Chương 4
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
May là khí đốt của khu ở không có ngừng, Cảnh Lâm nấu xong bữa sáng, để nguội chút, thấy Nhạc Nhạc còn đang ngủ, lúc này mới cảm thấy không thích hợp.
Trẻ nhỏ đều khá ham ngủ, có điều Nhạc Nhạc tương đối kỳ quái, thông thường sau một chốc Cảnh Lâm rời giường, bé sẽ tỉnh lại, thế nhưng hiện tại Cảnh Lâm rời giường gần một tiếng rồi bé vẫn còn đang ngủ, nếu như bình thường, Cảnh Lâm nhiều nhất cho rằng Nhạc Nhạc ngẫu nhiên muốn ngủ nướng một hồi, thế nhưng bởi vì tình hình hai ngày nay có chút đặc thù, nên khiến tâm Cảnh Lâm lại treo lên cao.
Đi nhanh đến bên giường, xem bụng nhỏ của Nhạc Nhạc còn hô hấp lên xuống, Cảnh Lâm nhẹ nhàng lay một cái: "Nhạc Nhạc?"
Không phản ứng, Cảnh Lâm tăng sức lực dưới tay, tiếp tục lay bé: "Nhạc Nhạc? Rời giường."
Mí mắt Nhạc Nhạc giật giật, thế nhưng không mở ra, chỉ hữu khí vô lực kêu một tiếng "Cậu".
Cảnh Lâm: "Nhạc Nhạc, rời giường thôi, cậu bôi thuốc mỡ cho cháu?"
Hồi lâu Nhạc Nhạc mới "Vâng" một tiếng, nhưng nhìn bé ngay cả mắt cũng không mở, hoàn toàn nghe không hiểu Cảnh Lâm đang nói cái gì, chỉ theo bản năng mà trả lời cậu.
Nội tâm Cảnh Lâm không ngớt sốt ruột, trạng thái Nhạc Nhạc như này tuyệt đối không phải ham ngủ nướng, nhưng bây giờ tình huống bệnh viện đa khoa như vậy, căn bản không có cách nào khiến người ta xem kỹ càng bệnh trạng, hơn nữa trên người cậu cũng không có tiền.
Cảnh Lâm đã đổ chút nước nóng vào chậu rửa mặt, vừa định đi vào đổi thành nước lạnh, suy nghĩ một chút lại dừng lại, cầm quạt quạt nước nóng một hồi, chờ nhiệt độ hạ không bị bỏng tay, thấm ướt khăn mặt xoa thân thể cho Nhạc Nhạc, trong lúc đó thỉnh thoảng lại gọi Nhạc Nhạc một tiếng, tuy mắt Nhạc Nhạc không mở, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại. Hỏi thân thể bé có thấy thoải mái hay không, bé phải mất một hồi lâu sau mới trả lời, chỉ nói là rất mệt, muốn ngủ.
Nốt phát ban trên người Nhạc Nhạc vẫn không biến mất, Cảnh Lâm nhìn kỹ một lúc lâu, mặc dù chưa biến mất, nhưng không phát triển lan rộng ra thêm. Ngoại trừ muốn ngủ, tựa hồ tất cả đều bình thường.
Bộ dáng này của Nhạc Nhạc hiển nhiên không có cách nào cho bé ăn cơm được, Cảnh Lâm giải quyết bữa sáng xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bởi vì thuê nhà, đồ điện cái gì là vốn có, Cảnh Lâm chỉ cần thu thập một chút quần áo của cả hai cùng đồ dùng cá nhân vân vân. Bởi vì quê không xa, mỗi tháng Cảnh Lâm đều sẽ về quê một lần chăm nom căn nhà của chính mình, nên đồ đạc để trong nội thành cũng không nhiều, quần áo của bản thân thêm Nhạc Nhạc cùng mấy vật dụng cá nhân kia, vừa vặn để đầy hai vali.
Chờ cậu sắp xếp xong đám quần áo này, nhìn hai thùng vali được đặt giữa phòng khách, đột nhiên có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười. Cậu tự hỏi có phải bản thân quá mức lo bò trắng răng hay không, nghe vài câu nói kia của người đàn ông, cũng liền tin tận thế sẽ đến; sau đó cậu lại tự an ủi mình, không có chuyện gì xảy ra thì coi như mình về quê như bình thường là được rồi, chỉ có điều đồ đạc mang về nhiều thêm chút mà thôi. Sau đó cậu dừng lại việc suy nghĩ lung tung, đem những đồ ăn đồ vật hôm qua mua chỉnh lý xong, cuối cùng nhìn thùng lớn góc phòng. Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành, nên cậu không hề có tư tưởng lãng phí, cái thùng này mới mua hai ngày, cứ như thế để ở đây, chính là thuần túy lãng phí, trong này còn hơn phân nửa nước đó, quá lãng phí.
Suy nghĩ một chút, Cảnh Lâm trước khi đi lượn một phát vào phòng ngủ, cực có tố chất thần kinh mà đưa tay thăm dò hơi thở của Nhạc Nhạc, sau khi cảm nhận được hô hấp của bé, Cảnh Lâm mới cầm tất cả số tiền có trên tay đi ra ngoài.
Cảnh Lâm không rõ xung quanh nơi đây có chỗ nào bán xe đạp secondhand, dự định tại cửa khu nhà ở tùy tiện tìm một người hỏi thăm, chính là quá trùng hợp rồi, cậu lại gặp người đàn ông trẻ tuổi hơi mập kia. Trong tay hắn nhấc mấy cái túi to to nhỏ nhỏ, người nhà bên cạnh hắn cũng một bộ dáng như thế, xuyên qua túi Cảnh Lâm có thể thấy đối phương mua không ít muối.
"Một lần lạ, hai lần quen", đây là lần thứ ba chạm mặt giữa Cảnh Lâm và đối phương. Không chờ Cảnh Lâm mở miệng, đối phương đã giành trước chào hỏi cậu: "Người anh em, đi ra ngoài sao?"
Cảnh Lâm gật đầu, nói: "Vừa lúc, tôi đang muốn tìm anh."
Người đàn ông kinh ngạc: "Tìm tôi? Chuyện gì vậy?"
Cảnh Lâm đem dự định về quê của mình nói ra, sau đó bảo: "Chỗ nước này đều được tôi hứng từ trong vòi nước ngày hôm trước, là nước ăn được, rất sạch sẽ."
Người đàn ông vừa nghe Cảnh Lâm muốn đưa cho hắn rất nhiều nước, liền cao hứng không chịu được, liên thanh tạ ơn Cảnh Lâm. Hiện tại hắn ta đã nhận định tận thế muốn tới, làm một kẻ sống trong thành phố, bình thường nguồn nước duy nhất chính là hệ thống cung cấp nước sạch, giờ hệ thống đó đã ngừng lại, cũng chỉ có thể đi mua nước, nhưng về sau muốn đi mua cũng chẳng còn nơi mà bán nước a, vì thế thứ nhà bọn hắn khuân nhiều nhất chính là nước, sau đó là muối.
Bản thân hắn cũng mua thật nhiều thùng lớn dự trữ trong nhà, nhà hắn ở tầng gác mái tòa bên cạnh, để Cảnh Lâm đợi tại nơi này một chút, rất nhanh cùng người nhà nhấc theo mấy cái thùng đựng có dung tích 20L lại đây. Người nhà hắn biểu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cũng không tin thuyết tận thế của hắn, có điều vẫn làm theo lời hắn.
Trong tay nam nhân còn cầm hai túi muối đưa cho Cảnh Lâm, vợ hắn nhìn vậy nhịn không được cười một hồi, đại khái là cười vì chưa từng thấy ai đưa muối làm quà tạ lễ, có điều Cảnh Lâm không cười, hiện tại cậu cảm giác mình cũng đang hành động điên rồ, phải biết nếu như tận thế thật sự đến, hai túi muối tầm thường này có thể cứu được mạng đó, vì vậy rất nghiêm túc nói cám ơn.
Chờ một nhà nam nhân đem nước nhà Cảnh Lâm đều khuân đi rồi, Cảnh Lâm nghiêng thùng lớn xuống, khiến số nước sót lại bên trong nhanh chóng bốc hơi hết, bản thân lần nữa ra cửa.
Mới vừa rồi cậu hỏi một nhà người đàn ông, đã biết được địa chỉ chợ secondhand, có chút xa, bình thường ngồi xe cũng phải mất gần hai mươi phút, đi bộ ít nhất tốn một giờ, mặt trời lại chói chang như thế này, Cảnh Lâm xòe ô mới mua, cầm trong tay che.
Sáng sớm Cảnh Lâm chỉ ở cửa sổ khu nhà mình nhìn một chút tình huống bên ngoài thôi, vừa ra tới cổng khu ở, liền thấy trên đường toàn bộ đều là xe, ngang dọc tứ tung, xung quanh có rất nhiều người đang đẩy xe, đồng thời gần đó còn có rất nhiều người giơ bảng mướn đẩy xe, mặt trên có bảng giá ra bao nhiêu tiền vân vân, trong đó còn có cảnh sát giao thông đứng chỉ huy nữa. Tới tới lui lui, tiếng người huyên náo, hơn nữa lướt qua bên cạnh, những người trong tay khuân đồ vật như một nhà nam nhân vừa nãy cũng không phải số ít.
Cảnh Lâm nhìn hai phút, liền che ô hướng về phía chợ secondhand.
Chân không ngừng nghỉ đi hơn một giờ, Cảnh Lâm mới tìm được chợ bán đồ secondhand kia, cậu hỏi đường đến nơi mua xe đạp, nhìn thấy nơi đó ngoại trừ xe đạp hai bánh, còn bày mấy chiếc xe đạp ba bánh bằng sức người nhìn qua vẫn mới tinh.
Cảnh Lâm đi tới hỏi giá tiền, ra giá đều khá là đắt, muốn hơn 200. Cảnh Lâm hỏi mấy nhà liền, đa số đều tầm tầm giá này, trên người Cảnh Lâm tổng cộng không tới 200 đồng, mặc cả mòn miệng mới dùng giá 150 mua lại được.
Đi xe đạp ba bánh không giống với đi xe đạp hai bánh, ai không biết đi xe đạp, ngồi lên xe ba bánh lại tự khắc giữ được thăng bằng, thế nhưng thông thường rất nhiều người sẽ đi xe hai bánh, bởi vì đã đi xe ba bánh nhưng một khi không điều khiển được cái đầu xe kia, không chú ý chút liền bị nghiêng lệch sang một bên. Cảnh Lâm không gặp phải vấn đề này, thời điểm lúc trước còn ở với ông nội, trong nhà cũng có một chiếc xe đạp ba bánh thường dùng để kéo hàng, Cảnh Lâm đã biết sử dụng.
Giao tiền, Cảnh Lâm lái xe ba bánh trở lại, trên đường bởi vì lý do xe chặn, nên không dễ đi lắm, thời gian cậu đạp xe trở lại so với lúc trước cậu đi bộ còn lâu hơn. Cậu đem xe gác tại nơi đó, nhờ bảo an giúp đỡ trông cho, chính mình thì nhanh chóng lên lầu.
Trong phòng ngủ, Nhạc Nhạc còn đang ngủ. Cảnh Lâm lay lay bé, đợi một lúc thấy bé nhắm mắt hô một tiếng "Cậu" mới thở phào một hơi, cậu thật sự sợ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì.
Cảnh Lâm vác hai vali hành lý xuống lầu, đem hai thùng nhỏ cho vào bên trong thùng đựng nước lớn, đưa xuống lầu cho lên xe, cuối cùng lên tầng cõng Nhạc Nhạc che ô xuống lầu.
Trẻ nhỏ đều khá ham ngủ, có điều Nhạc Nhạc tương đối kỳ quái, thông thường sau một chốc Cảnh Lâm rời giường, bé sẽ tỉnh lại, thế nhưng hiện tại Cảnh Lâm rời giường gần một tiếng rồi bé vẫn còn đang ngủ, nếu như bình thường, Cảnh Lâm nhiều nhất cho rằng Nhạc Nhạc ngẫu nhiên muốn ngủ nướng một hồi, thế nhưng bởi vì tình hình hai ngày nay có chút đặc thù, nên khiến tâm Cảnh Lâm lại treo lên cao.
Đi nhanh đến bên giường, xem bụng nhỏ của Nhạc Nhạc còn hô hấp lên xuống, Cảnh Lâm nhẹ nhàng lay một cái: "Nhạc Nhạc?"
Không phản ứng, Cảnh Lâm tăng sức lực dưới tay, tiếp tục lay bé: "Nhạc Nhạc? Rời giường."
Mí mắt Nhạc Nhạc giật giật, thế nhưng không mở ra, chỉ hữu khí vô lực kêu một tiếng "Cậu".
Cảnh Lâm: "Nhạc Nhạc, rời giường thôi, cậu bôi thuốc mỡ cho cháu?"
Hồi lâu Nhạc Nhạc mới "Vâng" một tiếng, nhưng nhìn bé ngay cả mắt cũng không mở, hoàn toàn nghe không hiểu Cảnh Lâm đang nói cái gì, chỉ theo bản năng mà trả lời cậu.
Nội tâm Cảnh Lâm không ngớt sốt ruột, trạng thái Nhạc Nhạc như này tuyệt đối không phải ham ngủ nướng, nhưng bây giờ tình huống bệnh viện đa khoa như vậy, căn bản không có cách nào khiến người ta xem kỹ càng bệnh trạng, hơn nữa trên người cậu cũng không có tiền.
Cảnh Lâm đã đổ chút nước nóng vào chậu rửa mặt, vừa định đi vào đổi thành nước lạnh, suy nghĩ một chút lại dừng lại, cầm quạt quạt nước nóng một hồi, chờ nhiệt độ hạ không bị bỏng tay, thấm ướt khăn mặt xoa thân thể cho Nhạc Nhạc, trong lúc đó thỉnh thoảng lại gọi Nhạc Nhạc một tiếng, tuy mắt Nhạc Nhạc không mở, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại. Hỏi thân thể bé có thấy thoải mái hay không, bé phải mất một hồi lâu sau mới trả lời, chỉ nói là rất mệt, muốn ngủ.
Nốt phát ban trên người Nhạc Nhạc vẫn không biến mất, Cảnh Lâm nhìn kỹ một lúc lâu, mặc dù chưa biến mất, nhưng không phát triển lan rộng ra thêm. Ngoại trừ muốn ngủ, tựa hồ tất cả đều bình thường.
Bộ dáng này của Nhạc Nhạc hiển nhiên không có cách nào cho bé ăn cơm được, Cảnh Lâm giải quyết bữa sáng xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì thuê nhà, đồ điện cái gì là vốn có, Cảnh Lâm chỉ cần thu thập một chút quần áo của cả hai cùng đồ dùng cá nhân vân vân. Bởi vì quê không xa, mỗi tháng Cảnh Lâm đều sẽ về quê một lần chăm nom căn nhà của chính mình, nên đồ đạc để trong nội thành cũng không nhiều, quần áo của bản thân thêm Nhạc Nhạc cùng mấy vật dụng cá nhân kia, vừa vặn để đầy hai vali.
Chờ cậu sắp xếp xong đám quần áo này, nhìn hai thùng vali được đặt giữa phòng khách, đột nhiên có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười. Cậu tự hỏi có phải bản thân quá mức lo bò trắng răng hay không, nghe vài câu nói kia của người đàn ông, cũng liền tin tận thế sẽ đến; sau đó cậu lại tự an ủi mình, không có chuyện gì xảy ra thì coi như mình về quê như bình thường là được rồi, chỉ có điều đồ đạc mang về nhiều thêm chút mà thôi. Sau đó cậu dừng lại việc suy nghĩ lung tung, đem những đồ ăn đồ vật hôm qua mua chỉnh lý xong, cuối cùng nhìn thùng lớn góc phòng. Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành, nên cậu không hề có tư tưởng lãng phí, cái thùng này mới mua hai ngày, cứ như thế để ở đây, chính là thuần túy lãng phí, trong này còn hơn phân nửa nước đó, quá lãng phí.
Suy nghĩ một chút, Cảnh Lâm trước khi đi lượn một phát vào phòng ngủ, cực có tố chất thần kinh mà đưa tay thăm dò hơi thở của Nhạc Nhạc, sau khi cảm nhận được hô hấp của bé, Cảnh Lâm mới cầm tất cả số tiền có trên tay đi ra ngoài.
Cảnh Lâm không rõ xung quanh nơi đây có chỗ nào bán xe đạp secondhand, dự định tại cửa khu nhà ở tùy tiện tìm một người hỏi thăm, chính là quá trùng hợp rồi, cậu lại gặp người đàn ông trẻ tuổi hơi mập kia. Trong tay hắn nhấc mấy cái túi to to nhỏ nhỏ, người nhà bên cạnh hắn cũng một bộ dáng như thế, xuyên qua túi Cảnh Lâm có thể thấy đối phương mua không ít muối.
"Một lần lạ, hai lần quen", đây là lần thứ ba chạm mặt giữa Cảnh Lâm và đối phương. Không chờ Cảnh Lâm mở miệng, đối phương đã giành trước chào hỏi cậu: "Người anh em, đi ra ngoài sao?"
Cảnh Lâm gật đầu, nói: "Vừa lúc, tôi đang muốn tìm anh."
Người đàn ông kinh ngạc: "Tìm tôi? Chuyện gì vậy?"
Cảnh Lâm đem dự định về quê của mình nói ra, sau đó bảo: "Chỗ nước này đều được tôi hứng từ trong vòi nước ngày hôm trước, là nước ăn được, rất sạch sẽ."
Người đàn ông vừa nghe Cảnh Lâm muốn đưa cho hắn rất nhiều nước, liền cao hứng không chịu được, liên thanh tạ ơn Cảnh Lâm. Hiện tại hắn ta đã nhận định tận thế muốn tới, làm một kẻ sống trong thành phố, bình thường nguồn nước duy nhất chính là hệ thống cung cấp nước sạch, giờ hệ thống đó đã ngừng lại, cũng chỉ có thể đi mua nước, nhưng về sau muốn đi mua cũng chẳng còn nơi mà bán nước a, vì thế thứ nhà bọn hắn khuân nhiều nhất chính là nước, sau đó là muối.
Bản thân hắn cũng mua thật nhiều thùng lớn dự trữ trong nhà, nhà hắn ở tầng gác mái tòa bên cạnh, để Cảnh Lâm đợi tại nơi này một chút, rất nhanh cùng người nhà nhấc theo mấy cái thùng đựng có dung tích 20L lại đây. Người nhà hắn biểu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cũng không tin thuyết tận thế của hắn, có điều vẫn làm theo lời hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tay nam nhân còn cầm hai túi muối đưa cho Cảnh Lâm, vợ hắn nhìn vậy nhịn không được cười một hồi, đại khái là cười vì chưa từng thấy ai đưa muối làm quà tạ lễ, có điều Cảnh Lâm không cười, hiện tại cậu cảm giác mình cũng đang hành động điên rồ, phải biết nếu như tận thế thật sự đến, hai túi muối tầm thường này có thể cứu được mạng đó, vì vậy rất nghiêm túc nói cám ơn.
Chờ một nhà nam nhân đem nước nhà Cảnh Lâm đều khuân đi rồi, Cảnh Lâm nghiêng thùng lớn xuống, khiến số nước sót lại bên trong nhanh chóng bốc hơi hết, bản thân lần nữa ra cửa.
Mới vừa rồi cậu hỏi một nhà người đàn ông, đã biết được địa chỉ chợ secondhand, có chút xa, bình thường ngồi xe cũng phải mất gần hai mươi phút, đi bộ ít nhất tốn một giờ, mặt trời lại chói chang như thế này, Cảnh Lâm xòe ô mới mua, cầm trong tay che.
Sáng sớm Cảnh Lâm chỉ ở cửa sổ khu nhà mình nhìn một chút tình huống bên ngoài thôi, vừa ra tới cổng khu ở, liền thấy trên đường toàn bộ đều là xe, ngang dọc tứ tung, xung quanh có rất nhiều người đang đẩy xe, đồng thời gần đó còn có rất nhiều người giơ bảng mướn đẩy xe, mặt trên có bảng giá ra bao nhiêu tiền vân vân, trong đó còn có cảnh sát giao thông đứng chỉ huy nữa. Tới tới lui lui, tiếng người huyên náo, hơn nữa lướt qua bên cạnh, những người trong tay khuân đồ vật như một nhà nam nhân vừa nãy cũng không phải số ít.
Cảnh Lâm nhìn hai phút, liền che ô hướng về phía chợ secondhand.
Chân không ngừng nghỉ đi hơn một giờ, Cảnh Lâm mới tìm được chợ bán đồ secondhand kia, cậu hỏi đường đến nơi mua xe đạp, nhìn thấy nơi đó ngoại trừ xe đạp hai bánh, còn bày mấy chiếc xe đạp ba bánh bằng sức người nhìn qua vẫn mới tinh.
Cảnh Lâm đi tới hỏi giá tiền, ra giá đều khá là đắt, muốn hơn 200. Cảnh Lâm hỏi mấy nhà liền, đa số đều tầm tầm giá này, trên người Cảnh Lâm tổng cộng không tới 200 đồng, mặc cả mòn miệng mới dùng giá 150 mua lại được.
Đi xe đạp ba bánh không giống với đi xe đạp hai bánh, ai không biết đi xe đạp, ngồi lên xe ba bánh lại tự khắc giữ được thăng bằng, thế nhưng thông thường rất nhiều người sẽ đi xe hai bánh, bởi vì đã đi xe ba bánh nhưng một khi không điều khiển được cái đầu xe kia, không chú ý chút liền bị nghiêng lệch sang một bên. Cảnh Lâm không gặp phải vấn đề này, thời điểm lúc trước còn ở với ông nội, trong nhà cũng có một chiếc xe đạp ba bánh thường dùng để kéo hàng, Cảnh Lâm đã biết sử dụng.
Giao tiền, Cảnh Lâm lái xe ba bánh trở lại, trên đường bởi vì lý do xe chặn, nên không dễ đi lắm, thời gian cậu đạp xe trở lại so với lúc trước cậu đi bộ còn lâu hơn. Cậu đem xe gác tại nơi đó, nhờ bảo an giúp đỡ trông cho, chính mình thì nhanh chóng lên lầu.
Trong phòng ngủ, Nhạc Nhạc còn đang ngủ. Cảnh Lâm lay lay bé, đợi một lúc thấy bé nhắm mắt hô một tiếng "Cậu" mới thở phào một hơi, cậu thật sự sợ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì.
Cảnh Lâm vác hai vali hành lý xuống lầu, đem hai thùng nhỏ cho vào bên trong thùng đựng nước lớn, đưa xuống lầu cho lên xe, cuối cùng lên tầng cõng Nhạc Nhạc che ô xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro