Chương 9
Báo Chỉ Hồ Tường
2024-07-15 03:04:47
Chiếc xe ba bánh đó thật sự cũ, tôi nghĩ người ta thông thường không mua chiếc xe cũ như vậy, và hắn lại còn nói giá là năm trăm, đây có phải là cố ý lừa tiền tôi không? Thực ra, chiếc xe này chỉ là một chiếc xe ba bánh được lắp trang bị động cơ thêm vào, khi chạy ra âm thanh vẫn khá lớn.
Tôi nói chỉ có thể trả ba trăm, hắn không đồng ý, nói rằng chiếc xe này mua lúc trước đã là năm trăm rồi sau đó còn lắp động cơ lại tốn hơn năm trăm, và còn nhiều lý do khác nữa. Lúc đó, để có một chiếc xe như thế, giá này là hợp lý rồi, nhưng hiện nay thị trường thay đổi lâu rồi và chiếc xe này quả thật rất cũ, ngay cả tôi, một người không quan tâm nhiều đến ngoại hình cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi cảm thấy việc giao tiếp với người này thật vô vị, cái chiếc xe này tôi cũng không cần. Sau đó, hắn giảm giá xuống ba trăm rưỡi, nói rằng không bán rẻ hơn được nữa, tôi ghét nhất là những người thích thách giá, chiếc xe này tôi đã trả ba trăm là đủ ngốc rồi, hắn sao lại không biết biết đủ chứ? Khi tôi vừa đưa chân tính ra cửa, hắn đã giảm giá xuống ba trăm hai, tôi chỉ mới bước 1 chân ra ngoài cửa, hắn đã nói bán ba trăm.
May mắn thay, mọi người đều là người trong thôn, người này thực sự không thành thật tí nào, và còn mặt dày nữa, người thông thường không thể làm việc như vậy được.
Tôi lái chiếc xe ba bánh cũ quay về nhà, suy nghĩ sẽ đi thị trấn mua một ít dầu diesel vào ngày mai. Ngoài một số bộ phận bị hỏng và động cơ kêu hơi to thì chiếc xe này không có vấn đề gì lớn khác. Có vẻ như sản phẩm ngày xưa rất chắc chắn, bây giờ chưa có chiếc xe nào mua về lâu vậy mà còn có thể chạy bền như này đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến lều hái dương xỉ, thực ra ngày hôm trước tôi đã có thể hái nhưng tôi muốn chúng phát triển thêm một đêm nữa, có thể sẽ cao hơn một chút hay chút đó. Những cây dương xỉ này thật mềm mại, khi hái tôi không thể kiềm chế được muốn xào một chút để tự ăn, nhưng tốt hơn là bán đi trước, dư lại thì đem về ăn sau.
Chiếc xe ba bánh lách cách vài dặm là hết xăng “Chậc, thằng đó thật sự là một thằng keo kiệt mà”, tôi quyết định sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn nữa. May mà đường đi đến thị trấn chủ yếu là xuống dốc, tôi đạp bằng chân để tiếp tục cũng không tốn nhiều sức. Khi đến thị trấn, tôi đạp đến ngay chợ rau, nơi có nhiều người nông dân từ các làng khác đến bán rau, có người bán buôn và cũng có rau từ vườn nhà.
Thị trấn của chúng tôi là một nơi nhỏ bé, không có nhiều quản lý, mọi người có thể bày hàng một cách tự do.
Tôi tìm một chỗ để đậu xe, lấy ra dương xỉ từ cái rổ và bắt đầu bày bán, vì không muốn kêu quảng cáo, tôi chỉ đợi khách hàng đến.
Một thím đến và nhìn vào dương xỉ của tôi, thím hỏi mỗi ký bao nhiêu tiền, tôi nói là năm tệ, thím liền lắc đầu và đi.
Sau một lúc có một cô gái trẻ đến, cô hỏi dương xỉ bán giá bao nhiêu, tôi suy nghĩ một chút và nói là bốn đồng, cô gái nhìn tôi một cái và rồi dẫm giày cao gót rời đi luôn.
Sau đó, một bà lão khác đến, bà hỏi: " Dương xỉ này bán giá sao?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tám tệ." Sau đó, bà ấy mua hai ký từ tôi. Sau đó, tôi bán với giá tám tệ, không thể bán với hai mức giá khác nhau được đúng không? Một khi đã có người mở đầu, hơn mười ký dương xỉ của tôi đã bị mua hết còn có người hỏi tôi liệu vào ngày mai tôi có còn đến không?
Tôi nói: "Ngày mai không có dương xỉ nữa.Tôi đã hái hết rồi, ít nhất phải đợi đến ngày mốt mới có thể hái tiếp”
"À, đúng rồi, hôm nay thời tiết vẫn chưa ấm lên đủ, dương xỉ trên núi ít lắm."
"Hèn gì, à mà lần sau cậu vẫn ở đây bày hàng chứ, chúng tôi sẽ dễ tìm hơn."
Mọi người mồm năm miệng mười rất náo nhiệt, vì tôi kiếm được tiền nên tâm trạng rất tốt, cũng không so đo về sự phiền toái của họ, đối với sự hiểu lầm của họ, tôi chọn im lặng.
Ban đầu tôi nghĩ hôm nay kiếm được khá nhiều tiền, nhưng không biết số tiền đó chỉ đủ mua một bình dầu diesel nên tôi quyết định sau này sẽ tiết kiệm nhiên liệu, sử dụng bàn đạp nhiều hơn.
Về nhà, tôi cho đàn dê ăn cỏ, buổi trưa không nấu thêm thức ăn, vẫn là một đĩa giá nhà làm và một đĩa cá muối. Thực ra, tôi cũng muốn tự thưởng cho bản thân một chút, ăn một ít thịt cá, nhưng tôi là người cứng đầu, không có một chút tiền dự phòng trong lòng không yên ổn nổi luôn cảm thấy bất an.
Ngày hôm sau, khi tôi đi vào lại thị trấn, lượng dương xỉ thu hoạch được nhiều hơn so với lần đầu tiên, trước khi ra ngoài, tôi đã cân nhắc kĩ nên ngắt nhiều hơn nên cân lên tận 27 ký. Nhiều quá nên tôi bỏ gần hết vào giỏ, nửa còn lại để ngoài bán, khi gần hết thì tôi mới lấy một ít ra bán tiếp, ngày hôm đó kinh doanh cũng khá tốt, trong thị trấn chúng tôi có hàng nghìn hộ gia đình, việc bán vài chục ký rau cũng không quá khó khăn.
Bằng cách này, trong những ngày tiếp theo, những ngày sau đó, ngày nào tôi cũng hái dương xỉ và bán nó. Cuối cùng, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi nghĩ rằng ít nhất vào mùa xuân này, hành trình đi hái dương xỉ của tôi sẽ suôn sẻ.
Nhưng tôi không ngờ rằng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài được lâu, những người trong làng phát hiện ra sau khi tôi bán dương xỉ trồng trong làng được giá tốt, có nhiều người ghen tức, có lẽ không chỉ là trong làng chúng tôi, còn có nhiều người tôi không biết. Dần dần, dương xỉ của tôi không còn bán được nhiều như trước, mọi người nói rằng tôi tự trồng, điều này cũng không có gì lạ. Nhưng một số người tung tin đồn rằng tôi đã bón một số loại phân bón vào đất để cây dương xỉ phát triển tốt. Họ nói rằng trong những năm gần đây, một số người trồng đã bón thêm rất nhiều phân bón vào rau củ. Nó đã được đưa tin nên mọi người đều khá phản cảm việc này.
Vì thế tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đi đến Lâm trấn để bán, dù sao đi qua đường hầm cũng không xa lắm, không tốn nhiều dầu diesel, và bây giờ tôi đã có thể thu hoạch được nhiều dương xỉ hơn mỗi ngày, việc tiêu tốn một chút dầu cũng không đáng kể.
Lâm trấn là một thị trấn nông nghiệp lớn, dù dân địa phương vẫn có nhiều người làm nông, nhưng vì lý do phát triển kinh tế nên giờ đây họ thích trồng cùng một loại cây trồng trên toàn bộ cánh đồng, điều này dễ thu hút các nhà mua hàng.
Với vị trí gần biển, thị trấn đã phát triển mạnh mẽ trong hai năm qua, không chỉ trong lĩnh vực nông nghiệp mà cả trong ngành du lịch cũng đã dần trở nên sôi động. Có nhiều nhà hàng hải sản ở đây, giá cả cũng không cao, nhiều cư dân của các thị trấn khác thường xuyên lái xe đến đây để ăn hải sản, nhưng nhà hàng hải sản không thể chỉ bán hải sản, dương xỉ của tôi cũng được nhiều người ưa chuộng.
Người dân ở đây thật sự rất thân thiện, thường là mua hàng từ ba đến năm ký, một số người còn mua mười ký một lần, tốc độ bán hàng của tôi cũng tăng lên đáng kể. Tôi không thể ra ngoài quá lâu mỗi ngày, vẫn có một số con vật nuôi ở nhà cần được ăn, bây giờ trên núi cũng đã bắt đầu mọc cỏ non, mấy con dê ấy muốn ngủ trên núi, ban đêm cũng không muốn về nhà.
Tôi nói chỉ có thể trả ba trăm, hắn không đồng ý, nói rằng chiếc xe này mua lúc trước đã là năm trăm rồi sau đó còn lắp động cơ lại tốn hơn năm trăm, và còn nhiều lý do khác nữa. Lúc đó, để có một chiếc xe như thế, giá này là hợp lý rồi, nhưng hiện nay thị trường thay đổi lâu rồi và chiếc xe này quả thật rất cũ, ngay cả tôi, một người không quan tâm nhiều đến ngoại hình cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi cảm thấy việc giao tiếp với người này thật vô vị, cái chiếc xe này tôi cũng không cần. Sau đó, hắn giảm giá xuống ba trăm rưỡi, nói rằng không bán rẻ hơn được nữa, tôi ghét nhất là những người thích thách giá, chiếc xe này tôi đã trả ba trăm là đủ ngốc rồi, hắn sao lại không biết biết đủ chứ? Khi tôi vừa đưa chân tính ra cửa, hắn đã giảm giá xuống ba trăm hai, tôi chỉ mới bước 1 chân ra ngoài cửa, hắn đã nói bán ba trăm.
May mắn thay, mọi người đều là người trong thôn, người này thực sự không thành thật tí nào, và còn mặt dày nữa, người thông thường không thể làm việc như vậy được.
Tôi lái chiếc xe ba bánh cũ quay về nhà, suy nghĩ sẽ đi thị trấn mua một ít dầu diesel vào ngày mai. Ngoài một số bộ phận bị hỏng và động cơ kêu hơi to thì chiếc xe này không có vấn đề gì lớn khác. Có vẻ như sản phẩm ngày xưa rất chắc chắn, bây giờ chưa có chiếc xe nào mua về lâu vậy mà còn có thể chạy bền như này đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến lều hái dương xỉ, thực ra ngày hôm trước tôi đã có thể hái nhưng tôi muốn chúng phát triển thêm một đêm nữa, có thể sẽ cao hơn một chút hay chút đó. Những cây dương xỉ này thật mềm mại, khi hái tôi không thể kiềm chế được muốn xào một chút để tự ăn, nhưng tốt hơn là bán đi trước, dư lại thì đem về ăn sau.
Chiếc xe ba bánh lách cách vài dặm là hết xăng “Chậc, thằng đó thật sự là một thằng keo kiệt mà”, tôi quyết định sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn nữa. May mà đường đi đến thị trấn chủ yếu là xuống dốc, tôi đạp bằng chân để tiếp tục cũng không tốn nhiều sức. Khi đến thị trấn, tôi đạp đến ngay chợ rau, nơi có nhiều người nông dân từ các làng khác đến bán rau, có người bán buôn và cũng có rau từ vườn nhà.
Thị trấn của chúng tôi là một nơi nhỏ bé, không có nhiều quản lý, mọi người có thể bày hàng một cách tự do.
Tôi tìm một chỗ để đậu xe, lấy ra dương xỉ từ cái rổ và bắt đầu bày bán, vì không muốn kêu quảng cáo, tôi chỉ đợi khách hàng đến.
Một thím đến và nhìn vào dương xỉ của tôi, thím hỏi mỗi ký bao nhiêu tiền, tôi nói là năm tệ, thím liền lắc đầu và đi.
Sau một lúc có một cô gái trẻ đến, cô hỏi dương xỉ bán giá bao nhiêu, tôi suy nghĩ một chút và nói là bốn đồng, cô gái nhìn tôi một cái và rồi dẫm giày cao gót rời đi luôn.
Sau đó, một bà lão khác đến, bà hỏi: " Dương xỉ này bán giá sao?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tám tệ." Sau đó, bà ấy mua hai ký từ tôi. Sau đó, tôi bán với giá tám tệ, không thể bán với hai mức giá khác nhau được đúng không? Một khi đã có người mở đầu, hơn mười ký dương xỉ của tôi đã bị mua hết còn có người hỏi tôi liệu vào ngày mai tôi có còn đến không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nói: "Ngày mai không có dương xỉ nữa.Tôi đã hái hết rồi, ít nhất phải đợi đến ngày mốt mới có thể hái tiếp”
"À, đúng rồi, hôm nay thời tiết vẫn chưa ấm lên đủ, dương xỉ trên núi ít lắm."
"Hèn gì, à mà lần sau cậu vẫn ở đây bày hàng chứ, chúng tôi sẽ dễ tìm hơn."
Mọi người mồm năm miệng mười rất náo nhiệt, vì tôi kiếm được tiền nên tâm trạng rất tốt, cũng không so đo về sự phiền toái của họ, đối với sự hiểu lầm của họ, tôi chọn im lặng.
Ban đầu tôi nghĩ hôm nay kiếm được khá nhiều tiền, nhưng không biết số tiền đó chỉ đủ mua một bình dầu diesel nên tôi quyết định sau này sẽ tiết kiệm nhiên liệu, sử dụng bàn đạp nhiều hơn.
Về nhà, tôi cho đàn dê ăn cỏ, buổi trưa không nấu thêm thức ăn, vẫn là một đĩa giá nhà làm và một đĩa cá muối. Thực ra, tôi cũng muốn tự thưởng cho bản thân một chút, ăn một ít thịt cá, nhưng tôi là người cứng đầu, không có một chút tiền dự phòng trong lòng không yên ổn nổi luôn cảm thấy bất an.
Ngày hôm sau, khi tôi đi vào lại thị trấn, lượng dương xỉ thu hoạch được nhiều hơn so với lần đầu tiên, trước khi ra ngoài, tôi đã cân nhắc kĩ nên ngắt nhiều hơn nên cân lên tận 27 ký. Nhiều quá nên tôi bỏ gần hết vào giỏ, nửa còn lại để ngoài bán, khi gần hết thì tôi mới lấy một ít ra bán tiếp, ngày hôm đó kinh doanh cũng khá tốt, trong thị trấn chúng tôi có hàng nghìn hộ gia đình, việc bán vài chục ký rau cũng không quá khó khăn.
Bằng cách này, trong những ngày tiếp theo, những ngày sau đó, ngày nào tôi cũng hái dương xỉ và bán nó. Cuối cùng, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi nghĩ rằng ít nhất vào mùa xuân này, hành trình đi hái dương xỉ của tôi sẽ suôn sẻ.
Nhưng tôi không ngờ rằng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài được lâu, những người trong làng phát hiện ra sau khi tôi bán dương xỉ trồng trong làng được giá tốt, có nhiều người ghen tức, có lẽ không chỉ là trong làng chúng tôi, còn có nhiều người tôi không biết. Dần dần, dương xỉ của tôi không còn bán được nhiều như trước, mọi người nói rằng tôi tự trồng, điều này cũng không có gì lạ. Nhưng một số người tung tin đồn rằng tôi đã bón một số loại phân bón vào đất để cây dương xỉ phát triển tốt. Họ nói rằng trong những năm gần đây, một số người trồng đã bón thêm rất nhiều phân bón vào rau củ. Nó đã được đưa tin nên mọi người đều khá phản cảm việc này.
Vì thế tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đi đến Lâm trấn để bán, dù sao đi qua đường hầm cũng không xa lắm, không tốn nhiều dầu diesel, và bây giờ tôi đã có thể thu hoạch được nhiều dương xỉ hơn mỗi ngày, việc tiêu tốn một chút dầu cũng không đáng kể.
Lâm trấn là một thị trấn nông nghiệp lớn, dù dân địa phương vẫn có nhiều người làm nông, nhưng vì lý do phát triển kinh tế nên giờ đây họ thích trồng cùng một loại cây trồng trên toàn bộ cánh đồng, điều này dễ thu hút các nhà mua hàng.
Với vị trí gần biển, thị trấn đã phát triển mạnh mẽ trong hai năm qua, không chỉ trong lĩnh vực nông nghiệp mà cả trong ngành du lịch cũng đã dần trở nên sôi động. Có nhiều nhà hàng hải sản ở đây, giá cả cũng không cao, nhiều cư dân của các thị trấn khác thường xuyên lái xe đến đây để ăn hải sản, nhưng nhà hàng hải sản không thể chỉ bán hải sản, dương xỉ của tôi cũng được nhiều người ưa chuộng.
Người dân ở đây thật sự rất thân thiện, thường là mua hàng từ ba đến năm ký, một số người còn mua mười ký một lần, tốc độ bán hàng của tôi cũng tăng lên đáng kể. Tôi không thể ra ngoài quá lâu mỗi ngày, vẫn có một số con vật nuôi ở nhà cần được ăn, bây giờ trên núi cũng đã bắt đầu mọc cỏ non, mấy con dê ấy muốn ngủ trên núi, ban đêm cũng không muốn về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro