Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Gọi Anh Là Cẩu...
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Diệp Tịch Nhan dứt khoát mặc kệ tất cả, vừa vặn vẹo vòng eo phối hợp ra vào của anh:
“Là Hứa cẩu cẩu xấu xa… Đang cắm vào chủ nhân duy nhất của anh ta, cẩu cẩu thật thô, chủ nhân của anh ta sắp bị cắm hỏng… A… Chậm một chút… Cẩu cẩu ngoan, thao chậm một chút…”
Ha ha.
Gọi anh là cẩu còn hưng phấn hơn.
Côn thịt trong nhục huyệt cứng đến mức căng to nhục huyệt, cắm vào thật sướng.
Quy đầu siêu to, nóng hổi, đầy thịt, chống lên hoa tâm cọ xát mấy cái, cô giống như kỹ nữ cả người phát ngứa, phát tao, phát lãng.
Quả nhiên chỉ cần thao, tư thế cắm từ sau vào là sướng nhất.
Cô rất thích côn thịt này a a a, vừa thô vừa dài vừa cứng.
Thật sự là sướng ngây người!
Hứa Vong Xuyên nắm lấy eo nhỏ không ngừng kéo gần tới dưới háng, mông di chuyển như tàn ảnh, chỗ giao hợp, bọt biển màu hồng nhạt không ngừng tràn ra, xen lẫn máu tươi xử nữ, khiến côn thịt của anh mới nếm thử làm tình lại cứng đến mức sắp bùng nổ.
“Diệp Tịch Nhan, Diệp Tịch Nhan…” Anh gọi tên cô, giọng nói khàn khàn: “Cục cưng, anh sắp bắn!”
“Bắn vào đi!”
“Ách…” Nam sinh rút côn thịt ra, để ở rãnh mông, cọ xát hai cái rồi bắn đầy sau lưng tuyết trắng của Diệp Tịch Nhan.
“…”
Hứa Vong Xuyên thả lỏng sức lực, toàn bộ đè nặng lên người cô, khóe mắt còn treo nước mắt.
Diệp Tịch Nhan sờ thấy sau lưng đầy tinh dịch, xoay người đấm cơ ngực của anh ta:
“Đã nói là anh bắn vào đi! Lát nữa thu dọn hẳn hoi đi, bây giờ nhao nhão dinh dính, vừa tanh vừa thối, anh định tắm tinh dịch cho em sao?”
Anh vô cùng đáng thương ôm cô: “Ừm, muốn khiến cả người em đều là hương vị của anh.”
“…”
“Cục cưng, em có thể ăn sạch tinh dịch cho anh nhìn được không?”
“… Thật tanh.”
“Cầu xin em.”
Diệp Tịch Nhan cụp mắt, chớp mắt, lấy chút tinh dịch dính vào gương mặt đầu tóc, há miệng ngậm lấy ngón tay, cái miệng nhỏ phát ra tiếng chậc chậc.
Gương mặt quyến rũ xinh đẹp như ăn mật ong, nhưng ai biết, đang ăn nùng tinh tanh hôi đã tích trữ mấy ngày của bạn học giáo bá?
Hứa Vong Xuyên thở ra một hơi, hôn lên mặt cô: “Ăn ngon không?”
“Thối.”
“Em thì rất thơm, như vại mật…” Anh ôm chặt lấy cô: “Diệp Tịch Nhan, sao em không tiểu ra?”
“Có chút đau, vất vả lắm mới sướng lên thì anh bắn.”
“Ồ.”
Cô khảy tóc mái trên trán nam sinh, bĩu môi hỏi: “Người ta còn muốn, anh có được hay không, Hứa Vong Xuyên?”
Đương nhiên có thể được!
Sờ ôm một hai phút là có thể!
Nhưng mà nhìn dáng vẻ cá vàng tức giận của cô, Hứa Vong Xuyên diễn nghiện, kéo chăn đắp cho cô, bế cô lên người, cơ bắp đầy người giống như trò đùa:
“Tích trữ, lần sau lại làm.”
“Là Hứa cẩu cẩu xấu xa… Đang cắm vào chủ nhân duy nhất của anh ta, cẩu cẩu thật thô, chủ nhân của anh ta sắp bị cắm hỏng… A… Chậm một chút… Cẩu cẩu ngoan, thao chậm một chút…”
Ha ha.
Gọi anh là cẩu còn hưng phấn hơn.
Côn thịt trong nhục huyệt cứng đến mức căng to nhục huyệt, cắm vào thật sướng.
Quy đầu siêu to, nóng hổi, đầy thịt, chống lên hoa tâm cọ xát mấy cái, cô giống như kỹ nữ cả người phát ngứa, phát tao, phát lãng.
Quả nhiên chỉ cần thao, tư thế cắm từ sau vào là sướng nhất.
Cô rất thích côn thịt này a a a, vừa thô vừa dài vừa cứng.
Thật sự là sướng ngây người!
Hứa Vong Xuyên nắm lấy eo nhỏ không ngừng kéo gần tới dưới háng, mông di chuyển như tàn ảnh, chỗ giao hợp, bọt biển màu hồng nhạt không ngừng tràn ra, xen lẫn máu tươi xử nữ, khiến côn thịt của anh mới nếm thử làm tình lại cứng đến mức sắp bùng nổ.
“Diệp Tịch Nhan, Diệp Tịch Nhan…” Anh gọi tên cô, giọng nói khàn khàn: “Cục cưng, anh sắp bắn!”
“Bắn vào đi!”
“Ách…” Nam sinh rút côn thịt ra, để ở rãnh mông, cọ xát hai cái rồi bắn đầy sau lưng tuyết trắng của Diệp Tịch Nhan.
“…”
Hứa Vong Xuyên thả lỏng sức lực, toàn bộ đè nặng lên người cô, khóe mắt còn treo nước mắt.
Diệp Tịch Nhan sờ thấy sau lưng đầy tinh dịch, xoay người đấm cơ ngực của anh ta:
“Đã nói là anh bắn vào đi! Lát nữa thu dọn hẳn hoi đi, bây giờ nhao nhão dinh dính, vừa tanh vừa thối, anh định tắm tinh dịch cho em sao?”
Anh vô cùng đáng thương ôm cô: “Ừm, muốn khiến cả người em đều là hương vị của anh.”
“…”
“Cục cưng, em có thể ăn sạch tinh dịch cho anh nhìn được không?”
“… Thật tanh.”
“Cầu xin em.”
Diệp Tịch Nhan cụp mắt, chớp mắt, lấy chút tinh dịch dính vào gương mặt đầu tóc, há miệng ngậm lấy ngón tay, cái miệng nhỏ phát ra tiếng chậc chậc.
Gương mặt quyến rũ xinh đẹp như ăn mật ong, nhưng ai biết, đang ăn nùng tinh tanh hôi đã tích trữ mấy ngày của bạn học giáo bá?
Hứa Vong Xuyên thở ra một hơi, hôn lên mặt cô: “Ăn ngon không?”
“Thối.”
“Em thì rất thơm, như vại mật…” Anh ôm chặt lấy cô: “Diệp Tịch Nhan, sao em không tiểu ra?”
“Có chút đau, vất vả lắm mới sướng lên thì anh bắn.”
“Ồ.”
Cô khảy tóc mái trên trán nam sinh, bĩu môi hỏi: “Người ta còn muốn, anh có được hay không, Hứa Vong Xuyên?”
Đương nhiên có thể được!
Sờ ôm một hai phút là có thể!
Nhưng mà nhìn dáng vẻ cá vàng tức giận của cô, Hứa Vong Xuyên diễn nghiện, kéo chăn đắp cho cô, bế cô lên người, cơ bắp đầy người giống như trò đùa:
“Tích trữ, lần sau lại làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro