Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 77

Bán Trản Minh Hương

2024-11-20 21:28:27

Trong gian phòng của thôn số hai được cải tạo thành nhà ăn, Khúc Chính Siêu đang đứng bên trong, quay về phía đám Cảnh Lâm và Tào Tam Gia khom lưng cúi người 90 độ, nghiêm túc nói: “Rất cám ơn các cậu đã chăm sóc ông nội tôi.”

Sau khi gặp mặt ông Khúc, Khúc Chính Siêu từ trong miệng ông nội mình biết được hiện tại ông vốn dĩ còn sống, ít nhiều do Cảnh Lâm và người ở tại thôn số hai bây giờ, đặc biệt là Cảnh Lâm, những gì ông nội hắn hiện tại ăn cũng thế, toàn bộ đều là phần mà Cảnh Lâm cho lúc trước, phân ân tình này, không phải một câu cảm tạ là có thể báo đáp.

Đám Cảnh Lâm là lần đầu tiên sau tận thế nhìn thấy quân nhân, đều rất muốn biết tình hình và những chính sách ứng đối của quốc gia, đặc biệt mọi người thực sự quá hiếu kỳ với chiếc xe tải lớn kia của bọn họ rồi. Mới ăn cơm được một nửa, Tào Tam Gia liền đề nghị trước tiên ăn cơm xong rồi lại nói sau, rồi mời Khúc Chính Siêu và anh em của hắn ngồi xuống bàn.

Khúc Chính Siêu nói: “Không cần, các anh ăn trước đi, ăn xong rồi tôi lại nói với các anh.”

Bởi vì tuân theo tác phong quân nhân, bọn họ không tiện ăn những thứ của chủ nhà, huống chi lại trong tình trạng khan hiếm lương thực như hiện tại, vì thế cứ việc cái bụng của Khúc Chính Siêu lúc này đã cực kỳ đói, nhưng anh vẫn cự tuyệt.

Có điều Tào Tam Gia vẫn cứ dẫn hắn và mấy người khác tới bàn ăn, Thuận Tử nhanh trí đã rửa sạch mấy cái bát ăn cơm mang ra, Tào Tam Gia phân mỗi người hai cái bánh bột ngô, đưa đũa cho bọn họ để bọn họ tự mình gắp thịt rau ăn kèm.

Khúc Chính Siêu ngồi bên cạnh ông nội mình, tay cầm đôi đũa bị nhét vào, hắn liếc nhìn một chút bánh bột ngô trong bát và thức ăn trên bàn. Các món gồm dưa muối và thịt, bát canh chỉ là món canh cỏ dại thông thường mà bọn hắn nhìn thấy trên đường, loại cỏ dại này hiện tại cơ hồ thành lương thực cứu mạng của dân chạy nạn, dọc theo đường đi rau dưa màu xanh lá được bọn hắn ăn nhiều nhất chính là thứ này, mùi vị cũng không ngon lắm, ăn nhiều miệng vừa chát vừa tê, có điều không chết người, còn có thể cải thiện một chút vấn đề dạ dày.

Thời đại này, rau dưa mới mẻ là không có. Hắn biết hiện tại bởi vì nhiều biến dị thú, kẻ có bản lĩnh chính là không thiếu thịt ăn, những bởi vì cây trồng không phát triển, nên lương thực rất khan hiếm, rau dưa bây giờ ngoại trừ người như Ngụy Chân cùng Chu Nhân còn có thể ăn được, thì người bình thường có muốn cũng không nên nghĩ, muốn ăn rau xanh, cũng chỉ có thể nghĩ cách đi tìm loại cỏ dại biến dị không có độc để ăn thôi.

Đã ngồi xuống bàn, để tránh mất mặt mũi chủ nhà, huống hồ lần này bọn hắn mang theo nhiệm vụ trở về, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được thưởng tới không ít vật tư, đến lúc đó phân ra một phần cho người thôn số hai là được.

Nghĩ như thế, Khúc Chính Siêu trước tiên cắn một miếng bánh bột ngô, đồng thời kêu các anh em cũng ăn đi.

Tất cả mọi người đều đói bụng, trên bàn cơm mọi người không hề lên tiếng, tất cả đều là thanh âm nhai thức ăn.

Sau khi cơm no, đám người Thuận Tử và Lý Hoa Quế thu dọn bát đũa, bọn họ phụ trách hậu cần, Thuận Tử thay phiên đổi với mấy người anh em khác, thời điểm nấu cơm sẽ không phải đi ra ngoài săn thú, Lý Hoa Quế trước đó lấy ra một nửa số lương thực, mỗi ngày giúp đỡ nấu cơm, con mồi đám Tào Tam Gia đánh được bà cũng có phần, phần cho hai đứa nhỏ cũng đã gộp ở trong đó, mọi người ngược lại cũng chung sống với nhau đến không tồi.

“Trong phòng rất mát mẻ.” Khúc Chính Siêu nói.

Tào Tam Gia đáp: “Tìm thấy một loại thực vật ở trên núi, có thể điều chỉnh nhiệt độ.”

Khúc Chính Siêu gật đầu: “Hiện tại có rất nhiều thực vật biến dị, còn phát hiện ra rất nhiều thực vật chưa từng được tìm thấy trước đây, một vài loại thực vật xác thực có công dụng rất đặc thù.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó, Khúc Chính Siêu nói cho mọi người một chút về bên ngoài và nhiệm vụ bọn hắn lần này trở về.

Khúc Chính Siêu đi bộ đội, trước thuộc bộ binh trú đóng tại tỉnh G, sau tận thế tới, thành phố bị thực vật biến dị và động vật biến dị chiếm cứ, động thực vật biến dị bên trong các thành phố này, tựa hồ phá lệ hung ác, đại đa số đều lấy con người làm thức ăn, rất tàn bạo. Trong lúc này, nhiệm vụ của Khúc Chính Siêu chính là dẫn theo bộ đội, vẫn liên tiếp di chuyển tới các nơi xung quanh thành phố cứu viện người dân bị nhốt, tiêu trừ động thực vật biến dị là mầm họa tới sự an toàn.

Vì thế, anh em bọn hắn chết đi rất nhiều, bao quát cả Khúc Chính Siêu, nhiều lần cũng là đào mạng từ cõi chết, trên người trùng trùng điệp điệp các vết thương có to có nhỏ, đếm cũng không cách nào đếm hết.

Giống như Khúc Chính Siêu, rất nhiều anh em đều có người nhà mong nhớ, nhưng bởi vì có mệnh lệnh trên người, nên vẫn không thể rời đi trở về nhà. Mãi đến tận hơn hai tháng trước, bọn hắn gặp được đoàn người Thi Lỗi hướng về phía chính phủ cầu viện.

Khúc Chính Siêu nói: “Vì thế chúng tôi được phái tới trợ giúp bọn họ tiêu diệt hoa bìm biếc ăn thịt người trong huyện.”

Cảnh Lâm cau mày: “Gốc bìm biếc này nhìn qua rất lợi hại.” Chỉ dựa vào mấy người Khúc Chính Siêu? Tuy nói thân thủ bọn họ rất khá, nhưng gốc hoa bìm biếc kia đã cực kỳ to lớn, bọn hắn có thể xuất ra bao nhiêu người, mới có thể tiêu diệt được nó chứ.

Khúc Chính Siêu nói: “Điều ấy chúng tôi cũng không phải không có chuẩn bị gì, lần này cùng trở về với chúng tôi, còn có hai vị tu sĩ.”

Cảnh Lâm: “Tu sĩ?”

“Đúng thế.” Khúc Chính Siêu đáp, nói đến đây sắc mặt hắn có chút nghiêm túc: “Tu sĩ, chúng ta cũng có thể lý giải là người Tu Chân. Tôi cũng phải tiếp xúc nhiều lần mới biết hóa ra trên thế giới này vẫn có những người như vậy, bọn họ đều là một ít gia tộc Tu Chân hoặc là thành viên môn phái Tu Chân ra ngoài rèn luyện lịch lãm, tu chính là đạo Trường Sinh, tu vi khó lường, thân thủ bất phàm. Từ trước biết đến bọn họ, chỉ có số ít người, mãi đến tận sau tận thế, bọn họ mới hoàn toàn xuất hiện trước mọi người, hiện tại ở mỗi tỉnh, cơ hồ đều có hai, ba tu sĩ tọa trấn, gặp gỡ động thực vật biến dị chúng tôi không giải quyết được, bọn họ sẽ ra tay.”

Vẻ mặt Cảnh Lâm thường thường, cùng Nghiêm Phi liếc nhìn nhau một chút. Hóa ra trên thế giới này, trừ mấy người bọn cậu ra, còn có các nhân sĩ Tu Chân khác.

Khúc Chính Siêu nói tiếp: “Có điều những tu sĩ này, đa số cũng không dễ ở chung, nếu về sau các cậu có gặp người như vậy, tốt nhất tránh xa bọn họ ra, đừng đắc tội bọn họ.”

Lúc Khúc Chính Siêu nói như vậy, trong giọng nói còn mang theo chút châm chọc không dễ phát giác. Những tu sĩ đó hành tẩu tại phàm trần, bọn họ giương cao khẩu hiệu vì bá tánh, cứu dân như cứu hỏa. Nhưng phần lớn người trong bọn họ lúc nhìn về phía người thường lại là ánh mắt cao ngạo, giống như xem giun dế vậy, khinh thường trò chuyện cùng dân chúng, tác phong làm việc như vậy, Khúc Chính Siêu vẫn luôn không thích. Nhưng bởi vì bản lĩnh của những người kia, việc này xác thực đúng là có lợi cho dân chúng, do đó, lúc nói chuyện cùng những người đó, cho dù cái mũi đối phương có vểnh lên trời, Khúc Chính Siêu cũng làm như không thấy, công phu sắc mặt của anh ít nhất đã được luyện rất tốt.

Có điều, xuất hiện tu sĩ nói tóm lại là chuyện tốt đẹp.

Nghiêm Phi hỏi: “Vậy, những tu sĩ kia có biết vì sao thế giới này lại biến thành như vậy hay không?”

Khúc Chính Siêu gật đầu: “Bọn họ đã từng nói qua, hình như là do linh mạch ngũ hành được chôn trong đất vạn vạn năm về trước đã trưởng thành, gây ra trận bạo phát linh khí lớn.”

“Linh mạch Ngũ Hành? Linh khí?” Ngoại trừ mấy người Cảnh Lâm ra, tất cả những người khác đều có vẻ mặt như đang nghe chuyện thiên phương dạ đàm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng vậy.” Khúc Chính Siêu nói, “Các anh biết tâm chấn động đất hơn một năm trước đây gây ra các đợt dư chấn tại thành phố I tỉnh X tám tháng trước không?”

“Chuyện này chúng tôi biết.” Bởi vì tình hình tai nạn trận động đất đó cũng khá nghiêm trọng, truyền hình internet đều đưa tin, nên rất ít người sẽ không biết tới.

Mà Cảnh Lâm càng không cần phải nói, chị ruột và anh rể cậu chính là bị mất mạng tại tâm chấn lần đó, vào lúc này nghe Khúc Chính Siêu nhắc tới, hóa ra còn có quan hệ với linh mạch Ngũ Hành sao?

Khúc Chính Siêu nói tiếp: “Trận động đất đó, chính là do một linh mạch trong đó bạo phát linh khí gây ra, thế nhưng khi đó linh khí cũng chưa triệt để bộc phát, đưa tới chấn động vẫn tính là khá nhỏ. Không lâu sau khi thành phố bị cắt điện, tỉnh I lại động đất một hồi, sau đó linh khí nhanh chóng lan tràn hướng về phía mấy thành phố xung quanh, tạo thành ảnh hưởng rất kịch liệt, trải qua linh khí rửa tội, toàn bộ động thực vật tỉnh I đều biến dị, số lượng trở nên tàn bạo cũng phá lệ nhiều. Sau đó, còn có bốn nơi khác cũng xảy ra động đất, theo thứ tự là hải vực gần nước Phù Tang, thành phố Phil Nhiệt châu, thành Già Lam Môi nước, còn có một nơi nữa là thành phố K sát tỉnh các anh. Thành phố K sau động đất, tình hình bên trong, cũng gần giống với thành phố I.”

Vừa nói như thế, đám Cảnh Lâm liền nhớ tới một hồi động đất tại nửa đêm năm ngoái, hóa ra là truyền tới từ thành phố K.

Khúc Chính Siêu nói tiếp: “Những chuyện này tôi đều được nghe từ một vài tu sĩ, không biết làm sao bọn họ có thể biết được, nhưng một vài dân cư trốn ra được từ thành phố I, thì thân thể của bọn họ nhiều ít đều xuất hiện biến hóa, hiện tại đại thể đều vào các môn phái Tu Chân, theo lời bọn họ nói, những động thực vật biến dị kia đa phần sinh ra trí lực, một số còn có thể nói chuyện, chúng nó biết ngụy trang, hiểu mưu kế, còn có các loại năng lực mơ hồ, vô cùng thông minh, nhưng phần thông minh này, chúng nó dùng toàn bộ để bắt giết nhân loại hoặc là tự giết lẫn nhau để tăng cao thực lực bản thân. Bây giờ thành phố I, đã trở thành thiên hạ của động thực vật biến dị cũng như địa ngục của kẻ lọt vào, người bình thường không dám tới gần, thành phố K chắc cũng gần giống như vậy.”

Nói xong, Khúc Chính Siêu còn nhắc nhở Tào Tam Gia: “Thời điểm chúng tôi rời đi tỉnh G, nghe nói thành phố I đã tới một nhóm tu sĩ, đều là đến tìm động thực vật biến dị, nghe một vài tu sĩ bảo, những động thực vật biến dị này, sau khi tới giai đoạn nhất định, trong cơ thể đều sẽ có đan hạch. Đan hạch có thể cung cấp cho bọn họ dùng tu luyện, hơn nữa phàm là động thực vật biến dị, bất kỳ chỗ nào trên cơ thể đều có thể trở nên hữu dụng. Xe tải lớn của chúng tôi, là đã được cải tạo, thay đổi một ít kết cấu bên trong, trong đó một vài vật liệu chính là dùng da, gân, xương của động vật biến dị làm ra, hiện tại nhu cầu thị trường biến dị thú rất lớn, nếu anh có biến dị thú yêu thích, không nên cho nó chạy loạn, đừng để nó tùy ý hại người, không thì nếu rơi vào trong tay kẻ có tâm, chỉ sợ sẽ không sống nổi.”

Khúc Chính Siêu cũng đã tiếp xúc rất nhiều với biến dị thú, sau khi hắn vào thôn lần đầu tiên nhìn thấy Tam Hoa, liền phát hiện trong mắt con mèo mặc dù có lệ khí, nhưng cũng còn chưa giống với đám động thực vật biến dị hung tàn kia, nó dịu ngoan hơn, còn nguyện ý gần người, đại biểu tính tình còn tốt.

Giống như Tam Hoa, phần lớn đều là những loài đã từng là sủng vật của con người, đối với con người có tình cảm tốt, vì thế độ uy hiếp cũng không lớn, thậm chí rất nhiều lúc trở thành trợ lực của con người. Những biến dị thú này chỉ cần không có ghi chép về đả thương người gì, là bị cấm bắt giữ. Không có buôn bán sẽ không có sát hại, nhưng bởi vì thị trường này đã được mở rộng ra, nên một vài kẻ có dã tâm lại có năng lực, trong mắt chỉ thấy được lợi ích, biến dị thú như tam thể bị ngấm ngầm sát hại cũng không thiếu.

Đồng tử đám người Cảnh Lâm đều co rụt lại, bầu không khí ngưng trệ, Tam Hoa có thể nghe hiểu ý tứ của Khúc Chính Siêu, lập tức khuynh thân rạp trên mặt đất, gầm gừ với hắn.

Chuyện này cũng chẳng trách được Khúc Chính Siêu, Tào Tam Gia cảm tạ lời nhắc nhở của hắn, vuốt ve đầu Tam Hoa an ủi nó, tâm tình lập tức không còn tốt. Hắn nuôi tam thể lâu như vậy, trước đây nghĩ coi như không thuần phục được tam thể, nhưng cũng không có ý định giết chết nó, huống chi hiện tại cảm tình đã bén rễ, trong lòng hắn oán hận nghĩ, nếu như ai dám đem chủ ý đánh tới trên người Tam Hoa nhà hắn, hắn tuyệt sẽ không buông tha cho đối phương.

Tâm tình Cảnh Lâm cũng âm u, gia đình cậu có bốn biến dị thú, tính cách mỗi đứa đều rất dịu ngoan, lại nhớ tới Ộp Ộp luôn chạy ra ngoài chơi, Cảnh Lâm liền quyết định sau khi về nhà phải lập tức tìm nó trở về, không thể để nó chạy loạn nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hải vực gần nước Phù Tang, thành phố Phil Nhiệt châu, thành Già Lam Môi nước: Phù Tang là Nhật Bản thì biết rồi, còn nhiệt châu Phil thành (热洲的菲尔城), môi nước Già Lam thành (莓国的珈蓝城) thì chịu =.,=

Tìm gg thế nào cũng chẳng ra, ai biết giúp mình với ~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự

Số ký tự: 0