Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Đêm Tân Hôn 2
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
Chẳng trách anh ngửi được mùi sữa trên người cô vợ nhỏ, cô thực sự là một cô gái chưa thành niên.
Còn nhỏ như vậy, sao có thể làm vợ chồng được?
Đây là muốn anh phạm sai lầm hay sao!
Anh thậm chí còn không dám quay về phòng, ở trong sân cầm điếu thuốc một lúc lâu rồi mới hút.
Đợi đến khi hút xong thì mới trở lại phòng mình.
Lúc bước vào trong, cảm thấy phòng có vẻ yên tĩnh, hình như vợ anh đã đi ngủ rồi.
Còn hơi nhỏ một chút, nhưng không phải là anh không thể chờ đợi được.
Hơn nữa, ngày mốt anh cũng trở lại quân đội, chuyến này có thể sẽ kéo dài hơn nửa năm, chờ đến sang năm mới quay về được.
Ngẫm nghĩ mình vừa đi đã mất hơn nửa năm mới có thể gặp lại vợ, vậy thì anh còn sĩ diện làm gì nữa.
Nếu đã không thể ăn thịt thì cũng nên để anh uống ít canh chứ.
Thế là anh cởi quần áo, chui vào ổ chăn của vợ.
Lâm Xảo Vân đang ngủ mê man, cảm thấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh. Chờ cô nhận ra thì đã bị Triệu Thiết Trụ đè lên giường.
Quần áo cũng bị anh cởi bỏ hết, vừa định mở miệng nói thì cũng bị bịt lại.
“Vợ à, anh mặc kệ, tối nay em phải an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh một chút.”
Lâm Xảo Vân: "..."
Nói xong, Triệu Thiết Trụ liền vùi vào sâu vào chăn, không ra ngoài.
Em an ủi anh cái rắm, Lâm Xảo Vân thực sự muốn đá Triệu Thiết Trụ ra khỏi giường.
Hơn nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ, muốn náo loạn thành cái gì đây?
"Vợ à, thịt không ăn được thì cũng cho anh uống ít canh chứ! Anh đã là đàn ông 26 tuổi rồi đó."
Triệu Thiết Trụ vừa nói với giọng điệu đáng thương, vừa táy máy tay chân với Lâm Xảo Vân.
Chẳng bao lâu, Lâm Xảo Vân cũng rơi vào kích thích Triệu Thiết Trụ mang đến cho cô.
Đêm vẫn còn rất dài mà đêm của cặp tình nhân chỉ vừa mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Xảo Vân tỉnh dậy thì thấy Triệu Thiết Trụ vẫn đang giở trò với cô.
"Anh không ngủ sao? Hôm qua đã làm cả đêm rồi."
"Ngủ đi, anh cũng vừa mới tỉnh lại thôi."
Lâm Xảo mệt mỏi đẩy người đàn ông còn đang dính chặt với cô ra ngoài.
"Dậy đi, hôm nay chúng ta còn phải về nhà mẹ em nữa, hôm nay về chắc chắn sẽ có trò hay."
"Trò gì vậy? Hả vợ?"
"Không có gì. Đến lúc đó anh đứng bên cạnh nhìn là được."
"Được, không có vấn đề gì."
Nói xong, anh đè Lâm Xảo Vân trở lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn nhỏ như vậy, sao có thể làm vợ chồng được?
Đây là muốn anh phạm sai lầm hay sao!
Anh thậm chí còn không dám quay về phòng, ở trong sân cầm điếu thuốc một lúc lâu rồi mới hút.
Đợi đến khi hút xong thì mới trở lại phòng mình.
Lúc bước vào trong, cảm thấy phòng có vẻ yên tĩnh, hình như vợ anh đã đi ngủ rồi.
Còn hơi nhỏ một chút, nhưng không phải là anh không thể chờ đợi được.
Hơn nữa, ngày mốt anh cũng trở lại quân đội, chuyến này có thể sẽ kéo dài hơn nửa năm, chờ đến sang năm mới quay về được.
Ngẫm nghĩ mình vừa đi đã mất hơn nửa năm mới có thể gặp lại vợ, vậy thì anh còn sĩ diện làm gì nữa.
Nếu đã không thể ăn thịt thì cũng nên để anh uống ít canh chứ.
Thế là anh cởi quần áo, chui vào ổ chăn của vợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Xảo Vân đang ngủ mê man, cảm thấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh. Chờ cô nhận ra thì đã bị Triệu Thiết Trụ đè lên giường.
Quần áo cũng bị anh cởi bỏ hết, vừa định mở miệng nói thì cũng bị bịt lại.
“Vợ à, anh mặc kệ, tối nay em phải an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh một chút.”
Lâm Xảo Vân: "..."
Nói xong, Triệu Thiết Trụ liền vùi vào sâu vào chăn, không ra ngoài.
Em an ủi anh cái rắm, Lâm Xảo Vân thực sự muốn đá Triệu Thiết Trụ ra khỏi giường.
Hơn nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ, muốn náo loạn thành cái gì đây?
"Vợ à, thịt không ăn được thì cũng cho anh uống ít canh chứ! Anh đã là đàn ông 26 tuổi rồi đó."
Triệu Thiết Trụ vừa nói với giọng điệu đáng thương, vừa táy máy tay chân với Lâm Xảo Vân.
Chẳng bao lâu, Lâm Xảo Vân cũng rơi vào kích thích Triệu Thiết Trụ mang đến cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm vẫn còn rất dài mà đêm của cặp tình nhân chỉ vừa mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Xảo Vân tỉnh dậy thì thấy Triệu Thiết Trụ vẫn đang giở trò với cô.
"Anh không ngủ sao? Hôm qua đã làm cả đêm rồi."
"Ngủ đi, anh cũng vừa mới tỉnh lại thôi."
Lâm Xảo mệt mỏi đẩy người đàn ông còn đang dính chặt với cô ra ngoài.
"Dậy đi, hôm nay chúng ta còn phải về nhà mẹ em nữa, hôm nay về chắc chắn sẽ có trò hay."
"Trò gì vậy? Hả vợ?"
"Không có gì. Đến lúc đó anh đứng bên cạnh nhìn là được."
"Được, không có vấn đề gì."
Nói xong, anh đè Lâm Xảo Vân trở lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro