Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Dọn Dẹp 2
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
Nhờ người khác sao có thể không mang theo gì được?
Lâm Xảo Vân sắp xếp một hồi, bận rộn hết mức.
Tại phòng của ba mẹ Triệu.
“Vợ à, em cứ yên tâm giao căn nhà cho một mình cô bé mới mười sáu tuổi lo liệu sao.”
“Em có gì mà không yên tâm, dù có làm thế nào thì con bé vẫn là người trong gia đình này. Hơn nữa, một cô gái nhỏ tuổi như vậy có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn? Cho dù sau này ba mẹ con bé có đến thì vẫn sẽ ở trong gia đình chúng ta. Còn đỡ hơn là để con bé về nhà, có bao nhiêu cũng không đủ."
"Đúng thật! Ở nhà cũng chỉ có thêm ba người ăn cơm mà thôi."
Triệu Thiết Trụ vội vàng trở về nhà đúng giờ ăn tối.
Anh còn mang theo một chiếc xe đạp về, phía sau là một chiếc xe tải lớn chở đầy gạch.
Xe tải cũng không có đi vào thôn mà lái thẳng từ đường cái đến cuối thôn nên trong thôn không có ai để ý tới nhà họ Triệu đang định xây sân.
Triệu Thiết Trụ đã mua hết toàn bộ gạch và xi măng.
Nhân lúc trời còn sáng, Triệu Thiết Trụ dẫn ba cậu em trai của mình bắt đầu xây tường sân.
Vừa chỉ dạy vừa thực hành, ba cậu em cũng đã nhanh chóng học xong.
Khi ba đóa hoa lớn làm xong thịt khô thì cũng gia nhập vào hàng ngũ xây tường sân.
"Anh Triệu, anh còn muốn xây nhà nữa đúng không!?"
"Ừ! Đúng vậy, nhà chúng ta chính là do anh và mấy đứa em cùng xây đó. Chỉ là anh một căn nhà trệt gỗ mà thôi, rất đơn giản, đến ba tầng anh cũng có thể xây."
Lâm Xảo Vũ lại phát hiện ra một điểm sáng khác của Triệu Thiết Trụ.
Anh đúng là kho báu cần được cất giấu kĩ!
Ngày mai Triệu Thiết Trụ sẽ rời đi nên anh cẩn thận dặn mấy đứa em trai mình xây tường sân nên chú ý những chỗ nào. Anh đi rồi thì bọn họ cũng có thể tự xây tường sân được.
Triệu Thiết Trụ đã nói qua một lần, bọn họ đều nhớ kỹ.
Kim Hoa: "Anh cả, tụi em đã ghi chép lại hết rồi, anh cứ yên tâm! Tụi em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Triệu Kim Hoa không biết có phải vì hôm qua cô ấy mới học vật lý trong sách giáo khoa hay không mà những điều mà anh cô vừa nói, cô ấy đều có thể nhanh chóng kết hợp những kiến thức đã học. Cô ấy thậm chí còn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn thế, thậm chí có thể làm tốt hơn cả anh.
Nhưng trước kia cô ấy có phát hiện ra điều đó đâu? Trước đây anh cũng đã dạy qua rồi nhưng mà để nhớ thì thật là khó.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Xảo Vân sắp xếp một hồi, bận rộn hết mức.
Tại phòng của ba mẹ Triệu.
“Vợ à, em cứ yên tâm giao căn nhà cho một mình cô bé mới mười sáu tuổi lo liệu sao.”
“Em có gì mà không yên tâm, dù có làm thế nào thì con bé vẫn là người trong gia đình này. Hơn nữa, một cô gái nhỏ tuổi như vậy có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn? Cho dù sau này ba mẹ con bé có đến thì vẫn sẽ ở trong gia đình chúng ta. Còn đỡ hơn là để con bé về nhà, có bao nhiêu cũng không đủ."
"Đúng thật! Ở nhà cũng chỉ có thêm ba người ăn cơm mà thôi."
Triệu Thiết Trụ vội vàng trở về nhà đúng giờ ăn tối.
Anh còn mang theo một chiếc xe đạp về, phía sau là một chiếc xe tải lớn chở đầy gạch.
Xe tải cũng không có đi vào thôn mà lái thẳng từ đường cái đến cuối thôn nên trong thôn không có ai để ý tới nhà họ Triệu đang định xây sân.
Triệu Thiết Trụ đã mua hết toàn bộ gạch và xi măng.
Nhân lúc trời còn sáng, Triệu Thiết Trụ dẫn ba cậu em trai của mình bắt đầu xây tường sân.
Vừa chỉ dạy vừa thực hành, ba cậu em cũng đã nhanh chóng học xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi ba đóa hoa lớn làm xong thịt khô thì cũng gia nhập vào hàng ngũ xây tường sân.
"Anh Triệu, anh còn muốn xây nhà nữa đúng không!?"
"Ừ! Đúng vậy, nhà chúng ta chính là do anh và mấy đứa em cùng xây đó. Chỉ là anh một căn nhà trệt gỗ mà thôi, rất đơn giản, đến ba tầng anh cũng có thể xây."
Lâm Xảo Vũ lại phát hiện ra một điểm sáng khác của Triệu Thiết Trụ.
Anh đúng là kho báu cần được cất giấu kĩ!
Ngày mai Triệu Thiết Trụ sẽ rời đi nên anh cẩn thận dặn mấy đứa em trai mình xây tường sân nên chú ý những chỗ nào. Anh đi rồi thì bọn họ cũng có thể tự xây tường sân được.
Triệu Thiết Trụ đã nói qua một lần, bọn họ đều nhớ kỹ.
Kim Hoa: "Anh cả, tụi em đã ghi chép lại hết rồi, anh cứ yên tâm! Tụi em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Triệu Kim Hoa không biết có phải vì hôm qua cô ấy mới học vật lý trong sách giáo khoa hay không mà những điều mà anh cô vừa nói, cô ấy đều có thể nhanh chóng kết hợp những kiến thức đã học. Cô ấy thậm chí còn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn thế, thậm chí có thể làm tốt hơn cả anh.
Nhưng trước kia cô ấy có phát hiện ra điều đó đâu? Trước đây anh cũng đã dạy qua rồi nhưng mà để nhớ thì thật là khó.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro