Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 103

Bán Trản Minh Hương

2024-11-20 21:28:27

Bọn cậu đi ra ngoài lần này, vật tư chủ yếu cần trao đổi là muối, do Khúc Chính Siêu dẫn đoàn, địa điểm tới là tỉnh Q ngay cạnh, nơi đó có thành phố L – thắng địa sản xuất muối.

Hai ngày đầu mới ra khỏi huyện, bởi vì bọn cậu đi con đường lúc trước Thi Lỗi dẫn người trở về kia, nên đường xá còn đỡ. Có điều đợi đến ngày thứ ba đi ngoặt sang đường khác, đường xá liền khó khăn hơn, thỉnh thoảng sẽ gặp phải xe bị bỏ hoang chặn ở giữa đường, về sau đâu đâu cũng có cây cỏ cành khô sinh trưởng tự do, có nơi mặt đất bị rễ cây cổ thụ đột nhiên chui ra mà nứt vỡ cả rồi, một vài vết nứt quá lớn làm đám bò không đi qua được, bánh xe cũng sợ sẽ lọt xuống, may mà Khúc Chính Siêu đã sớm chuẩn bị, chuyên dùng một chiếc xe chở mấy khối sắt làm dụng cụ trợ giúp, đặt lên trên cái khe nứt là tốt rồi. Có lúc còn có thể gặp cành cây cổ thụ to lớn nghiêng hẳn ra chặn đường, mọi người không thể không cầm vũ khí xuống xe chặt cành.

Cảnh Lâm liền hỏi Khúc Chính Siêu: “Lúc trước các anh lái xe trở về, một đường cũng sẽ như này đúng không?”

Khúc Chính Siêu đáp: “Đúng thế, địa phương có người hoạt động còn đỡ, cơ bản sẽ thanh lý qua, còn một vài đường cái quanh núi, thì đường xá càng thêm gian nan hơn.”

Không may thay, thành phố L lần này bọn cậu đi, nhất định phải băng qua một đường cái lượn quanh núi, chung quanh vắng vẻ hoang tàn, đường xá ra sao thì khỏi phải nói.

*

Hôm nay là ngày thứ sáu trên chuyến hành trình của bọn cậu, cả đoàn vừa mới liên hợp lại thanh lý đi cành cây ngăn cản, thì cũng đúng lúc tới giờ ăn cơm trưa.

Bếp nấu và nồi đều để trên xe, mọi người tại ven đường dựng xuống bếp lò, củi lửa linh tinh đều có sẵn rồi, đi xung quanh kiếm một ít là được. Bây giờ mùa hạ kéo dài dằng dặc, trời mưa cực kỳ ít, luôn có cây cỏ không chịu nổi mặt trời lớn chiếu nóng bức mà khô héo chết đi, dẫn đến việc châm lửa khá dễ dàng.

Phần lớn người đều là phân công hợp tác, một nhóm ngồi xổm quanh bếp lò châm lửa, một nhóm cầm nào thùng nào chậu vân vân, đến trước xe nhà Cảnh Lâm đứng xếp thành hàng.

Để làm gì cơ chứ, hứng nước chứ sao.

Mới đầu mọi người dùng bếp lò, đều là đem lương khô đã chuẩn bị xong dùng nước sôi đun lên chút liền ăn, một ngày ba ngày cứ như thế mà ăn, bởi vì lượng nước mọi người mang theo không nhiều, chỉ có đi ngang qua thôn trang có người ở hoặc sông hồ có thể dùng để uống nước thì mới có nước để tiếp tế, thế nên phải dùng thật tiết kiếm, rửa chén đũa cái gì, chẳng dám dùng nhiều nước, bình thường rửa mặt đánh răng cũng càng không cần phải nói. Cứ như vậy trải qua mấy ngày, tất cả mọi người có chút chịu không nổi.

Nhà Cảnh Lâm cũng không chịu được, nhà cậu nhiều trẻ nhỏ như thế, lượng nước dùng mỗi ngày không thể ít đi được, hơn nữa còn có Quạc Quạc mỗi ngày nhất định phải dùng nước rửa ráy lông vũ làm đẹp, cùng với Tiểu Hắc Long yêu thích tắm rửa —— ngày ra đi đó nó còn cố tình ngậm theo bồn tắm cùng khăn mặt, ra hiệu Cảnh Lâm mang theo cho nó, vì thiếu nước nên Cảnh Lâm phải khấu trừ hai con chỉ được dùng 1 lần nước trong một ngày, thế mà còn chọc chúng nó cực kỳ không vui đây.

Thương mấy đứa không muốn mấy đứa phải chịu khổ, Cảnh Lâm chỉ có thể đào bới trong đám trận pháp, lấy ra trận Mưa To Như Trút kia, bố trí trên một khối đất trống, sau đó chỉ thấy bên trong có nước rơi tí tách, rồi rào rào mưa to.

Cảnh Lâm bỏ chậu tắm của Tiểu Hắc Long vào trong, rất nhanh hứng được đầy một chậu nước mưa, Tiểu Hắc Long gần hai ngày không tắm rửa rồi, uỵch một cái nhảy vào trong, thích ý bơi qua bơi lại trong bồn tắm.

Tiểu Hắc Long nổi trong chậu tắm còn không quên nhắc nhở Cảnh Lâm, nước mưa này do linh khí dẫn dắt mà thành, vì thế có thể dùng để uống.

Nhờ một trận mưa to như trút đó, mà Tiểu Hắc Long cao hứng, đồng đội đồng hành cũng cao hứng. Có trận pháp này, về sau mọi người liền hoàn toàn không lo không đủ nước dùng a, có thể thoải mái sử dụng.

Đánh răng liền đánh răng, rửa mặt liền rửa mặt, giặt quần áo liền giặt quần áo, có người thẳng thắn đề nghị với Cảnh Lâm, đi ra ngoài đã mấy ngày, tất cả mọi người còn chưa tắm được lần nào, chi bằng tìm một chỗ đất trống làm nơi rửa ráy cho bọn họ, mời Cảnh Lâm bố trí một Noãn Khí trận —— bọn họ gọi là như vậy, mọi người có thể đun chút nước nóng rửa ráy cơ thể thật tốt.

Toàn gia Cảnh Lâm cũng đã mấy ngày không tắm rửa, đã quen mỗi ngày rửa ráy sớm không chịu nổi rồi, nghe vậy thoải mái gật đầu, cùng mọi người bận rộn chuẩn bị.

Kể từ ngày đó, sau khi để lại một khoảng đất đầy nước, tinh thần người người nhà nhà cực kỳ thoải mái, trước mỗi thùng xe bò đều treo lên vài bộ quần áo còn ướt nước chảy tách tách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ bận này về sau, Cảnh Lâm liền phụ trách bày trận cung cấp nước trong toàn bộ hành trình cho mọi người, cái này cậu không thu phí gì cả, dù sao chính cậu cũng phải dùng a. Có nước, trên đường nếu tìm được rau dại, còn có thể ăn rau xào tươi mới, uống ngụm canh vân vân.

Vì thế bọn cậu tuy vẫn luôn đi, nhưng nhìn bọn cậu không hề có nửa điểm phong trần mệt mỏi dáng vẻ gian nan vất vả gì cả.

Khúc Chính Siêu nhớ lại lần trước anh theo Thi Lỗi trở về huyện, một đường nhìn thấy dân chạy nạn, khi đó toàn bộ đội ngũ đều âm u tràn đầy tử khí, hiện tại lại đi lần nữa, nhưng có các đồng đội nói nói cười cười, không hề giống người đi đường trong tận thế gì cả, mà tựa như một đoàn người tổ chức ra ngoài đi du lịch vậy, nếu như trên tay có máy ảnh linh tinh, phỏng chừng đều sẽ lưu lại bóng dáng bọn họ suốt hành trình.

*

Đi thành phố L, trước đây ngồi xe, tốn hơn hai mươi tiếng, băng qua mười mấy thành thị.

Đoạn đường này, Khúc Chính Siêu dựa vào bản đồ tập hợp được, mang theo đội ngũ đều tận lực đi bằng những con đường vắng vẻ thưa thớt. Nguyên do thứ nhất là trong tình huống không rõ, thì bên trong thành phố so ra sẽ nguy hiểm hơn bên ngoài, tỉ lệ biến dị của động thực vật bên trong lớn hơn rất nhiều so với nông thôn núi rừng, hơn phân nửa tính tình của chúng cũng không dịu dàng, nguyên do thứ hai, hiện tại mỗi thành thị khắp nơi đều có dân gặp nạn lẩn trốn, ác tính bị hoàn cảnh bắt buộc mà phóng đại vô hạn, bọn anh lúc đó đi về huyện, thời điểm đi qua thành thị đã từng nhiều lần đụng phải nạn dân chặn đường đánh cướp.

Có điều, trên đường vẫn chung quy không thể tránh được một vài thôn trang hoặc thành phố phải đi qua, may bọn cậu nhiều người, cộng lại hơn trăm mạng, lại đã trải qua huấn luyện, một đường ăn ngon ngủ kỹ, không phải  kẻ mà mấy nạn dân đang phải giãy giụa trên sợi dây ấm no kia có thể đối phó, thời điểm đối mặt bắt kẻ cầm đầu, những nạn dân khác cơ bản lập tức giải tán.

Ngày này, bọn cậu đi qua một thôn xóm hoang tàn vắng vẻ, thì trời vừa lúc tối đen, Khúc Chính Siêu liền để đội ngũ qua đêm ở đây. Đem xe bò để cùng một chỗ, mọi người đầu tiên là tại xung quanh nhổ chút cỏ khô cho bò ăn, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Cảnh Lâm tiến vào trong một nhà dân trống trơn, muốn tìm chút bàn ghế nát vỡ bổ ra làm củi đốt, đội trực đêm nay vừa vặn có cậu và Nghiêm Phi, người trực đêm không được ngồi trong Noãn Khí trận, bởi vì hoàn cảnh cực kỳ thư thái dễ ngủ gật, Cảnh Lâm liền muốn đốt đống lửa để buổi tối hơ hơ tay, dù sao đêm dài như vậy, nhiệt độ buổi tối cực kỳ thấp, đông lạnh lâu quá không tốt.

Kết quả cậu chuyển một vòng các nhà dân, ngay cả đế chân bàn cũng không tìm thấy.

Cậu lại đi tìm nhà kho chứa củi của các nhà này, củi lửa bên trong một điểm cũng không có.

Nhìn tình huống như thế, lông mày Cảnh Lâm không tự chủ nhíu lại.

Cậu tìm tới Khúc Chính Siêu, nói với anh ta: “Tình huống trong thôn này không đúng.”

Đi ra ngoài gần nửa tháng rồi, bọn cậu cũng không phải không trải qua thôn dân đều đào mạng khỏi làng xóm, những nhà dân không còn ai kia, ngoại trừ mấy thứ quan trọng như lương thực ra, thì đồ gia dụng gia cụ đều còn, ai đi đào mạng còn mang những thứ đồ này chứ, càng không cần phải nói tới mỗi phòng trong thôn đây ngay cả cỏ dại cũng không thấy.

Hạng Trạch Hoa vừa vặn đang nói chuyện với Khúc Chính Siêu, nghe vậy liền bảo: “Liệu có phải mang theo đồ vật chạy trốn vào núi rồi không?”

Lúc này Nghiêm Phi cũng đi tới, y phát hiện ra điều giống Cảnh Lâm, y nói: “Không đúng lắm. Nếu là trốn, như vậy phải hốt hoảng kinh hoàng, các anh có phát hiện không, thôn này quá sạch sẽ rồi.”

Thời điểm mới vào thôn Hạng Trạch Hoa cũng cảm giác thôn này là lạ, cho nên mới không nhịn được đến nói chuyện với Khúc Chính Siêu, hiện tại nghe Nghiêm Phi nhắc nhở, mới phát hiện thôn này khác hoàn toàn với các làng xóm bọn họ từng đi qua lúc trước, cỏ dại trên mặt đất trong thôn này cực kỳ ít, nhìn kỹ mới phát hiện bọn chúng đều là gần đây mới sinh trưởng, hơn nữa cửa sổ các ngôi nhà này đều mở cả ra, nhưng nếu ngươi đi tới gần quan sát, thì sẽ phát hiện ra khóa cửa sổ đều còn tốt, không có một cái nào có hiện tượng bị phá hỏng.

Vậy thì rất mâu thuẫn, ngươi nói mà xem, nếu như bọn họ hốt hoảng bỏ trốn, như vậy chắc chắn sẽ không mang đi toàn bộ gia cụ, nhưng ngươi nói bọn họ chạy trốn vào trong núi gần đây, bởi vì gần nên đều mang đồ vật theo hết, chứng minh lúc rời đi cũng không vội vàng, không lý gì ngay cả thời gian khóa cửa sổ cũng không có như thế, mà nếu như đồ vật bên trong là bị mấy người tới ngủ qua đêm mang đi, thì càng không lý gì tất cả cửa sổ đều còn nguyên vẹn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì lẽ đó, Cảnh Lâm nói: “Bộ dáng tựa hồ là cố ý chế tạo ra, cho người ngoài tới tỷ như chúng ta một ảo giác thôn này không có người ở.”

Khúc Chính Siêu quanh năm làm nhiệm vụ quân nhân, vừa rồi bởi vì sắp xếp đội ngũ xe bò, nên chưa kịp quan sát, tại thời điểm đám Cảnh Lâm phân tích, những biểu hiện đó đều bị anh ta nhìn trong mắt, anh ta lập tức nói tiếp: “Người thôn này nhất định đang trốn ở một nơi nào đó, bộ dáng này đều để hạ thấp cảnh giác của chúng ta, nói không chừng bây giờ bọn họ đang bí mật ẩn núp tại chỗ tối nào đó quan sát chúng ta.” Sau đó anh gọi một tiếng Dư Đại Phú đang bận rộn trong đoàn xe nhà mình, “Phó căn cứ Dư, phiền phức anh tới đây một chút.”

Dư Đại Phú trời sinh yêu thích bếp núc, lúc này đang chuẩn bị xử lý một con thỏ ngày hôm nay bọn họ bắt được, nghe vậy cầm chắc dao nhỏ đi tới, híp mắt cười hỏi: “Đội trưởng Khúc muốn nói gì sao?”

Khúc Chính Siêu dùng thanh âm không lớn, đem phát hiện của bọn cậu vừa rồi nói cho Dư Đại Phú. Bọn họ đại biểu mỗi căn cứ trở thành tiểu đội trưởng, cũng thống nhất nghe sự điều phối của Khúc Chính Siêu, Khúc Chính Siêu để bọn họ tự truyền lời lại cho đội viên nhà mình, đêm nay sẽ có biến, mọi người không được để lộ ra sự dị thường nào, nên làm gì thì cứ làm như thế, chỉ là buổi tối cảnh giác hơn chút, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.

Sau, các đội viên nhận được lời truyền từ tiểu đội trưởng, tuy rằng căng thẳng lên, nhưng nên nói nên cười vẫn đùa vẫn giỡn, bầu không khí trông qua rất vui vẻ.

Cảnh Lâm cũng truyền lời cho đám Tạ Văn, sau đó bảo Nhạc Nhạc ngồi trên xe không được xuống, những đứa khác cũng không được lộ diện, nếu buổi tối phát sinh dị động gì, nhất định phải lưu lại hai đứa chăm nom cho Nhạc Nhạc.

Sau đó, lúc chuẩn bị cơm tối, hai người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, đều thả ra thần thức, vẫn luôn cảnh giác tình huống xung quanh.

Thế nhưng, thẳng đến tối cơm nước xong xuôi rồi, xung quanh vẫn không có dị động gì.

Tối hôm đó mọi người bớt đi bước rửa mặt, ăn cơm xong, không phải người trực đêm thì tất cả bò lên xe luôn, lưu lại Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, cùng hai đồng đội khác trực đêm.

Ánh lửa nhảy múa chiếu lên mặt mỗi người, mới đầu bốn người còn nói chuyện phiếm vài câu, theo bóng đêm càng sâu, mọi người dần không nói chuyện nữa, chung quanh chỉ còn tiếng củi cháy thỉnh thoảng vang lên tanh tách, cùng tiếng phì mũi của bò biến dị thôi.

Bỗng nhiên ——

Trong phạm vi thần thức của Cảnh Lâm, đột nhiên xuất hiện vài con vật màu đen to bằng bàn tay người, tốc độ chúng nó cực nhanh, lợi dụng bãi cỏ chẳng mấy tươi tốt mà che lấp, nhanh chóng chạy hướng về phía đội ngũ.

Mà ở địa phương xuất hiện những con vật kia, đồng thời cũng chui ra bóng mười mấy người, trong tay đều cầm vũ khí, bóng người cúi thấp cũng đang hướng về phía bên này dò dẫm qua.

Bọn họ xuất hiện vô thanh vô tức, đi đường một điểm âm thanh cũng không có, nếu không phải Cảnh Lâm sở hữu thần thức làm máy gian lận, chỉ sợ những kẻ này dựa vào bóng đêm che lấp, phải chờ tới giữa đội ngũ rồi Cảnh Lâm mới có thể phát hiện bọn họ.

Mắt thấy những bóng đen to bằng bàn tay kia gần chạy đến đoàn bò rồi, Cảnh Lâm huýt sáo một cái, các đồng đội trong thùng xe đợi lệnh gần như cùng lúc vén lên mành cửa, cầm vũ khí trong tay nhảy ra ngoài.

Trong tay mỗi người đều cầm một thanh đuốc chưa nhóm lửa, vừa xuống xe liền cầm đuốc chạy tới đống lửa, số đuốc được thắp sáng lên càng ngày càng nhiều.

Từ trên xe bò đột nhiên nhảy xổ xuống một đám người, cho đến khi đốt đuốc, thời gian không tốn tới một phút.

Mười mấy kẻ ở phía xa kia bị biến cố này làm cho cả kinh sững sờ tại chỗ, đám Cảnh Lâm bên này cũng không cho bọn họ có thời gian phản ứng, giơ đuốc nắm chặt vũ khí xông lên.

Thôn xóm vốn an tĩnh thoáng chốc náo nhiệt hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự

Số ký tự: 0