Khí
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
Vừa nghe tin Chu Ngọc lại muốn lên trấn trên mua đồ, Triệu Thừa Hoài không quá tình nguyện, cằn nhằn nói mua nhiều đồ như vậy làm cái gì, lãng phí tiền của vân vân. Chu Ngọc liền trừng mắt phân tích cho ông tình hình bây giờ, Triệu Thừa Hoài hết cách với bà rồi, chỉ có thể tùy bà. Có điều Cảnh Lâm có thể nhìn ra, chú Triệu cũng không phản đối bao nhiêu, chẳng qua tư duy tiết kiệm của dân quê đã thành thói quen rồi mà thôi.
Ăn cơm xong, người nhà họ Triệu lại cùng Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc đi tới nhà thầy thuốc già trong thôn. Thầy thuốc già cũng họ Triệu, đã hơn 60 tuổi, trẻ con trong thôn cơ bản đều gọi ông là ông Triệu. Thời điểm Cảnh Lâm đến, đúng lúc cả nhà bọn họ thắp nến ăn cơm tối, bên trong nhà chính còn có mấy nhóm nhỏ thôn dân khác đang đeo bình truyền nước.
Cảnh Lâm chào hỏi cùng một nhà thầy thuốc, sau đó ôm Nhạc Nhạc ngồi trên ghế dài bên cạnh, chuẩn bị chờ thầy thuốc Triệu cơm nước xong xuôi mới nói một chút bệnh trạng của Nhạc Nhạc. Không nghĩ tới thầy thuốc Triệu đầu tiên liền chú ý tới Nhạc Nhạc trong lồng ngực cậu, lập tức buông đũa xuống đi tới. Ông nhìn kỹ Nhạc Nhạc một chút, lại hỏi Cảnh Lâm vài vấn đề, sau đó lắc đầu một cái, bảo Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc trở về.
Thầy thuốc Triệu nói: “Tình huống như Nhạc Nhạc, ta mấy ngày nay ở trấn trên xem qua không ít, thanh niên trai tráng, trẻ nhỏ, người cao tuổi đều có. Nếu là trước kia, còn có thể dùng thiết bị khám chữa bệnh kiểm tra một hồi, thế nhưng bởi vì mất điện, nên bệnh viện đa khoa đã tê liệt hơn phân nửa, căn bản không kiểm tra được. Hơn nữa bệnh trạng của bọn họ xem ra chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, đối với ca bệnh này ta cũng bó tay không biện pháp.”
Chu Ngọc đau lòng sờ sờ khuôn mặt đỏ của Nhạc Nhạc: “Lẽ nào cứ để cháu nó ngủ như thế, cho cháu ăn cơm cũng không ăn, chỉ mỗi uống nước sao chịu được.”
Thầy thuốc Triệu không thể làm gì chỉ thở dài: “Hiện tại không còn phương pháp nào khác, chỉ có thể hi vọng bé tự mình tỉnh lại.”
Trời triệt để đen, không giống tối qua ánh trăng sáng sủa, đêm nay bầu trời tối um, mặt trăng bị mây đen che khuất, không thấy được nửa ngôi sao nhỏ, đi trên đường trong thôn, xung quanh không có nửa điểm ánh đèn, bóng đêm đen đặc như mực.
Bởi vì vô thố trước tình huống của Nhạc Nhạc, nên bầu không khí lúc trở về rất nặng nề, trở lại nhà Triệu Chí Văn, Chu Ngọc lấy ra hai ngọn đèn dầu kiểu cũ, để Triệu Chí Văn đưa Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc về nhà.
Về đến nhà, Cảnh Lâm phóng ngọn đèn tới phòng ngủ, sau đó bản thân đốt nến đi vào bếp đun nước nóng, giúp Nhạc Nhạc lau thân thể, tự mình rửa ráy tắm giặt, nằm trên giường nhìn Nhạc Nhạc, một buổi tối không chợp mắt.
Cảnh Lâm sinh ra không bao lâu, ba mẹ liền mất, khi đó người khác nói cậu khắc thân. Sau khi hiểu chuyện nghe những lời nói kiểu đó cậu cũng sợ sệt, cũng khóc, rồi ông nội cùng chị lại an ủi cậu, nói là những người kia toàn bịa đặt lung tung, ông nội còn chạy đến nhà đối phương náo loạn một hồi. Sau đó những lời nói liên quan tới cậu kiểu vậy, chí ít cậu đã không từng nghe thấy lần nữa, thế nhưng trẻ con trong thôn trừ Triệu Chí Văn ra, tất cả đều tránh né cậu như rắn rết, ông nội đi rồi, ánh mắt kỳ quái ông bà cô bác trong thôn nhìn cậu cậu cũng có thể cảm nhận được. Sau đó chị cũng gặp chuyện mà ra đi, cậu tại một quãng thời gian rất dài lúc đó đều chìm trong suy nghĩ, không phải mình thật trời sinh mệnh cách khắc thân đấy chứ, nếu không phải vậy tại sao những người thân nhất bên cạnh đều rất sớm rời bỏ cậu mà đi. Đoạn thời gian đón về Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm kỳ thực phi thường bàng hoàng do dự, cậu cảm thấy chính mình đã hại chết chị, cậu đau lòng cháu ngoại của mình, muốn chăm sóc bé, nhưng lại sợ bản thân hại bé.
Hiện tại đang êm đẹp, Nhạc Nhạc lại ngã bệnh, vẫn luôn ngủ, Cảnh Lâm tuy không nói gì, biểu hiện không chút gợn sóng, nhưng chỉ có chính cậu biết, cậu bị loại áp lực bản thân có thể hại chết cháu trai ngoại kia đè ép đến mức sắp không thở nổi, cậu thật sự sợ một ngày nào đó, gọi Nhạc Nhạc sẽ không nhận được lời đáp trả.
Một đêm không ngủ, hai mắt Cảnh Lâm sưng đỏ. Cậu theo thường lệ đút chút nước ấm cho Nhạc Nhạc, bôi thuốc mỡ lên khắp các nốt phát ban trên người bé. Sau đó ôm Nhạc Nhạc đi tới sạp nhỏ đầu thôn, mua chút nến thơm tiền giấy, đi tế bái một lúc thân nhân.
Phía Nam sạp có một sườn núi nhỏ, người trong thôn dùng làm nghĩa địa mai táng người thân, mọi người đều gọi nơi đó là Nghĩa Địa Sườn Núi. Tất cả người thân của Cảnh Lâm đều cùng ở trên đó, bà nội mất từ rất sớm chưa từng gặp mặt, cha mẹ, ông nội, còn có chị và anh rể nữa. Ở một góc Nghĩa Địa Sườn Núi, còn có một tòa mộ phần cô độc, Cảnh Lâm cũng đi thờ cúng.
Ngôi mộ này là mộ phần của một ông lão ở góa, Cảnh Lâm chỉ biết ông họ Trương, vẫn luôn gọi ông là ông Trương, từ trước thời điểm Cách mạng Văn hóa đã bị đày đến thôn bọn cậu làm cải tạo, sau đó sửa án, liền ở lại trong thôn, có quan hệ rất tốt với ông nội Cảnh Lâm, khi còn bé Cảnh Lâm tham ăn kẹo, bị ông Trương âm thầm dụ dỗ học rất nhiều thứ mê tín. Trận pháp cái gì, còn có bùa vẽ quỷ nữa.
Nhớ tới đây, tâm Cảnh Lâm giống như lúc vừa nghe được hai chữ “tận thế” mà nảy lên một cái, một ý nghĩ hoang đường bỗng nhiên nảy ra trong đầu cậu. Sau khi tế bái xong, Cảnh Lâm thu thập một hồi, nhấc theo những đồ không dùng hết nhanh chóng bước về nhà.
Cảnh Lâm còn nhớ thời điểm mỗi lần ông Trương gạt chị cùng ông nội dạy cậu những thứ này, vẻ mặt của ông đều là vui mừng vì có người nối nghiệp. Khi đó, Cảnh Lâm ngật nhân chủy đoản, ông Trương dạy cậu cái gì cậu học cái đó, cậu từ tiểu học kết quả học tập đã rất tốt, khả năng lĩnh ngộ cực cao, học cái gì đều rất nhanh, cậu không biết đã bao nhiêu lần nghe thấy ông Trương nói cậu trời sinh là kẻ học mảng này. Có điều Cảnh Lâm học là học, nhưng những thứ đó nửa điểm đều không có chỗ dùng, tuy vậy, thời điểm ông Trương còn tại thế, cũng sẽ cách một đoạn thời gian kiểm tra cậu một phen, cuối cùng còn luôn căn dặn cậu chớ đem những thứ này hoang phế mất, mới đầu Cảnh Lâm cũng nghe theo, ngoại trừ ứng phó chuyện học tập trên lớp, còn muốn lấy sách ra ôn tập một hồi những tri thức liên quan tới trận pháp, phù pháp kia. Chỉ có điều, sau đó lên cấp ba không lâu, ông Trương liền qua đời, Cảnh Lâm cầm mấy quyển sách cũ nát ông Trương để lại cho cậu, lúc đầu còn ôn tập chút ít, nhưng bởi vì về sau chương trình học tại trung học phổ thông gia tăng, nên vài cuốn sách ông Trương lưu lại đó đã bị cậu khóa trong một cái hòm cũ, đặt tại phòng tạp vật vẫn chưa từng lật xem lần nữa.
(Ngật nhân khẩu đoản: tương tự như cụm “cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn), nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, làm theo ý của người ta. Tham khảo: haidao3quatao.wordpress.com
Cụm ‘ngật nhân chủy đoản’ cũng giống thế, câu chữ QT có hơi khác chắc vì tiếng mỗi vùng)
Về đến nhà, Cảnh Lâm đóng cửa, đem Nhạc Nhạc đặt trên ghế salon phòng khách, mình thì đi phòng tạp vật đem vài cái hòm gỗ cũ mang ra.
Trong hòm để tất cả sách cậu đã dùng đã học. Những đứa trẻ khác trong thôn, mỗi khi học xong một lớp đều sẽ đem sách mang đi bán, đổi chút đồ ăn vặt. Có điều bởi vì ông nội Cảnh Lâm rất coi trọng sách, nên từ tiểu học một quyển sách của Cảnh Lâm cũng vẫn nguyên đó không bán, tất cả đều được chuyển về hòm gỗ bọc lại. Trước đây thời điểm ông nội tại thế, còn thỉnh thoảng lấy ra phơi nắng. Sau đó Cảnh Lâm đi làm, ít thời gian, một năm chỉ có thể thừa dịp ngày tết ngày nghỉ phơi hai, ba lần.
Cảnh Lâm đã nhớ không rõ những cuốn sách kia cụ thể bị cậu đặt ở hòm nào, cậu liên tiếp lật xem mấy cái liền, mới ở dưới đáy một hòm gỗ móc ra được những cuốn sách kia bị đè bên duới.
Sách tổng cộng có ba quyển, một quyển tên “Động Thiên Phù Pháp”, một quyển tên “Động Thiên Trận Pháp”, cuối cùng là một quyển “Tiểu Hạo Thiên Tâm Pháp”.
Cảnh Lâm học là hai quyển phía trước, một quyển dạy chế tạo bùa, một quyển dạy trận pháp về vị trí, cách tiến hành, sắp xếp, quyển cuối cùng, lúc đó ông Trương chỉ đưa cho cậu tùy ý lập qua lật lại, nói quyển sách đó đời này cậu đều không dùng đến được.
Hai quyển trước, Cảnh Lâm lúc lên cấp ba, cũng đã học thuộc làu làu, vẽ bùa cơ bản một lần là xong. Còn những thứ liên quan đến trận pháp, những bước đi kỳ quái kia, Cảnh Lâm bây giờ còn mơ hồ nhớ được một, hai.
Giống như quỷ thần xui khiến, Cảnh Lâm đứng tại chỗ, đọc nhẩm một hồi khẩu quyết đi kèm với những bước đi cậu còn có thể nhớ rõ, theo từng câu từng câu khẩu quyết xuất hiện, bước chân Cảnh Lâm cũng chậm rãi di động theo……
Đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt Cảnh Lâm kinh ngạc, bước đi trước đó không hề có chấn động, vào ngày hôm nay, lại để cậu cảm nhận được một loại nhịp điệu kỳ quái, một luồng khí kỳ quái!
Ăn cơm xong, người nhà họ Triệu lại cùng Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc đi tới nhà thầy thuốc già trong thôn. Thầy thuốc già cũng họ Triệu, đã hơn 60 tuổi, trẻ con trong thôn cơ bản đều gọi ông là ông Triệu. Thời điểm Cảnh Lâm đến, đúng lúc cả nhà bọn họ thắp nến ăn cơm tối, bên trong nhà chính còn có mấy nhóm nhỏ thôn dân khác đang đeo bình truyền nước.
Cảnh Lâm chào hỏi cùng một nhà thầy thuốc, sau đó ôm Nhạc Nhạc ngồi trên ghế dài bên cạnh, chuẩn bị chờ thầy thuốc Triệu cơm nước xong xuôi mới nói một chút bệnh trạng của Nhạc Nhạc. Không nghĩ tới thầy thuốc Triệu đầu tiên liền chú ý tới Nhạc Nhạc trong lồng ngực cậu, lập tức buông đũa xuống đi tới. Ông nhìn kỹ Nhạc Nhạc một chút, lại hỏi Cảnh Lâm vài vấn đề, sau đó lắc đầu một cái, bảo Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc trở về.
Thầy thuốc Triệu nói: “Tình huống như Nhạc Nhạc, ta mấy ngày nay ở trấn trên xem qua không ít, thanh niên trai tráng, trẻ nhỏ, người cao tuổi đều có. Nếu là trước kia, còn có thể dùng thiết bị khám chữa bệnh kiểm tra một hồi, thế nhưng bởi vì mất điện, nên bệnh viện đa khoa đã tê liệt hơn phân nửa, căn bản không kiểm tra được. Hơn nữa bệnh trạng của bọn họ xem ra chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, đối với ca bệnh này ta cũng bó tay không biện pháp.”
Chu Ngọc đau lòng sờ sờ khuôn mặt đỏ của Nhạc Nhạc: “Lẽ nào cứ để cháu nó ngủ như thế, cho cháu ăn cơm cũng không ăn, chỉ mỗi uống nước sao chịu được.”
Thầy thuốc Triệu không thể làm gì chỉ thở dài: “Hiện tại không còn phương pháp nào khác, chỉ có thể hi vọng bé tự mình tỉnh lại.”
Trời triệt để đen, không giống tối qua ánh trăng sáng sủa, đêm nay bầu trời tối um, mặt trăng bị mây đen che khuất, không thấy được nửa ngôi sao nhỏ, đi trên đường trong thôn, xung quanh không có nửa điểm ánh đèn, bóng đêm đen đặc như mực.
Bởi vì vô thố trước tình huống của Nhạc Nhạc, nên bầu không khí lúc trở về rất nặng nề, trở lại nhà Triệu Chí Văn, Chu Ngọc lấy ra hai ngọn đèn dầu kiểu cũ, để Triệu Chí Văn đưa Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc về nhà.
Về đến nhà, Cảnh Lâm phóng ngọn đèn tới phòng ngủ, sau đó bản thân đốt nến đi vào bếp đun nước nóng, giúp Nhạc Nhạc lau thân thể, tự mình rửa ráy tắm giặt, nằm trên giường nhìn Nhạc Nhạc, một buổi tối không chợp mắt.
Cảnh Lâm sinh ra không bao lâu, ba mẹ liền mất, khi đó người khác nói cậu khắc thân. Sau khi hiểu chuyện nghe những lời nói kiểu đó cậu cũng sợ sệt, cũng khóc, rồi ông nội cùng chị lại an ủi cậu, nói là những người kia toàn bịa đặt lung tung, ông nội còn chạy đến nhà đối phương náo loạn một hồi. Sau đó những lời nói liên quan tới cậu kiểu vậy, chí ít cậu đã không từng nghe thấy lần nữa, thế nhưng trẻ con trong thôn trừ Triệu Chí Văn ra, tất cả đều tránh né cậu như rắn rết, ông nội đi rồi, ánh mắt kỳ quái ông bà cô bác trong thôn nhìn cậu cậu cũng có thể cảm nhận được. Sau đó chị cũng gặp chuyện mà ra đi, cậu tại một quãng thời gian rất dài lúc đó đều chìm trong suy nghĩ, không phải mình thật trời sinh mệnh cách khắc thân đấy chứ, nếu không phải vậy tại sao những người thân nhất bên cạnh đều rất sớm rời bỏ cậu mà đi. Đoạn thời gian đón về Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm kỳ thực phi thường bàng hoàng do dự, cậu cảm thấy chính mình đã hại chết chị, cậu đau lòng cháu ngoại của mình, muốn chăm sóc bé, nhưng lại sợ bản thân hại bé.
Hiện tại đang êm đẹp, Nhạc Nhạc lại ngã bệnh, vẫn luôn ngủ, Cảnh Lâm tuy không nói gì, biểu hiện không chút gợn sóng, nhưng chỉ có chính cậu biết, cậu bị loại áp lực bản thân có thể hại chết cháu trai ngoại kia đè ép đến mức sắp không thở nổi, cậu thật sự sợ một ngày nào đó, gọi Nhạc Nhạc sẽ không nhận được lời đáp trả.
Một đêm không ngủ, hai mắt Cảnh Lâm sưng đỏ. Cậu theo thường lệ đút chút nước ấm cho Nhạc Nhạc, bôi thuốc mỡ lên khắp các nốt phát ban trên người bé. Sau đó ôm Nhạc Nhạc đi tới sạp nhỏ đầu thôn, mua chút nến thơm tiền giấy, đi tế bái một lúc thân nhân.
Phía Nam sạp có một sườn núi nhỏ, người trong thôn dùng làm nghĩa địa mai táng người thân, mọi người đều gọi nơi đó là Nghĩa Địa Sườn Núi. Tất cả người thân của Cảnh Lâm đều cùng ở trên đó, bà nội mất từ rất sớm chưa từng gặp mặt, cha mẹ, ông nội, còn có chị và anh rể nữa. Ở một góc Nghĩa Địa Sườn Núi, còn có một tòa mộ phần cô độc, Cảnh Lâm cũng đi thờ cúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôi mộ này là mộ phần của một ông lão ở góa, Cảnh Lâm chỉ biết ông họ Trương, vẫn luôn gọi ông là ông Trương, từ trước thời điểm Cách mạng Văn hóa đã bị đày đến thôn bọn cậu làm cải tạo, sau đó sửa án, liền ở lại trong thôn, có quan hệ rất tốt với ông nội Cảnh Lâm, khi còn bé Cảnh Lâm tham ăn kẹo, bị ông Trương âm thầm dụ dỗ học rất nhiều thứ mê tín. Trận pháp cái gì, còn có bùa vẽ quỷ nữa.
Nhớ tới đây, tâm Cảnh Lâm giống như lúc vừa nghe được hai chữ “tận thế” mà nảy lên một cái, một ý nghĩ hoang đường bỗng nhiên nảy ra trong đầu cậu. Sau khi tế bái xong, Cảnh Lâm thu thập một hồi, nhấc theo những đồ không dùng hết nhanh chóng bước về nhà.
Cảnh Lâm còn nhớ thời điểm mỗi lần ông Trương gạt chị cùng ông nội dạy cậu những thứ này, vẻ mặt của ông đều là vui mừng vì có người nối nghiệp. Khi đó, Cảnh Lâm ngật nhân chủy đoản, ông Trương dạy cậu cái gì cậu học cái đó, cậu từ tiểu học kết quả học tập đã rất tốt, khả năng lĩnh ngộ cực cao, học cái gì đều rất nhanh, cậu không biết đã bao nhiêu lần nghe thấy ông Trương nói cậu trời sinh là kẻ học mảng này. Có điều Cảnh Lâm học là học, nhưng những thứ đó nửa điểm đều không có chỗ dùng, tuy vậy, thời điểm ông Trương còn tại thế, cũng sẽ cách một đoạn thời gian kiểm tra cậu một phen, cuối cùng còn luôn căn dặn cậu chớ đem những thứ này hoang phế mất, mới đầu Cảnh Lâm cũng nghe theo, ngoại trừ ứng phó chuyện học tập trên lớp, còn muốn lấy sách ra ôn tập một hồi những tri thức liên quan tới trận pháp, phù pháp kia. Chỉ có điều, sau đó lên cấp ba không lâu, ông Trương liền qua đời, Cảnh Lâm cầm mấy quyển sách cũ nát ông Trương để lại cho cậu, lúc đầu còn ôn tập chút ít, nhưng bởi vì về sau chương trình học tại trung học phổ thông gia tăng, nên vài cuốn sách ông Trương lưu lại đó đã bị cậu khóa trong một cái hòm cũ, đặt tại phòng tạp vật vẫn chưa từng lật xem lần nữa.
(Ngật nhân khẩu đoản: tương tự như cụm “cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn), nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, làm theo ý của người ta. Tham khảo: haidao3quatao.wordpress.com
Cụm ‘ngật nhân chủy đoản’ cũng giống thế, câu chữ QT có hơi khác chắc vì tiếng mỗi vùng)
Về đến nhà, Cảnh Lâm đóng cửa, đem Nhạc Nhạc đặt trên ghế salon phòng khách, mình thì đi phòng tạp vật đem vài cái hòm gỗ cũ mang ra.
Trong hòm để tất cả sách cậu đã dùng đã học. Những đứa trẻ khác trong thôn, mỗi khi học xong một lớp đều sẽ đem sách mang đi bán, đổi chút đồ ăn vặt. Có điều bởi vì ông nội Cảnh Lâm rất coi trọng sách, nên từ tiểu học một quyển sách của Cảnh Lâm cũng vẫn nguyên đó không bán, tất cả đều được chuyển về hòm gỗ bọc lại. Trước đây thời điểm ông nội tại thế, còn thỉnh thoảng lấy ra phơi nắng. Sau đó Cảnh Lâm đi làm, ít thời gian, một năm chỉ có thể thừa dịp ngày tết ngày nghỉ phơi hai, ba lần.
Cảnh Lâm đã nhớ không rõ những cuốn sách kia cụ thể bị cậu đặt ở hòm nào, cậu liên tiếp lật xem mấy cái liền, mới ở dưới đáy một hòm gỗ móc ra được những cuốn sách kia bị đè bên duới.
Sách tổng cộng có ba quyển, một quyển tên “Động Thiên Phù Pháp”, một quyển tên “Động Thiên Trận Pháp”, cuối cùng là một quyển “Tiểu Hạo Thiên Tâm Pháp”.
Cảnh Lâm học là hai quyển phía trước, một quyển dạy chế tạo bùa, một quyển dạy trận pháp về vị trí, cách tiến hành, sắp xếp, quyển cuối cùng, lúc đó ông Trương chỉ đưa cho cậu tùy ý lập qua lật lại, nói quyển sách đó đời này cậu đều không dùng đến được.
Hai quyển trước, Cảnh Lâm lúc lên cấp ba, cũng đã học thuộc làu làu, vẽ bùa cơ bản một lần là xong. Còn những thứ liên quan đến trận pháp, những bước đi kỳ quái kia, Cảnh Lâm bây giờ còn mơ hồ nhớ được một, hai.
Giống như quỷ thần xui khiến, Cảnh Lâm đứng tại chỗ, đọc nhẩm một hồi khẩu quyết đi kèm với những bước đi cậu còn có thể nhớ rõ, theo từng câu từng câu khẩu quyết xuất hiện, bước chân Cảnh Lâm cũng chậm rãi di động theo……
Đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt Cảnh Lâm kinh ngạc, bước đi trước đó không hề có chấn động, vào ngày hôm nay, lại để cậu cảm nhận được một loại nhịp điệu kỳ quái, một luồng khí kỳ quái!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro