Không Gian
Đào Hoa Lộ
2024-10-29 03:43:49
Suy nghĩ của cô vừa nhảy ra: “Nhận!”
Quả nhiên cái chăn trên người đã xuất hiện trong không gian.
Nếu mình cũng có thể tiến vào thì tốt! Cô có thể tích trữ đủ vật tư rồi trốn ở trong này.
“Tôi muốn vào trong!” Cô thử tiến vào không gian, đáng tiếc lại không thể thành công.
Liên tiếp thử mấy lần đều không được, xem chừng không gian không thể nhận vật sống?
Có lẽ vì thời gian ở trong này ngưng đọng chăng?
Cô cảm thấy không gian có liên quan đến điểm sáng nhỏ nên tiếp tục nghiên cứu điểm sáng nhỏ.
Phát hiện ra điểm sáng nhỏ chạy tới chạy lui trong đầu không khiến đầu cô đau, cũng hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đầu óc càng lúc càng có tinh thần, giống như đã ngủ một giấc sâu rồi vậy.
Còn có lợi ích nào nữa?
Vừa vặn xương cổ cô thấy hơi không được thoải mái, eo cũng đau nhức, giờ khống chế điểm sáng qua đó thử xem.
Mới đầu điểm sáng cũng không nghe lời đến vậy, chỉ muốn chạy trong đầu cô chứ không muốn đi tới nơi khác, Diệp Lăng lại cố gắng khống chế nó.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nó cũng bị ý thức của cô ép đến xương cổ, Diệp Lăng kêu nó quanh quẩn ở đó một lúc, quả nhiên cơn nhức nhối ở xương cổ đã giảm đi rất nhiều.
Tốt quá rồi!
Diệp Lăng bắt đầu đuổi nó chạy trong cơ thể, chỗ nào không thoải mái thì nán lại thêm một lúc.
Mới đầu khá chậm, vì điểm sáng nhỏ rất bướng bỉnh, không để tâm cái là không khống chế được nó luôn, đương nhiên cũng có khả năng năng lực khống chế ý thức của cô vẫn còn khá yếu.
Bất tri bất giác điểm sáng nhỏ đã dạo khắp người cô một vòng, cuối cùng trở về đại não của cô.
Cô có thể cảm thấy rõ ràng cơ thể trở nên nhẹ nhàng và có sức mạnh hơn hẳn.
Chỉ là điểm sáng lại trở nên ảm đạm mập mờ hơn, đứng bất động trong đầu cô với vẻ lười biếng, cũng không còn bộ dáng dạo tới dạo lui linh hoạt như ban đầu nữa.
Diệp Lăng đẩy nó, điểm sáng nhỏ giống như có tính cách không hề nhúc nhích, hình như là đang đói lắm rồi, cũng rất mệt nên làm biếng.
Diệp Lăng quyết định tha cho nó, nhìn điện thoại lại thấy đã hơn năm giờ rồi.
Vậy mà cô lại nghiên cứu điểm sáng nhỏ lâu như vậy rồi sao? Sao lại không có một chút cảm giác nào vậy?
Nếu đã có thủ đoạn bảo vệ mạng vậy cô cũng không thể ngồi đây chờ chết, quyết định đứng dậy sắp xếp thực phẩm, tìm hiểu tình hình bên ngoài một chút.
Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn chằm chằm vào không gian, có hơi không nói nên lời.
Cô chưa từng thấy ánh bình minh đẹp như thế bao giờ, màu sắc no đủ, sắc thái phong phú thay đổi đa dạng, màu vàng, kim sắc, vàng đỏ, màu đỏ, màu tím, màu lam... giống như có một cái cọ vẽ không nhìn thấy đang tô trên bầu trời, đậm nhạt đan xen, đẹp vô cùng.
Có lẽ chỉ có áng mây hồng chiều qua mới có thể so sánh được.
Ánh bình minh tuyệt đẹp này phối với tiếng hét thảm trong tầng lầu và tiếng quái vật nhai người giống như bài ca phúng điếu mà đại tự nhiên gửi tới.
Trong tòa nhà vẫn có tiếng quái vật nhai rôm rốp, tiếng con người chạy loạn và la hét ngược lại... đã ít đi nhiều.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy quái vật đang cắn xé người sống trên giá cao cách đó không xa và xác sống chắc hẳn cũng tương tự như đã thấy trong phim truyền hình.
Cô cất dao kéo và xà beng, gậy vào trong không gian trước, dùng để phòng thân bất cứ lúc nào, sau đó bắt đầu thu thập thực phẩm.
Cô ở một mình, bình thường cũng có thói quen tích trữ thực phẩm trong nhà.
Trong nhà có mười lăm cân gạo, năm cân bột mì, một thùng rưỡi năm cân dầu ăn, nửa thùng mì Hoài Sơn, một thùng mì ăn liền bún ốc chua cay, ba thanh chocolate đen, một thùng bánh mì đen, một thùng các loại đồ ăn vặt, nửa giỏ cam quýt, hai cân rưỡi táo, hai quả chuối, nửa quả dưa, hai thùng to nước lọc, một thùng nước đóng chai nhỏ, một thùng sữa bò, một cân sườn đông lạnh, hai miếng thịt đông, một túi sủi cảo đông lạnh, hai túi lạp sườn, ba dải sườn nguyên tảng, một bó rau chân vịt, hai quả cà, hai mớ xà lách, còn có hai túi rau tề thái đông lạnh và hai túi ba loại đậu đông lạnh.
Vì vấn đề an toàn, cô thu hết thực phẩm vào trong không gian.
Thực phẩm chất đầy trong không gian, cô lại có thể dùng ý thức lấy ra một cách chuẩn xác.
Thật sự quá giỏi!
Quả nhiên cái chăn trên người đã xuất hiện trong không gian.
Nếu mình cũng có thể tiến vào thì tốt! Cô có thể tích trữ đủ vật tư rồi trốn ở trong này.
“Tôi muốn vào trong!” Cô thử tiến vào không gian, đáng tiếc lại không thể thành công.
Liên tiếp thử mấy lần đều không được, xem chừng không gian không thể nhận vật sống?
Có lẽ vì thời gian ở trong này ngưng đọng chăng?
Cô cảm thấy không gian có liên quan đến điểm sáng nhỏ nên tiếp tục nghiên cứu điểm sáng nhỏ.
Phát hiện ra điểm sáng nhỏ chạy tới chạy lui trong đầu không khiến đầu cô đau, cũng hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đầu óc càng lúc càng có tinh thần, giống như đã ngủ một giấc sâu rồi vậy.
Còn có lợi ích nào nữa?
Vừa vặn xương cổ cô thấy hơi không được thoải mái, eo cũng đau nhức, giờ khống chế điểm sáng qua đó thử xem.
Mới đầu điểm sáng cũng không nghe lời đến vậy, chỉ muốn chạy trong đầu cô chứ không muốn đi tới nơi khác, Diệp Lăng lại cố gắng khống chế nó.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nó cũng bị ý thức của cô ép đến xương cổ, Diệp Lăng kêu nó quanh quẩn ở đó một lúc, quả nhiên cơn nhức nhối ở xương cổ đã giảm đi rất nhiều.
Tốt quá rồi!
Diệp Lăng bắt đầu đuổi nó chạy trong cơ thể, chỗ nào không thoải mái thì nán lại thêm một lúc.
Mới đầu khá chậm, vì điểm sáng nhỏ rất bướng bỉnh, không để tâm cái là không khống chế được nó luôn, đương nhiên cũng có khả năng năng lực khống chế ý thức của cô vẫn còn khá yếu.
Bất tri bất giác điểm sáng nhỏ đã dạo khắp người cô một vòng, cuối cùng trở về đại não của cô.
Cô có thể cảm thấy rõ ràng cơ thể trở nên nhẹ nhàng và có sức mạnh hơn hẳn.
Chỉ là điểm sáng lại trở nên ảm đạm mập mờ hơn, đứng bất động trong đầu cô với vẻ lười biếng, cũng không còn bộ dáng dạo tới dạo lui linh hoạt như ban đầu nữa.
Diệp Lăng đẩy nó, điểm sáng nhỏ giống như có tính cách không hề nhúc nhích, hình như là đang đói lắm rồi, cũng rất mệt nên làm biếng.
Diệp Lăng quyết định tha cho nó, nhìn điện thoại lại thấy đã hơn năm giờ rồi.
Vậy mà cô lại nghiên cứu điểm sáng nhỏ lâu như vậy rồi sao? Sao lại không có một chút cảm giác nào vậy?
Nếu đã có thủ đoạn bảo vệ mạng vậy cô cũng không thể ngồi đây chờ chết, quyết định đứng dậy sắp xếp thực phẩm, tìm hiểu tình hình bên ngoài một chút.
Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn chằm chằm vào không gian, có hơi không nói nên lời.
Cô chưa từng thấy ánh bình minh đẹp như thế bao giờ, màu sắc no đủ, sắc thái phong phú thay đổi đa dạng, màu vàng, kim sắc, vàng đỏ, màu đỏ, màu tím, màu lam... giống như có một cái cọ vẽ không nhìn thấy đang tô trên bầu trời, đậm nhạt đan xen, đẹp vô cùng.
Có lẽ chỉ có áng mây hồng chiều qua mới có thể so sánh được.
Ánh bình minh tuyệt đẹp này phối với tiếng hét thảm trong tầng lầu và tiếng quái vật nhai người giống như bài ca phúng điếu mà đại tự nhiên gửi tới.
Trong tòa nhà vẫn có tiếng quái vật nhai rôm rốp, tiếng con người chạy loạn và la hét ngược lại... đã ít đi nhiều.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy quái vật đang cắn xé người sống trên giá cao cách đó không xa và xác sống chắc hẳn cũng tương tự như đã thấy trong phim truyền hình.
Cô cất dao kéo và xà beng, gậy vào trong không gian trước, dùng để phòng thân bất cứ lúc nào, sau đó bắt đầu thu thập thực phẩm.
Cô ở một mình, bình thường cũng có thói quen tích trữ thực phẩm trong nhà.
Trong nhà có mười lăm cân gạo, năm cân bột mì, một thùng rưỡi năm cân dầu ăn, nửa thùng mì Hoài Sơn, một thùng mì ăn liền bún ốc chua cay, ba thanh chocolate đen, một thùng bánh mì đen, một thùng các loại đồ ăn vặt, nửa giỏ cam quýt, hai cân rưỡi táo, hai quả chuối, nửa quả dưa, hai thùng to nước lọc, một thùng nước đóng chai nhỏ, một thùng sữa bò, một cân sườn đông lạnh, hai miếng thịt đông, một túi sủi cảo đông lạnh, hai túi lạp sườn, ba dải sườn nguyên tảng, một bó rau chân vịt, hai quả cà, hai mớ xà lách, còn có hai túi rau tề thái đông lạnh và hai túi ba loại đậu đông lạnh.
Vì vấn đề an toàn, cô thu hết thực phẩm vào trong không gian.
Thực phẩm chất đầy trong không gian, cô lại có thể dùng ý thức lấy ra một cách chuẩn xác.
Thật sự quá giỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro