Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất
Nhìn Anh Như Vậ...
2024-11-16 00:04:12
Trận mưa lớn hạ đỏ kia làm mực nước dâng cao. Cách hiện tại cũng mới hơn một tháng, mực nước sông đã giảm xuống ít nhất một gang tay, cứ thế này, sông cạn nước cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
"Nếu sông thật sự cạn, vấn đề nước uống của trang trại làm sao đây?" Tần Sanh nghĩ đến lời Triệu Hoa Hồng nói về chuyện sau này sẽ càng ngày càng hạn, càng thêm lo lắng.
"Không sao, trang trại còn có mấy cái giếng cũ đấy, lúc trước khi đào giếng đều là giếng sâu trăm mét, trên núi còn có suối nguồn, sẽ không đến nỗi chết khát." Ông Hai nói như không có gì, nhưng nếp nhăn trên mặt chồng chất lên nhau không buông, nhìn ra được tâm trạng cũng không thoải mái.
Nước uống cơ bản sẽ không có vấn đề, nhưng nếu thật đến nông nỗi đó, hoa màu trong đất, e rằng cũng giữ không nổi. Mỗi nhà trong trang trại đều có lương thực dự trữ, ăn đến thu hoạch sang năm không thành vấn đề. Nhưng nếu năm nay vụ thu thất bát, sang năm lương thực sẽ không dư dả.
Tiêu Ngô suy nghĩ trong chốc lát, kéo Tần Sanh về nhà thay áo dài quần dài, buộc chặt ống quần, cổ tay áo: "Đi, anh dẫn em lên núi dạo một chút!"
"Trời nóng thế này, lên núi làm gì?" Tần Sanh cầm quạt hương bồ không ngừng phe phẩy, chiếc áo dài tà quần dài vừa mặc vào, đã cảm thấy trên người toát ra một lớp mồ hôi.
"Lên núi tìm nguồn nước." Tiêu Ngô lấy lại mũ rơm đội lên đầu cô, mình thì đeo sọt, trong sọt để rìu chẻ củi: "Nước sông nhìn dáng vẻ chống đỡ không được bao lâu, nếu có thể tìm được nguồn nước lớn hơn, dẫn xuống dưới cũng có thể giảm bớt tình thế nguy cấp."
Chỉ cần có thể đảm bảo lương thực vụ này nhập kho, vấn đề năm sau sẽ không lớn lắm, còn nói đến chuyện thiếu nước, đợi đến mùa đông, nếu thật như lời Triệu Hoa Hồng nói có tuyết lớn liên miên, nguồn nước sẽ được bổ sung.
Tần Sanh không còn lời nào để nói, đi theo Tiêu Ngô lên núi, cũng học bộ dáng của anh ta cầm cành cây dài gõ vào bụi cỏ tươi tốt, đề phòng trong đó bỗng nhiên nhảy ra rắn. Tiêu Ngô ở phía trước dùng rìu chẻ củi mở đường, cỏ dại và dây leo mọc tốt đến ghê gớm, những lối đi trước đây đều đã bị bao phủ gần hết.
"Ủa? Có nấm!" Tần Sanh mắt ngắm thấy một bụi nấm màu xám trắng mập mạp, kinh hỉ kêu lên: "Cái này có thể ăn được không?"
Tiêu Ngô liếc nhìn: "Ăn được, nhưng đừng vội hái nấm, chúng ta vào sâu hơn một chút để tìm nguồn nước đã, trên núi nấm nhiều lắm! Lúc xuống núi hẵng hái."
Tần Sanh đi ở phía sau: "Em thấy anh định hướng chính xác đấy, anh biết nơi nào có nguồn nước à?"
"Trước kia lúc lên núi đã gặp, cách đây rất nhiều năm, nhưng nơi đó nguồn nước rất dồi dào, chắc không đến nỗi khô cạn mất đi." Tiêu Ngô dừng tay, thở hổn hển. Con đường phía trước đều bị dây leo và cỏ dại chặn hết. Anh vừa mở đường vừa tiến lên, thật sự mệt đến hoảng.
Tần Sanh định tiếp nhận, bị Tiêu Ngô từ chối không chút do dự. Rìu chẻ củi này sắc bén lắm, mở đường cũng là việc khiến người mệt mỏi, anh không yên tâm để người vợ không phân biệt được ngũ cốc của mình làm việc này.
Bị xem thường! Tần Sanh nhìn ra sự khinh thường không chút che giấu trong mắt Tiêu Ngô. Ngoài xấu hổ và mệt mỏi, cô cũng không có giận dữ. Rốt cuộc lần đầu tiên đi theo Tiêu Ngô trước đây, khi nhìn thấy anh ta xuống đất thu hoạch hoa màu, cô cũng hứng thú bừng bừng đi theo, lần đầu đã cắt ngay vào tay mình.
Chính vì chuyện đó, cô đã bị Tiêu Ngô cười nhạo không ít.
"Anh ngồi xuống nghỉ một lát, uống nước!" Tần Sanh ân cần vặn ra bình nước đưa qua, nhìn Tiêu Ngô ngửa đầu uống nước, một giọt nước từ khóe miệng chảy xuống, biến mất trên áo sơ mi. Cô nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, người ta nói hồng nhan họa thủy, nhưng lam nhan này cũng động lòng người chẳng kém!
"Nhìn đến mê mẩn à?" Tiêu Ngô thu hồi bình nước, ánh mắt mỉm cười liếc cô một cái, ánh mắt chẳng cần nói nhiều, nếu không phải ở ngoài hoang dã, Tần Sanh nói không chừng nháy mắt đã có thể hóa thân thành sói nhào lên ăn tươi nuốt sống anh.
"Sao đàn ông của tôi lại đẹp như ngọc thế này?" Tần Sanh không thẹn thùng ôm mặt nhìn anh: "Nhìn anh như vậy, với hoa hồng quả thực rất xứng đôi!"
Nhắc đến Hoa Hồng, sắc mặt Tiêu Ngô liền hơi chuyển thành đen. Anh có thể xác định Hoa Hồng kia có thể tăng không ít trợ lực cho mình, nhưng sao không thể đổi sang vài loại thực vật khác? Cỏ đuôi chó cũng được mà!
"Nếu sông thật sự cạn, vấn đề nước uống của trang trại làm sao đây?" Tần Sanh nghĩ đến lời Triệu Hoa Hồng nói về chuyện sau này sẽ càng ngày càng hạn, càng thêm lo lắng.
"Không sao, trang trại còn có mấy cái giếng cũ đấy, lúc trước khi đào giếng đều là giếng sâu trăm mét, trên núi còn có suối nguồn, sẽ không đến nỗi chết khát." Ông Hai nói như không có gì, nhưng nếp nhăn trên mặt chồng chất lên nhau không buông, nhìn ra được tâm trạng cũng không thoải mái.
Nước uống cơ bản sẽ không có vấn đề, nhưng nếu thật đến nông nỗi đó, hoa màu trong đất, e rằng cũng giữ không nổi. Mỗi nhà trong trang trại đều có lương thực dự trữ, ăn đến thu hoạch sang năm không thành vấn đề. Nhưng nếu năm nay vụ thu thất bát, sang năm lương thực sẽ không dư dả.
Tiêu Ngô suy nghĩ trong chốc lát, kéo Tần Sanh về nhà thay áo dài quần dài, buộc chặt ống quần, cổ tay áo: "Đi, anh dẫn em lên núi dạo một chút!"
"Trời nóng thế này, lên núi làm gì?" Tần Sanh cầm quạt hương bồ không ngừng phe phẩy, chiếc áo dài tà quần dài vừa mặc vào, đã cảm thấy trên người toát ra một lớp mồ hôi.
"Lên núi tìm nguồn nước." Tiêu Ngô lấy lại mũ rơm đội lên đầu cô, mình thì đeo sọt, trong sọt để rìu chẻ củi: "Nước sông nhìn dáng vẻ chống đỡ không được bao lâu, nếu có thể tìm được nguồn nước lớn hơn, dẫn xuống dưới cũng có thể giảm bớt tình thế nguy cấp."
Chỉ cần có thể đảm bảo lương thực vụ này nhập kho, vấn đề năm sau sẽ không lớn lắm, còn nói đến chuyện thiếu nước, đợi đến mùa đông, nếu thật như lời Triệu Hoa Hồng nói có tuyết lớn liên miên, nguồn nước sẽ được bổ sung.
Tần Sanh không còn lời nào để nói, đi theo Tiêu Ngô lên núi, cũng học bộ dáng của anh ta cầm cành cây dài gõ vào bụi cỏ tươi tốt, đề phòng trong đó bỗng nhiên nhảy ra rắn. Tiêu Ngô ở phía trước dùng rìu chẻ củi mở đường, cỏ dại và dây leo mọc tốt đến ghê gớm, những lối đi trước đây đều đã bị bao phủ gần hết.
"Ủa? Có nấm!" Tần Sanh mắt ngắm thấy một bụi nấm màu xám trắng mập mạp, kinh hỉ kêu lên: "Cái này có thể ăn được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Ngô liếc nhìn: "Ăn được, nhưng đừng vội hái nấm, chúng ta vào sâu hơn một chút để tìm nguồn nước đã, trên núi nấm nhiều lắm! Lúc xuống núi hẵng hái."
Tần Sanh đi ở phía sau: "Em thấy anh định hướng chính xác đấy, anh biết nơi nào có nguồn nước à?"
"Trước kia lúc lên núi đã gặp, cách đây rất nhiều năm, nhưng nơi đó nguồn nước rất dồi dào, chắc không đến nỗi khô cạn mất đi." Tiêu Ngô dừng tay, thở hổn hển. Con đường phía trước đều bị dây leo và cỏ dại chặn hết. Anh vừa mở đường vừa tiến lên, thật sự mệt đến hoảng.
Tần Sanh định tiếp nhận, bị Tiêu Ngô từ chối không chút do dự. Rìu chẻ củi này sắc bén lắm, mở đường cũng là việc khiến người mệt mỏi, anh không yên tâm để người vợ không phân biệt được ngũ cốc của mình làm việc này.
Bị xem thường! Tần Sanh nhìn ra sự khinh thường không chút che giấu trong mắt Tiêu Ngô. Ngoài xấu hổ và mệt mỏi, cô cũng không có giận dữ. Rốt cuộc lần đầu tiên đi theo Tiêu Ngô trước đây, khi nhìn thấy anh ta xuống đất thu hoạch hoa màu, cô cũng hứng thú bừng bừng đi theo, lần đầu đã cắt ngay vào tay mình.
Chính vì chuyện đó, cô đã bị Tiêu Ngô cười nhạo không ít.
"Anh ngồi xuống nghỉ một lát, uống nước!" Tần Sanh ân cần vặn ra bình nước đưa qua, nhìn Tiêu Ngô ngửa đầu uống nước, một giọt nước từ khóe miệng chảy xuống, biến mất trên áo sơ mi. Cô nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, người ta nói hồng nhan họa thủy, nhưng lam nhan này cũng động lòng người chẳng kém!
"Nhìn đến mê mẩn à?" Tiêu Ngô thu hồi bình nước, ánh mắt mỉm cười liếc cô một cái, ánh mắt chẳng cần nói nhiều, nếu không phải ở ngoài hoang dã, Tần Sanh nói không chừng nháy mắt đã có thể hóa thân thành sói nhào lên ăn tươi nuốt sống anh.
"Sao đàn ông của tôi lại đẹp như ngọc thế này?" Tần Sanh không thẹn thùng ôm mặt nhìn anh: "Nhìn anh như vậy, với hoa hồng quả thực rất xứng đôi!"
Nhắc đến Hoa Hồng, sắc mặt Tiêu Ngô liền hơi chuyển thành đen. Anh có thể xác định Hoa Hồng kia có thể tăng không ít trợ lực cho mình, nhưng sao không thể đổi sang vài loại thực vật khác? Cỏ đuôi chó cũng được mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro