Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 37
Thiền Miêu
2024-08-01 00:50:56
Là hắn hiểu sai, hay là công chúa hoàng gia không biết chú trọng như vậy? Ăn liên tục như một con chuột nhỏ là sao? Không thể nào là phủ tướng quân để nàng đói được.
Sở Du Ninh không quên mục đích nàng ở đây là để canh Thẩm Vô Cữu tỉnh lại, ngẩng đầu hỏi: "Ta nghe nói Thẩm gia có một thanh bảo kiếm giết người như cắt dưa, ta muốn xem một chút."
Ánh mắt Thẩm Vô Cữu trong nháy mắt trở nên sắc bén: "Thái Khải Kiếm không phải là vật để thưởng ngoạn, nếu công chúa buồn chán có thể đi ngắm hoa bắt bướm."
Dám để ý đến Thái Khải Kiếm, nàng muốn làm gì?
Sở Du Ninh đã đoán được Thẩm Vô Cữu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy: "Thế này đi, ngươi cho ta xem một chút, ta sẽ giúp ngươi chữa thương, đảm bảo sau này ngươi muốn mạnh mẽ thế nào cũng được."
Thẩm Vô Cữu mặt đen xì, công chúa hoàng gia có ngang ngược đến đâu thì lời nói và hành động cũng không nên tùy tiện phóng túng như thế này, nhưng từ lúc gặp mặt đến giờ, vị này nói chuyện đều rất thẳng thắn.
"Ngay cả thái y cũng không có cách, công chúa định chữa như thế nào?" Hắn không tin công chúa cành vàng lá ngọc sẽ biết y thuật.
"Ngươi đừng quan tâm ta chữa như thế nào, cứ nói đồng ý hay không là được." Sở Du Ninh hỏi thẳng.
Thẩm Vô Cữu cười lạnh nhìn nàng: "Muốn xem Thái Khải Kiếm, có một cách."
"Cách gì?"
"Giết chết ta."
"Vậy thì quá phiền phức, đợi ngươi chết rồi ta sẽ xem. Nội tạng của ngươi bị đâm thủng, cho dù miễn cưỡng cầm máu thì bên trong cũng sẽ hỏng, còn có thể dẫn đến các triệu chứng tiểu đau, tiểu nhiều, tiểu gấp, nhiều nhất chỉ sống được một năm."
Sở Du Ninh giơ một ngón tay lắc lắc, vẻ mặt ung dung như thể ta chờ được.
Thô tục!
Thẩm Vô Cữu nhịn không được muốn đưa tay ấn huyệt thái dương: "Ngươi quen biết Cửu Mệnh Thần Y sao?"
Nếu nàng có cách chữa thương cho hắn, hắn chỉ có thể nghĩ đến một người như vậy.
Cửu Mệnh Thần Y, tự xưng những người hắn chữa đều có chín mạng, dùng một bộ Cửu Cửu Kim Châm cướp người từ tay Diêm Vương, chỉ là Cửu Mệnh Thần Y này đã tuyệt tích nhiều năm.
"Không quen."
Sở Du Ninh lắc đầu, Cửu Mệnh Miêu Yêu thì nàng đã từng nghe nói.
"Vậy thì ngươi dựa vào đâu mà có thể chữa khỏi thương cho ta."
"Ngươi cho ta xem thanh kiếm gì đó là biết ngay."
Mặc dù không biết nàng đang có chủ ý gì nhưng Thẩm Vô Cữu không thể đồng ý: "Nếu công chúa muốn chơi, có thể đến võ trường, ở đó có rất nhiều binh khí."
"Có thời gian ta sẽ đến, bây giờ ta muốn xem thanh kiếm của ngươi." Sở Du Ninh tỏ ý nàng không phải người hay thay đổi.
Thẩm Vô Cữu cười lạnh: "Vậy công chúa cứ đợi ta chết rồi xem."
"Được thôi."
Sở Du Ninh cũng không dây dưa nữa, dường như nàng chỉ nhất thời hứng thú với Thái Khải Kiếm.
Thẩm Vô Cữu lại cảm thấy nàng không dễ dàng từ bỏ như vậy, rõ ràng tính ra cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, không biết trực giác này từ đâu mà có.
Sở Du Ninh nhìn mặt Thẩm Vô Cữu, đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, giơ tay sờ lên trán hắn.
Thẩm Vô Cữu suýt nữa đã vung một chưởng đánh ra, lòng bàn tay mềm mại cứ thế áp lên trán hắn, cả người hắn đều cứng đờ, toàn thân bị mùi hương trên người nàng bao phủ, còn thoang thoảng mùi trái cây nhàn nhạt.
"Công..."
Trương ma ma ôm Tứ hoàng tử đang làm nũng đòi tìm tỷ tỷ đi vào, thấy công chúa nhà mình đứng bên giường, giơ tay đặt lên đầu phò mã, trong đầu lại hiện lên hình ảnh công chúa bắt nạt nam tử lương thiện.
Sở Du Ninh không quên mục đích nàng ở đây là để canh Thẩm Vô Cữu tỉnh lại, ngẩng đầu hỏi: "Ta nghe nói Thẩm gia có một thanh bảo kiếm giết người như cắt dưa, ta muốn xem một chút."
Ánh mắt Thẩm Vô Cữu trong nháy mắt trở nên sắc bén: "Thái Khải Kiếm không phải là vật để thưởng ngoạn, nếu công chúa buồn chán có thể đi ngắm hoa bắt bướm."
Dám để ý đến Thái Khải Kiếm, nàng muốn làm gì?
Sở Du Ninh đã đoán được Thẩm Vô Cữu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy: "Thế này đi, ngươi cho ta xem một chút, ta sẽ giúp ngươi chữa thương, đảm bảo sau này ngươi muốn mạnh mẽ thế nào cũng được."
Thẩm Vô Cữu mặt đen xì, công chúa hoàng gia có ngang ngược đến đâu thì lời nói và hành động cũng không nên tùy tiện phóng túng như thế này, nhưng từ lúc gặp mặt đến giờ, vị này nói chuyện đều rất thẳng thắn.
"Ngay cả thái y cũng không có cách, công chúa định chữa như thế nào?" Hắn không tin công chúa cành vàng lá ngọc sẽ biết y thuật.
"Ngươi đừng quan tâm ta chữa như thế nào, cứ nói đồng ý hay không là được." Sở Du Ninh hỏi thẳng.
Thẩm Vô Cữu cười lạnh nhìn nàng: "Muốn xem Thái Khải Kiếm, có một cách."
"Cách gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giết chết ta."
"Vậy thì quá phiền phức, đợi ngươi chết rồi ta sẽ xem. Nội tạng của ngươi bị đâm thủng, cho dù miễn cưỡng cầm máu thì bên trong cũng sẽ hỏng, còn có thể dẫn đến các triệu chứng tiểu đau, tiểu nhiều, tiểu gấp, nhiều nhất chỉ sống được một năm."
Sở Du Ninh giơ một ngón tay lắc lắc, vẻ mặt ung dung như thể ta chờ được.
Thô tục!
Thẩm Vô Cữu nhịn không được muốn đưa tay ấn huyệt thái dương: "Ngươi quen biết Cửu Mệnh Thần Y sao?"
Nếu nàng có cách chữa thương cho hắn, hắn chỉ có thể nghĩ đến một người như vậy.
Cửu Mệnh Thần Y, tự xưng những người hắn chữa đều có chín mạng, dùng một bộ Cửu Cửu Kim Châm cướp người từ tay Diêm Vương, chỉ là Cửu Mệnh Thần Y này đã tuyệt tích nhiều năm.
"Không quen."
Sở Du Ninh lắc đầu, Cửu Mệnh Miêu Yêu thì nàng đã từng nghe nói.
"Vậy thì ngươi dựa vào đâu mà có thể chữa khỏi thương cho ta."
"Ngươi cho ta xem thanh kiếm gì đó là biết ngay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù không biết nàng đang có chủ ý gì nhưng Thẩm Vô Cữu không thể đồng ý: "Nếu công chúa muốn chơi, có thể đến võ trường, ở đó có rất nhiều binh khí."
"Có thời gian ta sẽ đến, bây giờ ta muốn xem thanh kiếm của ngươi." Sở Du Ninh tỏ ý nàng không phải người hay thay đổi.
Thẩm Vô Cữu cười lạnh: "Vậy công chúa cứ đợi ta chết rồi xem."
"Được thôi."
Sở Du Ninh cũng không dây dưa nữa, dường như nàng chỉ nhất thời hứng thú với Thái Khải Kiếm.
Thẩm Vô Cữu lại cảm thấy nàng không dễ dàng từ bỏ như vậy, rõ ràng tính ra cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, không biết trực giác này từ đâu mà có.
Sở Du Ninh nhìn mặt Thẩm Vô Cữu, đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, giơ tay sờ lên trán hắn.
Thẩm Vô Cữu suýt nữa đã vung một chưởng đánh ra, lòng bàn tay mềm mại cứ thế áp lên trán hắn, cả người hắn đều cứng đờ, toàn thân bị mùi hương trên người nàng bao phủ, còn thoang thoảng mùi trái cây nhàn nhạt.
"Công..."
Trương ma ma ôm Tứ hoàng tử đang làm nũng đòi tìm tỷ tỷ đi vào, thấy công chúa nhà mình đứng bên giường, giơ tay đặt lên đầu phò mã, trong đầu lại hiện lên hình ảnh công chúa bắt nạt nam tử lương thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro