Con cá lớn kỳ q...
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
Để làm rõ hơn hoàn cảnh trong chương này, mình sẽ nhắc mọi người trước, bên cạnh các ao/hồ người ta thường làm các rãnh/ống dẫn nước vào ao/hồ, hoặc để thoát nước ra, mục đích làm cho nước trong ao/hồ được thay mới, không có mùi hôi, tốt cho nuôi tôm cá... Mình đi search gg thì thấy đa số đào rãnh rồi đặt ống nước vào, nhưng trong truyện không đặt ống, mà làm một cái rãnh sâu 3m, nghe thế đủ biết cái ao trong truyện rất to và sâu, mọi người có thể tưởng tượng cái rãnh đó giống các con mương bên cạnh ao ngày xưa, thường chạy sát qua một phần ao/hồ, chỉ cách ao/hồ một cái bờ đất mà thôi. Cảnh gặp cá sau đó mình sẽ vẽ 1 bức tranh theo tưởng tượng của mình để mọi ng dễ hình dung)
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cảnh Lâm vừa mở ra cửa nhỏ thông sân sau, khi nhìn thấy đầy sân là cứt gà liền mặt xanh mét.
Cậu đã quên, mấy con như gà này đi tới bất cứ chỗ nào, chợt có hứng thú là có thể tùy thời thả mìn. Cậu nuôi Quạc Quạc lâu như vậy, xưa nay trong nhà ở khắp các ngóc ngách cũng không phát hiện được bãi mìn của Quạc Quạc, mặc dù không biết nó giải quyết vấn đề vệ sinh của bản thân như thế nào, nhưng vẫn khiến cậu bớt lo không ít. Cậu cho rằng đám gà con đó thông minh lên, thì phải cùng Quạc Quạc không kém bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ thông minh lên một chút mà thôi, tập tính từ trước ra sao thì bây giờ vẫn y vậy.
Cảnh Lâm cầm xẻng xúc than tro phủ lên rồi quét đám mìn đi, thuận tiện cũng dọn dẹp chút bầy gà trong phòng tạp vật, toàn bộ số mìn đó đổ vào hố ủ phân.
Thấy đám gà con không có chuyện gì, Cảnh Lâm vội vàng bắt bọn chúng nhốt vào trong phòng tạp vật.
Cơm sáng qua đi, Cảnh Lâm nhấc theo một túi cải thảo cùng Nhạc Nhạc tới nhà Triệu Chí Văn, ngày hôm nay phải xuống ruộng làm cỏ, bữa trưa bữa tối giải quyết ngay ở nhà Triệu Chí Văn.
Hôm nay khí trời rất mát mẻ, không thấy mặt trời, còn có gió thổi nữa, cánh tay lộ ngoài quần áo còn cảm giác man mát. Người trong thôn đại khái đã quen dậy sớm rồi, thời điểm đám người Cảnh Lâm đi ra, người đi làm đồng cũng không thiếu.
Bởi vì là ruộng lúa nước, nên bà con đều đi ủng lội xuống đồng.
Khoảng thời gian này, bông lúa đều đã trổ đòng đầy đủ, các thôn dân kiểm tra cẩn thận lúa nước, thấy cùng năm ngoái không có biến hóa gì, tâm tình không tệ. Tháng ngày so trước đây khó khăn hơn, nhưng chỉ cần lương thực còn có thu hoạch, thì đó là đảm bảo tốt nhất để tiếp tục sống sót a.
Ba người Cảnh Lâm nhổ cỏ một lúc, liền thấy Mã Thuần Chính chạy qua bên này, cách mấy thửa ruộng gọi Triệu Thừa Hoài: "Chú Thừa Hoài, chú mau đi xem một chút ao sen nhà chú đi, toàn bộ héo hết rồi!"
Trước đám Cảnh Lâm đã đề cập tới chuyện hoa sen biến đen với Mã Nhân Thiện, thế nhưng bởi vì mấy ngày qua đều rất bận rộn, cũng không có thời gian lượn qua xem thế nào, định chờ thanh lý sạch sẽ cỏ dại trong ruộng rồi đi sau, thế nhưng lời nói của Mã Thuần Chính là có ý gì? Toàn bộ héo hết rồi?
Mắt thấy ba người Triệu Thừa Hoài vội vã đi hướng tới ao sen, không ít người cùng bận dưới ruộng cũng đi theo.
Chỉ thấy từ xa xa, ao sen vốn nên xanh um bát ngát, giờ đập vào mắt lại biến thành màu vàng khô héo, lá sen mất nước rủ trên mặt ao, những đài sen chỉ cần vài ngày nữa thôi là có thể ăn, hiện tại lại trở nên dúm dó, hơn nữa cũng không biết nước ao đã xảy ra chuyện gì, đen sì.
Bông hoa sen gần bên bờ này ở giữa một mảnh khô vàng càng đặc biệt dễ thấy. Chỉnh bông hoa sen đã biến hoàn toàn thành màu đen, đồng thời màu đen còn đang lan tràn xuống cuống.
Người trong thôn nhìn bông hoa sen đó vừa thấy kinh ngạc không ngớt, vừa cảm thấy đáng tiếc, trước đây gia đình Triệu Thừa Hoài hàng năm cứ đến mùa đông thu hoạch củ sen liền kiếm lời về thật lớn, trong thôn không ít người đều cực kỳ ước ao, nhưng mắt thấy hồ sen này cứ như vậy không còn, không cần nói đến Triệu Thừa Hoài, ngay cả bọn họ những người ngoài đây cũng cảm thấy đau lòng đáng tiếc, sôi nổi mở lời an ủi Triệu Thừa Hoài.
Vẻ mặt Triệu Thừa Hoài ngưng trọng, ông cũng không vấn đề gì, từ khi đám Cảnh Lâm nói với ông về hiện tượng sen hóa đen sẽ khiến cá tôm nhỏ xung quanh chết, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, Triệu Chí Văn vẫn luôn âm thầm an ủi ông, tuy trước còn ôm tâm lý may mắn, hiện tại may mắn lại vắng mặt, kết quả xấu nhất đã xuất hiện, nhưng ông cũng không có nhiều khổ sở.
Mọi người đang túm năm tụm ba thảo luận ao sen, thì bỗng nhiên một trận tiếng nước rào rào vang lên, mọi người còn chưa phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bức tường đen thùi đột nhiên từ trong nước bắn lên hướng về phía bọn họ.
Theo tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đám người nguyên bản đứng ở nơi đó đều bị bức tường kia đẩy ra thật xa, người nào tốt hơn chút thì chỉ bay lên rồi té ngã, còn có không ít người đều bị tát bay rồi rơi xuống rãnh nước sâu ba mét đằng sau.
Hai cha con Triệu Thừa Hoài đều bị ngã vào rãnh nước, may là tuy bên trong có nước, nhưng không sâu, giảm xóc chịu ít thương tổn hơn, hai người trừ lúc ngoi lên có chút phát mộng, trên người bị cỏ dại vạch mấy vết rách ra, thì cũng không có vấn đề lớn gì.
Mà Cảnh Lâm cả người ướt đẫm, thời điểm trượt xuống rãnh vừa vặn bắt được cỏ dại mọc dị thường tươi tốt, vì thế còn đang treo trên cao cao chưa ngã xuống, bên cạnh cũng có mấy người thôn dân giống cậu.
Sau phút kinh hoảng ngắn ngủi, người tụt xuống rãnh nước đều đạp nhảy hòng trèo lên trên, vuốt nước trên mặt, miệng còn luôn hỏi những người đứng phía trên đến cùng vừa nãy xảy ra chuyện gì.
Không ai trả lời bọn cậu, Cảnh Lâm cùng nhóm người bên cạnh ước gì bọn cậu cũng giống những người rơi hẳn xuống rãnh nước, thế nhưng bọn cậu hiện tại ngay cả động một chút thôi cũng không dám.
Bên trong ao sen đối diện với bọn cậu, một con quái vật cả người đen nhánh trồi phần thân thể cao hơn nửa mét lên khỏi mặt nước nhìn bọn cậu, vây kiếm trên lưng còn sáng bóng loang loáng, hai con mắt to đen như mực không hề có chút tình cảm nào.
"Quái, quái vật!"
Hóa ra màu nước đen thùi lùi lúc trước bọn cậu thấy không phải do nước xảy ra vấn đề, mà là bởi vì dưới nước chính là con quái vật kia. Có người bị dọa hỏng rồi, chờ lúc lấy lại tinh thần kinh hoảng kêu to, thét một tiếng buông lỏng tay đổ rầm về phía trước, trực tiếp sợ đến ngất xỉu, may là rơi xuống rãnh được mọi người nhanh chóng vớt lên, không thì đã chết đuối.
Mà con quái vật kia thấy mấy người đó thét lên, liền ngoác miệng ra, một bó mũi tên nước bắn về phía đám Cảnh Lâm. Cảnh Lâm nhanh chóng buông tay ra, thuận tiện kéo theo một người bên cạnh mình đã sợ đến ngây ngẩn, hai người ngửa thân đổ xuống, một kéo một, tất cả người bên dưới cũng cùng tuột xuống, do đó tránh thoát những mũi tên nước vừa nãy. Trước khi rơi xuống Cảnh Lâm còn nhìn thấy bên mép con quái vật mọc ra hai cái râu rất dài.
Nghe nói mặt trên có quái vật,mắt thấy toàn bộ những người leo lên rơi trở lại trong rãnh, liền cùng giúpnhau bò đến một bên khác của rãnh. Những người nhìn thấy quái vật ở khoảng cáchgần, ngoại trừ Cảnh Lâm có thể tự leo lên, thì mấy người còn lại thân thể đều mềmnhũn tạm thời không đi đường được, bị người kéo đi bị cỏ dại quét vào mặt cũngkhông quan tâm, có thể thoát khỏi nơi này là tốt rồi.
Nhìn thấy đã cách khá xa, mọi người mới dám dừng lại lấy hơi.
"Đến cùng các cậu nhìn thấy thứ gì a?" Cao Trường Huy hỏi, ruộng nhà hắn nằm ngay bên cạnh nhà Triệu Chí Văn, nghe tiếng hô của Mã Thuần Chính, nhà hắn cũng đi theo nhìn, thời điểm bị đẩy ra ngoài chỉ thấy một mảnh đen sì, sau đó liền ngã vào trong rãnh nước.
Người sợ đến mức hôn mê kia bị bấm xuống huyệt nhân trung bấm đến tỉnh rồi, lúc này người còn nhũn cả ra, "Không biết. Toàn thân đen sì, trên lưng mọc ra một loạt gì đó, trông như gai."
"Lúc nó phun nước, tôi thấy hàm răng trong miệng nó, ôi mẹ ơi, lít nha lít nhít, đảm bảo một phát cắn xuống người có thể đứt thành hai đoạn."
Trong vài người vừa nãy thì Cảnh Lâm bình tĩnh nhất, do đó cũng nhìn được rõ ràng nhất: "Bên mép mọc ra hai cái râu rất dài, sinh sống trong nước, tuy rằng rất lớn, nhưng cảm giác giống như một loại cá quả biến dị."
"Trong ao sen nhà tớ sao có thể có cá quả được?" Triệu Chí Văn nói, ao cá nhà hắn đúng là có cá quả, thế nhưng ao sen lại không có, nếu có cũng chỉ là một ít tôm tép nhỏ mà thôi.
"Có thể là tại thời điểm xả nước chạy từ bên ao cá sang."
"Lần đầu nhìn thấy thứ dọa người như vậy đấy, con kiến lúc trước so với nó quả thực chỉ là trò trẻ con." Trương miệng rộng nói.
"Nó dùng cái gì tát chúng ta?"
"Hẳn là đuôi." Cảnh Lâm nói.
"May mà nó ở trong nước, sẽ không đuổi theo chúng ta đâu nhỉ, xem bộ dáng là không ra khỏi nước được, cứ như vậy thì càng tốt." Mã Thuần Chính đưa ra suy đoán của hắn.
"Nó phun nước giống như đang xua đuổi chúng ta." Có người nói.
Có người hỏi phải làm sao bây giờ.
"Con quái vật kia hung tàn như vậy, còn chưa tới gần đã bị đánh bay đi, trừ khi dùng đạn pháo, không thì không có cách nào đánh chết."
Nhưng tại Hoa quốc vũ khí quản chế nghiêm ngặt, đạn pháo cái gì khỏi cần nghĩ, sau mọi người thảo luận tới thảo luận lui, đều không thấy có biện pháp nào tốt.
Cuối cùng, Mã Nhân Thiện nói: "Nếu như vậy, mọi người về sau không nên tới gần ao sen nữa."
Mọi người liền vội vàng nói đúng, hôm nay nếu không phải vì tới xem áo nhiệt, mọi người cũng sẽ không đi đến ao sen bên này, ao sen cách ruộng đất gần thôn có chút khoảng cách, trừ gia đình Triệu Chí Văn, bình thường rất ít người tới đây.
Sau khi mọi người trở lại ruộng tiếp tục làm cỏ, bởi vì chuyện vừa xảy ra nên lòng vẫn không yên, dù sao ao sen trong thôn nhảy ra một con quái vật lớn, khiến ai cũng cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, thậm chí có người sau khi nghe chuyện còn trách cứ gia đình Triệu Thừa Hoài, đang yên đang lành đi thuê ao trồng sen làm cái gì. Đương nhiên lời này không dám nói trước mặt người, chỉ dám âm thầm nói hai câu với người trong nhà thôi.
Một nhà họ Nghiêm nghe được tin tức chạy tới hỏi tình huống, đất ruộng nhà bọn y còn chưa tịch thu về, dù có cũng chỉ một khối đất trước cổng thôi, do đó thời điểm mọi người trong thôn bận rộn thì nhà bọn y rất rảnh rỗi, trước khi chạy đến Nghiêm Phi ở nhà không phải cùng Nghiêm Lộ đấu tay đôi thì cũng dạy ba mẹ mình các chiêu thức đánh lộn.
Nhờ phúc Ộp Ộp ngày hôm qua Triệu Chí Văn đưa sang, tối đó người một nhà Nghiêm Phi tuy đi ngủ hơi muộn chút, thế nhưng không bị muỗi cắn nữa, cộng thêm hôm nay khí trời mát mẻ, nên gia đình y khó lắm mới ngủ nướng một phen, vì vậy tinh thần hiện tại rất phấn chấn.
Nghiêm Phi đứng bên bờ nhìn Cảnh Lâm đầu đầy mồ hôi dưới ruộng, nhìn cậu thỉnh thoảng lại vươn tay lau mồ hồi, trong lòng bỗng nhiên có chút nhói đau. Về nhà đổi một đôi ủng dài, liền không nói câu nào, chui xuống ruộng bắt đầu hỗ trợ.
Nghiêm Phi cũng không biết mấy người Cảnh Lâm hôm nay làm việc ngoài đồng, nếu không đã dậy sớm đến giúp đỡ rồi. Không nói đến chuyện y sau đó muốn làm người một nhà với Cảnh Lâm, liền vì Cảnh Lâm bày trận cho nhà y thôi, cộng thêm Ộp Ộp Triệu Chí Văn mang sang nhà nữa, y đến giúp là đúng. Vậy mà không ai nói với y một tiếng nào, y có chút tức giận.
Nghiêm Nhuệ Phong vừa nhìn, cũng vỗ đầu một cái chợt ngộ ra, vội vàng trở về thay đôi ủng, đến giúp đỡ.
Triệu Thừa Hoài liên thanh gọi Nghiêm Phi mau đi lên, nhưng y không hé răng, Chu Phỉ Phỉ đứng trên bờ cười nói: "Cứ kệ nó, làm quen làm quen, đợi đến sau này chính mình làm việc liền thành quen tay."
Triệu Thừa Hoài thật ra là sợ Chu Phỉ Phỉ tức giận, dù sao nhà y sinh sống trong thành phố lại có tiền, loại lao động mệt mỏi này khẳng định chưa từng làm. Ông nghe Chu Ngọc nói chuyện về con trai nhà mình và Nghiêm Lộ, còn đang trông cậy hai nhà bọn ông làm thông gia đây. Thấy Chu Phỉ Phỉ không có biểu hiện khó chịu gì, Triệu Thừa Hoài mới yên lòng, chờ Nghiêm Nhuệ Phong đến, cũng không từ chối nữa.
Nghiêm Nhuệ Phong cười toe toét nói với Triệu Thừa Hoài: "Việc trồng trọt nhà chúng em đều là kẻ học nghề, sau đó có chỗ nào không hiểu, liền đi tìm anh lĩnh giáo. Da mặt thằng em đây luôn dày, tương lai có chuyện gì cần anh phụ một tay, anh có thể đến hỗ trợ."
Triệu Thừa Hoài đương nhiên đầy miệng đáp ứng, trong lúc nhất thời cũng quên luôn chuyện xấu về con quái vật lớn trong ao kia, cùng Nghiêm Nhuệ Phong vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện phiếm.
Nghiêm Phi từ lúc xuống ruộng liền cách Cảm Lâm không xa. Trên thực tế Nghiêm Phi không phải người nói nhiều, nhưng nếu ở cùng Cảnh Lâm, bình thường đều sẽ chủ động tìm đề tài tán gẫu với cậu, vì thế trong mắt Cảnh Lâm, Nghiêm Phi không phải kẻ trầm mặc ít lời. Nhưng lúc này Nghiêm Phi ở gần cậu bận việc một hồi lâu rồi còn chưa mở miệng nói chuyện, Cảnh Lâm liền cảm thấy có chút không đúng. Cậu ném cây cỏ trong tay lên bờ, rồi hỏi Nghiêm Phi: "Sao vậy, cảm giác hôm nay anh không vui?"
Nghiêm Phi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
Thật sự không vui a...... Cảnh Lâm nghĩ như vậy, sau đó hồi tưởng lại mọi chuyện, "Anh đang giận tôi? Tại sao chứ?"
Nghiêm Phi nói: "Anh cho rằng em đem chuyện vẽ bùa bày trận nói cho nhà anh, chính là đem bọn anh đối đãi như người nhà, kết quả hôm nay mới phát hiện, anh đối với các em, vẫn là một người ngoài."
Nhất thời Cảnh Lâm không biết phải trả lời thế nào, kỳ thực suy nghĩ trong lòng cậu cũng rất mâu thuẫn, cậu một mặt rất quỷ dị mà tín nhiệm nhân phẩm nhà họ Nghiêm, một mặt lại theo bản năng kéo ra khoảng cách với bọn họ, nhìn như càng ngày càng thân thuộc, hiện thực lại vẫn xa cách như cũ.
Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm không nói lời nào, vò cây cỏ trên tay thành một cục ném ra bên ngoài, sau đó nhìn Cảnh Lâm, nói: "Anh hi vọng mấy người chúng ta có thể làm bạn thân rất thân với nhau, em cùng Triệu Chí Văn, mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm anh hỗ trợ, không được chỉ coi anh là một người quen biết mà thôi, có thể không?"
Thái độ Nghiêm Phi rất chân thành, khiến Cảnh Lâm cảm giác mình chỉ chần chờ một khắc thôi cũng là sự thiếu tôn trọng với thành ý của y, liền ngơ ngẩn gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Sau đó Nghiêm Phi mỉm cười, đưa tay sờ một chút khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ của Cảnh Lâm, tại thời điểm Cảnh Lâm trợn to hai mắt liền cho cậu nhìn bùn đất dính trên bàn tay mình: "Em không cẩn thận dính phải thứ này lên mặt."
"A, cảm ơn." Cảnh Lâm nói cảm ơn, thật sự cho rằng trên mặt mình có bùn đất, theo phản xạ giơ lên cánh tay lau hai cái trên mặt.
"Đã không có." Nghiêm Phi nói.
Hai người lại tiếp tục nhổ cỏ, Cảnh Lâm vẫn ít nói như trước, Nghiêm Phi cũng không nói gì, chỉ có điều trong lòng đang khẽ ngâm nga giai điệu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cảnh Lâm vừa mở ra cửa nhỏ thông sân sau, khi nhìn thấy đầy sân là cứt gà liền mặt xanh mét.
Cậu đã quên, mấy con như gà này đi tới bất cứ chỗ nào, chợt có hứng thú là có thể tùy thời thả mìn. Cậu nuôi Quạc Quạc lâu như vậy, xưa nay trong nhà ở khắp các ngóc ngách cũng không phát hiện được bãi mìn của Quạc Quạc, mặc dù không biết nó giải quyết vấn đề vệ sinh của bản thân như thế nào, nhưng vẫn khiến cậu bớt lo không ít. Cậu cho rằng đám gà con đó thông minh lên, thì phải cùng Quạc Quạc không kém bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ thông minh lên một chút mà thôi, tập tính từ trước ra sao thì bây giờ vẫn y vậy.
Cảnh Lâm cầm xẻng xúc than tro phủ lên rồi quét đám mìn đi, thuận tiện cũng dọn dẹp chút bầy gà trong phòng tạp vật, toàn bộ số mìn đó đổ vào hố ủ phân.
Thấy đám gà con không có chuyện gì, Cảnh Lâm vội vàng bắt bọn chúng nhốt vào trong phòng tạp vật.
Cơm sáng qua đi, Cảnh Lâm nhấc theo một túi cải thảo cùng Nhạc Nhạc tới nhà Triệu Chí Văn, ngày hôm nay phải xuống ruộng làm cỏ, bữa trưa bữa tối giải quyết ngay ở nhà Triệu Chí Văn.
Hôm nay khí trời rất mát mẻ, không thấy mặt trời, còn có gió thổi nữa, cánh tay lộ ngoài quần áo còn cảm giác man mát. Người trong thôn đại khái đã quen dậy sớm rồi, thời điểm đám người Cảnh Lâm đi ra, người đi làm đồng cũng không thiếu.
Bởi vì là ruộng lúa nước, nên bà con đều đi ủng lội xuống đồng.
Khoảng thời gian này, bông lúa đều đã trổ đòng đầy đủ, các thôn dân kiểm tra cẩn thận lúa nước, thấy cùng năm ngoái không có biến hóa gì, tâm tình không tệ. Tháng ngày so trước đây khó khăn hơn, nhưng chỉ cần lương thực còn có thu hoạch, thì đó là đảm bảo tốt nhất để tiếp tục sống sót a.
Ba người Cảnh Lâm nhổ cỏ một lúc, liền thấy Mã Thuần Chính chạy qua bên này, cách mấy thửa ruộng gọi Triệu Thừa Hoài: "Chú Thừa Hoài, chú mau đi xem một chút ao sen nhà chú đi, toàn bộ héo hết rồi!"
Trước đám Cảnh Lâm đã đề cập tới chuyện hoa sen biến đen với Mã Nhân Thiện, thế nhưng bởi vì mấy ngày qua đều rất bận rộn, cũng không có thời gian lượn qua xem thế nào, định chờ thanh lý sạch sẽ cỏ dại trong ruộng rồi đi sau, thế nhưng lời nói của Mã Thuần Chính là có ý gì? Toàn bộ héo hết rồi?
Mắt thấy ba người Triệu Thừa Hoài vội vã đi hướng tới ao sen, không ít người cùng bận dưới ruộng cũng đi theo.
Chỉ thấy từ xa xa, ao sen vốn nên xanh um bát ngát, giờ đập vào mắt lại biến thành màu vàng khô héo, lá sen mất nước rủ trên mặt ao, những đài sen chỉ cần vài ngày nữa thôi là có thể ăn, hiện tại lại trở nên dúm dó, hơn nữa cũng không biết nước ao đã xảy ra chuyện gì, đen sì.
Bông hoa sen gần bên bờ này ở giữa một mảnh khô vàng càng đặc biệt dễ thấy. Chỉnh bông hoa sen đã biến hoàn toàn thành màu đen, đồng thời màu đen còn đang lan tràn xuống cuống.
Người trong thôn nhìn bông hoa sen đó vừa thấy kinh ngạc không ngớt, vừa cảm thấy đáng tiếc, trước đây gia đình Triệu Thừa Hoài hàng năm cứ đến mùa đông thu hoạch củ sen liền kiếm lời về thật lớn, trong thôn không ít người đều cực kỳ ước ao, nhưng mắt thấy hồ sen này cứ như vậy không còn, không cần nói đến Triệu Thừa Hoài, ngay cả bọn họ những người ngoài đây cũng cảm thấy đau lòng đáng tiếc, sôi nổi mở lời an ủi Triệu Thừa Hoài.
Vẻ mặt Triệu Thừa Hoài ngưng trọng, ông cũng không vấn đề gì, từ khi đám Cảnh Lâm nói với ông về hiện tượng sen hóa đen sẽ khiến cá tôm nhỏ xung quanh chết, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, Triệu Chí Văn vẫn luôn âm thầm an ủi ông, tuy trước còn ôm tâm lý may mắn, hiện tại may mắn lại vắng mặt, kết quả xấu nhất đã xuất hiện, nhưng ông cũng không có nhiều khổ sở.
Mọi người đang túm năm tụm ba thảo luận ao sen, thì bỗng nhiên một trận tiếng nước rào rào vang lên, mọi người còn chưa phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bức tường đen thùi đột nhiên từ trong nước bắn lên hướng về phía bọn họ.
Theo tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đám người nguyên bản đứng ở nơi đó đều bị bức tường kia đẩy ra thật xa, người nào tốt hơn chút thì chỉ bay lên rồi té ngã, còn có không ít người đều bị tát bay rồi rơi xuống rãnh nước sâu ba mét đằng sau.
Hai cha con Triệu Thừa Hoài đều bị ngã vào rãnh nước, may là tuy bên trong có nước, nhưng không sâu, giảm xóc chịu ít thương tổn hơn, hai người trừ lúc ngoi lên có chút phát mộng, trên người bị cỏ dại vạch mấy vết rách ra, thì cũng không có vấn đề lớn gì.
Mà Cảnh Lâm cả người ướt đẫm, thời điểm trượt xuống rãnh vừa vặn bắt được cỏ dại mọc dị thường tươi tốt, vì thế còn đang treo trên cao cao chưa ngã xuống, bên cạnh cũng có mấy người thôn dân giống cậu.
Sau phút kinh hoảng ngắn ngủi, người tụt xuống rãnh nước đều đạp nhảy hòng trèo lên trên, vuốt nước trên mặt, miệng còn luôn hỏi những người đứng phía trên đến cùng vừa nãy xảy ra chuyện gì.
Không ai trả lời bọn cậu, Cảnh Lâm cùng nhóm người bên cạnh ước gì bọn cậu cũng giống những người rơi hẳn xuống rãnh nước, thế nhưng bọn cậu hiện tại ngay cả động một chút thôi cũng không dám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong ao sen đối diện với bọn cậu, một con quái vật cả người đen nhánh trồi phần thân thể cao hơn nửa mét lên khỏi mặt nước nhìn bọn cậu, vây kiếm trên lưng còn sáng bóng loang loáng, hai con mắt to đen như mực không hề có chút tình cảm nào.
"Quái, quái vật!"
Hóa ra màu nước đen thùi lùi lúc trước bọn cậu thấy không phải do nước xảy ra vấn đề, mà là bởi vì dưới nước chính là con quái vật kia. Có người bị dọa hỏng rồi, chờ lúc lấy lại tinh thần kinh hoảng kêu to, thét một tiếng buông lỏng tay đổ rầm về phía trước, trực tiếp sợ đến ngất xỉu, may là rơi xuống rãnh được mọi người nhanh chóng vớt lên, không thì đã chết đuối.
Mà con quái vật kia thấy mấy người đó thét lên, liền ngoác miệng ra, một bó mũi tên nước bắn về phía đám Cảnh Lâm. Cảnh Lâm nhanh chóng buông tay ra, thuận tiện kéo theo một người bên cạnh mình đã sợ đến ngây ngẩn, hai người ngửa thân đổ xuống, một kéo một, tất cả người bên dưới cũng cùng tuột xuống, do đó tránh thoát những mũi tên nước vừa nãy. Trước khi rơi xuống Cảnh Lâm còn nhìn thấy bên mép con quái vật mọc ra hai cái râu rất dài.
Nghe nói mặt trên có quái vật,mắt thấy toàn bộ những người leo lên rơi trở lại trong rãnh, liền cùng giúpnhau bò đến một bên khác của rãnh. Những người nhìn thấy quái vật ở khoảng cáchgần, ngoại trừ Cảnh Lâm có thể tự leo lên, thì mấy người còn lại thân thể đều mềmnhũn tạm thời không đi đường được, bị người kéo đi bị cỏ dại quét vào mặt cũngkhông quan tâm, có thể thoát khỏi nơi này là tốt rồi.
Nhìn thấy đã cách khá xa, mọi người mới dám dừng lại lấy hơi.
"Đến cùng các cậu nhìn thấy thứ gì a?" Cao Trường Huy hỏi, ruộng nhà hắn nằm ngay bên cạnh nhà Triệu Chí Văn, nghe tiếng hô của Mã Thuần Chính, nhà hắn cũng đi theo nhìn, thời điểm bị đẩy ra ngoài chỉ thấy một mảnh đen sì, sau đó liền ngã vào trong rãnh nước.
Người sợ đến mức hôn mê kia bị bấm xuống huyệt nhân trung bấm đến tỉnh rồi, lúc này người còn nhũn cả ra, "Không biết. Toàn thân đen sì, trên lưng mọc ra một loạt gì đó, trông như gai."
"Lúc nó phun nước, tôi thấy hàm răng trong miệng nó, ôi mẹ ơi, lít nha lít nhít, đảm bảo một phát cắn xuống người có thể đứt thành hai đoạn."
Trong vài người vừa nãy thì Cảnh Lâm bình tĩnh nhất, do đó cũng nhìn được rõ ràng nhất: "Bên mép mọc ra hai cái râu rất dài, sinh sống trong nước, tuy rằng rất lớn, nhưng cảm giác giống như một loại cá quả biến dị."
"Trong ao sen nhà tớ sao có thể có cá quả được?" Triệu Chí Văn nói, ao cá nhà hắn đúng là có cá quả, thế nhưng ao sen lại không có, nếu có cũng chỉ là một ít tôm tép nhỏ mà thôi.
"Có thể là tại thời điểm xả nước chạy từ bên ao cá sang."
"Lần đầu nhìn thấy thứ dọa người như vậy đấy, con kiến lúc trước so với nó quả thực chỉ là trò trẻ con." Trương miệng rộng nói.
"Nó dùng cái gì tát chúng ta?"
"Hẳn là đuôi." Cảnh Lâm nói.
"May mà nó ở trong nước, sẽ không đuổi theo chúng ta đâu nhỉ, xem bộ dáng là không ra khỏi nước được, cứ như vậy thì càng tốt." Mã Thuần Chính đưa ra suy đoán của hắn.
"Nó phun nước giống như đang xua đuổi chúng ta." Có người nói.
Có người hỏi phải làm sao bây giờ.
"Con quái vật kia hung tàn như vậy, còn chưa tới gần đã bị đánh bay đi, trừ khi dùng đạn pháo, không thì không có cách nào đánh chết."
Nhưng tại Hoa quốc vũ khí quản chế nghiêm ngặt, đạn pháo cái gì khỏi cần nghĩ, sau mọi người thảo luận tới thảo luận lui, đều không thấy có biện pháp nào tốt.
Cuối cùng, Mã Nhân Thiện nói: "Nếu như vậy, mọi người về sau không nên tới gần ao sen nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người liền vội vàng nói đúng, hôm nay nếu không phải vì tới xem áo nhiệt, mọi người cũng sẽ không đi đến ao sen bên này, ao sen cách ruộng đất gần thôn có chút khoảng cách, trừ gia đình Triệu Chí Văn, bình thường rất ít người tới đây.
Sau khi mọi người trở lại ruộng tiếp tục làm cỏ, bởi vì chuyện vừa xảy ra nên lòng vẫn không yên, dù sao ao sen trong thôn nhảy ra một con quái vật lớn, khiến ai cũng cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, thậm chí có người sau khi nghe chuyện còn trách cứ gia đình Triệu Thừa Hoài, đang yên đang lành đi thuê ao trồng sen làm cái gì. Đương nhiên lời này không dám nói trước mặt người, chỉ dám âm thầm nói hai câu với người trong nhà thôi.
Một nhà họ Nghiêm nghe được tin tức chạy tới hỏi tình huống, đất ruộng nhà bọn y còn chưa tịch thu về, dù có cũng chỉ một khối đất trước cổng thôi, do đó thời điểm mọi người trong thôn bận rộn thì nhà bọn y rất rảnh rỗi, trước khi chạy đến Nghiêm Phi ở nhà không phải cùng Nghiêm Lộ đấu tay đôi thì cũng dạy ba mẹ mình các chiêu thức đánh lộn.
Nhờ phúc Ộp Ộp ngày hôm qua Triệu Chí Văn đưa sang, tối đó người một nhà Nghiêm Phi tuy đi ngủ hơi muộn chút, thế nhưng không bị muỗi cắn nữa, cộng thêm hôm nay khí trời mát mẻ, nên gia đình y khó lắm mới ngủ nướng một phen, vì vậy tinh thần hiện tại rất phấn chấn.
Nghiêm Phi đứng bên bờ nhìn Cảnh Lâm đầu đầy mồ hôi dưới ruộng, nhìn cậu thỉnh thoảng lại vươn tay lau mồ hồi, trong lòng bỗng nhiên có chút nhói đau. Về nhà đổi một đôi ủng dài, liền không nói câu nào, chui xuống ruộng bắt đầu hỗ trợ.
Nghiêm Phi cũng không biết mấy người Cảnh Lâm hôm nay làm việc ngoài đồng, nếu không đã dậy sớm đến giúp đỡ rồi. Không nói đến chuyện y sau đó muốn làm người một nhà với Cảnh Lâm, liền vì Cảnh Lâm bày trận cho nhà y thôi, cộng thêm Ộp Ộp Triệu Chí Văn mang sang nhà nữa, y đến giúp là đúng. Vậy mà không ai nói với y một tiếng nào, y có chút tức giận.
Nghiêm Nhuệ Phong vừa nhìn, cũng vỗ đầu một cái chợt ngộ ra, vội vàng trở về thay đôi ủng, đến giúp đỡ.
Triệu Thừa Hoài liên thanh gọi Nghiêm Phi mau đi lên, nhưng y không hé răng, Chu Phỉ Phỉ đứng trên bờ cười nói: "Cứ kệ nó, làm quen làm quen, đợi đến sau này chính mình làm việc liền thành quen tay."
Triệu Thừa Hoài thật ra là sợ Chu Phỉ Phỉ tức giận, dù sao nhà y sinh sống trong thành phố lại có tiền, loại lao động mệt mỏi này khẳng định chưa từng làm. Ông nghe Chu Ngọc nói chuyện về con trai nhà mình và Nghiêm Lộ, còn đang trông cậy hai nhà bọn ông làm thông gia đây. Thấy Chu Phỉ Phỉ không có biểu hiện khó chịu gì, Triệu Thừa Hoài mới yên lòng, chờ Nghiêm Nhuệ Phong đến, cũng không từ chối nữa.
Nghiêm Nhuệ Phong cười toe toét nói với Triệu Thừa Hoài: "Việc trồng trọt nhà chúng em đều là kẻ học nghề, sau đó có chỗ nào không hiểu, liền đi tìm anh lĩnh giáo. Da mặt thằng em đây luôn dày, tương lai có chuyện gì cần anh phụ một tay, anh có thể đến hỗ trợ."
Triệu Thừa Hoài đương nhiên đầy miệng đáp ứng, trong lúc nhất thời cũng quên luôn chuyện xấu về con quái vật lớn trong ao kia, cùng Nghiêm Nhuệ Phong vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện phiếm.
Nghiêm Phi từ lúc xuống ruộng liền cách Cảm Lâm không xa. Trên thực tế Nghiêm Phi không phải người nói nhiều, nhưng nếu ở cùng Cảnh Lâm, bình thường đều sẽ chủ động tìm đề tài tán gẫu với cậu, vì thế trong mắt Cảnh Lâm, Nghiêm Phi không phải kẻ trầm mặc ít lời. Nhưng lúc này Nghiêm Phi ở gần cậu bận việc một hồi lâu rồi còn chưa mở miệng nói chuyện, Cảnh Lâm liền cảm thấy có chút không đúng. Cậu ném cây cỏ trong tay lên bờ, rồi hỏi Nghiêm Phi: "Sao vậy, cảm giác hôm nay anh không vui?"
Nghiêm Phi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
Thật sự không vui a...... Cảnh Lâm nghĩ như vậy, sau đó hồi tưởng lại mọi chuyện, "Anh đang giận tôi? Tại sao chứ?"
Nghiêm Phi nói: "Anh cho rằng em đem chuyện vẽ bùa bày trận nói cho nhà anh, chính là đem bọn anh đối đãi như người nhà, kết quả hôm nay mới phát hiện, anh đối với các em, vẫn là một người ngoài."
Nhất thời Cảnh Lâm không biết phải trả lời thế nào, kỳ thực suy nghĩ trong lòng cậu cũng rất mâu thuẫn, cậu một mặt rất quỷ dị mà tín nhiệm nhân phẩm nhà họ Nghiêm, một mặt lại theo bản năng kéo ra khoảng cách với bọn họ, nhìn như càng ngày càng thân thuộc, hiện thực lại vẫn xa cách như cũ.
Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm không nói lời nào, vò cây cỏ trên tay thành một cục ném ra bên ngoài, sau đó nhìn Cảnh Lâm, nói: "Anh hi vọng mấy người chúng ta có thể làm bạn thân rất thân với nhau, em cùng Triệu Chí Văn, mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm anh hỗ trợ, không được chỉ coi anh là một người quen biết mà thôi, có thể không?"
Thái độ Nghiêm Phi rất chân thành, khiến Cảnh Lâm cảm giác mình chỉ chần chờ một khắc thôi cũng là sự thiếu tôn trọng với thành ý của y, liền ngơ ngẩn gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Sau đó Nghiêm Phi mỉm cười, đưa tay sờ một chút khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ của Cảnh Lâm, tại thời điểm Cảnh Lâm trợn to hai mắt liền cho cậu nhìn bùn đất dính trên bàn tay mình: "Em không cẩn thận dính phải thứ này lên mặt."
"A, cảm ơn." Cảnh Lâm nói cảm ơn, thật sự cho rằng trên mặt mình có bùn đất, theo phản xạ giơ lên cánh tay lau hai cái trên mặt.
"Đã không có." Nghiêm Phi nói.
Hai người lại tiếp tục nhổ cỏ, Cảnh Lâm vẫn ít nói như trước, Nghiêm Phi cũng không nói gì, chỉ có điều trong lòng đang khẽ ngâm nga giai điệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro