Chương 96
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
Lập tức, Cảnh Lâm gọi Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ về, để bọn họ cũng đi đổi chút giấy.
Chủ quầy hàng vừa vặn là người quen, Hạng Trạch Hoa.
Cha của Hạng Trạch Hoa trước đây chính là hiệu trưởng trường trung học Thành Quan, hiện tại trở thành trưởng căn cứ Thành Quan, Hạng Trạch Hoa cũng coi như thái tử gia rồi. Mới đầu căn cứ bọn họ có kẻ không thành thật, không phục hai cha con họ, vì thế lần hành động diệt hoa trước đó, vì lập uy, nên hắn đi theo bằng được, lúc đó người làm Cảnh Lâm cảm thấy quen mắt, chính là hắn.
Hạng Trạch Hoa thấy Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đến, chủ động dùng giá người nhà áp dụng cho bọn họ, trao đổi được nhiều hơn so với người khác, còn giúp bọn cậu vận chuyển giấy về quầy hàng, xong bắt chuyện cùng Cảnh Lâm với Nghiêm Phi một cái mới rời khỏi.
Hội giao dịch người đến người đi, tới thời điểm ăn cơm trưa, lưu lượng người mới rốt cục hạ xuống.
Ngay tại lúc mấy người Cảnh Lâm cũng lấy ra lương khô bản thân đã chuẩn bị sẵn giải quyết cơm trưa, thì Thi Lỗi và Hạng Trạch Hoa đồng thời cho phái người đến, đều là đưa cơm cho bọn cậu, có điều đôi bên biết Cảnh Lâm không muốn gây sự chú ý cho người khác, nên hành động không phô trương, đưa đồ ăn xong hỏi thăm dăm câu rồi đi luôn. Mấy người Cảnh Lâm cũng không từ chối, nói cám ơn, đợi người đi liền mở hộp cơm ra, trong mấy hộp, thịt, cơm gạo lức nóng hôi hổi thơm phức, rất xa xỉ.
Mùi thịt cùng cơm đan quyện với nhau ập vào mặt, khiến người nhỏ nước dãi.
Cảnh Lâm phân chút thức ăn ra cho người trong thôn, anh em họ Tạ cùng Long Chương cũng có phần.
Tào Tam Gia cũng bê mấy hộp cơm dẫn theo các anh em tới rồi. Cảm tạ bọn họ đã giúp chăm sóc ông nội của mình, lần này Khúc Chính Siêu lấy được thù lao, để lại một phần nhỏ cho mình và ông, còn lại đều đưa cho đám Tào Tam Gia, bình thường anh ta đều ăn uống ở căn cứ Thự Quang, không cần dùng tới mấy thứ đồ này, ông nội còn phải nhờ bọn họ giúp đỡ chăm nom, những ân tình này không thể quên được, đặc biệt khi hiện tại là tận thế. Do đó lần này đám Tào Tam Gia lên huyện, trừ lương khô bọn họ tự chuẩn bị ra, cũng có cơm nóng thức ăn nóng Khúc Chính Siêu đưa tới cho bọn họ. Cảnh Lâm dọn dẹp lại bàn nhường ra chỗ trống, tất cả mọi người đứng vây quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện.
Tào Tam Gia nói: “Tôi nghe Tiểu Khúc bảo, chờ lúc khí trời mát mẻ chút, căn cứ Thự Quang có thể sẽ tổ chức cử người đi ra ngoài một chuyến, đổi chút vật tư về.”
Huyện cũng có kho dự trữ lương thực, hồi vừa mới loạn cả lên, những kẻ quan to trong huyện bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, kẻ này nói kẻ khác không thèm nghe, ngược lại bị Thi Lỗi nhân cơ hội, liên hợp mấy căn cứ lại phân chia ra lương thực dự trữ trong kho, bắt đầu tiếp nhận cư dân trong huyện.
Nguồn lương thực này, thêm hàng dự trữ của các công ty hạt giống nữa, mấy căn cứ cũng còn có thể chống đỡ được chừng một năm. Nhưng những vật tư khác thì lại không được, ví dụ như hiện nay muối chỉ còn khá ít, lượng muối cả huyện thành gom lại nhiều nhất chỉ có thể kiên trì tới đầu xuân năm sau, đây còn là dùng tiết kiệm lắm lắm mới được như thế.
Cho nên muốn phát triển căn cứ, chỉ ngồi im trong huyện là không thể được. Gần nhất Thi Lỗi đang đau đầu vấn đề này, hỏi ý kiến Khúc Chính Siêu, Khúc Chính Siêu liền nói không bằng dẫn người đi ra ngoài một chuyến, hiện tại tình huống bên ngoài bất cứ khi nào cũng xảy ra biến đổi, bây giờ thông tin không thông, muốn biết điều gì, cũng phải ra ngoài mới biết được.
Nghe Tào Tam Gia nói xong, Cảnh Lâm liền hỏi: “Anh muốn đi ư?”
Tào Tam Gia đáp: “Đương nhiên tôi muốn đi rồi, tôi còn có nhiều anh em phải nuôi như vậy, hiện tại đồng ruộng lại gặp nạn tuyệt thu, hiện nay trong thôn lượng tồn lương còn có một chút thôi, không chống đỡ được bao lâu.”
Long Chương nói: “Là cùng đi với đám trưởng căn cứ Thi sao? Tôi cũng muốn ra ngoài quan sát.”
Nghiêm Phi liền nói: “Năm nay có thể giống như năm ngoái hay không, mùa thu không quá hai ngày liền sang đông, nếu nói phải đi ra ngoài, thì một vài đồ dùng cũng phải chuẩn bị từ sớm.”
Nói đến thời tiết, tất cả mọi người lại ngươi một câu ta một câu bắt đầu thổ tào, hiện tại một năm trực tiếp rút gọn lại thành hai mùa, không phải quá nóng thì chính là quá lạnh, trời nóng thì còn tạm chấp nhận được, bọn cậu đã có lá cây cách nhiệt, nhưng trời lạnh cũng chỉ có thể bọc cơ thể mình dầy hơn chút thôi.
Nói được vài câu, Tào Tam Gia dò hỏi ý định của Cảnh Lâm: “Không nghĩ đi ra ngoài thăm thú chút sao?”
Cảnh Lâm nói: “Muốn chứ, nhưng đây cũng không phải chuyện nói đi liền đi được, an toàn một đường chung quy luôn phải được chú ý, chuyện xuất hành không phải dăm ba câu là có thể lên kế hoạch xong.”
“Đúng vậy.” Tào Tam Gia gật đầu nói, “Tiểu Khúc bảo qua một thời gian ngắn nữa liền bắt đầu huấn luyện nhân thủ, tôi định nhét vài anh em của mình vào để anh ta giúp đỡ huấn luyện một chút.”
Cảnh Lâm nói: “Luyện tập thân thủ nhiều chút lúc nào cũng tốt hơn không.”
Ăn xong bữa trưa, đám Tào Tam Gia rời khỏi, hội giao dịch cũng nghênh đón làn sóng biển người lần thứ hai. Hiện tại không có xe, đồ đạc mà một người mang theo mỗi lần đi ra ngoài đều có hạn, buổi sáng có vài người giao dịch xong về nhà, nghỉ ngơi chút lại mang theo đồ vật tới lần nữa.
Muốn nói tới đồ vật mà thôn Cảnh Lâm thiếu nhất, thì chính là muối ăn và giấy vệ sinh, bởi vì hiện tại căn cứ Thành Quan có xưởng giấy rồi, nên về sau giấy vệ sinh cũng không cần lo nghĩ nữa, chuyện không yên lòng nhất hiện giờ là muối ăn, lúc này dù có lượng lớn hàng để giao dịch cũng không có nguồn cung.
Buổi chiều, hàng hóa trong quầy mấy người Cảnh Lâm đã không còn bao nhiêu, mọi người hầu như đã đi dạo các quầy hàng khác rồi, Thôi Lệ Châu bảo người đưa nước tới cho đám Cảnh Lâm, là loại đã được làm mát, không có điện không còn công nghệ, nhưng người tài ba vẫn còn nhiều, luôn có thể nghĩ ra biện pháp.
Uống một hớp nước này xuống, toàn thân thấy sảng khoái mát mẻ hẳn.
Lúc người đưa nước tới rời đi, còn để lại một túi da nhỏ cho Cảnh Lâm, cười nói rằng trưởng căn cứ Thôi tặng quà cho Tố Trinh.
Cảnh Lâm mở túi ra xem, ồ! Một túi vòng cổ ngọc trai.
Lần này đem về, có thể đủ cho Tố Trinh làm đẹp rồi.
Chờ người của căn cứ Phương Bắc rời đi, Triệu Thiểu Kiền ngồi xuống cạnh Cảnh Lâm, hỏi: “Cảnh Lâm này, đến lúc đó, người trong thôn chúng ta có thể cùng đi theo sao?”
Anh em nhà họ Tạ cũng nhìn về phía Cảnh Lâm.
Hiện tại bọn họ đã nhận ra rồi, Cảnh Lâm có quan hệ rất tốt với trưởng mấy cái căn cứ, hết đưa cơm lại đưa nước uống. Nếu trưởng căn cứ Thi muốn phái người ra ngoài, Cảnh Lâm chỉ cần nói một câu muốn theo thôi nhất định có thể đi cùng.
Bọn họ đi theo mấy người Cảnh Lâm vừa an toàn lại còn có thịt ăn, nhận thức này hiện nay đã trở nên thâm căn cố đế trong lòng mấy người Triệu Thiểu Kiền, đặc biệt là anh em nhà họ Tạ. Vì thế nếu như Cảnh Lâm muốn đi, bọn họ dù bị nói thế nào cũng phải mặt dày đi theo.
Hơn nữa, cuộc họp lúc trước Cảnh Lâm đã nói muốn bắt đầu huấn luyện cho người trong thôn, cách lúc trời lạnh còn sớm lắm, ít phải đến sau thu hoạch vụ thu. Triệu Thiểu Kiền cho rằng bắt đầu huấn luyện từ bây giờ, đợi tới lúc đó, phỏng chừng người trong thôn đại thể đều có năng lực tự vệ rồi, có đi ra ngoài cũng an toàn rất nhiều.
Cảnh Lâm đáp: “Hẳn là có thể đi? Không được, tôi cũng phải tự đi ra ngoài một chuyến mới được.”
Không còn muối ăn, không muốn đi cũng phải đi.
Đám Triệu Thiểu Kiền cùng anh em nhà họ Tạ an tâm không ít.
Đến giữa chiều, Tào Tam Gia đã giao dịch xong đồ đạc đem đến, cùng Cảnh Lâm chào một câu liền về trước.
Người trong thôn Cảnh Lâm cũng bắt đầu thu thập gian hàng, Cảnh Lâm thì lại cùng Nghiêm Phi, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đi tới căn cứ Thự Quang, đi lấy phần thưởng của bọn cậu gửi nhờ ở đây.
Phần thưởng là Thi Lỗi trực tiếp giao cho bọn cậu, Cảnh Lâm cũng thuận tiện đưa hạt giống cải chíp đem tới cho hắn.
Phần thưởng cho ba mươi người trụ tới cuối cùng kia không giống với những người khác, phân lượng so với lúc ký trên hợp đồng phải nhiều hơn, cộng thêm chuyện Cảnh Lâm và Nghiêm Phi là nhân tố quyết định diệt hoa sau cùng, nên thưởng càng nhiều hơn một chút, cuối cùng tổng cộng lại, phần thưởng của hai người so với Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn nhiều hơn gần nửa nữa.
Đây đều là do Ngụy Chân lúc đó đặc biệt căn dặn.
Nghĩ tới Ngụy Chân, Cảnh Lâm thở dài một tiếng, ngươi nói người này, lúc tốt đẹp thì quả thật không chê vào đâu được, lúc xấu xa thì lại khiến người không thể ưa thích nổi, thật mâu thuẫn.
Lúc đi, Cảnh Lâm còn cầm một phần vật tư Khúc Chính Siêu đưa cho, cảm tạ lúc đó cậu đã chăm sóc ông nội anh ta, đồ vật không nhiều nhưng đều là thứ tốt, một ít sản phẩm bồi bổ kiểu như tổ yến, rượu thuốc lá tương đối cao cấp tại trước tận thế, một ít dược phẩm, cùng với rất nhiều giấy vệ sinh – –
Triệu Chí Văn giữ lại một phần, phần còn lại trực tiếp đưa hết cho Nghiêm Lộ.
Sau đó bốn người chở đồ vật tới lối vào huyện, hội hợp với người trong thôn, cùng đi về nhà.
Về đến nhà, sau khi Cảnh Lâm chỉnh lý đồ vật xong, liền bắt đầu lần lượt đưa quà tặng cho từng người bạn nhỏ.
Vòng tay cho Ộp Ộp, cái cặp tóc bươm bướm tặng Quạc Quạc, thú nhồi bông lông xù cho Tông Tông, muôi thìa nhỏ cùng bông tai dây chuyền sáng lấp lánh tặng Tiểu Hắc Long và Tố Trinh, Tố Trinh còn có một túi vòng cổ ngọc trai Thôi Lệ Châu cho nữa, vì đều là trang sức phối với quần áo, nên rất lớn, hoàn toàn có thể khiến đầu nó chui vừa qua.
Mỗi đứa nhận được quà đều vô cùng cao hứng như trẻ nhỏ.
Chờ đưa xong hết rồi, đối diện với đôi mắt chớp chớp của Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm vuốt vuốt đầu bé, “Ngại quá, lần này cậu không tìm được lễ vật cho cháu, chờ lần sau cậu đi ra ngoài, rồi mang quà về cho cháu sau nhé.”
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, cũng không giận dỗi, xoay người liền giúp các bạn nhỏ khác đeo quà lên người.
Buổi tối, Cảnh Lâm lấy ra mấy đồ trang sức bằng ngọc mà ban ngày đổi trở về, bày hết lên giường.
Nghiêm Phi hỏi cậu: “Thực hiện như thế nào?”
Cảnh Lâm lắc đầu: “Không có chút đầu mối nào.”
Việc khắc trận pháp lên mặt ngọc là điều đơn giản, nhưng làm thế nào để lúc cần đến kích thích ra trận pháp giống như Ngụy Chân, thì cậu lại không có nửa điểm manh mối. Trên ba bản bí tịch kia cũng không có chút thông tin nào liên quan tới vấn đề này.
Nếu có Ngụy Chân ở đây thì tốt, tuy nói khối ngọc kia của anh ta là người thế hệ trước truyền xuống, nhưng có lẽ hỏi hỏi vài câu anh ta lại biết được chút gì cũng không chừng.
Nghiêm Phi nhìn cậu cau mày, duỗi ngón tay ra ấn ấn chỗ giữa hai hàng lông mày cậu, chờ tới lúc vùng giữa hai lông mày giãn ra mới thu tay lại, trấn an: “Từ từ tìm tìm, ắt sẽ có biện pháp.”
Cảnh Lâm cười cười với y: “Anh nói đúng, trước đó, em cảm thấy điều cần làm, hẳn là khiến thần thức làm ra vòng bảo hộ.”
Dù sao cũng có thể làm món đồ bảo mệnh a.
Sau đó, hai người một thì thử nghiên cứu vòng bảo hộ bằng thần thức, một thì hướng về phía lọ thủy tinh luyện tập công kích bằng thần thức.
Một buổi tối cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, vừa vặn là ngày Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đến phiên trực.
Ăn xong bữa sáng, hai người tới nhà Mã Nhân Thiện nhận chiêng đồng, mấy tiếng trực phòng vệ coi như bắt đầu.
Hai người từ từ chuyển động vòng quanht trong thôn, thấy không ít người chuyển đất về nhà.
Thảo dược nhà Triệu Thiểu Kiền trên hội giao dịch cực kỳ được người ta ưu ái, những người khác thấy vậy, cho rằng này cũng là một cách kiếm ăn không tệ, nên không ít người liền dự định sau khi trở về, đi theo Triệu Thiểu Kiền học hỏi kinh nghiệm, xem bệnh bốc thuốc bọn họ không biết, thế nhưng đi theo Triệu Thiểu Kiền, nhìn hắn hái loại dược thảo gì bọn họ liền hái cái đó, Triệu Thiểu Kiền đào tạo cái gì bọn họ cũng sẽ làm theo, làm tương tự như thế chung quy sẽ không mắc phải sai lầm đi.
Nghiêm Phi nhìn những người này bận bịu không còn biết trời trăng gì, liền nói với Cảnh Lâm: “Nhà chúng ta cũng nên trồng một chút thảo dược mới được.”
“Chờ hôm nay hết phiên trực, chúng ta liền thanh lý ra một khối đất nhỏ.” Cảnh Lâm đáp.
Mỗi ngày trực phòng vệ là phân công cắt lượt, tỷ như hai người Cảnh Lâm làm xong, là đến phiên một nhóm nhỏ khác, một nhóm nhỏ khác sau khi hết ca, lại đến phiên nhóm nhỏ sau nữa. Mỗi ngày trực phòng vệ gồm bốn nhóm người nhỏ, một ngày 24h cứ thay phiên như vậy.
Gần đến buổi trưa, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi giao ca với nhóm nhỏ kế tiếp, phiên trực của hai người đó sẽ đến buổi tối. Sau, Cảnh Lâm, Nghiêm Phi đi gọi Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ, cùng tới nhà Triệu Thiểu Kiền, quan sát một phen thảo dược trong nhà hắn, hỏi chút đặc thù cùng dược hiệu của thảo dược, cầm lên cuốc lưng đeo gùi liền đi vào núi.
Chủ quầy hàng vừa vặn là người quen, Hạng Trạch Hoa.
Cha của Hạng Trạch Hoa trước đây chính là hiệu trưởng trường trung học Thành Quan, hiện tại trở thành trưởng căn cứ Thành Quan, Hạng Trạch Hoa cũng coi như thái tử gia rồi. Mới đầu căn cứ bọn họ có kẻ không thành thật, không phục hai cha con họ, vì thế lần hành động diệt hoa trước đó, vì lập uy, nên hắn đi theo bằng được, lúc đó người làm Cảnh Lâm cảm thấy quen mắt, chính là hắn.
Hạng Trạch Hoa thấy Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đến, chủ động dùng giá người nhà áp dụng cho bọn họ, trao đổi được nhiều hơn so với người khác, còn giúp bọn cậu vận chuyển giấy về quầy hàng, xong bắt chuyện cùng Cảnh Lâm với Nghiêm Phi một cái mới rời khỏi.
Hội giao dịch người đến người đi, tới thời điểm ăn cơm trưa, lưu lượng người mới rốt cục hạ xuống.
Ngay tại lúc mấy người Cảnh Lâm cũng lấy ra lương khô bản thân đã chuẩn bị sẵn giải quyết cơm trưa, thì Thi Lỗi và Hạng Trạch Hoa đồng thời cho phái người đến, đều là đưa cơm cho bọn cậu, có điều đôi bên biết Cảnh Lâm không muốn gây sự chú ý cho người khác, nên hành động không phô trương, đưa đồ ăn xong hỏi thăm dăm câu rồi đi luôn. Mấy người Cảnh Lâm cũng không từ chối, nói cám ơn, đợi người đi liền mở hộp cơm ra, trong mấy hộp, thịt, cơm gạo lức nóng hôi hổi thơm phức, rất xa xỉ.
Mùi thịt cùng cơm đan quyện với nhau ập vào mặt, khiến người nhỏ nước dãi.
Cảnh Lâm phân chút thức ăn ra cho người trong thôn, anh em họ Tạ cùng Long Chương cũng có phần.
Tào Tam Gia cũng bê mấy hộp cơm dẫn theo các anh em tới rồi. Cảm tạ bọn họ đã giúp chăm sóc ông nội của mình, lần này Khúc Chính Siêu lấy được thù lao, để lại một phần nhỏ cho mình và ông, còn lại đều đưa cho đám Tào Tam Gia, bình thường anh ta đều ăn uống ở căn cứ Thự Quang, không cần dùng tới mấy thứ đồ này, ông nội còn phải nhờ bọn họ giúp đỡ chăm nom, những ân tình này không thể quên được, đặc biệt khi hiện tại là tận thế. Do đó lần này đám Tào Tam Gia lên huyện, trừ lương khô bọn họ tự chuẩn bị ra, cũng có cơm nóng thức ăn nóng Khúc Chính Siêu đưa tới cho bọn họ. Cảnh Lâm dọn dẹp lại bàn nhường ra chỗ trống, tất cả mọi người đứng vây quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện.
Tào Tam Gia nói: “Tôi nghe Tiểu Khúc bảo, chờ lúc khí trời mát mẻ chút, căn cứ Thự Quang có thể sẽ tổ chức cử người đi ra ngoài một chuyến, đổi chút vật tư về.”
Huyện cũng có kho dự trữ lương thực, hồi vừa mới loạn cả lên, những kẻ quan to trong huyện bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, kẻ này nói kẻ khác không thèm nghe, ngược lại bị Thi Lỗi nhân cơ hội, liên hợp mấy căn cứ lại phân chia ra lương thực dự trữ trong kho, bắt đầu tiếp nhận cư dân trong huyện.
Nguồn lương thực này, thêm hàng dự trữ của các công ty hạt giống nữa, mấy căn cứ cũng còn có thể chống đỡ được chừng một năm. Nhưng những vật tư khác thì lại không được, ví dụ như hiện nay muối chỉ còn khá ít, lượng muối cả huyện thành gom lại nhiều nhất chỉ có thể kiên trì tới đầu xuân năm sau, đây còn là dùng tiết kiệm lắm lắm mới được như thế.
Cho nên muốn phát triển căn cứ, chỉ ngồi im trong huyện là không thể được. Gần nhất Thi Lỗi đang đau đầu vấn đề này, hỏi ý kiến Khúc Chính Siêu, Khúc Chính Siêu liền nói không bằng dẫn người đi ra ngoài một chuyến, hiện tại tình huống bên ngoài bất cứ khi nào cũng xảy ra biến đổi, bây giờ thông tin không thông, muốn biết điều gì, cũng phải ra ngoài mới biết được.
Nghe Tào Tam Gia nói xong, Cảnh Lâm liền hỏi: “Anh muốn đi ư?”
Tào Tam Gia đáp: “Đương nhiên tôi muốn đi rồi, tôi còn có nhiều anh em phải nuôi như vậy, hiện tại đồng ruộng lại gặp nạn tuyệt thu, hiện nay trong thôn lượng tồn lương còn có một chút thôi, không chống đỡ được bao lâu.”
Long Chương nói: “Là cùng đi với đám trưởng căn cứ Thi sao? Tôi cũng muốn ra ngoài quan sát.”
Nghiêm Phi liền nói: “Năm nay có thể giống như năm ngoái hay không, mùa thu không quá hai ngày liền sang đông, nếu nói phải đi ra ngoài, thì một vài đồ dùng cũng phải chuẩn bị từ sớm.”
Nói đến thời tiết, tất cả mọi người lại ngươi một câu ta một câu bắt đầu thổ tào, hiện tại một năm trực tiếp rút gọn lại thành hai mùa, không phải quá nóng thì chính là quá lạnh, trời nóng thì còn tạm chấp nhận được, bọn cậu đã có lá cây cách nhiệt, nhưng trời lạnh cũng chỉ có thể bọc cơ thể mình dầy hơn chút thôi.
Nói được vài câu, Tào Tam Gia dò hỏi ý định của Cảnh Lâm: “Không nghĩ đi ra ngoài thăm thú chút sao?”
Cảnh Lâm nói: “Muốn chứ, nhưng đây cũng không phải chuyện nói đi liền đi được, an toàn một đường chung quy luôn phải được chú ý, chuyện xuất hành không phải dăm ba câu là có thể lên kế hoạch xong.”
“Đúng vậy.” Tào Tam Gia gật đầu nói, “Tiểu Khúc bảo qua một thời gian ngắn nữa liền bắt đầu huấn luyện nhân thủ, tôi định nhét vài anh em của mình vào để anh ta giúp đỡ huấn luyện một chút.”
Cảnh Lâm nói: “Luyện tập thân thủ nhiều chút lúc nào cũng tốt hơn không.”
Ăn xong bữa trưa, đám Tào Tam Gia rời khỏi, hội giao dịch cũng nghênh đón làn sóng biển người lần thứ hai. Hiện tại không có xe, đồ đạc mà một người mang theo mỗi lần đi ra ngoài đều có hạn, buổi sáng có vài người giao dịch xong về nhà, nghỉ ngơi chút lại mang theo đồ vật tới lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn nói tới đồ vật mà thôn Cảnh Lâm thiếu nhất, thì chính là muối ăn và giấy vệ sinh, bởi vì hiện tại căn cứ Thành Quan có xưởng giấy rồi, nên về sau giấy vệ sinh cũng không cần lo nghĩ nữa, chuyện không yên lòng nhất hiện giờ là muối ăn, lúc này dù có lượng lớn hàng để giao dịch cũng không có nguồn cung.
Buổi chiều, hàng hóa trong quầy mấy người Cảnh Lâm đã không còn bao nhiêu, mọi người hầu như đã đi dạo các quầy hàng khác rồi, Thôi Lệ Châu bảo người đưa nước tới cho đám Cảnh Lâm, là loại đã được làm mát, không có điện không còn công nghệ, nhưng người tài ba vẫn còn nhiều, luôn có thể nghĩ ra biện pháp.
Uống một hớp nước này xuống, toàn thân thấy sảng khoái mát mẻ hẳn.
Lúc người đưa nước tới rời đi, còn để lại một túi da nhỏ cho Cảnh Lâm, cười nói rằng trưởng căn cứ Thôi tặng quà cho Tố Trinh.
Cảnh Lâm mở túi ra xem, ồ! Một túi vòng cổ ngọc trai.
Lần này đem về, có thể đủ cho Tố Trinh làm đẹp rồi.
Chờ người của căn cứ Phương Bắc rời đi, Triệu Thiểu Kiền ngồi xuống cạnh Cảnh Lâm, hỏi: “Cảnh Lâm này, đến lúc đó, người trong thôn chúng ta có thể cùng đi theo sao?”
Anh em nhà họ Tạ cũng nhìn về phía Cảnh Lâm.
Hiện tại bọn họ đã nhận ra rồi, Cảnh Lâm có quan hệ rất tốt với trưởng mấy cái căn cứ, hết đưa cơm lại đưa nước uống. Nếu trưởng căn cứ Thi muốn phái người ra ngoài, Cảnh Lâm chỉ cần nói một câu muốn theo thôi nhất định có thể đi cùng.
Bọn họ đi theo mấy người Cảnh Lâm vừa an toàn lại còn có thịt ăn, nhận thức này hiện nay đã trở nên thâm căn cố đế trong lòng mấy người Triệu Thiểu Kiền, đặc biệt là anh em nhà họ Tạ. Vì thế nếu như Cảnh Lâm muốn đi, bọn họ dù bị nói thế nào cũng phải mặt dày đi theo.
Hơn nữa, cuộc họp lúc trước Cảnh Lâm đã nói muốn bắt đầu huấn luyện cho người trong thôn, cách lúc trời lạnh còn sớm lắm, ít phải đến sau thu hoạch vụ thu. Triệu Thiểu Kiền cho rằng bắt đầu huấn luyện từ bây giờ, đợi tới lúc đó, phỏng chừng người trong thôn đại thể đều có năng lực tự vệ rồi, có đi ra ngoài cũng an toàn rất nhiều.
Cảnh Lâm đáp: “Hẳn là có thể đi? Không được, tôi cũng phải tự đi ra ngoài một chuyến mới được.”
Không còn muối ăn, không muốn đi cũng phải đi.
Đám Triệu Thiểu Kiền cùng anh em nhà họ Tạ an tâm không ít.
Đến giữa chiều, Tào Tam Gia đã giao dịch xong đồ đạc đem đến, cùng Cảnh Lâm chào một câu liền về trước.
Người trong thôn Cảnh Lâm cũng bắt đầu thu thập gian hàng, Cảnh Lâm thì lại cùng Nghiêm Phi, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đi tới căn cứ Thự Quang, đi lấy phần thưởng của bọn cậu gửi nhờ ở đây.
Phần thưởng là Thi Lỗi trực tiếp giao cho bọn cậu, Cảnh Lâm cũng thuận tiện đưa hạt giống cải chíp đem tới cho hắn.
Phần thưởng cho ba mươi người trụ tới cuối cùng kia không giống với những người khác, phân lượng so với lúc ký trên hợp đồng phải nhiều hơn, cộng thêm chuyện Cảnh Lâm và Nghiêm Phi là nhân tố quyết định diệt hoa sau cùng, nên thưởng càng nhiều hơn một chút, cuối cùng tổng cộng lại, phần thưởng của hai người so với Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn nhiều hơn gần nửa nữa.
Đây đều là do Ngụy Chân lúc đó đặc biệt căn dặn.
Nghĩ tới Ngụy Chân, Cảnh Lâm thở dài một tiếng, ngươi nói người này, lúc tốt đẹp thì quả thật không chê vào đâu được, lúc xấu xa thì lại khiến người không thể ưa thích nổi, thật mâu thuẫn.
Lúc đi, Cảnh Lâm còn cầm một phần vật tư Khúc Chính Siêu đưa cho, cảm tạ lúc đó cậu đã chăm sóc ông nội anh ta, đồ vật không nhiều nhưng đều là thứ tốt, một ít sản phẩm bồi bổ kiểu như tổ yến, rượu thuốc lá tương đối cao cấp tại trước tận thế, một ít dược phẩm, cùng với rất nhiều giấy vệ sinh – –
Triệu Chí Văn giữ lại một phần, phần còn lại trực tiếp đưa hết cho Nghiêm Lộ.
Sau đó bốn người chở đồ vật tới lối vào huyện, hội hợp với người trong thôn, cùng đi về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về đến nhà, sau khi Cảnh Lâm chỉnh lý đồ vật xong, liền bắt đầu lần lượt đưa quà tặng cho từng người bạn nhỏ.
Vòng tay cho Ộp Ộp, cái cặp tóc bươm bướm tặng Quạc Quạc, thú nhồi bông lông xù cho Tông Tông, muôi thìa nhỏ cùng bông tai dây chuyền sáng lấp lánh tặng Tiểu Hắc Long và Tố Trinh, Tố Trinh còn có một túi vòng cổ ngọc trai Thôi Lệ Châu cho nữa, vì đều là trang sức phối với quần áo, nên rất lớn, hoàn toàn có thể khiến đầu nó chui vừa qua.
Mỗi đứa nhận được quà đều vô cùng cao hứng như trẻ nhỏ.
Chờ đưa xong hết rồi, đối diện với đôi mắt chớp chớp của Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm vuốt vuốt đầu bé, “Ngại quá, lần này cậu không tìm được lễ vật cho cháu, chờ lần sau cậu đi ra ngoài, rồi mang quà về cho cháu sau nhé.”
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, cũng không giận dỗi, xoay người liền giúp các bạn nhỏ khác đeo quà lên người.
Buổi tối, Cảnh Lâm lấy ra mấy đồ trang sức bằng ngọc mà ban ngày đổi trở về, bày hết lên giường.
Nghiêm Phi hỏi cậu: “Thực hiện như thế nào?”
Cảnh Lâm lắc đầu: “Không có chút đầu mối nào.”
Việc khắc trận pháp lên mặt ngọc là điều đơn giản, nhưng làm thế nào để lúc cần đến kích thích ra trận pháp giống như Ngụy Chân, thì cậu lại không có nửa điểm manh mối. Trên ba bản bí tịch kia cũng không có chút thông tin nào liên quan tới vấn đề này.
Nếu có Ngụy Chân ở đây thì tốt, tuy nói khối ngọc kia của anh ta là người thế hệ trước truyền xuống, nhưng có lẽ hỏi hỏi vài câu anh ta lại biết được chút gì cũng không chừng.
Nghiêm Phi nhìn cậu cau mày, duỗi ngón tay ra ấn ấn chỗ giữa hai hàng lông mày cậu, chờ tới lúc vùng giữa hai lông mày giãn ra mới thu tay lại, trấn an: “Từ từ tìm tìm, ắt sẽ có biện pháp.”
Cảnh Lâm cười cười với y: “Anh nói đúng, trước đó, em cảm thấy điều cần làm, hẳn là khiến thần thức làm ra vòng bảo hộ.”
Dù sao cũng có thể làm món đồ bảo mệnh a.
Sau đó, hai người một thì thử nghiên cứu vòng bảo hộ bằng thần thức, một thì hướng về phía lọ thủy tinh luyện tập công kích bằng thần thức.
Một buổi tối cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, vừa vặn là ngày Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đến phiên trực.
Ăn xong bữa sáng, hai người tới nhà Mã Nhân Thiện nhận chiêng đồng, mấy tiếng trực phòng vệ coi như bắt đầu.
Hai người từ từ chuyển động vòng quanht trong thôn, thấy không ít người chuyển đất về nhà.
Thảo dược nhà Triệu Thiểu Kiền trên hội giao dịch cực kỳ được người ta ưu ái, những người khác thấy vậy, cho rằng này cũng là một cách kiếm ăn không tệ, nên không ít người liền dự định sau khi trở về, đi theo Triệu Thiểu Kiền học hỏi kinh nghiệm, xem bệnh bốc thuốc bọn họ không biết, thế nhưng đi theo Triệu Thiểu Kiền, nhìn hắn hái loại dược thảo gì bọn họ liền hái cái đó, Triệu Thiểu Kiền đào tạo cái gì bọn họ cũng sẽ làm theo, làm tương tự như thế chung quy sẽ không mắc phải sai lầm đi.
Nghiêm Phi nhìn những người này bận bịu không còn biết trời trăng gì, liền nói với Cảnh Lâm: “Nhà chúng ta cũng nên trồng một chút thảo dược mới được.”
“Chờ hôm nay hết phiên trực, chúng ta liền thanh lý ra một khối đất nhỏ.” Cảnh Lâm đáp.
Mỗi ngày trực phòng vệ là phân công cắt lượt, tỷ như hai người Cảnh Lâm làm xong, là đến phiên một nhóm nhỏ khác, một nhóm nhỏ khác sau khi hết ca, lại đến phiên nhóm nhỏ sau nữa. Mỗi ngày trực phòng vệ gồm bốn nhóm người nhỏ, một ngày 24h cứ thay phiên như vậy.
Gần đến buổi trưa, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi giao ca với nhóm nhỏ kế tiếp, phiên trực của hai người đó sẽ đến buổi tối. Sau, Cảnh Lâm, Nghiêm Phi đi gọi Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ, cùng tới nhà Triệu Thiểu Kiền, quan sát một phen thảo dược trong nhà hắn, hỏi chút đặc thù cùng dược hiệu của thảo dược, cầm lên cuốc lưng đeo gùi liền đi vào núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro