Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng
Chương 15
Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
2024-11-20 00:27:41
Những nơi như thành phố A này, nói không chừng giây trước bạn tưởng là ông cụ quét đường, nhưng giây sau lại có thể móc tra một chuỗi chìa khóa đi thu tiền thuê nhà.
Có khi những người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp mới chính là nguyệt quang tộc*.
*Chỉ những người làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chưa tới cuối tháng đã tiêu hết sạch lương.
“Tôi tới để bán nhà.”
Khương Vưu lấy những thông tin về căn nhà đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
Người môi giới thấy vậy thì vội vàng cười gật đầu: “Được ạ được ạ, chắc chắn bên chúng tôi có thể cho cô một giá bán khiến cô hài lòng!”
“Kim Cảng hoa viên, ba tầng, bốn phòng ngủ hai phòng khách một trăm bốn mươi mét vuông, ở đây là một vài ảnh chụp và bản thiết kế của căn nhà. Tôi cần bán gấp nên cần trả hết toàn bộ, giá cả có thể thấp hơn giá thị trường ba mươi vạn!”
Nếu như vay tiền, vậy thì từ các loại thủ tục đến lúc ngân hàng xét duyệt cấp tiền cũng mất hơn một tháng, lúc đó thì đã muộn rồi.
Cô thà bán ít tiền hơn một chút.
Môi giới cười ha hả bê một ly trà hoa cúc tới.
"Cô ngồi uống trà trước, tôi đi xem kho tin tức. Đúng lúc chỗ chúng tôi có mấy vị khách muốn mua nhà ở gần đây."
"Kim Cảng hoa viên ở trung tâm thành phố, mặc dù là tiểu khu cũ nhưng diện tích lớn. Căn nhà một trăm bốn mươi mấy mét vuông, giá cả mua bán của khu vực này dao động trong khoảng bảy trăm vạn đến bảy trăm năm mươi vạn. Mấy ngày trước, ở tiểu khu đó cũng có một căn nhà tầng diện tích gần bằng như vậy đã giao dịch thành công. Căn nhà đó chính là do tôi bán ra, giá giao bán cuối cùng là bảy trăm ba mươi vạn. Nhưng các thiết bị khá tốt, nói thật lòng, các thiết bị này của nhà cô đã rất nhiều năm rồi, người khác mua về còn phải sửa sang lại một lượt mới. Cho nên nếu như cô cần bán gấp, hơn nữa còn cần trả toàn bộ một lượt, vậy thì có lẽ giá cả sẽ bị ép xuống một ít. Có khả năng giá bán cuối cùng sẽ thấp hơn một hoặc hai mươi vạn."
"Nhưng mà, chuyện bán nhà lớn như vậy, cô có cần về nhà bàn bạc với ba mẹ trong nhà một chút không?"
Môi giới nhìn cô gái nhỏ rõ ràng chưa đến hai mươi tuổi trước mặt này, có chút lo lắng hỏi cô.
Khương Vưu gật đầu: “Tôi có thể làm chủ, giấy tờ bất động sản của căn phòng này là tên của tôi.”
Môi giới vội vàng liên lạc với mấy vị khách tới xem phòng.
Ngay buổi chiều hôm đó, căn phòng đã được bán ra với giá bảy trăm vạn, thanh toán toàn bộ.
Hẹn một ngày sau sẽ dọn nhà.
...
Buổi tối, đợi đến lúc buổi tụ họp bạn bè của Lý Ánh Nguyệt kết thúc chuẩn bị về nhà, đột nhiên cô ta nhận được điện thoại.
Trong điện thoại, mẹ cho cô ta một địa chỉ mới, nói rằng bọn họ đã chuyển nhà rồi.
Những lời khác thì không nói trong điện thoại.
Lý Ánh Nguyệt còn tưởng là trong nhà mua được nhà mới, trên gương mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Bạn trai Trần Lục tò mò hỏi.
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại vui như vậy, có chuyện gì à? Còn nữa, lần trước anh nói với em chuyện kết hôn của chúng ta thế nào rồi? Em và mẹ em đã bàn bạc xong chưa?”
Lý Ánh nguyệt mỉm cười.
"Mẹ em vừa gọi đến nói là nhà em chuyển nhà rồi. Chắc chắn bọn họ đã mua nhà mới rồi! Xem ra chuyện thuyết phục Khương Vưu gả cho người ta đã thành công rồi! Ông chủ Vương quả nhiên là người có tiền!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Có khi những người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp mới chính là nguyệt quang tộc*.
*Chỉ những người làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chưa tới cuối tháng đã tiêu hết sạch lương.
“Tôi tới để bán nhà.”
Khương Vưu lấy những thông tin về căn nhà đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
Người môi giới thấy vậy thì vội vàng cười gật đầu: “Được ạ được ạ, chắc chắn bên chúng tôi có thể cho cô một giá bán khiến cô hài lòng!”
“Kim Cảng hoa viên, ba tầng, bốn phòng ngủ hai phòng khách một trăm bốn mươi mét vuông, ở đây là một vài ảnh chụp và bản thiết kế của căn nhà. Tôi cần bán gấp nên cần trả hết toàn bộ, giá cả có thể thấp hơn giá thị trường ba mươi vạn!”
Nếu như vay tiền, vậy thì từ các loại thủ tục đến lúc ngân hàng xét duyệt cấp tiền cũng mất hơn một tháng, lúc đó thì đã muộn rồi.
Cô thà bán ít tiền hơn một chút.
Môi giới cười ha hả bê một ly trà hoa cúc tới.
"Cô ngồi uống trà trước, tôi đi xem kho tin tức. Đúng lúc chỗ chúng tôi có mấy vị khách muốn mua nhà ở gần đây."
"Kim Cảng hoa viên ở trung tâm thành phố, mặc dù là tiểu khu cũ nhưng diện tích lớn. Căn nhà một trăm bốn mươi mấy mét vuông, giá cả mua bán của khu vực này dao động trong khoảng bảy trăm vạn đến bảy trăm năm mươi vạn. Mấy ngày trước, ở tiểu khu đó cũng có một căn nhà tầng diện tích gần bằng như vậy đã giao dịch thành công. Căn nhà đó chính là do tôi bán ra, giá giao bán cuối cùng là bảy trăm ba mươi vạn. Nhưng các thiết bị khá tốt, nói thật lòng, các thiết bị này của nhà cô đã rất nhiều năm rồi, người khác mua về còn phải sửa sang lại một lượt mới. Cho nên nếu như cô cần bán gấp, hơn nữa còn cần trả toàn bộ một lượt, vậy thì có lẽ giá cả sẽ bị ép xuống một ít. Có khả năng giá bán cuối cùng sẽ thấp hơn một hoặc hai mươi vạn."
"Nhưng mà, chuyện bán nhà lớn như vậy, cô có cần về nhà bàn bạc với ba mẹ trong nhà một chút không?"
Môi giới nhìn cô gái nhỏ rõ ràng chưa đến hai mươi tuổi trước mặt này, có chút lo lắng hỏi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vưu gật đầu: “Tôi có thể làm chủ, giấy tờ bất động sản của căn phòng này là tên của tôi.”
Môi giới vội vàng liên lạc với mấy vị khách tới xem phòng.
Ngay buổi chiều hôm đó, căn phòng đã được bán ra với giá bảy trăm vạn, thanh toán toàn bộ.
Hẹn một ngày sau sẽ dọn nhà.
...
Buổi tối, đợi đến lúc buổi tụ họp bạn bè của Lý Ánh Nguyệt kết thúc chuẩn bị về nhà, đột nhiên cô ta nhận được điện thoại.
Trong điện thoại, mẹ cho cô ta một địa chỉ mới, nói rằng bọn họ đã chuyển nhà rồi.
Những lời khác thì không nói trong điện thoại.
Lý Ánh Nguyệt còn tưởng là trong nhà mua được nhà mới, trên gương mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Bạn trai Trần Lục tò mò hỏi.
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại vui như vậy, có chuyện gì à? Còn nữa, lần trước anh nói với em chuyện kết hôn của chúng ta thế nào rồi? Em và mẹ em đã bàn bạc xong chưa?”
Lý Ánh nguyệt mỉm cười.
"Mẹ em vừa gọi đến nói là nhà em chuyển nhà rồi. Chắc chắn bọn họ đã mua nhà mới rồi! Xem ra chuyện thuyết phục Khương Vưu gả cho người ta đã thành công rồi! Ông chủ Vương quả nhiên là người có tiền!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro