Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất
Dàn Chào Sân Kh...
2024-11-14 15:47:20
Tần Sanh "phì phì" nhổ đất trong miệng, chật vật bò lên, nhìn mảnh ruộng nhỏ và ao nước nhỏ trước mặt, mắt choáng váng.
Đây là đâu? Nàng bị bọn cướp đẩy một cái, sao lại bỗng nhiên như thay đổi thế giới? Xuyên không? Thế thì thế giới xuyên không này cũng quá nhỏ chút, tính toán đâu ra đấy có một mẫu đất không?
"Được, cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo!" Chủ tiệm hết sức thống khoái đồng ý giúp thu mua hạt giống nguyên sinh, Tiêu Ngô đến lúc đó sẽ trả cho ông ta một khoản tiền trà nước: "Đúng địa chỉ này chứ? Được, chậm nhất hai ngày, đến lúc đó bảo đảm đưa đến tận cửa nhà!"
Đây chính là khách hàng lớn, không chỉ đặt hàng hạt giống nguyên sinh như vậy, còn một hơi muốn không ít tấm che, phân hoá học, nông dược, đây cũng không phải số lượng nhỏ!
Tiêu Ngô giải quyết chuyện này xong mới phát hiện Tần Sanh không thấy, đi ra cửa hàng nhìn trái phải cũng không thấy người, tức khắc biến sắc mặt, lấy di động gọi điện cho nàng, lại nhắc nhở đối phương không ở khu vực ngoài vùng phủ sóng.
Chỉ trong chốc lát như vậy, sao khu vực phủ sóng cũng không còn nữa?!
"Lúc ấy tôi có liếc nhìn, hình như cô ấy đuổi theo một con bồ câu chạy đi." Chủ tiệm có chút ấn tượng, bất quá cũng chỉ điểm ấn tượng này, nhiều cũng không có.
Bồ câu? Ánh mắt Tiêu Ngô tức khắc dừng trên con bồ câu béo ở đầu ngõ hẻm kia, con bồ câu này cũng thật đủ béo, nhìn đã gần như tròn một quả cầu, khiến người không nhịn được hoài nghi nó còn có thể bay được không.
Tim Tiêu Ngô đập rất nhanh, anh có cảm giác Tần Sanh hình như đã xảy ra chuyện! Chờ anh lòng tràn đầy thấp thỏm đi đến đầu ngõ, lại vừa lúc nhìn thấy trong ngõ hẻm vốn không một bóng người bỗng nhiên toát ra một người sống to lớn, suýt không dừng xe và hung hăng đụng vào anh.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, anh đã nhận ra người đến là ai, không chút do dự vươn đôi tay, gắt gao ôm người vào lòng.
Lòng bỗng nhiên yên ổn xuống. "Mau... Mau thở không nổi!" Nữ nhân trong lòng gây mất hứng kêu to, đầu trong lòng ngực anh cọ tới cọ lui ý đồ tìm được một kẽ hở để thở.
Tiêu Ngô đầy lòng kích động đã bị nàng cọ không còn, còn cọ ra một thân lửa, đôi tay nam nhân bắt lấy vai nàng, hận không thể khiêng người lên vai trực tiếp về nhà: "Em đợi đấy!" Hiện tại không có cách nào với cô, đến tối cô thử xem!
Tần Sanh tuy rằng không thể lĩnh hội ý tứ sâu xa trong lời Tiêu Ngô, tốt xấu vẫn phát hiện lúc này nam nhân hơi nguy hiểm, vẻ mặt lấy lòng cộng thêm bán chút đáng thương nói: "Anh cũng không biết em xui xẻo bao nhiêu, em bị người ta cướp bóc! Anh xem, vòng cổ em cũng không thấy!"
Tiêu Ngô lúc này mới chú ý cổ Tần Sanh trống rỗng, quan trọng nhất chính là, có một vết đỏ rất rõ ràng, hẳn là lưu lại khi vòng cổ bị giật, trên làn da trắng nõn, trông thật ghê người.
Hắn tức khắc đau lòng, ngón tay thật cẩn thận vuốt ve lên trên: "Nghiêm trọng đến vậy sao? Về sau nếu gặp nguy hiểm, trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân, không có đồ bên ngoài thì thôi. Nếu em có chuyện gì không hay xảy ra... Đến lúc đó anh biết làm sao đây?"
Tần Sanh đối diện với ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của Tiêu Ngô, tức khắc trong lòng mềm nhũn: "Anh đừng lo, em vẫn ổn mà. Hơn nữa, em còn có một phát hiện lớn!"
"Khoan đã!" Tiêu Ngô bỗng nhớ ra lúc trước nàng đột ngột chạy ra từ hư vô, liền vội bịt miệng Tần Sanh lại: "Đừng nóng vội, có chuyện chúng ta về nhà rồi nói." Trực giác mách bảo hắn rằng chuyện này tuyệt đối không thể nói ra ở đây, không được để lọt vào tai người thứ ba.
"Vậy, chúng ta tiếp theo đi làm gì?" Tần Sanh lúc này hiếm thấy nghe lời và ôn nhu, có tư thế "Tiêu Ngô nói gì chính là vậy".
Xe vừa chạy đi chưa được bao xa, phía sau bỗng vang lên một tiếng "ầm", theo sau là tiếng kêu thét chói tai và tiếng chạy trốn của những người đó. Ngoài Tiêu Ngô đang lái xe, mấy người còn lại đều nhịn không được quay đầu lại nhìn. Trương Thải Vân kêu lên sợ hãi: "Dàn chào sân khấu sụp rồi!"
Trên sơn hội đặc biệt náo nhiệt, họ còn mời riêng gánh hát đến diễn tuồng. Sân khấu được dựng tạm thời, phía trên căng một tấm dàn chào để che nắng. Lúc này, toàn bộ dàn chào trên đỉnh đều sụp xuống, những cây cột chống xung quanh cũng đổ theo, phát ra tiếng ầm rất lớn.
"Ai nha! Chỗ rạp hát kia có rất nhiều người!" Tiêu Chí Quân vỗ đùi: "Chắc chắn có người bị đè! Tiểu Ngũ, mau dừng xe! Hai người phụ nữ các ngươi ở đây trông xe, hai chúng ta đi giúp cứu người!"
Đây là đâu? Nàng bị bọn cướp đẩy một cái, sao lại bỗng nhiên như thay đổi thế giới? Xuyên không? Thế thì thế giới xuyên không này cũng quá nhỏ chút, tính toán đâu ra đấy có một mẫu đất không?
"Được, cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo!" Chủ tiệm hết sức thống khoái đồng ý giúp thu mua hạt giống nguyên sinh, Tiêu Ngô đến lúc đó sẽ trả cho ông ta một khoản tiền trà nước: "Đúng địa chỉ này chứ? Được, chậm nhất hai ngày, đến lúc đó bảo đảm đưa đến tận cửa nhà!"
Đây chính là khách hàng lớn, không chỉ đặt hàng hạt giống nguyên sinh như vậy, còn một hơi muốn không ít tấm che, phân hoá học, nông dược, đây cũng không phải số lượng nhỏ!
Tiêu Ngô giải quyết chuyện này xong mới phát hiện Tần Sanh không thấy, đi ra cửa hàng nhìn trái phải cũng không thấy người, tức khắc biến sắc mặt, lấy di động gọi điện cho nàng, lại nhắc nhở đối phương không ở khu vực ngoài vùng phủ sóng.
Chỉ trong chốc lát như vậy, sao khu vực phủ sóng cũng không còn nữa?!
"Lúc ấy tôi có liếc nhìn, hình như cô ấy đuổi theo một con bồ câu chạy đi." Chủ tiệm có chút ấn tượng, bất quá cũng chỉ điểm ấn tượng này, nhiều cũng không có.
Bồ câu? Ánh mắt Tiêu Ngô tức khắc dừng trên con bồ câu béo ở đầu ngõ hẻm kia, con bồ câu này cũng thật đủ béo, nhìn đã gần như tròn một quả cầu, khiến người không nhịn được hoài nghi nó còn có thể bay được không.
Tim Tiêu Ngô đập rất nhanh, anh có cảm giác Tần Sanh hình như đã xảy ra chuyện! Chờ anh lòng tràn đầy thấp thỏm đi đến đầu ngõ, lại vừa lúc nhìn thấy trong ngõ hẻm vốn không một bóng người bỗng nhiên toát ra một người sống to lớn, suýt không dừng xe và hung hăng đụng vào anh.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, anh đã nhận ra người đến là ai, không chút do dự vươn đôi tay, gắt gao ôm người vào lòng.
Lòng bỗng nhiên yên ổn xuống. "Mau... Mau thở không nổi!" Nữ nhân trong lòng gây mất hứng kêu to, đầu trong lòng ngực anh cọ tới cọ lui ý đồ tìm được một kẽ hở để thở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Ngô đầy lòng kích động đã bị nàng cọ không còn, còn cọ ra một thân lửa, đôi tay nam nhân bắt lấy vai nàng, hận không thể khiêng người lên vai trực tiếp về nhà: "Em đợi đấy!" Hiện tại không có cách nào với cô, đến tối cô thử xem!
Tần Sanh tuy rằng không thể lĩnh hội ý tứ sâu xa trong lời Tiêu Ngô, tốt xấu vẫn phát hiện lúc này nam nhân hơi nguy hiểm, vẻ mặt lấy lòng cộng thêm bán chút đáng thương nói: "Anh cũng không biết em xui xẻo bao nhiêu, em bị người ta cướp bóc! Anh xem, vòng cổ em cũng không thấy!"
Tiêu Ngô lúc này mới chú ý cổ Tần Sanh trống rỗng, quan trọng nhất chính là, có một vết đỏ rất rõ ràng, hẳn là lưu lại khi vòng cổ bị giật, trên làn da trắng nõn, trông thật ghê người.
Hắn tức khắc đau lòng, ngón tay thật cẩn thận vuốt ve lên trên: "Nghiêm trọng đến vậy sao? Về sau nếu gặp nguy hiểm, trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân, không có đồ bên ngoài thì thôi. Nếu em có chuyện gì không hay xảy ra... Đến lúc đó anh biết làm sao đây?"
Tần Sanh đối diện với ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của Tiêu Ngô, tức khắc trong lòng mềm nhũn: "Anh đừng lo, em vẫn ổn mà. Hơn nữa, em còn có một phát hiện lớn!"
"Khoan đã!" Tiêu Ngô bỗng nhớ ra lúc trước nàng đột ngột chạy ra từ hư vô, liền vội bịt miệng Tần Sanh lại: "Đừng nóng vội, có chuyện chúng ta về nhà rồi nói." Trực giác mách bảo hắn rằng chuyện này tuyệt đối không thể nói ra ở đây, không được để lọt vào tai người thứ ba.
"Vậy, chúng ta tiếp theo đi làm gì?" Tần Sanh lúc này hiếm thấy nghe lời và ôn nhu, có tư thế "Tiêu Ngô nói gì chính là vậy".
Xe vừa chạy đi chưa được bao xa, phía sau bỗng vang lên một tiếng "ầm", theo sau là tiếng kêu thét chói tai và tiếng chạy trốn của những người đó. Ngoài Tiêu Ngô đang lái xe, mấy người còn lại đều nhịn không được quay đầu lại nhìn. Trương Thải Vân kêu lên sợ hãi: "Dàn chào sân khấu sụp rồi!"
Trên sơn hội đặc biệt náo nhiệt, họ còn mời riêng gánh hát đến diễn tuồng. Sân khấu được dựng tạm thời, phía trên căng một tấm dàn chào để che nắng. Lúc này, toàn bộ dàn chào trên đỉnh đều sụp xuống, những cây cột chống xung quanh cũng đổ theo, phát ra tiếng ầm rất lớn.
"Ai nha! Chỗ rạp hát kia có rất nhiều người!" Tiêu Chí Quân vỗ đùi: "Chắc chắn có người bị đè! Tiểu Ngũ, mau dừng xe! Hai người phụ nữ các ngươi ở đây trông xe, hai chúng ta đi giúp cứu người!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro