Chương 42
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
Quạc Quạc dang ra cánh của chính mình nhảy lên trên đầu đoàn người, không ngừng quấy nhiễu tầm mắt của bọn chúng, duỗi cổ tức giận mổ về phía đoàn người, nhìn như yếu đuối kỳ thực cái mỏ cứng rắn vô cùng sau khi hạ xuống thân thể người sẽ lập tức lưu lại dấu vết đau đớn, thừa dịp đám người ngắn ngủi hoảng loạn, Quạc Quạc đem đám người kia làm bàn đạp, mấy phát liền nhảy tới phía sau đoàn người, xoay người công kích hai tên đang chuẩn bị bật nhảy tường rào chạy ra ngoài.
Mà Ộp Ộp từ bên ngoài tường rào nhảy bộp vào, đầu lưỡi nó cuốn một cái, liền quấn lấy cẳng chân một tên, sau đó kéo gã từ trên tường rào xuống.
Động tác Cảnh Lâm bên này cũng không chậm, tại thời điểm những kẻ bên này còn chưa phản ứng lại, trước tiên kéo một gã qua tàn nhẫn lên gối đập bụng đối phương, chỉ nghe đối phương kêu đau một tiếng, đã bị hất bay đập lên tường.
Những tên khác đồng thời công kích hướng Cảnh Lâm, cơ hồ trên tay mỗi người đều cầm dao.
Bởi vì do đột nhiên bò dậy từ trên giường, nên Cảnh Lâm chỉ mặc quần áo ngủ không mặc dày, đi chân trần đạp đất. Phòng khách thì quá chật chội, nhiều người xông lên lập tức không dễ đối kháng lại, trên cánh tay, chân, còn có lưng cậu đều bị vạch ra vài vết thương.
Cậu cảm giác toàn thân đều rất lạnh, trong lòng nhưng lại có lửa đốt. Tử thủ địa phương mình đang đứng không chịu dịch bước, Nhạc Nhạc đang ở bên ngoài, cậu tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào đi qua, phàm là bước qua giới hạn này, liều mạng nguy hiểm bị thương do dao chém, cũng trước tiên phải đem gã đánh ngã đã.
Thời điểm Nghiêm Phi bị thanh âm đánh thức, cũng không biết là nhà ai xảy ra chuyện, mãi đến lúc ra khỏi nhà, nghe thấy thanh âm không phải vọng lại từ trong thôn, mới đoán có thể là nhà Cảnh Lâm đã xảy ra vấn đề rồi. Lúc đó lòng y lộp bộp một cái, mặc quần áo ngủ một đường lao nhanh từ trong nhà sang, dép lê trên chân đều chạy rơi mất một bên, mặt đường cũng không bằng phẳng, nhưng giẫm lên y lại không cảm thấy đau.
“Cậu! Mau tới cứu cậu cháu!”
Lúc chạy đến nhà Cảnh Lâm, y nghe được tiếng khóc sợ sệt của Nhạc Nhạc truyền đến từ bên trong tường vây.
“Nhạc Nhạc!” Nghiêm Phi hô to một tiếng vào bên trong, sau đó đưa tay đẩy cổng nhà Cảnh Lâm.
“Cậu Phi!” Tiếng gõ dừng lại, Nhạc Nhạc nhìn thấy cứu tinh đến rồi, thanh âm khóc càng thêm lớn.
“Cháu tránh ra, cậu muốn tông cổng vào!” Cổng là cửa gỗ, khóa trái từ bên trong. Nghiêm Phi tông mạnh mấy lần, rốt cuộc phá tan được cổng lớn, lúc này, Meo Meo cõng Đường Đường đến thứ hai.
“Cậu Phi!” Nhạc Nhạc nhào tới người Nghiêm Phi, hai tay nắm lấy góc áo y, lạnh đến mức như cục băng, cả người đều run rẩy.
“Đừng sợ!” Nghiêm Phi vội vàng sờ sờ đầu của bé, không kịp an ủi gì hơn, giao Nhạc Nhạc cho Đường Đường, chính mình đạp một cước về phía cửa lớn phòng khách.
Lúc Đường Đường bị Meo Meo ngậm xuống từ trên giường, chỉ kịp quấn lấy một cái chăn, cô bé nhìn Nhạc Nhạc chỉ mặc mỗi áo ngủ, vội vàng trượt từ trên người Meo Meo xuống, ôm Nhạc Nhạc vào trong lồng ngực, đồng thời dùng chăn bao chặt lấy hai người.
Sau cửa chính, trong phòng khách một mảnh hỗn loạn, trên đất nằm vài người, có kẻ không còn âm thanh, có tên ý thức không rõ nhỏ giọng rên rỉ. Cảnh Lâm như huyết nhân đứng trong phòng khách, tựa như điên rồ túm chặt lấy một gã đàn ông vẫn giơ nắm đấm lên đấm, đối phương đã bất tỉnh nhân sự cậu vẫn như cũ không buông tay.
Quạc Quạc đến bên cạnh cậu gọi tới gọi lui, tựa hồ đang ngăn cản cậu.
“A Lâm!” Trong lòng Nghiêm Phi đau đớn, xông lên kéo Cảnh Lâm lần thứ hai giơ tay lên.
“A!” Cảnh Lâm quát to một tiếng, xoay người một tay khác muốn đấm một quyền về Nghiêm Phi, đồng dạng cũng bị Nghiêm Phi túm chặt.
Nghiêm Phi đem cậu gắt gao giam cầm trong lồng ngực, vuốt đầu cậu, không ngừng an ủi: “Không sao rồi, A Lâm, không sao rồi, bọn chúng đã bị em đánh ngã.”
Cảnh Lâm thở phì phò trong lồng ngực y, tựa hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, rốt cục buông tha giãy giụa mà yên tĩnh lại, một hồi lâu mới lên tiếng xác định: “A Phi?”
“A Lâm, là anh.” Nghiêm Phi nâng lên gương mặt Cảnh Lâm, hai người đối diện nhau dưới ánh nến mờ nhạt, để Cảnh Lâm thấy rõ được mặt mũi y.
“Nhạc Nhạc đâu?”
“Nhạc Nhạc không có chuyện gì, bé rất an toàn.”
“A Lâm!” Triệu Chí Văn từ bên ngoài xông tới, nhìn thấy Cảnh Lâm khắp người máu me được Nghiêm Phi ôm vào lòng, hắn sợ hết hồn, “Cậu bị thương chỗ nào?”
Lúc này Nghiêm Phi mới cảm nhận được hai tay dính đầy máu của mình, trên tay tất cả đều là máu tuôn ra từ người Cảnh Lâm. Y lúc này cũng sợ hãi, nhanh chóng buông ra Cảnh Lâm.
Người bị đánh thức trong thôn cũng lục tục tới rồi, tất cả mọi người nhấc theo ngọn đèn, đem một mảnh chiếu lên sáng sủa. Ai cũng không nghĩ tới trong thôn sẽ có người bị trộm cắp cướp đoạt, mấy người giúp đỡ Cảnh Lâm băng bó vết thương, số khác liền đi trói lại những tên xấu xa kia.
Nhìn bảy tên cướp bị đánh đến hoàn toàn thay đổi, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, tất cả mọi người khiếp sợ trước sức chiến đấu của Cảnh Lâm. Sau đó lại phát hiện hai kẻ xấu nữa trong sân sau, một tên đã ngất, trên mặt không thấy mấy khối thịt lành lặn, hai tay cùng hai chân không bình thường mà cong vẹo, một tên khác đã tử vong, cái cổ bị gãy đoạn, ngoài da có một vòng vết trói, sau khi biết đây là thành quả chiến đấu của Quạc Quạc cùng Ộp Ộp, càng thêm kinh hãi.
Trên người Cảnh Lâm không có vết thương trí mệnh, thế nhưng những vết to to nhỏ nhỏ lại có không ít, vài cái còn rất sâu, thấu xương. Thời điểm Triệu An Quốc xử lý vết thương cho cậu, Nhạc Nhạc bọc chăn ở bên cạnh khóc nấc.
Sắc mặt Cảnh Lâm tái nhợt, một bên nhịn đau một bên vẫn vuốt đầu bé, một tiếng lại một tiếng an ủi. Cháu trai ngoại của cậu a, không tới sáu tuổi, làm sao có kinh nghiệm tại những chuyện như này.
Đem người đều trói chắc, Mã Thuần Chính trầm mặt đi vào, Mã Nhân Thiện hỏi: “Những người này trông có quen không?”
“Đều bị trói chặt rồi, một tên trong đó con biết, là Thạch Lỗi thôn thứ 12.”
“Cái tên Thạch Lỗi mà ngay cả cha mẹ gã cũng đánh kia?”
“Chính là gã.”
Tên Thạch Lỗi này trong vùng Trà Sơn Lĩnh không có mấy người không biết, trước học cấp hai ba mẹ đi làm công bên ngoài, bà nội nuôi không quản giáo được gã, đi theo mấy tên đầu trâu mặt ngựa học xấu, trộm vặt liên tục, càng lớn càng tệ hơn, không có tiền liền đòi cha mẹ, nếu không liền tự mình đi trộm của người khác, cũng bởi vì bị phát hiện mà đả thương hàng xóm chạy trốn, cha mẹ gã cũng buông lời không tiếp nhận đứa con trai này, sau rất nhiều năm Thạch Lỗi cũng không trở lại nữa.
Mã Thuần Chính nhận ra Thạch Lỗi, đó là bởi vì hai người là học sinh học cùng khóa, thời tiểu học còn cùng chung lớp.
Thế đạo loạn lên, Thạch Lỗi cũng trở về từ bên ngoài, rốt cuộc vẫn là con mình sinh, cha mẹ gã mặc dù thất vọng cực điểm với gã nhưng cuối cùng vẫn không nói không cho gã ở nhà. Sau khi thu hoạch vụ thu, trời bỗng nhiên lạnh, trong thôn bọn gã cũng có người đi tìm mành che, nhưng số lượng không nhiều, hơn nữa đều là nhà nào tìm nhà nấy, mặc dù đồng thời kết bạn ra ngoài, nhưng đều là ai nhanh tay trước thì của người đó, vì thế phát sinh không ít xung đột, quan hệ hàng xóm rất căng thẳng ác liệt.
Tại lúc mọi người đang bận bịu mưu sinh, Thạch Lỗi vẫn như cũ chơi bời lêu lổng, nhưng mỗi lần đi ra ngoài một chuyến, đều sẽ mang không ít đồ vật trở về, mà cha mẹ Thạch Lỗi đối với chuyện lần này cũng giữ im lặng. Người trong thôn đối chuyện đó trong lòng đều rõ ràng, sau khi xảy ra tình huống lúa mì được che tấm mành vẫn không sinh trưởng, người trong toàn thôn đều hoảng sợ. Đã có người lén lén lút lút đi tìm Thạch Lỗi, biểu thị muốn đi theo gã làm việc.
Đàn em của Thạch Lỗi, đều là người trong thôn. Vốn gã đều theo chân người khác làm đàn em, nay lại được thu mấy thằng làm tiểu đệ, mình lên chức đại ca, bắt đầu mùa đông bọn chúng đã đắc thủ vài lần, đồ vật lén mang trở về đủ cho bọn chúng cùng người nhà ăn cả năm, bởi vì gặp phải tình huống chủ nhà phản kháng, nên mỗi người đều đã dính máu.
Trước Cảnh Lâm về thôn, người trong những thôn khác nhiều như thế ít nhất cũng có người gặp qua, mà việc Cảnh Lâm mang theo cháu trai sinh hoạt, rất nhiều người bên ngoài đều biết đến. Thạch Lỗi không biết từ nơi nào hỏi thăm được tình huống nhà Cảnh Lâm, hỏi rõ đại khái vị trí nhà cậu, tập hợp mấy kẻ nửa đêm trộm mò tới.
Sau khi Thạch Lỗi trở về đã xuống tay nhiều lần với những người khác, mỗi lần cũng đều không có chuyện tay không trở về, đối với thân thủ làm việc của bản thân khá là tự tin. Chỉ có điều lần này vận may của gã kém, gặp phải Cảnh Lâm đã rèn luyện qua, hơn nữa trong nhà còn có ngỗng trắng to lớn cũng Ộp Ộp nửa đường trở về giúp đỡ, sức chiến đấu không hề thấp, có thể nói là đá phải thiết bản rồi. (đá phải khối sắt)
Trong sân nhà Cảnh Lâm, người các hộ gia đình trong thôn đều vây quanh tụ tập tại đây, Mã Nhân Thiện ngậm điếu thuốc lá rít hai hơi, nhíu mày nhìn mọi người, mở miệng hỏi: “Đối với những người này, mọi người cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
“Chuyện này phải hỏi Cảnh Lâm chứ.” Có người nói, dù sao Cảnh Lâm là người bị hại.
Nghiêm Phi nhìn về phía người kia, “Hiện tại chuyện này không phải là chuyện của một mình Cảnh Lâm nữa. Tháng ngày không dễ sống, việc này có một lần thì sẽ có lần hai, lần này chỉ chín gã, xông vào cũng chỉ một mình nhà Cảnh Lâm. Vậy lần sau đến càng nhiều người hơn thì sao, bọn chúng còn có thể chỉ nhìn chằm chằm cướp một nhà thôi sao? Nếu như hôm nay Cảnh Lâm không mạnh mẽ phản kháng, mọi người có thể đoán được kết cục của em ấy không?”
Hiện tại không có cảnh sát quản thúc, hung tính của mấy người cũng bị kích phát ra, vì sống sót, chuyện gì không làm được chứ? Giai đoạn đầu thời loạn lạc đã như vậy rồi, nếu như tình huống sau đó càng thêm nghiêm trọng thì sao. Tình huống như này không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa, nếu là hết năm sau thì tốt rồi, nhưng nếu là mười năm sau thì không thể chịu được, vì thế Nghiêm Phi không phải đang khuếch đại sự tình lên, coi như sau đó lâm vào tình trạng trộm cắp tàn sát thôn cũng sẽ không hiếm lạ nữa.
Nghiêm Phi còn nói: “Chúng tôi vừa rồi đã hỏi một gã, mọi người đều biết, cây trồng đình chỉ sinh trưởng, tình huống như vậy không chỉ phát sinh ở thôn chúng ta, gần như hết thảy địa phương khác đều như vậy. Thế nhưng! Cây trồng sau đó tiếp tục sinh trưởng, cũng chỉ xuất hiện ở thôn chúng ta.”
Điều này đại biểu cái gì không cần Nghiêm Phi phải nói thêm, người đầu óc xoay chuyển mau rất nhanh suy nghĩ ra rõ ràng, sắc mặt mỗi người không tốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thôn bọn họ thu hoạch vụ hè năm nay, cũng chính là thời điểm thôn khác tuyệt thu. Ngươi có lương thực ăn, người khác lại không có, nếu tin tức này bị người khác biết được, thôn của mình không khác gì khối thịt mỡ to trong mắt người khác, khi đó người người đều mơ ước lương thực thôn bọn họ, thậm chí còn có đất ruộng thôn bọn họ nữa.
Liên hợp lại đánh đuổi bọn họ ra ngoài chiếm đất làm của riêng sẽ có, đây vẫn còn là trường hợp khá lạc quan. Nhưng mọi người biết, nếu quả thật đến lúc đó, người ta sẽ thiện lương như vậy buông tha bọn họ mà chiếm lấy vườn nhà của nguyên chủ sao?
Sẽ không, tất cả mọi người lòng thầm tự nhủ.
Ngăn chặn cơ hội đối phương trở mình, chính là hoàn toàn xóa bỏ.
Hàn ý từ đáy lòng mọi người bốc lên, một là bị suy đoán của bản thân hù đến, hai là bị ý tứ trong lời Nghiêm Phi hù dọa. Bọn họ đã biết, không thể nuôi hổ thành họa, đêm nay mấy kẻ xấu này không thể sống sót thả ra ngoài được, mà xóa bỏ những kẻ xấu đó, sẽ do bọn họ động thủ.
Mặc dù trong lòng đã đoán được, nhưng có người vẫn hỏi: “Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?”
Nghiêm Phi không nói lời nào, khí thế trên người y quá lạnh lẽo dọa người, y xoay người đi vào phòng, tất cả mọi người không hiểu mà đuổi theo.
Thạch Lỗi chính là tên thấp gầy kia, gã bị một chậu nước lạnh giội lên mặt, lần thứ hai tỉnh lại từ hôn mê. Gã vừa rồi đã bị đánh thức mà tra hỏi.
Gã thống khổ rên rỉ một tiếng, vừa mở mắt liền nhìn thấy bị thật nhiều người vây quanh, gã biết lần này mình đã ngã ngựa, Thạch Lỗi cũng không phải là kẻ cứng rắn gì, lúc này khóc lóc xin tha, có thể khóc hai tiếng mà thoát chết thì tính ra rất có lời, đây là kinh nghiệm mấy năm qua gã xông pha bên ngoài thu được, cái gọi là hảo hán chính là không ăn thiệt thòi trước mắt, đợi qua đi sẽ tìm cơ hội trả thù lại. Hơn nữa gã sở dĩ trộm lương thực thôn dân xung quanh, cũng bởi vì dân quê đa phần thành thật, kể cả có phát hiện thì nhiều lắm đánh gã một trận thôi, nằm trên giường nuôi mấy ngày là khỏe rồi.
Nhưng lần này gã lại lầm.
Cảnh Lâm toàn thân bọc đầy băng gạc, khoác áo bành tô được Triệu Chí Văn dìu tới, từ trên cao nhìn xuống Thạch Lỗi, thấy trong mắt gã còn có tia may mắn, thì lạnh lùng nở nụ cười.
Đêm đen như mực, mặt trăng chẳng biết đã bị giấu đi từ lúc nào.
Tám kẻ xấu còn sống bị bịt chặt miệng, không thể đi bị khiêng lên. Thạch Lỗi kẻ duy nhất còn có thể đi, hai tay bị trói sau lưng, phát ra tiếng ô ô kinh hoảng, vẫn bị người xô đẩy về phía trước.
Các thôn dân cầm ngọn đèn đi tới trầm mặc không nói, bầu không khí rất quỷ dị. Có người mặc dù đang đi về phía trước, nhưng hai mắt lại đăm đăm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Có người toàn thân đã run rẩy rồi, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Cuối cùng, các thôn dân đi tới một bên ao cá nhà Triệu Chí Văn, đem người đặt trên bờ, Thạch Lỗi bị đè xuống khuỵu gối quỳ tại chỗ, có lẽ gã đã đoán được cái gì, nước mắt liên tục chảy xuống.
Cảnh Lâm đứng dậy, Triệu Chí Văn và Nghiêm Phi đứng bên cạnh cậu. Từ sau khi dao găm xẹt qua bên cổ mình, trong nội tâm Cảnh Lâm cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Nghiêm Phi đột nhiên kéo tay phải cũng bị quấn đầy băng gạc của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sợ sao?”
“Không sợ.” Cảnh Lâm nói, cậu không tránh thoát khỏi tay Nghiêm Phi, cậu biết vào giờ khắc này, Nghiêm Phi đang tự an ủi chính mình, đồng thời cũng thuyết phục cậu.
Triệu Chí Văn đang phát run, cũng bị Cảnh Lâm kéo tay qua, Cảnh Lâm nói với hắn: “Chí Văn, hãy nghĩ tới chú Triệu và cô Chu.”
“Tớ biết.” Triệu Chí Văn nói, trong bóng đêm hắn kéo lên một nụ cười vặn vẹo, hắn biết sau đó bọn hắn phải làm gì, “Tớ chỉ hơi khẩn trương thôi, tớ không sao.”
Trong ao cá có cá, là cá quả mọc ra răng nhọn. Sau một lần thành công kéo lưới, đám Cảnh Lâm nhiều lần thử nghiệm vẫn không mò được một con nào nữa, chúng nó rất thông minh, đã bắt đầu biết tránh né lưới đánh cá.
“Ùm” một tiếng, thanh âm vật nặng rơi vào trong nước. Ba người Cảnh Lâm đồng thời thu chân về, hờ hững nhìn Thạch Lỗi giãy dụa chìm nổi trong nước.
Hai con cá quả bỗng nhiên xông ra, một trái một phải cắn cổ Thạch Lỗi, rất nhanh, kéo gã xuống đáy nước.
Chúng nó sắp ăn no nê.
Còn bảy người dư lại, lần lượt bị đặt trên bờ. Nghe thấy mùi máu tanh, cá quả lại xuất hiện thêm mấy con, đang đảo quanh trong nước, thậm chí quẫy lên bọt nước muốn nhảy lên bờ cắn xé.
Nghiêm Phi hỏi: “Tiếp theo ai tới.”
“Tôi tới.” Mã Thuần Chính đi ra, phía sau hắn Mã Nhân Thiện muốn đưa tay kéo hắn lại, thế nhưng vươn tới một nửa, lại run rẩy thu về, quay đầu qua một bên, không dám nhìn nữa.
“Chúng ta cũng tới.” Hai anh em Mã Thuần Khang bước ra một bước, thời điểm ở trong sân, hai người bọn họ so những người khác trấn định hơn rất nhiều, một đường vất vả về quê bọn họ đã nếm không biết bao nhiêu kinh nghiệm cùng khổ cực, đối với mạng người, mặc dù mang lòng sợ hãi, nhưng đã lãnh đạm rất nhiều.
Lại một kẻ bị đẩy xuống ao cá, trong nháy mắt đã bị cá quả nhào tới kéo vào đáy nước.
Sau, đa phần là người từ bên ngoài trở về.
Lý Phi Vũ cùng Cao Trường Huy ôm đầu khóc rống, bọn họ không xuống tay được, thế nhưng cũng không ai miễn cưỡng bọn họ.
Triệu Thiểu Kiền làm thầy thuốc, xem qua sống chết nhiều lắm, chỉ cần không liên quan tới mình và người thân, tim của hắn đều so người khác lạnh lẽo cứng rắn hơn. Cuối cùng chín kẻ xấu kể cả tên đã chết, toàn bộ bị đẩy xuống ao cá.
Đêm đó, Nghiêm Phi liền ôm chăn gối bông nhà mình đến nhà Cảnh Lâm, cũng ở tại tầng một, ngủ phòng ngủ đối diện với Cảnh Lâm.
“Có Nghiêm Phi làm bạn với con, chúng ta cũng yên tâm hơn.” Chu Ngọc nói, trước nàng đã đưa ra đề nghị để Cảnh Lâm mang Nhạc Nhạc cùng ở với bọn họ, nhưng đều bị Cảnh Lâm từ chối, nói nếu chuyển tới, đợi đến lúc Triệu Chí Văn kết hôn, còn phải chuyển về, phí công.
“Đúng vậy.” Chu Phỉ Phỉ phụ họa, “Nếu đêm nay A Phi ở, cháu còn bị thương thành bộ dạng này sao?” Chu Phỉ Phỉ quả thực đau lòng muốn chết, nhiều vết thương như vậy, đều chảy nhiều máu như thế, cũng không biết đau đến mức nào, đứa nhỏ này còn không rên một tiếng.
Cảnh Lâm cũng không phản đối, so với an nguy của Nhạc Nhạc, thì trong nhà thêm một người kỳ thực cũng không vấn đề gì, mọi người cũng có thể càng yên tâm hai cậu cháu bọn cậu. Đặc biệt dưới tình trạng cậu thương tích đầy mình như bây giờ, thêm một người nữa quả thực cũng an tâm chút.
Trải qua đêm nay, Nhạc Nhạc bởi vì bị lạnh một quãng thời gian dài, nên có chút sốt cao, Cảnh Lâm bởi vì mất máu quá nhiều cần phải nuôi một thời gian nữa.
Mà những người trong thôn tham dự đêm đó, không ít đều trở lại mơ ác mộng mấy ngày liền, có người còn tệ hơn ngã bệnh một trận, nhưng khí thế trên người cùng ánh mắt sau này đều ít nhiều xảy ra chút biến hóa.
Ao cá trong thôn thành cấm địa, đã không còn người muốn đến gần nơi đó nữa. Cũng không thiếu người bắt đầu sợ hãi hai người Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm, dù sao đưa ra đề nghị đem người đẩy xuống ao cá là do Nghiêm Phi nói ra, Cảnh Lâm lại tán thành.
Về chuyện này, hai người bọn cậu không có cảm giác gì, cùng người trong thôn đều không có chuyện gì sẽ không lui tới, hai người bọn cậu cũng không phải kẻ sống dưới cái nhìn của người ngoài, tháng ngày vẫn như trước mà trôi qua, chỉ là thời gian đám Cảnh Lâm tu tập tâm pháp lại tăng lên. Những lần đánh đối kháng cũng không chỉ hai hai thi đấu, bọn cậu sẽ bốn người hỗn chiến, hoặc hai đối hai, ba đấu với một, cứ luyện tập như vậy, cũng không còn dừng lại chỉ cần chạm đến nhau là thôi, có lần sau một hồi đánh đấu, trên người mấy người đều có những vết trầy da.
Sáng sớm ngày hôm đó, thời điểm Nghiêm Phi rửa mặt, nhìn thấy trên kệ bồn rửa mặt có ba cái bàn chải đánh răng của mình, Cảnh Lâm, còn có Nhạc Nhạc được cắm chung vào một cái cốc, hai lớn một nhỏ, thật giống như người một nhà, có vẻ đặc biệt ấm áp. Lúc y mở cửa đi ra, Cảnh Lâm đã tu luyện xong, đang băm rau xà lách cho gà con ăn.
Cảnh Lâm quay đầu lại nhìn y, thấy trong mắt y mang ý cười, có vẻ tâm tình rất là sung sướng, hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Nghiêm Phi: “Vừa đặt lưng đến hừng đông.”
Nhạc Nhạc bé nhỏ lẽo đẽo theo sát sau chân Nghiêm Phi, líu ra líu ríu kể cùng Nghiêm Phi tối qua bé nằm mơ thấy những gì, một bộ dáng nhiều lời, Nghiêm Phi cũng không qua quít, thật lòng nghe Nhạc Nhạc nói chuyện, thỉnh thoảng còn đáp lại hai câu.
Quạc Quạc cũng đạp hai cái bàn chân to bạch bạch bạch theo sau. Chân ngỗng có màng, Quạc Quạc không những có, cái móng còn vô cùng sắc bén, nếu không sẽ không một trảo là có thể xé xuống một khối da thịt đối phương. Sau khi kết thúc kỳ thay lông, gần nhất vóc dáng của nó phát triển đặc biệt nhanh, cơ hồ mấy ngày biến hóa một lần, đồng thời lượng cơm của nó không chỉ lớn hơn, còn kiêng ăn, lá rau hơi già chút là không thích ăn, bát để thức ăn của nó đã đổi từ nhỏ thành tô lớn, lượng cơm mỗi bữa phải gấp hai Cảnh Lâm, gạo trong nhà tiêu hao đặc biệt nhanh, đối với chuyện này Cảnh Lâm cũng sâu sầu, trong nhà có con ngỗng có thể ăn như vậy cũng khiến người ta hao tâm tổn trí a.
Ộp Ộp bớt lo bao nhiêu, hoàn toàn tự cung tự cấp.
Triệu Chí Văn đến đưa cho Cảnh Lâm một túi gạo năm nay thu hoạch, do hắn và Triệu Thừa Hoài mới xát hôm nay, thử xát ra nếm mùi vị xem sao.
Triệu Chí Văn xem Nhạc Nhạc vừa nói vừa cười với Nghiêm Phi, chua chát: “Sao Nhạc Nhạc hiện tại lại dính anh như thế chứ?”
Nghiêm Phi cười cười vân vê khuôn mặt nhỏ của Nhạc Nhạc, “Đại khái do tôi khá đẹp trai đi.”
Triệu Chí Văn sờ sờ mặt mình, được rồi, xác thực hắn không đẹp trai bằng Nghiêm Phi.
Kỳ thực tất cả mọi người đã rõ ràng loại chuyển biến này của Nhạc Nhạc, đêm đó Nghiêm Phi là người đầu tiên xuất hiện trước mặt Nhạc Nhạc, đối với Nhạc Nhạc thời điểm đó cần được người cứu vớt mà nói, Nghiêm Phi chính là cứu tinh của bé và cậu bé, mặc dù y cái gì cũng không giúp được.
Nghiêm Phi cũng rất hối hận tại sao đêm đó y không chạy nhanh hơn chút nữa, như vậy có phải Cảnh Lâm sẽ thiếu chút vết thương hay không.
Mấy người đang thảo luận xem trưa nay ăn gì, đột nhiên nghe được thanh âm tập hợp khẩn cấp.
Sau đêm đó, Mã Nhân thiện treo một cái chiêng đồng dưới tàng cây hoa quế nhà ông, về sau trong thôn có chuyện gì, ông sẽ đánh vang nó lên, cũng làm cho người trong thôn chú ý, mặc kệ đang ở nơi nào trong thôn mà nghe thấy thanh âm tương tự vang lên, đều phải ngay lập tức chạy tới.
Mấy người Cảnh Lâm nhất thời ngừng trò chuyện, đóng cửa đi ra ngoài, biết là Mã Nhân Thiện có việc thông báo.
Vừa đến nhà Mã Nhân Thiện, liền nhìn thấy một người xa lạ trên mặt đều là máu ngồi co quắp dưới gốc hoa quế khóc lớn, mọi người dồn dập tiến lên dò hỏi chuyện gì xảy ra.
“Thôn chúng tôi bị đàn chuột phá hủy rồi, chết thật nhiều người!” Người nói là một bác gái chừng năm mươi tuổi, mặt bà bị máu khô dính lại, mọi người đã không thể thấy rõ vẻ mặt bà nữa, chỉ có thể thấy được hoảng sợ từ trong đôi mắt trợn trừng của bà. Trên cổ bà còn thiếu một miếng thịt, nhìn có chút đáng sợ, áo khoác bằng bông trên người cũng bị rách mấy cái lỗ hổng, lộ ra áo mặc bên trong. Lưu Tố Cầm ngồi bên cạnh thoa thuốc cho bà, còn không ngừng rơi nước mắt.
Hóa ra người này chính là bà Lý Hoa Quế mẹ đẻ của Lưu Tố Cầm, là thôn dân thôn số hai Trà Sơn Lĩnh. Rạng sáng trong thôn bọn họ đột nhiên xông tới một đám chuột to lớn, số lượng nhiều vô cùng, gặp người là cắn, thời điểm Lý Hoa Quế trốn ra được, trong thôn đã có rất nhiều người bị cắn chết ngay tại chỗ.
Từ trong miệng bà biết được, người nhà mẹ đẻ Lưu Anh Hoa một cũng không sống thoát, Lưu Anh Hoa liền tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
Trong nhà Lý Hoa Quế chỉ còn lại bà cùng con gái Lưu Tố Cầm được gả tới bên này, bà ở chỗ khác không có thân nhân, bà mang theo một thân thương một đường trốn thoát từ thôn số hai đến đây, gần trưa mới tiến vào trong thôn.
“Con chuột thật lớn, so với mèo còn to hơn, nhào lên trên thân thể người liền không gạt xuống được, cắn ra chính là một tảng thịt.” Lý Hoa Quế vừa khóc vừa nói, “Trong thôn nhiều người như vậy, thật nhiều người bị ngã trên mặt đất, một đám chuột liền xông lên, người cũng không bò dậy nổi, Niếp Niếp nhà họ Liễu năm nay mới năm tuổi, cái bụng đều bị cắn thủng rồi.”
Cảnh tượng này quả thực là một hồi ác mộng trong địa ngục.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ bình tĩnh lại chút.” Lưu Tố Cầm nhìn bà thần trí đã không rõ, mau chóng bảo bà đừng nói nữa, sợ bà lại tiếp tục suy nghĩ những hình ảnh kia.
“Đáng sợ, quá đáng sợ!” Lý Hoa Quế vòng tay ôm chặt mình, cuộn thành một đoàn.
“Làm sao bây giờ?” Mã Nhân Thiện hỏi mọi người.
“Để mặc kệ đó là không thể được, nói không chừng đến ngày nào đó sẽ chạy tới thôn chúng ta.” Triệu Thiểu Kiền nói.
“Nhưng số lượng nhiều lắm, từ những gì bác Lý kể lại, ít nhất cũng phải trăm con.” Đường Hào nói, nếu như muốn đi diệt chuột, chỉ dựa vào người thôn bọn họ nhất định không được.
Cảnh Lâm đúng là có thể bố trí Huyễn trận phòng con chuột phổ thông, nhưng này rõ ràng không phải chuột bình thường. Hơn nữa coi như có thể phòng được, lẽ nào lại cứ để mặc kệ chúng nó? Chờ đến lúc chúng nó tàn sát một lượt các thôn phụ cận, sau đó thì sao? Chúng nó sớm muộn gì cũng sẽ đưa ánh mắt phóng tới trên thôn bọn cậu. Cá quả nói nó có thể khiến yêu thú khác sợ hãi bảo vệ thôn bọn cậu, nhưng cá quả cũng đã nói, tương lai nó sẽ hóa rồng, nó sớm muộn gì cũng có ngày rời đi.
Lúc này, Cảnh Lâm nhớ tới người mà ông cụ hồi trước có nhắc đến, cậu nói: “Mọi người còn nhớ Tào Tam Gia gì kia không? Đầu lĩnh côn đồ tiếp quản một mảng nhỏ trị an trên huyện thành.”
“Nhớ.” Nghiêm Phi cùng mấy người đồng thời mở miệng, “Tào Tam Gia thật giống như đã diệt chuột ở trong huyện thành, bị chết không ít người, còn để rất nhiều con chuột chạy thoát.”
“Có khả năng rất lớn, những con chuột tấn công thôn số hai chính là đám mà người Tào Tam Gia đã từng đối phó, lẩn trốn tới bên này.”
Sau đó bà con thương nghị một phen, bởi vì Tào Tam Gia đã có kinh nghiêm đối phó chuột biến dị, bọn cậu có thể nói một tiếng cùng Tào Tam Gia. Đương nhiên, bọn cậu cũng cân nhắc đến chuyện Tào Tam Gia chắn chắn sẽ không hỗ trợ không công, về vấn đề thù lao, có thể cùng mấy thôn trưởng xung quanh bàn một hồi, dù sao tung tích con chuột bất định, nói không chắc đến ngày nào đó liền tới thôn của ngươi, đây là chuyện liên quan đến sự sống còn của mọi người, vì kế sinh tồn lâu dài, sẽ không đi tiếc một chút lương thực.
Trước hết chính là đi thông báo những thôn phụ cận, bởi vì sợ trên đường gặp phải đàn chuột, nên nam nhân trong thôn có thể đi đều phải đi, cùng tập hợp lại hơn bốn mươi thanh niên trai tráng, mọi người còn cùng mang theo chút xăng phòng thân, trên người đều dẫn theo chút thức ăn lót dạ. Con mèo là thiên địch của chuột, Đường Hào thuận tiện cũng dẫn theo Meo Meo, thời điểm đi ba con mèo con có hình thể đã bằng một nửa mèo mẹ cũng quấn quýt lấy, meo meo meo mà cọ chân mọi người làm nũng.
Lại thêm ba con có thể giúp đỡ bắt chuột, tất cả mọi người rất tình nguyện để ba con mèo nhỏ đuổi theo.
Sau khi vào đông, thế giới so trước tiêu điều không ít, thế nhưng cây cỏ khô héo chỉ là số ít, đa số vẫn là giống mùa hè chẳng có thay đổi gì. Mỗi lần tại dọc đường trải qua một thôn, đám Cảnh Lâm đều sẽ đem nạn chuột tìm người nói qua, để họ chuyển cáo cho thôn trưởng và các thôn dân, làm tốt chuẩn bị xuất ra lương thực, có góp lương hay không, đưa ra đáp án trong lúc bọn cậu vòng về.
Đương nhiên nếu có thôn không muốn, cũng không sao, như vậy sau đó có vấn đề gì cần xin giúp đỡ của bọn cậu, có giúp hay không còn coi tình huống của bọn họ mà định, một khi giúp đỡ thì nhất định đến lúc đó thù lao phải trả sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều.
Vì thế, đám Cảnh Lâm bận rộn cả ngày, những thôn sau khi nhận được thông báo cơ bản đều đồng ý góp lương, đồng thời có thôn còn xuất người đi.
Ngày hôm sau lên huyện tìm Tào Tam Gia, bởi vì không biết vị trí cụ thể của Tào Tam Gia, nên đám Cảnh Lâm lúc trải qua con đường đi tới trấn Tân Loan, chuẩn bị tìm người hỏi một chút.
Cũng là trùng hợp, bọn cậu lại lần nữa gặp ông cụ kia.
Ông cụ so lần trước gặp, càng thêm gầy yếu, gò má lõm xuống cơ hồ không có thịt, cũng không còn tinh thần như trước, mặc áo khoác bông bẩn thỉu hái cỏ dại đang nhú lá non ven đường.
“Ông cụ? Ông còn nhớ cháu không?” Nghiêm Phi bước lên trước, nhìn bộ dáng ông cụ lòng có chút chua xót.
Trí nhớ ông cụ rất tốt, hơn nữa Nghiêm Phi lần này cũng đi xe ngựa tới, vì thế ông cụ đối y vẫn có ấn tượng, ông bỏ lá cỏ cầm trên tay vào trong túi quần, nói: “Ta nhớ mấy đứa, mấy đứa lại vào thành sao? Lần này tới làm gì đấy?”
Nghiêm Phi nói: “Chúng cháu muốn tìm Tào Tam Gia, nhưng không biết hắn ta ở chỗ nào, ông biết không ạ? Có thể dẫn chúng cháu đi không?”
“Có thể a, vừa vặn ông già ta đây không có việc gì.” Ông cụ sảng khoái đáp ứng, thái độ nói chuyện với người ngoài vẫn nhiệt tình trước sau như một, tựa hồ cũng không bị thời đại loạn lạc này ảnh hưởng tới.
“Cháu đỡ ông lên xe, cẩn thận dưới chân.” Thấy ông cụ, Cảnh Lâm lại nhớ tới ông nội mình, đi tới dìu ông cụ lên xe ngựa.
“Trong xe thật ấm áp a.” Ông cụ lên xe chà xát bàn tay bị đông cứng đến đỏ bừng.
Cảnh Lâm hỏi ông: “Ông ngắt những lá cỏ này làm gì vậy?”
“Ăn a.” Ông cụ cười nói, “Cuộc sống không dễ chịu, tất cả mọi người đói bụng, mùi vị mấy lá cỏ này khó ăn chút, nhưng ăn không chết được người, còn có thể lấp bụng.”
“Tình huống trong huyện hiện tại thế nào?” Nghiêm Phi hỏi.
“Khó khăn.” Ông cụ đáp, “Thứ gì trồng xuống cũng không mọc, thật nhiều người đều bỏ đi, nói nơi này do quá lạnh, đi hướng về thành phố K bên kia rồi, nói bên kia khí hậu luôn luôn ôn hòa, xác xuất sinh tồn lớn hơn chút.”
“Ông không nghĩ rời đi sao?” Cảnh Lâm hỏi.
“Không thể đi, thằng cháu trai nhà ông còn đang làm lính bên ngoài chưa trở về, ở đây chờ nó.” Ông cụ nói, sau đó nói với Nghiêm Phi đang đánh xe: “Rẽ bên trái, rồi đi thẳng tới phố Hợp Xuyên, là đến một trường học lái xe, Tào Tam Gia và anh em của hắn đều ở trong đó.”
Cổng sắt lớn của trường học đóng chặt, bên cạnh có hai tháp quan sát mới xây lên, trên đỉnh mỗi bên đứng một người, vừa thấy được đoàn xe Nghiêm Phi, liền ra hiệu bọn y dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
“Các ngươi là người nào?” Người bên trái hỏi.
“Chúng tôi là người trong thôn dưới trấn, muốn nhờ Tào Tam Gia ít chuyện.” Nghiêm Phi đáp.
“Đem xe dựng hết phía đất trống bên kia, lại đây soát người xong mới được phép tiến vào.” Quản lý rất nghiêm ngặt.
Chờ tất cả mọi người bị soát một loạt, sau khi không phát hiện ai giấu vũ khí cả, mấy người Nghiêm Phi mới được cho vào.
Bởi vì bọn cậu tới không ít, nên Tào Tam Gia lập tức biết được tin, khiến đàn em trực tiếp đưa người tới phòng tiếp khách của hắn.
“Nghe nói mấy người tìm tôi?” Tào Tam Gia là một người đàn ông trung niên trung đẳng, khí chất cả người xem qua rất chính phái, cũng không biết hắn vì chuyện gì mà tiến vào ngục giam. Thời điểm hắn nói chuyện lướt mắt qua mọi người, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi cũng không dài dòng, trực tiếp tiến vào chủ đề: “Nghe nói Tào Tam Gia đã từng xử lý một lần nạn chuột?”
Đồng tử Tào Tam Gia rụt lại, “Mấy người gặp phải nạn chuột rồi hả?” Lần đi diệt chuột kia, là nhiệm vụ tổn thất lớn nhất trong hết thảy nhiệm vụ của hắn, một vài anh em thân quen đều chết trong chuyến nhiệm vụ đấy, còn để rất nhiều con chuột chạy thoát nữa, hiện tại nhớ lại trong lòng Tào Tam Gia còn phi thường khó chịu, vẫn nhớ kỹ thù cũ, chờ có cơ hội nhất định đem đám chuột kia giết không còn một mống.
Nghiêm Phi nói: “Sát vách chúng tôi gặp, hơn 100 người, chạy thoát đi mấy cái.”
Tào Tam Gia ngả người xuống ghế dựa, nói: “Mấy người đã tìm tới nơi này, hẳn phải biết, tìm tôi làm việc, không có thù lao là không được.”
“Đây là đương nhiên.” Nghiêm Phi nói, “Mấy thôn xung quanh chúng tôi liên hợp lại xuất lực, một người ra 10 cân, thù lao của mấy trăm miệng ăn hợp lại, lẽ nào không thể nhờ Tào Tam Gia giúp được sao?”
Này so với thù lao hắn làm một lần nhiệm vụ trong huyện còn nhiều hơn, Tào Tam Gia không tốn nhiều cân nhắc, đáp ứng. Một là đối phương ra thù lao xác thực không ít, hai là hắn vẫn luôn rèn luyện kỹ các anh em thủ hạ, chính là vì chờ báo thù này, trước hắn tìm khắp cả huyện thành cũng không phát hiện tung tích đàn chuột, hóa ra là lẩn trốn đến nông thôn.
Lương thực đã chuẩn bị đầy đủ hết, vì không cho đàn chuột có cơ hội tiếp tục đả thương người, lúc này Tào Tam Gia liền gọi người đi tập hợp anh em, mang ra vài thứ đã chuẩn bị từ lâu, xuất phát chiến đấu.
Phong cách làm việc mang hơi hướm quân đội.
Dưới trướng Tào Tam Gia có hơn năm mươi người, ít nhiều đều có chút thân thủ. Thời đại này phương tiện đi lại đều không khác mấy, không phải xe đạp thì chính là xe ba bánh, hơi hơi chênh lệch một chút chính là quơ lấy xe đẩy xe kéo kéo đi.
Trước khi rời đi huyện, đám Cảnh Lâm cố ý đưa ông cụ trở lại khu nhà nhỏ của ông, đồng thời đem mấy túi bánh bích quy giấu bên trong áo khoác ra đưa cho ông cụ.
Ông cụ từ chối không muốn lấy, biết rõ thế đạo hiện tại gian nan, ông không muốn chiếm tiện nghi của bậc con cháu, giúp bọn cậu chỉ đường cũng là tự nguyện không mưu đồ thù lao gì. Có điều đưa đẩy một phen, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được hai người Cảnh Lâm, đem đồ thả xuống đi tiễn hai tiểu bối, ông cụ cầm bánh bích quy hai mắt đỏ hoe, cảm khái lòng thiện lương của hai người, cũng nghĩ đến cháu trai mình còn đang bên ngoài không biết sống chết.
Bỏ qua chuyện ông cụ sang một bên không nhắc tới, thời điểm đám Cảnh Lâm tới bởi vì còn có những người khác trong các thôn, nên số lượng tầm 60, lúc trở về thêm hơn năm mươi người Tào Tam Gia nữa, lập tức vượt qua hơn 100, một đám người quy mô lớn cất bước từ trên huyện về đến nông thôn, dọc đường rất là đồ sộ.
Đoàn người trực tiếp đi tới thôn của Lý Hoa Quế, dẫn đường chính là Mã Minh Lượng, trong thôn cũng chỉ có hắn biết thôn đó ở đâu.
Thời điểm sắp tới gần thôn, Tào Tam Gia liền dặn dò anh em mình từ trên xe cầm xuống một thùng chất lỏng màu đỏ bắt đầu hắt xuống ven đường.
“Đây là máu gà.” Tào Tam Gia chủ động giải thích, “Những con chuột này, hiện tại không phải thứ có máu tanh thì không ăn, lần trước lúc tôi đối đầu với bọn nó, lương thực cư dân phụ cận một điểm cũng không tổn thất, thế nhưng thật nhiều gia cầm mà mọi người nuôi dưỡng ở tầng cao nhất đều gặp tai ương, một ít cư dân nơi ở thấp chút còn bị chúng nó phá cửa sổ xông vào, nhiều người bởi vậy bị con chuột ăn tươi nuốt sống. ”
Không phải máu tanh không màng, ngoại trừ cây cỏ, thì những thứ còn lại có chứa máu, ngay cả con người cũng trở thành một loại món ăn trên thực đơn của chúng nó.
Đến thôn, mọi người vì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc.
Toàn bộ thôn đều cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy nửa thanh tiếng người, người sống đã không còn, trên đất đâu đâu cũng có máu, rơi vãi rất nhiều mảnh vụn quần áo, còn có rất nhiều xương, tóc người. Thậm chí có cả dấu vết vệt máu bị kéo dài, kéo tới trong bụi cỏ thì bị nhấn chìm không thấy nữa.
Ngoại trừ mấy người thành công chạy thoát, tất cả số thôn dân còn dư lại đều chôn thây trong miệng chuột.
Đám súc sinh này!
Tào Tam Gia nói: “Những con chuột nay khẩu vị thay đổi, thế nhưng tập tính không thay đổi. Chúng nó giờ khắc nào cũng đi tích lương, thứ gì ăn không hết sẽ kéo về ổ giấu.”
Vì thế những vệt kéo dài kia, chính là dấu vết của những thi thể con người mà bọn chuột cắn chết nhưng chưa ăn xong, bị coi là lương thực dự trữ đem cất đi.
Nghe Tào Tam Gia nói xong, mọi người nghĩ đến mà sợ, may mắn bọn họ sau khi biết được tin tức này lập tức hành động, mà hai ngày nay con chuột cũng không có dáng vẻ sẽ tiếp tục tích trữ, nếu mà kéo dài thêm vài ngày nữa, khả năng sẽ không may mắn như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới muộn một bước nữa thôi, chính mình cũng có thể bị con chuột ăn hoặc cho rằng lương thực mà tích trữ, trên người đã thấy mắc ói.
Cũng càng thêm căm hận đám súc sinh không thông nhân tính này.
“Mũi đám chuột này trở nên cực kỳ nhạy cảm, máu gà hắt xuống rất nhanh sẽ bị gió thổi đi làm chúng ngửi thấy được. Có điều hiện tại là ban ngày, bình thường chúng nó sẽ không hành động, vì thế tối nay, chúng ta sẽ ở nơi này, chúng nó tuyệt đối sẽ thò mặt ra.” Tào Tam Gia nói, bởi vì hắn đã thu thù lao làm việc, nên đám người Nghiêm Phi cũng coi như chủ thuê của hắn, hắn nhắc nhở: “Ai sợ hãi có thể rời đi nơi này, đương nhiên dù sợ hay không vẫn muốn lưu lại, ta cũng không phản đối, có điều tự phụ trách sống chết.”
Những người trong thôn khác lập tức rời đi.
Mấy người Cảnh Lâm từ lúc bắt đầu đã dự định tham gia chiến đấu diệt chuột, nên cả bốn bọn cậu đều lưu lại, đồng thời lưu lại còn có tất cả mọi người lần trước sát cánh đánh cá sấu, mấy người buổi tối hôm đó diệt trừ mấy tên xấu kia cũng ở trong số này. Mà những người khác trong thôn bọn cậu vốn muốn về, nhưng do ngại ngùng mà chưa dám, suy nghĩ một chút, cũng cam tâm tình nguyện lưu lại, có người vẫn nhất quyết muốn về, thế nhưng bởi vì người đi quá ít, đành phải không cam lòng không hề muốn mà ở lại, cuối cùng thêm vào Meo Meo cùng ba con mèo nhỏ, cho nên người đi ra trong thôn bọn cậu lần này, toàn bộ đều lưu lại.
Đối với chuyện này, Tào Tam Gia tỏ vẻ tán thưởng: “Người thôn mấy cậu đều không tồi, hiện tại thế đạo này co đầu rút cổ trốn sau lưng người khác đều sống chẳng được lâu, vẫn phải do chính mình cường đại mới được.”
Cách lúc trời tối còn hơn ba giờ, Tào Tam Gia để các anh em nhanh chóng ăn thức ăn lấp đầy bụng, tích trữ khí lực càng có lợi cho chiến đấu. Cảnh Lâm cùng nghiêm Phi đã mang khẩu phần thức ăn ngày hôm nay cho ông cụ hết rồi, may mà Triệu Chí Văn bởi vì phải tham gia diệt chuột mà mang nhiều thức ăn lắm, nên bọn cậu coi như cũng ăn đủ no.
Đám người Tào Tam Gia sau khi ăn uống no đủ, bắt đầu lấy ra vũ khí công cụ chính mình cố ý chế tạo để diệt chuột. Găng tay cùng cái bao đầu gối bọc lá sắt, trước ngực sau lưng cũng khâu vào lá sắt, đeo trên mặt mặt nạ bằng sắt, chỉ lộ ra mắt, mũi, miệng, ngay cả cổ đều che đến chặt chẽ, có thể thấy được quyết tâm diệt chuột to lớn của Tào Tam Gia, chuẩn bị cực đầy đủ.
Tào Tam Gia nói: “Hàm răng và móng vuốt của mấy con chuột đều rất sắc bén, những lá sắt này vẫn quá mỏng, thế nhưng so với trực tiếp tiếp xúc tốt hơn.”
Tào Tam Gia vừa nói như thế, một ít thôn dân tự nhận là bị ép lưu lại càng muốn về nhà.
“Có điều mấy người cũng đừng sợ, chúng nó vẫn sợ lửa.” Tào Tam Gia nói, “Mấy người không phải mang theo xăng sao? Dùng xăng vây một cái vòng tròn đi, sau khi đốt lên mấy người đứng vào trong, con chuột không dám tới gần đâu, hoặc trốn vào trong phòng cũng được.”
Lần này Tào Tam Gia không nghĩ tới dùng lửa công kích, một khi trên người con chuột bị cháy, sẽ chạy trốn tứ phía, nơi này là nông thôn, đâu đâu cũng có đống rơm đống rạ, một khi không chú ý sẽ đốt luôn cả nhà cửa, đến lúc đó chuột không tiêu diệt xong nhà lại bị đốt sạch, thì cái được không bù nổi cái mất.
Bởi vì Tào Tam Gia muốn đem thôn này làm căn cứ địa, ngược lại thôn này đã không còn ai, nhiều đất như vậy, hắn mang theo các anh em mình vào ở, thì mỗi ngày không cần vất vả vì ăn đi làm vài nhiệm vụ khổ cực nữa rồi.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Tào Tam Gia diệt chuột tích cực như vậy.
Mà Ộp Ộp từ bên ngoài tường rào nhảy bộp vào, đầu lưỡi nó cuốn một cái, liền quấn lấy cẳng chân một tên, sau đó kéo gã từ trên tường rào xuống.
Động tác Cảnh Lâm bên này cũng không chậm, tại thời điểm những kẻ bên này còn chưa phản ứng lại, trước tiên kéo một gã qua tàn nhẫn lên gối đập bụng đối phương, chỉ nghe đối phương kêu đau một tiếng, đã bị hất bay đập lên tường.
Những tên khác đồng thời công kích hướng Cảnh Lâm, cơ hồ trên tay mỗi người đều cầm dao.
Bởi vì do đột nhiên bò dậy từ trên giường, nên Cảnh Lâm chỉ mặc quần áo ngủ không mặc dày, đi chân trần đạp đất. Phòng khách thì quá chật chội, nhiều người xông lên lập tức không dễ đối kháng lại, trên cánh tay, chân, còn có lưng cậu đều bị vạch ra vài vết thương.
Cậu cảm giác toàn thân đều rất lạnh, trong lòng nhưng lại có lửa đốt. Tử thủ địa phương mình đang đứng không chịu dịch bước, Nhạc Nhạc đang ở bên ngoài, cậu tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào đi qua, phàm là bước qua giới hạn này, liều mạng nguy hiểm bị thương do dao chém, cũng trước tiên phải đem gã đánh ngã đã.
Thời điểm Nghiêm Phi bị thanh âm đánh thức, cũng không biết là nhà ai xảy ra chuyện, mãi đến lúc ra khỏi nhà, nghe thấy thanh âm không phải vọng lại từ trong thôn, mới đoán có thể là nhà Cảnh Lâm đã xảy ra vấn đề rồi. Lúc đó lòng y lộp bộp một cái, mặc quần áo ngủ một đường lao nhanh từ trong nhà sang, dép lê trên chân đều chạy rơi mất một bên, mặt đường cũng không bằng phẳng, nhưng giẫm lên y lại không cảm thấy đau.
“Cậu! Mau tới cứu cậu cháu!”
Lúc chạy đến nhà Cảnh Lâm, y nghe được tiếng khóc sợ sệt của Nhạc Nhạc truyền đến từ bên trong tường vây.
“Nhạc Nhạc!” Nghiêm Phi hô to một tiếng vào bên trong, sau đó đưa tay đẩy cổng nhà Cảnh Lâm.
“Cậu Phi!” Tiếng gõ dừng lại, Nhạc Nhạc nhìn thấy cứu tinh đến rồi, thanh âm khóc càng thêm lớn.
“Cháu tránh ra, cậu muốn tông cổng vào!” Cổng là cửa gỗ, khóa trái từ bên trong. Nghiêm Phi tông mạnh mấy lần, rốt cuộc phá tan được cổng lớn, lúc này, Meo Meo cõng Đường Đường đến thứ hai.
“Cậu Phi!” Nhạc Nhạc nhào tới người Nghiêm Phi, hai tay nắm lấy góc áo y, lạnh đến mức như cục băng, cả người đều run rẩy.
“Đừng sợ!” Nghiêm Phi vội vàng sờ sờ đầu của bé, không kịp an ủi gì hơn, giao Nhạc Nhạc cho Đường Đường, chính mình đạp một cước về phía cửa lớn phòng khách.
Lúc Đường Đường bị Meo Meo ngậm xuống từ trên giường, chỉ kịp quấn lấy một cái chăn, cô bé nhìn Nhạc Nhạc chỉ mặc mỗi áo ngủ, vội vàng trượt từ trên người Meo Meo xuống, ôm Nhạc Nhạc vào trong lồng ngực, đồng thời dùng chăn bao chặt lấy hai người.
Sau cửa chính, trong phòng khách một mảnh hỗn loạn, trên đất nằm vài người, có kẻ không còn âm thanh, có tên ý thức không rõ nhỏ giọng rên rỉ. Cảnh Lâm như huyết nhân đứng trong phòng khách, tựa như điên rồ túm chặt lấy một gã đàn ông vẫn giơ nắm đấm lên đấm, đối phương đã bất tỉnh nhân sự cậu vẫn như cũ không buông tay.
Quạc Quạc đến bên cạnh cậu gọi tới gọi lui, tựa hồ đang ngăn cản cậu.
“A Lâm!” Trong lòng Nghiêm Phi đau đớn, xông lên kéo Cảnh Lâm lần thứ hai giơ tay lên.
“A!” Cảnh Lâm quát to một tiếng, xoay người một tay khác muốn đấm một quyền về Nghiêm Phi, đồng dạng cũng bị Nghiêm Phi túm chặt.
Nghiêm Phi đem cậu gắt gao giam cầm trong lồng ngực, vuốt đầu cậu, không ngừng an ủi: “Không sao rồi, A Lâm, không sao rồi, bọn chúng đã bị em đánh ngã.”
Cảnh Lâm thở phì phò trong lồng ngực y, tựa hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, rốt cục buông tha giãy giụa mà yên tĩnh lại, một hồi lâu mới lên tiếng xác định: “A Phi?”
“A Lâm, là anh.” Nghiêm Phi nâng lên gương mặt Cảnh Lâm, hai người đối diện nhau dưới ánh nến mờ nhạt, để Cảnh Lâm thấy rõ được mặt mũi y.
“Nhạc Nhạc đâu?”
“Nhạc Nhạc không có chuyện gì, bé rất an toàn.”
“A Lâm!” Triệu Chí Văn từ bên ngoài xông tới, nhìn thấy Cảnh Lâm khắp người máu me được Nghiêm Phi ôm vào lòng, hắn sợ hết hồn, “Cậu bị thương chỗ nào?”
Lúc này Nghiêm Phi mới cảm nhận được hai tay dính đầy máu của mình, trên tay tất cả đều là máu tuôn ra từ người Cảnh Lâm. Y lúc này cũng sợ hãi, nhanh chóng buông ra Cảnh Lâm.
Người bị đánh thức trong thôn cũng lục tục tới rồi, tất cả mọi người nhấc theo ngọn đèn, đem một mảnh chiếu lên sáng sủa. Ai cũng không nghĩ tới trong thôn sẽ có người bị trộm cắp cướp đoạt, mấy người giúp đỡ Cảnh Lâm băng bó vết thương, số khác liền đi trói lại những tên xấu xa kia.
Nhìn bảy tên cướp bị đánh đến hoàn toàn thay đổi, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, tất cả mọi người khiếp sợ trước sức chiến đấu của Cảnh Lâm. Sau đó lại phát hiện hai kẻ xấu nữa trong sân sau, một tên đã ngất, trên mặt không thấy mấy khối thịt lành lặn, hai tay cùng hai chân không bình thường mà cong vẹo, một tên khác đã tử vong, cái cổ bị gãy đoạn, ngoài da có một vòng vết trói, sau khi biết đây là thành quả chiến đấu của Quạc Quạc cùng Ộp Ộp, càng thêm kinh hãi.
Trên người Cảnh Lâm không có vết thương trí mệnh, thế nhưng những vết to to nhỏ nhỏ lại có không ít, vài cái còn rất sâu, thấu xương. Thời điểm Triệu An Quốc xử lý vết thương cho cậu, Nhạc Nhạc bọc chăn ở bên cạnh khóc nấc.
Sắc mặt Cảnh Lâm tái nhợt, một bên nhịn đau một bên vẫn vuốt đầu bé, một tiếng lại một tiếng an ủi. Cháu trai ngoại của cậu a, không tới sáu tuổi, làm sao có kinh nghiệm tại những chuyện như này.
Đem người đều trói chắc, Mã Thuần Chính trầm mặt đi vào, Mã Nhân Thiện hỏi: “Những người này trông có quen không?”
“Đều bị trói chặt rồi, một tên trong đó con biết, là Thạch Lỗi thôn thứ 12.”
“Cái tên Thạch Lỗi mà ngay cả cha mẹ gã cũng đánh kia?”
“Chính là gã.”
Tên Thạch Lỗi này trong vùng Trà Sơn Lĩnh không có mấy người không biết, trước học cấp hai ba mẹ đi làm công bên ngoài, bà nội nuôi không quản giáo được gã, đi theo mấy tên đầu trâu mặt ngựa học xấu, trộm vặt liên tục, càng lớn càng tệ hơn, không có tiền liền đòi cha mẹ, nếu không liền tự mình đi trộm của người khác, cũng bởi vì bị phát hiện mà đả thương hàng xóm chạy trốn, cha mẹ gã cũng buông lời không tiếp nhận đứa con trai này, sau rất nhiều năm Thạch Lỗi cũng không trở lại nữa.
Mã Thuần Chính nhận ra Thạch Lỗi, đó là bởi vì hai người là học sinh học cùng khóa, thời tiểu học còn cùng chung lớp.
Thế đạo loạn lên, Thạch Lỗi cũng trở về từ bên ngoài, rốt cuộc vẫn là con mình sinh, cha mẹ gã mặc dù thất vọng cực điểm với gã nhưng cuối cùng vẫn không nói không cho gã ở nhà. Sau khi thu hoạch vụ thu, trời bỗng nhiên lạnh, trong thôn bọn gã cũng có người đi tìm mành che, nhưng số lượng không nhiều, hơn nữa đều là nhà nào tìm nhà nấy, mặc dù đồng thời kết bạn ra ngoài, nhưng đều là ai nhanh tay trước thì của người đó, vì thế phát sinh không ít xung đột, quan hệ hàng xóm rất căng thẳng ác liệt.
Tại lúc mọi người đang bận bịu mưu sinh, Thạch Lỗi vẫn như cũ chơi bời lêu lổng, nhưng mỗi lần đi ra ngoài một chuyến, đều sẽ mang không ít đồ vật trở về, mà cha mẹ Thạch Lỗi đối với chuyện lần này cũng giữ im lặng. Người trong thôn đối chuyện đó trong lòng đều rõ ràng, sau khi xảy ra tình huống lúa mì được che tấm mành vẫn không sinh trưởng, người trong toàn thôn đều hoảng sợ. Đã có người lén lén lút lút đi tìm Thạch Lỗi, biểu thị muốn đi theo gã làm việc.
Đàn em của Thạch Lỗi, đều là người trong thôn. Vốn gã đều theo chân người khác làm đàn em, nay lại được thu mấy thằng làm tiểu đệ, mình lên chức đại ca, bắt đầu mùa đông bọn chúng đã đắc thủ vài lần, đồ vật lén mang trở về đủ cho bọn chúng cùng người nhà ăn cả năm, bởi vì gặp phải tình huống chủ nhà phản kháng, nên mỗi người đều đã dính máu.
Trước Cảnh Lâm về thôn, người trong những thôn khác nhiều như thế ít nhất cũng có người gặp qua, mà việc Cảnh Lâm mang theo cháu trai sinh hoạt, rất nhiều người bên ngoài đều biết đến. Thạch Lỗi không biết từ nơi nào hỏi thăm được tình huống nhà Cảnh Lâm, hỏi rõ đại khái vị trí nhà cậu, tập hợp mấy kẻ nửa đêm trộm mò tới.
Sau khi Thạch Lỗi trở về đã xuống tay nhiều lần với những người khác, mỗi lần cũng đều không có chuyện tay không trở về, đối với thân thủ làm việc của bản thân khá là tự tin. Chỉ có điều lần này vận may của gã kém, gặp phải Cảnh Lâm đã rèn luyện qua, hơn nữa trong nhà còn có ngỗng trắng to lớn cũng Ộp Ộp nửa đường trở về giúp đỡ, sức chiến đấu không hề thấp, có thể nói là đá phải thiết bản rồi. (đá phải khối sắt)
Trong sân nhà Cảnh Lâm, người các hộ gia đình trong thôn đều vây quanh tụ tập tại đây, Mã Nhân Thiện ngậm điếu thuốc lá rít hai hơi, nhíu mày nhìn mọi người, mở miệng hỏi: “Đối với những người này, mọi người cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
“Chuyện này phải hỏi Cảnh Lâm chứ.” Có người nói, dù sao Cảnh Lâm là người bị hại.
Nghiêm Phi nhìn về phía người kia, “Hiện tại chuyện này không phải là chuyện của một mình Cảnh Lâm nữa. Tháng ngày không dễ sống, việc này có một lần thì sẽ có lần hai, lần này chỉ chín gã, xông vào cũng chỉ một mình nhà Cảnh Lâm. Vậy lần sau đến càng nhiều người hơn thì sao, bọn chúng còn có thể chỉ nhìn chằm chằm cướp một nhà thôi sao? Nếu như hôm nay Cảnh Lâm không mạnh mẽ phản kháng, mọi người có thể đoán được kết cục của em ấy không?”
Hiện tại không có cảnh sát quản thúc, hung tính của mấy người cũng bị kích phát ra, vì sống sót, chuyện gì không làm được chứ? Giai đoạn đầu thời loạn lạc đã như vậy rồi, nếu như tình huống sau đó càng thêm nghiêm trọng thì sao. Tình huống như này không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa, nếu là hết năm sau thì tốt rồi, nhưng nếu là mười năm sau thì không thể chịu được, vì thế Nghiêm Phi không phải đang khuếch đại sự tình lên, coi như sau đó lâm vào tình trạng trộm cắp tàn sát thôn cũng sẽ không hiếm lạ nữa.
Nghiêm Phi còn nói: “Chúng tôi vừa rồi đã hỏi một gã, mọi người đều biết, cây trồng đình chỉ sinh trưởng, tình huống như vậy không chỉ phát sinh ở thôn chúng ta, gần như hết thảy địa phương khác đều như vậy. Thế nhưng! Cây trồng sau đó tiếp tục sinh trưởng, cũng chỉ xuất hiện ở thôn chúng ta.”
Điều này đại biểu cái gì không cần Nghiêm Phi phải nói thêm, người đầu óc xoay chuyển mau rất nhanh suy nghĩ ra rõ ràng, sắc mặt mỗi người không tốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thôn bọn họ thu hoạch vụ hè năm nay, cũng chính là thời điểm thôn khác tuyệt thu. Ngươi có lương thực ăn, người khác lại không có, nếu tin tức này bị người khác biết được, thôn của mình không khác gì khối thịt mỡ to trong mắt người khác, khi đó người người đều mơ ước lương thực thôn bọn họ, thậm chí còn có đất ruộng thôn bọn họ nữa.
Liên hợp lại đánh đuổi bọn họ ra ngoài chiếm đất làm của riêng sẽ có, đây vẫn còn là trường hợp khá lạc quan. Nhưng mọi người biết, nếu quả thật đến lúc đó, người ta sẽ thiện lương như vậy buông tha bọn họ mà chiếm lấy vườn nhà của nguyên chủ sao?
Sẽ không, tất cả mọi người lòng thầm tự nhủ.
Ngăn chặn cơ hội đối phương trở mình, chính là hoàn toàn xóa bỏ.
Hàn ý từ đáy lòng mọi người bốc lên, một là bị suy đoán của bản thân hù đến, hai là bị ý tứ trong lời Nghiêm Phi hù dọa. Bọn họ đã biết, không thể nuôi hổ thành họa, đêm nay mấy kẻ xấu này không thể sống sót thả ra ngoài được, mà xóa bỏ những kẻ xấu đó, sẽ do bọn họ động thủ.
Mặc dù trong lòng đã đoán được, nhưng có người vẫn hỏi: “Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?”
Nghiêm Phi không nói lời nào, khí thế trên người y quá lạnh lẽo dọa người, y xoay người đi vào phòng, tất cả mọi người không hiểu mà đuổi theo.
Thạch Lỗi chính là tên thấp gầy kia, gã bị một chậu nước lạnh giội lên mặt, lần thứ hai tỉnh lại từ hôn mê. Gã vừa rồi đã bị đánh thức mà tra hỏi.
Gã thống khổ rên rỉ một tiếng, vừa mở mắt liền nhìn thấy bị thật nhiều người vây quanh, gã biết lần này mình đã ngã ngựa, Thạch Lỗi cũng không phải là kẻ cứng rắn gì, lúc này khóc lóc xin tha, có thể khóc hai tiếng mà thoát chết thì tính ra rất có lời, đây là kinh nghiệm mấy năm qua gã xông pha bên ngoài thu được, cái gọi là hảo hán chính là không ăn thiệt thòi trước mắt, đợi qua đi sẽ tìm cơ hội trả thù lại. Hơn nữa gã sở dĩ trộm lương thực thôn dân xung quanh, cũng bởi vì dân quê đa phần thành thật, kể cả có phát hiện thì nhiều lắm đánh gã một trận thôi, nằm trên giường nuôi mấy ngày là khỏe rồi.
Nhưng lần này gã lại lầm.
Cảnh Lâm toàn thân bọc đầy băng gạc, khoác áo bành tô được Triệu Chí Văn dìu tới, từ trên cao nhìn xuống Thạch Lỗi, thấy trong mắt gã còn có tia may mắn, thì lạnh lùng nở nụ cười.
Đêm đen như mực, mặt trăng chẳng biết đã bị giấu đi từ lúc nào.
Tám kẻ xấu còn sống bị bịt chặt miệng, không thể đi bị khiêng lên. Thạch Lỗi kẻ duy nhất còn có thể đi, hai tay bị trói sau lưng, phát ra tiếng ô ô kinh hoảng, vẫn bị người xô đẩy về phía trước.
Các thôn dân cầm ngọn đèn đi tới trầm mặc không nói, bầu không khí rất quỷ dị. Có người mặc dù đang đi về phía trước, nhưng hai mắt lại đăm đăm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Có người toàn thân đã run rẩy rồi, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, các thôn dân đi tới một bên ao cá nhà Triệu Chí Văn, đem người đặt trên bờ, Thạch Lỗi bị đè xuống khuỵu gối quỳ tại chỗ, có lẽ gã đã đoán được cái gì, nước mắt liên tục chảy xuống.
Cảnh Lâm đứng dậy, Triệu Chí Văn và Nghiêm Phi đứng bên cạnh cậu. Từ sau khi dao găm xẹt qua bên cổ mình, trong nội tâm Cảnh Lâm cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Nghiêm Phi đột nhiên kéo tay phải cũng bị quấn đầy băng gạc của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sợ sao?”
“Không sợ.” Cảnh Lâm nói, cậu không tránh thoát khỏi tay Nghiêm Phi, cậu biết vào giờ khắc này, Nghiêm Phi đang tự an ủi chính mình, đồng thời cũng thuyết phục cậu.
Triệu Chí Văn đang phát run, cũng bị Cảnh Lâm kéo tay qua, Cảnh Lâm nói với hắn: “Chí Văn, hãy nghĩ tới chú Triệu và cô Chu.”
“Tớ biết.” Triệu Chí Văn nói, trong bóng đêm hắn kéo lên một nụ cười vặn vẹo, hắn biết sau đó bọn hắn phải làm gì, “Tớ chỉ hơi khẩn trương thôi, tớ không sao.”
Trong ao cá có cá, là cá quả mọc ra răng nhọn. Sau một lần thành công kéo lưới, đám Cảnh Lâm nhiều lần thử nghiệm vẫn không mò được một con nào nữa, chúng nó rất thông minh, đã bắt đầu biết tránh né lưới đánh cá.
“Ùm” một tiếng, thanh âm vật nặng rơi vào trong nước. Ba người Cảnh Lâm đồng thời thu chân về, hờ hững nhìn Thạch Lỗi giãy dụa chìm nổi trong nước.
Hai con cá quả bỗng nhiên xông ra, một trái một phải cắn cổ Thạch Lỗi, rất nhanh, kéo gã xuống đáy nước.
Chúng nó sắp ăn no nê.
Còn bảy người dư lại, lần lượt bị đặt trên bờ. Nghe thấy mùi máu tanh, cá quả lại xuất hiện thêm mấy con, đang đảo quanh trong nước, thậm chí quẫy lên bọt nước muốn nhảy lên bờ cắn xé.
Nghiêm Phi hỏi: “Tiếp theo ai tới.”
“Tôi tới.” Mã Thuần Chính đi ra, phía sau hắn Mã Nhân Thiện muốn đưa tay kéo hắn lại, thế nhưng vươn tới một nửa, lại run rẩy thu về, quay đầu qua một bên, không dám nhìn nữa.
“Chúng ta cũng tới.” Hai anh em Mã Thuần Khang bước ra một bước, thời điểm ở trong sân, hai người bọn họ so những người khác trấn định hơn rất nhiều, một đường vất vả về quê bọn họ đã nếm không biết bao nhiêu kinh nghiệm cùng khổ cực, đối với mạng người, mặc dù mang lòng sợ hãi, nhưng đã lãnh đạm rất nhiều.
Lại một kẻ bị đẩy xuống ao cá, trong nháy mắt đã bị cá quả nhào tới kéo vào đáy nước.
Sau, đa phần là người từ bên ngoài trở về.
Lý Phi Vũ cùng Cao Trường Huy ôm đầu khóc rống, bọn họ không xuống tay được, thế nhưng cũng không ai miễn cưỡng bọn họ.
Triệu Thiểu Kiền làm thầy thuốc, xem qua sống chết nhiều lắm, chỉ cần không liên quan tới mình và người thân, tim của hắn đều so người khác lạnh lẽo cứng rắn hơn. Cuối cùng chín kẻ xấu kể cả tên đã chết, toàn bộ bị đẩy xuống ao cá.
Đêm đó, Nghiêm Phi liền ôm chăn gối bông nhà mình đến nhà Cảnh Lâm, cũng ở tại tầng một, ngủ phòng ngủ đối diện với Cảnh Lâm.
“Có Nghiêm Phi làm bạn với con, chúng ta cũng yên tâm hơn.” Chu Ngọc nói, trước nàng đã đưa ra đề nghị để Cảnh Lâm mang Nhạc Nhạc cùng ở với bọn họ, nhưng đều bị Cảnh Lâm từ chối, nói nếu chuyển tới, đợi đến lúc Triệu Chí Văn kết hôn, còn phải chuyển về, phí công.
“Đúng vậy.” Chu Phỉ Phỉ phụ họa, “Nếu đêm nay A Phi ở, cháu còn bị thương thành bộ dạng này sao?” Chu Phỉ Phỉ quả thực đau lòng muốn chết, nhiều vết thương như vậy, đều chảy nhiều máu như thế, cũng không biết đau đến mức nào, đứa nhỏ này còn không rên một tiếng.
Cảnh Lâm cũng không phản đối, so với an nguy của Nhạc Nhạc, thì trong nhà thêm một người kỳ thực cũng không vấn đề gì, mọi người cũng có thể càng yên tâm hai cậu cháu bọn cậu. Đặc biệt dưới tình trạng cậu thương tích đầy mình như bây giờ, thêm một người nữa quả thực cũng an tâm chút.
Trải qua đêm nay, Nhạc Nhạc bởi vì bị lạnh một quãng thời gian dài, nên có chút sốt cao, Cảnh Lâm bởi vì mất máu quá nhiều cần phải nuôi một thời gian nữa.
Mà những người trong thôn tham dự đêm đó, không ít đều trở lại mơ ác mộng mấy ngày liền, có người còn tệ hơn ngã bệnh một trận, nhưng khí thế trên người cùng ánh mắt sau này đều ít nhiều xảy ra chút biến hóa.
Ao cá trong thôn thành cấm địa, đã không còn người muốn đến gần nơi đó nữa. Cũng không thiếu người bắt đầu sợ hãi hai người Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm, dù sao đưa ra đề nghị đem người đẩy xuống ao cá là do Nghiêm Phi nói ra, Cảnh Lâm lại tán thành.
Về chuyện này, hai người bọn cậu không có cảm giác gì, cùng người trong thôn đều không có chuyện gì sẽ không lui tới, hai người bọn cậu cũng không phải kẻ sống dưới cái nhìn của người ngoài, tháng ngày vẫn như trước mà trôi qua, chỉ là thời gian đám Cảnh Lâm tu tập tâm pháp lại tăng lên. Những lần đánh đối kháng cũng không chỉ hai hai thi đấu, bọn cậu sẽ bốn người hỗn chiến, hoặc hai đối hai, ba đấu với một, cứ luyện tập như vậy, cũng không còn dừng lại chỉ cần chạm đến nhau là thôi, có lần sau một hồi đánh đấu, trên người mấy người đều có những vết trầy da.
Sáng sớm ngày hôm đó, thời điểm Nghiêm Phi rửa mặt, nhìn thấy trên kệ bồn rửa mặt có ba cái bàn chải đánh răng của mình, Cảnh Lâm, còn có Nhạc Nhạc được cắm chung vào một cái cốc, hai lớn một nhỏ, thật giống như người một nhà, có vẻ đặc biệt ấm áp. Lúc y mở cửa đi ra, Cảnh Lâm đã tu luyện xong, đang băm rau xà lách cho gà con ăn.
Cảnh Lâm quay đầu lại nhìn y, thấy trong mắt y mang ý cười, có vẻ tâm tình rất là sung sướng, hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Nghiêm Phi: “Vừa đặt lưng đến hừng đông.”
Nhạc Nhạc bé nhỏ lẽo đẽo theo sát sau chân Nghiêm Phi, líu ra líu ríu kể cùng Nghiêm Phi tối qua bé nằm mơ thấy những gì, một bộ dáng nhiều lời, Nghiêm Phi cũng không qua quít, thật lòng nghe Nhạc Nhạc nói chuyện, thỉnh thoảng còn đáp lại hai câu.
Quạc Quạc cũng đạp hai cái bàn chân to bạch bạch bạch theo sau. Chân ngỗng có màng, Quạc Quạc không những có, cái móng còn vô cùng sắc bén, nếu không sẽ không một trảo là có thể xé xuống một khối da thịt đối phương. Sau khi kết thúc kỳ thay lông, gần nhất vóc dáng của nó phát triển đặc biệt nhanh, cơ hồ mấy ngày biến hóa một lần, đồng thời lượng cơm của nó không chỉ lớn hơn, còn kiêng ăn, lá rau hơi già chút là không thích ăn, bát để thức ăn của nó đã đổi từ nhỏ thành tô lớn, lượng cơm mỗi bữa phải gấp hai Cảnh Lâm, gạo trong nhà tiêu hao đặc biệt nhanh, đối với chuyện này Cảnh Lâm cũng sâu sầu, trong nhà có con ngỗng có thể ăn như vậy cũng khiến người ta hao tâm tổn trí a.
Ộp Ộp bớt lo bao nhiêu, hoàn toàn tự cung tự cấp.
Triệu Chí Văn đến đưa cho Cảnh Lâm một túi gạo năm nay thu hoạch, do hắn và Triệu Thừa Hoài mới xát hôm nay, thử xát ra nếm mùi vị xem sao.
Triệu Chí Văn xem Nhạc Nhạc vừa nói vừa cười với Nghiêm Phi, chua chát: “Sao Nhạc Nhạc hiện tại lại dính anh như thế chứ?”
Nghiêm Phi cười cười vân vê khuôn mặt nhỏ của Nhạc Nhạc, “Đại khái do tôi khá đẹp trai đi.”
Triệu Chí Văn sờ sờ mặt mình, được rồi, xác thực hắn không đẹp trai bằng Nghiêm Phi.
Kỳ thực tất cả mọi người đã rõ ràng loại chuyển biến này của Nhạc Nhạc, đêm đó Nghiêm Phi là người đầu tiên xuất hiện trước mặt Nhạc Nhạc, đối với Nhạc Nhạc thời điểm đó cần được người cứu vớt mà nói, Nghiêm Phi chính là cứu tinh của bé và cậu bé, mặc dù y cái gì cũng không giúp được.
Nghiêm Phi cũng rất hối hận tại sao đêm đó y không chạy nhanh hơn chút nữa, như vậy có phải Cảnh Lâm sẽ thiếu chút vết thương hay không.
Mấy người đang thảo luận xem trưa nay ăn gì, đột nhiên nghe được thanh âm tập hợp khẩn cấp.
Sau đêm đó, Mã Nhân thiện treo một cái chiêng đồng dưới tàng cây hoa quế nhà ông, về sau trong thôn có chuyện gì, ông sẽ đánh vang nó lên, cũng làm cho người trong thôn chú ý, mặc kệ đang ở nơi nào trong thôn mà nghe thấy thanh âm tương tự vang lên, đều phải ngay lập tức chạy tới.
Mấy người Cảnh Lâm nhất thời ngừng trò chuyện, đóng cửa đi ra ngoài, biết là Mã Nhân Thiện có việc thông báo.
Vừa đến nhà Mã Nhân Thiện, liền nhìn thấy một người xa lạ trên mặt đều là máu ngồi co quắp dưới gốc hoa quế khóc lớn, mọi người dồn dập tiến lên dò hỏi chuyện gì xảy ra.
“Thôn chúng tôi bị đàn chuột phá hủy rồi, chết thật nhiều người!” Người nói là một bác gái chừng năm mươi tuổi, mặt bà bị máu khô dính lại, mọi người đã không thể thấy rõ vẻ mặt bà nữa, chỉ có thể thấy được hoảng sợ từ trong đôi mắt trợn trừng của bà. Trên cổ bà còn thiếu một miếng thịt, nhìn có chút đáng sợ, áo khoác bằng bông trên người cũng bị rách mấy cái lỗ hổng, lộ ra áo mặc bên trong. Lưu Tố Cầm ngồi bên cạnh thoa thuốc cho bà, còn không ngừng rơi nước mắt.
Hóa ra người này chính là bà Lý Hoa Quế mẹ đẻ của Lưu Tố Cầm, là thôn dân thôn số hai Trà Sơn Lĩnh. Rạng sáng trong thôn bọn họ đột nhiên xông tới một đám chuột to lớn, số lượng nhiều vô cùng, gặp người là cắn, thời điểm Lý Hoa Quế trốn ra được, trong thôn đã có rất nhiều người bị cắn chết ngay tại chỗ.
Từ trong miệng bà biết được, người nhà mẹ đẻ Lưu Anh Hoa một cũng không sống thoát, Lưu Anh Hoa liền tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
Trong nhà Lý Hoa Quế chỉ còn lại bà cùng con gái Lưu Tố Cầm được gả tới bên này, bà ở chỗ khác không có thân nhân, bà mang theo một thân thương một đường trốn thoát từ thôn số hai đến đây, gần trưa mới tiến vào trong thôn.
“Con chuột thật lớn, so với mèo còn to hơn, nhào lên trên thân thể người liền không gạt xuống được, cắn ra chính là một tảng thịt.” Lý Hoa Quế vừa khóc vừa nói, “Trong thôn nhiều người như vậy, thật nhiều người bị ngã trên mặt đất, một đám chuột liền xông lên, người cũng không bò dậy nổi, Niếp Niếp nhà họ Liễu năm nay mới năm tuổi, cái bụng đều bị cắn thủng rồi.”
Cảnh tượng này quả thực là một hồi ác mộng trong địa ngục.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ bình tĩnh lại chút.” Lưu Tố Cầm nhìn bà thần trí đã không rõ, mau chóng bảo bà đừng nói nữa, sợ bà lại tiếp tục suy nghĩ những hình ảnh kia.
“Đáng sợ, quá đáng sợ!” Lý Hoa Quế vòng tay ôm chặt mình, cuộn thành một đoàn.
“Làm sao bây giờ?” Mã Nhân Thiện hỏi mọi người.
“Để mặc kệ đó là không thể được, nói không chừng đến ngày nào đó sẽ chạy tới thôn chúng ta.” Triệu Thiểu Kiền nói.
“Nhưng số lượng nhiều lắm, từ những gì bác Lý kể lại, ít nhất cũng phải trăm con.” Đường Hào nói, nếu như muốn đi diệt chuột, chỉ dựa vào người thôn bọn họ nhất định không được.
Cảnh Lâm đúng là có thể bố trí Huyễn trận phòng con chuột phổ thông, nhưng này rõ ràng không phải chuột bình thường. Hơn nữa coi như có thể phòng được, lẽ nào lại cứ để mặc kệ chúng nó? Chờ đến lúc chúng nó tàn sát một lượt các thôn phụ cận, sau đó thì sao? Chúng nó sớm muộn gì cũng sẽ đưa ánh mắt phóng tới trên thôn bọn cậu. Cá quả nói nó có thể khiến yêu thú khác sợ hãi bảo vệ thôn bọn cậu, nhưng cá quả cũng đã nói, tương lai nó sẽ hóa rồng, nó sớm muộn gì cũng có ngày rời đi.
Lúc này, Cảnh Lâm nhớ tới người mà ông cụ hồi trước có nhắc đến, cậu nói: “Mọi người còn nhớ Tào Tam Gia gì kia không? Đầu lĩnh côn đồ tiếp quản một mảng nhỏ trị an trên huyện thành.”
“Nhớ.” Nghiêm Phi cùng mấy người đồng thời mở miệng, “Tào Tam Gia thật giống như đã diệt chuột ở trong huyện thành, bị chết không ít người, còn để rất nhiều con chuột chạy thoát.”
“Có khả năng rất lớn, những con chuột tấn công thôn số hai chính là đám mà người Tào Tam Gia đã từng đối phó, lẩn trốn tới bên này.”
Sau đó bà con thương nghị một phen, bởi vì Tào Tam Gia đã có kinh nghiêm đối phó chuột biến dị, bọn cậu có thể nói một tiếng cùng Tào Tam Gia. Đương nhiên, bọn cậu cũng cân nhắc đến chuyện Tào Tam Gia chắn chắn sẽ không hỗ trợ không công, về vấn đề thù lao, có thể cùng mấy thôn trưởng xung quanh bàn một hồi, dù sao tung tích con chuột bất định, nói không chắc đến ngày nào đó liền tới thôn của ngươi, đây là chuyện liên quan đến sự sống còn của mọi người, vì kế sinh tồn lâu dài, sẽ không đi tiếc một chút lương thực.
Trước hết chính là đi thông báo những thôn phụ cận, bởi vì sợ trên đường gặp phải đàn chuột, nên nam nhân trong thôn có thể đi đều phải đi, cùng tập hợp lại hơn bốn mươi thanh niên trai tráng, mọi người còn cùng mang theo chút xăng phòng thân, trên người đều dẫn theo chút thức ăn lót dạ. Con mèo là thiên địch của chuột, Đường Hào thuận tiện cũng dẫn theo Meo Meo, thời điểm đi ba con mèo con có hình thể đã bằng một nửa mèo mẹ cũng quấn quýt lấy, meo meo meo mà cọ chân mọi người làm nũng.
Lại thêm ba con có thể giúp đỡ bắt chuột, tất cả mọi người rất tình nguyện để ba con mèo nhỏ đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi vào đông, thế giới so trước tiêu điều không ít, thế nhưng cây cỏ khô héo chỉ là số ít, đa số vẫn là giống mùa hè chẳng có thay đổi gì. Mỗi lần tại dọc đường trải qua một thôn, đám Cảnh Lâm đều sẽ đem nạn chuột tìm người nói qua, để họ chuyển cáo cho thôn trưởng và các thôn dân, làm tốt chuẩn bị xuất ra lương thực, có góp lương hay không, đưa ra đáp án trong lúc bọn cậu vòng về.
Đương nhiên nếu có thôn không muốn, cũng không sao, như vậy sau đó có vấn đề gì cần xin giúp đỡ của bọn cậu, có giúp hay không còn coi tình huống của bọn họ mà định, một khi giúp đỡ thì nhất định đến lúc đó thù lao phải trả sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều.
Vì thế, đám Cảnh Lâm bận rộn cả ngày, những thôn sau khi nhận được thông báo cơ bản đều đồng ý góp lương, đồng thời có thôn còn xuất người đi.
Ngày hôm sau lên huyện tìm Tào Tam Gia, bởi vì không biết vị trí cụ thể của Tào Tam Gia, nên đám Cảnh Lâm lúc trải qua con đường đi tới trấn Tân Loan, chuẩn bị tìm người hỏi một chút.
Cũng là trùng hợp, bọn cậu lại lần nữa gặp ông cụ kia.
Ông cụ so lần trước gặp, càng thêm gầy yếu, gò má lõm xuống cơ hồ không có thịt, cũng không còn tinh thần như trước, mặc áo khoác bông bẩn thỉu hái cỏ dại đang nhú lá non ven đường.
“Ông cụ? Ông còn nhớ cháu không?” Nghiêm Phi bước lên trước, nhìn bộ dáng ông cụ lòng có chút chua xót.
Trí nhớ ông cụ rất tốt, hơn nữa Nghiêm Phi lần này cũng đi xe ngựa tới, vì thế ông cụ đối y vẫn có ấn tượng, ông bỏ lá cỏ cầm trên tay vào trong túi quần, nói: “Ta nhớ mấy đứa, mấy đứa lại vào thành sao? Lần này tới làm gì đấy?”
Nghiêm Phi nói: “Chúng cháu muốn tìm Tào Tam Gia, nhưng không biết hắn ta ở chỗ nào, ông biết không ạ? Có thể dẫn chúng cháu đi không?”
“Có thể a, vừa vặn ông già ta đây không có việc gì.” Ông cụ sảng khoái đáp ứng, thái độ nói chuyện với người ngoài vẫn nhiệt tình trước sau như một, tựa hồ cũng không bị thời đại loạn lạc này ảnh hưởng tới.
“Cháu đỡ ông lên xe, cẩn thận dưới chân.” Thấy ông cụ, Cảnh Lâm lại nhớ tới ông nội mình, đi tới dìu ông cụ lên xe ngựa.
“Trong xe thật ấm áp a.” Ông cụ lên xe chà xát bàn tay bị đông cứng đến đỏ bừng.
Cảnh Lâm hỏi ông: “Ông ngắt những lá cỏ này làm gì vậy?”
“Ăn a.” Ông cụ cười nói, “Cuộc sống không dễ chịu, tất cả mọi người đói bụng, mùi vị mấy lá cỏ này khó ăn chút, nhưng ăn không chết được người, còn có thể lấp bụng.”
“Tình huống trong huyện hiện tại thế nào?” Nghiêm Phi hỏi.
“Khó khăn.” Ông cụ đáp, “Thứ gì trồng xuống cũng không mọc, thật nhiều người đều bỏ đi, nói nơi này do quá lạnh, đi hướng về thành phố K bên kia rồi, nói bên kia khí hậu luôn luôn ôn hòa, xác xuất sinh tồn lớn hơn chút.”
“Ông không nghĩ rời đi sao?” Cảnh Lâm hỏi.
“Không thể đi, thằng cháu trai nhà ông còn đang làm lính bên ngoài chưa trở về, ở đây chờ nó.” Ông cụ nói, sau đó nói với Nghiêm Phi đang đánh xe: “Rẽ bên trái, rồi đi thẳng tới phố Hợp Xuyên, là đến một trường học lái xe, Tào Tam Gia và anh em của hắn đều ở trong đó.”
Cổng sắt lớn của trường học đóng chặt, bên cạnh có hai tháp quan sát mới xây lên, trên đỉnh mỗi bên đứng một người, vừa thấy được đoàn xe Nghiêm Phi, liền ra hiệu bọn y dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
“Các ngươi là người nào?” Người bên trái hỏi.
“Chúng tôi là người trong thôn dưới trấn, muốn nhờ Tào Tam Gia ít chuyện.” Nghiêm Phi đáp.
“Đem xe dựng hết phía đất trống bên kia, lại đây soát người xong mới được phép tiến vào.” Quản lý rất nghiêm ngặt.
Chờ tất cả mọi người bị soát một loạt, sau khi không phát hiện ai giấu vũ khí cả, mấy người Nghiêm Phi mới được cho vào.
Bởi vì bọn cậu tới không ít, nên Tào Tam Gia lập tức biết được tin, khiến đàn em trực tiếp đưa người tới phòng tiếp khách của hắn.
“Nghe nói mấy người tìm tôi?” Tào Tam Gia là một người đàn ông trung niên trung đẳng, khí chất cả người xem qua rất chính phái, cũng không biết hắn vì chuyện gì mà tiến vào ngục giam. Thời điểm hắn nói chuyện lướt mắt qua mọi người, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi cũng không dài dòng, trực tiếp tiến vào chủ đề: “Nghe nói Tào Tam Gia đã từng xử lý một lần nạn chuột?”
Đồng tử Tào Tam Gia rụt lại, “Mấy người gặp phải nạn chuột rồi hả?” Lần đi diệt chuột kia, là nhiệm vụ tổn thất lớn nhất trong hết thảy nhiệm vụ của hắn, một vài anh em thân quen đều chết trong chuyến nhiệm vụ đấy, còn để rất nhiều con chuột chạy thoát nữa, hiện tại nhớ lại trong lòng Tào Tam Gia còn phi thường khó chịu, vẫn nhớ kỹ thù cũ, chờ có cơ hội nhất định đem đám chuột kia giết không còn một mống.
Nghiêm Phi nói: “Sát vách chúng tôi gặp, hơn 100 người, chạy thoát đi mấy cái.”
Tào Tam Gia ngả người xuống ghế dựa, nói: “Mấy người đã tìm tới nơi này, hẳn phải biết, tìm tôi làm việc, không có thù lao là không được.”
“Đây là đương nhiên.” Nghiêm Phi nói, “Mấy thôn xung quanh chúng tôi liên hợp lại xuất lực, một người ra 10 cân, thù lao của mấy trăm miệng ăn hợp lại, lẽ nào không thể nhờ Tào Tam Gia giúp được sao?”
Này so với thù lao hắn làm một lần nhiệm vụ trong huyện còn nhiều hơn, Tào Tam Gia không tốn nhiều cân nhắc, đáp ứng. Một là đối phương ra thù lao xác thực không ít, hai là hắn vẫn luôn rèn luyện kỹ các anh em thủ hạ, chính là vì chờ báo thù này, trước hắn tìm khắp cả huyện thành cũng không phát hiện tung tích đàn chuột, hóa ra là lẩn trốn đến nông thôn.
Lương thực đã chuẩn bị đầy đủ hết, vì không cho đàn chuột có cơ hội tiếp tục đả thương người, lúc này Tào Tam Gia liền gọi người đi tập hợp anh em, mang ra vài thứ đã chuẩn bị từ lâu, xuất phát chiến đấu.
Phong cách làm việc mang hơi hướm quân đội.
Dưới trướng Tào Tam Gia có hơn năm mươi người, ít nhiều đều có chút thân thủ. Thời đại này phương tiện đi lại đều không khác mấy, không phải xe đạp thì chính là xe ba bánh, hơi hơi chênh lệch một chút chính là quơ lấy xe đẩy xe kéo kéo đi.
Trước khi rời đi huyện, đám Cảnh Lâm cố ý đưa ông cụ trở lại khu nhà nhỏ của ông, đồng thời đem mấy túi bánh bích quy giấu bên trong áo khoác ra đưa cho ông cụ.
Ông cụ từ chối không muốn lấy, biết rõ thế đạo hiện tại gian nan, ông không muốn chiếm tiện nghi của bậc con cháu, giúp bọn cậu chỉ đường cũng là tự nguyện không mưu đồ thù lao gì. Có điều đưa đẩy một phen, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được hai người Cảnh Lâm, đem đồ thả xuống đi tiễn hai tiểu bối, ông cụ cầm bánh bích quy hai mắt đỏ hoe, cảm khái lòng thiện lương của hai người, cũng nghĩ đến cháu trai mình còn đang bên ngoài không biết sống chết.
Bỏ qua chuyện ông cụ sang một bên không nhắc tới, thời điểm đám Cảnh Lâm tới bởi vì còn có những người khác trong các thôn, nên số lượng tầm 60, lúc trở về thêm hơn năm mươi người Tào Tam Gia nữa, lập tức vượt qua hơn 100, một đám người quy mô lớn cất bước từ trên huyện về đến nông thôn, dọc đường rất là đồ sộ.
Đoàn người trực tiếp đi tới thôn của Lý Hoa Quế, dẫn đường chính là Mã Minh Lượng, trong thôn cũng chỉ có hắn biết thôn đó ở đâu.
Thời điểm sắp tới gần thôn, Tào Tam Gia liền dặn dò anh em mình từ trên xe cầm xuống một thùng chất lỏng màu đỏ bắt đầu hắt xuống ven đường.
“Đây là máu gà.” Tào Tam Gia chủ động giải thích, “Những con chuột này, hiện tại không phải thứ có máu tanh thì không ăn, lần trước lúc tôi đối đầu với bọn nó, lương thực cư dân phụ cận một điểm cũng không tổn thất, thế nhưng thật nhiều gia cầm mà mọi người nuôi dưỡng ở tầng cao nhất đều gặp tai ương, một ít cư dân nơi ở thấp chút còn bị chúng nó phá cửa sổ xông vào, nhiều người bởi vậy bị con chuột ăn tươi nuốt sống. ”
Không phải máu tanh không màng, ngoại trừ cây cỏ, thì những thứ còn lại có chứa máu, ngay cả con người cũng trở thành một loại món ăn trên thực đơn của chúng nó.
Đến thôn, mọi người vì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc.
Toàn bộ thôn đều cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy nửa thanh tiếng người, người sống đã không còn, trên đất đâu đâu cũng có máu, rơi vãi rất nhiều mảnh vụn quần áo, còn có rất nhiều xương, tóc người. Thậm chí có cả dấu vết vệt máu bị kéo dài, kéo tới trong bụi cỏ thì bị nhấn chìm không thấy nữa.
Ngoại trừ mấy người thành công chạy thoát, tất cả số thôn dân còn dư lại đều chôn thây trong miệng chuột.
Đám súc sinh này!
Tào Tam Gia nói: “Những con chuột nay khẩu vị thay đổi, thế nhưng tập tính không thay đổi. Chúng nó giờ khắc nào cũng đi tích lương, thứ gì ăn không hết sẽ kéo về ổ giấu.”
Vì thế những vệt kéo dài kia, chính là dấu vết của những thi thể con người mà bọn chuột cắn chết nhưng chưa ăn xong, bị coi là lương thực dự trữ đem cất đi.
Nghe Tào Tam Gia nói xong, mọi người nghĩ đến mà sợ, may mắn bọn họ sau khi biết được tin tức này lập tức hành động, mà hai ngày nay con chuột cũng không có dáng vẻ sẽ tiếp tục tích trữ, nếu mà kéo dài thêm vài ngày nữa, khả năng sẽ không may mắn như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới muộn một bước nữa thôi, chính mình cũng có thể bị con chuột ăn hoặc cho rằng lương thực mà tích trữ, trên người đã thấy mắc ói.
Cũng càng thêm căm hận đám súc sinh không thông nhân tính này.
“Mũi đám chuột này trở nên cực kỳ nhạy cảm, máu gà hắt xuống rất nhanh sẽ bị gió thổi đi làm chúng ngửi thấy được. Có điều hiện tại là ban ngày, bình thường chúng nó sẽ không hành động, vì thế tối nay, chúng ta sẽ ở nơi này, chúng nó tuyệt đối sẽ thò mặt ra.” Tào Tam Gia nói, bởi vì hắn đã thu thù lao làm việc, nên đám người Nghiêm Phi cũng coi như chủ thuê của hắn, hắn nhắc nhở: “Ai sợ hãi có thể rời đi nơi này, đương nhiên dù sợ hay không vẫn muốn lưu lại, ta cũng không phản đối, có điều tự phụ trách sống chết.”
Những người trong thôn khác lập tức rời đi.
Mấy người Cảnh Lâm từ lúc bắt đầu đã dự định tham gia chiến đấu diệt chuột, nên cả bốn bọn cậu đều lưu lại, đồng thời lưu lại còn có tất cả mọi người lần trước sát cánh đánh cá sấu, mấy người buổi tối hôm đó diệt trừ mấy tên xấu kia cũng ở trong số này. Mà những người khác trong thôn bọn cậu vốn muốn về, nhưng do ngại ngùng mà chưa dám, suy nghĩ một chút, cũng cam tâm tình nguyện lưu lại, có người vẫn nhất quyết muốn về, thế nhưng bởi vì người đi quá ít, đành phải không cam lòng không hề muốn mà ở lại, cuối cùng thêm vào Meo Meo cùng ba con mèo nhỏ, cho nên người đi ra trong thôn bọn cậu lần này, toàn bộ đều lưu lại.
Đối với chuyện này, Tào Tam Gia tỏ vẻ tán thưởng: “Người thôn mấy cậu đều không tồi, hiện tại thế đạo này co đầu rút cổ trốn sau lưng người khác đều sống chẳng được lâu, vẫn phải do chính mình cường đại mới được.”
Cách lúc trời tối còn hơn ba giờ, Tào Tam Gia để các anh em nhanh chóng ăn thức ăn lấp đầy bụng, tích trữ khí lực càng có lợi cho chiến đấu. Cảnh Lâm cùng nghiêm Phi đã mang khẩu phần thức ăn ngày hôm nay cho ông cụ hết rồi, may mà Triệu Chí Văn bởi vì phải tham gia diệt chuột mà mang nhiều thức ăn lắm, nên bọn cậu coi như cũng ăn đủ no.
Đám người Tào Tam Gia sau khi ăn uống no đủ, bắt đầu lấy ra vũ khí công cụ chính mình cố ý chế tạo để diệt chuột. Găng tay cùng cái bao đầu gối bọc lá sắt, trước ngực sau lưng cũng khâu vào lá sắt, đeo trên mặt mặt nạ bằng sắt, chỉ lộ ra mắt, mũi, miệng, ngay cả cổ đều che đến chặt chẽ, có thể thấy được quyết tâm diệt chuột to lớn của Tào Tam Gia, chuẩn bị cực đầy đủ.
Tào Tam Gia nói: “Hàm răng và móng vuốt của mấy con chuột đều rất sắc bén, những lá sắt này vẫn quá mỏng, thế nhưng so với trực tiếp tiếp xúc tốt hơn.”
Tào Tam Gia vừa nói như thế, một ít thôn dân tự nhận là bị ép lưu lại càng muốn về nhà.
“Có điều mấy người cũng đừng sợ, chúng nó vẫn sợ lửa.” Tào Tam Gia nói, “Mấy người không phải mang theo xăng sao? Dùng xăng vây một cái vòng tròn đi, sau khi đốt lên mấy người đứng vào trong, con chuột không dám tới gần đâu, hoặc trốn vào trong phòng cũng được.”
Lần này Tào Tam Gia không nghĩ tới dùng lửa công kích, một khi trên người con chuột bị cháy, sẽ chạy trốn tứ phía, nơi này là nông thôn, đâu đâu cũng có đống rơm đống rạ, một khi không chú ý sẽ đốt luôn cả nhà cửa, đến lúc đó chuột không tiêu diệt xong nhà lại bị đốt sạch, thì cái được không bù nổi cái mất.
Bởi vì Tào Tam Gia muốn đem thôn này làm căn cứ địa, ngược lại thôn này đã không còn ai, nhiều đất như vậy, hắn mang theo các anh em mình vào ở, thì mỗi ngày không cần vất vả vì ăn đi làm vài nhiệm vụ khổ cực nữa rồi.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Tào Tam Gia diệt chuột tích cực như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro