Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Hận Thế Giới Nà...
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Cố nhân gặp lại, Trương Hiểu Thi thực sự không khiến cô thất vọng.
Vừa chụp ảnh vừa vỗ tay, còn gọi Hứa Vong Xuyên tới quan sát dáng vẻ cô bò trên mặt đất.
“Ngón tay của cô đâu? Diệp Tịch Nhan, ngón tay đàn dương cầm của cô đâu? Ha ha ha ha…”
Hứa Vong Xuyên là một trong những bạn trai của Trương Hiểu Thi lưu manh, khi đi học rất giỏi đánh nhau, là giáo bá nói một không hai ở cấp 3, hiện giờ là lão đại của căn cứ này.
Trương Hiểu Thi có thể sống tốt như vậy, đều do anh hộ giá hộ tống, đổi thành nữ sinh bình thường, có lẽ còn thảm hơn cô.
Ồ, đúng rồi… Trước khi Hứa Vong Xuyên hẹn hò với Trương Hiểu Thi, từng theo đuổi cô.
Mà cô lại nhục nhã anh ở trước mặt tất cả giáo viên học sinh.
Cảnh ngộ nhân sinh chính là kỳ lạ như vậy.
Nếu lúc trước cô không thanh cao như vậy ngạo mạn như vậy, hiện giờ người được hưởng thụ che chở sẽ là cô.
Nhưng nhân sinh đâu có nhiều nếu như vậy?
Diệp Tịch Nhan quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhìn Hứa Vong Xuyên.
Vì tránh né nhục nhã của Trương Hiểu Thi, chỉ có thể giả vờ điên, giả ngu, làm bộ như không quen biết bọn họ.
Hứa Vong Xuyên không nói câu nào.
Đưa cho cô một bộ quần áo.
Nhưng cô tình nguyện để anh nói gì đó, nói gì cũng tốt.
Sau đó lại bình an sinh sản.
Là một đứa con gái, một cô bé nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt Lưu Bưu tỏa sáng, đối xử với hai mẹ con bọn họ rất tốt.
Sau đó Diệp Tịch Nhan mới biết được, người này là tội phạm cưỡng gian trốn khỏi ngục nham, có sở thích thích trẻ con, thích nhất là đứa bé bốn năm tuổi.
Cô thử trốn.
Chạy đi, lại bị bắt trở về.
Một lần cuối cùng, đều đến căn cứ khác, nhưng bị Trương Hiểu Thi ngàn dặm xa xôi mang về.
Nhìn cô chịu khổ, có lẽ là lạc thú duy nhất của Trương Hiểu Thi.
Đêm hôm đó, Lưu Bưu muốn động vào con gái cô, cô liều mạng giết chết ông ta, mình cũng bị đâm đến thủng bụng lòi ruột.
Tang thi đột phá phòng ngự tiến vào, nhào về phía đứa bé gái đang khóc nỉ non.
Vào giây cuối cùng, Diệp Tịch Nhan khóc lóc che con gái đã chết.
Tồn tại, sau này cũng sẽ không quá tốt.
Cô hận thế giới này.
Càng hận mình.
Vì sao lưu lạc tới bước này!
…
Diệp Tịch Nhan trọng sinh.
16 tuổi, lớp 11.
Tháng ba bắt đầu khai giảng, vì thoát khỏi Hứa Vong Xuyên bám riết không tha mà không tự mình hiểu lấy, cô dùng loa to lớn tiếng chỉ ra lỗi sai trong thư tình của đồng chí giáo bá trước mặt học sinh giáo viên toàn trường, khiến anh thành trò cười của mọi người.
Vừa chụp ảnh vừa vỗ tay, còn gọi Hứa Vong Xuyên tới quan sát dáng vẻ cô bò trên mặt đất.
“Ngón tay của cô đâu? Diệp Tịch Nhan, ngón tay đàn dương cầm của cô đâu? Ha ha ha ha…”
Hứa Vong Xuyên là một trong những bạn trai của Trương Hiểu Thi lưu manh, khi đi học rất giỏi đánh nhau, là giáo bá nói một không hai ở cấp 3, hiện giờ là lão đại của căn cứ này.
Trương Hiểu Thi có thể sống tốt như vậy, đều do anh hộ giá hộ tống, đổi thành nữ sinh bình thường, có lẽ còn thảm hơn cô.
Ồ, đúng rồi… Trước khi Hứa Vong Xuyên hẹn hò với Trương Hiểu Thi, từng theo đuổi cô.
Mà cô lại nhục nhã anh ở trước mặt tất cả giáo viên học sinh.
Cảnh ngộ nhân sinh chính là kỳ lạ như vậy.
Nếu lúc trước cô không thanh cao như vậy ngạo mạn như vậy, hiện giờ người được hưởng thụ che chở sẽ là cô.
Nhưng nhân sinh đâu có nhiều nếu như vậy?
Diệp Tịch Nhan quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhìn Hứa Vong Xuyên.
Vì tránh né nhục nhã của Trương Hiểu Thi, chỉ có thể giả vờ điên, giả ngu, làm bộ như không quen biết bọn họ.
Hứa Vong Xuyên không nói câu nào.
Đưa cho cô một bộ quần áo.
Nhưng cô tình nguyện để anh nói gì đó, nói gì cũng tốt.
Sau đó lại bình an sinh sản.
Là một đứa con gái, một cô bé nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt Lưu Bưu tỏa sáng, đối xử với hai mẹ con bọn họ rất tốt.
Sau đó Diệp Tịch Nhan mới biết được, người này là tội phạm cưỡng gian trốn khỏi ngục nham, có sở thích thích trẻ con, thích nhất là đứa bé bốn năm tuổi.
Cô thử trốn.
Chạy đi, lại bị bắt trở về.
Một lần cuối cùng, đều đến căn cứ khác, nhưng bị Trương Hiểu Thi ngàn dặm xa xôi mang về.
Nhìn cô chịu khổ, có lẽ là lạc thú duy nhất của Trương Hiểu Thi.
Đêm hôm đó, Lưu Bưu muốn động vào con gái cô, cô liều mạng giết chết ông ta, mình cũng bị đâm đến thủng bụng lòi ruột.
Tang thi đột phá phòng ngự tiến vào, nhào về phía đứa bé gái đang khóc nỉ non.
Vào giây cuối cùng, Diệp Tịch Nhan khóc lóc che con gái đã chết.
Tồn tại, sau này cũng sẽ không quá tốt.
Cô hận thế giới này.
Càng hận mình.
Vì sao lưu lạc tới bước này!
…
Diệp Tịch Nhan trọng sinh.
16 tuổi, lớp 11.
Tháng ba bắt đầu khai giảng, vì thoát khỏi Hứa Vong Xuyên bám riết không tha mà không tự mình hiểu lấy, cô dùng loa to lớn tiếng chỉ ra lỗi sai trong thư tình của đồng chí giáo bá trước mặt học sinh giáo viên toàn trường, khiến anh thành trò cười của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro