Chương 50
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
Nghiêm Phi nhìn Cảnh Lâm một chút, thấy cậu không lên tiếng, liền nói với mấy người Mã Thuần Kiện: “Vào núi không thành vấn đề, vấn đề là hiện tại rất nhiều giống loài đã xuất hiện biến dị, các cậu cũng không thể đảm bảo thời điểm tìm được đám nấm rừng đó là có thể ăn được.”
Điều này Mã Thuần Kiện cũng không để ý lắm: “Không phải Meo Meo sẽ nhận biết tác dụng của thực vật sao, đến lúc đó lấy ra hỏi nó một chút là được.” Kỳ thực lần vào núi này, nấm dại cái gì căn bản không phải mục đích của Mã Thuần Kiện, hắn vẫn là muốn bắt chút động vật trở về, nếu như có thể để lại làm giống như một đám thỏ lần trước thì quá tốt rồi.
“Vậy cũng được, đợi mưa tạnh, sau khi đường núi dễ đi một chút chúng ta liền xuất phát.” Nghiêm Phi nói.
Mấy người Mã Thuần kiện thấy Nghiêm Phi đã đáp ứng rồi, như vậy đám Cảnh Lâm tuy không lên tiếng nhưng khẳng định cũng sẽ đi, tựa như lo sợ bọn cậu đổi ý, vội vàng đứng lên nói: “Vậy trước khi mưa tạnh các cậu nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi trước hết đi đây.”
Đưa tiễn ba anh em họ Mã, Nghiêm Phi đóng cửa lại, thời điểm trở lại phòng khách Cảnh Lâm đã cực nhanh mà vẽ xong một tấm bùa hư không Phòng Ngự phù rồi.
Nghiêm Phi hỏi: “Lần này bọn họ có thể sẽ càng đi sâu hơn vào bên trong.” Cá đen lớn có Long uy, lúc trước đứng ra xua đuổi đám thỏ cho bọn cậu đã kinh động tới các động vật khác trong ngọn núi rồi, những con nào mọc chân có thể chạy đều chạy mất dạng, Nghiêm Phi biết được chuyện này, vẫn là do trước đó trong nhà ăn hết thịt rồi, lúc Cảnh Lâm muốn cá đen lớn xua hai con gà rừng về bồi bổ thân thể cho Nhạc Nhạc, thì cá đen lớn rầm rì nói ra, sau đó mới phải nhờ tới Quạc Quạc vào núi giúp bắt con mồi trở về.
Mấy anh em họ Mã tuy chưa nói, nhưng mục đích của bọn họ mấy người Nghiêm Phi đều rõ ràng, nói là chuyển xung quanh núi, nhưng chờ tới khi vẫn không tìm được con mồi, nhất định sẽ thử đi hướng vào sâu trong núi.
Cảnh Lâm vừa dùng ngón tay vẽ bùa vừa nói: “Đi vào sâu bên trong cũng tốt, luyện một chút lòng can đảm.” Lúc đó bởi vì đột nhiên bị cắt điện, tiền tồn trong ngân hàng còn chưa kịp lấy ra, trong thôn số gia đình để tiền mặt trong nhà cũng không nhiều, đồ vật mua về qua mấy tháng cũng gần như dùng hết rồi, đến lúc đó lại phải nghĩ biện pháp đi thu thập, vậy khẳng định phải đi ra ngoài. Hiện tại đem lá gan luyện lớn hơn một chút, cho dù năng lực ứng biến chỉ tốt hơn một điểm, nhưng đi ra ngoài cũng sẽ an toàn hơn.
Tối hôm đó, Cảnh Lâm ngủ tới nửa đêm liền phát hiện khác thường, nghe thấy tiếng Nghiêm Phi mở cửa, cũng thắp đèn lên.
Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm đi ra, nhỏ giọng nói: “Anh nghe thấy có âm thanh trong phòng tạp vật.”
Cảnh Lâm dùng thần thức nhìn một chút, nói: “Là thỏ sinh con rồi.”
Hai người đi vào phòng tạp vật, quả nhiên như Cảnh Lâm nói, con thỏ đã đến nhà cậu hơn một tháng rốt cuộc sinh con rồi, cái bụng vốn phình to ra lúc này xẹp lép xuống.
Có điều tình huống không đúng lắm, chính là chỉ thấy hai con thỏ đực cái trong ổ đang xúm lại một chỗ, đem con thỏ nhỏ mới sinh trong ổ đạp bay ra ngoài, sức mạnh kia góc độ kia nhìn qua tưởng chừng như không phải thân sinh vậy, có vài con non cứ như thế bị chúng nó đạp chết, thậm chí trước khi hai bọn cậu đến còn có vài con đã bị thỏ mẹ cắn chết.
Ổ thỏ là dùng quần áo làm ra, ngăn cách khí lạnh bốc lên từ sàn nhà, hai mươi mấy con thỏ nhỏ vừa mới ra đời, lúc này toàn bộ nằm trên mặt đất, mắt còn chưa mở được, buổi tối đầu xuân vẫn rất lạnh, trên thân những con thỏ non này đến một sợi lông còn chưa có, toàn thân vô cùng hồng, nếu như để chúng nó nằm một lúc nữa, phỏng chừng sẽ chết rét hết. Cảnh Lâm nhìn những con non nằm trên đất kia, cứ để vậy khẳng định là không được, cậu thử đem con non một lần nữa bỏ vào trong ổ thỏ, kết quả lập tức nghênh đón hai con thỏ uất ức đạp phát nữa, cậu mau chóng mang con thỏ đang cầm trên tay tránh ra.
Đây là bị dọa sợ rồi hả? Ngay cả con mình sinh cũng không nhận,
Cảnh Lâm hết cách, chỉ có thể trước tìm cái hộp giấy đem tất cả thỏ non đều bỏ vào, mang vào trong phòng. Hai người đều gặp vấn đề nan giải, nhìn những con non trên người còn bẩn thỉu dồn lại một chỗ kia, Cảnh Lâm nói: “Thỏ cái không muốn chúng nó, làm sao cho chúng nó uống sữa được?”
Cảnh Lâm không có kinh nghiệm nuôi thỏ, trước cứ nghĩ thỏ non sinh ra tự nhiên có thỏ cái chăm, chờ nuôi lớn chút trực tiếp cho ăn cỏ là được, nào nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Vẫn là Nghiêm Phi suy nghĩ một lát, nói: “Em đi tìm mấy bộ quần áo cũ không dùng đến nữa ra, anh bắt con thỏ cái đến, đè nó lại cho thỏ con bú sữa.”
“Được.” Cảnh Lâm đáp, chạy vài bước lên lầu lật ra hai bộ đồng phục cũ cậu mặc hồi cấp ba, trải lên nền đất phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Phi liền ôm thỏ cái vào, lúc tiến vào thỏ cái còn cực kỳ ngoan ngoãn không nhúc nhích gì, thế nhưng vừa nhìn thấy thỏ non nó liền nóng nảy, thật giống như cực kỳ bài xích cho bọn thỏ con bú sữa vậy, Nghiêm Phi đẩy ngã một cái thì lập tức liều mạng giãy giụa dưới tay Nghiêm Phi, dù sao cũng là con động vật biến dị hơn hai mươi cân, sức mạnh này thực sự không hề nhỏ, làm hại Nghiêm Phi tốn rất lớn sức lực, dùng cả tay cả chân mới thành công đè nó xuống đất không cho nó nhúc nhích được.
Cảnh Lâm đem đám thỏ nhỏ còn sống cẩn thận đặt tới bên bụng thỏ cái, đám thỏ nhỏ tự chúng nó có thể bú sữa, lúc cho ăn, trong cổ họng thỏ cái vẫn luôn phát ra thanh âm “Gru gru” uy hiếp, việc bị ép cho bú sữa khiến nó vô cùng nổi nóng.
Bận rộn cả một buổi tối, khiến hai người Nghiêm Phi Cảnh Lâm mệt chết, cuối cùng số thỏ con sống sót được chỉ có 15, ngoại trừ bị cắn chết cùng đạp chết, thì bị đông lạnh mà chết. Thỏ nhỏ được sinh ra từ cơ thể thỏ mẹ biến dị cũng yếu ớt như vậy, không biết đây có phải là lý do mà con thỏ mẹ vứt bỏ đám con hay không.
Đề phòng con thỏ con lại bị đông lạnh, Cảnh Lâm còn lục tìm rương quần áo để quần áo cũ, tìm ra hai cái áo bông cũ không mặc được nữa cầm đi lót ổ cho đám thỏ con. Hai ngày sau đó, trời tạnh mưa rồi, Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm hai ngày nay đều là như vậy mà cho thỏ con bú sữa, con thỏ con đối với mẹ chúng đều rất thân thiện, nhưng thỏ mẹ vẫn như cũ ghét bỏ chúng nó, chỉ cần hơi lỏng tay đè ra thôi là đã nghĩ đạp chân sau đá văng thỏ con rồi.
Sau khi đồng ruộng mặt đường triệt để khô lại, đám người Cảnh Lâm tập hợp cùng đi vào núi.
Lần này bởi vì lén lút tổ chức, nên người trong thôn đi không nhiều, chỉ có chừng mười người, đều là những người Cảnh Lâm khá quen thuộc lại cơ bản không phải người xấu. Mọi người đều giống nhau vũ trang mà đến, trong tay cầm vũ khí, trên lưng đeo gùi, trong gùi chứa bao tải và dây thừng, trên mặt đều là một vẻ nóng lòng muốn thử, hiển nhiên đều hi vọng ngày hôm nay có thể có thu hoạch phong phú.
Hai lần mọi người vào núi trước đó đều dưới tình trạng khẩn cấp hồi hộp, căn bản không có tâm tư đi để ý trong ngọn núi đến cùng có những thứ gì, đây là hoạt động tập thể lần đầu tiên ra dáng vào núi tầm bảo của người trong thôn.
Lúc này cũng không phải thời tiết nấm trên núi mọc nhiều nhất, thế nhưng chỉ cần mọi người đi qua một cái xác rễ cây hoặc thân mục nào, đặc biệt bên cạnh rễ cây thông, luôn có thể phát hiện một cụm lại một cụm bầy nấm, mọi người đeo găng tay cũng không dám hái.
Lý Phi Vũ chạy đến phía trước đoàn người, chỉ vào một gốc nấm cao đến đầu gối hắn, có kích cỡ như cái ô dùng đi mưa vậy, ngạc nhiên nói: “Cái này tôi biết, tuy nó lớn hơn nhiều lần, nhưng tôi biết nó là nấm mối.”
Nấm mối biến dị thân nấm vừa cao vừa to, Lý Phi Vũ thả gùi xuống, dùng dao trực tiếp xoạt xoạt mấy cái chặt bỏ mấy cây, hắn đúng là muốn chặt đứt hết, đáng tiếc gùi chỉ lớn có vậy, chứa một cây liền chiếm không gian rất lớn rồi, những cây khác hắn chặt được cũng để người khác xếp vào gùi.
Cùng nhau đi vào rừng trong ngọn núi này, rất yên tĩnh lại không gặp thứ đồ gì, vì thế nên tâm tình lần này của mọi người đều rất thoải mái, Trương Khải liền lượm một gốc cây nhỏ bé cho vào trong gùi, cười hắc hắc nói: “Tôi phát hiện hiện tại núi này trở thành cái kho báu, khi còn bé một lần vào núi, như thế nào có thể tìm thấy nhiều đồ vật như vậy chứ.”
Vào núi mới một lát, trong gùi mọi người đã xếp đầy nấm rừng dại tìm được rồi, mỗi người chí ít cũng để được nửa sọt.
Tâm tình Mã Thuần Kiện không tốt như Trương Khải, hắn ngẩng đầu nhìn núi rừng u tĩnh, kỳ quái nói: “Giờ đều đã tháng ba rồi, sao trong ngọn núi một con chim sẻ cũng không thấy?”
Có người cũng phản ứng nói: “Đúng thế a, quá kỳ quái.”
Mã Thuần Khang nói, “Lại đi sâu vào trong một chút.”
Lần thứ ba vào núi, tất cả mọi người cảm thấy cũng coi như có chút kinh nghiệm, cũng không sợ hãi bằng trước đây, Mã Thuần Khang bảo đi sâu thêm vào trong, những người khác đều không phản đối, lưng đeo gùi đi hướng về phía ngọn núi.
Bọn họ đi là đi thẳng, nên dần dần bắt đầu đi lên sườn núi, đám người đi cũng không còn thoải mái như trước nữa. Cách thật xa, Lý Phi Vũ thị lực tốt liền nhìn thấy một mảng cây gỗ màu phấn hồng, chỉ vào mảng kia nói: “Cây ở chỗ đó, kết thật nhiều quả a!”
“Nhìn hồng hồng, không phải là quả đào đấy chứ?”
“Mùa này sao có đào được, lại nói cái cây kia có hình dạng giống cây đào sao.” Đó rõ ràng là một mảng cây bụi.
Bụi cây có chút lớn, mọi người không biết rõ được nơi đó có nguy hiểm gì không, nhất thời đều dừng lại ở chỗ này, không biết làm sao liền nhìn về phía Nghiêm Phi và Cảnh Lâm.
Cả đoạn đường này Nghiêm Phi và Cảnh Lâm đều thả ra thần thức, cự ly thần thức của Nghiêm Phi không xa bằng Cảnh Lâm, nên Cảnh Lâm liền bước lên trước hai bước, quét một lần bụi cây không phát hiện ra bất cứ dị thường gì, liền tiếp tục đi về trước.
“Tất cả mọi người đi theo đi.” Nghiêm Phi nói, cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân Cảnh Lâm.
Chờ đi tới nơi, mọi người mới phát hiện bụi cây này khá quen, trên những cành cây của bụi cây mọc ra một loạt gai nhọn, bên cạnh còn mọc ra từng quả từng quả màu hồng phấn to bằng nắm đấm trẻ nhỏ, mọi người quan sát một hồi lâu, mới có chút không xác định nói: “Này trông giống như quả mâm xôi ý?”
Vương Tuấn Đạt nói: “Tôi nhìn cũng thấy giống a, khi còn bé ăn không ít thứ quả này.” Bọn họ khi còn bé nhà đều nghèo, đồ ăn vặt cái gì chỉ có ngày Tết mới có thể chờ mong chút, bình thường muốn ăn vặt chính là lên núi hái những quả dại này, quả mâm xôi chĩnh là một trong số quả dại đó, mỗi lần tới ngày mùa mùa hè, bọn họ đều sẽ kết bạn lên núi hái một chút về ăn.
Cao Trường huy nói: “Không phải cây mâm xôi gai đều đến mùa hè mới kết quả hay sao? Lúc này mới tới tháng ba đây, chẳng lẽ nó trực tiếp mọc ra trái cây qua cả một mùa đông?”
Lý Phi Vũ nói: “Meo Meo đều có thể biến thành con hổ, quả mâm xôi qua mùa đông kết quả thì có gì kỳ lạ.”
“Chính là không biết có thể ăn được hay không.” Triệu Chí Văn đi tới nói, bất quá hắn miệng tuy nó như vậy, nhưng vẫn thả xuống gùi, là kẻ đầu tiên động tay hái quả.
Những người khác thấy thế, cũng mau chóng thả xuống gùi động thủ theo, tốc độ kia nửa điểm cũng không lạc hậu, quản gì nó có thể ăn hay không chứ, trước cứ hái trở về rồi nói sau. Cảnh Lâm cùng đám Triệu Chí Văn còn đỡ, trong nhà có mứt sốt trái cây, thi thoảng còn có thể nếm chút vị, những người khác thì không được như vậy, bọn họ đều nửa năm rồi không biết đến mùi vị hoa quả là cái gì. Nếu không phải thực sự sợ có độc, e rằng đã sớm nhét vào trong miệng rồi.
Điều này Mã Thuần Kiện cũng không để ý lắm: “Không phải Meo Meo sẽ nhận biết tác dụng của thực vật sao, đến lúc đó lấy ra hỏi nó một chút là được.” Kỳ thực lần vào núi này, nấm dại cái gì căn bản không phải mục đích của Mã Thuần Kiện, hắn vẫn là muốn bắt chút động vật trở về, nếu như có thể để lại làm giống như một đám thỏ lần trước thì quá tốt rồi.
“Vậy cũng được, đợi mưa tạnh, sau khi đường núi dễ đi một chút chúng ta liền xuất phát.” Nghiêm Phi nói.
Mấy người Mã Thuần kiện thấy Nghiêm Phi đã đáp ứng rồi, như vậy đám Cảnh Lâm tuy không lên tiếng nhưng khẳng định cũng sẽ đi, tựa như lo sợ bọn cậu đổi ý, vội vàng đứng lên nói: “Vậy trước khi mưa tạnh các cậu nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi trước hết đi đây.”
Đưa tiễn ba anh em họ Mã, Nghiêm Phi đóng cửa lại, thời điểm trở lại phòng khách Cảnh Lâm đã cực nhanh mà vẽ xong một tấm bùa hư không Phòng Ngự phù rồi.
Nghiêm Phi hỏi: “Lần này bọn họ có thể sẽ càng đi sâu hơn vào bên trong.” Cá đen lớn có Long uy, lúc trước đứng ra xua đuổi đám thỏ cho bọn cậu đã kinh động tới các động vật khác trong ngọn núi rồi, những con nào mọc chân có thể chạy đều chạy mất dạng, Nghiêm Phi biết được chuyện này, vẫn là do trước đó trong nhà ăn hết thịt rồi, lúc Cảnh Lâm muốn cá đen lớn xua hai con gà rừng về bồi bổ thân thể cho Nhạc Nhạc, thì cá đen lớn rầm rì nói ra, sau đó mới phải nhờ tới Quạc Quạc vào núi giúp bắt con mồi trở về.
Mấy anh em họ Mã tuy chưa nói, nhưng mục đích của bọn họ mấy người Nghiêm Phi đều rõ ràng, nói là chuyển xung quanh núi, nhưng chờ tới khi vẫn không tìm được con mồi, nhất định sẽ thử đi hướng vào sâu trong núi.
Cảnh Lâm vừa dùng ngón tay vẽ bùa vừa nói: “Đi vào sâu bên trong cũng tốt, luyện một chút lòng can đảm.” Lúc đó bởi vì đột nhiên bị cắt điện, tiền tồn trong ngân hàng còn chưa kịp lấy ra, trong thôn số gia đình để tiền mặt trong nhà cũng không nhiều, đồ vật mua về qua mấy tháng cũng gần như dùng hết rồi, đến lúc đó lại phải nghĩ biện pháp đi thu thập, vậy khẳng định phải đi ra ngoài. Hiện tại đem lá gan luyện lớn hơn một chút, cho dù năng lực ứng biến chỉ tốt hơn một điểm, nhưng đi ra ngoài cũng sẽ an toàn hơn.
Tối hôm đó, Cảnh Lâm ngủ tới nửa đêm liền phát hiện khác thường, nghe thấy tiếng Nghiêm Phi mở cửa, cũng thắp đèn lên.
Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm đi ra, nhỏ giọng nói: “Anh nghe thấy có âm thanh trong phòng tạp vật.”
Cảnh Lâm dùng thần thức nhìn một chút, nói: “Là thỏ sinh con rồi.”
Hai người đi vào phòng tạp vật, quả nhiên như Cảnh Lâm nói, con thỏ đã đến nhà cậu hơn một tháng rốt cuộc sinh con rồi, cái bụng vốn phình to ra lúc này xẹp lép xuống.
Có điều tình huống không đúng lắm, chính là chỉ thấy hai con thỏ đực cái trong ổ đang xúm lại một chỗ, đem con thỏ nhỏ mới sinh trong ổ đạp bay ra ngoài, sức mạnh kia góc độ kia nhìn qua tưởng chừng như không phải thân sinh vậy, có vài con non cứ như thế bị chúng nó đạp chết, thậm chí trước khi hai bọn cậu đến còn có vài con đã bị thỏ mẹ cắn chết.
Ổ thỏ là dùng quần áo làm ra, ngăn cách khí lạnh bốc lên từ sàn nhà, hai mươi mấy con thỏ nhỏ vừa mới ra đời, lúc này toàn bộ nằm trên mặt đất, mắt còn chưa mở được, buổi tối đầu xuân vẫn rất lạnh, trên thân những con thỏ non này đến một sợi lông còn chưa có, toàn thân vô cùng hồng, nếu như để chúng nó nằm một lúc nữa, phỏng chừng sẽ chết rét hết. Cảnh Lâm nhìn những con non nằm trên đất kia, cứ để vậy khẳng định là không được, cậu thử đem con non một lần nữa bỏ vào trong ổ thỏ, kết quả lập tức nghênh đón hai con thỏ uất ức đạp phát nữa, cậu mau chóng mang con thỏ đang cầm trên tay tránh ra.
Đây là bị dọa sợ rồi hả? Ngay cả con mình sinh cũng không nhận,
Cảnh Lâm hết cách, chỉ có thể trước tìm cái hộp giấy đem tất cả thỏ non đều bỏ vào, mang vào trong phòng. Hai người đều gặp vấn đề nan giải, nhìn những con non trên người còn bẩn thỉu dồn lại một chỗ kia, Cảnh Lâm nói: “Thỏ cái không muốn chúng nó, làm sao cho chúng nó uống sữa được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Lâm không có kinh nghiệm nuôi thỏ, trước cứ nghĩ thỏ non sinh ra tự nhiên có thỏ cái chăm, chờ nuôi lớn chút trực tiếp cho ăn cỏ là được, nào nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Vẫn là Nghiêm Phi suy nghĩ một lát, nói: “Em đi tìm mấy bộ quần áo cũ không dùng đến nữa ra, anh bắt con thỏ cái đến, đè nó lại cho thỏ con bú sữa.”
“Được.” Cảnh Lâm đáp, chạy vài bước lên lầu lật ra hai bộ đồng phục cũ cậu mặc hồi cấp ba, trải lên nền đất phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Phi liền ôm thỏ cái vào, lúc tiến vào thỏ cái còn cực kỳ ngoan ngoãn không nhúc nhích gì, thế nhưng vừa nhìn thấy thỏ non nó liền nóng nảy, thật giống như cực kỳ bài xích cho bọn thỏ con bú sữa vậy, Nghiêm Phi đẩy ngã một cái thì lập tức liều mạng giãy giụa dưới tay Nghiêm Phi, dù sao cũng là con động vật biến dị hơn hai mươi cân, sức mạnh này thực sự không hề nhỏ, làm hại Nghiêm Phi tốn rất lớn sức lực, dùng cả tay cả chân mới thành công đè nó xuống đất không cho nó nhúc nhích được.
Cảnh Lâm đem đám thỏ nhỏ còn sống cẩn thận đặt tới bên bụng thỏ cái, đám thỏ nhỏ tự chúng nó có thể bú sữa, lúc cho ăn, trong cổ họng thỏ cái vẫn luôn phát ra thanh âm “Gru gru” uy hiếp, việc bị ép cho bú sữa khiến nó vô cùng nổi nóng.
Bận rộn cả một buổi tối, khiến hai người Nghiêm Phi Cảnh Lâm mệt chết, cuối cùng số thỏ con sống sót được chỉ có 15, ngoại trừ bị cắn chết cùng đạp chết, thì bị đông lạnh mà chết. Thỏ nhỏ được sinh ra từ cơ thể thỏ mẹ biến dị cũng yếu ớt như vậy, không biết đây có phải là lý do mà con thỏ mẹ vứt bỏ đám con hay không.
Đề phòng con thỏ con lại bị đông lạnh, Cảnh Lâm còn lục tìm rương quần áo để quần áo cũ, tìm ra hai cái áo bông cũ không mặc được nữa cầm đi lót ổ cho đám thỏ con. Hai ngày sau đó, trời tạnh mưa rồi, Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm hai ngày nay đều là như vậy mà cho thỏ con bú sữa, con thỏ con đối với mẹ chúng đều rất thân thiện, nhưng thỏ mẹ vẫn như cũ ghét bỏ chúng nó, chỉ cần hơi lỏng tay đè ra thôi là đã nghĩ đạp chân sau đá văng thỏ con rồi.
Sau khi đồng ruộng mặt đường triệt để khô lại, đám người Cảnh Lâm tập hợp cùng đi vào núi.
Lần này bởi vì lén lút tổ chức, nên người trong thôn đi không nhiều, chỉ có chừng mười người, đều là những người Cảnh Lâm khá quen thuộc lại cơ bản không phải người xấu. Mọi người đều giống nhau vũ trang mà đến, trong tay cầm vũ khí, trên lưng đeo gùi, trong gùi chứa bao tải và dây thừng, trên mặt đều là một vẻ nóng lòng muốn thử, hiển nhiên đều hi vọng ngày hôm nay có thể có thu hoạch phong phú.
Hai lần mọi người vào núi trước đó đều dưới tình trạng khẩn cấp hồi hộp, căn bản không có tâm tư đi để ý trong ngọn núi đến cùng có những thứ gì, đây là hoạt động tập thể lần đầu tiên ra dáng vào núi tầm bảo của người trong thôn.
Lúc này cũng không phải thời tiết nấm trên núi mọc nhiều nhất, thế nhưng chỉ cần mọi người đi qua một cái xác rễ cây hoặc thân mục nào, đặc biệt bên cạnh rễ cây thông, luôn có thể phát hiện một cụm lại một cụm bầy nấm, mọi người đeo găng tay cũng không dám hái.
Lý Phi Vũ chạy đến phía trước đoàn người, chỉ vào một gốc nấm cao đến đầu gối hắn, có kích cỡ như cái ô dùng đi mưa vậy, ngạc nhiên nói: “Cái này tôi biết, tuy nó lớn hơn nhiều lần, nhưng tôi biết nó là nấm mối.”
Nấm mối biến dị thân nấm vừa cao vừa to, Lý Phi Vũ thả gùi xuống, dùng dao trực tiếp xoạt xoạt mấy cái chặt bỏ mấy cây, hắn đúng là muốn chặt đứt hết, đáng tiếc gùi chỉ lớn có vậy, chứa một cây liền chiếm không gian rất lớn rồi, những cây khác hắn chặt được cũng để người khác xếp vào gùi.
Cùng nhau đi vào rừng trong ngọn núi này, rất yên tĩnh lại không gặp thứ đồ gì, vì thế nên tâm tình lần này của mọi người đều rất thoải mái, Trương Khải liền lượm một gốc cây nhỏ bé cho vào trong gùi, cười hắc hắc nói: “Tôi phát hiện hiện tại núi này trở thành cái kho báu, khi còn bé một lần vào núi, như thế nào có thể tìm thấy nhiều đồ vật như vậy chứ.”
Vào núi mới một lát, trong gùi mọi người đã xếp đầy nấm rừng dại tìm được rồi, mỗi người chí ít cũng để được nửa sọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm tình Mã Thuần Kiện không tốt như Trương Khải, hắn ngẩng đầu nhìn núi rừng u tĩnh, kỳ quái nói: “Giờ đều đã tháng ba rồi, sao trong ngọn núi một con chim sẻ cũng không thấy?”
Có người cũng phản ứng nói: “Đúng thế a, quá kỳ quái.”
Mã Thuần Khang nói, “Lại đi sâu vào trong một chút.”
Lần thứ ba vào núi, tất cả mọi người cảm thấy cũng coi như có chút kinh nghiệm, cũng không sợ hãi bằng trước đây, Mã Thuần Khang bảo đi sâu thêm vào trong, những người khác đều không phản đối, lưng đeo gùi đi hướng về phía ngọn núi.
Bọn họ đi là đi thẳng, nên dần dần bắt đầu đi lên sườn núi, đám người đi cũng không còn thoải mái như trước nữa. Cách thật xa, Lý Phi Vũ thị lực tốt liền nhìn thấy một mảng cây gỗ màu phấn hồng, chỉ vào mảng kia nói: “Cây ở chỗ đó, kết thật nhiều quả a!”
“Nhìn hồng hồng, không phải là quả đào đấy chứ?”
“Mùa này sao có đào được, lại nói cái cây kia có hình dạng giống cây đào sao.” Đó rõ ràng là một mảng cây bụi.
Bụi cây có chút lớn, mọi người không biết rõ được nơi đó có nguy hiểm gì không, nhất thời đều dừng lại ở chỗ này, không biết làm sao liền nhìn về phía Nghiêm Phi và Cảnh Lâm.
Cả đoạn đường này Nghiêm Phi và Cảnh Lâm đều thả ra thần thức, cự ly thần thức của Nghiêm Phi không xa bằng Cảnh Lâm, nên Cảnh Lâm liền bước lên trước hai bước, quét một lần bụi cây không phát hiện ra bất cứ dị thường gì, liền tiếp tục đi về trước.
“Tất cả mọi người đi theo đi.” Nghiêm Phi nói, cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân Cảnh Lâm.
Chờ đi tới nơi, mọi người mới phát hiện bụi cây này khá quen, trên những cành cây của bụi cây mọc ra một loạt gai nhọn, bên cạnh còn mọc ra từng quả từng quả màu hồng phấn to bằng nắm đấm trẻ nhỏ, mọi người quan sát một hồi lâu, mới có chút không xác định nói: “Này trông giống như quả mâm xôi ý?”
Vương Tuấn Đạt nói: “Tôi nhìn cũng thấy giống a, khi còn bé ăn không ít thứ quả này.” Bọn họ khi còn bé nhà đều nghèo, đồ ăn vặt cái gì chỉ có ngày Tết mới có thể chờ mong chút, bình thường muốn ăn vặt chính là lên núi hái những quả dại này, quả mâm xôi chĩnh là một trong số quả dại đó, mỗi lần tới ngày mùa mùa hè, bọn họ đều sẽ kết bạn lên núi hái một chút về ăn.
Cao Trường huy nói: “Không phải cây mâm xôi gai đều đến mùa hè mới kết quả hay sao? Lúc này mới tới tháng ba đây, chẳng lẽ nó trực tiếp mọc ra trái cây qua cả một mùa đông?”
Lý Phi Vũ nói: “Meo Meo đều có thể biến thành con hổ, quả mâm xôi qua mùa đông kết quả thì có gì kỳ lạ.”
“Chính là không biết có thể ăn được hay không.” Triệu Chí Văn đi tới nói, bất quá hắn miệng tuy nó như vậy, nhưng vẫn thả xuống gùi, là kẻ đầu tiên động tay hái quả.
Những người khác thấy thế, cũng mau chóng thả xuống gùi động thủ theo, tốc độ kia nửa điểm cũng không lạc hậu, quản gì nó có thể ăn hay không chứ, trước cứ hái trở về rồi nói sau. Cảnh Lâm cùng đám Triệu Chí Văn còn đỡ, trong nhà có mứt sốt trái cây, thi thoảng còn có thể nếm chút vị, những người khác thì không được như vậy, bọn họ đều nửa năm rồi không biết đến mùi vị hoa quả là cái gì. Nếu không phải thực sự sợ có độc, e rằng đã sớm nhét vào trong miệng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro