Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất

Chỉ Có Em Mới C...

2024-11-16 00:04:12

Tiêu Chí Quân và Trương Thải Vân bắt đầu tính toán việc nuôi súc vật có đáng tin cậy hay không, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ từ bỏ. Con đường phía trước tình hình không rõ, trong nhà còn có nhiều miệng ăn như vậy, họ thật sự không dám mạo hiểm.

Buổi chiều, trại chăn nuôi bên kia quả nhiên đúng theo ước định mà đem dê bò giao tới, còn tặng thêm mấy con dê con. Nhận được tiền, ông chủ thở phào nhẹ nhõm: "Các người nếu còn muốn, cứ gọi điện cho tôi! Tôi nhất định cho các người giá cả ưu đãi nhất!" Hiện tại nơi nơi đều đang điên cuồng tranh giành lương thực, chỗ ông ta một đàn dê bò mỗi ngày chỉ riêng thức ăn chăn nuôi đã tiêu tốn không ít lương thực, ông chủ trong lòng hoảng hốt, ước gì chạy nhanh bắt tay xử lý hết đàn súc vật này.

Tiêu Ngô nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm cũng đều do Tần Sanh mang vào. Buổi chiều dượng lại đến giúp giết dê, bà lão trước tiên kêu người quen đến giúp, rồi trong sân bắt đầu bận rộn với mấy cái nồi to, mùi hương liên tiếp bay vào lỗ mũi.

"Anh không thể ăn đâu!" Tần Sanh cầm chiếc ghế tựa, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm anh: "Mấy ngày này anh vẫn nên ăn thanh đạm một chút, muốn nôn không? Em lấy cái chậu đặt ở đây cho anh."

Lúc này Tiêu Ngô thực ra không nghĩ nôn, chỉ cảm giác băng vải quấn lấy miệng vết thương nơi đó ngứa lạ thường, đặc biệt muốn giơ tay lên gãi: "Em giúp anh cởi băng vải đi, sao anh cảm thấy ngứa thế này? Có khi nào chui vào con sâu nhỏ nào không?"

"Em nghe người ta nói khi thịt mọc non sẽ ngứa, nhưng vết thương của anh còn sớm để mọc thịt non đấy chứ?" Tần Sanh cẩn thận giúp anh tháo băng vải xuống, sau đó liền hoa cả mắt.

Trán Tiêu Ngô bóng loáng một mảnh, chút bóng dáng miệng vết thương cũng nhìn không thấy.

Hơn nữa không chỉ vậy, nàng còn thấy được trên đầu Tiêu Ngô…… một mầm cây non xanh mướt?

Tiêu Ngô phát hiện nàng không động tĩnh, cả người choáng váng như nhau, nghi hoặc ngẩng đầu: "Làm sao vậy? Thật sự chui vào sâu?"

"Nghiêm trọng hơn thế nhiều." Tần Sanh nói khô khan, nhịn không được duỗi tay chọc chọc mầm cây non xanh mướt kia: "Tiêu Ngô, trên đầu anh mọc cỏ xanh."

Tiêu Ngô nhịn không được thái dương run rẩy: "Nếu anh đỉnh đầu mọc cỏ, thì nhất định là do em làm hại anh, em đoán anh sẽ làm gì?" Trên đầu mọc cỏ, ý này chẳng phải là đội nón xanh? Người phụ nữ này rốt cuộc có biết nói chuyện không thế!

"Tình huống của anh hơi phức tạp, em cũng không biết nên nói thế nào cho chuẩn xác." Tần Sanh lùi lại hai bước, cầm gương trên bàn lại: "Anh vẫn nên tự mình xem đi!"

Tiêu Ngô nhìn trong gương thấy cái trán mình vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cùng với cái mầm cây rêu rao xanh mướt trên trán đó, liền lâm vào im lặng mê man.

"Cái này, bây giờ nên làm gì đây?" Tần Sanh nhìn chằm chằm mầm xanh đó, rất muốn túm nó ra: "Hay là, ta thử xem có nhổ được không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Ngô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Tần Sanh rất cẩn thận nắm lấy mầm xanh nhỏ xíu đó, vừa mới dùng một chút lực, đã cảm thấy cả người Tiêu Ngô run lên theo, một tay bắt lấy cánh tay nàng: "Mau dừng lại!"

Tiêu Ngô đầy đầu mồ hôi, vừa rồi khi Tần Sanh bắt lấy mầm xanh chuẩn bị nhổ, hắn cảm thấy như thể nắm được não hắn, cơn đau đầu dữ dội tấn công hắn trong nháy mắt, giống như, cái bị nhổ không phải một mầm xanh, mà là não hắn vậy.

"Không thể rút?" Tần Sanh vừa thấy bộ dạng hắn như thế, vội vàng buông lỏng tay: "Anh không sao chứ? Tại do em ra chủ ý bậy!"

"Không sao!" Tiêu Ngô cắn răng, một lúc lâu mới bình tĩnh lại: "Không liên quan đến chuyện của em, anh không phải đã không đồng ý sao? Ai biết trò đùa này rốt cuộc là chuyện gì!"

Hắn thấy được kéo trên bàn: "Em thử xem dùng kéo cắt đứt nó."

Tần Sanh do dự: "Như vậy được không? Em không biết sao cảm thấy mầm xanh này giống như đã hợp thành nhất thể với anh? Động đến nó, anh có thể sẽ gặp xui xẻo theo không?"

Tiêu Ngô cắn răng: "Chỉ có em mới có thể hợp thành nhất thể với anh."

Tần Sanh không ngờ lúc này hắn cư nhiên còn có thể trêu ghẹo, dưới tình thế không hề phòng bị đỏ mặt, theo sau là một cái đảo mắt: "Em nói thật, anh chẳng phải nói cái trực giác của em càng giống như giác quan thứ sáu sao? Em liền cảm thấy anh cùng thứ này, không thể tách rời."

Đối với năng lực huyền ảo của Tần Sanh, Tiêu Ngô thật sự không thể không để tâm, nhíu mày: "Vậy tạm thời để nó ở lại? Chẳng lẽ còn muốn cho nó lấy thân thể ta làm chất dinh dưỡng, cắm rễ xuống nở hoa kết quả? Đến lúc đó để cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, ta có phải sẽ trực tiếp hóa thành bụi bặm không?"

Tần Sanh bị lời hắn nói làm sởn tóc gáy, nhưng cẩn thận tưởng tượng cũng không phải không có lý, thứ này cắm rễ trên đầu Tiêu Ngô mà, muốn trưởng thành thì tự nhiên là lấy hắn làm đối tượng hấp thụ chất dinh dưỡng!

"Nếu biến thứ này cần chất dinh dưỡng gì thì tốt rồi." Trong lòng nàng theo bản năng nghĩ.

Ý nghĩ này vừa động, Tần Sanh liền cảm nhận được không gian của mình bỗng có phản ứng, cái hồ nước nhỏ bình tĩnh kia cư nhiên phun ra một tia nước trong, như thể trong hồ tồn tại một mạch suối nguồn vậy, nước trong phun ra không chút do dự bắn thẳng vào mặt Tiêu Ngô đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất

Số ký tự: 0