữa lấy súng bắn anh. Đương nhiên, bởi vì đường vào động là đường ngoặt bên ngoài không có thứ gì ngăn cản cho nên anh cũng liếc mắt một cái thấy được tình thế nguy hiểm của Nam Thiệu. Bản thân anh đương nhiên muốn đi giúp Nam Thiệu trước, nhưng nhìn thấy biểu tình lo sợ nghi hoặc bất an của năm sáu người trong động, chỉ có mình Nam Thiệu đối phó con zombie kia bên ngoài, căn bản không phù hợp lẽ thường. Cho nên trong lòng anh dù nôn nóng vẫn quyết định biết rõ tình huống đã. Cũng trùng hợp, con zombie trốn ở vách núi kia thế nhưng thừa dịp nháy mắt Trương Dịch xuất hiện làm mọi người hơi phân tâm muốn diễn lại trò cũ, trồi ra từ trên mặt đất muốn kéo Giang Hàng xuống. So thính giác và độ cảnh giác trước nguy hiểm, Trương Dịch hiển nhiên còn hơn cả Từ Tịnh, nhờ thời gian anh bị thương nằm liệt một chỗ trên giường dốc sức tu luyện tâm cảnh và ngũ cảm. Bởi vậy zombie mới vừa cử động, còn chưa trồi ra khỏi vách đá, lỗ tai anh đã nghe được, vung đao nhanh như chớp. Chờ lúc Từ Tịnh nhận ra bấm cò súng, lưỡi đao anh đã chém xuống đỉnh đầu con zombie vừa trồi ra từ dưới đất. Viên đạn Từ Tịnh bắn theo sau, bắn thủng giữa trán nó. Vì thế con zombie dị năng hệ thổ lén lút gian giảo làm một đám người nghi thần nghi quỷ trông gà hoá cuốc cứ bị giải quyết một cách nhìn thoải mái như vậy. Khi mọi người còn đang kinh ngạc vui mừng hoan hô, Trương Dịch mới biết nguyên nhân bọn họ bị nhốt nơi đây, cũng không khỏi nói câu may mắn. Giải quyết một chuyện phiền toái, anh không quan tâm những việc còn lại, chạy thẳng đến chỗ Nam Thiệu, rốt cuộc giúp hắn bắt được cơ hội phát triển dị năng hiếm có.
Trương Dịch không biết vì sao Nam Thiệu cứ giữ lấy kia con zombie kia không bỏ, nhưng anh tin Nam Thiệu chắc chắn có lí do riêng, nếu đã không còn nỗi lo về sau, đương nhiên có thể để hắn tập trung làm việc của mình.
Một lát sau, sau khi xác định đã không còn nguy hiểm khác Từ Tịnh cũng đi tới, kéo dây thừng lúc trước trói đám Kim Mãn Đường quấn mấy vòng trên eo Nam Thiệu, sau đó đứng sau hai người canh cho họ. Đến lúc này, cô cũng nhìn ra điểm khác thường, có khả năng Nam Thiệu đang làm một việc rất quan trọng với hắn. Cô lười hỏi nhưng nếu cùng nhóm với nhau thì giúp đỡ nhau thôi.
Qua chừng nửa giờ hoặc có lẽ thời gian dài hơn, động tác giãy giụa của con zombie mà Nam Thiệu đang tóm lấy dần dần càng ngày càng yếu, cuối cùng không hề nhúc nhích. Một lát sau nữa, Nam Thiệu buông tay, con zombie rơi xuống giữa đàn zombie nhao nhao dưới vực, bị mấy con khác hất xuống chìm nghỉm dưới chân bọn chúng, không cử động được nữa.
Trương Dịch nhanh chóng kéo hơn phân nửa thân thể Nam Thiệu bị rơi xuống lên, Nam Thiệu cũng không lập tức đứng, mà lật người, cứ nằm yên như vậy trên tảng đá, nhắm hai mắt như đang ngủ say.
Beta: Yến Phi Ly
Bên này chiến đấu xong, trong sơn động lại có một loại không khí quỷ dị khác.
Từ Tịnh thấy Nam Thiệu gặp nguy, vội nổ súng cứu trợ, nào biết được súng hai tay không có tác dụng, đạn bắn trúng nhưng không làm nó bị thương được mà ngược lại càng chọc giận con zombie kia, nó quay đầu nhào đến hướng cô. Để đối phó với con zombie trốn trong vách núi nên lúc đi trong động, mọi người đã dựa lưng vào nhau tạo thành một hàng dài kín kẽ, Từ Tịnh vừa lúc bị che ở tận cùng bên trong, Cục thịt Trần mới vừa kéo Nam Thiệu ra đẩy mạnh tới chỗ một thanh niên khác liền cảm thấy một luồng gió sắc bén bắn thẳng vào mặt. Y kêu lên sợ hãi một tiếng, thân thể ngửa ra sau tránh đi móng vuốt cào vào mặt, đồng thời chân phải bay lên đá ra.
Tiếng khớp xương đứt gãy răng rắc vang lên, thân thể nặng nề của Cục thịt Trần mập mạp bị quăng ngã bay ra, đập vào cả những người đằng sau kết đội với y vốn chân đã nhũn hết ngã trên mặt đất. Chỉ có Từ Tịnh phản ứng nhanh mới tránh được. Mà con zombie kia lại chỉ bị lùi hai bước liền dừng, đang muốn tiếp tục tấn công thì phía trước đột nhiên dựng lên một bức tường đá chặn đường nó lại.
“Cái đm thằng chó đẻ nào làm?” Từ Tịnh thấy Nam Thiệu bị vây đơn độc với con zombie súng bắn không chết ở bên kia, không khỏi giận dữ mắng.
Mặt Giang Hàng xanh lè cắn môi đẩy đất cát đè trên người, cố hết sức ngồi dậy, giơ tay ý bảo mình làm, anh ta như không nhận thấy đối phương đang tức giận, thở dốc nói “Chắn không được bao lâu.” Tuy anh ta có dị năng, nhưng trước cũng không thường sử dụng, vô dụng như không, vừa dùng một lần này liền cảm thấy chút sức lực mới tích góp được đã không còn.
Như để xác minh lời vừa rồi, vách đá vừa được dựng lên đã bị phá thủng lỗ lớn, móng vuốt sắc bén ánh kim loại của zombie duỗi vào. Từ Tịnh không rảnh trách cứ Giang Hàng tiếp, nâng súng lên tạch tạch tạch mấy phát. Tiếng rống giận của zombie vang lên ầm ầm, tường đá bị phá vỡ hoàn toàn.
Từ Tịnh chú ý thấy bả vai zombie có vết nứt bằng cổ tay, hẳn là do cô vừa rồi bắn toàn bộ đạn vào một chỗ tạo thành, tinh thần không khỏi rung lên, nhưng không đợi cô giở lại chiêu cũ liền thấy được một cảnh làm cô kinh hãi. Thì ra miệng vết thương của con zombie kia thế nhưng đang khỏi hẳn với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.
Zombie có thể tự lành! Từ Tịnh chỉ cảm thấy đầu óc ngơ ra, nhìn hai tên phát điên Cục thịt Trần cố chặn tường đá lại với thanh niên chỉ còn nửa người trên hoạt động được cố vung cầu lửa lên, ngọn lửa thiêu cháy quần áo lông tóc zombie, sau đó liền tự động dập tắt, cũng không tạo thành thương tổn thực chất, không khỏi trào dâng sự mỏi mệt vô tận và cảm giác bất lực, giống như trước mắt là ngọn núi lớn tồn tại mãi mãi không thể chống lại.
Những người khác đều trợn tròn mắt, ngay cả Cục thịt Trần đang ôm đùi phải kêu au áu cũng ngậm miệng, mồ hôi lạnh ứa ra trừng mắt nhìn con zombie người Yết bị đốt trơn bóng đen tuyền đang đi về hướng bọn họ.
Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập dồn dập vang lên bên tai giống như tiếng sấm, không biết của mình hay của người khác. Gặp phải đối thủ đánh thì không chết, càng gần càng nguy hiểm, mọi người rốt cuộc không rảnh lo có để lộ lưng trước mặt kẻ địch hay không nữa, đều bắt đầu giãy giụa vội vã bò vào sâu trong động. Kim Mãn Đường nhặt đao Cục thịt Trần làm rơi trên mặt đất lên, một tay khác túm Cục thịt Trần lại, nhưng bởi vì đối phương quá nặng mà không túm được, đang muốn ném đao đi dùng hai tay kéo, đột nhiên Giang Hàng vốn sợ tới mức ngồi yên cạnh cô lại cử động, chạy lại đây giúp cô cùng kéo người lên. Kim Mãn Đường cảm thấy thật bất ngờ, cô biết gã thanh niên này ích kỷ láo toét thế nào, tuy rằng cô vẫn luôn tin vào ít kí ức trong quá khứ rằng anh ta có vài phần lương tâm, nhưng khi anh ta thật sự biểu hiện chúng ra ngoài, cô vẫn cảm thấy rất giật mình. Có điều trước mắt không phải thời điểm để cô phát biểu cảm tưởng, cô chỉ hơi sửng sốt rồi lại nắm chặt đao trong tay, một tay khác luồn dưới nách Cục Thịt Trần, ba người gian nan cử động. Khoảng cách này đối với zombie mà nói chỉ cần một hai bước là vượt qua, không tạo được tác dụng gì, nhưng với con người lại là một biểu hiện xuất phát từ bản năng muốn sống. Chỉ cần còn một hơi thở thì tuyệt đối không muốn ngồi chờ chết.
Mà lúc này Từ Tịnh cũng đã định thần lại, lùi hai bước ra sau, xạch xạch nạp đạn, muốn ngăn cản bước chân tới gần của zombie. Zombie kia tựa hồ cũng biết viên đạn lợi hại, thế mà biết né tránh, nâng tay lên che phần đầu, bởi vậy Từ Tịnh không thể làm viên đạn bắn trúng cùng một chỗ, cũng chẳng có cách nào tạo thành thương tổn nghiêm trọng được nữa. Nhưng khoảng cách vài bước, mắt thấy sắp sửa vượt qua, con zombie kia lại đột ngột tạm dừng một chút, rồi sau đó ngao mà một tiếng bỏ con mồi dễ như trở bàn tay trước mắt mà hướng Nam Thiệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra Nam Thiệu sau khi có được thời gian thở dốc, thấy đao thương đạn lửa đều không làm gì được con zombie này, đơn giản đổi sang dùng dị năng công kích. Zombie chính ra là người đã chết hẳn không có sự sống, nhưng ở giữa đầu chúng nó lại có một mảnh sương mù u đen mỏng manh thong thả xoay tròn mờ mịt. Đây là vấn đề làm Nam Thiệu vẫn luôn hoang mang, bởi vì dị năng của hắn thật ra cũng có thể gây ra thương tổn tới zombie, tuy rằng yếu hơn nhiều so với vật còn sống, không thể một kích trí mạng, không bằng dùng đao chém, nhưng tóm lại là có thể có tác dụng. Cho nên, zombie tóm lại có còn là một sinh vật sống hay không, hoặc dị năng của hắn cũng có thể có tác dụng với thứ không có sự sống không? Cái tên ‘dị năng sinh mệnh’ chẳng qua là lời thuận miệng của cô gái Hàn Linh kia mà thôi, không có nghĩ nó là sự thật.
Đương nhiên, trước mắt hắn không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, chẳng qua bây giờ thật sự không có biện pháp khác nên mới tạm thời thử một lần. Nhưng làm người ta vui mừng chính là tính uy hiếp từ dị năng của hắn đối với zombie hiển nhiên lớn hơn súng đạn, bằng không nó chắc chắn sẽ không tha mọi người không còn lực đánh trả mà quay đầu đối phó hắn. Điều càng làm cho Nam Thiệu kinh hãi hơn là trong nháy mắt sử dụng dị năng, hắn phát hiện con zombie này khác những zombie khác, quanh thân trên dưới nó thế nhưng quấn quanh bởi một lớp lực sinh mệnh màu trắng trôi nổi nhàn nhạt.
Điều này thật sự quá vớ vẩn! Cứ như người chết sống lại vậy. Phần phật —— Trước mặt Nam Thiệu hiện lên móng vuốt sắc bén của zombie, trong tai nghe được một tiếng vút gió chói tai, quay đầu nhìn lại, chỗ hắn vừa đứng trên vách núi đá bị cào ra mười đường trắng hếu, có thể thấy được độ sắc bén và lực mạnh của hai bộ móng kia, nếu bị cào trúng chỉ sợ sẽ bị xé tươi thành hai nửa.
Vun vút, gió lạnh sắc bén phất qua mặt, chỉ chớp mắt một cái, móng vuốt zombie lại lần nữa đánh tới. Những cú vồ liên tiếp không cho Nam Thiệu chút thời gian nghỉ ngơi nào. Bởi vì hắn vẫn luôn tựa vách núi né tránh, cho nên hoa văn khắc thần khắp núi nhanh chóng bị bao phủ bởi những vết móng trắng hếu dài ngắn không bằng nhau.
Vách núi không lớn, né tránh cực kỳ vất vả, không cẩn thận chút thôi là rơi xuống giữa đám zombie đói khát dưới vực ngay. Nhưng mà dù vậy, Nam Thiệu vẫn cảm thấy may mắn, may mắn con zombie này mặc dù có đôi chút trí tuệ cảm xúc, nhưng chung quy vẫn kém người sống cực xa, càng không giữ lại năng lực lúc còn sống, nếu nó có thể đánh nhau như gã người Yết thì hắn nên bó tay chịu chết luôn cho rồi.
Đương nhiên, cái may mắn này cũng chỉ là tự an ủi bản thân dưới tình trạng bất đắc dĩ thôi, tuy con zombie kia chỉ có một chiêu tấn công nhưng với tốc độ điện xẹt, lại da dày vuốt sắc, trừ né tránh Nam Thiệu cũng gần như không thể đánh trả, dùng dị năng công kích mấy lần giữa lúc rối ren cũng không làm nó bị thương được. Cứ thế này, dị năng của hắn sẽ nhanh chóng hao hết. Vì thế hắn dừng lãng phí dị năng không kết quả mà vừa né tránh vừa nôn nóng suy nghĩ phương pháp đối phó.
Cùng lúc đó, những người trong động vốn định lên giúp lại nghiêm mặt căng thẳng như lâm đại địch lưng tựa lưng bên nhau. Từ Tịnh cầm súng, ánh mắt chậm rãi cẩn thận rà quét trên dưới hai bên vách núi đá. Thì ra bọn họ bị lạc mất một người, một người đàn ông tên là Tôn Mân. Biến mất từ khi nào, sao lại biến mất, không một ai phát hiện.
“Anh ấy vừa rồi còn dùng dị năng tấn công zombie kia với tôi…” Người đàn ông duy nhất không biết tên lộ ra biểu tình hoảng hốt lẩm bẩm, anh chính là người đầu tiên chú ý tới việc Tôn Mân mất tích, thật sự bị dọa rồi. Tin rằng dù là ai phát hiện đồng đội đột nhiên biến mất không một tiếng động, phản ứng đều sẽ không bình tĩnh nổi, huống chi là trong tình trạng trước mắt.
Những người khác nghe anh ta nói, da đầu đều không khỏi tê dại, người đàn ông này với người bị mất tích Tôn Mân đều là dị năng hệ hỏa. Tuy tình huống vừa rồi nguy hiểm nhưng mọi người đều nhìn thấy rõ cầu lửa hai người bọn họ ném ra, chẳng qua vừa chớp mắt, người đã không thấy tăm hơi. Tuyệt đối không có ai hoài nghi Tôn Mân tự chạy trước. Tách mình khỏi đoàn đội ngay lúc này thì phải can đảm lắm, huống chi một đoạn đường này tính đến chỗ rẽ cũng phải ít nhất ba bốn mươi mét. Một người sống sờ sờ ra đấy dù muốn chạy cũng không có khả năng không phát ra tí động tĩnh nào, có phải mọc cánh đâu. Cho nên, khả năng duy nhất chính là do con zombie trốn trong chỗ tối một lúc rồi chưa có động tĩnh gì ra tay.
Cái thế giới chết bầm, zombie mẹ nó đều thành tinh rồi! Từ Tịnh mắng to trong lòng, nhưng không nói ra tránh làm những người khác thêm khủng hoảng, ném đao mình tạm thời không dùng cho người đàn ông đang nói chuyện, nhìn qua cũng chỉ có anh ta với Kim Mãn Đường còn chút sức chiến đấu. Mà trong tay Kim Mãn Đường có đao của cục thịt Trần rồi nên cô đưa cho người kia, không nói giúp được nhiều không, ít nhất có thể ổn định cảm xúc.
Quả nhiên, người đàn ông kia sau khi bắt được đao thoáng bình tĩnh lại, Từ Tịnh không để ý đến anh ta nữa, vừa cảnh giác bốn phía vừa nhìn hướng Nam Thiệu bên kia xem có giúp đỡ được gì không. Nếu có thể thì hợp lực giải quyết con zombie ở chỗ sáng trước, dư lại con kia sẽ bớt nguy hiểm hơn. Chỉ cầu mong số lượng zombie không nhìn thấy chỉ có một con.
Lúc này Nam Thiệu đã bị dồn tới rìa nham thạch, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt, bị zombie xé ăn. Từ Tịnh đang muốn tìm một góc độ thích hợp, vừa bắn trúng zombie vừa không ngộ thương Nam Thiệu, liền thấy Nam Thiệu bỗng nhiên ngồi thụp xuống, một chân đá đến đầu gối phải giơ lên của con zombie đang nhào tới, sau đó nhanh nhạy lách qua dưới nách nó. Con zombie này tuy rằng có trí tuệ nhưng không có khái niệm ứng đối với với những động tác không nguy hiểm tới tính mạng này, một chân giơ lên bị đá, tức khắc không thu thế được ngã sấp mặt. Dù nó nhanh nhạy cũng không thể giảm tốc phanh kịp hay lộn nhào bay giữa không trung được, thế nào cũng ngã xuống vực.
Từ Tịnh vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Nam Thiệu bỗng nhiên nằm sấp trên mặt đất, duỗi tay quơ một cái tóm lấy cổ chân trái zombie.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điên rồi! Cô hơi thót tim, không rõ vì sao Nam Thiệu làm vậy. Tuy rằng cô cũng không trông cậy con zombie súng bắn không chết sẽ ngã chết, nhưng ít nhất có thể cho bọn họ thời gian thở dốc, nhưng bây giờ… Cô nhíu chặt mày, tuy không tán đồng nhưng cũng đành bất đắc dĩ, bởi vì cô không có cách nào tiến lên ngăn cản.
Nam Thiệu không biết sau lưng mình Từ Tịnh đang đứng trong động nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên nhập vào hắn đá nó xuống rồi tính sau. Một bàn tay hắn bấu chặt chỗ tảng đá nhô lên, một bàn tay nắm chặt cổ chân zombie, để tránh mình cũng bị lực kéo rơi theo. Trên thực tế, ban đầu hắn cũng ôm ý tưởng giống Từ Tịnh nên mới dẫn con zombie tới rìa đá, nhưng sau đấy nhanh chóng ý thức được với vuốt sắt của con zombie này, chỉ sợ nó không chỉ không chết mà còn nhanh chóng bám vào vách núi bò lên trên, đến lúc đó bọn họ vẫn phải đối mặt với nó như cũ. Đây là kết quả tương đối lý tưởng, bởi vì ít nhất cũng tranh thủ được chút thời gian. Kết quả tệ hơn là nó không thèm leo lên trên mà chọn ra ngoài từ đường hầm phía dưới, đến lúc đó ba người Trương Dịch chỉ sợ gặp phiền phức. Cho nên, hắn không thể không lập tức thay đổi chủ ý, quyết định liều mạng, dù tiêu hao quá mức dị năng và tinh thần biến thành thằng ngốc cũng phải giết chết nó. Có điều khi hắn chuẩn bị tập trung dị năng công kích lên tinh hạch trong não zombie, suy nghĩ đột nhiên thay đổi, chuyển sang hấp thu lực sinh mệnh. Đối với năng lực hấp thu lực sinh mệnh hắn chỉ có thể sử dụng khi tiếp xúc trực tiếp với đối tượng, lúc này vừa lúc phù hợp điều kiện.
Con zombie kia đột nhiên bị treo giữa không trung, có lẽ do cảm thấy nguy hiểm hoặc là cảm thấy không thoải mái, bắt đầu liều mạng giãy giụa muốn xoay thân bò lên trên, Nam Thiệu cơ hồ không giữ được, may mắn rìa vách đá nơi này vẻn vẹn chỉ dày chừng nửa mét, làm nó cheo leo nửa người trên không trung, không có chỗ bám, bằng không khó có thể bắt nó không dùng đôi móng sắt sắc khỏe bám sườn vách bò lên trên.
Chân Nam Thiệu sờ soạng phía sau tảng đá trên mặt đất, cuối cùng cũng cảm thấy một chỗ níu lại làm điểm tựa, miễn cưỡng có thể giúp hắn ổn định thân thể, mới khẽ thở ra, tập trung tinh thần hấp thu lực sinh mệnh của zombie. Làm hắn ngạc nhiên là quá trình hấp thu thuận lợi dị thường, khi dị năng hắn tiếp xúc với lực sinh mệnh mỏng manh của con zombie kia, hắn thế nhưng cảm thấy một cảm giác nào đó cực kỳ thân thiết quen thuộc, thật giống như những lực sinh mệnh đó có cùng nguồn gốc với hắn, đôi bên gặp gỡ, dễ dàng dung hợp với nhau, hoàn toàn không có chút gượng nào, còn tốt hơn cảm giác khi hắn hấp thu hoa nấm biến dị lúc trước.
Hắn cảm giác được lực sinh mệnh bản thân theo tiến trình hấp thu chậm rãi trở nên mạnh bạo, giống như vừa được ăn thực phẩm cung cấp dinh dưỡng phù hợp nhất.
Kỳ quái hơn, lực sinh mệnh của con zombie này nhìn có vẻ cực kỳ mỏng manh, nguồn lực hấp thu được qua chỗ tiếp xúc cũng rất ít, nhưng cứ cuồn cuộn không ngừng như không có điểm cuối. Chỉ cần có thể hấp thu thì Nam Thiệu không lo tốc độ chậm, có điều tình huống thực tế lại không cho phép hắn từ từ, bởi vì con zombie hiển nhiên cũng cảm giác được uy hiếp lớn, giãy giụa càng ngày càng mãnh liệt, làm hắn nhiều lần thiếu chút nữa trượt tay, không thể không rút một tay khác bám lên mặt đất, nhưng chân vẫn bị kéo, bắt đầu chậm rãi trượt xuống.
Trời rất lạnh mà trên trán Nam Thiệu lại mướt mồ hôi, sau đó trượt xuống mũi nhỏ giọt trên mặt đá. Khó khăn lắm mới gặp được một cơ hội phát triển năng lực sinh mệnh của bản thân, hắn thật sự không cam lòng cứ buông tay từ bỏ như vậy. Nhưng cơ thể hắn đã căng cứng trong lúc giữ con zombie giãy giụa trên không, dù lúc này muốn vớt nó lên cũng chỉ có lòng mà không có lực, cứ do dự mãi, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ bị liên luỵ kéo xuống. Hắn hao hết tâm tư thậm chí không tiếc lấy tính mạng bản thân dụ con zombie không phải để được kết quả này. Nghĩ đến đây hắn cắn răng một cái, quyết tâm chuẩn bị buông tay, tập trung toàn bộ dị năng định nháy mắt lúc buông tay phát ra một đòn trí mạng với zombie. Đột nhiên mắt cá chân trái bị chạm vào, hắn giật mình sợ hãi, nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng lại bởi cảm giác quen thuộc.
“Yên tâm, con zombie kia đã được giải quyết rồi.” Giọng nói trầm tĩnh của Trương Dịch vang lên bên tai hắn, làm Nam Thiệu lúc đầu còn lo lắng nhanh chóng hoàn toàn bình tâm lại, chuyên tâm hút lực sinh mệnh từ zombie.
Thì ra lúc Trương Dịch tiến vào, người đầu tiên gặp được là Trần Đống và thi thể gã người Yết. Những gì Trần Đống biết có hạn, cho nên anh cũng không lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi đó, lập tức vào sâu hơn, sau đó thấy được bọn Từ Tịnh tụ bên nhau như chim sợ cành cong. Lúc anh đột nhiên xuất hiện, Từ Tịnh chút nữa lấy súng bắn anh. Đương nhiên, bởi vì đường vào động là đường ngoặt bên ngoài không có thứ gì ngăn cản cho nên anh cũng liếc mắt một cái thấy được tình thế nguy hiểm của Nam Thiệu. Bản thân anh đương nhiên muốn đi giúp Nam Thiệu trước, nhưng nhìn thấy biểu tình lo sợ nghi hoặc bất an của năm sáu người trong động, chỉ có mình Nam Thiệu đối phó con zombie kia bên ngoài, căn bản không phù hợp lẽ thường. Cho nên trong lòng anh dù nôn nóng vẫn quyết định biết rõ tình huống đã. Cũng trùng hợp, con zombie trốn ở vách núi kia thế nhưng thừa dịp nháy mắt Trương Dịch xuất hiện làm mọi người hơi phân tâm muốn diễn lại trò cũ, trồi ra từ trên mặt đất muốn kéo Giang Hàng xuống. So thính giác và độ cảnh giác trước nguy hiểm, Trương Dịch hiển nhiên còn hơn cả Từ Tịnh, nhờ thời gian anh bị thương nằm liệt một chỗ trên giường dốc sức tu luyện tâm cảnh và ngũ cảm. Bởi vậy zombie mới vừa cử động, còn chưa trồi ra khỏi vách đá, lỗ tai anh đã nghe được, vung đao nhanh như chớp. Chờ lúc Từ Tịnh nhận ra bấm cò súng, lưỡi đao anh đã chém xuống đỉnh đầu con zombie vừa trồi ra từ dưới đất. Viên đạn Từ Tịnh bắn theo sau, bắn thủng giữa trán nó. Vì thế con zombie dị năng hệ thổ lén lút gian giảo làm một đám người nghi thần nghi quỷ trông gà hoá cuốc cứ bị giải quyết một cách nhìn thoải mái như vậy. Khi mọi người còn đang kinh ngạc vui mừng hoan hô, Trương Dịch mới biết nguyên nhân bọn họ bị nhốt nơi đây, cũng không khỏi nói câu may mắn. Giải quyết một chuyện phiền toái, anh không quan tâm những việc còn lại, chạy thẳng đến chỗ Nam Thiệu, rốt cuộc giúp hắn bắt được cơ hội phát triển dị năng hiếm có.
Trương Dịch không biết vì sao Nam Thiệu cứ giữ lấy kia con zombie kia không bỏ, nhưng anh tin Nam Thiệu chắc chắn có lí do riêng, nếu đã không còn nỗi lo về sau, đương nhiên có thể để hắn tập trung làm việc của mình.
Một lát sau, sau khi xác định đã không còn nguy hiểm khác Từ Tịnh cũng đi tới, kéo dây thừng lúc trước trói đám Kim Mãn Đường quấn mấy vòng trên eo Nam Thiệu, sau đó đứng sau hai người canh cho họ. Đến lúc này, cô cũng nhìn ra điểm khác thường, có khả năng Nam Thiệu đang làm một việc rất quan trọng với hắn. Cô lười hỏi nhưng nếu cùng nhóm với nhau thì giúp đỡ nhau thôi.
Qua chừng nửa giờ hoặc có lẽ thời gian dài hơn, động tác giãy giụa của con zombie mà Nam Thiệu đang tóm lấy dần dần càng ngày càng yếu, cuối cùng không hề nhúc nhích. Một lát sau nữa, Nam Thiệu buông tay, con zombie rơi xuống giữa đàn zombie nhao nhao dưới vực, bị mấy con khác hất xuống chìm nghỉm dưới chân bọn chúng, không cử động được nữa.
Trương Dịch nhanh chóng kéo hơn phân nửa thân thể Nam Thiệu bị rơi xuống lên, Nam Thiệu cũng không lập tức đứng, mà lật người, cứ nằm yên như vậy trên tảng đá, nhắm hai mắt như đang ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro