Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 31

Hắc Bạch Sắc Chương Ngư

2024-10-05 00:38:37

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Nhất là quản chế còn nghiêm khắc, làm gì có ai sẽ mua thứ đồ chơi này về nhà?

Trừ một vài người yêu thích, đam mê ra, việc làm ăn ở chỗ Lý Cường có thể nói là vắng như chùa bà đanh.

Ông ta cũng không giống người kinh doanh đồ cổ như Tiểu Hoa Nhi, nửa năm không khai trương, nhưng mỗi lần khai trương là ăn nửa năm.

Ông ta là một người làm đồ thủ công mỹ nghệ, dựa vào tay nghề để kiếm cơm.

Nếu không phải bản thân cũng thích đi sâu nghiên cứu những thứ đồ chơi này thì ông ta đã bỏ làm từ lâu rồi.

Hiện tại đã nợ mấy tháng tiền nhà, Lý Cường cũng đang rất đau đầu.

Mắt thấy có khách hàng lớn đến nhà, ông ta thừa nhận là mình có chút phiêu, có thể sẽ đòi giá cao hơn một chút, nhưng chẳng nói tiếng nào mà đi như vậy thì sao mà được?

Cô phải cho một cái giá trước đi chứ!

Mặc dù số lượng nhiều, nhưng ông ta có rất nhiều người cùng ngành đều có thể làm giúp.

Chỉ cần có tiền, nhiều hàng đến mấy cũng sẽ làm ra cho cô!

Khương Vưu nhớ tới dáng vẻ chém giá của Cát Xuân Hoa những lúc đi chợ mua quần áo.

Còn có quy tắc vàng trong chém giá chính là: “chém nửa giá!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Do dự một lát cô mới nói: “Nỏ một vạn, cung tên mười tệ!”

Liệu có phải là trả giá quá ác không?

Đầu năm nay những người chế tạo binh khí lạnh tốt không có nhiều, trong khoảng thời gian này muốn tìm đường khác cũng không phải chuyện đơn giản.

Kết quả cô còn chưa kịp tăng giá, Lý Cường đã không chút do dự gật đầu.

"Không thành vấn đề!"

Thái độ dứt khoát như vậy khiến Khương Vưu có một loại buồn bực không nói ra được.

Cho dù ông ta do dự thêm mấy giây thì mình cũng sẽ không hối hận như vậy.

Khương Vưu: Mé nó, trả giá cao rồi!

Lý Cường: May quá vẫn ổn, vẫn kiếm được tiền!

Cuối cùng, cô đặt chế năm mươi cái nỏ có lực sát thương khá mạnh, năm mươi cung tên, mũi tên mỗi loại hai mươi nghìn cái.

Cô trả trước một nửa tiền đặt cọc, hẹn thời gian là một tuần sau lấy hàng rồi thanh toán nốt khoản còn lại.

Zombie là một sinh vật có thính giác nhanh nhạy, âm thanh đối với bọn chúng mà nói chính là hướng dẫn của tự nhiên.

Chính vì thế mà âm thanh của vũ khí càng nhỏ càng tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại nỏ này không phải đồ chơi để thưởng thức, chỉ cần nhắm chuẩn, một tên giết một người hoàn toàn không thành vấn đề.

Mấu chốt là, không có động tĩnh lớn như súng lục, còn dễ mua.

Quả thật chính là những thứ cần chuẩn bị khi du lịch tại nhà!

Có điều sau khi trả tiền đặt cọc xong, Khương Vưu nhìn mấy vạn tệ còn lại trong tay mình rồi rơi vào trầm tư.

Đạn... Không đủ dùng nữa rồi oe oe.

Buổi tối, Khương Vưu giết mấy con gà, ngâm con dao toàn mụn đen rỉ sét vào trong máu gà.

Đời trước, vì để trốn tránh zombie cô đã xông vào trong tiệm đồ cổ bỏ hoang, những vũ khí có thể dùng trong tiệm đều bị người đem đi hết rồi.

Đến cả dao thái cũng không còn.

Chỉ còn con dao Miêu toàn thân đều là mấy cục đen, trông giống như cây gậy mọc đầy con hà này để lại ở bên trong.

Cô không còn lựa chọn nào khác là cầm lấy con dao này, sau này dao thấy máu, phá kén trùng sinh, những cục đen giống như con hà kia đều rụng hết ra.

Hiện ra một lưỡi dao màu bạc có thể chém sắt như chém bùn.

Trước khi dị năng giả thức tỉnh, cô đã dựa vào binh khí này để sống sót.

Tối ngày hôm đó, Khương Vưu lướt hết một lượt các nền tảng cho vay online, cái gì mà vui thì vay, tùy tiện vay, ngày ngày vay...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Số ký tự: 0