Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất
Chính Là Anh Lá...
2024-11-16 00:04:12
"Tặng chúng tôi hai gói giống hoa tổng hợp đi?" Triệu Hoa Hồng cười tủm tỉm: "Chú có giống hoa hồng mà, cái này đâu có đáng giá bao nhiêu, tặng một gói cũng chẳng là gì đúng không?"
"Hả! Chỉ có vậy thôi à?" Ông chủ vỗ đầu một cái, xoay người cầm mấy gói hạt giống trên giá xuống cho cô: "Cầm đi, tặng thêm cho các cậu mấy gói!"
Triệu Hoa Hồng lên xe, vui rạo rực nhìn mấy gói hạt giống, lão chủ tiệm tùy tay quăng cho cô, ngoài gói hạt giống Hoa Hồng mà cô xem trọng, còn lại đều là các loại hạt giống rau củ: cà chua nhỏ, măng tây, rau chân vịt... Chủng loại còn không ít.
"Cô định trồng Hoa Hồng à?" Tần Sanh cảm thấy Triệu Hoa Hồng còn rất lãng mạn, tận thế ai cũng lo ăn bữa hôm lo bữa mai, cô ấy lại vẫn có tâm tư trồng hoa.
"À không, tôi không có hứng thú với những thứ không thể ăn được." Triệu Hoa Hồng thẳng thắn nói, trong những năm lăn lộn giữa tận thế của cô, đều bị nỗi sợ đói hành hạ, cô căm ghét đến tận xương tủy những thứ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn được.
Lớn lên sao tươi tốt, vậy mà lại không thể ăn, thật là phát điên!
"Vậy cô muốn cái này làm gì?" Tần Sanh chợt lóe lên trong lòng, nhớ tới thân phận giả hồi sinh của Triệu Hoa Hồng: "Chẳng lẽ, hoa hồng này có công dụng đặc biệt gì chăng?"
"Bingo!" Triệu Hoa Hồng tươi cười dị thường rạng rỡ nhìn Tiêu Ngô, vẫy vẫy gói hạt giống hoa hồng: "Tiên sinh Tiêu sau này là muốn dựa vào hoa hồng để nổi danh, tôi đương nhiên phải chuẩn bị sẵn hoa hồng trước!"
Dựa vào hoa hồng nổi danh là cái quái gì! Tần Sanh nhìn chằm chằm Tiêu Ngô trên dưới với ánh mắt quỷ dị, nghĩ vỡ đầu cũng không rõ, trong tận thế rốt cuộc hoa hồng có lợi ích gì: "Chẳng lẽ anh ta khai phá ra công dụng mới của Hoa Hồng?"
"Đây là vũ khí của Tiêu tiên sinh về sau đấy!" Triệu Hoa Hồng mãn nhãn mộng ảo nói: "Đời trước tôi cũng chỉ nghe nói qua, không có vinh hạnh được tận mắt chứng kiến. Nghe nói Tiêu tiên sinh lấy hoa hồng biến dị làm vũ khí, vừa ra tay đầy trời đều là cánh hoa hồng, giống như nằm mơ vậy!"
Tiêu Ngô với gương mặt tinh xảo nhịn không được rùng mình một trận, bàn tay nắm chặt tay lái, vừa rồi anh ta suýt nữa làm xe bán tải quẹo một cái, nhảy lên lề đường.
Anh ta một đại nam nhi, lại dùng Hoa Hồng làm vũ khí?
Cho dù Triệu Hoa Hồng nói rằng anh ta như thế này thế nọ lợi hại, còn có vô số người hâm mộ sùng bái, nhưng kiểu cách làm nổi bật như vậy, trong lòng Tiêu Ngô là cự tuyệt!
Tần Sanh đã cười đau cả bụng, cô hiểu rõ tính anh đàn ông đến mức nào. Đừng nhìn Tiêu Ngô có vẻ ngoài cao quý tinh xảo, lãnh đạm xa cách, trên thực tế tính cách rất có điểm đại nam tử chủ nghĩa, bảo anh ta dùng hoa hồng đàn bà hề hề làm vũ khí, lên sân khấu đầy trời bay mưa hoa hồng, tình cảnh đó! Không được, cô còn phải cười thêm một lúc nữa!
Tiêu Ngô nghe tiếng cười không kiêng nể gì của Tần Sanh, gân xanh trên trán giật thẳng, bỗng nhiên ánh mắt rùng mình, một chân dẫm lên phanh gấp, quán tính mạnh mẽ khiến Tần Sanh và Triệu Hoa Hồng không kịp phản ứng, đột ngột hướng về phía trước, nếu không có dây an toàn, nói không chừng đã bay ra ngoài.
Đúng lúc Tiêu Ngô phanh khẩn cấp, một bóng người từ một bên vọt lên, vô cùng thuần thục nằm xuống trước xe họ, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Người này xuất hiện thật đột ngột, nhưng Tiêu Ngô vô cùng tin tưởng, xe của mình căn bản không hề chạm tới đối phương.
Vậy đây là ăn vạ?
"Ông già ơi!" Một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi lập tức lao ra từ bên cạnh, kêu trời khóc đất nhào vào người đàn ông: "Ông làm sao thế này? Ông mau tỉnh lại đi! Nếu ông có mệnh hệ gì thì chúng tôi biết sống sao đây!"
Sau khi khóc than vài câu, bà ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Ngô đang xuống xe xem xét tình hình: "Các anh đâm chết người rồi! Chuyện này không để yên đâu! Ai ôi, mọi người mau tới đây! Ông già nhà tôi bị người ta đâm chết rồi!"
Theo tiếng ồn ào của người phụ nữ này, vài người đàn ông lao ra, chặn phía trước xe: "Chính là anh lái xe đụng vào người ta phải không? Hôm nay chuyện này không xong đâu, anh cũng đừng hòng chạy!"
Đôi mắt phượng của Tiêu Ngô, khi nhìn nghiêng người đặc biệt như đang đánh giá kẻ phạm tội. Bị anh ta nhìn lạnh lùng, người phụ nữ vốn đang kêu trời khóc đất không hiểu sao theo bản năng hạ thấp âm lượng. Rồi chỉ nghe người đàn ông đẹp đặc biệt này đã mở miệng: "Ăn vạ đúng không? Tôi mới vừa phanh lại mà đã nhìn rõ ràng, một chút cũng chưa chạm tới ông ta."
Người này rõ ràng chỉ nằm xuống sau khi anh ta phanh lại!
"Hả! Chỉ có vậy thôi à?" Ông chủ vỗ đầu một cái, xoay người cầm mấy gói hạt giống trên giá xuống cho cô: "Cầm đi, tặng thêm cho các cậu mấy gói!"
Triệu Hoa Hồng lên xe, vui rạo rực nhìn mấy gói hạt giống, lão chủ tiệm tùy tay quăng cho cô, ngoài gói hạt giống Hoa Hồng mà cô xem trọng, còn lại đều là các loại hạt giống rau củ: cà chua nhỏ, măng tây, rau chân vịt... Chủng loại còn không ít.
"Cô định trồng Hoa Hồng à?" Tần Sanh cảm thấy Triệu Hoa Hồng còn rất lãng mạn, tận thế ai cũng lo ăn bữa hôm lo bữa mai, cô ấy lại vẫn có tâm tư trồng hoa.
"À không, tôi không có hứng thú với những thứ không thể ăn được." Triệu Hoa Hồng thẳng thắn nói, trong những năm lăn lộn giữa tận thế của cô, đều bị nỗi sợ đói hành hạ, cô căm ghét đến tận xương tủy những thứ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn được.
Lớn lên sao tươi tốt, vậy mà lại không thể ăn, thật là phát điên!
"Vậy cô muốn cái này làm gì?" Tần Sanh chợt lóe lên trong lòng, nhớ tới thân phận giả hồi sinh của Triệu Hoa Hồng: "Chẳng lẽ, hoa hồng này có công dụng đặc biệt gì chăng?"
"Bingo!" Triệu Hoa Hồng tươi cười dị thường rạng rỡ nhìn Tiêu Ngô, vẫy vẫy gói hạt giống hoa hồng: "Tiên sinh Tiêu sau này là muốn dựa vào hoa hồng để nổi danh, tôi đương nhiên phải chuẩn bị sẵn hoa hồng trước!"
Dựa vào hoa hồng nổi danh là cái quái gì! Tần Sanh nhìn chằm chằm Tiêu Ngô trên dưới với ánh mắt quỷ dị, nghĩ vỡ đầu cũng không rõ, trong tận thế rốt cuộc hoa hồng có lợi ích gì: "Chẳng lẽ anh ta khai phá ra công dụng mới của Hoa Hồng?"
"Đây là vũ khí của Tiêu tiên sinh về sau đấy!" Triệu Hoa Hồng mãn nhãn mộng ảo nói: "Đời trước tôi cũng chỉ nghe nói qua, không có vinh hạnh được tận mắt chứng kiến. Nghe nói Tiêu tiên sinh lấy hoa hồng biến dị làm vũ khí, vừa ra tay đầy trời đều là cánh hoa hồng, giống như nằm mơ vậy!"
Tiêu Ngô với gương mặt tinh xảo nhịn không được rùng mình một trận, bàn tay nắm chặt tay lái, vừa rồi anh ta suýt nữa làm xe bán tải quẹo một cái, nhảy lên lề đường.
Anh ta một đại nam nhi, lại dùng Hoa Hồng làm vũ khí?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Triệu Hoa Hồng nói rằng anh ta như thế này thế nọ lợi hại, còn có vô số người hâm mộ sùng bái, nhưng kiểu cách làm nổi bật như vậy, trong lòng Tiêu Ngô là cự tuyệt!
Tần Sanh đã cười đau cả bụng, cô hiểu rõ tính anh đàn ông đến mức nào. Đừng nhìn Tiêu Ngô có vẻ ngoài cao quý tinh xảo, lãnh đạm xa cách, trên thực tế tính cách rất có điểm đại nam tử chủ nghĩa, bảo anh ta dùng hoa hồng đàn bà hề hề làm vũ khí, lên sân khấu đầy trời bay mưa hoa hồng, tình cảnh đó! Không được, cô còn phải cười thêm một lúc nữa!
Tiêu Ngô nghe tiếng cười không kiêng nể gì của Tần Sanh, gân xanh trên trán giật thẳng, bỗng nhiên ánh mắt rùng mình, một chân dẫm lên phanh gấp, quán tính mạnh mẽ khiến Tần Sanh và Triệu Hoa Hồng không kịp phản ứng, đột ngột hướng về phía trước, nếu không có dây an toàn, nói không chừng đã bay ra ngoài.
Đúng lúc Tiêu Ngô phanh khẩn cấp, một bóng người từ một bên vọt lên, vô cùng thuần thục nằm xuống trước xe họ, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Người này xuất hiện thật đột ngột, nhưng Tiêu Ngô vô cùng tin tưởng, xe của mình căn bản không hề chạm tới đối phương.
Vậy đây là ăn vạ?
"Ông già ơi!" Một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi lập tức lao ra từ bên cạnh, kêu trời khóc đất nhào vào người đàn ông: "Ông làm sao thế này? Ông mau tỉnh lại đi! Nếu ông có mệnh hệ gì thì chúng tôi biết sống sao đây!"
Sau khi khóc than vài câu, bà ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Ngô đang xuống xe xem xét tình hình: "Các anh đâm chết người rồi! Chuyện này không để yên đâu! Ai ôi, mọi người mau tới đây! Ông già nhà tôi bị người ta đâm chết rồi!"
Theo tiếng ồn ào của người phụ nữ này, vài người đàn ông lao ra, chặn phía trước xe: "Chính là anh lái xe đụng vào người ta phải không? Hôm nay chuyện này không xong đâu, anh cũng đừng hòng chạy!"
Đôi mắt phượng của Tiêu Ngô, khi nhìn nghiêng người đặc biệt như đang đánh giá kẻ phạm tội. Bị anh ta nhìn lạnh lùng, người phụ nữ vốn đang kêu trời khóc đất không hiểu sao theo bản năng hạ thấp âm lượng. Rồi chỉ nghe người đàn ông đẹp đặc biệt này đã mở miệng: "Ăn vạ đúng không? Tôi mới vừa phanh lại mà đã nhìn rõ ràng, một chút cũng chưa chạm tới ông ta."
Người này rõ ràng chỉ nằm xuống sau khi anh ta phanh lại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro