Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất

Ai Nói Không Ng...

2024-11-16 00:04:12

"Ai nói không nguy hiểm đến tính mạng?" Triệu Hoa Hồng rửa bát, nghe vậy quay mặt lại: "Hiện tại là chưa có người chết, đó là vì chưa đến thời điểm. Nhiều nhất đến mùa hè, sẽ xuất hiện đại quy mô tử vong ca bệnh."

Trong trí nhớ nàng, chính là vào khoảng thời gian nóng nhất của năm đó bắt đầu xuất hiện trường hợp tử vong, giống như ôn dịch vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số người chết vì bệnh đếm không xuể, từ bệnh viện trực tiếp đưa đi lò hỏa táng, các lò hỏa táng lớn nhỏ hoạt động liên tục ngày đêm, rất nhiều người sau khi chết còn không có mộ địa, tùy tiện tìm một chỗ đào hố to, chôn cất tại chỗ xong việc.

Nàng hồi tưởng lại cảnh tượng thê thảm đời trước, tay rửa bát vô thức ngừng lại.

"Cô nghỉ ngơi đi, để tôi rửa bát." Tần Sanh tiếp nhận việc trong tay Triệu Hoa Hồng. Triệu Hoa Hồng có lẽ lo lắng mình không ăn không uống ở đây, sợ họ một ngày kia đuổi nàng đi, bất cứ việc gì cũng cướp làm, trong nhà ngoài vườn, giống như xem mình là bảo mẫu trong nhà vậy.

"Khoan đã, tôi nhớ ra một chuyện!" Triệu Hoa Hồng bỗng giật mình: "Trong tai nạn đó, đại đa số người chết đều là đàn ông! Phụ nữ cũng bị bệnh như vậy, nhưng tỷ lệ tử vong lại thấp hơn đàn ông nhiều! Tôi nhớ rõ, sau này hình như còn có chuyên gia nghiên cứu về tình huống này..."

Căn bệnh này cư nhiên còn phân biệt nam nữ? Tần Sanh mở rộng tầm mắt: "Phụ nữ vốn yếu đuối hơn lại có sức đề kháng mạnh hơn? Vấn đề ở đâu? Gen nhiễm sắc thể?" Lạ thật! Chẳng lẽ dịch bệnh cũng hiểu được trọng nam khinh nữ?

Tiêu Ngô như đang suy tư gì đó trong chốc lát: "Tôi gọi điện cho Lục Nhạc Niên."

Từ sau cơn hồng vũ, tín hiệu di động hơi có vấn đề, Tiêu Ngô trực tiếp dùng điện thoại bàn liên lạc với Lục Nhạc Niên.

"Huynh đệ, căn cứ bên cậu cần phải xây dựng tốt đấy!" Lục Nhạc Niên nói thấm thía trong điện thoại: "Tình hình này mà tiếp tục, có khi thật sự có một ngày tôi phải đến nương nhờ cậu!"

"Chuyện này cậu yên tâm." Tiêu Ngô trước cho anh ta ăn một viên thuốc an thần, rồi mới nói đến chính đề: "Chuyện dịch bệnh cậu đều biết chứ? Hiện tại có tình huống thế này, cậu xem có thể làm được gì không."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Nhạc Niên nghe xong, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Không biết Lục Nhạc Niên thao tác như thế nào, dù sao không lâu sau khi gửi tin tức đi, liền nghe nói nghiên cứu về kiểu dịch bệnh mới đã đạt được tiến triển mang tính đột phá, đại khái không lâu nữa, vắc-xin phòng bệnh kiểu mới sẽ có thể ra mắt. Tin tức này cuối cùng cũng mang đến một tia hy vọng cho tâm trạng hoang mang đen tối của mọi người, hoàn cảnh xã hội vốn hơi chao đảo cũng một lần nữa được ổn định, mọi người bắt đầu tràn đầy hy vọng, hy vọng quốc gia có thể sớm chấm dứt tình trạng không hay này. Ngay cả Tiêu gia trại cũng cảm nhận được luồng hy vọng ấy, tuy rằng hoa màu trong đất vẫn rất tệ, nhưng mỗi người đều mang trong mình một sức mạnh, hoàn toàn khác với không khí trầm trầm của những ngày trước mặt.

Nhưng qua cuộc điện thoại với Lục Nhạc Niên, Tiêu Ngô lại biết tình hình không lạc quan như những gì được công bố bên ngoài.

"... Theo dự đoán của các chuyên gia liên quan, tình hình trong vài năm tới e rằng cũng sẽ không chuyển biến tốt đẹp, thậm chí có khả năng chuyển biến xấu." Giọng Lục Nhạc Niên trong điện thoại đặc biệt nghiêm túc: "Sang năm lại là năm El Nino, e rằng đến lúc đó hoàn cảnh sẽ càng tệ hơn, phía trên đã ngầm lộ ý, phải chuẩn bị đối phó với tình huống nghiêm trọng nhất."

Tiêu Ngô bên này bật loa, sắc mặt mấy người đều không được đẹp lắm.

"Lần này chúng ta gửi tin tức lên đã cứu không ít người, phía trên bày tỏ sẽ có lời khen, tôi tự tiện quyết định, không đòi bồi thường kinh tế vật chất, mà đề ra với họ một yêu cầu." Lục Nhạc Niên nói không khỏi có chút thấp thỏm, anh ta tự quyết định chuyện này, không khéo sẽ đổi lại một trận mắng to từ huynh đệ: "Tớ bày tỏ với họ, nếu một ngày nào đó quốc gia muốn dựng lên khu an toàn, hy vọng có thể ưu tiên xem xét khu vực gần Tiêu gia trại."

Nghe Lục Nhạc Niên nói, ngay cả Tiêu Ngô và Tần Sanh cũng nhịn không được sửng sốt một chút, thế nào cũng không ngờ Lục Nhạc Niên lại đổi lời khen thưởng thành điều này.

Nghe bên kia điện thoại không có hồi đáp, tâm trạng Lục Nhạc Niên càng thêm bất an: "Alo? Cậu nói gì đi chứ! Ý kiến của tớ rốt cuộc có đáng tin không? Cô bé họ Triệu kia chẳng phải nói, sau này sẽ xuất hiện các khu an toàn lớn nhỏ sao? Nếu hang ổ của chúng ta có thể tiếp giáp với khu an toàn, thì mức độ an toàn cũng sẽ cao hơn chứ?"

Tần Sanh ho khan một tiếng: "Không phải, chúng tớ không có ý trách cậu, chỉ là hơi kinh ngạc, lần này đầu óc cậu lại không hề bài trí? Xem ra cậu quả thật cần áp lực, bằng không cái đầu óc của cậi cứ mãi không chuyển động, chắc sẽ rỉ sét mất."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất

Số ký tự: 0