Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Dỗ Cục Cưng Thố...
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Sau khi nói xong thì nâng ghế, soạt một tiếng kéo tới đầu khác phòng học.
Ngoan đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Biểu cảm của hai người vặn vẹo, đều rất tức giận.
Khi chạm vào mắt nhau, còn tưởng là người đồng đạo.
Tôn Á: “Cay đôi mắt.”
Triệu Quang Minh: “Đúng vậy!”
Tôn Á: “Rốt cuộc là uống phải thuốc gì, trước đây tôi còn cảm thấy anh ta đáng thương!”
Triệu Quang Minh: “Tôi không cảm thấy cô ta đáng thương, người này thật đáng ghét, chỉ thích làm ra vẻ! Hiện giờ thì hay rồi, cho cô ta làm ra vẻ!”
Đại ca đang yên đang lành thành chó liếm.
Hai người nói xong, đều rất đáng ghét, còn trao đổi bài tập sau khi tan học.
Tôn Á: “Không hổ là thần đồng, tôi căn bản nhìn không hiểu gì.”
Triệu Quang Minh: “Cầm ngược rồi.”
Tôn Á ồ một tiếng, cầm sách đúng chiều, liếc mắt nhìn một cái, nhanh chóng chép chỗ cần ghi nhớ.
Triệu Quang Minh cười rộ lên, nhỏ giọng nói: “Chữ của cô thật đẹp.”
“Vậy sao? Đây là lần đầu tiên có người khen chữ của tôi đẹp.” Tôn Á cũng cười rộ lên, nhưng nhanh chóng thu hồi nụ cười, nghiêm mặt lại.
Cô ấy còn nói nhiều với nam sinh như vậy.
Cảm giác kỳ lạ.
…
Đến nghỉ trưa, Tôn Á mang theo cơm, đến văn phòng mượn lò vi sóng.
Diệp Tịch Nhan nhà xa, không trở về, thu dọn xong thì lấy thẻ căn tin định đến nhà ăn.
Hứa Vong Xuyên ngồi cách rất xa, không có mệnh lệnh nên không dám tới gần.
Ánh mặt trời chiếu lên trên áo sơmi đồng phục của người đàn ông, lộ ra hình dáng cơ thể, mơ hồ thấy được xanh tím sau lưng.
Có một số dấu vết là do hôm qua bị đánh, còn có nhiều vết cắn và vết cào của cô.
Trên người nam sinh có nhiều vết thương, sao vẫn đẹp như vậy?
Cô đi qua, xoa đầu anh: “Đi ăn cơm.”
Nam sinh quay đầu, ôm chặt eo cô.
Chỉ mấy tiết học mà nhớ cô muốn chết, ôm chặt lấy không chịu buông tay.
Trái tim cô đau xót.
Ôm lấy Hứa Vong Xuyên xoa đầu anh một lát:
“Em sợ nóng, nóng lên thì dễ bực bội, giọng điệu không được tốt lắm, không phải cố ý muốn hung dữ với anh.”
Anh gật đầu, nắm tay cô đi tới nhà ăn.
Không cho Diệp Tịch Nhan dùng thẻ căn tin, mà dùng thẻ chỉ có mấy chục tệ của anh mời khách.
Ngày lành chỉ được mấy ngày.
Mỗi ngày Diệp Tịch Nhan đều ăn bữa tiệc lớn xa hoa, đùi gà móng heo thịt viên, trái cây cũng là loại nhập khẩu, ăn xong còn muốn tay trái một ly sữa chua tay phải một ly kem tươi.
Mấy chục tệ này của anh, không đủ.
Hai người đứng trước cửa sổ.
Hứa Vong Xuyên gọi một bát mì to đầy rau xanh, nhìn cô.
Ngoan đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Biểu cảm của hai người vặn vẹo, đều rất tức giận.
Khi chạm vào mắt nhau, còn tưởng là người đồng đạo.
Tôn Á: “Cay đôi mắt.”
Triệu Quang Minh: “Đúng vậy!”
Tôn Á: “Rốt cuộc là uống phải thuốc gì, trước đây tôi còn cảm thấy anh ta đáng thương!”
Triệu Quang Minh: “Tôi không cảm thấy cô ta đáng thương, người này thật đáng ghét, chỉ thích làm ra vẻ! Hiện giờ thì hay rồi, cho cô ta làm ra vẻ!”
Đại ca đang yên đang lành thành chó liếm.
Hai người nói xong, đều rất đáng ghét, còn trao đổi bài tập sau khi tan học.
Tôn Á: “Không hổ là thần đồng, tôi căn bản nhìn không hiểu gì.”
Triệu Quang Minh: “Cầm ngược rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Á ồ một tiếng, cầm sách đúng chiều, liếc mắt nhìn một cái, nhanh chóng chép chỗ cần ghi nhớ.
Triệu Quang Minh cười rộ lên, nhỏ giọng nói: “Chữ của cô thật đẹp.”
“Vậy sao? Đây là lần đầu tiên có người khen chữ của tôi đẹp.” Tôn Á cũng cười rộ lên, nhưng nhanh chóng thu hồi nụ cười, nghiêm mặt lại.
Cô ấy còn nói nhiều với nam sinh như vậy.
Cảm giác kỳ lạ.
…
Đến nghỉ trưa, Tôn Á mang theo cơm, đến văn phòng mượn lò vi sóng.
Diệp Tịch Nhan nhà xa, không trở về, thu dọn xong thì lấy thẻ căn tin định đến nhà ăn.
Hứa Vong Xuyên ngồi cách rất xa, không có mệnh lệnh nên không dám tới gần.
Ánh mặt trời chiếu lên trên áo sơmi đồng phục của người đàn ông, lộ ra hình dáng cơ thể, mơ hồ thấy được xanh tím sau lưng.
Có một số dấu vết là do hôm qua bị đánh, còn có nhiều vết cắn và vết cào của cô.
Trên người nam sinh có nhiều vết thương, sao vẫn đẹp như vậy?
Cô đi qua, xoa đầu anh: “Đi ăn cơm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam sinh quay đầu, ôm chặt eo cô.
Chỉ mấy tiết học mà nhớ cô muốn chết, ôm chặt lấy không chịu buông tay.
Trái tim cô đau xót.
Ôm lấy Hứa Vong Xuyên xoa đầu anh một lát:
“Em sợ nóng, nóng lên thì dễ bực bội, giọng điệu không được tốt lắm, không phải cố ý muốn hung dữ với anh.”
Anh gật đầu, nắm tay cô đi tới nhà ăn.
Không cho Diệp Tịch Nhan dùng thẻ căn tin, mà dùng thẻ chỉ có mấy chục tệ của anh mời khách.
Ngày lành chỉ được mấy ngày.
Mỗi ngày Diệp Tịch Nhan đều ăn bữa tiệc lớn xa hoa, đùi gà móng heo thịt viên, trái cây cũng là loại nhập khẩu, ăn xong còn muốn tay trái một ly sữa chua tay phải một ly kem tươi.
Mấy chục tệ này của anh, không đủ.
Hai người đứng trước cửa sổ.
Hứa Vong Xuyên gọi một bát mì to đầy rau xanh, nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro