Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn
Chương 31
Nam Lăng
2024-08-27 21:00:32
Bạn đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong thời bình chưa, cảm giác như đang ở địa ngục trần gian vậy.
Xung quanh đều là tiếng la hét, ngay cả người lái cano - người sử dụng hệ thống liên lạc nội bộ để cảnh báo cũng bị cano gập ghềnh hất ra ngoài vì không bám chặt thân thuyền.
Nguyên Nịnh do bị thương ở tay phải nên không thể ổn định hoàn toàn cơ thể, khi ngã đã bị vật sắc nhọn đâm vào thắt eo.
“Sau khi chúng tôi vượt qua sóng thần trở về, trên biển đã không còn gì cả, Lý Huy, Trương Viện... Mọi người đều không thấy... chỉ còn lại ba người chúng ta.”
Trên chiếc ghế sofa trong căn phòng trống ở tầng 5, Phương Tử Thần đang nằm đó, sắc mặt tái nhợt, hốc hác vì mất máu và lo lắng hãi hùng mà không ngủ cả đêm trên biển.
Anh ta tưởng Vưu Khê cũng giống như những đồng nghiệp khác, đã chết trong trận sóng thần, giờ nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng trước mặt mình, anh ta cảm thấy vừa vui mừng vừa xúc động. Đối phương đứng đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt an tĩnh như mọi lần, cảm giác này khiến anh ta quen thuộc và yên tâm.
Anh ta đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Thật tốt khi thấy em không sao, thật tốt... Em không biết, hôm qua khi sóng thần ập đến, tôi...” Nói tới đây, giọng nói của anh ta trở nên nghẹn ngào.
“Tử Thần!” Mạnh Lộ lao tới, lo lắng vuốt ve mặt anh ta: “Anh đang bị thương, đừng kích động quá, Khê Khê không sao, em không sao, anh cũng không sao, ba người chúng ta không sao!”
Mang Mang ngồi một bên nghe vậy, mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Động tác của Mạnh Lộ vô hình đã đẩy Vưu Khê đang đứng cạnh sofa ra, cô nhướng mày, không phải hôm qua đối phương còn nói không thích anh ta trước mặt cô, chỉ coi anh ta như bạn bè sao? Hôm nay lại tuyên bố chủ quyền?
Nước bên ngoài cao gần đến tầng 4, cô không rảnh tham gia vào mối quan hệ nam nữ máu chó nên trực tiếp chỉ ra: “Tiểu Lộ, cậu và Tử Thần ở bên nhau à?”
“Khê Khê?” Tiểu Lộ quay lại, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa lo lắng: “Tôi...”
“Không cần phải sợ hãi như vậy.” Vưu Khê cười với cô ta: “Hai người có thể ở bên nhau là tốt rồi, khi có tai họa xảy ra có thể trao đổi tấm lòng, thật sự rất tốt, tôi chúc phúc hai người.”
“Vưu Khê!” Phương Tử Thần kinh ngạc nhìn cô, dường như không thể tin được cô lại nói ra lời như vậy.
Ngay cả Mạnh Lộ cũng phải ngạc nhiên, dù sao trên thế giới này cũng chỉ có cô ta biết Vưu Khê thích Tử Thần đến nhường nào. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ nghi ngờ: “Khê Khê, cậu...”
Cô ta vốn muốn hỏi cậu sao vậy nhưng nghĩ đến sự phấn khích và vui mừng của Phương Tử Thần khi thấy cô còn sống, lời đến bên miệng lại sửa thành: “Khê Khê, cậu, cậu có nước không? Từ chiều qua đến giờ chúng tôi còn chưa ăn gì cả...”
Sau cơn sóng thần, trời bỗng đổ mưa lớn, Nguyên Nịnh không dám quay về dưới hoàn cảnh như vậy nên quyết định tạm thời ở lại trên biển, kết quả là đã ở suốt một đêm.
Cano dùng cho khách chơi nhảy dù trên biển, bọn họ tìm khắp thuyền nhưng chỉ tìm thấy ba chai nước uống được nửa, mấy gói bánh quy và nửa thùng dầu dự phòng.
Ngoài tám chín người ban đầu trên cano, sau đó còn cứu thêm vài người, những thứ đó căn bản không đủ chia, phần lớn đều cung cấp cho Nguyên Nịnh, bởi vì cô ấy là người duy nhất có thể lái cano và phân biệt phương hướng.
Thảm họa đến quá bất ngờ, không ai chuẩn bị sẵn quần áo, đồ ăn, nước uống... suốt chặng đường đến khách sạn, mọi thứ xung quanh đều bị sóng thần cuốn trôi.
Xung quanh đều là tiếng la hét, ngay cả người lái cano - người sử dụng hệ thống liên lạc nội bộ để cảnh báo cũng bị cano gập ghềnh hất ra ngoài vì không bám chặt thân thuyền.
Nguyên Nịnh do bị thương ở tay phải nên không thể ổn định hoàn toàn cơ thể, khi ngã đã bị vật sắc nhọn đâm vào thắt eo.
“Sau khi chúng tôi vượt qua sóng thần trở về, trên biển đã không còn gì cả, Lý Huy, Trương Viện... Mọi người đều không thấy... chỉ còn lại ba người chúng ta.”
Trên chiếc ghế sofa trong căn phòng trống ở tầng 5, Phương Tử Thần đang nằm đó, sắc mặt tái nhợt, hốc hác vì mất máu và lo lắng hãi hùng mà không ngủ cả đêm trên biển.
Anh ta tưởng Vưu Khê cũng giống như những đồng nghiệp khác, đã chết trong trận sóng thần, giờ nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng trước mặt mình, anh ta cảm thấy vừa vui mừng vừa xúc động. Đối phương đứng đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt an tĩnh như mọi lần, cảm giác này khiến anh ta quen thuộc và yên tâm.
Anh ta đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Thật tốt khi thấy em không sao, thật tốt... Em không biết, hôm qua khi sóng thần ập đến, tôi...” Nói tới đây, giọng nói của anh ta trở nên nghẹn ngào.
“Tử Thần!” Mạnh Lộ lao tới, lo lắng vuốt ve mặt anh ta: “Anh đang bị thương, đừng kích động quá, Khê Khê không sao, em không sao, anh cũng không sao, ba người chúng ta không sao!”
Mang Mang ngồi một bên nghe vậy, mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Động tác của Mạnh Lộ vô hình đã đẩy Vưu Khê đang đứng cạnh sofa ra, cô nhướng mày, không phải hôm qua đối phương còn nói không thích anh ta trước mặt cô, chỉ coi anh ta như bạn bè sao? Hôm nay lại tuyên bố chủ quyền?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nước bên ngoài cao gần đến tầng 4, cô không rảnh tham gia vào mối quan hệ nam nữ máu chó nên trực tiếp chỉ ra: “Tiểu Lộ, cậu và Tử Thần ở bên nhau à?”
“Khê Khê?” Tiểu Lộ quay lại, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa lo lắng: “Tôi...”
“Không cần phải sợ hãi như vậy.” Vưu Khê cười với cô ta: “Hai người có thể ở bên nhau là tốt rồi, khi có tai họa xảy ra có thể trao đổi tấm lòng, thật sự rất tốt, tôi chúc phúc hai người.”
“Vưu Khê!” Phương Tử Thần kinh ngạc nhìn cô, dường như không thể tin được cô lại nói ra lời như vậy.
Ngay cả Mạnh Lộ cũng phải ngạc nhiên, dù sao trên thế giới này cũng chỉ có cô ta biết Vưu Khê thích Tử Thần đến nhường nào. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ nghi ngờ: “Khê Khê, cậu...”
Cô ta vốn muốn hỏi cậu sao vậy nhưng nghĩ đến sự phấn khích và vui mừng của Phương Tử Thần khi thấy cô còn sống, lời đến bên miệng lại sửa thành: “Khê Khê, cậu, cậu có nước không? Từ chiều qua đến giờ chúng tôi còn chưa ăn gì cả...”
Sau cơn sóng thần, trời bỗng đổ mưa lớn, Nguyên Nịnh không dám quay về dưới hoàn cảnh như vậy nên quyết định tạm thời ở lại trên biển, kết quả là đã ở suốt một đêm.
Cano dùng cho khách chơi nhảy dù trên biển, bọn họ tìm khắp thuyền nhưng chỉ tìm thấy ba chai nước uống được nửa, mấy gói bánh quy và nửa thùng dầu dự phòng.
Ngoài tám chín người ban đầu trên cano, sau đó còn cứu thêm vài người, những thứ đó căn bản không đủ chia, phần lớn đều cung cấp cho Nguyên Nịnh, bởi vì cô ấy là người duy nhất có thể lái cano và phân biệt phương hướng.
Thảm họa đến quá bất ngờ, không ai chuẩn bị sẵn quần áo, đồ ăn, nước uống... suốt chặng đường đến khách sạn, mọi thứ xung quanh đều bị sóng thần cuốn trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro