Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Cô Muốn Làm Gì
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
“Nói gì thế, Tiểu Hứa, sao có thể thôi học? Em cứ an tâm đi học đi, khụ khụ… Sau này chú ý một chút là được.”
Vừa rồi còn đứng về phía Diệp Tịch Nhan, hiện giờ đều không thèm liếc nhìn cô một cái.
Hứa Vong Xuyên cười mỉa một tiếng, giống như sớm đã quen với nghệ thuật thay đổi sắc mặt của người trưởng thành.
Kéo Trương Hiểu Thi, đá cửa rời đi.
Chỉ để lại Diệp Tịch Nhan treo hai giọt nước mắt muốn rơi mà không rơi không biết cho ai nhìn.
Không xong, không cạy được Hứa Vong Xuyên.
Vốn là kế hoạch trả đũa, khiến Trương Hiểu Thi cho rằng Hứa Vong Xuyên còn chưa thể quên được cô, tạo thành kẽ nứt, khiến bọn họ chia tay.
Không ngờ tới Trương Hiểu Thi rất tin tưởng Hứa Vong Xuyên, mà Hứa Vong Xuyên cũng có vẻ không phải là kẻ nghèo hèn.
Tập đoàn khai thác mỏ Giang Thị đều vang dội cả nước, không phải anh là con riêng của ông chủ đấy chứ?
Nhưng mà cũng không sao.
Trong lòng Diệp Tịch Nhan tràn ngập ý nghĩ xấu, cảm thấy vấn đề không lớn lắm.
Cô tinh thần phấn chấn đi ra ngoài, Tôn Á ở trong lớp học khóc thành Vương Mẫu nương nương trong đào mừng thọ, vừa nhìn thấy cô lại bắt đầu chảy nước mắt:
“Hứa Vong Xuyên dám làm như vậy với cậu… Tịch Nhan, cậu không sao chứ?”
“Không sao không sao.”
Cô cười hì hì ngồi xuống, không chút để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh.
Còn cười tươi.
Sau này, đám rác rưởi các người còn hâm mộ không kịp.
Diệp Tịch Nhan lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hứa Vong Xuyên.
Gửi đi.
Đã bị kéo vào danh sách đen.
Sau khi mở khóa, cô gái đành phải hỏi bạn học Triệu Quang Minh di động.
Triệu Quang Minh là thần đồng, 13 tuổi đã là thần đồng siêu cấp vào lớp thiên tài của trường đứng đầu.
Đáng tiếc sau này phải thôi học vì vấn đề tâm lý, sau khi học lớp 10 mỗi ngày đều bị bạn học bắt nạt, không phải giúp làm bài tập chính là làm bao cát cho người ta.
Rất thảm.
Sau đó bị người ta ném vào thùng rác, Hứa Vong Xuyên đi đổ rác nhặt được, trở thành tiểu đệ của giáo bá, lúc này mới sống thoải mái hơn một chút.
Cả lớp chỉ có cậu ta là bạn tốt của Hứa Vong Xuyên.
Triệu Quang Minh ôm sách, lắp bắp: “Cô, cô muốn làm gì?”
Diệp Tịch Nhan lười giải thích, chỉ nói mượn một lát.
Tôn Á băn khoăn, trấn an:
“Bạn học Triệu, cậu đừng gấp, Tịch Nhan của chúng tôi bị đại ca của cậu bắt nạt, phải đòi lại lẽ phải đúng không. Anh ta thì hay rồi, còn dám kéo người ta vào danh sách đen.”
Triệu Quang Minh cau mày.
Nghe Tôn Á nói chuyện, cuối cùng nuốt những lời từ chối trở về, chỉ cúi đầu thỉnh thoảng nhìn lén cô ấy.
Vừa rồi còn đứng về phía Diệp Tịch Nhan, hiện giờ đều không thèm liếc nhìn cô một cái.
Hứa Vong Xuyên cười mỉa một tiếng, giống như sớm đã quen với nghệ thuật thay đổi sắc mặt của người trưởng thành.
Kéo Trương Hiểu Thi, đá cửa rời đi.
Chỉ để lại Diệp Tịch Nhan treo hai giọt nước mắt muốn rơi mà không rơi không biết cho ai nhìn.
Không xong, không cạy được Hứa Vong Xuyên.
Vốn là kế hoạch trả đũa, khiến Trương Hiểu Thi cho rằng Hứa Vong Xuyên còn chưa thể quên được cô, tạo thành kẽ nứt, khiến bọn họ chia tay.
Không ngờ tới Trương Hiểu Thi rất tin tưởng Hứa Vong Xuyên, mà Hứa Vong Xuyên cũng có vẻ không phải là kẻ nghèo hèn.
Tập đoàn khai thác mỏ Giang Thị đều vang dội cả nước, không phải anh là con riêng của ông chủ đấy chứ?
Nhưng mà cũng không sao.
Trong lòng Diệp Tịch Nhan tràn ngập ý nghĩ xấu, cảm thấy vấn đề không lớn lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tinh thần phấn chấn đi ra ngoài, Tôn Á ở trong lớp học khóc thành Vương Mẫu nương nương trong đào mừng thọ, vừa nhìn thấy cô lại bắt đầu chảy nước mắt:
“Hứa Vong Xuyên dám làm như vậy với cậu… Tịch Nhan, cậu không sao chứ?”
“Không sao không sao.”
Cô cười hì hì ngồi xuống, không chút để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh.
Còn cười tươi.
Sau này, đám rác rưởi các người còn hâm mộ không kịp.
Diệp Tịch Nhan lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hứa Vong Xuyên.
Gửi đi.
Đã bị kéo vào danh sách đen.
Sau khi mở khóa, cô gái đành phải hỏi bạn học Triệu Quang Minh di động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Quang Minh là thần đồng, 13 tuổi đã là thần đồng siêu cấp vào lớp thiên tài của trường đứng đầu.
Đáng tiếc sau này phải thôi học vì vấn đề tâm lý, sau khi học lớp 10 mỗi ngày đều bị bạn học bắt nạt, không phải giúp làm bài tập chính là làm bao cát cho người ta.
Rất thảm.
Sau đó bị người ta ném vào thùng rác, Hứa Vong Xuyên đi đổ rác nhặt được, trở thành tiểu đệ của giáo bá, lúc này mới sống thoải mái hơn một chút.
Cả lớp chỉ có cậu ta là bạn tốt của Hứa Vong Xuyên.
Triệu Quang Minh ôm sách, lắp bắp: “Cô, cô muốn làm gì?”
Diệp Tịch Nhan lười giải thích, chỉ nói mượn một lát.
Tôn Á băn khoăn, trấn an:
“Bạn học Triệu, cậu đừng gấp, Tịch Nhan của chúng tôi bị đại ca của cậu bắt nạt, phải đòi lại lẽ phải đúng không. Anh ta thì hay rồi, còn dám kéo người ta vào danh sách đen.”
Triệu Quang Minh cau mày.
Nghe Tôn Á nói chuyện, cuối cùng nuốt những lời từ chối trở về, chỉ cúi đầu thỉnh thoảng nhìn lén cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro