Màn đêm
Tiếu Giai Nhân
2024-07-24 08:28:57
Cố Phồn đối với lời hứa của khác không tin lắm, cho nên sau khi Lục Nhai nói ra câu sẽ bảo vệ cô, Cố Phồn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn bên ngoài.
Lục Nhai nhìn cô một cái, giữa hai người đột nhiên có thêm một cái hộp sắt, Lục Nhai đặt hộp lên đùi Cố Phồn: “Bên trong có năm mươi viên đạn súng xung kích hạng A, cộng thêm mười viên cô Lục Anh tặng em, em tiết kiệm dùng.”
Không phải Lục Nhai không muốn cho nhiều mà là tài nguyên quân đội có hạn, không thể quá thiên vị.
Hộp sắt nặng trịch, Cố Phồn ôm vào trong ngực, cảm giác hộp đạn này so với lời hứa vừa rồi của Lục Nhai càng có ý nghĩa hơn.
Tâm bất an cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
“Cám ơn.” Cố Phồn không chút khách khí thu hồi món quà này, cô cũng chuẩn bị cho Lục Nhai một món quà, chỉ là còn chưa tới thời cơ đưa ra.
Xe việt dã dừng ở sân nhà Cố Phồn.
Lục Nhai đêm nay muốn ở lại bên này, hai người một trước một sau đi về phía cầu thang.
Cố Phồn vẫn chưa quen với loại giày cao gót này của người Trái Đất, đến trước cầu thang, cô một tay vịn lan can, một tay cởi giày cao gót.
Đại sảnh không bật đèn, nhưng thể chất cường giả cấp S vẫn làm Lục Nhai thấy rõ hai chân của Cố Phồn, trắng nõn như ngọc không chút tì vết, cũng không có dấu vết lâu ngày bị giày cọ xát, tựa như chủ nhân của đôi chân này chưa từng mang giày, giống như cô là mỹ nhân hồ yêu biến hóa trong thần thoại, đẹp đến không chân thật chút nào.
Bởi vì cô có dị năng hệ mộc, hay là cô thật sự là hồ yêu?
Đổi thành thời đại hòa bình, Lục Nhai tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ này, nhưng trận đại phóng xạ khiến cho rất nhiều động vật biến dị, trong ngàn vạn con hồ ly đột nhiên có một con biến dị đặc biệt một chút, chưa chắc không có loại xác suất này.
Cố Phồn hai chân giẫm trên mặt đất, ngẩng đầu, phát hiện Lục Nhai đang nhìn chằm chằm chân cô.
Cố Phồn:...
Chẳng lẽ mỹ nhân kế thật sự phát huy tác dụng?
Cố Phồn đang kinh ngạc, Lục Nhai đột nhiên xoay người, đi lên lầu.
Cố Phồn dừng một chút, yên lặng đuổi theo.
Đến tầng hai, Lục Nhai đi về phía phòng mình, Cố Phồn tiếp tục đi lên.
Đang yên tĩnh phía sau bỗng dưng truyền đến âm thanh của Lục Nhai: “Tối nay em cùng nhóm Tinh Hà hẹn nhau muốn moi thông tin từ tôi đúng không?”
Cố Phồn xấu hổ cười cười, trong bữa cơm Lục Nhai trả lời lưu loát như vậy, cô còn tưởng Lục Nhai không phát hiện kế hoạch của bọn họ.
“Thật ra em có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần khó khăn như vậy.”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa hạ xuống không lâu, vang lên tiếng đóng cửa của Lục Nhai.
Cố Phồn vịn lan can quay đầu lại, bất ngờ nhìn cánh cửa đã đóng chặt.
Đây là tức giận sao? Tức giận mỹ nhân kế của cô, hay là tức giận anh thật sự đã cắn câu?
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Phồn kết thúc một đêm tu luyện, nằm trên giường lớn mềm mại thả lỏng gân cốt, đột nhiên dưới lầu có tiếng xe khởi động, nhưng không lập tức rời đi.
Cố Phồn đi ra ban công.
Chiếc váy ngủ cô đang mặc bị gió núi thổi qua khiến làn váy bay tán loạn.
Thấy Lục Nhai đẩy cửa xe ra, Cố Phồn vội vàng đè lại làn váy.
Lục Nhai ngẩng đầu nhìn, quay lưng về phía cô nói: “Buổi tối ngày mười bốn tôi tới đón em, ở biệt thự của tôi một đêm, ngày hôm sau trực tiếp đi tham gia lễ kỷ niệm.”
Cố Phồn: “Ừm, tôi biết rồi.”
Lục Nhai nhanh chóng lên xe rời đi.
Cố Phồn ghé vào lan can, chăm chú nhìn xe anh lái ra khỏi tầm mắt, sau đó nhìn về phía căn cứ xa hơn.
Có một cơn gió thổi tới, dường như còn lạnh hơn cả cơn gió hôm qua.
Cố Phồn xoay người trở về phòng, thay một chiếc áo dài tay.
“Ngày mai lễ kỷ niệm các cậu có đi không?”
Buổi sáng ngày mười bốn, Cố Phồn vừa ăn sáng vừa hỏi tiểu đội Tinh Hà.
Mạnh Liên Doanh nhìn Tinh Hà, nói: “Đi thôi, nói thế nào cũng là lễ kỷ niệm đầu tiên kể từ khi thành lập căn cứ, lần sau muốn nhìn phải đợi thêm năm mươi năm.”
Tinh Hà: “Ừm, tôi đã nhận được thiệp mời của chính phủ, nếu các cậu có hứng thú thì buổi tối có thể tham dự tiệc do chính phủ tổ chức.”
Phong Hỏa: “Chính phủ vì sao mời lính đánh thuê chúng ta?”
Tinh Hà nói: “Nói là tổng cộng mời năm tiểu đội lính đánh thuê, chúng ta chỉ là một trong số đó.”
Mạnh Liên Doanh quay sang Cố Phồn: “Tiệc tối kiểu này hơn phân nửa anh họ mình cũng đi chứ?”
Cố Phồn gật đầu: “Anh ấy bảo tôi cùng đi, giúp anh ấy chắn hoa đào.”
Mạnh Liên Doanh cười nói: “Có cậu ở đây, những hoa đào kia tự biết xấu hổ, nào không biết xấu hổ còn tiếp cận anh họ mình, đúng rồi, cậu cứ ăn mặc như đêm hôm đó, chắc chắn áp đảo tất cả các cô gái ở đó.”
Cố Phồn không có hứng thú, ngày đó ăn mặc đơn giản là vì dùng mỹ nhân kế với Lục Nhai, đêm mai cô ăn mặc lộng lẫy lại không có lợi, có lẽ còn có thể rước thêm ít phiền phức.
Một cô gái bộ dáng xinh đẹp nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình thì vẫn là hết sức khiêm tốn thì tốt hơn.
Hẹn gặp lại trong tiệc tối, chạng vạng hôm đó, Cố Phồn theo Lục Nhai đến biệt thự của anh.
Ảnh hưởng của mỹ nhân kế hình như đã tiêu trừ, hai người quay trở lại hình thức ban đầu ở chung - khách khí.
“Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Sau khi ăn xong bữa tối do đầu bếp trong biệt thự chuẩn bị, Lục Nhai nhìn Cố Phồn đưa ra lời mời.
Cố Phồn: “Đi đâu?”
Lục Nhai: “Quảng trường trung tâm, cảnh đêm ở đó không tồi.”
Cố Phồn cũng không thiếu một hai giờ tu luyện, đồng ý.
Lục Nhai lái xe rời khỏi khu biệt thự, đến gần quảng trường trung tâm, anh dừng xe ở một chỗ đậu xe ven đường, hai người đi về phía quảng trường.
So với các tòa nhà cao tầng dày đặc ở vòng hai, mật độ kiến trúc ở vành trung tâm thấp, thiết kế của các tòa nhà cũng tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Đèn đường sáng ngời, cách quảng trường càng gần, người đi đường gặp phải cũng càng nhiều, có nữ sinh cười nói chuyện, có tình nhân tay trong tay, cũng có cha mẹ mang theo con cái ở độ tuổi khác nhau.
“Nơi này là nơi gần với cách sống thời đại tự do nhất.” Lục Nhai nhìn đám người xa xa, giải thích với Cố Phồn.
Cố Phồn đánh giá một vòng, nói: “Đây đều là dị năng giả phải không?”
Lục Nhai: “Ừm, dù ở nơi nào cũng đều có phân chia địa vị giàu nghèo.”
Cố Phồn cười cười.
Ven đường có quán nhỏ chế biến thức ăn, cũng có nghệ sĩ ca hát đánh đàn, trước mắt yên bình như thế nhưng Cố Phồn lại không cách nào xua tan nỗi sợ hãi thú triều có thể tới.
Đi đến bên cạnh một cái ghế dài, Cố Phồn ra hiệu cho Lục Nhai ngồi xuống, nhỏ giọng nói với anh: “Tôi có một vấn đề vẫn không hiểu lắm, dựa theo lẽ thường, ý thức lãnh thổ của quái thú đều rất mạnh, lại thích sống ở môi trường rừng sâu núi thẳm, nếu như nhân loại không tấn công quái thú thì quái thú chắc là cũng sẽ không xâm phạm căn cứ nhân loại theo quy mô lớn, tại sao hai bên không thể chung sống hòa bình?”
Giống như Tu Chân Giới, người bình thường sinh hoạt ở thành trấn bình thường, tu chân giả thành lập môn phái hoặc chu du khắp nơi, chỉ có thu thập linh thảo hoặc nhất thiết phải đi đến rừng rậm hoang vu, khắp nơi đều là yêu thú, mà những yêu thú kia rất ít rời khỏi hang ổ đi săn bắt nhân loại.
Cố Phồn nghĩ, vì cái gì nhân loại ở căn cứ nhất định phải vì càng nhiều tự do mà đi mạo hiểm mất mạng? Giống như đệ tử môn phái ở lại căn cứ tận hưởng sự bình yên không được sao?
Lục Nhai bình tĩnh nói: “Ý thức lãnh thổ của quái thú đúng là mạnh, nhưng nhân loại đã đứng đầu chuỗi thức ăn của Trái Đất mấy ngàn năm nay, dẫn đến ngoại trừ quái thú chưa bao giờ tiếp xúc qua nhân loại sẽ co đầu rụt cổ ở bên trong lãnh thổ của mình, đại đa số quái thú còn lại đều thù ghét nhân loại. Thời đại tự do các động vật không có thực lực để săn bắt con người, trận đại phóng xạ xảy ra đột nhiên đạt được biến dị, dù chó mèo nuôi trong nhà, động vật trong vườn bách thú hay động vật hoang dã, chúng đều ngay lập tức săn lùng nhân loại.”
“Có học giả cho rằng nhân loại đã được liệt vào danh sách kẻ thù trong gen của quái thú, ba căn cứ lớn có thể thành lập là bởi vì cường giả trong căn cứ làm quái thú cấp cao kinh sợ, lá chắn phòng hộ ngăn cách quái thú cấp thấp. Nếu nhân loại không chủ động thanh trừ quái thú, chờ số lượng quái thú cấp cao phát triển đến mức không sợ ba căn cứ lớn, nhân loại sẽ gặp phải nguy cơ diệt vong.”
Cố Phồn nghe xong đột nhiên hiểu ra.
Người Trái Đất công nghệ khoa học quá lợi hại, người bình thường đều có thể thoải mái hưởng thụ các loại món ăn dân dã, tu chân giả dù sao chỉ chiếm số ít, đại đa số vẫn là dân chúng bình thường chỉ biết mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi mà thôi, thợ săn có thể săn mấy con thỏ rừng đều đã được coi là lợi hại, yêu thú làm sao có thể xem người thường là kẻ thù?
Theo đó người Trái Đất và quái thú sẽ không bao giờ ngừng chiến cho đến khi một trong hai bên chiến thắng hoàn toàn.
“Anh cảm thấy chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai?”
Cố Phồn nhìn Lục Nhai, tò mò đáp án của vị cường giả nhân loại này.
Lục Nhai hỏi ngược lại Cố Phồn: “Em hy vọng là ai?”
Cố Phồn: “Đương nhiên là con người.”
Cái này còn phải hỏi sao, cô mặc dù không phải người Trái Đất nhưng cô cũng là người, trừ phi cô phát điên mới có thể hi vọng đám quái thú chiến thắng.
Lục Nhai bỗng nhiên nở nụ cười.
Ánh đèn dịu dàng hắt lên nụ cười của anh, giống như Tuyết Liên Hoa trên đỉnh núi Tiên Nữ lặng lẽ nở hoa, làm cho tuyết lạnh thấu xương xung quanh cũng có thêm một chút hơi ấm.
Cố Phồn theo bản năng hỏi: “Anh cười cái gì?”
Có lẽ câu trả lời của cô làm anh rất hài lòng, Lục Nhai dĩ nhiên nguyện ý nói thêm vài câu, nhìn xuống chân cô nói: “Bởi vì ánh nắng mặt trời nên làn da người bình thường đều sẽ có màu sắc kém, em ngoại trừ mặt bởi vì sợ hãi kích động biến trắng hoặc biến đỏ, những nơi khác làn da từ đầu đến chân đều là một loại trắng đều, tôi đã gặp qua rất nhiều quân y hệ mộc, bọn họ cũng là hệ mộc nhưng chỉ có mình em như vậy.”
Cố Phồn nhíu mày: “Ý của anh là tôi không phải người bình thường?”
Lục Nhai nhìn bầu trời đêm phía xa, nói: “Thật ra tôi có hai lần nghi ngờ em không phải người, một lần là xác định em có thể hấp thu nguyên tố kim thậm chí nguyên tố ngũ hành tu luyện, tôi có chút hoài nghi em là loại quái thú nào đó, một lần là bởi vì chân của em điều kiện bên ngoài quá mức hoàn hảo, rất giống hồ yêu trong truyền thuyết.”
Cố Phồn:...
“Anh mới không phải người, tôi không phải người thì đến các anh căn cứ làm gì?” Phản ứng lại, Cố Phồn trừng mắt lườm Lục Nhai một cái.
Lục Nhai: “Đúng là như vậy, cho nên tôi tin tưởng cem là người.”
Cố Phồn có cảm giác nắm tay đánh vào bông vải.
Cô đứng lên, dọc theo đường cũ trở về.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cuối cùng vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước với cô.
Sau khi rẽ vào một khúc cua hai bên đường trở nên yên tĩnh hơn, Cố Phồn tinh mắt chú ý tới dưới bóng cây đối diện có một đôi nam nữ dựa sát vào nhau đang âu yếm hôn môi.
Cố Phồn lập tức quay đầu, những người Trái Đất này thật là quá tùy tiện, nơi công cộng cũng anh anh em em, đặt ở Tu Chân Giới, không đề cập tới nam nữ bách tính bình thường có bao nhiêu nghiêm khắc, bọn họ tu chân giả bình thường đứng đắn một chút đều sẽ kết làm đạo lữ trước, sau đó song tu ở động phủ hoặc chọn một nơi vắng vẻ không người.
Lục Nhai nhìn nghiêng đối diện, tầm mắt rất nhanh lại trở về trên người Cố Phồn, nhìn cô bước nhanh hơn, hình như rất không thích ứng tình huống ngoài ý muốn này.
Nếu là hồ yêu sao có thể để ý loại trẻ con này?
Mười phút sau, hai người lên xe.
Cố Phồn đã ném khúc nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu, cầm một miếng chocolate say sưa lật tới lật lui trên đầu lưỡi.
Quá ngon, nhịn không được ăn liền ba miếng.
Lục Nhai đột nhiên dừng xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía cô.
Cố Phồn đang ăn miếng thứ tư chớp chớp mắt, hiểu lầm Lục Nhai lại muốn thuyết giáo, vừa muốn giải thích mỗi lần mình ăn xong chocolate đều cẩn thận đánh răng, Lục Nhai đột nhiên nghiêng tới, ngón tay mát lạnh đảo qua khóe miệng cô.
“Ở đây có chocolate.” Lục Nhai đưa tay đến trước mặt cô, nói.
Cố Phồn thấy vậy không khỏi liếm khóe miệng bên kia.
Yết hầu Lục Nhai lăn lộn, làm như không có việc gì ngồi thẳng, lái xe.
Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn bên ngoài.
Lục Nhai nhìn cô một cái, giữa hai người đột nhiên có thêm một cái hộp sắt, Lục Nhai đặt hộp lên đùi Cố Phồn: “Bên trong có năm mươi viên đạn súng xung kích hạng A, cộng thêm mười viên cô Lục Anh tặng em, em tiết kiệm dùng.”
Không phải Lục Nhai không muốn cho nhiều mà là tài nguyên quân đội có hạn, không thể quá thiên vị.
Hộp sắt nặng trịch, Cố Phồn ôm vào trong ngực, cảm giác hộp đạn này so với lời hứa vừa rồi của Lục Nhai càng có ý nghĩa hơn.
Tâm bất an cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
“Cám ơn.” Cố Phồn không chút khách khí thu hồi món quà này, cô cũng chuẩn bị cho Lục Nhai một món quà, chỉ là còn chưa tới thời cơ đưa ra.
Xe việt dã dừng ở sân nhà Cố Phồn.
Lục Nhai đêm nay muốn ở lại bên này, hai người một trước một sau đi về phía cầu thang.
Cố Phồn vẫn chưa quen với loại giày cao gót này của người Trái Đất, đến trước cầu thang, cô một tay vịn lan can, một tay cởi giày cao gót.
Đại sảnh không bật đèn, nhưng thể chất cường giả cấp S vẫn làm Lục Nhai thấy rõ hai chân của Cố Phồn, trắng nõn như ngọc không chút tì vết, cũng không có dấu vết lâu ngày bị giày cọ xát, tựa như chủ nhân của đôi chân này chưa từng mang giày, giống như cô là mỹ nhân hồ yêu biến hóa trong thần thoại, đẹp đến không chân thật chút nào.
Bởi vì cô có dị năng hệ mộc, hay là cô thật sự là hồ yêu?
Đổi thành thời đại hòa bình, Lục Nhai tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ này, nhưng trận đại phóng xạ khiến cho rất nhiều động vật biến dị, trong ngàn vạn con hồ ly đột nhiên có một con biến dị đặc biệt một chút, chưa chắc không có loại xác suất này.
Cố Phồn hai chân giẫm trên mặt đất, ngẩng đầu, phát hiện Lục Nhai đang nhìn chằm chằm chân cô.
Cố Phồn:...
Chẳng lẽ mỹ nhân kế thật sự phát huy tác dụng?
Cố Phồn đang kinh ngạc, Lục Nhai đột nhiên xoay người, đi lên lầu.
Cố Phồn dừng một chút, yên lặng đuổi theo.
Đến tầng hai, Lục Nhai đi về phía phòng mình, Cố Phồn tiếp tục đi lên.
Đang yên tĩnh phía sau bỗng dưng truyền đến âm thanh của Lục Nhai: “Tối nay em cùng nhóm Tinh Hà hẹn nhau muốn moi thông tin từ tôi đúng không?”
Cố Phồn xấu hổ cười cười, trong bữa cơm Lục Nhai trả lời lưu loát như vậy, cô còn tưởng Lục Nhai không phát hiện kế hoạch của bọn họ.
“Thật ra em có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần khó khăn như vậy.”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa hạ xuống không lâu, vang lên tiếng đóng cửa của Lục Nhai.
Cố Phồn vịn lan can quay đầu lại, bất ngờ nhìn cánh cửa đã đóng chặt.
Đây là tức giận sao? Tức giận mỹ nhân kế của cô, hay là tức giận anh thật sự đã cắn câu?
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Phồn kết thúc một đêm tu luyện, nằm trên giường lớn mềm mại thả lỏng gân cốt, đột nhiên dưới lầu có tiếng xe khởi động, nhưng không lập tức rời đi.
Cố Phồn đi ra ban công.
Chiếc váy ngủ cô đang mặc bị gió núi thổi qua khiến làn váy bay tán loạn.
Thấy Lục Nhai đẩy cửa xe ra, Cố Phồn vội vàng đè lại làn váy.
Lục Nhai ngẩng đầu nhìn, quay lưng về phía cô nói: “Buổi tối ngày mười bốn tôi tới đón em, ở biệt thự của tôi một đêm, ngày hôm sau trực tiếp đi tham gia lễ kỷ niệm.”
Cố Phồn: “Ừm, tôi biết rồi.”
Lục Nhai nhanh chóng lên xe rời đi.
Cố Phồn ghé vào lan can, chăm chú nhìn xe anh lái ra khỏi tầm mắt, sau đó nhìn về phía căn cứ xa hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một cơn gió thổi tới, dường như còn lạnh hơn cả cơn gió hôm qua.
Cố Phồn xoay người trở về phòng, thay một chiếc áo dài tay.
“Ngày mai lễ kỷ niệm các cậu có đi không?”
Buổi sáng ngày mười bốn, Cố Phồn vừa ăn sáng vừa hỏi tiểu đội Tinh Hà.
Mạnh Liên Doanh nhìn Tinh Hà, nói: “Đi thôi, nói thế nào cũng là lễ kỷ niệm đầu tiên kể từ khi thành lập căn cứ, lần sau muốn nhìn phải đợi thêm năm mươi năm.”
Tinh Hà: “Ừm, tôi đã nhận được thiệp mời của chính phủ, nếu các cậu có hứng thú thì buổi tối có thể tham dự tiệc do chính phủ tổ chức.”
Phong Hỏa: “Chính phủ vì sao mời lính đánh thuê chúng ta?”
Tinh Hà nói: “Nói là tổng cộng mời năm tiểu đội lính đánh thuê, chúng ta chỉ là một trong số đó.”
Mạnh Liên Doanh quay sang Cố Phồn: “Tiệc tối kiểu này hơn phân nửa anh họ mình cũng đi chứ?”
Cố Phồn gật đầu: “Anh ấy bảo tôi cùng đi, giúp anh ấy chắn hoa đào.”
Mạnh Liên Doanh cười nói: “Có cậu ở đây, những hoa đào kia tự biết xấu hổ, nào không biết xấu hổ còn tiếp cận anh họ mình, đúng rồi, cậu cứ ăn mặc như đêm hôm đó, chắc chắn áp đảo tất cả các cô gái ở đó.”
Cố Phồn không có hứng thú, ngày đó ăn mặc đơn giản là vì dùng mỹ nhân kế với Lục Nhai, đêm mai cô ăn mặc lộng lẫy lại không có lợi, có lẽ còn có thể rước thêm ít phiền phức.
Một cô gái bộ dáng xinh đẹp nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình thì vẫn là hết sức khiêm tốn thì tốt hơn.
Hẹn gặp lại trong tiệc tối, chạng vạng hôm đó, Cố Phồn theo Lục Nhai đến biệt thự của anh.
Ảnh hưởng của mỹ nhân kế hình như đã tiêu trừ, hai người quay trở lại hình thức ban đầu ở chung - khách khí.
“Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Sau khi ăn xong bữa tối do đầu bếp trong biệt thự chuẩn bị, Lục Nhai nhìn Cố Phồn đưa ra lời mời.
Cố Phồn: “Đi đâu?”
Lục Nhai: “Quảng trường trung tâm, cảnh đêm ở đó không tồi.”
Cố Phồn cũng không thiếu một hai giờ tu luyện, đồng ý.
Lục Nhai lái xe rời khỏi khu biệt thự, đến gần quảng trường trung tâm, anh dừng xe ở một chỗ đậu xe ven đường, hai người đi về phía quảng trường.
So với các tòa nhà cao tầng dày đặc ở vòng hai, mật độ kiến trúc ở vành trung tâm thấp, thiết kế của các tòa nhà cũng tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Đèn đường sáng ngời, cách quảng trường càng gần, người đi đường gặp phải cũng càng nhiều, có nữ sinh cười nói chuyện, có tình nhân tay trong tay, cũng có cha mẹ mang theo con cái ở độ tuổi khác nhau.
“Nơi này là nơi gần với cách sống thời đại tự do nhất.” Lục Nhai nhìn đám người xa xa, giải thích với Cố Phồn.
Cố Phồn đánh giá một vòng, nói: “Đây đều là dị năng giả phải không?”
Lục Nhai: “Ừm, dù ở nơi nào cũng đều có phân chia địa vị giàu nghèo.”
Cố Phồn cười cười.
Ven đường có quán nhỏ chế biến thức ăn, cũng có nghệ sĩ ca hát đánh đàn, trước mắt yên bình như thế nhưng Cố Phồn lại không cách nào xua tan nỗi sợ hãi thú triều có thể tới.
Đi đến bên cạnh một cái ghế dài, Cố Phồn ra hiệu cho Lục Nhai ngồi xuống, nhỏ giọng nói với anh: “Tôi có một vấn đề vẫn không hiểu lắm, dựa theo lẽ thường, ý thức lãnh thổ của quái thú đều rất mạnh, lại thích sống ở môi trường rừng sâu núi thẳm, nếu như nhân loại không tấn công quái thú thì quái thú chắc là cũng sẽ không xâm phạm căn cứ nhân loại theo quy mô lớn, tại sao hai bên không thể chung sống hòa bình?”
Giống như Tu Chân Giới, người bình thường sinh hoạt ở thành trấn bình thường, tu chân giả thành lập môn phái hoặc chu du khắp nơi, chỉ có thu thập linh thảo hoặc nhất thiết phải đi đến rừng rậm hoang vu, khắp nơi đều là yêu thú, mà những yêu thú kia rất ít rời khỏi hang ổ đi săn bắt nhân loại.
Cố Phồn nghĩ, vì cái gì nhân loại ở căn cứ nhất định phải vì càng nhiều tự do mà đi mạo hiểm mất mạng? Giống như đệ tử môn phái ở lại căn cứ tận hưởng sự bình yên không được sao?
Lục Nhai bình tĩnh nói: “Ý thức lãnh thổ của quái thú đúng là mạnh, nhưng nhân loại đã đứng đầu chuỗi thức ăn của Trái Đất mấy ngàn năm nay, dẫn đến ngoại trừ quái thú chưa bao giờ tiếp xúc qua nhân loại sẽ co đầu rụt cổ ở bên trong lãnh thổ của mình, đại đa số quái thú còn lại đều thù ghét nhân loại. Thời đại tự do các động vật không có thực lực để săn bắt con người, trận đại phóng xạ xảy ra đột nhiên đạt được biến dị, dù chó mèo nuôi trong nhà, động vật trong vườn bách thú hay động vật hoang dã, chúng đều ngay lập tức săn lùng nhân loại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có học giả cho rằng nhân loại đã được liệt vào danh sách kẻ thù trong gen của quái thú, ba căn cứ lớn có thể thành lập là bởi vì cường giả trong căn cứ làm quái thú cấp cao kinh sợ, lá chắn phòng hộ ngăn cách quái thú cấp thấp. Nếu nhân loại không chủ động thanh trừ quái thú, chờ số lượng quái thú cấp cao phát triển đến mức không sợ ba căn cứ lớn, nhân loại sẽ gặp phải nguy cơ diệt vong.”
Cố Phồn nghe xong đột nhiên hiểu ra.
Người Trái Đất công nghệ khoa học quá lợi hại, người bình thường đều có thể thoải mái hưởng thụ các loại món ăn dân dã, tu chân giả dù sao chỉ chiếm số ít, đại đa số vẫn là dân chúng bình thường chỉ biết mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi mà thôi, thợ săn có thể săn mấy con thỏ rừng đều đã được coi là lợi hại, yêu thú làm sao có thể xem người thường là kẻ thù?
Theo đó người Trái Đất và quái thú sẽ không bao giờ ngừng chiến cho đến khi một trong hai bên chiến thắng hoàn toàn.
“Anh cảm thấy chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai?”
Cố Phồn nhìn Lục Nhai, tò mò đáp án của vị cường giả nhân loại này.
Lục Nhai hỏi ngược lại Cố Phồn: “Em hy vọng là ai?”
Cố Phồn: “Đương nhiên là con người.”
Cái này còn phải hỏi sao, cô mặc dù không phải người Trái Đất nhưng cô cũng là người, trừ phi cô phát điên mới có thể hi vọng đám quái thú chiến thắng.
Lục Nhai bỗng nhiên nở nụ cười.
Ánh đèn dịu dàng hắt lên nụ cười của anh, giống như Tuyết Liên Hoa trên đỉnh núi Tiên Nữ lặng lẽ nở hoa, làm cho tuyết lạnh thấu xương xung quanh cũng có thêm một chút hơi ấm.
Cố Phồn theo bản năng hỏi: “Anh cười cái gì?”
Có lẽ câu trả lời của cô làm anh rất hài lòng, Lục Nhai dĩ nhiên nguyện ý nói thêm vài câu, nhìn xuống chân cô nói: “Bởi vì ánh nắng mặt trời nên làn da người bình thường đều sẽ có màu sắc kém, em ngoại trừ mặt bởi vì sợ hãi kích động biến trắng hoặc biến đỏ, những nơi khác làn da từ đầu đến chân đều là một loại trắng đều, tôi đã gặp qua rất nhiều quân y hệ mộc, bọn họ cũng là hệ mộc nhưng chỉ có mình em như vậy.”
Cố Phồn nhíu mày: “Ý của anh là tôi không phải người bình thường?”
Lục Nhai nhìn bầu trời đêm phía xa, nói: “Thật ra tôi có hai lần nghi ngờ em không phải người, một lần là xác định em có thể hấp thu nguyên tố kim thậm chí nguyên tố ngũ hành tu luyện, tôi có chút hoài nghi em là loại quái thú nào đó, một lần là bởi vì chân của em điều kiện bên ngoài quá mức hoàn hảo, rất giống hồ yêu trong truyền thuyết.”
Cố Phồn:...
“Anh mới không phải người, tôi không phải người thì đến các anh căn cứ làm gì?” Phản ứng lại, Cố Phồn trừng mắt lườm Lục Nhai một cái.
Lục Nhai: “Đúng là như vậy, cho nên tôi tin tưởng cem là người.”
Cố Phồn có cảm giác nắm tay đánh vào bông vải.
Cô đứng lên, dọc theo đường cũ trở về.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cuối cùng vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước với cô.
Sau khi rẽ vào một khúc cua hai bên đường trở nên yên tĩnh hơn, Cố Phồn tinh mắt chú ý tới dưới bóng cây đối diện có một đôi nam nữ dựa sát vào nhau đang âu yếm hôn môi.
Cố Phồn lập tức quay đầu, những người Trái Đất này thật là quá tùy tiện, nơi công cộng cũng anh anh em em, đặt ở Tu Chân Giới, không đề cập tới nam nữ bách tính bình thường có bao nhiêu nghiêm khắc, bọn họ tu chân giả bình thường đứng đắn một chút đều sẽ kết làm đạo lữ trước, sau đó song tu ở động phủ hoặc chọn một nơi vắng vẻ không người.
Lục Nhai nhìn nghiêng đối diện, tầm mắt rất nhanh lại trở về trên người Cố Phồn, nhìn cô bước nhanh hơn, hình như rất không thích ứng tình huống ngoài ý muốn này.
Nếu là hồ yêu sao có thể để ý loại trẻ con này?
Mười phút sau, hai người lên xe.
Cố Phồn đã ném khúc nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu, cầm một miếng chocolate say sưa lật tới lật lui trên đầu lưỡi.
Quá ngon, nhịn không được ăn liền ba miếng.
Lục Nhai đột nhiên dừng xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía cô.
Cố Phồn đang ăn miếng thứ tư chớp chớp mắt, hiểu lầm Lục Nhai lại muốn thuyết giáo, vừa muốn giải thích mỗi lần mình ăn xong chocolate đều cẩn thận đánh răng, Lục Nhai đột nhiên nghiêng tới, ngón tay mát lạnh đảo qua khóe miệng cô.
“Ở đây có chocolate.” Lục Nhai đưa tay đến trước mặt cô, nói.
Cố Phồn thấy vậy không khỏi liếm khóe miệng bên kia.
Yết hầu Lục Nhai lăn lộn, làm như không có việc gì ngồi thẳng, lái xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro