Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 53

Bán Trản Minh Hương

2024-11-20 21:28:27

Một gia đình khó dây dưa nhất cứ như vậy bị Mã Nhân Thiện làm cho nghẹn họng mà thỏa hiệp, những người khác có ý kiến cũng chỉ dám giấu ở trong bụng, dồn dập tỏ vẻ mình cũng đồng ý.

“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý, vậy hiện tại tôi trước tiên nói rõ, tất cả những người buổi sáng không đi hái đồ vật, lúc trở về mọi người cùng nhau xuống núi, không tính theo hộ gia đình, trước tới chỗ tôi tính rõ số lượng, đến lúc đó mỗi ngày phân ra một phần, tôi lại gộp chung lại thống nhất phân cho người đi ban sáng.” Sau đó ông lấy ra một quyển vở, quơ quơ, “Những người không đi sáng nay đều đến đăng ký chỗ tôi đi.”

Quá nhiều người, sẽ dễ nhớ lầm, biện pháp viết tên đăng ký vẫn là đảm bảo nhất, cũng miễn cho có người quỵt nợ.

Vì bảo vệ lợi ích của những người đã đi ban sáng kia, Mã Nhân Thiện cảm giác mình thực sự thao nát tâm.

Chờ sau khi tất cả mọi người đăng ký xong, Mã Nhân Thiện lại ghi thêm tên của chính ông, lưng cũng đeo gùi, cùng đội ngũ đồng loạt xuất phát.

Thời điểm lên núi, Lý Phi Vũ chạy tới bên người Cảnh Lâm, đem một cái túi nhỏ vẫn cầm trên tay mở ra cho Cảnh Lâm xem, cười đầy mặt lấy lòng: “Anh A Lâm, trong sân nhà em có một đống đá sỏi nhỏ, những thứ này đều là trưa nay em cố ý tìm ra, kích cỡ tuyệt đối vừa phải, đưa anh dùng, khẳng định so cục đất thuận tay hơn nhiều.”

Cảnh Lâm liếc mắt nhìn vào trong, đều là những cục đá nhỏ bằng đầu ngón tay cái, nắm trên tay xác thực khá thuận tiện, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phi Vũ, nhíu mày.

“Hắc hắc!” Lý Phi Vũ da mặt dày cười nói, “Đợi lát nữa anh đánh tới gà rừng hoặc thỏ rừng, có thể lại phân cho em một con hay không?”

Những người khác cũng tụ lại đây, “Đúng thế đúng thế, Cảnh Lâm, chúng ta lần này không cầm không, chúng ta dùng đồ vật đổi với cậu, có thể hay không?”

Cảnh Lâm không từ chối cũng không đáp ứng, chỉ nói: “Chờ tôi đánh được rồi nói sau.”

Đương nhiên cũng có người muốn tự mình dánh, thừa dịp bữa trưa, dùng cành cây hình chữ Y cùng lốp xe không dùng nữa bỏ đi trong nhà nhanh chóng làm một cái ná giản gị, người bình thường khi còn bé đều chơi cái này, rất thuận tay, còn có đánh trúng được hay không, phải xem tùy từng người.

Dọc theo đường đi, mọi người thấy nhiều nhất chính là nấm rừng dại, bởi vì một gốc lớn, số lượng lại nhiều, nên cũng đầy đủ cho đám người chỗ này phân chia, có điều bởi vì còn muốn đi sâu vào trong, nên thật nhiều người đều quyết định lúc trở lại rồi hái sau cũng được, trái lại cũng có người nóng ruột, một đường vội vàng hái còn phải nhanh chóng theo kịp đoàn người, nên cũng không hái được bao nhiêu, lại còn mệt thảm.

Thời điểm tới chỗ mọc bụi mâm xôi, mọi người đều biết thứ này có thể ăn, vài người đều muốn nếm thử mùi vị, nhào tới hái vài quả cho vào gùi, chuẩn bị đợi lát nữa làm việc mà đói bụng liền ăn.

Triệu Thiểu Kiền nhắc nhở: “Thứ này mọi người đừng ăn nhiều a, rất cổ quái, ăn một quả tựa như ăn một bữa cơm, đừng để lát nữa no đến không đi nổi, thời điểm có thứ tốt cũng làm chúng tôi cầm hết đi rồi.”

Có người không tin không nghe lời khuyên, ăn thử thấy mùi vị rất ngon, liền không thể chờ được mà ăn quả thứ hai, kết quả còn chưa ăn hết quả thứ hai, cảm giác no bụng đột nhiên ập tới, nửa quả trên tay ăn cũng không được mà vứt cũng không xong.

Trương Khải cười nhạo: “Bảo mấy người đừng ăn bậy, lại chỉ lo chúng tôi lừa các người.” Buổi trưa lúc hắn rời khỏi nhà Đường Hào, liền nhịn không được ăn một quả, hậu quả là lúc ăn cơm trưa chỉ ăn được chút cơm, hiện tại tuy bụng vẫn no, nhưng do ăn ít cơm nên luôn có cảm giác thiếu thốn cái gì đó, cái loại cảm giác nay thật sự không thoải mái chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều tuy rằng ăn sẽ không đói bụng đến khó hiểu, nhưng lại không xuất hiện những vấn đề khác, ăn quá nhiều về sau ăn ít đi là được, còn không ăn thì là chuyện không thể, dù sao mùi vị của quả mâm xôi rất ngon, hơn nữa ăn trái cây kia, thân thể ấm áp còn rất thoải mái.

Một đường dọc theo ký hiệu mà đi, cuối cùng đến địa điểm chính là một mảng nhỏ rừng cẩu kỷ.

Vừa đến chỗ này, bà con tự động thả xuống những thứ trên tay bắt đầu động thủ hái, đương nhiên thứ như cẩu kỷ không phải ai cũng thích ăn, như Nghiêm Nhuệ Phong là không thể ăn nổi, có điều Chu Phỉ Phỉ cùng hai đứa con trai gái đều sẽ ăn, nên ông cũng sẽ giúp đỡ hái về. Có vài nhà toàn gia đình đều không thích ăn, dùng một thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hái cũng không chuyên tâm giống những người khác, tại gần chỗ rừng cẩu kỷ nhảy đến nhảy đi, muốn phát hiện những thứ có thể ăn khác.

Toàn gia Cao Trường Huy không thích ăn thứ này, buổi sáng nhà hắn hái ít quả cẩu kỷ nhất, nấm lại nhiều nhất. Buổi chiều nhà hắn cũng là một nhà bốn người đi, em gái Cao Nhã Lan của hắn ở ngay bên cạnh lắc lư, hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không chú ý dưới chân, bất tri bất giác đã đến địa phương hơi dịch vào bên trong một tẹo, không nghĩ tới bỗng nhiên bước hụt chỗ trống, “A” một tiếng liền lăn vào bên trong bụi cỏ.

“Lan Lan!” Cao Trường Huy cách Cao Nhã Lan không xa thấy em gái mình lăn một vòng đã không thấy tăm hơi, sắc mặt thoáng cái thay đổi, lập tức xông tới, dưới chân trượt một cái, nếu không phải túm được bụi cẩu kỷ bên cạnh, chính hắn cũng suýt chút nữa lăn xuống, có điều cũng bởi vì vậy, đám gai trên cành cây cẩu kỷ đâm chặt vào, mà lúc thả tay ra bị cào xước chút máu.

Tình huống đột phát bên này tất cả mọi người thấy được, đều dồn dập chạy tới, mọi người kéo lên Cao Trường Huy, nhốn nháo nhìn xuống phía dưới.

Ai lại có thể nghĩ tới, bên này ấy vậy mà có một cái hố sâu, chung quanh đều mọc ra cây cỏ nên không phát hiện được. Cao Nhã Lan mặc một cái áo khoác lót bông màu hồng nhạt, khi rơi xuống trong hố sâu xung quanh một màu xanh lục đúng là rất bắt mắt, may mà bên thành hố sâu mọc không ít cây cỏ, thời điểm Cao Nhã Lan rơi xuống được những cây cỏ này làm giảm sức va đập, không xảy ra chuyện gì, chính là do đột nhiên ngã xuống có chút choáng thôi.

Đường Đường đứng ở một bên hố sâu nhìn xuống, thấy Cao Nhã Lan đang bò từ trên đất dậy, vội vàng hỏi: “Chị Lan Lan, chị không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì.” Cao Nhã Lan sửa sang lại một chút mái tóc bị cỏ cây làm rối loạn, trên mặt nàng cũng có chút trầy da, đều do cỏ cây cào xước, có chút đau, có điều không phải vấn đề lớn.

Chung Bình suýt chút nữa bị dọa chết, bà cũng không hiểu nổi bà sinh hai đứa con nhà mình kiểu gì, anh trai từ nhỏ lá gan liền không lớn, em gái lá gan ngược lại rất lớn, còn cười toe toét càng giống tên đàn ông hơn, từ nhỏ đã luôn khiến cho hai vợ chồng bà phải lo lắng nhiều rồi. Lúc này thấy con gái không có chuyện gì, vội vàng gọi: “Không làm sao thì nhanh bò lên đi, túm lấy những cành cây cỏ dại này, trèo lên.”

“Tới đây.” Cao Nhã Lan đáp một tiếng, có điều vẫn không nhúc nhích, trái lại đi vài vòng xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhếch miệng cười với mọi người: “Cháu cảm thấy mọi người vẫn nên xuống đây đi, ở dưới này có thật nhiều rau diếp cá nha!”

Người nơi bọn cậu, cơ hồ không một ai không thích ăn rau diếp cá, trong thôn cũng có người trồng, có điều đều trồng rất ít, phần lớn ai muốn ăn vẫn đều ra bên ngoài mua. Phương pháp ăn thường thấy nhất chính là chần qua một chút sau đó vớt ra để ráo trộn với dầu ớt thành rau trộn.

Rễ cây diếp cá chôn dưới đất, phải dùng cuốc đào lên, nhiều người trong thôn mang dụng cụ phòng thân chính là cái cuốc, hiện tại ngược lại thuận tiện.

Cao Nhã Lan một cô gái nhỏ tuổi, lá gan lại rất lớn, một mình đứng phía dưới cũng không sợ, còn hô Cao Trường Huy: “Anh, anh ném cái cuốc xuống cho em, thuận tiện vứt một cái túi xuống nữa.”

Chung Bình ở bên trên đều vội muốn chết, thẳng thừng ném cái cuốc cùng cái túi của mình xuống, một bên giáo huấn con gái: “Ngươi nói ngươi sao lại không sợ chứ? Ngươi trước đi lên được không, đừng ép mẹ ngươi phải xuống dưới.”

Cao Nhã Lan mới không sợ mẹ của nàng lải nhải, tiến lên nhận lấy cuốc cùng túi, cười hì hì nói: “Có gì phải sợ chứ, con chạy nhanh lắm đó, hơn nữa bên trên có nhiều người như vậy, đến lúc có chuyện gì cũng sẽ không đứng nhìn, mẹ xem dưới này rộng rãi như thế, có thứ đồ gì từ thật xa là có thể thấy được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Chung Bình xuống, hai cha con Cao Hồng Hải cũng mau chóng nhảy xuống theo, nghĩ đến rau diếp cá phía dưới, đám Cảnh Lâm cũng nhảy xuống.

Tới cuối cùng tất cả mọi người đều đi xuống.

Xuống phía dưới, mọi người mới phát hiện ra đó cũng không phải một cái hố, mà hẳn là một sườn núi nhỏ, vách núi bởi vì khá dựng đứng, nên không để cho người khác có thời gian chuẩn bị, xuống sườn núi chính là đất bằng phẳng, sở dĩ không phát hiện ra, hoàn toàn là do những đám cây kia có độ cao bằng cây cỏ phía trên ảnh hưởng tới thị giác. Ở trên nhìn không thấy gì, xuống phía dưới, lại giống như Cao Nhã Lan nói, không gian rất rộng rãi.

Triệu Chí Văn gạt ra cỏ dại, nhìn xuống dưới chân đều là rau diếp cá bị giẫm lên, cũng không có nơi mà đặt chân, nói: “Đây đúng thật quá nhiều a.”

“Rau này chú thích ăn.” Nghiêm Nhuệ Phong cười nói, cầm cuốc chọn một vị trí liền đào.

Mấy người Cảnh Lâm đều mang liềm và dao bổ củi, cái cuốc chỉ có Triệu Thừa Hoài buổi chiều đi theo cầm ra một cái, lúc này có thể dùng để đào cũng chỉ có mình ông. Mà Nghiêm Lộ vẫn cầm lưỡi rìu lớn của nàng, theo lý thuyết càng không đào được, có điều do khí lực nàng lớn, còn hay có những cách làm sáng tạo, liền dùng lưỡi rìu thay xẻng xúc vào trong đất, đào lên so cha nàng không hề chậm.

Trong thôn số người mang cuốc cũng chỉ có một phần, dù sao người một nhà có hai cái cuốc đã được tính là nhiều, thật nhiều người không có cái cuốc giống đám Cảnh Lâm dùng cái xẻng, dao bổ củi thay thế cho cuốc, càng có người trực tiếp nhổ hoặc đào bới, may mà chất đất tơi xốp, dùng tay cũng khá dễ dàng.

Mảng rau diếp cá dại này có diện tích không nhỏ, chỉ riêng diện tích đám người bọn họ tản ra đào, cũng ít nhất phải đến một mẫu.

Đường Hào dẫn theo vợ cùng con gái đào ở bên cạnh đám Cảnh Lâm, hai người đào, Đường Đường liền đem rau diếp cá cho vào trong túi. Đường Hào nói: “Thực sự không đến thì không biết, đã đến rồi mới phát hiện trong núi có nhiều bảo vật như vậy.”

“Đúng thế.” Đường Vân Yến nói, “Cũng không biết một mảng rau diếp cá lớn như vậy đã sinh trưởng được bao lâu rồi, trước đây người trong thôn cũng rất ít vào núi, cũng chẳng phát hiện ra.”

“Nếu phát hiện được từ sớm, thì một mảng này phỏng chừng cũng còn lại không bao nhiêu.” Triệu Chí Văn nói. Thời điểm rau diếp cá rẻ nhất cũng là hai, ba đồng tiền một cân đấy, người trong thôn mà phát hiện ra một mảng mọc hoang này, chỉ e đều đào mang đi bán lấy tiền hết. Như lúc bọn hắn đào hiện tại, cũng không phải đều nhổ hết lên, còn cố ý để lại chút rễ trong đất, chờ nó tiếp tục nhú ra mầm.

“Bên này không thích hợp a!” Ở đằng khác, có người đột nhiên hô lên.

“Làm sao thế?” Ba anh em họ Mã đứng gần đó đi tới, đám Cảnh Lâm cũng bước sang.

“Các cậu xem.” Người nói chuyện chỉ vào một khối ngay cạnh hắn, “Những cỏ dại này rõ ràng bị thứ gì đó gặm cắn a.”

Mọi người vừa nhìn, liền phát hiện, bên cạnh chỗ hắn đang đào kia, chiều cao cỏ dại mọc không đồng đều,  rất nhiều cành lá bị gặm hết, chỉ còn lại thân rễ trọc lốc đứng đó, nhìn kỹ một chút, dấu vết gặm cắn còn có chỗ mới, vài nơi nhìn như được lưu lại từ hai ngày trước.

Nghiêm Phi ngồi xổm xuống, đẩy ra một mảng lá cây diếp cá, phát hiện có dấu móng chân động vật có hình dáng hoa mai. Bởi vì chất đất xốp, nên những dấu chân này còn rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự

Số ký tự: 0