Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất
Đánh Chết Người...
2024-11-16 00:04:12
"Còn có chiếc xe này nữa!" Người phụ nữ vừa chuyển tròng mắt, đã nảy ý định lấy xe tải: "Lái thẳng xe về, chúng ta đỡ phải thu dọn!"
Tiêu Ngô cau mày, thật là lửa gần rơm khô, đây là thấy lừa bịp tống tiền không thành nên chuẩn bị cướp đoạt!
"Các người làm gì vậy?!" Triệu Hoa Hồng đứng chắn trước xe không cho người ta lại gần: "Ai mẹ nó bảo các người rằng tận thế là có thể tùy tiện cướp bóc? Chờ cảnh sát tới, các người tất cả đều phải bị bắt!"
"Con nhãi kia, lăn đi mẹ mày!" Người phụ nữ trung niên đó vươn tay, nắm lấy tóc Triệu Hoa Hồng rồi giật mạnh sang một bên: "Ở đâu có cảnh sát? Mày hỏi xem ở đâu có cảnh sát? Mày báo nguy cho tao xem!" Vừa giật tóc, bà ta vừa giật lấy điện thoại từ người Triệu Hoa Hồng, ném xuống đất rồi dùng sức dẫm mấy cái, đắc ý dào dạt: "Mày báo nguy cho bà đây xem nào!"
Bên phía Tiêu Ngô và Tần Sanh xông tới là vài gã đàn ông to lớn, anh vừa che chở Tần Sanh vừa phải đề phòng bị người ta đoạt chìa khóa xe và đồ đạc trên xe, hỗn loạn thành một đám. Trong lúc lộn xộn, không biết ai đó đánh đỏ mắt vung lên một nửa viên gạch nhắm thẳng Tiêu Ngô ném tới, vừa khéo nện trúng trán anh, máu lập tức chảy ra.
"Đánh chết người rồi!" Bên cạnh, những người xem náo nhiệt kinh hô một tiếng, rồi vội lui lại phía sau, e sợ đám người đánh đỏ mắt này lan sang gần chỗ đứng xem.
Tiêu Chí Quân cùng không ít người của trại Tiêu Gia đều đang di chuyển bên khu chợ lương thực này, tính toán tìm cách mua ít lương thực mang về. Bên này náo động lớn như vậy, tự nhiên có người tò mò mà lại đây xem. Vừa thấy thì không được, người bị một đám vây quanh đánh kia chẳng phải là chàng trai trẻ tuổi có tiền đồ nhất của Tiêu gia trại sao!
"Lũ con hoang dám đánh người Tiêu Gia gia chúng ta, không muốn sống nữa!" Lập tức có những người dân trại nóng tính vọt lên, còn có người vung tay hô to: "Tiêu Gia trại tất cả lại đây! Ở đây có một đám con hoang chó má, khi người ít bắt nạt người nhiều, dám đánh Tiểu Ngũ của chúng ta!"
Tiêu Ngô vốn dĩ chính là biểu tượng kim phượng hoàng ở Tiêu Gia trại, lại còn là người đầu tiên mang tin tức tận thế cho mọi người, dân trại cảm kích anh biết bao nhiêu. Vừa nghe có kẻ to gan lớn mật dám động thủ với anh, đám đàn ông đàn bà nóng máu không chút do dự liền vọt lên.
Đám người ban đầu vẫn chiếm ưu thế ăn vạ trong nháy mắt đã bị nhóm người đến sau ba quyền hai chân quật ngã xuống đất, đến đứng dậy cũng không dậy nổi, chỉ có thể quỳ rạp trên đất ôm đầu, mặc cho những cú đá rơi như mưa, rền rĩ kêu thảm thiết.
"Mày dám động đến em tao!" Tiêu Chí Quân xông vào đầu tiên, tóm lấy một người hướng ch·ết tấu: "Hôm nay ông sẽ cho mày biết lợi hại!"
Bên ngoài, đám xem náo nhiệt đều bị dọa sợ. Trước đây nhìn đám chức nghiệp ăn vạ này, cảm thấy họ rất hung, không ngờ trong kẻ mạnh còn có người mạnh hơn, hôm nay đụng phải ván sắt, bị người ta ấn xuống đất đánh như chó.
"Những người này, đáng đời!" Có kẻ biết tình hình ở một bên chế giễu: "Chọc ai không tốt, lại đi chọc người trên núi, chỗ đó người họ kết đoàn lợi hại, động vào họ thì cũng như thọc tổ ong vò vẽ! Đầu mấy năm trước, nghe nói vùng đó chính là nổi danh ổ thổ phỉ!"
Giữa cảnh hỗn chiến, hạt giống Triệu Hoa Hồng để trên xe cũng bị người ta làm đổ đầy đất, khá nhiều túi đóng gói đều rách. Cô không để ý tới, có mấy hạt giống nhỏ như vậy, vừa khéo dừng lại ngay chỗ v·ết th·ương đ·ầu v·ỡ của Tiêu Ngô, bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Chờ cảnh sát rốt cuộc đuổi tới, đám người ban đầu kia đã thở hổn hển, quỳ rạp xuống đất không thể cử động. Nhìn thấy cảnh sát thật sự đến, họ không những không oán hận kẻ nhiều chuyện báo nguy, mà còn vừa thấy bộ đồng phục cảnh sát đã rưng rưng nước mắt, như thể gặp người thân vậy.
Đám người sống bằng nghề ăn vạ này, ở Sở Cảnh Sát thật ra đã có hồ sơ từ lâu. Khi tiếp nhận cảnh báo, họ còn tưởng rằng lại là bọn này ăn vạ bắt nạt người, không ngờ đến hiện trường vừa thấy, hô! Một đám người ngày xưa uy phong bát diện, diễu võ dương oai, giờ bị người ta đánh như chó chết!
Nói thật, nhìn thấy đám người địa phương ác tính này gặp báo ứng, mấy cảnh sát đến đây trong lòng đều rất sảng khoái.
Cả đám đều bị lôi vào Sở Cảnh Sát, duy chỉ có Tiêu Ngô được đưa đi bệnh viện, trên đầu anh khai một lỗ, máu chảy đầm đìa, cảnh sát nhìn cũng thấy khó chịu! Bị xhương ở đầu không thể so với chỗ khác, vạn nhất có vấn đề gì thì nguy, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.
Còn việc ghi chép điều tra tình hình, nhiều người như vậy, không thiếu một hai người! Nói nữa, tình hình này không cần thẩm vấn họ cũng đã cơ bản thấy rõ là thế nào, đơn giản chính là đám tôn tử này diễn lại trò cũ, tưởng hố người, kết quả chính mình xúi quẩy!
Tiêu Ngô cau mày, thật là lửa gần rơm khô, đây là thấy lừa bịp tống tiền không thành nên chuẩn bị cướp đoạt!
"Các người làm gì vậy?!" Triệu Hoa Hồng đứng chắn trước xe không cho người ta lại gần: "Ai mẹ nó bảo các người rằng tận thế là có thể tùy tiện cướp bóc? Chờ cảnh sát tới, các người tất cả đều phải bị bắt!"
"Con nhãi kia, lăn đi mẹ mày!" Người phụ nữ trung niên đó vươn tay, nắm lấy tóc Triệu Hoa Hồng rồi giật mạnh sang một bên: "Ở đâu có cảnh sát? Mày hỏi xem ở đâu có cảnh sát? Mày báo nguy cho tao xem!" Vừa giật tóc, bà ta vừa giật lấy điện thoại từ người Triệu Hoa Hồng, ném xuống đất rồi dùng sức dẫm mấy cái, đắc ý dào dạt: "Mày báo nguy cho bà đây xem nào!"
Bên phía Tiêu Ngô và Tần Sanh xông tới là vài gã đàn ông to lớn, anh vừa che chở Tần Sanh vừa phải đề phòng bị người ta đoạt chìa khóa xe và đồ đạc trên xe, hỗn loạn thành một đám. Trong lúc lộn xộn, không biết ai đó đánh đỏ mắt vung lên một nửa viên gạch nhắm thẳng Tiêu Ngô ném tới, vừa khéo nện trúng trán anh, máu lập tức chảy ra.
"Đánh chết người rồi!" Bên cạnh, những người xem náo nhiệt kinh hô một tiếng, rồi vội lui lại phía sau, e sợ đám người đánh đỏ mắt này lan sang gần chỗ đứng xem.
Tiêu Chí Quân cùng không ít người của trại Tiêu Gia đều đang di chuyển bên khu chợ lương thực này, tính toán tìm cách mua ít lương thực mang về. Bên này náo động lớn như vậy, tự nhiên có người tò mò mà lại đây xem. Vừa thấy thì không được, người bị một đám vây quanh đánh kia chẳng phải là chàng trai trẻ tuổi có tiền đồ nhất của Tiêu gia trại sao!
"Lũ con hoang dám đánh người Tiêu Gia gia chúng ta, không muốn sống nữa!" Lập tức có những người dân trại nóng tính vọt lên, còn có người vung tay hô to: "Tiêu Gia trại tất cả lại đây! Ở đây có một đám con hoang chó má, khi người ít bắt nạt người nhiều, dám đánh Tiểu Ngũ của chúng ta!"
Tiêu Ngô vốn dĩ chính là biểu tượng kim phượng hoàng ở Tiêu Gia trại, lại còn là người đầu tiên mang tin tức tận thế cho mọi người, dân trại cảm kích anh biết bao nhiêu. Vừa nghe có kẻ to gan lớn mật dám động thủ với anh, đám đàn ông đàn bà nóng máu không chút do dự liền vọt lên.
Đám người ban đầu vẫn chiếm ưu thế ăn vạ trong nháy mắt đã bị nhóm người đến sau ba quyền hai chân quật ngã xuống đất, đến đứng dậy cũng không dậy nổi, chỉ có thể quỳ rạp trên đất ôm đầu, mặc cho những cú đá rơi như mưa, rền rĩ kêu thảm thiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày dám động đến em tao!" Tiêu Chí Quân xông vào đầu tiên, tóm lấy một người hướng ch·ết tấu: "Hôm nay ông sẽ cho mày biết lợi hại!"
Bên ngoài, đám xem náo nhiệt đều bị dọa sợ. Trước đây nhìn đám chức nghiệp ăn vạ này, cảm thấy họ rất hung, không ngờ trong kẻ mạnh còn có người mạnh hơn, hôm nay đụng phải ván sắt, bị người ta ấn xuống đất đánh như chó.
"Những người này, đáng đời!" Có kẻ biết tình hình ở một bên chế giễu: "Chọc ai không tốt, lại đi chọc người trên núi, chỗ đó người họ kết đoàn lợi hại, động vào họ thì cũng như thọc tổ ong vò vẽ! Đầu mấy năm trước, nghe nói vùng đó chính là nổi danh ổ thổ phỉ!"
Giữa cảnh hỗn chiến, hạt giống Triệu Hoa Hồng để trên xe cũng bị người ta làm đổ đầy đất, khá nhiều túi đóng gói đều rách. Cô không để ý tới, có mấy hạt giống nhỏ như vậy, vừa khéo dừng lại ngay chỗ v·ết th·ương đ·ầu v·ỡ của Tiêu Ngô, bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Chờ cảnh sát rốt cuộc đuổi tới, đám người ban đầu kia đã thở hổn hển, quỳ rạp xuống đất không thể cử động. Nhìn thấy cảnh sát thật sự đến, họ không những không oán hận kẻ nhiều chuyện báo nguy, mà còn vừa thấy bộ đồng phục cảnh sát đã rưng rưng nước mắt, như thể gặp người thân vậy.
Đám người sống bằng nghề ăn vạ này, ở Sở Cảnh Sát thật ra đã có hồ sơ từ lâu. Khi tiếp nhận cảnh báo, họ còn tưởng rằng lại là bọn này ăn vạ bắt nạt người, không ngờ đến hiện trường vừa thấy, hô! Một đám người ngày xưa uy phong bát diện, diễu võ dương oai, giờ bị người ta đánh như chó chết!
Nói thật, nhìn thấy đám người địa phương ác tính này gặp báo ứng, mấy cảnh sát đến đây trong lòng đều rất sảng khoái.
Cả đám đều bị lôi vào Sở Cảnh Sát, duy chỉ có Tiêu Ngô được đưa đi bệnh viện, trên đầu anh khai một lỗ, máu chảy đầm đìa, cảnh sát nhìn cũng thấy khó chịu! Bị xhương ở đầu không thể so với chỗ khác, vạn nhất có vấn đề gì thì nguy, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.
Còn việc ghi chép điều tra tình hình, nhiều người như vậy, không thiếu một hai người! Nói nữa, tình hình này không cần thẩm vấn họ cũng đã cơ bản thấy rõ là thế nào, đơn giản chính là đám tôn tử này diễn lại trò cũ, tưởng hố người, kết quả chính mình xúi quẩy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro