Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 41

Hắc Bạch Sắc Chương Ngư

2024-10-05 00:38:37

Lúc còn nhỏ, cô thèm ăn, lén lút nhặt đuôi mấy quả dâu tây mà Lý Ánh Nguyệt ăn thừa lại để ăn.

Nhưng sau này lớn dần, cô cũng dần biết được chuyện này là không đúng, từ đó về sau, cô thà thèm chết cũng không bao giờ động vào phần cuối dâu tây bị người khác ăn thừa kia nữa.

Đất đai ở gần viện, Khương Vưu dùng gỗ rào hàng chục vòng hàng rào để làm chỗ nuôi gia súc.

Mặc dù những gia súc này vẫn còn nhỏ, nhưng năng lực phá hoại cũng không thể coi thường.

Phần đất trống bên ngoài, Khương Vưu trồng rất nhiều câu ăn quả, cây non cũng chỉ mới cao mấy chục cen ti mét, không chịu nổi tiếng kêu của gia súc.

Nếu như thả bọn chúng ra ngoài, chỉ e là mấy cây con cao nửa người kia chắc chắn sẽ bị dê con, bê, và lợn con ăn sạch sẽ.

Phải đợi cây cao hơn mới có thể thả những tên gia hỏa này ra ngoài.

Chỉ là, có lẽ cũng không cần bao lâu nữa, tốc độ sinh trưởng của cây cối trong không gian nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.

Cây con mới trồng xuống được hai ngày đã cao hơn khoảng mười cen ti mét, nếu như tiếp tục phát triển với cái tốc độ này, nhiều nhất là hai ba tháng những cây con này sẽ có thể hoàn toàn trưởng thành...

Đến lúc đó không cần phải hạn chế những gia súc này nữa.

Khương Vưu túm lấy một con gà nhỏ màu vàng rồi đặt vào tay, gà con lúc nhỏ lông tơ, màu vàng, nhìn vào thật sự là một con vật cực kỳ đáng yêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều lớn lên cũng không tệ.

Khương Vưu thích gà con và gà to cũng rất công bằng.

Khác biệt chẳng qua chỉ là cái trước thì đáng yêu, cái sau thì thơm ngon.

Nghĩ đến canh gà hầm nhân sâm thơm ngon, Khương Vưu không kiềm được mà nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn gà con càng dịu dàng hơn.

Sau đó lại thả thêm một nắm hạt kê vàng vào trong chuồng gà.

“Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, các bé à, các bé phải lớn lên thật khỏe mạnh đấy nhé...”

Độ lớn nhỏ của không gian này hoàn toàn không phải là vô biên vô tận, toàn bộ không gian đại khái chỉ rộng khoảng mấy trăm mẫu, Khương Vưu trồng toàn bộ cây con xuống, trên cơ bản cả không gian đều đã đầy rồi.

Ở chỗ cách chỗ chăn nuôi khá xa, Khương Vưu đào một cái mương lớn ở đó, sau đó thả ít cá tôm vào bên trong làm ao để sử dụng.

Còn về nước ở bên trong, chính là nước sông mà cô lấy lúc cô giả vờ như đang rửa tay ở bên sông.

Lúc lấy nước còn thuận tiện mang theo rất nhiều tôm cá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nước sông tự nhiên, tự mang theo một hệ thống sinh thái hoàn hảo, nuôi tôm nuôi cá tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Buổi tối, Khương Vưu vừa ngủ chưa được bao lâu, đột nhiên một tiếng sấm vang lên ầm ầm, giống như cả tòa nhà đều đang rung lên.

Ánh sáng của tia chớp lập tức chiếu sáng cả căn phòng, sau đó lại lập tức tối xuống.

Khương Vưu tỉnh lại từ trong mộng, cô bước dài đến mép giường.

Thành phố vốn dĩ tối tăm đã bị tia chớp và tiếng sấm vang dội lóe lên lúc sáng lúc tối.

Thành phố A lúc này giống như đang có một con mãnh thú to lớn đang thức tỉnh trong bóng đêm, đang tức giận gầm thét, nuốt sạch hết thảy.

Chiếc đèn neon bình thường dường như không có chút cảm giác tồn tại nào trước mặt nó.

Đi kèm với tiếng sấm, phía chân trời giống như bị thủng một cái lỗ, cơn mưa như thác lũ ào ào đổ xuống.

Nhân lúc cơn mưa bão vừa đổ xuống, Khương Vưu nhanh chóng mặc áo mưa, lái xe điện ra ngoài.

Sở dĩ cô lựa chọn nơi này, nguyên nhân lớn nhất chính là do một lần tình cờ mà cô biết được tin tức này.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Số ký tự: 0