Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 26
Thiền Miêu
2024-08-01 00:50:56
Đại hoàng tử tính toán rất hay, nếu Tứ hoàng tử không thể làm hồi môn thì cứ cho là số mệnh không tốt đi, không thể để mẫu phi bị vu oan một cách vô cớ.
Cảnh Huy Đế liếc nhìn Đại hoàng tử, trầm ngâm một lúc, thấy chuyện này khả thi, chủ yếu là chuyện Tứ hoàng tử bị đưa làm hồi môn vào phủ tướng quân đã bị mọi người biết đến, chi bằng đổi cách nói khác.
"Lưu Chính, ngươi lại đi phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến, cứ nói... Tiểu Tứ và Du Ninh số mệnh hòa hợp, phải ở cùng nhau mới tốt, đợi Tiểu Tứ đủ năm tuổi rồi đón về cung giáo dưỡng."
Đại hoàng tử trong lòng giật mình, càng cúi đầu thấp hơn. Số mệnh trắc trở và số mệnh hòa hợp vẫn có sự khác biệt rất lớn, phụ hoàng đây là đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
*
Đợi tiệc ở phủ Trấn Quốc tướng quân tàn, Lưu Chính được lệnh đến truyền đạt ý của Cảnh Huy Đế, còn dẫn theo những người mới được phái đến để hầu hạ Tứ hoàng tử.
Trong mắt mọi người, đây rõ ràng là tín hiệu Cảnh Huy Đế đã hoàn toàn từ bỏ Tứ hoàng tử, may mà Tứ hoàng tử chỉ là một đứa trẻ, cũng không có ai nghĩ đến chuyện muốn đưa nó lên ngôi, mọi người ngoài một tiếng thở dài thì không còn gì khác.
Có thánh chỉ của Cảnh Huy Đế, Đại phu nhân lập tức dọn ra một viện tử bên cạnh Minh Huy Viện của Sở Du Ninh để Tứ hoàng tử ở.
Trương ma ma cũng yên tâm, mặc dù Chiêu quý phi vẫn chưa bị trừng phạt nhưng bên ngoài cũng sẽ mặc định chuyện hoàng tử làm vật hồi môn là do bà ta gây ra, chứ không phải công chúa.
Sở Du Ninh nghe Lưu Chính nói Cảnh Huy Đế đã bịa ra một câu chuyện cảm động lòng người cho quả táo hồi môn của mình, chặn miệng những người khác, trong lòng có chút khác thường.
Giống như đứa trẻ làm việc bất chấp hậu quả, người làm cha phải ra sức lau mông vậy.
Hơn nữa Cảnh Huy Đế lại còn hiểu ý nàng, nhiều nhất là sau này không gọi ông ta là hôn quân nữa.
...
Hôm sau, trời còn chưa sáng.
Một tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, Sở Du Ninh đột ngột mở mắt, vừa ngồi dậy đã đưa tay sờ kiếm, đương nhiên là sờ không thấy gì.
Nàng ngồi ở mép giường, nhìn khắp phòng toàn là lụa đỏ cùng với ngọn nến đỏ choét sắp cháy hết, có chút bàng hoàng.
Nàng quên mất, nàng không còn ở mạt thế có thể bị tang thi tấn công bất cứ lúc nào nữa.
"Phong Nhi cô nương, ta là Xảo Hà bên cạnh Đại phu nhân, phu nhân nhà ta có chuyện gấp muốn bẩm công chúa."
Hôm qua Trương ma ma đã chọn ra sáu cung nữ, Sở Du Ninh lười suy nghĩ nên quyết định đặt tên theo thuộc tính dị năng, phong băng kim mộc thủy hỏa, đằng sau thêm chữ nhi, Phong Nhi và Băng Nhi thì làm nha hoàn thân cận.
"Công chúa đang nghỉ ngơi, có chuyện gì mà phải đến sớm quấy rầy mộng đẹp của công chúa?"
Trương ma ma tỉnh sớm, vừa đi sang viện bên cạnh thăm Tứ hoàng tử xong mới qua đây.
Bà ta thấy công chúa bây giờ còn khiến người ta lo lắng hơn cả Tứ hoàng tử, vì thế đã đổi Tôn ma ma sang bên Tứ hoàng tử làm quản sự, còn mình thì theo hầu công chúa để chỉ bảo đôi điều, bên này còn một Chu ma ma nữa quản lý tạp vụ.
"Trương ma ma, là Tứ gia nhà ta, Tứ gia ngài ấy..."
Trương ma ma thấy vẻ mặt của nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân như vậy, trong lòng khẽ giật mình: "Phò mã bị làm sao?"
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.
Cảnh Huy Đế liếc nhìn Đại hoàng tử, trầm ngâm một lúc, thấy chuyện này khả thi, chủ yếu là chuyện Tứ hoàng tử bị đưa làm hồi môn vào phủ tướng quân đã bị mọi người biết đến, chi bằng đổi cách nói khác.
"Lưu Chính, ngươi lại đi phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến, cứ nói... Tiểu Tứ và Du Ninh số mệnh hòa hợp, phải ở cùng nhau mới tốt, đợi Tiểu Tứ đủ năm tuổi rồi đón về cung giáo dưỡng."
Đại hoàng tử trong lòng giật mình, càng cúi đầu thấp hơn. Số mệnh trắc trở và số mệnh hòa hợp vẫn có sự khác biệt rất lớn, phụ hoàng đây là đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
*
Đợi tiệc ở phủ Trấn Quốc tướng quân tàn, Lưu Chính được lệnh đến truyền đạt ý của Cảnh Huy Đế, còn dẫn theo những người mới được phái đến để hầu hạ Tứ hoàng tử.
Trong mắt mọi người, đây rõ ràng là tín hiệu Cảnh Huy Đế đã hoàn toàn từ bỏ Tứ hoàng tử, may mà Tứ hoàng tử chỉ là một đứa trẻ, cũng không có ai nghĩ đến chuyện muốn đưa nó lên ngôi, mọi người ngoài một tiếng thở dài thì không còn gì khác.
Có thánh chỉ của Cảnh Huy Đế, Đại phu nhân lập tức dọn ra một viện tử bên cạnh Minh Huy Viện của Sở Du Ninh để Tứ hoàng tử ở.
Trương ma ma cũng yên tâm, mặc dù Chiêu quý phi vẫn chưa bị trừng phạt nhưng bên ngoài cũng sẽ mặc định chuyện hoàng tử làm vật hồi môn là do bà ta gây ra, chứ không phải công chúa.
Sở Du Ninh nghe Lưu Chính nói Cảnh Huy Đế đã bịa ra một câu chuyện cảm động lòng người cho quả táo hồi môn của mình, chặn miệng những người khác, trong lòng có chút khác thường.
Giống như đứa trẻ làm việc bất chấp hậu quả, người làm cha phải ra sức lau mông vậy.
Hơn nữa Cảnh Huy Đế lại còn hiểu ý nàng, nhiều nhất là sau này không gọi ông ta là hôn quân nữa.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm sau, trời còn chưa sáng.
Một tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, Sở Du Ninh đột ngột mở mắt, vừa ngồi dậy đã đưa tay sờ kiếm, đương nhiên là sờ không thấy gì.
Nàng ngồi ở mép giường, nhìn khắp phòng toàn là lụa đỏ cùng với ngọn nến đỏ choét sắp cháy hết, có chút bàng hoàng.
Nàng quên mất, nàng không còn ở mạt thế có thể bị tang thi tấn công bất cứ lúc nào nữa.
"Phong Nhi cô nương, ta là Xảo Hà bên cạnh Đại phu nhân, phu nhân nhà ta có chuyện gấp muốn bẩm công chúa."
Hôm qua Trương ma ma đã chọn ra sáu cung nữ, Sở Du Ninh lười suy nghĩ nên quyết định đặt tên theo thuộc tính dị năng, phong băng kim mộc thủy hỏa, đằng sau thêm chữ nhi, Phong Nhi và Băng Nhi thì làm nha hoàn thân cận.
"Công chúa đang nghỉ ngơi, có chuyện gì mà phải đến sớm quấy rầy mộng đẹp của công chúa?"
Trương ma ma tỉnh sớm, vừa đi sang viện bên cạnh thăm Tứ hoàng tử xong mới qua đây.
Bà ta thấy công chúa bây giờ còn khiến người ta lo lắng hơn cả Tứ hoàng tử, vì thế đã đổi Tôn ma ma sang bên Tứ hoàng tử làm quản sự, còn mình thì theo hầu công chúa để chỉ bảo đôi điều, bên này còn một Chu ma ma nữa quản lý tạp vụ.
"Trương ma ma, là Tứ gia nhà ta, Tứ gia ngài ấy..."
Trương ma ma thấy vẻ mặt của nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân như vậy, trong lòng khẽ giật mình: "Phò mã bị làm sao?"
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro